thuyng
Thành viên
- Tham gia
- 28/5/2015
- Bài viết
- 2
Gió mùa hè từng cơn vắt ngang qua như những ngọn lửa nóng rát, vựa tưởng có thể khiến làn da phổng rộp; Ấy vậy mà cây xương rồng trên bệ cửa như khát nắng, những chiếc gai nhọn hoắt hiên ngang vươn lên, vẻ mặt ngông cuồng như đang thách thức, khiêu chiến với cái nắng ngày hè oi ả như thiêu như đốt. Một nụ hoa xanh non vừa mới nhú lên háo hức nghiêng mình đón nắng những sợi nắng vàng ươm như rót mật càng làm nàng hoa phấn khích, lung linh, tỏa sáng “Phải rồi nàng ấy được sinh ra vào thời tiết khắc nghiệt vậy kia mà”.
Cái nắng khủng khiếp như những kẻ điên cuồng, máu lạnh,…đang cố gắng càn quét, nung nóng tất thảy những gì mà chúng đi qua. Những sinh vật mùa hè thì hả hê đón nắng chẳng khác nào những kẻ hành khất đói khát,… Những cây phượng như những ngọn đuốc khổng lồ đỏ rực, màu hoa như đượm hơn, rực rỡ hơn, tươi tắn hơn, nỗi bật hơn giữa thời tiết khắc nghiệt, khiến những cây quanh đó phải nghiêng mình ghanh tỵ với vẽ kiêu kì, kiều diễm đến ngông cuồng của nó; Chỉ có nàng Hoàng Yến là đỏng đảnh, kiêu kì, nàng xỏa những chùm hoa vàng ươm, những sợi nắng quấn quýt chẳng muốn rời, những chùm hoa đong đưa nhẹ nhàng trong gió trông mới mảnh mai làm sao chẳng khác nào ánh mắt cô gái đưa tình nguýt một đường dài lạnh đến thấu xương, nhưng trông nàng khá đỏm dáng, đúng với vẻ đẹp kiêu sa, lạnh lùng mà người ta phong cho nàng.
Một ngày như mọi ngày, chiều dần buông nhưng mặt trời chưa ngừng hạ nhiệt, những luồng gió thốc qua vội vả như những giọt nước hiếm giữa sa mạc xoa xịu trái tim bao người. Con nhỏ bước vội qua những khoảng trống không bóng cây, bóng người nhỏ bé in hằn trên nền đường nhựa đang muốn tan chảy ra vì nắng nóng, khác với ngày thường nàng không ngông ngênh đi giữa đường mà khép nép dạt vào sát lề tìm bóng mát tỏa ra từ những tán cây ven đường. Những tán lá Sa kê như những chiếc quạt mo nhỏ xinh, lá nào lá nấy xòe rộng hết cỡ, đan vào nhau cố không chừa lại lỗ hổng nào để nắng có thể rọi vào “Thật biết chiều lòng người”.
Đôi khi nó mệt mỏi đến mức muốn trốn chạy khỏi cuộc sống thực tại nhưng chỉ cần một giao động nhỏ trong cuộc sống, một sợi yêu thương đủ chở bao hi vọng tìm về để tưới mát “tâm hồn sa mạc” đang ngự trị nơi sâu thẳm trái tim, bủa vây thống trị lý trí nó.
Nó nhận ra một điều là:… Nghịch cảnh giúp ai đó mạnh mẽ hơn và biết được sự chịu đựng của bản thân ghê gớm biết chừng nào, giống như ai đó lạc đường, trong lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, suy sụp thì con đường lối thoát hiện ra ngay trước mặt; “cảm giác lúc đó như thế nào nhỉ, chắc chắn là bạn vô cùng sung sướng, hạnh phúc, nó ghê gớm như lúc bạn dùng hết sức lực để đánh bại ván bài số mệnh tìm về với cuộc sống – nơi mà đã có lúc làm bạn phát điên lên, muốn từ bỏ”.
Sự thật là đôi khi nghịch cảnh của người này lại chính là điều kiện tốt để người khác phát triển; và đôi khi những điều không may ập đến chưa chắc đã là điềm gỡ,.. Phải vậy mới có câu “Biết đâu chữ ngờ”.
Cuộc sống luôn là như vậy và bất kì ai sinh ra đều phải học cách sinh tồn trong cuộc sống này “Bạn không thể chọn hoàn cảnh bạn sinh ra nhưng cuộc sống của bạn như thế nào là do bạn quyết định” giống như những cánh diều cầm gió để bay lên.
Nhật Lệ Băng Tâm – Guu.vn
Cái nắng khủng khiếp như những kẻ điên cuồng, máu lạnh,…đang cố gắng càn quét, nung nóng tất thảy những gì mà chúng đi qua. Những sinh vật mùa hè thì hả hê đón nắng chẳng khác nào những kẻ hành khất đói khát,… Những cây phượng như những ngọn đuốc khổng lồ đỏ rực, màu hoa như đượm hơn, rực rỡ hơn, tươi tắn hơn, nỗi bật hơn giữa thời tiết khắc nghiệt, khiến những cây quanh đó phải nghiêng mình ghanh tỵ với vẽ kiêu kì, kiều diễm đến ngông cuồng của nó; Chỉ có nàng Hoàng Yến là đỏng đảnh, kiêu kì, nàng xỏa những chùm hoa vàng ươm, những sợi nắng quấn quýt chẳng muốn rời, những chùm hoa đong đưa nhẹ nhàng trong gió trông mới mảnh mai làm sao chẳng khác nào ánh mắt cô gái đưa tình nguýt một đường dài lạnh đến thấu xương, nhưng trông nàng khá đỏm dáng, đúng với vẻ đẹp kiêu sa, lạnh lùng mà người ta phong cho nàng.
Một ngày như mọi ngày, chiều dần buông nhưng mặt trời chưa ngừng hạ nhiệt, những luồng gió thốc qua vội vả như những giọt nước hiếm giữa sa mạc xoa xịu trái tim bao người. Con nhỏ bước vội qua những khoảng trống không bóng cây, bóng người nhỏ bé in hằn trên nền đường nhựa đang muốn tan chảy ra vì nắng nóng, khác với ngày thường nàng không ngông ngênh đi giữa đường mà khép nép dạt vào sát lề tìm bóng mát tỏa ra từ những tán cây ven đường. Những tán lá Sa kê như những chiếc quạt mo nhỏ xinh, lá nào lá nấy xòe rộng hết cỡ, đan vào nhau cố không chừa lại lỗ hổng nào để nắng có thể rọi vào “Thật biết chiều lòng người”.
Đôi khi nó mệt mỏi đến mức muốn trốn chạy khỏi cuộc sống thực tại nhưng chỉ cần một giao động nhỏ trong cuộc sống, một sợi yêu thương đủ chở bao hi vọng tìm về để tưới mát “tâm hồn sa mạc” đang ngự trị nơi sâu thẳm trái tim, bủa vây thống trị lý trí nó.
Nó nhận ra một điều là:… Nghịch cảnh giúp ai đó mạnh mẽ hơn và biết được sự chịu đựng của bản thân ghê gớm biết chừng nào, giống như ai đó lạc đường, trong lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, suy sụp thì con đường lối thoát hiện ra ngay trước mặt; “cảm giác lúc đó như thế nào nhỉ, chắc chắn là bạn vô cùng sung sướng, hạnh phúc, nó ghê gớm như lúc bạn dùng hết sức lực để đánh bại ván bài số mệnh tìm về với cuộc sống – nơi mà đã có lúc làm bạn phát điên lên, muốn từ bỏ”.
Sự thật là đôi khi nghịch cảnh của người này lại chính là điều kiện tốt để người khác phát triển; và đôi khi những điều không may ập đến chưa chắc đã là điềm gỡ,.. Phải vậy mới có câu “Biết đâu chữ ngờ”.
Cuộc sống luôn là như vậy và bất kì ai sinh ra đều phải học cách sinh tồn trong cuộc sống này “Bạn không thể chọn hoàn cảnh bạn sinh ra nhưng cuộc sống của bạn như thế nào là do bạn quyết định” giống như những cánh diều cầm gió để bay lên.
Nhật Lệ Băng Tâm – Guu.vn