Chàng trai của Haibara AI

siro-

Thành viên
Tham gia
11/3/2012
Bài viết
7
Tiêu đề: [Long Fic sưu tầm]
Chàng trai của Haibara Ai ~*.*~
Fic này của một bạn fan Haibara viết với mong muốn đem lại hạnh phúc cho cô, thấy hay nên post cho mọi người đọc chơi, couple Shin-Ran đừng lo vì "chàng" của Hai ko phải là Shin đâu Smile
Nguồn: conankun.yourme.net
Giới thiệu nhân vật: Shiho Miyano-Haibara Ai
Jeff Danney
Shinichi Kudo-Conan Edogawa
Ran Mori

~ ~ ~
Chương 1: Xuất hiện:
-Haibara sao thế?
Conan vỗ vai cô bé bằng 1 ánh mắt ngạc nhiên và lo lắng. Vai Haibara đang run lên bần bật và mồ hôi đẫm áo. Cô bé lại mơ thấy những cơn ác mộng. Cô ngồi dậy, đưa tay lên trán rồi nhìn cậu bé mang cặp kính dày quen thuộc: -Cậu làm gì ở đây thế, Kudo? -Tôi thăm cậu, nghe nói cậu bệnh, bộ không được sao? Conan nheo mắt, nhưng Haibara không nói tiếng nào, cô ho sù sụ, có lẽ cơn cảm cúm phát lên từ đêm hôm qua, khi mà cô đứng bên ngoài trời mưa suốt 2 tiếng đồng hồ, để chờ đợi một cái gì đó xa xôi, đợi một ai đó bước lại, đợi 1 sự tự do không thể có…Quay sang Conan, cô bé khẽ cau mày “Tại sao…” cô thầm nghĩ “Tại sao cậu không đến đây từ đêm qua, khi mà tôi đứng suốt bên ngoài cơn mưa lạnh trong cô đơn và mong chờ một niềm an ủi?” -Mặt tôi có dính nhọ à? Conan hỏi, nhưng cô vẫn không trả lời, đúng lúc đó, chuông cửa nhà bác tiến sĩ reo inh ỏi.
-Ai thế nhỉ?-Conan hỏi trổng, cậu leo xuống ghế định ra ngoài mở cửa, nhưng Haibara nắm áo cậu với vẻ mặt căng thẳng: -Đừng, biết đâu lại là chúng?
-Thôi nào bà cụ non,nếu lộ thân phận rồi làm sao mà bọn chúng có thể đến đây và lịch sự đến nỗi bấm chuông cửa chứ? Chúng sẽ đứng từ xa và tặng cho tớ với cậu mỗi đứa 1 viên kẹo đồng bằng súng bắn tỉa. Conan trấn an, rồi chạy ra mở cửa, tiến sĩ Agasa đang sửa chữa máy móc giùm cho nhà hàng xóm, nên trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ. Haibara lót tót chạy theo sau với vẻ đề phòng. Một chàng trai trẻ người ngoại quốc đang đứng trước cửa với một vali to sụ. Anh chàng độ 16, 17 tuổi, tóc bạch kim hất ngược ra sau, đôi mắt xanh lơ, và cao đến nỗi cả hai đứa phải ngóc cổ lên mà nhìn. Anh chàng hỏi bằng giọng Nhật đơn đớt:
-Xin lỗi nhưng đây có phải nhà tiến sĩ Agasa Hiroshi? -Đúng thế.
Conan gật đầu, thắc mắc chẳng biết đây là ai và tại sao lại tìm bác tiến sĩ? Anh ta cúi khuôn mặt đẹp trai xuống nhìn Conan thật kĩ, nhíu mày:
-Xin lỗi cậu bé, nhưng tôi đã từng gặp em ở đâu chưa? Haibara giật thót, Conan vội cười ngây ngô giả vờ: -Chúng em mới gặp anh lần đầu. Mà anh là ai?
Đúng lúc đó tiến sĩ Agasa trở về, ông nhìn anh chàng chăm chú rồi hét lên vui mừng: -Chào Jeff, ta có nghe cha mẹ cháu báo tin, đến lâu chưa vậy? Vào nhà chơi.
Cả Conan lẫn Haibara đều ngạc nhiên, cả hai đứa nhìn ông tiến sĩ như ra ý hỏi. Nhưng tiến sĩ Agasa có vẻ như đang hồ hởi đón khách. Conan kéo áo ông:
-Này bác, ai thế? -Shinichi không nhớ à? Cậu ta là Jeff Danney, con trai của bạn bố cháu, Ferdro Danney đó? Ngày xưa khi qua Mỹ cháu hay đi chơi với cậu ta lắm mà?
Conan bỗng nhớ ra, thì ra là Jeff, cậu nhớ ngày xưa hai gia đình rất thân, bố Shinichi và bố Jeff là bạn rất thân, họ hay ngồi bàn với nhau về những vụ án và tiểu thuyết. Bố Jeff là một thanh tra giỏi ở Mỹ, cậu quen Jeff khi đi tiệc cùng bố, chợt thấy 1 thằng nhóc đẹp trai tóc bạch kim cứ ngồi ngọ nguậy khó chịu khi hai ông bố cứ thao thao bất tuyệt. Và nó nhớ rõ như in rằng cậu nhóc tên Jeff đã rủ anh trốn vào rừng chơi, dù kết quả là khi về nhà cả hai bị ăn đòn đau quắn đít. Ngày xưa cậu rất thân với Jeff, và hay dạy Jeff nói tiếng Nhật, bố Shinichi cũng từng dẫn Jeff về Nhật chơi mấy lần, sau này gia đình Danney chuyển nhà đi Anh, họ mất liên lạc từ đó. Thảo nào lúc nãy Jeff bảo trông mình quen quen. Haibara nhìn anh chàng người Mỹ với vẻ cảnh giác: -Này, anh ta biết hình dạng cậu lúc nhỏ, đừng tiếp xúc nhiều kẻo lộ đấy! -Khéo lo!-Conan chỉ tay vào cặp kính-Tôi có hóa trang mà, Ran còn không nhận ra nữa là.
Sau cuộc nói chuyện dài lê thê, bác Agasa đứng dậy, nói với cả Conan và Haibara khi cả hai đang coi tivi: -Này các cháu, Jeff sẽ ở lại nhà ta một thời gian, cha mẹ cậu ấy muốn cậu ấy học ở Nhật. -SAO CƠ? Cả hai đứa đều la lên. Khác với giọng phấn khởi của Conan khi cậu bạn thời thơ ấu được ở lại Nhật thì Haibara lo lắng hơn nhiều. Ở lại nhà tiến sĩ, nghĩa là ở chung với cô? Cô quắc mắt nhìn anh chàng người Mỹ đẹp trai với sự đề phòng.
-Chào em. Jeff bắt chuyện, khuôn mặt điển trai lãng tử của anh cúi xuống nhìn Haibara thật sát và nở một nụ cười thân thiện, nhưng gần như ngay lập tức, Haibara ngoảnh mặt đi, tiếp tục chúi mũi vào máy tính đánh đánh gõ gõ. Giờ đây Jeff ở nhà của tiến sĩ Agasa theo lời nhờ vả của bố anh, và sự động viên của ông Suyaku Kudo, bố Shinichi. Tuy “ngài thám tử đại tài” ấy, Haibara đang hậm hực nghĩ về Conan, đã bảo là không có gì đáng lo cả, nhưng để 1 người lạ ở chung với cô như thế này chẳng phải là quá nguy hiểm sao? Anh ta có thể phát hiện ra những hành vi lạ và vô tình để lộ ra ngoài, điều đó thật không hay. Chưa kể cái anh chàng lai lịch không rõ ràng ở nhà của Shinichi Kudo với cái tên Subaru ấy. Vì thế Haibara hầu như không trò chuyện với Jeff, mặc khác cô cũng chẳng ưa anh, chẳng ưa vẻ đẹp trai cao ngạo của anh. Có lẽ vì anh làm cô nhớ đến những thằng con trai khoe mẽ tán tỉnh cô ở Mỹ khi cô du học ở đó. Sau một hồi đánh đánh gõ gõ, Haibara ra khỏi tầng hầm, Jeff sau khi nhận được vẻ mặt lạnh tanh của cô bé tóc nâu đỏ đã lẳng lặng rút đi mất, bác tiến sĩ cũng đã đi sửa máy móc gì vẫn chưa xong bên nhà hàng xóm, có lẽ hồi sáng do quá vội vã, ông đã chưa kịp sửa chữa xong. Jeff đột ngột bước ra từ phòng tắm, ngân nga ca khúc tiếng anh nhẹ nhàng nào đó, và chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở bên dưới, để lộ bộ ngực trần đẫm nước.
-OÁI… Haibara đỏ mặt la lên khiến Jeff giật mình, anh hốt hoảng nhìn quanh, hỏi:
-Cái gì thế? -Anh mau mặc quần áo vào đi. Haibara quay vội về hướng khác, nhắc nhở, cảm thấy mặt đỏ bừng. Như chợt hiểu ra, Jeff cười:
-À thế ra em đang mắc cỡ sao? Đừng lo, em chỉ là một đứa con nít thôi.
“Tôi không phải là con nít, đồ ngốc. Tôi đã 18 và tôi lớn hơn cậu đến 2 tuổi” Haibara hậm hực nghĩ trong lòng, cô không thể thét lên như thế với anh chàng người Mỹ vô tư này được. Jeff lấy khăn vò vò mái tóc màu bạch kim của mình, ngọng ngịu tiếng Nhật không chuẩn:
-Tôi có thể biết tên em không? -Haibara Ai. -Chào bé Ai, tôi là Jeff Danney. -Bé Ai á? Ai cho anh gọi tôi là bé? -Tôi hay nghe bác tiến sĩ gọi thế, mà cũng đúng thôi, tôi lớn hơn em mà. Không thể cãi lại với Jeff mặc dù cô đang muốn hét lên là cô lớn tuổi hơn anh, và liệu mà ăn nói cẩn thận. Nhưng thay vì vậy, Haibara lại bỏ về tầng hầm của mình, mặc cho anh chàng thô lố mắt nhìn theo với ý nghĩ trong đầu: : “Con nít Nhật Bản dữ thật”
~ ~ ~
Bài gửiTiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Tue Sep 14, 2010 11:23 pm
~ ~ ~
Chương 2: Ám ảnh
Haibara vẫn còn cúm, cô đột nhiên lên cơn sốt vào sáng nay, cả thân người nhỏ bé run bần bật, mặt đỏ ửng, có màu hơi giống với màu tóc của cô. Tiến sĩ Agasa rất lo, cơ thể Haibara vốn không khỏe, hôm qua cô bé lại thức đêm và ngồi trước thềm nhà trong cơn mưa lớn, đến nỗi ngất xỉu ngay tại đó. Jeff là người dậy sớm nhất và phát hiện ra, anh đã bế cô bé vào nhà, mưa ướt sũng. Nhìn cô bé run lên từng chặp, Jeff ngạc nhiên hỏi tiến sĩ: -Tại sao cô bé lại dầm mưa thế? Trời lạnh thế kia mà? -Ta không biết. Nhưng thật ra cả tiến sĩ lẫn Conan, đang đứng sát mép gi.ường đều biết lí do, vì Haibara cô đơn, buồn bã, lo sợ, cô tìm đến mưa như thể cơn mưa ấy sẽ làm trôi đi nỗi khổ trong cô. Ai cũng biết, chỉ có chàng trai người ngoại quốc kia là không. Tiến sĩ Agasa lôi Conan ra một góc, thì thầm:
-Này, sao dạo này bé Ai lại thế? Bộ có chuyện gì sao? -Vâng, hôm qua cô ấy đã nhìn thấy chiếc xe Porsche trên đường đi học về… Conan trả lời, lén nhìn Haibara, cậu vẫn còn nhớ hôm qua cô đã mất bình tĩnh đến nỗi níu chặt tay cậu suốt quãng đường về, mặt mày trắng bệch.
-Bọn chúng sao? -Không đâu, cháu đã nhìn qua, nhưng đó chỉ là xe của 1 nhóm nhà giàu đi tiệc, cháu đã trấn an, nhưng cô ấy không nghe. Conan quay qua Jeff, thấy cậu chàng đang trầm tư vì lo lắng, chốc chốc lại nhúng chiếc khăn ấm rồi chườm lên trán Haibara. Conan gợi ý:
-Bác à, hay ta đưa Haibara đến bác sĩ Araide nhé? Bệnh của cô ấy đang nặng hơn rồi đấy. -Nhưng Shinichi, ngoài trời đang mưa rất to, để bé Ai đi trong thời tiết thế này thì e là không tốt. Bỗng Jeff đứng phắt dậy, anh đưa cái khăn chườm cho Conan rồi nói: -Tôi sẽ nấu cháo giải cảm, ép cô bé ăn thì sẽ thấy đỡ hơn. -Ủa, anh Jeff biết nấu cháo sao? Conan ngạc nhiên, vì cậu nhớ ngày xưa Jeff rất ghét món cơm và những thứ làm từ gạo, đặc biệt là cháo. -Ừ tôi biết, vì hồi đó bố tôi rất thích ăn món ăn Châu Á. Nói rồi anh xuống bếp, lui cui nấu nướng, bác tiến sĩ khẽ huýt Conan ra ý: “Con trai nước ngoài thật đảm đang, cháu mà được vậy thì tốt biết mấy!” Một lúc lâu sau, Haibara hơi tỉnh lại, chốc chốc lại ho. Cô có vẻ rất yếu. Conan lo: -Cậu không sao chứ? -Chưa chết đâu.-Haibara trả lời nhát gừng, nhưng Conan đã quen rồi. Mùi cháo bốc lên nghi ngút, Jeff đang bưng khay đồ ăn lại, đặt xuống bàn: -Này cô bé, ăn đi, và đừng đứng suốt đêm trong mưa như hôm qua nữa, cực cho em và những người chăm sóc em lắm đấy. Em chưa chết nhưng tôi sắp chết rồi đây này. -Cực thì anh đừng có chăm sóc.-Haibara bỗng nổi cáu, nhưng Jeff chỉ điềm tĩnh: -Đừng cãi bướng nữa, ăn đi. Mặt em nhăn nhó trông xí lắm đấy, có biết không? Nói rồi anh quay đi, đóng cửa phòng lại. Haibara nằm xuống kéo mền lên tận cằm. Conan nín cười trêu: -Thôi nào, ăn đi chứ. Nói thế thôi chứ lúc nãy cậu ngủ anh ta đã rất lo đấy. Nghe anh ta nói gì không? Cậu nhăn nhó trông rất… Haibara liếc cậu bé đeo kính khiến cậu giật nảy, nhưng cô bé cũng ngồi dậy và múc 1 muỗng cháo ăn, “anh chàng này nấu nướng cũng đâu có tệ, mà sao lại khó ưa thế nhỉ?”-Haibara hậm hực nghĩ.
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Wed Sep 15, 2010 6:21 pm
~ ~ ~
Chương 3: Học sinh mới lớp 11B
Hôm nay lớp 11B trường Teitan có một học sinh mới. Ran có nghe Shinichi gọi điện nói trước về học sinh mới này và biết anh ta tên là Jeff Danney, cô cũng có biết sơ về anh chàng này, anh ta chỉ mới 16 tuổi nhưng học nhảy lớp, ngày xưa Shinichi rất thân với anh ta ở Mỹ và thường kể cho Ran nghe những chuyến đi thám hiểm của 2 người. Chuông reo, đi theo cô giáo chủ nhiệm là anh chàng tóc bạch kim, đồng phục của Teitan càng làm anh thêm lịch thiệp. Sonoko giựt giựt áo Ran: -Ô kìa Ran, cậu ta đẹp trai quá, hơn ông xã Shinichi của cậu nhiều.
-Cái gì mà ông xã chứ?-Ran chống chế với khuôn mặt ửng đỏ. Jeff ngồi kế bên Ran, mỉm cười bắt chuyện: -Cậu hẳn là Ran, bạn của Shinichi? Ran chưa kịp trả lời thì Sonoko đã chen vào: -Bạn gì chứ, vợ hắn thì có. Ran ngắt cô bạn thân 1 cái đau điếng, nhưng Jeff nháy mắt tinh nghịch:
-Shinichi nói rằng cô rất quan trọng với cậu ấy. Cậu ấy bảo cô là một người đáng yêu. Ran đỏ mặt như vừa bị ai hơ lửa, “Shinichi đã bảo thế thật sao?”, cô không để ý đến Sonoko đang châm chọc mình. Jeff ngó quanh và hỏi: -Nhưng tôi không thấy cậu ta? Shinichi hẳn phải học ở đây chứ? Sonoko hừ mũi:
-Hắn ta bỏ “vợ” ở đây mấy tháng trời, rong ruổi phá án mất rồi. Ran đột nhiên thấy lòng chùng xuống, phải rồi, đã lâu lắm rồi cô không gặp Shinichi, đã lâu lắm rồi…kể từ ngày cậu ta bỏ đi khi đang hẹn với cô ở công viên, thì hiếm khi nào cô thấy Shinichi trở về, chỉ có những cuộc điện thoại giải thích rằng “Đang bận”, cô thông cảm, nhưng cô bỗng nhớ Shinichi vô hạn, nhất là khi có anh chàng Jeff Danney ấy ngồi ngay chỗ cũ của Shinichi. Mỗi lần nhìn xuống cái bàn trống cô lại nhớ Shinichi da diết, giờ lại thêm hy vọng khi có cảm giác có người ngồi ở cái bàn trống ấy.
-Ran, cậu sao thế? -Ơ, không…-Ran chối 1 cách vụng về, nhưng Jeff đã đoán ra ngay:
-Tôi làm cậu nhớ đến Shinichi ư? Dường như Ran không muốn giấu cảm xúc, cô liền khẽ gật đầu, nhìn ra bên ngoài trời mưa lất phất. Biết bao giờ cô mới lại được nhìn thấy chàng tiền đạo say mê chạy theo quả bóng trong cơn mưa thế này thêm một lần nữa…?
-Bé Ai bị bệnh sao? Ran lo lắng khi Jeff từ chối cuộc hẹn đi chơi với lớp, và giải thích lí do là phải chăm sóc cô bé ở chung nhà với anh đang bị cúm nặng mà bác tiến sĩ lại phải dự 1 hội thảo quan trọng, đến tối mới về. Jeff tròn mắt: -Ran quen cô bé đó sao?
-Ừ đó là bạn của Conan, sao chị không nghe em nói gì cả, Conan? Conan đang đi kế bên, cậu giật mình: -À, tại em nghĩ Haibara sẽ khỏe lại nhanh thôi, em không muốn chị lo lắng.
-Chị qua nhà bác tiến sĩ nhé? Chị muốn xem xem Ai thế nào. -Thôi chị ạ, Haibara đang không khỏe nên không thích nói chuyện đâu. Ran hơi tiếc, cô rất lo cho cô bé tóc nâu đỏ -Thế thôi vậy, khi nào bé Ai khỏe hơn chị sẽ đến thăm. Chào nhé Jeff, chăm sóc Ai nhé? Jeff vẫy tay chào Ran và Conan, anh bước trên con đường Nhật Bản nửa quen nửa lạ. Quen là khi xưa anh đã từng đi thám hiểm khắp phố với Shinichi, lạ là nó đã thay đổi nhiều qua, mưa đang bắt đầu rơi lại sau khi vừa tạnh. Jeff mở cửa nhà, và ngạc nhiên khi thấy Haibara đang ngồi phệt xuống thềm cửa, đầu gục xuống hai cánh tay, mái tóc nâu đỏ lấm tấm mưa. -Này em làm gì thế? Đang mưa sao em lại ở ngoài này? -Tôi đợi mưa. Haibara trả lời dưới hai cánh tay. -Gì cơ? Em đâu phải là cá mà phải ra nước mới chịu được? Jeff gắt gỏng, nhưng Haibara ngước mặt lên, đưa đôi mắt trầm buồn lên nhìn bầu trời âm u: -Mưa làm tôi thấy nhẹ nhõm, mưa làm tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi trốn thoát số phận, mưa gột rửa đau khổ trong tôi, mưa càng to càng tốt, vì tôi có thể khóc trong mưa mà không ai hay biết, người ta vẫn nghĩ nước mắt tôi chỉ là mưa. Tôi đợi cơn mưa… -Em nói gì thế? Jeff ngẩn ngơ, anh không hiểu Haibara nói gì, có thể do tiếng Nhật của anh chưa tốt, anh nghe ra đấy, nhưng không nghĩ 1 cô bé lớp 1 có thể nói về tâm trạng của mình sâu sắc và khó hiểu đến thế, hay tại vì anh nghe nhầm?. Sấm chớp giật và trời bắt đầu mưa nặng hạt. Jeff giơ tay lên che mưa, bảo: -Thôi, dù sao đi nữa thì em đang bệnh, vào nhà đi kẻo bệnh nặng thêm thì khổ. Haibara vẫn ngồi im. Bỗng Jeff bế xốc cô lên và đưa vào nhà khiến Haibara giật nảy: -Anh làm gì thế? -Đưa em vào, nếu em thích tắm mưa như thế thì cố gắng mà khỏi đi, tôi sẽ dẫn em đi tắm mưa. Jeff trả lời, anh bế Haibara vào tận gi.ường ngủ, kéo chăn đắp lên tận ngực, rồi khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô bé, Haibara giãy lên: -Anh…anh làm gì thế hả? Pervert…! -Tôi hôn chúc em ngủ ngon. Sao thế? Lũ trẻ ở Mỹ và Anh đều rất thích được người lớn hôn chúc ngủ ngon. Em không thích sao? -Đây là ở Nhật…và…và tôi lớn rồi…-Haibara ấp úng, ngày xưa ở Mỹ, chẳng ai đặt nụ hôn lên trán chúc cô ngủ ngon, cô đang cố gắng che giấu sự bối rối dù mặt đỏ ửng. Jeff chọc quê: -À phải, con nít Nhật thì hay ngượng ngùng và già trước tuổi với vẻ mặt cau có thế kia. Haibara lườm Jeff dù anh đã đi khuất, nghĩ thầm “Tôi đã bảo là tôi lớn hơn anh đến những 2 tuổi, đồ đại ngốc!”
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Wed Sep 15, 2010 6:21 pm
~ ~ ~
Chương 4 :Nước mắt và mưa ;
-Này Shinichi, dạo này bé Ai rất lạ, nó hay gọi điện cho ai đó mỗi đêm. Bác tiến sĩ nói bằng một giọng lo lắng qua điện thoại. Conan cau mày lại suy nghĩ: “Haibara đâu còn ai để có thể gọi điện nhỉ?”, và cậu cứ suy nghĩ mãi trong lúc đi. Cậu biết Haibara vốn yếu đuối hơn vẻ bề ngoài nhiều, có lẽ chiếc xe Porsche hôm nọ vẫn còn ám ảnh cô chăng? Nhưng chi tiết gọi điện cho ai mỗi đêm là thế nào nhỉ?
Hôm đi cắm trại, Genta cũng bảo đã thấy Haibara gọi điện cho ai đó ở buồng điện thoại công cộng lúc nửa đêm. Thôi có lẽ…tối nay cậu sẽ theo dõi. Haibara bật ngồi dậy lúc 12 giờ đêm, khi tất cả mọi người đều đã say giấc nồng, cô khoác áo, bước xuống tầng hầm và nhấc điện thoại gọi. Nhưng cô chỉ mới nói được vài tiếng thì tín hiệu bị ngắt, phía sau, Conan cầm chuôi điện thoại đã được rút ra. Cậu bảo:
-Tôi đoán đúng? Cậu vẫn thường gọi cho chị mình mỗi đêm? Bác tiến sĩ vỡ lẽ: -Cháu vẫn mong được nghe tiếng nói của chị mình sao? Haibara im lặng không nói gì, Conan liền nói: -Tôi hiểu cảm giác của cậu Haibara, nhưng thế này chẳng phải quá nguy hiểm sao…?
-Chẳng ai hiểu được cảm giác của tôi! Haibara thét lên, cô xô Conan ra và vụt chạy mất, như trốn tránh một điều gì đó. Mặc cho cậu nhóc hét gọi tên cô phía sau. Haibara đóng sầm cửa lại, mặc cho nước mắt tuôn trào mà không giấu diếm. Cô giấu mặt vào hai lòng bàn tay và nấc lên, như tủi thân cho số phận trớ trêu bất hạnh của mình. -Có chuyện gì thế? Một giọng Nhật đơn đớt quen thuộc vang lên. Haibara giật mình, cô ngẩng mặt lên. Jeff đứng đó nhìn sững cô, mái tóc bạch kim rũ xuống, đôi mắt xanh dù còn đang ngái ngủ cũng ngạc nhiên mở to. -Anh làm gì trong phòng tôi thế? -Đây là phòng tôi, cô bé ạ. Cô ngó quanh, đúng là phòng cuả anh chàng, trong lúc vội vã cô đã không để ý. Haibara vội quay mặt đi và mở cửa: -Xin lỗi… Jeff nắm nhẹ vai cô, nhẹ nhàng: -Chẳng phải em đang muốn khóc sao? Đôi mắt Haibara đã ầng ậng nước, nhưng cô lắc đầu và vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cô không muốn tỏ ra có một thái độ lạ nào làm cho anh chàng để ý, thế nên cô vội gạt tay anh ra. Bất ngờ, Jeff ôm cô vào lòng:
-Tôi sẽ không hỏi có chuyện gì, nhưng nếu muốn thì em cứ khóc, được chứ? Haibara định đẩy anh ra, định bảo là không có gì và bây giờ cô sẽ đi ngủ ngay, nhưng không hiểu sao…nước mắt cô lại trào ra, và cứ thế…trên vai anh chàng người Mỹ, cô khóc nức nở, khóc ngon lành như một đứa trẻ lớp 1 thực thụ. Cô khóc như để tống tất cả nỗi khổ đau cứ ứ đọng trong tim đau âm ỉ, và để cho Jeff vỗ vỗ lên lưng cô dỗ dành, thấy lòng bỗng chốc ấm lại…
Hôm nay là trận tranh tài quyết định giữa Tokyo Spirits và Big Osaka. Mọi người ai cũng hào hứng rủ nhau đi xem bóng đá, ai ai cũng hồi hộp muốn xem trận cầu nghẹt thở giữa hai kì phùng địch thủ: Higo và Hide. Lượt đi Tokyo Spirits đã thắng nên lượt này Big Osaka quyết tâm cao lắm. Higo đã phát biểu trên báo thể thao rằng Big Osaka quyết không thua trận này với một đội hình vững chãi. Tiến sĩ Agasa đã hứa là dẫn đám nhóc lớp 1B đi trận này. Ở nhà, Conan phấn khích níu tay Ran: -Chị Ran, em đi xem bóng đá với bác tiến sĩ Agasa, chị đi cùng chúng em chứ? Ran nhìn chiếc vé Conan đưa, cười hiền: -Em thích lắm hả? Chị sẽ đi, nhưng nếu có Shinichi ở đây chị sẽ nhường cho cậu ấy. Cậu ta rất thích xem bóng đá. Conan đỏ mặt, không ngờ Ran lại nhớ đến cậu như thế, cậu nhóc quẹt quẹt mũi che giấu niềm xúc động. -Chị nhớ anh Shinichi lắm hả? -Sao cơ…? Ừ…chị nhớ.
-Ran bối rối, nhưng ánh mắt đượm buồn-Chị muốn được đi xem đá bóng với Shinichi, chị thích nhìn gương mặt hào hứng của cậu ấy. Conan thầm nghĩ “Cố gắng lên Ran, tớ hứa sẽ trở về với cậu sớm thôi.” Bỗng Ran chuyển đề tài: -Bé Ai sao rồi Conan? Cô bé có đi chơi với bọn mình không? Conan lắc đầu: -Không ạ, Haibara bảo không có hứng thú. Và cậu lầm bầm: “Bởi vì cô nàng ủng hộ Big Osaka kia mà, đảm bảo ngồi ở nhà ôm ghì cái tivi.” Hôm nay trời mưa nhẹ lất phất. Haibara ngồi ở sopha trong khi tất cả mọi người đã đi vắng. Mở tivi lên xem trận đấu trực tiếp qua màn hình. Higo của Big Osaka hôm nay tràn đầy sức sống, cô không thể đi theo hội Conan và đám nhóc lớp 1B để cổ vũ cho đội khách được. Cô giật mình khi một cốc cacao nóng được áp sát vào mặt cô. -Không đi xem bóng đá sao? Jeff nhướn đôi lông mày rậm rạp hỏi, nhưng Haibara không trả lời, thậm chí còn không nhìn mặt anh chàng. Cô đỡ lấy cốc cacao nóng hổi, vừa uống vừa hồi hộp xem bóng đá, trận đấu đã bắt đầu… Ngoài trời mưa đã to hơn, trận đấu cũng đã kết thúc với tỉ số 2-1. Haibara khẽ thở dài, bấm tắt tivi. -Sao thế? Đội em thích thắng chứ? Haibara không trả lời Jeff, Big Osaka đã thắng, nhưng Higo đã chấn thương nặng đến mức bất tỉnh trên sân cỏ. Lẽ nào…? Muốn chiến thắng trận đấu thì phải hy sinh một ai đó sao? Trong trận chiến nào cũng thế sao? Thế còn trận chiến với phe tổ chức áo đen ấy, lẽ nào phải hy sinh một người? Cô ước gì người đó là cô, vì cô không còn gì để lưu luyến. -Nghe nói em thích Big Osaka, sao em không vui khi đội mình thích đã thắng? Jeff ngạc nhiên trước vẻ u buồn của cô bé, Haibara đáp: -Thắng nhưng đã phải chịu 1 sự hy sinh quá lớn, niềm vui ấy có trọn vẹn không? Mặc kệ vẻ ngạc nhiên của Jeff, Haibara đứng dậy và lại nhìn mưa. Như một nỗi buồn vô hình bủa vây, ngoài mưa, Higo đã đấu 1 trận thật dũng cảm và đã chịu chấn thương. Big Osaka đã hy sinh cầu thủ trụ cột, còn cô? Nếu cô hy sinh như thế thì chắc cũng không đến nỗi khủng khiếp đâu nhỉ? Sẽ không ai thương tiếc cô như người ta thương tiếc Higo, và Higo sẽ trở lại sau chấn thương, còn cô, cô sẽ có thể không bao giờ trở lại nếu đụng độ bọn chúng. Âu thế cũng tốt cho số phận của mình... -Này, đi tắm mưa chứ? Jeff hỏi, anh cũng đang nhìn mưa. Haibara hỏi lại:
-Sao? -Chẳng phải em thích tắm mưa lắm sao? Em hết bệnh rồi đó, ta cùng đi tắm mưa chứ? -Ta? -Phải, em tưởng tôi sẽ để em vui đùa dưới cơn mưa kia 1 mình sao? Jeff mỉm cười, rồi anh nắm tay cô kéo đi. Haibara lót tót chạy theo lực kéo của anh chàng. Mưa lúc này đã nặng hạt, trên đường phố Beika đã có 1 số người đi xem bóng đá về với vẻ mặt thất thiểu, Tokyo Spirits đã thua, nhưng là một trận thua trong danh dự, họ đã thi đấu rất hay, rất đẹp mắt, nhưng những cầu thủ của Big Osaka đã phối hợp quá ăn ý, cuối cùng những nỗ lực của Higo đã được đền đáp xứng đáng. Haibara nhắm mắt lại, cảm giác cơn mưa trôi dần trên mặt, mát rượi. Cô khẽ mỉm cười, bao giờ đứng giữa cơn mưa cô cũng thấy buồn và cô đơn lạnh lẽo, nhưng riêng hôm nay cô không khóc, nhìn Jeff vui đùa dưới mưa như một đứa trẻ ngây thơ, cô tự hỏi: “Con trai ở Mỹ ai cũng có bàn tay ấm như thế này sao ?
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Wed Sep 15, 2010 6:21 pm
~ ~ ~
Chương 5: Ngày hội Valentine :
-Cái gì cơ? Lễ hội kỉ niệm của trường? Conan reo lên, nhìn sững vào thiệp mời của trường Teitan. Ran nhoẻn miệng cười: -Phải, chẳng phải em cũng được dự đó sao? Lễ hội cho học sinh Teitan mà. Conan sực nhớ đến tờ giấy màu hồng mà cô Kobayashi đưa cho cả lớp hồi ban sáng, nhưng nghĩ là một cuộc thi chữ đẹp nào đó nên cậu chàng đã vùi nó dưới đống sách vở trong cặp rồi. -Nhưng điều quan trọng là mình phải đi theo cặp. Cậu tìm được ai thay thế “ông xã” chưa? Sonoko hỏi khiến Conan giật thót và hét lên hơi to quá mức cần thiết:
-Cặp gì ạ? -Tên nhóc này, làm gì thét đinh tai nhức óc thế? Chẳng phải thiệp ghi rõ ở đây là chọn cặp mà đi sao? Tổ chức ngay ngày Valentine mà! Ran, cậu tìm được ai chưa?-Sonoko lại tiếp tục hoạch họe Ran. Cô nàng bối rối: -Ờ tớ nghĩ là tớ sẽ đi với bác sĩ Araide… -CÁI GÌ CƠ? Conan lại thét, và lần này cậu làm cả Ran giật nảy người. Máu ghen đang sôi trong người sùng sục. Bắt cặp và đi với bác sĩ Araide? Tớ đang ở ngay đây cơ mà, việc gì cậu phải đi với anh chàng đó chứ hả Ran? Conan nghĩ với cái đầu sắp bốc lửa mà quên mất mình không ở hình dạng của Shinichi Kudo. Ran xoa đầu cậu nhóc: -Sao em thét to thế? Chỉ là hình thức thôi mà. -Nếu…nếu…anh Shinichi biết thì anh ấy không thích đâu. Conan ấp úng, nhưng đôi mắt lộ rõ sự kiên quyết, trong lòng cậu đang thầm nghĩ “Ran, tớ không thích tí nào hết”. Ran có vẻ hơi ngạc nhiên. Sonoko mắng: -Anh Shinichi làm gì có ở đây hả nhóc? Bỏ người ta đi biền biệt thì không có quyền thích hay không thích biết chưa hả? “Cái bà chằn lắm chuyện…” Conan hậm hực, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Ran. Cậu biết là Sonoko nói đúng, và đấy chỉ là hình thức thôi, nhưng sao cậu vẫn không thích, và tự dưng thấy ghét anh chàng bác sĩ hiền lành vô cùng. Ran giải thích trước vẻ bức xúc của Conan: -Chỉ là chị muốn hỏi mượn bác sĩ Araide cái khăn quàng cổ mà bác sĩ đã đeo hôm trước, để…để… -Để đan tặng “chàng” thám tử của em chứ gì. Hừ không hiểu cậu nhọc công với tên đó làm gì nhỉ? Hết đan áo rồi lại đan khăn quàng cổ cho “chàng”. Mà hắn có về đâu? Sonoko hằn học, Ran đỏ mặt, rồi quay qua cậu bé đeo kính mặt cũng đỏ ửng lên không kém, mỉm cười: -…Và bác sĩ nói sẽ cho chị mượn, bác sĩ cũng muốn bàn về vấn đề cai rượu của bố chị nên….Thôi thì đi chung cho tiện…chứ không phải là…như em nghĩ đâu. Conan mặt đã bắt đầu chuyển sang màu cà chua, cậu chàng cố giấu để không cho cô gái có đôi mắt xoe tròn đáng yêu kia để ý. Giờ cậu mới nhận ra, sau từng ấy năm chơi chung, rằng Ran có một nụ cười đẹp như thiên thần. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ và hiền hậu, điều đó khiến Conan ngẩn ngơ mất mấy phút, đến nỗi đâm sầm vào cột đèn điện. Vừa xoa xoa cục u vừa nổi lên trên trán cậu vừa thầm nghĩ, có lẽ tối nay cậu sẽ gọi điện cho Ran…Có lẽ cậu sẽ bảo là cậu nhớ Ran rất nhiều, nhớ nụ cười đáng yêu của cô, và sẽ hỏi cô là cô có định rủ cậu đi nếu như cậu có ở đó không? Buổi lễ ở Teitan diễn ra khá suôn sẻ và vui (dù chốc chốc Conan cứ ngó chừng Ran và anh chàng bác sĩ, nhưng lại thở phào khi quả thật anh ta chỉ nói về bệnh tình của ông bác Mori và khuyên Ran cách khắc phục). Ran đang mân mê chiếc khăn, cô nàng giơ tay lên chào khi thấy Jeff đang đứng kế bên và nhâm nhi một ly vang đỏ. -Hôm nay cậu đi với ai thế Jeff? -À tôi chỉ muốn đi một mình thôi. Jeff cười, nhấp một ngụm rượu rồi hất mặt về phía Araide: -Bạn trai mới của cậu? -Ôi không-Ran xua xua tay-Chỉ là người quen. -Cậu vẫn chung thủy đợi chờ Shinichi à? Ran lại đỏ mặt: -Gì mà chung thủy chứ…tớ với cậu ấy có gì đâu…? -Shinichi mà thấy cậu hôm nay thì chắc mê mẩn mất, cậu xinh lắm. Jeff khen, nhưng mắt anh không nhìn Ran, anh nhìn về phía lũ trẻ lớp 1B đang chạy quanh chơi đùa. Đôi mắt đượm buồn nhìn cô bé tóc nâu đỏ đang ngồi khoanh tay trên ghế, nhìn bạn mình chạy giỡn. Ran ngạc nhiên: -Sao cậu nhìn bé Ai hoài vậy? Jeff mơ màng: -Tôi có cảm giác như cô bé ấy không phải học sinh lớp 1, và cô bé khiến tôi nhớ đến một người… -Người yêu hả? Ran châm chọc, vừa vẫy tay chào Makoto khi anh đang bối rối vì bị Sonoko xoay vòng vòng bắt nhảy giữa hội trường, có lẽ cô nàng đã say rồi đây. -Không, chỉ có tôi thôi. Tôi gặp người con gái đó ở Mỹ, trong một quán ăn nhanh. Cô ấy, cũng nét đẹp lai Châu Á, cũng đôi mắt trầm buồn, cũng mái tóc nâu đỏ ngắn, ngồi 1 mình. Nhưng tôi không biết tên cô ấy, cũng chẳng biết cô ấy đến từ đâu, tôi chỉ đứng ngắm ngẩn ngơ, đến khi cô ấy rời khỏi đó và mất hút. Hài hước quá nhỉ? -Ồ không, điều đó thật là lãng mạn. Thế cậu có gặp lại cô ấy không? -Không, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Thế mà cô ấy ám ảnh tôi suốt mấy tháng, lạ nhỉ? Jeff cười buồn, mắt anh vẫn không rời cô bé nhỏ nhắn có mái tóc màu nâu đỏ kia, cô bé kia gợi lại chút gì đó bồi hồi trong anh, khiến anh không thể rời mắt. Ran vỗ vai Jeff: -Đừng lo, nếu có duyên cậu sẽ gặp lại cô ấy, trái đất này nhỏ bé lắm mà. Jeff nhìn Ran, cười: -Cám ơn, giờ thì tôi đã biết tại sao Shinichi lại thương cậu như vậy, cậu thật tốt. Ran mỉm cười ngượng ngùng, rồi cô xin lỗi Jeff vài phút khi Sonoko bắt đầu hơi say, và Ran phải giúp Makoto đỡ cô bạn vào ghế ngồi. Jeff đẩy ghế ngồi gần Haibara, và anh ngạc nhiên khi thấy cô bé cầm một ly vang đỏ giống hệt anh. Jeff vội giựt ly rượu khỏi tay cô bé: -Này, con nít không được uống rượu. Haibara trừng mắt lạnh lùng: -Anh cũng chưa đủ tuổi uống rượu. -Tôi sắp, còn em thì mới 8 tuổi thôi. Haibara nhún vai ra chiều kết thúc cuộc nói chuyện, cô dõi mắt nhìn theo Conan đang lẽo đẽo đi theo Ran. Shinichi Kudo-thám tử bị teo nhỏ ấy luôn có mục tiêu để biến trở lại hình dáng cũ, còn mình? Còn mình thì sao? Mình không muốn trở về là Shiho Miyano, một kẻ phản bội tổ chức, chỉ muốn mãi mãi là Haibara Ai, cô bé lớp 1B luôn sống trong tình bạn bè thơ ngây này mà thôi”. Cô chợt nghĩ, dạo này trong cô có những cảm xúc thật lạ lùng và bi quan, nhưng là sự thật, chẳng ai ngóng chờ một Shiho trở về cả, có chăng là tổ chức áo đen đang lăm lăm muốn khử cô mà thôi. Giọng của cô Kobayashi chợt vang lên trong micro làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Haibara: -Này các cô gái, còn nhớ chuyện làm chocolate tình nhân tập thể chứ? Vật liệu đã sẵn sàng rồi, ai muốn thì đi thẳng về phía hội trường đối diện nhé? Các chàng trai, không được nhìn trộm đấy. Conan níu áo Ran: -Chocolate tình nhân là sao hả chị? -Là nữ sinh Teitan sẽ có 1 buổi làm bánh chocolate nhân ngày lễ tình nhân cùng nhau ở hội trường lớn phía bên kia, và khi kết thúc buổi lễ thì mỗi cô gái sẽ bước ra và tặng chàng trai của mình. Conan thắc mắc: -Sao em không thấy có ghi trong thiệp? -Vì chỉ có những cô gái mới nhận được thông báo riêng thôi. Ran nháy mắt tinh nghịch. Rồi theo những người bạn của mình mất hút trong hội trường rộng phía đối diện. Ayumi kéo tay Haibara: -Đi nào Haibara. Trong hội trường này bây giờ chỉ còn lại những chàng trai. Conan kéo ghế ngồi kế bên Jeff, ngao ngán: -Sao họ lại nghĩ ra cái chuyện làm chocolate cùng nhau ấy nhỉ? -Nhóc có đang đợi chocolate của ai không? Jeff đột ngột hỏi khiến Conan đỏ mặt, lòng bỗng nhớ đến Ran. Ở ghế kế bên, Genta và Mitsuhiko cũng đang thấp thỏm, chẳng biết hai tên nhóc đó đợi chocolate của ai thế kia?-Conan nghĩ thầm. Makoto hớt hải chạy lại với ly nước chanh trên tay: -Conan thấy chị Sonoko đâu không? Anh đã xin được một ly nước chanh giải rượu, mà chẳng thấy chị ấy đâu? Conan nhún vai trả lời: -Chị ấy theo Ran vào hội trường bên kia rồi ạ. Một sự im lặng bao trùm ở những chàng trai. Họ đang hồi hộp…trái hẳn với sự ồn ào náo nhiệt từ phía đối diện, có tiếng các cô gái cười đùa, tiếng lách chách của tia lửa và tiếng va đập của xoong nồi. Sau hơn mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc, có một vài cô gái bước ra, có một vài chiếc bánh xinh xắn được trao cho những chàng trai có khuôn mặt ửng đỏ vì bối rối. Có những lời tỏ tình thì thầm, có những ánh mắt đầy xúc động…Ở đằng kia, Sonoko đang tặng anh chàng da ngăm đen chiếc bánh tình nhân có dòng chữ “Makoto” hơi méo mó, có lẽ cô nàng vẫn còn hơi say thì phải, và anh chàng đang đứng chết trân vì ngượng. Conan tìm Ran, nhưng cô bé Ayumi dúi vào tay cậu một chiếc bánh ngọt ngào: -Conan, tặng cậu… Khuôn mặt Ayumi đỏ lên. Conan cám ơn, ái ngại nhìn ánh mắt ghen tị của Mitsuhiko và Genta. Bỗng tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Là Ran gọi Shinichi. Cậu vội chạy ra ngoài, bắt máy: -Ran ấy hả…? -Cậu thích ăn chocolate chứ. Shinichi?-Ran nói bằng giọng run run. -Tớ không thích…-Conan nói mau qua cái nơ đổi giọng trước giọng thở dài thất vọng của Ran-…những chocolate không phải do cậu làm! Ran khẽ reo lên, cô hào hứng: -Tớ sẽ gửi nó cho bác tiến sĩ. Ăn liền kẻo hết ngon nhé? -Cám ơn Ran, tớ chắc chắn lúc nào nó cũng ngon cả. Cậu tắt máy, tim đập binh binh trong lồng ngực và vui đến nỗi không để ý ở phía sau có người…cô gái tóc nâu đỏ đang dõi mắt nhìn theo cậu với chiếc bánh trên tay… Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Fri Sep 17, 2010 9:50 pm
~ ~ ~
Chương 6: Chocolate đắng :
Haibara đang thả bước trong khu vườn lớn, tay cầm chiếc bánh chocolate không đề tên ai. Một chiếc bánh màu nâu đơn độc… -Này bánh cho ai thế? Jeff từ đâu bước đến và cất giọng Nhật ngọng ngịu. Haibara lắc đầu… -Tôi ăn nhé? Đói bụng quá. Không kịp để cô bé trả lời, Jeff lấy chiếc bánh trên tay cô, cắn một miếng. Haibara nhăn mặt:
-Trả tôi đây, sao anh tự tiện thế? -Tôi sắp chết đói đây, mà em cũng đâu có tặng ai đúng không? Tôi thấy cậu nhóc đeo kính kia đã có phần rồi. Jeff hất mặt về phía Conan đang chạy vào bên trong cùng vẻ mặt hớn hở, Haibara tỏ ra bực bội:
-Ai bảo với anh cái này là dành cho “hắn”?
-Đoán.-Jeff cắn thêm một miếng nữa.
-Nhân tiện, chocolate em làm dở quá, đắng kinh khủng, em định biến ngày Valentine ngọt ngào này thành một ngày buồn u ám hay sao mà đắng thế hả?
-Đối với tôi thì tình yêu đắng như thế đấy. Haibara đưa mắt nhìn trăng, cô nhớ đến chàng thám tử bị teo nhỏ đang hớn hở vì nhận được bánh Valentine từ cô gái cậu ta thương. Lòng chợt chùng xuống.
-Em có phải là học sinh lớp 1 không đấy? Em biết gì về tình yêu chứ? Em còn bé lắm. Jeff xoa đầu Haibara khiến cô cau mày liếc anh một cái, nhưng Jeff không để ý đến cái lườm sắc lẻm của cô, anh bỏ nốt phần bánh còn lại vào miệng: -Valentine là dành cho tình yêu, chocolate phải ngọt ngào, dù em không có ai để tặng thì cũng đừng nên làm ra một cái bánh đắng đến nản lòng thế này chứ? May cho em là tôi không phiền đâu. Haibara mở to mắt nhìn Jeff. Ánh trăng soi vào mái tóc màu bạch kim của anh khiến nó lung linh huyền ảo lạ thường... Cô cười buồn:
-Anh sẽ…đưa tôi đi chứ? -Đi đâu? -Đi đến một nơi nào đó mà không ai biết. Jeff nhìn Haibara với vẻ ngạc nhiên, lần đầu tiên anh tiếp xúc với một cô bé lớp 1 già dặn thế này. -Trượt băng nhé? Jeff chỉ qua sân băng trước mặt, một số cô cậu trường Teitan cũng đã lác đác kéo nhau ra đó. Đó thật sự không phải là nơi mà “không ai biết”, nhưng Haibara không nói gì,mặc cho Jeff lôi đi.
-Buột giày trượt vào đi. Haibara lắc đầu, mặc dù chính cô đã không phản đối khi Jeff đề nghị ra sân băng chơi. -Tôi không thích trượt. Nhưng Jeff đã nâng cô bé lên, để cô ngồi vắt vẻo trên vai mình. -Này…-Haibara hớt hải, nhưng đã quá muộn, Jeff trượt nhanh xuống dốc như một tên lửa. Haibara túm chặt tóc anh, thét lên: -Anh làm gì thế? Thả tôi xuống. -Yên lặng. Lo mà túm chặt vô, hò hét một hồi là rớt xuống lúc nào không hay đó. Jeff dọa, và đó không phải lời dọa suông, anh trượt nhanh hơn, và quẹo gắt hơn, chốc chốc lại làm một vài động tác luồn lách và xoay tròn khiến cô gái trên vai anh lắc lư. Haibara ôm cổ Jeff, la lên:
-Dừng lại, tôi chóng mặt quá rồi. -Sợ thì cứ la lên. Nếu em không la, có nghĩa là em chưa sợ, mà chưa sợ thì tôi sẽ trượt nhanh hơn đấy. -Á Á Á Á…. Haibara hét lên, bỗng dưng cô thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, giống như mọi gánh nặng, mọi ưu phiền đã theo tiếng thét mà bay đi mất. -AAAAAA… Haibara tiếp tục hét, quẹt vội nước mắt đang chực trào ra, cô áp sát mặt vào mái tóc màu bạch kim bay bay trong gió và hét lên như trút hết nỗi buồn, nỗi buồn vì sợ hãi, vì áp lực bị truy sát, nỗi buồn vì thương thầm mà không dám nói, nỗi buồn vì sự đơn độc, vì nhung nhớ chị gái, những nỗi buồn mà cô giấu trong lòng từ đó đến giờ theo tiếng hét dần vơi…
-Này bé Ai!
-Jeff tiếp tục giữ tốc độ trượt như thế, vừa luồn lách tránh người, vừa bảo:
-Tôi thích chocolate của em, mặc dù nó đắng nghét.
-Tôi không nghe anh nói gì. Haibara hét vào tai Jeff, tiếng gió rít vù vù khiến cô không nghe rõ, Jeff hét lại, gằn từng chữ:
-Tôi bảo là tôi thích chocolate đắng của em mặc dù sự thật là em làm dở tệ.Nhưng em-sẽ-làm-cho-tôi-ăn-nữa-chứ? Chỉ cần lần sau cho chiếc bánh của em một cái tên, tôi sẽ cho em mượn tên tôi nếu em thích.
-Anh ngủ mơ đấy à?
Haibara cau có, nhưng cô nàng chợt la oai oái vì Jeff đột ngột tăng tốc và có những màn trượt thật đứng tim. Anh suýt đâm sầm vào đôi trai gái đang nắm tay nhau t.ình tứ, và nhảy qua người một cậu thanh niên đang ngã sóng soài khiến mọi người hoảng hốt. Haibara nhắm tịt mắt, cô vừa ôm ghì cổ Jeff vừa la:
-Này không…không đùa đâu đấy…ĐỪNG, DỪNG LẠI ĐI…
Phía bên kia sân băng, Ran đang nắm tay Conan-mặt cậu đang đỏ gay, trượt từng bước nhỏ, nhận ra Jeff lướt qua mình và tiếng Haibara vang lên, cô ngạc nhiên nhìn theo và hỏi cậu nhóc:
-Họ đang làm gì thế kia? Conan lắc đầu, nhìn anh chàng Tây trượt chuyên nghiệp với 1 tốc độ chóng mặt, cậu cười kín đáo và nghĩ thầm trong đầu: “Hay thật, anh chàng đó làm bà cụ non kia phải la hét thất thanh..."
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Sat Sep 18, 2010 12:53 pm
~ ~ ~
Chương 7: Thú nhận của Jeff ;
Gió thổi vi vu qua ô cửa sổ khiến mùa đông thật lạnh lẽo. Bây giờ đang là giờ tan trường của học sinh trường Teitan, những cô cậu học sinh đi cùng nhau như chia sẻ cho nhau hơi ấm. Conan đi cùng những người bạn lớp 1B, họ đang bàn tán sôi nổi về bộ phim hoạt hình siêu nhân trên tivi. Tay cậu mân mê chiếc khăn choàng cổ mà Ran đã đan cho dựa vào chiếc khăn của bác sĩ Araide, cười thích thú.
-Mang hoài cái khăn đó không sợ “nàng” nghi ngờ sao? Haibara nói bằng một giọng lạnh băng.
Conan cụt hứng:
-Phá hỏng niềm vui của người khác là sở thích của cậu sao? -Tôi chỉ nói sự thật. -Cậu khéo lo đi, cái này là Ran tặng riêng cho Conan đấy, cái của Shinichi ở nhà bác Agasa rồi. Ran có đan cho cậu một cái, sao không mang đi, đã dễ ốm mà còn… -Kệ tôi đi.
-Haibara lườm, cô nhận được món quà từ Ran là một cái khăn quàng cổ đặc biệt dày hơn của cả Conan và Shinichi, nhưng cô chưa đeo nó bao giờ.
-Ran nghe nói cậu hay bị ốm nên đan cho cậu giữ ấm, thế mà cậu lạnh lùng thế đấy.-Conan nhún vai. Haibara không trả lời, cô thật sự rất cảm động vì món quà của Ran, nhưng không hiểu sao cô không dám đeo nó, phải chăng là mặc cảm tội lỗi vì đã chế tạo ra thứ thuốc làm Shinichi teo nhỏ thành Conan, làm cho Ran phải đợi chờ trong mỏi mòn?
-Conan. Ran cùng với Jeff và Sonoko đang đợi bọn nhóc ở bên đường. Conan vẫy tay chào Ayumi, Genta, Mitsuhiko và Haibara rồi lót tót chạy theo Ran. Jeff nhìn Haibara:
-Nào, về chung chứ hả? Haibara lạnh lùng bước đi trước khiến anh chàng vội vã chào mọi người rồi đuổi theo. Vừa đi vừa cằn nhằn:
-Sao em không bớt lạnh lùng đi nhỉ? Mùa đông đã lạnh nhìn em tôi còn lạnh hơn. Cô vẫn không nói tiếng nào, Jeff lại độc thoại:
-Lúc thì im lặng chẳng nói gì, đến khi nói lại toàn những câu khó hiểu, em đúng là “bà cụ non”, em còn già dặn hơn tôi nữa… Bỗng Jeff im bặt đột ngột vì đâm sầm vào Haibara, cô đã đứng sững lại ngạc nhiên, mồm há hốc, phía trước mặt, căn nhà của tiến sĩ Agasa bốc khói. Hai người chưa kịp định thần thì tiến sĩ lồm cồm chui ra, ho sặc sụa: -Ô, hai đứa về đấy à? Xin lỗi…một vài lỗi…trong thí nghiệm…nhỏ…
-Bác làm cháu lo đứng tim mất.-Haibara gào lên với ông bác, mặt tái mét.
-Cứ tưởng xảy ra chuyện rồi. Tiến sĩ Agasa thừa hiểu nỗi lo lắng của cô bé, cô đã quá ám ảnh về việc bọn áo đen có thể lùng ra tung tích cô và giết hại những người bên cạnh cô, thế nên ông chỉ cười cười:
-Xin lỗi, có lẽ tối nay…mình phải qua nhà Shinichi ngủ rồi. Haibara biến sắc: -Sao ạ? Không đâu… Tiến sĩ thì thầm vào tai Haibara, trấn an:
-Không sao mà, hôm nay Subaru không có ở nhà, anh ta đi Osaka rồi và có gửi chìa khóa cho bác. Haibara đang nằm trong phòng ngủ của Shinichi, nhưng cô cứ thao thức không ngủ được. Cái cảm giác về Subaru vẫn còn ám ảnh cô, cô tin chắc anh là người của tổ chức Áo đen ấy, và nếu đêm nay anh ta về bất chợt thì sao bây giờ? -Này…. Jeff thò đầu lên khiến Haibara giật thót, cô thở hổn hển:
-Giật cả mình, cái gì? Jeff nhăn nhó:
-Em kêu tôi ngủ chung với em mà lại bắt tôi ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo, em vừa phải thôi chứ, trong khi nhà này còn thừa một phòng ngủ, tôi qua phòng trống bên kia nhé?
-Không được.
-Haibara hớt hải,cô sợ là nếu Subaru về bất thình lình thì chẳng biết đối phó ra sao, không hiểu sao có Jeff bên cạnh cô lại thấy an toàn giống như ở bên “tên thám tử đại tài” kia vậy, mặc dù anh chàng hoàn toàn chẳng biết cái gì về hoàn cảnh của cô cả. -Tôi lạnh, nhưng tôi ngủ chung gi.ường với em thì có sao chứ? Em chỉ là một đứa con nít, không phải một cô gái trưởng thành. Haibara lắc đầu nguầy nguậy:
Càng không được. Jeff nổi cáu, anh gom mền gối lại rồi đứng lên:
-Tôi qua kia đây. Nếu em sợ ngủ 1 mình thì qua phòng bác Agasa ngủ đi. -Không, đừng đi.-Haibara hoảng hốt kéo tay Jeff, mạnh đến nỗi Jeff ngã bật ngửa ra gi.ường…
-Ngủ chưa?
Jeff hỏi mà không nhìn Haibara, cả hai người đang nằm quay lưng lại với nhau. Cô gắt:
-Được nằm trên gi.ường rồi thì lo mà ngủ đi. Lần đầu tiên cô nằm chung gi.ường với một chàng trai trưởng thành (không tính Conan vì cậu ta đã bị teo nhỏ, và còn ngủ chung với đám nhóc lớp 1B nữa cơ mà), hơn nữa anh ta lại rất đẹp trai và cả hai đều chưa ngủ. Cô đã chặn một gối ở giữa và bảo là nếu Jeff thò một ngón tay qua thì anh ta sẽ phải trả giá khiến anh chàng lắc đầu khó hiểu vì sự khó tính của Haibara. -Em lo cái gì thế? Sao phải ngủ cùng tôi? -Ồn ào.-Haibara mắng để che giấu sự bối rối Im lặng một hồi lâu, Jeff rụt rè lên tiếng: -Nhưng có lẽ tôi không nên ngủ chung gi.ường với em. Haibara-lưng vẫn quay về phía anh chàng-đang mở mắt ra, chờ đợi… -…Vì tôi nghe tim đập mạnh khi ngủ cạnh em đây. Jeff ấp úng. Haibara cảm thấy hai gò má đang nóng dần, nhưng cô giả vờ ngủ. Anh chàng người Mỹ ngọ nguậy một hồi, chắc là đinh ninh cô đã ngủ, cô nghe tiếng anh tự đánh vào đầu mình bôm bốp. Có lẽ Jeff đang nghĩ anh điên mất khi có cảm tình với 1 cô bé mới có 8 tuổi và đang học lớp 1, mặc dù tính cách của cô ta còn hơn cả những người đã trưởng thành, chẳng lẽ một phút bối rối khi gặp một cô bé Châu Á xinh xắn ở Mỹ ám ảnh anh đến thế? Anh đâu biết cô bé có mái tóc màu nâu đỏ đang lo là có lẽ mình đã lên cơn sốt đột ngột vì cả người nóng ran lạ thường…
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Sat Sep 18, 2010 10:06 pm
~ ~ ~
Chương 8: Ghen :
Hattori và Kazuha đang đứng giữa thành phố Tokyo trong cái nắng nóng của mùa hạ. Vài ngày trước Hattori gọi điện cho nhóc Conan, nói là vừa được nghỉ hè và muốn đến Tokyo chơi, Conan lèm bèm:
-Nghỉ hè thì hai cô cậu xách tay nhau mà đi chơi, đến Tokyo gặp tụi này làm gì? Hattori thì thầm vào ống nghe:
-Vừa phải thôi nhé Shinichi, tụi tớ chẳng có gì với nhau cả. Thôi, tớ đặt vé tàu rồi, vài ngày nữa sẽ lên Tokyo, liệu mà đón tiếp đấy. Nói xong Hattori cúp máy cái rụp, không để cho cậu bé nói tiếng nào. Anh chàng da ngăm đen toát mồ hôi đầm đìa vì cái nắng gắt, rủa xả cậu bạn tơi bời vì không chịu ra ga tàu đón mình, mà bắt cả hai đón taxi về văn phòng bác Mori. Tokyo mùa hạ thật là đẹp, những ánh nắng của buổi ban mai phủ cho thành phố một màu tươi trẻ, nắng như nhảy múa trên vai người đi đường đang tay trong tay nhau và ăn những cây kem mát rượi. Kazuha ngó Hattori đang ngáp dài, lắc đầu thất vọng, cậu chàng chưa bao giờ biểu lộ tình cảm một cách cụ thể…
-Kazuha, cậu khỏe chứ? Vào đây nào
.-Ran đón tiếp cả hai ở trước cửa văn phòng thám tử Mori, suýt nhảy cẫng lên vì vui mừng. Hattori cười khì khì:
-Chào Ran, dạo này còn liên lạc với tên thám tử Shinichi Kudo không vậy?
-Lâu lâu…-Ran bối rối. Nhóc Conan thò đầu ra từ nhà tắm và nhìn Hattori với một ánh mắt bốc lửa. Ran vội đổi đề tài:
-Cám ơn vì đã mời tụi tớ đi chơi biển, đêm qua tớ háo hức quá chẳng ngủ được đấy. Kazuha tươi cười, bố của cô đã trúng được rất nhiều vé đi chơi biển, nhưng do công việc bận rộn của một thanh tra cảnh sát nên nhường hết vé lại cho cô con gái, Kazuha đã đánh điện cho Ran ngay lập tức. Conan huýt Hattori:
-Hay nhỉ? Rủ tụi này đi chơi thì nói đại đi, bày đặt úp úp mở mở.
-Bất ngờ mới vui, anh bạn ạ.-Hattori giữ giọng cười cố hữu trêu chọc. Biển Izu thật đẹp, nhưng vì là mùa hè nên khá đông. Trẻ con người lớn nhộn nhịp tranh thủ ngâm mình dưới nước cho dịu cơn nắng nóng. Nhìn Kazuha chơi đùa với bộ đồ tắm hơi bị gợi cảm, khuôn mặt anh chàng da ngăm hơi ửng lên khiến Conan cười đểu: -Sao hả? Mê “nàng” rồi à? -Nàng nào chứ?-Hattori gân cổ cãi mặc dù hai mắt vẫn dán chặt vào cô bạn thời thơ ấu. Kazuha hét vang: -Này hai người sao không tắm biển mà ở đó nghịch cát chứ? Mau xuống đây, vui lắm. Cô chạy vội lên cát để lôi bằng được cậu bạn Osaka xuống biển, bỗng cô va vào một thân hình cao lớn và ngã lăn ra cát.
-Kazuha. Hattori vội chạy lại. Anh chàng bị va vào chìa tay về phía Kazuha để đỡ cô dậy nhưng Hattori vội hất tay anh ra, mắt long lên sòng sọc (anh chàng không thấy cảnh Kazuha va vào người ta và cứ đinh ninh hắn đang lợi dụng cô nàng). Nhưng Kazuha nắm lấy bàn tay của anh ta xin lỗi rối rít bằng tiếng Anh. Mái tóc màu bạch kim sáng lên trong ánh nắng gắt. -Jeff?? Ran kêu lên khiến mọi người giật mình. Jeff quay lại, anh mặc một cái quần đùi để tắm biển, lộ bộ ngực trần khá là quyến rũ, đôi mắt màu xanh ánh lên niềm vui và khẽ gật đầu chào cô bạn cùng lớp. Conan ngạc nhiên:
-Anh làm gì ở đây?
-Ồ anh đi với tiến sĩ Agasa và cô bé “khó tính” đó. Như để chứng minh lời nói của anh chàng là sự thật, Haibara từ đâu trồi đầu lên khều Conan khiến cậu nhóc giật mình la oai oái. Hattori hết nhìn Conan, đến nhìn anh chàng người Mỹ, rồi lại nhìn qua Kazuha, bắt gặp ánh mắt cô bạn nhìn Jeff tươi cười, anh chợt nghe lòng sôi sục.
-Thật là trùng hợp, mọi người đều ở đây.-Kazuha reo lên, cô quay qua Jeff, bối rối-Xin lỗi cậu vì lúc nãy vội quá…
-Không sao.-Jeff thân thiện-Được người đẹp va vào âu cũng là vinh hạnh. Hattori sầm mặt, cậu đạp chân Conan, hằm hè: -Tên nhóc đó là ai? -Bạn thời thơ ấu của Shinichi Kudo, Jeff Danney.-Conan vờ không thấy cảnh tức tối, trả lời gọn lỏn.

-Trông hắn thật là đáng ghét. Hattori lầm bầm, nhìn cảnh Jeff nói chuyện với Kazuha mà sôi máu. Anh chàng người Mỹ trò chuyện với Kazuha hơi bị hào hứng. Cả hai đang nói về vấn đề ở Anh quốc và Mỹ, Kazuha có vẻ thích nghe về cuộc sống của con người ngoại quốc. Giọng của Haibara vang lên đều đều:

-Ghen thì nói đại đi. Jeff đứng lên, nói sẽ đi gọi tiến sĩ từ khách sạn, ông ngủ gần như cả ngày, Kazuha bật dậy: -Cho tôi theo nhé, tôi cần lấy vài thứ. Hattori há hốc miệng, gần như á khẩu. Trước giờ Kazuha chưa từng đi riêng với tên con trai nào ngoài cậu. Bất ngờ đến nỗi không thèm đuổi theo khi cô đã mất hút…
-Người Mỹ các cậu rất rành về chuyện tình cảm phải không?
Kazuha rụt rè, cô đi theo Jeff chỉ để hỏi như thế, anh tinh ý:
-Sao? Cần tư vấn à?
Kazuha khẽ gật đầu, cô biết mình không được đẹp, và có lẽ cô nghĩ Hattori không thích cô
-Anh chàng da ngăm hả?
Đừng ngạc nhiên, tôi để ý ánh mắt cậu nhìn anh ta mà. Kazuha đỏ mặt, nhưng vẫn ngước mặt lên nhìn Jeff chờ đợi câu trả lời. Jeff cười:
-Dễ thôi, chọc ghen anh ta đi. Hattori sốt ruột gõ gõ ly nước của mình xuống bàn, ngoái đến sái cổ để nhìn ra phía sau. Không thể tin được là cô nàng này đi với một gã khác khi có mình ở đây, hắn có gì tài giỏi chứ? Chỉ là một thằng đẹp mã, mồm mép dẻo quẹo. Mặc kệ chi tiết Jeff là bạn của Shinichi, Hattori vẫn rủa xả anh chàng tơi bời. Đến lần quay đầu thứ tám thì mồm cậu bắt đầu há hốc ra không tài nào ngậm lại được, Kazuha, đang đi cùng Jeff từ trong khách sạn, và tên nhóc đó…đang khoát vai cô một cách t.ình tứ, nhưng điều quan trọng là Kazuha vẫn mỉm cười như không có gì xảy ra. Conan nhích xa khỏi Hattori, cảm giác là một cơn ghen đang chực bùng nổ, nhưng khi người cậu đụng Haibara, thì cậu càng thấy ớn lạnh với mùi sát khí đang bốc nghi ngút. Conan gọi:
-Này Haibara… -Chuyện gì?
-Mắt cô nàng long lên như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả khiến Conan xanh mặt lắc đầu nguầy nguậy. Ran cũng ngạc nhiên, cô hỏi Kazuha:
-Sao hai người trông như tình nhân thế? Kazuha kín đáo liếc Hattori, rồi cười âu yếm chàng trai ngoại quốc:
-Ran ơi, bạn cùng lớp với cậu thật dễ thương. Jeff nựng má Kazuha:
-Còn cô bạn cậu thì thật đáng yêu. Ran trợn mắt. Còn Conan đang dần rút ra xa hai người đang bốc lửa…
-Xuống đất mà ngủ. Haibara quăng mền gối của Jeff xuống gi.ường ngay khi cậu vừa đặt nó lên khiến cậu chàng la oai oái:
-Sao thế? Chẳng phải tôi và em ngủ chung rồi sao?
-Lần đó là mùa đông, giờ là mùa hè thì anh đâu có lạnh?
-Nhưng bác tiến sĩ thuê có 1 phòng 2 gi.ường-Jeff chỉ tiến sĩ Agasa đang ngáy say sưa kế bên bằng một giọng hết sức bức xúc.
-Tôi không thể ngủ chung với tiến sĩ được, bác ấy nằm choáng cả gi.ường. -Đi đâu ngủ thì đi, đừng ngủ kế tôi.-Haibara lạnh lùng, cô nằm xuống lấy chăn trùm kín mít, vờ ngủ. Jeff lầm bầm gì đó không rõ, nhưng cô nghe tiếng anh nằm phịch xuống sàn một cách tức tối. Cô mở mắt trằn trọc. Tên đó-cô đang nghĩ về Jeff-bảo là “tim đập mạnh” khi ngủ kế mình, vậy mà giờ tỉnh bơ khoát tay người khác, đúng là đồ con trai Mỹ. Không hiểu tại sao Haibara lại cảm thấy lòng bực bội khó chịu mặc dù cô luôn phớt lờ anh chàng. Haibara he hé mắt, Jeff đã ngủ, hai mắt nhắm tịt và nằm với dáng vẻ hết sức không thoải mái. Cô rón rén bước xuống gi.ường lấy cho mình cốc nước. Bỗng cô vấp vào cạnh gi.ường và ngã lên người Jeff, mặt cô đập vào bờ ngực săn chắc của anh. Đột nhiên 1 bàn tay vòng qua người cô và ghì chặt xuống.
-Này…làm gì thế… Haibara vùng vẫy nhưng vòng tay Jeff quá chắc, mắt vẫn nhắm, Jeff thì thầm: -Yên nào, tôi muốn làm một phép thử. -Thử…? Thử…gì?…Bỏ ra… Má Haibara đang đỏ gay gắt như vừa dang nắng cả giờ đồng hồ. Jeff mở mắt ra, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: -Tôi điên mất thôi. Tôi thích em rồi. Haibara vùng được ra khỏi tay Jeff, hổn hển, mặt đã có màu trùng với màu tóc: -Anh bị chạm thần kinh chắc?
-Có lẽ.
-Thôi đi, đi mà cặp kè với Kazuha. Haibara lạnh lùng, Jeff lắc đầu:
-Chỉ chọc ghen Hattori, cô nàng thích Hattori mà.
-Kệ anh, tôi không quan tâm, quên đi. Anh già hơn tôi đến 8 tuổi. Haibara leo lại lên gi.ường, trùm mền kín đầu và nhắm mắt với khóe miệng hơi nhoẻn cười. Nhưng lập tức nụ cười vụt tắt, Haibara lắc đầu. Rồi anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu dây dưa với mình, mình không thể khiến anh ta rơi vào hoàn cảnh của Ran. Không thể khiến anh ta gặp nguy hiểm như mình và Kudo, không thể… Sáng hôm sau, cả bọn lên tàu đi về. Nhóm của Ran, tiến sĩ Agasa về thẳng Tokyo, còn Hattori và Kazuha về Osaka. Trông Hattori và Kazuha vui như trẩy hội, và hai bàn tay của hai người dường như khẽ đụng vào nhau như muốn nắm tay người kia thật chặt. Ran huýt Jeff: -Nhờ cậu mà đêm qua Hattori vừa tỏ tình với Kazuha đấy, anh chàng chạy hộc tốc qua phòng bọn mình và nói thích Kazuha khiến cậu ấy sung sướng đến đỏ mặt. Cô ấy nói là cậu bày cách cho cô ấy. Khâm phục cậu thật. Jeff thở dài não nề: -Chỉ có tôi là thất bại…
-Hả? Cậu thích Kazuha thật hả?
-Không… Jeff nhún vai, vẫy chào hai người bạn Osaka (Hattori có vẻ thân thiện hơn với Jeff và hứa sẽ dẫn anh đi Osaka chơi vào một ngày nào đó) rồi một mình đi lên tàu điện, ánh mắt trầm buồn.
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Sun Sep 19, 2010 5:47 pm
~ ~ ~
Chương 9: Thuốc giải ;
Haibara gõ lộc cộc trên máy vi tính, hàng nghìn kí tự chạy dọc theo màn hình, cô nín thở nhìn theo, kế bên, chàng thám tử teo nhỏ cũng hồi hộp không kém. Sau vài phút, cô gõ một cách dứt khoát lên màn hình, giọng run run:
-Ku…Kudo…thành công rồi!
-Sao? Thuốc giải của APTX 4869 hả?
-Phải, thuốc giải vĩnh viễn.-Haibara nói, cô đưa cho cậu viên thuốc mà mình đã chế tạo ra-
Tôi đã kiểm tra lại, kết quả đúng như mong muốn.
-Tốt, vừa đúng lúc. Conan mỉm cười thách thức khiến Haibara chột dạ:
-Cậu nói thế là sao? Conan nghiêm mặt:
-Nghe này Haibara, cô Jodie vừa gọi điện, hôm nay, FBI và CIA nhận được tin mật báo của cô Rena, đã dò ra hang ổ của lũ tổ chức áo đen, tối nay sẽ là cuộc chiến sinh tử, và tôi không bỏ lỡ cơ hội đâu. Cô Jodie đợi tôi lúc 7h, tôi sẽ đi. -Này Kudo.
-Giọng Haibara đã hơi run rẩy-Cậu có biết là nguy hiểm lắm không?
-Có tôi biết, nhưng tôi muốn lôi tổ chức ấy ra ánh sáng. Haibara thở dài, cô đã rất sợ chúng, nhưng có lẽ, cô không nên trốn chạy số phận nữa…
-Tôi đi với cậu. -
Sao?
-Conan ngạc nhiên.
-Tôi sống trong tổ chức lâu rồi. Tôi có thể sẽ giúp ích. Cậu nên lo cho mình thì hơn, nếu cậu có mệnh hệ gì thì ăn nói làm sao với Ran Mori hả? Ít ra thì tôi…tôi không có điều gì để luyến tiếc. Haibara trầm buồn. Nhưng mái tóc màu bạch kim vụt qua tâm trí cô…có thật là…mình không còn gì để luyến tiếc không? Tự nhiên hình ảnh của anh chàng người Mỹ cứ quanh quẩn trong đầu cô, cô nhớ từng cử chỉ quan tâm mà Jeff đã làm. Nhớ nụ cười của anh khi ăn chocolate đắng nghét của cô, nhớ lời ấp úng khó xử khi thú nhận mình thích một cô bé 8 tuổi, nhớ cái ôm siết chặt ở biển Izu, mặc dù chính Haibara đã phớt lờ tất cả, đã có thái độ lạnh lùng vô cảm trước sự tận tụy của Jeff, đã làm ánh mắt anh nhuốm sự buồn bã từ khi đi chơi biển hôm nọ về, nhưng thật ra cô không dám thừa nhận trái tim mình cũng có sự thay đổi, nó đập nhanh hơn thường ngày vài giây mỗi khi Jeff đến. Haibara rút viên thuốc giải độc thứ 2 ra uống vội, như sợ chần chừ thì cô sẽ không dám làm điều đó nữa. -Này Haibara… -Đợi…đợi tôi về nguyên dạng rồi cậu hãy uống…nhỡ có chuyện gì… Haibara thở gấp, cô gập người lại, mồ hôi toát ra, cả thân người cô nóng bừng như có lửa đốt. Cô ngã vật ra sàn, lăn lộn vì đau đớn.
-Haibara…
Conan lay lay cô, đúng lúc đó Jeff về,thấy Haibara nằm trên sàn, anh vội vứt đồ đạc tung tóe, nhào lại bên cô, đôi mắt màu xanh đầy lo lắng:
-Chuyện gì thế?
-Ơ…ơ…Haibara chỉ hơi mệt tí thôi ạ. Conan ấp úng, nguy to, kim gây mê đã hết rồi, hôm nay cậu định qua và nhờ tiến sĩ Agasa nạp thêm vào, Jeff mà thấy Haibara biến thành Shiho Miyano thì biết thế nào đây? Jeff sờ trán cô bé: -Bé Ai đang nóng hừng hực lên đây này, tôi sẽ đưa em đi bệnh viện.
-KHÔNG. Cả Conan lẫn Haibara đều hét to, Conan kéo Jeff:
-Anh Jeff, mau nấu cho cậu ấy một chén cháo giải cảm, mau mau lên. Jeff gật đầu, anh chàng xắn tay áo lên rồi vội vã vào bếp. Conan đóng cửa lại, đưa vội cho Haibara bộ quần áo người lớn của cô mà bác tiến sĩ đã cất. Có tiếng bác Agasa vừa về, Conan liền nhấc điện thoại gọi vào số di động của ông:
-Bác, mau giữ chân Jeff Danney ở dưới bếp. Haibara đã trở lại hình dạng ban đầu của một cô gái 18 tuổi, cô mặc vội quần áo, hất mặt bảo:
-Uống thuốc đi, Kudo, không có thời gian đâu. Có tiếng chân vội vã bước xuống cầu thang, di động của Conan reo inh ỏi: -Shinichi!
-Tiến sĩ Agasa hớt hải
-Ta không giữ được Jeff, nó nằng nặc đòi xuống.
-Trốn đi Haibara
.-Conan hét, nhưng đã quá muộn. Jeff Danney đã mở cửa bước vào. Anh sững mắt nhìn cô gái trưởng thành 18 tuổi có mái tóc màu nâu đỏ đang ngồi đó. Khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng quen thuộc đến kì lạ. Jeff bước đến gần như một người vô hồn, tim anh đập mạnh, kí ức ùa về, anh khẽ mỉm cười “Là em, cô gái của tôi…”
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Mon Sep 20, 2010 12:19 pm
~ ~ ~
Chương 10: Cuộc chiến cuối cùng :
Haibara đang nâng đầu chàng trai có mái tóc màu bạch kim, máu chảy ra từ vầng trán cao thông minh ấy.
Shinichi Kudo, chàng thám tử trung học bước ra từ nhà vệ sinh, Shinichi thở hồng hộc, quệt vội mồ hôi trên trán vì tác dụng của thuốc. Haibara nhăn mặt: -Sao cậu lại đá quả bóng vào đầu anh ấy bằng giày tăng lực? Đồng hồ gây mê đâu? Shinichi gãi đầu:
-Hết mất rồi, đang nhờ tiến sĩ nạp thêm kim gây mê vào.
-Cậu có thể bịa ra 1 lí do nào đó mà, đâu nhất thiết phải đá…mạnh thế? Haibara lấy khăn lau máu cho Jeff, đôi mắt anh khép lại như đang ngủ. Khi vừa lãnh trọn quả bóng mà Conan dùng giày tăng lực để sút, đầu Jeff đập vào cạnh bàn khá mạnh. -Không nhờ thế là rắc rối to rồi. Bộ cậu tưởng dễ bịa lắm sao? Anh ta thông minh lắm đấy, nói 1 hồi lộ chuyện như chơi!-Shinichi ca cẩm, cậu chơi với Jeff từ nhỏ nên biết anh chàng này rất tinh ý, lôi thôi 1 hồi khó mà thoát được, bỗng cậu quay qua Haibara hỏi:
- Mà cậu xót hả?
-Này, không còn thời gian để đùa đâu đấy. Haibara gắt, nhưng thật ra cô đang cố che giấu hai má đỏ ửng của mình. Shinichi mỉm cười:
-Ran có kể cho tôi nghe về chuyện Jeff có một mối tình đầu sét đánh khi ở Mỹ, là cậu đó cậu biết không? Jeff đã thương cậu rồi, lúc cậu du học ở Mỹ. Vì vậy ráng mà giữ mạng sống của cậu, đừng có nghĩ đến chuyện ngu ngốc là hy sinh nữa biết không? Haibara sửng sốt:
-Sao cậu biết đó là tôi?
-Tôi là thám tử, nhớ chứ? Chỉ cần nghe Ran kể, cùng thái độ đặc biệt quan tâm đến cậu của Jeff là tôi biết ngay người con gái ấy là cậu rồi. -Thôi đi nào. Cậu cũng phải giữ mình để về với Ran đấy. Cả hai vội bước ra, bên ngoài, xe của cô Jodie đang đợi. Shinichi lấy đồng hồ gây mê từ tiến sĩ, vẫy tay chào ông rồi chạy đi.
-Shinichi! Một giọng nói quen thuộc cất lên khiến cả hai giật mình quay lại, là Ran, cô đứng sững trước nhà tiến sĩ Agasa, có vẻ như vừa từ nhà Shinichi đến. Shinichi bất ngờ: -Ran? Cậu làm gì ở đây?
-Tớ…tớ vừa ghé nhà cậu dọn dẹp, anh chàng sinh viên cao học kia đi Osaka nên tớ nghĩ ở nhà chắc bụi bẩn lắm, cậu về lúc nào mà không nói với tớ? Đây là…? Ran liếc nhìn Haibara bằng ánh mắt đăm chiêu. Shinichi nghiêm giọng:
-Chuyện này rất quan trọng Ran, tớ phải đi. -Shinichi…cậu lại đi nữa sao? Tớ…tớ chưa kịp nói gì với cậu…tớ nhớ cậu… Cô quẹt vội những dòng nước mắt chực trào ra theo nỗi nhung nhớ, tay nắm chặt Shinichi, Shinichi Kudo, người mà cô mong đợi suốt đang ở đây, và linh tính mách bảo rằng nếu cô buông tay cậu thì cậu sẽ đi vào một nơi cực kì nguy hiểm. -Tớ yêu cậu, Ran Mori. Ran sững người, chợt một cơn buồn ngủ đột ngột ập đến, cô khuỵu xuống. Haibara đỡ Ran và nói với Shinichi:
-Không hối hận chứ?
-Không. Nhiệm vụ của thám tử là đem lại công lý, công lý đang chờ tôi phía trước.
-Khuôn mặt Shinichi đượm buồn nhưng mang đầy sự cứng rắn và quyết tâm, Haibara trả lời:
-Cậu quả là một thám tử ngốc, dám bỏ cả người mình yêu ở lại mà đi vào chỗ chết. Shinichi mỉm cười:
-Cậu cũng thế thôi, nhưng tôi đã tỏ tình với Ran rồi, còn cậu đúng là ác thật, lạnh lùng suốt với Jeff rồi bây giờ bỏ đi không nói lời nào.
-Hay nhỉ, với “nàng” thì bắn một mũi gây mê nhẹ nhàng, còn với Jeff thì lại đá một cú khiến anh ta chảy máu đầu, nhỡ anh ta….bị sao thì thế nào? Haibara lườm khiến Shinichi vội vã phân bua.
-Tại kim gây mê đã hết…
-Dù sao thì cũng không liên quan đến tôi, đi thôi. Cô phẩy tay ra hiệu Shinichi đi trước, rồi đỡ Ran về phía tiến sĩ Agasa, nói nhỏ:
-Bác ơi, nếu cháu không thể trở về, làm ơn nói với Jeff là…cháu rất vui khi ở bên cậu ấy.
-Này bé Ai! Tiến sĩ Agasa lo lắng, nhưng cô đã chạy lên xe của cô Jodie, chiếc xe băng qua màn đêm, có phải chăng đang đi vào một màu u ám? Tiếng súng nổ liên hồi giữa cơn mưa lạnh giá, máu hòa với nước mưa, đỏ thẫm nền đất. Cô Jodie kéo Haibara qua một bên, vết thương trên tay Haibara đã bắt đầu rỉ máu, Gin đã bắn trúng cô: -Ráng lên cô bé, CIA sẽ đến trợ giúp chúng ta ngay thôi. Shinichi hụp xuống né đạn:
-Cô Jodie, cháu tìm thấy tên trùm, hắn chạy về phía tòa tháp. Cô Jodie vội nháy mắt với Akai, cùng một đội FBI khác đuổi theo, trong khi cô Rena, bác James và Camel cầm chân những tên khác. Shinichi lo lắng:
-Cậu không sao chứ?
-Ối… Rena ngã xuống, viên đạn của Gin đã ghim vào bụng cô.
-RENA…!
-Camel la lên, nhưng anh không thể rời vị trí chiến đấu của mình. Gin gằn giọng:
-Giao nộp Sherry ra đây, ta sẽ cho con nhỏ này sống. Ta biết con chuột phản bội đó đang ở đây.
-Đừng, Haibara.
-Shinichi níu tay cô, nhưng cô không thể ngồi yên, Rena đang hấp hối, và cô có thể đổi mạng…
-Đừng ngốc, hắn sẽ giết cả hai.
-Shinichi nhấn mạnh, cậu giơ đồng hồ gây mê, nhắm thẳng vào Gin. CHOANG!!! Đồng hồ trên tay cậu bể tan tành, phía bên kia, Chianti mỉm cười độc địa với khẩu súng bắn tỉa trên tay: -Đừng chơi dại, tên nhóc. Tiếp theo sẽ là cái đầu của mày đó. Shinichi vội kéo Haibara chạy trong tiếng đạn bay sát bên tai từ khẩu súng của Chianti, Gin bắn vào hông Haibara:
-Bắt được mày rồi, đồ phản bội. Điện thoại Shinichi reo, tiếng bác tiến sĩ oang oang:
-Shinichi, Jeff…nó đã tra ra được nơi các cháu đang ở, ta không biết làm thế nào mà…nó đã đi báo cho cảnh sát và thám tử Mori… Tiếng trực thăng vang lên át giọng tiến sĩ Agasa ở đầu dây bên kia, CIA và cảnh sát đã tới! Kết quả ngã ngũ rồi. Đằng kia, cô Jodie đã tóm được tên trùm. Nhưng tất cả chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ở đằng xa, Ran chạy lại cùng với thám tử Mori. Ran đã tỉnh dậy.
-Shinichi!
-Cô kêu lên.
-KHÔNG, ĐỪNG QUA ĐÂY
.-Shinichi thét lên. Muộn rồi, Gin tóm được Ran với khẩu súng chĩa vào đầu cô. Và cô không thể xài được đòn Karate sở trường được, dường như người đàn ông này đã vô hình khóa hết mọi đòn thế tấn công của cô, không có một sơ hở nào, chỉ có nòng súng lạnh lẽo đang ấn vào thái dương.
-Ra đây Sherry, nếu không con bé này sẽ chết. Haibara đứng lên khỏi chỗ nấp, cô đi từ từ lại phía Gin. Shinichi hoảng hốt: -Haibara, đừng…
-Im đi Shinichi. Haibara mắng, cô không thể để Ran có mệnh hệ gì được, cô không thể mất đi người cô xem như người chị thứ hai. -Thả cô ấy ra, Gin, và tôi sẽ nộp mạng.
-Tốt, bước lại gần đây. Haibara bước, cô biết cô đang bước trên đoạn đường tử thần, vài bước nữa thôi, và Gin sẽ bóp cò, nhưng cô sẽ cứu được Ran…Shinichi, đừng để cô ấy đợi nữa nhé? Cô ấy là tất cả với cậu, còn tôi…chẳng có ai thương tiếc tôi… Tiếng súng nổ vang trời đêm, mọi người đều gào lên, máu bắn khắp người Haibara, nhưng không phải máu cô…một thân hình to cao ôm lấy cô ngã qua một bên, mái tóc màu bạch kim nhuộm màu máu, một giọng Nhật đơn đớt vang lên yếu ớt: -Này, em định không làm cho tôi món chocolate đắng cho mùa Valentine năm sau à?
-Jeff??-Haibara ngạc nhiên, mặt cô bỗng tái đi khi thấy máu loang ra, hòa trong cơn mưa lạnh giá-Không…Jeff…không…đừng mà…! Phe tổ chức áo đen đã bị CIA và FBI tóm gọn, mưa đã nặng hạt hơn. Nhưng cô gái tóc nâu đỏ đang gào khóc, lay lay chàng trai người Mỹ của cô, người đã cho cô niềm vui sống, giờ đang nằm trong máu. -Em nghĩ tôi không đoán ra được cô bé ấy là em khi tôi thấy em lúc nãy ở nhà tiến sĩ sao? Em tưởng khi tỉnh lại tôi sẽ ngồi yên 1 chỗ chờ em về à? Em nghĩ tôi sẽ để mất em lần nữa dễ dàng như ở Mỹ ư? Tên em là gì? Jeff hỏi một loạt mặc dù máu đã loang ra, Ran và Shinichi đang cố gắng cầm máu. Haibara quẹt nước mắt: -Shi…Shiho…Miyano…!
-Tôi thích gọi em là bé Ai! -Làm…ơn…Shinichi…cứu anh ấy…-Haibara quay qua Shinichi. Nhưng Jeff đã nhắm mắt, đôi mắt màu xanh sáng ngời ấy đã khép lại. Haibara òa lên nức nở. Cô vẫn chưa kịp nói là cô yêu anh biết bao nhiêu. Mưa đã tạnh rồi, mà sao mưa nước mắt trong cô vẫn mãi chưa dứt?
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Tue Sep 21, 2010 12:27 pm
~ ~ ~
Chương 11: Hạnh phúc
( Xem chap này thấy Jeff nhà ta tinh ranh thật ^.^ )
~ ~ ~
-Thôi nào Jeff, dậy đi, cậu định làm “bà cụ non” này khóc đến khi nào đây? Giọng Shinichi ngao ngán khiến mọi người sửng sốt, Ran trố mắt-đôi mắt cô vẫn còn ầng ậng nước:
-Cậu nói vậy là sao? Shinichi nhún vai:
-Không ai chết vì bị một vết xước chảy máu do đạn sượt qua cả. Chẳng qua là sượt qua động mạch chính nên máu chảy nhiều thôi! Nào Jeff, cậu diễn đạt rồi, lần đầu tiên tôi thấy “bà cụ non” này khóc sướt mướt thê thảm thế này đấy, giờ thì mau dậy đi. Haibara ngạc nhiên ngó trân trân cái anh chàng nước ngoài đang lồm cồm bò dậy với nụ cười toe toét trên môi. Thì ra…?
-Thôi lau nước mắt đi, chỉ cần em hứa sẽ làm chocolate có tên “Jeff Danney” vào mùa Valentine năm sau là được rồi

.-Jeff nói bằng giọng của kẻ đang cố hết sức để nín cười. Haibara giận điên lên đi được, cô hét lên:

-Anh…! Nhưng chưa kịp trút giận dữ vào anh chàng, cô đã lảo đảo ngã vào tay anh. Jeff cuống quýt:
-Shiho…à không…Haibara…ý tôi là bé Ai…ôi điên mất! Cậu chàng bế Haibara lên và đưa vào xe cứu thương vừa trờ tới. Cả Shinichi và Ran cũng chạy theo. Haibara nổi giận với cậu dù mặt cô nàng đã tái nhợt:
-Đồ…dễ…ghét.
-Được rồi, tôi xin lỗi, đừng nói nữa vết thương sẽ tệ thêm đó. Ran lo lắng hỏi Shinichi:
-Cô ấy sẽ không sao chứ? Shinichi lắc đầu ra chiều không biết, ánh mắt cậu cũng lộ vẻ lo lắng khi Haibara càng tỏ ra mệt hơn vì mất máu quá nhiều. Xe cấp cứu lao đi thật nhanh về bệnh viện Beika. Sau hơn hai giờ, ca phẫu thuật gắp đạn ra đã thành công. Mọi người đều không sao cả. Thế là mọi chuyện đã ổn rồi, đã bình thường như ban đầu rồi… Haibara mở mắt thức dậy, cô nhìn quanh, đây là bệnh viện sao…? Đột nhiên cô quên mất lí do mình ở đây. Kí ức chầm chậm hiện về như một cuốn phim diễn ra trong đầu cô bé. -Em dậy rồi à? Haibara giật mình ngó qua gi.ường bên cạnh, Rena tay cầm quyển sách, cất giọng ân cần. -Em hôn mê lâu hơn chị, chị tỉnh trước em gần cả tuần rồi. Bạn em lo đấy. -Họ đâu rồi ạ? Nhưng Rena chưa kịp trả lời thì tiếng Shinichi và Ran reo lên, theo sau là anh chàng có làn da ngăm ngăm, Hattori Heiji:
-HAIBARA TỈNH RỒI. Ran đặt giỏ trái cây lên bàn, thở phào: -Bọn mình lo lắm, cậu hôn mê gần cả tháng nay rồi.
-Ơ…tôi khỏe rồi…
-Tiến sĩ Agasa, Hattori, Kazuha đến thăm từ sáng. À quên, tớ sẽ đi gọi Jeff, chắc cậu ấy vui lắm. Đợi Ran đi khuất, Haibara hỏi khẽ Shinichi:
-Này, sau khi phát hiện ra sự thật thì cô nàng làm gì cậu không? -Một trận mưa nước mắt và hỏi “Cậu giấu tớ bấy lâu nay sao?” làm tôi chẳng biết nói sao, tôi chỉ nghĩ cho cô ấy thôi mà. Nhưng sau đó thì…-anh chàng xoa xoa môi mình, nhắm tịt mắt-…cũng không tệ lắm.
-Thế…-Haibara cười khục khịch-…hôn rồi à?
-Suỵt, cậu muốn giết tôi sao mà nói to thế?-Shinichi bụm miệng Haibara
- À…ừ…thì hôn rồi. Cô ấy bắt tớ hứa sẽ không lừa dối cô ấy nữa. Và hôm nay tớ sẽ đáp lễ cô nàng, Valentine trắng mà. Shinichi mân mê gói quà trong tay. Hattori nheo mắt tinh nghịch:
-Chàng trai của “bà chị bé” này đâu rồi? Shinichi nhún vai, cố tình nói hơi to cho Haibara biết:
-Có lẽ là mua cà phê rồi, anh ta gần như sống nhờ cà phê để thức suốt mấy đêm liền bên gi.ường cậu… Haibara chuyển liền đề tài, cô thắc mắc:
-Này, tôi không biết làm cách nào mà Jeff mò ra được căn cứ của tổ chức Áo đen, đó là một bí mật lớn và được bảo mật rất chặt chẽ, FBI và CIA chắc chắn không lộ ra được, thế thì sao trong vòng có vài giờ mà cậu ta…? Shinichi lại nhún vai lần nữa: -Ai mà biết được, nhưng chẳng phải tôi đã bảo với cậu là anh ta cực kì thông minh sao? Giọng Jeff vang lên:
-Xin lỗi nhé Shinichi, Hattori, nhưng các cậu có thể để tôi nói chuyện riêng với cô nàng lạnh lùng này được không? Haibara quay lại, Jeff đang đứng tựa cửa, dường như đã lâu lắm rồi cô mới thấy Jeff, mái tóc bạch kim…, đôi mắt xanh…, nhưng quả như lời Shinichi nói, đôi mắt ấy thâm quầng lại và gò má hơi hốc hác, biểu hiện của nhiều đêm không ngủ. Shinichi và Hattori đã bấm nhau lủi đi nhanh như sóc. Jeff bước lại gần:
-Hay nhỉ, em nằm ngủ lâu thế hả? Tôi đợi em sốt ruột lắm đó. Em có biết người Mỹ chúng tôi rất coi trọng thời gian không? Haibara sực nhớ đến lần trước Jeff giả đò chết, bèn nổi nóng:
-Còn anh thì sao? Anh giả đò chết giỏi thật, có biết tôi lo lắm không? Tôi ước chi lúc đó anh chết quách đi cho rồi. Ôi…!! Cô bỗng nghe nhói bên hông, vết mổ vẫn chưa lành…
-Coi đó, hét lớn vào! Jeff nghiêm giọng, anh ôm lấy bờ vai nhỏ của Haibara để đỡ cô nằm xuống và ngay lập tức lí nhí ra chiều biết lỗi:
-Tôi biết lỗi rồi mà, hôm nay tôi đến đây tạ tội đây. Rồi anh quăng cho cô 1 chiếc bánh chocolate màu trắng với hình trái tim và dòng chữ xiêu vẹo “Shiho-bé Ai”, lúng búng:
-Valentine trắng cho em đấy. Nó không đắng như của em đâu. Tôi hảo ngọt lắm. Haibara ngắm chăm chú chiếc bánh màu trắng tinh khôi, không giấu được vẻ ngạc nhiên:
-Anh tự tay làm?
-Phải, em nghĩ tôi không biết làm bánh chocolate à? Tôi làm ngon hơn em chắc rồi. Và còn nữa… Jeff kéo rèm ngăn cách hai gi.ường bệnh, mỉm cười với Rena:
-Xin lỗi chị nhé, chị Rena.
-Không sao.- Rena lắc đầu, cô đã nghe rõ mồn một những lời đối thoại và cử chỉ ngọt ngào của hai cô cậu này nãy giờ và ráng hết sức để khỏi phì cười vì tình cảm ngây thơ ấy, cô nghĩ thầm “Con nít bây giờ!”
-Gì thế? Gì mà phải kéo rèm…?
Nhưng Haibara chưa nói hết câu thì nụ hôn của Jeff đã ngăn lời nói của cô lại. Cô nàng nhắm mắt trong hạnh phúc. Trước giờ cô luôn muốn mình mãi là Haibara Ai, nhưng bây giờ cô nhận ra trở lại là Shiho Miyano cũng thật tuyệt ấy chứ ?
Tiêu đề: Re: [Long Fic sưu tầm] Chàng trai của Haibara Wed Sep 22, 2010 10:35 pm
~ ~ ~
Chương 11: Lễ cưới:
6 năm sau…
Tại nhà hàng lớn của trung tâm Tokyo, có một lễ cưới đang diễn ra khá hoành tráng, một lễ cưới với khá nhiều khách mời, có cả cảnh sát nữa, nhưng họ đến để chúc mừng đôi uyên ương chứ không phải làm nhiệm vụ. Thiếu úy Sato-tay ẵm một bé gái 4 tuổi giống cô như tạc, đang ríu rít trò chuyện với chồng mình, trung sĩ Takagi. Bàn kế bên, cô giáo Kobayashi đang ngồi thì thầm với trung úy Shiratori, họ đang bàn về buổi tiệc. Phía bên ngoài, một cô gái tóc ngắn màu nâu đỏ đang thắt lại carvat cho chàng trai trẻ tóc đen đang mặc bộ lễ phục cưới với khuôn mặt hơi bị hồi hộp, cô gắt:
-Yên nào Shinichi, cậu phải trông đàng hoàng trong lễ cưới của mình chứ?
-Nhưng mà Haibara.-Shinichi nuốt nước bọt-tôi run lắm.
-Lạ nhỉ, súng bắn ầm ầm sát người thì không run, giờ đi cưới vợ lại run, đến nỗi carvat còn không tự thắt nổi. Hattori cười với một giọng rất ư là dễ giận:
-Này, cậu giống vợ cậu ta rồi đấy, “bà chị”.
-Nếu cậu không im lặng tôi sẽ giết cậu chết. Haibara lạnh lùng, ánh mắt cô nhìn Hattori sắc như dao khiến anh chàng đột ngột thối lui một bước theo quán tính. Shinichi cảm thấy thoải mái hơn, cậu ngó xung quanh
: -Chồng chưa cưới của cậu đâu, Haibara?
-Tôi đây anh bạn. Jeff ở đâu xuất hiện, vỗ vai Shinichi đánh bộp khiến cậu giật mình. Haibara nhăn nhó khi vừa nhìn thấy Jeff : -Anh hay nhỉ, khi mọi người bận túi bụi thì anh lại biến đi đâu mất.
-Anh chỉ đi dạo một vòng thôi, honey. Jeff cúi xuống hôn Haibara khiến cô thoáng đỏ mặt, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc và viện cớ chạy đi tìm bác Agasa. Hattori châm chọc:
-Tình cảm gớm nhỉ? Hai người đính hôn rồi vậy khi nào cho tôi ăn tiệc mừng đây?
-Cô ấy là người quyết định.-Jeff nhún vai.
-Có thể là trong tháng sau. Chúng tôi bàn về nhiều dự định tương lai lắm, hôm qua cô ấy nói mãi về việc đặt tên cho con gái. -Hả? Cái gì? Cậu thật là…chưa cưới cơ mà? Haibara có thai khi nào? Hattori la lên làm Jeff giật thót, cậu nhìn quanh quất với vẻ thận trong, rồi quay qua anh bạn người Osaka, gầm gừ:
-Ai nói với cậu chúng tôi có con? Đồ ngốc. Cô ấy mà nghe được là cậu chết chắc, chỉ dự định thôi. Cô ấy bảo sẽ đặt tên cho con gái là Akemi, còn tôi thì muốn giữ lại cái tên Haibara cơ. Shinichi hào hứng lên một tí:
-Thế quyết định sao?
-Chiều ý cô ấy chứ sao? Cô ấy muốn là trời muốn-Jeff thở dài. Cậu quay qua Hattori, chấn vấn:
- Còn cậu khi nào cưới đây?
-Bố Kazuha muốn sau khi chúng tôi học xong thì hãy tính đến chuyện kết hôn.-Hattori đáp, bố Kazuha là một sĩ quan cảnh sát và chắc chắn không cho cô con gái cưng lên xe hoa khi chuyện học hành còn dang dở, Hattori khều Shinichi, nháy mắt trêu: -Này Shinnichi, cậu cưới sớm nhất đấy, bộ sợ mất "nàng" hả?
-Tôi không muốn cô ấy đợi nữa. Shinichi chớp chớp mắt với hạnh phúc ngập tràn, 6 năm rồi, kể từ khi đánh bại tổ chức áo đen, anh đã để Ran đợi anh quá lâu, và bây giờ là lúc hai người thuộc về nhau mãi mãi. Ran xuất hiện với bộ váy trắng duyên dáng và kiều diễm khiến mặt Shinichi đỏ như gấc, cô cũng đỏ mặt:
-Trông em thế nào? -Xinh như thiên thần. Shinichi mỉm cười đáp, Kazuha và Sonoko-đang khoát tay Makoto, hai người này đã chính thức đính hôn vào mùa xuân năm rồi-đang rối rít nhặng xị về vấn đề hoa cưới, nhưng Shinichi chẳng quan tâm, với anh bây giờ, Ran là bông hoa đẹp nhất, và bông hoa ấy mãi mãi không phai tàn trong lòng anh. Buổi lễ trở nên im lặng hồi hộp khi giây phút quan trọng đến. Họ đang tiến gần lại với nhau, vài phút nữa thôi, khi chiếc nhẫn trao nhau rồi, anh sẽ không bao giờ rời xa Ran một giây phút nào trong đời nữa. Ở bên Ran với tư cách là một người bạn thân, một người chồng, với tư cách là Shinichi Kudo chứ không phải Conan Edogawa. Bỗng đèn phụt tắt, khói trắng tỏa mịt mù. Tất cả mọi người dáo dác nhìn quanh hoang mang, Kazuha níu tay Hattori:
-Chuyện gì vậy? Hattori lắc đầu, có chuyện gì chăng? Cả Haibara, Jeff và Ran đều tỏ ra lo lắng với sự cố bất chợt. Đột nhiên hàng loạt bồ câu trắng bay túa ra khắp gian phòng, một giọng nói trầm bổng vang lên háo hức: -LADIES AND GENTLEMENT…THIS IS MY SHOW!! ...
Cái bóng màu trắng xuất hiện trên không trung, chàng trai bí ẩn tung hàng loạt những tia pháo bông với hình trái tim to tướng lấp lánh khiến mọi người đồng loạt vỗ tay. Hattori ghé tai Shinichi:
-Sao lại có Kaitou Kid ở đây? -
Tôi mời cậu ta đấy, thú vị nhỉ? Ánh mắt Shinichi bắt gặp ánh mắt Kid-ẩn sau cặp kính dạ quang, hai khuôn mặt giống nhau như tạc nở hai nụ cười mỉm cũng giống hệt nhau. Shinichi nghĩ thầm: “Hẹn gặp lại, siêu trộm, hôm nay ta mời ngươi nên cứ phô diễn cho thoải mái, lần sau chúng ta sẽ chính thức so tài!”.
Kid dang đôi cánh trắng quen thuộc giữa nền trời tối đen như mực, sau khi bắn vào không trung một lá bài với dòng chữ: “Chúc vui vẻ, đối thủ của ta.”
END
:KSV@03:
:KSV@01:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Cái này nó hoàn mỹ quá nên không để lại ấn tượng trong lòng người đọc. Một cái kết đầy kịch tính sẽ tạo ra cho người đọc sự nuối tiếc mới là cái kết trường tồn với thời gian:KSV@05:
 
Conan là của Haibara
Còn Shin là của Ran
thế là quá đẹp rồi chi nựa:KSV@05:
 
Hay thật.sao không đóng góp ý kiến này cho ông tác giả đi,nghe nói tập cuối của ổng bi lắm đã vậy Haibara cũng không được hạnh phúc nữa chứ.chân thành cảm ơn người đã post bài này và cả người đã sáng tác ra câu chuyện nữa.mình thật sự mong là Haibara sẽ hạnh phúc.
 
Fic nay mình đã save về rồi còn in ra đoc dần nữa cơ. Hay lém:KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12:
 
:) Tập cuối chắc hông thế này đâu
Làm sao mà Conan là của Ai mà Ran của Shin đk
Cả 2 đều là 1 màk:Conan20:
Nhưng thế này cũng hay
 
vẫn thích haibara và conan cơ:KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@16::KSV@16: bạn phải viết đúng tên vời nội dung nha bạn:KSV@07:lần sau viết cố gắng lên và minh mong cậu có thể viết tình yêu haibara và shinichi được không?:Conan09::KSV@11:
 
Quay lại
Top Bottom