- Tham gia
- 9/12/2010
- Bài viết
- 2.416
" Em đi!
Sao không mang tình yêu của tôi đi theo?
Em bỏ lại tôi với tình yêu của chính mình.
Một giấc mơ bị bỏ ngỏ. "
Lúc anh nhìn em lần đầu tiên, cái vẻ tinh nghịch trẻ con của em đã hút hồn anh. Anh là kẻ tin vào tình yêu sét đánh và anh đã bị đánh trúng. Và anh đã chết. Chết trong hạnh phúc. Chết vì được yêu em. Anh cứ ngỡ rằng anh yêu và được yêu. Chính em đã làm cho anh nghĩ như vậy. Anh thấy sung sướng khi được đi chơi với em. Được cầm tay, được ôm em và chọc ghẹo em, chê em béo, chê em này nọ. Và có lẽ chẳng bao giờ em hiểu được những gì anh nói. Với anh yêu là như thế. Giống như bố mẹ hay mắng yêu con cái của mình. Còn anh, anh chê em với tất cả nồng nàn tình yêu anh dành cho em.
Em còn bé. Có thể, đôi lúc những suy nghĩ của em tỏ ra chững chạc. Nhưng em vẫn là một cô bé và với anh em chỉ là một cô bé mà thôi.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu cuả mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình. Vì anh biết anh yêu em thế nào khi chúng ta chia tay.
Một cánh cửa đóng lại. Tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một cánh cửa khác sẽ mở ra. Và anh chất vào đó những yêu thương. Liệu anh có phải đóng nó thêm một lần nữa?
Tan vỡ!
Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Em không yêu anh nhiều như những gì anh đáng được nhận. Bỏ lại một khoảng trống trong lòng anh. Có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để lấp đấy cái khoảng trống vô hình và lạnh lẽo ấy.
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh.
Em bỏ quên tình yêu này!
Tôi gọi em!
Em không nói gì và bỏ đi.
Lạnh lùng và dứt khoát.
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác. Nhưng liệu có làm được?
Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay tôi buồn lắm nhưng biết đâu ngày mai trái tim sẽ vui trở lại. Tự an ủi mình. Nếu bạn mất niềm tin, bạn sẽ mất nhiều thứ khác.
--
Ngày mai ....
Hy vọng rằng ngày mai cũng xinh đẹp như hôm nay.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và lòng sẽ chẳng đớn đau...
ST
Sao không mang tình yêu của tôi đi theo?
Em bỏ lại tôi với tình yêu của chính mình.
Một giấc mơ bị bỏ ngỏ. "
Lúc anh nhìn em lần đầu tiên, cái vẻ tinh nghịch trẻ con của em đã hút hồn anh. Anh là kẻ tin vào tình yêu sét đánh và anh đã bị đánh trúng. Và anh đã chết. Chết trong hạnh phúc. Chết vì được yêu em. Anh cứ ngỡ rằng anh yêu và được yêu. Chính em đã làm cho anh nghĩ như vậy. Anh thấy sung sướng khi được đi chơi với em. Được cầm tay, được ôm em và chọc ghẹo em, chê em béo, chê em này nọ. Và có lẽ chẳng bao giờ em hiểu được những gì anh nói. Với anh yêu là như thế. Giống như bố mẹ hay mắng yêu con cái của mình. Còn anh, anh chê em với tất cả nồng nàn tình yêu anh dành cho em.
Em còn bé. Có thể, đôi lúc những suy nghĩ của em tỏ ra chững chạc. Nhưng em vẫn là một cô bé và với anh em chỉ là một cô bé mà thôi.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu cuả mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình. Vì anh biết anh yêu em thế nào khi chúng ta chia tay.
Một cánh cửa đóng lại. Tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một cánh cửa khác sẽ mở ra. Và anh chất vào đó những yêu thương. Liệu anh có phải đóng nó thêm một lần nữa?
Tan vỡ!
Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Em không yêu anh nhiều như những gì anh đáng được nhận. Bỏ lại một khoảng trống trong lòng anh. Có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để lấp đấy cái khoảng trống vô hình và lạnh lẽo ấy.
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh.
Em bỏ quên tình yêu này!
Tôi gọi em!
Em không nói gì và bỏ đi.
Lạnh lùng và dứt khoát.
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác. Nhưng liệu có làm được?
Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay tôi buồn lắm nhưng biết đâu ngày mai trái tim sẽ vui trở lại. Tự an ủi mình. Nếu bạn mất niềm tin, bạn sẽ mất nhiều thứ khác.
--
Ngày mai ....
Hy vọng rằng ngày mai cũng xinh đẹp như hôm nay.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và lòng sẽ chẳng đớn đau...
ST