- Tham gia
- 10/2/2012
- Bài viết
- 162
Chỉ cần buông tay
Có nhiều cách để bắt đầu một mối tình, nhưng chỉ có một cách để kết thúc mối tình ấy: Chia tay.
Có nhiều cách để tỏ tình, nhưng cũng chỉ có một cách để bỏ tình: Nói lời chia tay.
Người ta bảo, trong tình yêu, chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể để người kia rời xa mình mãi mãi …
Tôi hay ngắm nghía những cặp tình nhân đi qua mình. Nhìn cách họ nói cười, âu yếm hay nhìn vào mẳt nhau. Nhìn cách những người con gái nép vào người yêu như thể đó là cả thế giới của họ. Nhìn những người con trai vòng tay ôm lấy vai người con gái như thể điều đó sẽ đủ để chở che và giữ họ suốt đời. Thế gian có bao cặp tình nhân, có bao nhiêu những câu chuyện tình, nhưng cách người đàn ông và người đàn bà của nhau nhìn vào mắt nhau, nắm lấy tay nhau hay nép vào nhau có lẽ chỉ có một. Và cách người ta rời vòng tay ấm áp của nhau mà đi cũng chỉ có một. Đó là khi, một hoặc cả hai người yêu nhau cảm thấy không còn có thể nghĩ và sống bằng trái tim của người còn lại nữa. Dù còn yêu hay không, họ đã không còn là của nhau…
Ừ thì hai người chia tay nhau, câu chuyện tình yêu nào chẳng vậy. Người ta vẫn chia tay nhau đầy đấy thôi. Nhiều khi chẳng phải vì không còn yêu nhau nữa. Cũng chẳng phải vì cuộc tình ấy ngắn ngủi, sớm lụi tàn. “Cuộc tình dài rộng quá đôi khi lại rất buồn”. Nhiều khi, tình yêu quá lớn cũng khiến sóng vỡ tan, và người ta đánh mất nhau. Người ta rời nhau có khi chỉ vì một lần lỗi hẹn, một cái nắm tay không chặt, hay một nỗi vô tâm khiến người kia hụt hẫng. Yêu nhau là trời biển, nhưng một cái buông tay cũng có thể mãi mãi rời xa …
Việc chứng kiến những cuộc chia tay luôn khiến lòng tôi xao xác. Như một ngày mưa phùn, đứng nhìn mãi con đường trong mưa với những dáng người vội vã. Như một sáng chủ nhật thức dậy và không biết hôm nay mình sẽ làm gì. Như một giấc mơ dang dở. Như một bản nhạc toàn nốt trầm, một bài thơ mà những câu từ hạnh phúc dường như đã trốn chạy vào đâu đó, để lại những khoảng không hụt hẫng, và dư vị tiếc nuối khôn nguôi.
Tình yêu vốn dĩ là một khái niệm bất định với con người. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi vì sao có thể sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho một người, chẳng thể nào hiểu được, tại sao mình lại yêu người đó đến thế. Và bạn cũng chẳng bao giờ có thể hiểu vì sao, chỉ cần một cái buông tay thôi, cũng có thể để cho người kia mãi mãi rời xa …
Có nhiều cách để bắt đầu một mối tình, nhưng chỉ có một cách để kết thúc mối tình ấy: Chia tay.
Có nhiều cách để tỏ tình, nhưng cũng chỉ có một cách để bỏ tình: Nói lời chia tay.
Người ta bảo, trong tình yêu, chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể để người kia rời xa mình mãi mãi …
Tôi hay ngắm nghía những cặp tình nhân đi qua mình. Nhìn cách họ nói cười, âu yếm hay nhìn vào mẳt nhau. Nhìn cách những người con gái nép vào người yêu như thể đó là cả thế giới của họ. Nhìn những người con trai vòng tay ôm lấy vai người con gái như thể điều đó sẽ đủ để chở che và giữ họ suốt đời. Thế gian có bao cặp tình nhân, có bao nhiêu những câu chuyện tình, nhưng cách người đàn ông và người đàn bà của nhau nhìn vào mắt nhau, nắm lấy tay nhau hay nép vào nhau có lẽ chỉ có một. Và cách người ta rời vòng tay ấm áp của nhau mà đi cũng chỉ có một. Đó là khi, một hoặc cả hai người yêu nhau cảm thấy không còn có thể nghĩ và sống bằng trái tim của người còn lại nữa. Dù còn yêu hay không, họ đã không còn là của nhau…
Ừ thì hai người chia tay nhau, câu chuyện tình yêu nào chẳng vậy. Người ta vẫn chia tay nhau đầy đấy thôi. Nhiều khi chẳng phải vì không còn yêu nhau nữa. Cũng chẳng phải vì cuộc tình ấy ngắn ngủi, sớm lụi tàn. “Cuộc tình dài rộng quá đôi khi lại rất buồn”. Nhiều khi, tình yêu quá lớn cũng khiến sóng vỡ tan, và người ta đánh mất nhau. Người ta rời nhau có khi chỉ vì một lần lỗi hẹn, một cái nắm tay không chặt, hay một nỗi vô tâm khiến người kia hụt hẫng. Yêu nhau là trời biển, nhưng một cái buông tay cũng có thể mãi mãi rời xa …
Việc chứng kiến những cuộc chia tay luôn khiến lòng tôi xao xác. Như một ngày mưa phùn, đứng nhìn mãi con đường trong mưa với những dáng người vội vã. Như một sáng chủ nhật thức dậy và không biết hôm nay mình sẽ làm gì. Như một giấc mơ dang dở. Như một bản nhạc toàn nốt trầm, một bài thơ mà những câu từ hạnh phúc dường như đã trốn chạy vào đâu đó, để lại những khoảng không hụt hẫng, và dư vị tiếc nuối khôn nguôi.
Tình yêu vốn dĩ là một khái niệm bất định với con người. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi vì sao có thể sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho một người, chẳng thể nào hiểu được, tại sao mình lại yêu người đó đến thế. Và bạn cũng chẳng bao giờ có thể hiểu vì sao, chỉ cần một cái buông tay thôi, cũng có thể để cho người kia mãi mãi rời xa …