Cầu vồng có đến sau cơn mưa?

dgoanh

Ước mơ tôi...
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/11/2010
Bài viết
1.453
“But if you wanna cry, cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart get’s colder
Yes I show You what will love can do… ”


Nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên, tôi biết bạn gọi…

“ Rảnh không, “My love” nhé…?”

“ Không! Quán cũ đi, gần nhà thôi…”


“ Ok, nhanh đó, 10 phút nghe…!”
cauvong.gif

Chẳng cần nghe tiếng tôi trả lời, bạn cúp máy. Tôi cười, bạn vẫn cái tính ấy, nhanh nhảu, lanh lẹ và luôn là người áp đặt…
Ngẫm ra… chúng ta… hai hành tinh đối ngược… Tôi đã không nghĩ rằng mình lại có thể gắn bó với nhau lâu đến như vậy!!! Tôi nói đúng bạn cãi sai, tôi làm hai bạn chỉnh một, tôi khóc bạn lại cười, tôi vui bạn lại buồn… Nói tôi là nước thì bạn chính là lửa, nói tôi là cơn mưa thì bạn là giọt nắng… Nhưng nước tôi chưa từng làm tắt lửa bạn và ánh nắng kia không hề ngăn giọt mưa rơi… Cứ thế, nắng và mưa đã bên nhau suốt bao nhiêu năm… cho tới ngày chúng ta rẽ đôi đường đi… Tôi – bạn… không còn chung lối về…
Tôi tiếp tục ước mơ giảng đường…
Bạn lao đao cùng bài toán mưu sinh…
Nhưng nắng và mưa vẫn gặp nhau khi cầu vồng lấp lánh… Tình bạn ta trước sau vẫn thế… Tôi hạnh phúc!!!

Lâu lắm rồi bạn mới lại về thăm quê…
Bạn nổi bật giữa làng quê thanh bình, với mảnh đất ”khô cằn”, ”sỏi đá”, với người dân “chân lấm tay bùn”... Ừ, thì đã qua rồi cái thời mà bát mồ hôi đổi lấy bát gạo, ruộng nương xanh được tắm bằng máu và nước mắt của những người dân cày, và cũng đã không còn có tiếng khóc nỉ non của những ”cánh cò, cánh vạc” vang lên sau lũy tre làng... Bao nhiêu người đã từ miền quê ấy ra đi lập nghiệp... Cuộc sống mà, đi để tồn tại... phải không bạn? Đôi khi tôi tự hỏi, bây giờ có còn chăng một người nào đó cất bước ra đi mà lòng vẫn nhớ quê nhà chỉ với “canh rau muống”, với “cà dầm tương”. Hình như chỉ còn trong những vần điệu dân ca thôi, phải không ?...

Chiều nay, bạn kể cho tôi nghe thật nhiều… Những nơi bạn đã từng qua, những việc bạn đã từng làm, những con người bạn đã từng gặp và cả những… mối tình bạn đã từng trải… Tôi ngạc nhiên khi nghe bạn nói về cuộc đời giống như một trò chơi và… tình yêu như những món đồ hàng… Tôi bỗng giật mình khi bạn dùng hai từ “nhà quê” để nói về bộ đồ của cô bạn bàn bên… Tôi thấy nghẹn ngào khi bạn gọi ba mẹ mình bằng cụm từ “ông bà già nhà ta…”… Tôi thấy xót xa khi nghe cái cách bạn trả lời điện thoại của một anh chàng nào đó… Những ngôn từ ấy, những suy nghĩ kia… có từ bao giờ vậy???… Bạn – có phải người tôi quen biết hơn mười mấy năm qua, sao mà nghe xa lạ đến thế…

Sài Gòn!...

Thành phố của những nhịp sống trẻ, của những con người năng động dám nghĩ dám làm…

Nhưng Sài Gòn!...

Còn là thành phố của đô hội phồn hoa, thành phố của những bon chen và cám dỗ…

Bạn nói, ở đó người ta chỉ coi trọng đồng tiền, có tiền là có tất cả…

Bạn nói, ở đó người ta phân định rất rõ ràng giữa sang giàu và nghèo hèn…

Bạn nói, ở đó người ta đánh giá một ai đó chỉ với vẻ bề ngoài…

Bạn nói, ở đó đến đám ma muốn cho rầm rộ chỉ cần thuê thật nhiều người khóc mướn…

Bạn nói nhiều, rất nhiều, tôi chỉ biết im lặng nghe.

Bạn hỏi tôi “ sao bữa nay hiền thế, chả nghe mày nói gì?”

Tôi cười buồn!...Nói gì? Tôi biết phải nói gì đây?
cauvong_ninarose.jpg
Ảnh minh họa: ninarose

Tôi chưa một lần đặt chân đến Sài Gòn, tôi cũng không biết Sài Gòn hay dở thế nào, con người ở đó tốt xấu ra sao…? Tôi chỉ thấy, trước mắt, nơi đó đã lấy đi của tôi… một thứ, không thành hình nhưng là cái mà tôi đã từng rất trân trọng nâng niu – một tâm hồn trắng trong !


Tại sao vậy bạn?

Tại cuộc sống có quá nhiều cám dỗ?

Tại cuộc đời có quá ít phép màu?

Hay tại bạn không đủ mạnh để nâng mình vượt qua những vũng bùn đen tối…
Tôi muốn nói, tôi muốn hỏi. Nhiều lắm! Tôi có đến hàng trăm ngàn câu hỏi tại sao đang muốn hỏi bạn. Nhưng… tôi không sao bật lên thành tiếng… Có phải giữa chúng ta không còn một ngôn ngữ chung… Tôi sợ cái không gian lúc ấy, một không gian im lặng đến não nề dẫu cho xung quanh ta, bao nhiêu người đang nói…
Nhạc tin nhắn điện thoại tôi vang, là của một người quen…
Tôi vội vàng bước ra khỏi quán như muốn tìm cho mình một khoảng không để thở… Thật buồn cười, tôi thấy mình như đang trốn chạy… Nhưng hình như, tôi chạy không thoát, một tin nhắn đến vội, một cuộc điện thoại không hồi kết… Tôi lại tự chuốc lấy cho mình một niềm đau… Tôi không cố tình, nhưng hình như tôi đã làm một người không vui, tôi vô tình, nhưng hình như đã có một tâm hồn bị tổn thương… vì tôi. Người ta nói rằng sẽ cho tôi một bài học vì cái tội đã biến ai kia thành trò hề, người ta khen rằng “ tôi chơi được lắm…” Tôi bật cười mà nghe mắt nhòa lệ, bỗng dưng thấy sóng mũi mình cay cay…


Trở về bàn, bạn im lặng, tôi cũng không muốn nói…
Bạn đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, tôi cũng muốn tìm cho tôi một cảm giác bình yên…

“ Đôi khi tao cũng thấy hối hận vì đã chọn Sài Gòn mày ạ!” – câu nói cuối cùng bạn thốt lên trước khi chúng ta ra về… thật sự làm tôi thấy tim mình đau nhói…
Bất giác, tôi nghĩ đến một người bạn mới quen cũng sắp đặt chân vào mảnh đất ấy, biết ngày mai, tôi có còn mất đi một thứ gì nữa…
Cà phê đắng bỏ đường thì ngọt,

Tình bạn đắng biết bỏ gì đây…???


Rồi tôi lại nhớ đến một nhân vật trong tác phẩm của nhà văn Nam Cao. Bạn biết không, tôi bây giờ cũng như nhân vật đó - Tôi cũng đang rất hối hận. Thà rằng tôi cứ ở nơi thôn quê xa để thầm ca tụng tâm hồn bạn, thà rằng tôi cứ đui mù không hay biết gì hết mà lại được hoàn toàn sung sướng hơn là tìm đến sự thật, để rồi… thất vọng vì sự thật ấy…


Thời gian như dòng sông chảy mãi chẳng bao giờ ngưng nghỉ. Cuộc sống là một chuỗi những sự kiện liên tiếp, đã qua đi là không bao giờ có thể quay trở lại. Bạn đã bao giờ từng nghĩ, mình đang để dòng chảy bất tận của thời gian lấy đi một điều gì đó, để một ngày quay đầu nhìn lại… chợt giật mình tiếc nuối…
 
×
Quay lại
Top Bottom