Chap 1
Cuộc sống có quá nhiều biến cố sẽ khiến cho con người ta ngày càng trở nên trầm lặng và điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Cô vốn là một nhân viên văn phòng ưa sự tĩnh lặng dễ thỏa mãn với cuộc sống không khao khát bon chen giừa dòng đời xô đẩy vậy mà cuộc chiến giữa Tình - tiền đã bức cô đến ngõ cụt , không còn đường lui...
Cô An Hạ một cô gái bước sang tuổi 25 tràn đầy nhiệt huyết bỗng chốc sụp đổ như những con búp bê được thổi căng tùy ý cho người ta chà đạp rút sạch không chừa lại chút không khí nào.
Yêu giám đốc ư?
Nực cười, cô là cái thá gì mà đòi yêu anh ấy? Chẳng qua anh ấy chỉ coi cô như những kẻ ăn xin ngoài kia kìa, anh ấy thương hại cô thôi. Suốt quãng đường về nhà từng câu từng chữ của tiểu thư liên tục được nhắc lại " anh ấy chỉ thương hại cô thôi" vĩnh viễn cũng chỉ là sự thương hại mà thôi nó như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến cô bật dậy ngay sau cơn mộng mị hoang đường. An Hạ à người ta nói đúng rồi. Mày chỉ là một đứa nhỏ bé làm sao xứng được với anh ấy, làm sao có thể đường đường chính chính đi cùng anh ấy như tiểu thư. Cứ như vậy không biết cô về đến nhà thế nào nữa lê từng bước mệt mỏi, bật đèn ngôi nhà lạnh ngắt hiu quạnh chỉ mình cô đối diện với nỗi cô đơn này. An Hạ bỗng chốc cảm thấy tủi thân ngôi nhà này anh ấy cũng từng đến mà. Anh và cô cũng đã có những khoảnh khác rất đẹp trong ngôi nhà này mà. Nhưng có lẽ nó chỉ từng là một khoảnh khắc nhỏ nhoi trong tâm trí của anh ấy thôi! À có khi nó là rất lớn với tôi còn anh thì không. Liệu tình yêu không vụ lợi, không h.am m.uốn có còn tồn tại hay không? Một đêm dài trằn trọc cuối cùng cô cũng đưa ra được quyết định . Cô đã quá mệt mỏi với việc bị chỉ trích đồn đại, bịa đặt trong công ty này rồi đã đến lúc phải chấm dứt mọi việc tại đây thôi.
Phòng làm việc của giám dốc, tiếng thở dốc của người đàn ông cũng với tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ vang lên không chút kiêng dè. An Hạ cố nén lại cơn buồn nôn đang sôi trào trong người cố giữ cho mình một tinh thần tỉnh táo nhất.
Cốc cốc, cốc cốc tiếng gõ cửa phòng vang lên cứ thế cô đã phải đứng chờ 15 phút cho đến khi giọng nói của giám đốc vang lên .
- Mời vào.
Bước vào căn phòng tràn đầy mùi vị của cuộc hoan ái khiến cơn buồn nôn vừa nén lại tiếp tục muốn trào ra, cảm thấy nơi đây quá mức dơ bẩn, cô không muốn dính líu với người đàn ông này thêm bất cứ phút giây nào nữa. Nhìn khuôn mặt giương giương tự đắc, quần áo chỉnh chu phẳng phiu cô gái trong phòng nghỉ đi thẳng ra ngoài một cách bình thản lại khiến cô càng cảm thấy ghê tởm muốn mau chóng dời khỏi đây ngay lập tức. An Hạ đặt tập tài liệu kèm tờ đơn xin nghỉ xuống ngay ngắn với mặt bàn.
- Tôi muốn đến để nộp đơn xin nghỉ việc mong giám đốc kí cho.
- Anh thương em như vậy mà sao còn giận dỗi. Ai làm cho em buồn vậy.
- Mong giám đốc kí cho.
Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố nén lại, đứng lên định ôm An Hạ.
- Em sao vậy, không phải công việc không suôn sẻ đó chứ. Hay để anh cùng em giải sầu nhé.
Đôi bàn tay của Hạo Minh bắt đầu sờ soạng quanh người An Hạ. Cô mau chóng đẩy ra thật nhanh, bây giờ cô đã quá kinh tởm với đôi bàn tay này rồi. Gạt phắt tay Hạo Minh xuống:
- Mong giám đốc tự trọng. Tôi đã thu dọn xong đồ đạc mong sớm nhận được thông báo từ chức.
Nói rồi cô quay bước ra khỏi phòng để lại Hạo Minh với khuôn mặt khó hiểu. Đến bây giờ cô mới có thể hiểu rõ rằng hắn ta chính là một tên sở khanh đội lốt lãng tử. Vậy mà bao lâu nay cô vẫn nghĩ hắn ta là một chính nhân quân tử, cô đã sai. Sai vì nghĩ mình không bao giờ xứng được với hắn. Nực cười chính hắn sẽ không bao giờ không bao giờ xứng được với cô.
An Hạ sải những bước dài ngang nhiên bước ra khỏi công ty không một lần ngoái lại. Nơi đây đã không còn gì làm cô lưu luyến hà tất phải nặng tình.
Thả mình trên con đường lớn tấp nập, tâm trạng thư thả khiến con người ta dễ đạt đến tột đỉnh của sự hạnh phúc, An Hạ đừng bước trước cừa tiệm hoa quen thuộc mua một bó kiều mạch ép khô cứ thế rảo bước tiếp tục. Nhiều năm về trước mẹ cô đã từng rất thích kiều mạch loài hoa tượng trưng cho người yêu đơn giản mà thanh thuần... Còn bây giờ thì sao? Cô nở nụ cười rồi hòa lẫn vào dòng người hối hả. Biến mất!
Cuộc đời đầy sóng gió
Em biết đi đâu để tìm anh?
Chap tiếp