- Tham gia
- 8/4/2011
- Bài viết
- 817
Sáng tỉnh dậy thấy đau âm ỉ nửa bên đầu. Chợt nhận ra mọi thức trong cuộc sống đang rất xáo trộn, từng nơ ron thần kinh căng ra hết mức. Lần thứ hai bị như thế này rồi nhỉ, thế mà vẫn cảm giác sợ hãi như lần đầu tiên…
Lần đầu tiên đau đầu, hoảng loạn vì cứ ngỡ mình đang mắc một căn bệnh nan y nào đó, sợ cuộc sống của mình sẽ kết thúc vào một ngày rất gần. Chợt, mình nhớ lại lời của một anh bạn, khi đó đã hỏi người yêu mình rằng “Có ghét em không?”, anh ấy đã bảo “Không, chỉ sợ không đủ yêu thương để mà yêu thương thôi…”. Là một đoạn đối thoại ngắn nhưng làm ta suy nghĩ nhiều thế này. Ừ, thì giữa cuộc đời này cũng vậy, ta sợ không đủ yêu thương để yêu thương cuộc đời này thêm tí nữa…
Ta là người hay mặc kệ sức khỏe của mình, đến khi hậu quả xảy ra thì lo lắng, sợ sệt. Tệ quá nhỉ? Những lúc như thế này, nhìn lại quãng thời gian đã qua, tự vấn “Sao ta không đủ yêu thương để ấp ôm những người xung quanh ta?”. Ta hay nói là mình sẽ sống chậm lại, sống chậm là để cho tâm hồn mình lắng lại, nhìn cuộc đời, ngẫm nhiều hơn, nhìn thấy nhiều hơn. Chứ sống chậm không có nghĩa là hối hả, vội vàng, là lãng quên đi lời chào buổi sáng với những người xung quanh ta, là quên bảo rằng ta yêu thương một ai đó, là quên nói với ai đó “Tôi nhớ bạn, em nhớ anh, con nhớ mẹ…” và còn rất nhiều yêu thương, nỗi nhớ, sự quan tâm, lo lắng với một ai đó.
Giờ đây, mọi ngóc ngách trong cơ thể đang biểu tình cho lối sống và những suy nghĩ vẩn vơ trong ta. Trong đầu toàn là mớ hỗn độn, lộn xộn, chéo chồng lên nhau, không vứt ra được. Có biết bao lần ta dùng mực đỏ gạch những dấu X to đùng để mong rằng mọi vẩn vơ đã được xóa, được quên đi, mãi mãi không đeo bám nữa nhưng… dường như bất lực…
Có những đêm khuya, nằm lăn long lóc trên gi.ường, ngồi bật dậy mở máy tính lên gõ lốc cốc rồi mới có thể ngủ giấc ngủ an yên. Mấy đêm nay, ngoan hơn tí, tắt máy tính sớm hơn tí, rồi giấc ngủ hiếm hoi cũng đến, chưa được nửa tiếng giật mình tỉnh dậy, rồi lại thao thức tiếp…
Sợ nhất lúc này là một ngày nào đó, sáng tỉnh dậy không còn nhớ nỗi mình là ai, không còn nhớ những người mà ta vẫn hay gặp, hay mỉm cười mỗi ngày. Mọi thứ đông cứng. Mà có lần đã muốn mình điên dại thế, cái thời vụng dại, ngây ngô, bất chợt thấy sao mà yêu lắm nụ cười của người điên. Giờ thì đã không còn ngây ngô thế nữa, giờ chỉ muốn yêu cuộc đời nồng nàn, muốn lưu vạn vật, lưu vạn người lướt qua đời ta trong trái tim này mãi mãi…
Đời ta, có biết bao lần may mắn rồi nhỉ, có biết bao sự gặp gỡ mà ta gọi là hạnh ngộ, có kể hết ra đây bằng ngôn từ được đâu… Ta muốn mỗi ngày được nhìn thấy họ, được thấy họ mỉm cười phơi phới với cuộc đời, nhìn thấy những lời thăm hỏi nhau, hay đơn giản, chỉ là một nụ cười dành cho nhau…
Để ta được thấy rằng “Cuộc đời này thênh thang và yên bình quá đỗi…”
Lãng Yên
...phải rồi...có những lúc bất chợt thấy yêu lắm nụ cười của người điên...đôi lúc thèm đc ngây ngô nthế...
Lần đầu tiên đau đầu, hoảng loạn vì cứ ngỡ mình đang mắc một căn bệnh nan y nào đó, sợ cuộc sống của mình sẽ kết thúc vào một ngày rất gần. Chợt, mình nhớ lại lời của một anh bạn, khi đó đã hỏi người yêu mình rằng “Có ghét em không?”, anh ấy đã bảo “Không, chỉ sợ không đủ yêu thương để mà yêu thương thôi…”. Là một đoạn đối thoại ngắn nhưng làm ta suy nghĩ nhiều thế này. Ừ, thì giữa cuộc đời này cũng vậy, ta sợ không đủ yêu thương để yêu thương cuộc đời này thêm tí nữa…
Ta là người hay mặc kệ sức khỏe của mình, đến khi hậu quả xảy ra thì lo lắng, sợ sệt. Tệ quá nhỉ? Những lúc như thế này, nhìn lại quãng thời gian đã qua, tự vấn “Sao ta không đủ yêu thương để ấp ôm những người xung quanh ta?”. Ta hay nói là mình sẽ sống chậm lại, sống chậm là để cho tâm hồn mình lắng lại, nhìn cuộc đời, ngẫm nhiều hơn, nhìn thấy nhiều hơn. Chứ sống chậm không có nghĩa là hối hả, vội vàng, là lãng quên đi lời chào buổi sáng với những người xung quanh ta, là quên bảo rằng ta yêu thương một ai đó, là quên nói với ai đó “Tôi nhớ bạn, em nhớ anh, con nhớ mẹ…” và còn rất nhiều yêu thương, nỗi nhớ, sự quan tâm, lo lắng với một ai đó.
Giờ đây, mọi ngóc ngách trong cơ thể đang biểu tình cho lối sống và những suy nghĩ vẩn vơ trong ta. Trong đầu toàn là mớ hỗn độn, lộn xộn, chéo chồng lên nhau, không vứt ra được. Có biết bao lần ta dùng mực đỏ gạch những dấu X to đùng để mong rằng mọi vẩn vơ đã được xóa, được quên đi, mãi mãi không đeo bám nữa nhưng… dường như bất lực…
Có những đêm khuya, nằm lăn long lóc trên gi.ường, ngồi bật dậy mở máy tính lên gõ lốc cốc rồi mới có thể ngủ giấc ngủ an yên. Mấy đêm nay, ngoan hơn tí, tắt máy tính sớm hơn tí, rồi giấc ngủ hiếm hoi cũng đến, chưa được nửa tiếng giật mình tỉnh dậy, rồi lại thao thức tiếp…
Sợ nhất lúc này là một ngày nào đó, sáng tỉnh dậy không còn nhớ nỗi mình là ai, không còn nhớ những người mà ta vẫn hay gặp, hay mỉm cười mỗi ngày. Mọi thứ đông cứng. Mà có lần đã muốn mình điên dại thế, cái thời vụng dại, ngây ngô, bất chợt thấy sao mà yêu lắm nụ cười của người điên. Giờ thì đã không còn ngây ngô thế nữa, giờ chỉ muốn yêu cuộc đời nồng nàn, muốn lưu vạn vật, lưu vạn người lướt qua đời ta trong trái tim này mãi mãi…
Đời ta, có biết bao lần may mắn rồi nhỉ, có biết bao sự gặp gỡ mà ta gọi là hạnh ngộ, có kể hết ra đây bằng ngôn từ được đâu… Ta muốn mỗi ngày được nhìn thấy họ, được thấy họ mỉm cười phơi phới với cuộc đời, nhìn thấy những lời thăm hỏi nhau, hay đơn giản, chỉ là một nụ cười dành cho nhau…
Để ta được thấy rằng “Cuộc đời này thênh thang và yên bình quá đỗi…”
Lãng Yên
...phải rồi...có những lúc bất chợt thấy yêu lắm nụ cười của người điên...đôi lúc thèm đc ngây ngô nthế...
Hiệu chỉnh bởi quản lý: