Câu chuyện hành khất của nhà sư An Tâm

perfecthome

Banned
Tham gia
18/10/2024
Bài viết
0
Tác giả: Perfecthome

Chương 1: Khởi Đầu


Ngày đó, khi ánh nắng sớm mai còn chưa rực rỡ, chùa vẫn chìm trong yên lặng của buổi ban mai. Tiếng chuông chùa vang lên nhẹ nhàng, từng âm vang vọng khắp không gian, đánh thức sự yên bình nơi thâm sâu của những tâm hồn trong sáng. Trong một góc của ngôi chùa cổ, Hòa thượng trẻ An Tâm ngồi đối diện sư thầy, đang thảo luận về một chuyến đi xa mà An Tâm sắp thực hiện.

Hòa thượng An Tâm, người vốn đã tu hành ở chùa nhiều năm, nay muốn đi học thêm ở một ngôi chùa lớn khác cách xa hàng trăm dặm. Chuyến đi đó không chỉ là cơ hội học hỏi thêm kiến thức Phật giáo mà còn là hành trình để An Tâm khám phá chính mình và trải nghiệm cuộc đời ngoài phạm vi của ngôi chùa thân quen.

Sư thầy nhìn An Tâm bằng ánh mắt trìu mến. Sau một hồi im lặng, thầy hỏi:
“Khi nào con dự định lên đường?”

An Tâm khẽ mỉm cười, nói:
“Tuần sau con sẽ lên đường, sư thầy. Đường xa, con đã nhờ người đan vài đôi giày cỏ để chuẩn bị. Sau khi lấy giày, con sẽ lên đường.”

Sư thầy nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Nếu không thì thế này, ta sẽ nhờ các tín chúng quyên tặng giày cho con. Có thể họ sẽ giúp con chuẩn bị hành trang chu đáo hơn.”

An Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng vì kính trọng sư thầy nên không phản đối. Cậu nghĩ, chỉ cần vài đôi giày là đủ cho chuyến đi xa, nhưng thầy hẳn có lý do riêng.

Chương 2: Giày Cỏ

Ngày hôm sau, sư thầy đã truyền lời đến khắp nơi trong ngôi chùa và các làng mạc xung quanh. Những tín chúng đến chùa để cúng giày cỏ cho An Tâm nhiều đến mức bất ngờ. Giày đủ loại, từ giày cỏ đan tay, giày vải đơn giản, thậm chí còn có những đôi giày bằng da. Chỉ trong một buổi sáng, một góc căn phòng thiền của An Tâm đã chất đầy giày.

An Tâm không khỏi bối rối trước số lượng giày quá nhiều. Cậu tự hỏi liệu mình có thực sự cần đến chừng ấy giày cho một chuyến đi. Nhưng thầy của cậu, người đã đi qua nhiều cuộc đời và hiểu rõ những điều ẩn chứa sau vẻ bề ngoài, chỉ khẽ mỉm cười, dặn dò:
“Con cứ nhận tất cả đi. Mỗi đôi giày sẽ giúp con trên hành trình theo một cách riêng.”

An Tâm không hiểu hết lời thầy, nhưng cậu tin rằng mọi việc đều có ý nghĩa của nó. Cậu yên lặng thu nhận từng đôi giày mà tín chúng đem đến, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng khó tả.

Chương 3: Những Chiếc Ô


Ngày tiếp theo, không chỉ có giày, mà còn có người đem đến những chiếc ô để tặng An Tâm. Một tín chủ hỏi:
“Sư thầy nói rằng hòa thượng chuẩn bị đi xa, trên đường có thể sẽ gặp mưa lớn. Vậy nên, tôi đã mang đến tặng hòa thượng một chiếc ô.”

Ban đầu An Tâm cảm thấy việc có một chiếc ô là hợp lý. Đường đi xa, mưa gió bất chợt là điều khó tránh khỏi. Nhưng chỉ trong một ngày, không chỉ một người mà đến hàng chục người đã mang ô đến tặng. Đến buổi tối, phòng thiền của An Tâm đã chứa khoảng 50 chiếc ô các loại, chất cao như một ngọn núi nhỏ.

Cậu không thể không cảm thấy bối rối. Tại sao sư thầy lại nhờ mọi người tặng quá nhiều ô như vậy? Cậu thực sự chỉ cần một chiếc, hoặc cùng lắm là hai. Giờ đây, số ô và giày trong phòng đã nhiều đến mức cậu không biết phải làm sao.

Chương 4: Lời Thầy


Buổi tối hôm đó, sau khi kết thúc giờ học, sư thầy bước vào phòng của An Tâm. Ông nhìn ngọn núi ô và giày cỏ chất cao, rồi khẽ hỏi:
“Giày cỏ và ô đã đủ chưa?”

An Tâm nhìn thầy, trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn:
“Đủ rồi ạ! Nhưng... Thầy à, nhiều quá rồi. Con không thể mang tất cả đi được. Thực sự con chỉ cần một đôi giày và một chiếc ô là đủ cho hành trình này.”

Sư thầy cười hiền hòa, ngồi xuống bên cạnh An Tâm. Ông nói chậm rãi, như thể mỗi lời đều mang trong mình những triết lý sâu sắc:
“An Tâm à, con nghĩ con chỉ cần một đôi giày và một chiếc ô cho chuyến đi, nhưng trên đường đời, hành trang của con không chỉ là những thứ con có thể cầm nắm. Hành trình này không phải chỉ là về khoảng cách con sẽ đi, mà là về những người con sẽ gặp và những bài học con sẽ nhận.”

Chương 5: Hành Trang Tâm Hồn


Sư thầy tiếp tục nói, giọng trầm tư nhưng đầy ý nghĩa:
“Những đôi giày này, những chiếc ô này, mỗi món đồ mà tín chúng đã đem đến cho con không chỉ là vật chất đơn thuần. Đó là tấm lòng, là tình cảm và niềm tin của họ đặt vào con. Họ không chỉ gửi tặng con một đôi giày hay một chiếc ô, mà họ còn gửi gắm vào đó những mong muốn tốt đẹp cho hành trình của con. Con mang theo chúng không chỉ là để sử dụng, mà là để mang theo lòng biết ơn, tình yêu thương của những người xung quanh.”

An Tâm lắng nghe, trong lòng dần hiểu ra điều mà thầy muốn truyền đạt. Hành trang của cậu không chỉ là những vật dụng cần thiết cho chuyến đi, mà còn là những giá trị vô hình mà cậu cần mang theo suốt đời.

Chương 6: Quyết Định

Sau cuộc trò chuyện với sư thầy, An Tâm quyết định không chỉ chọn vài đôi giày hay một chiếc ô mang đi như cậu đã nghĩ ban đầu. Cậu dành cả đêm để sắp xếp lại số giày và ô trong phòng. Mỗi món đồ đều được cậu nhìn lại kỹ càng, cảm nhận tấm lòng của từng người đã gửi tặng.

Cuối cùng, An Tâm chọn mang theo một đôi giày cỏ giản dị và một chiếc ô màu nâu, những món đồ mà cậu cảm thấy phù hợp nhất với mình. Những món đồ còn lại, cậu quyết định sẽ đem tặng lại cho những người có nhu cầu hoặc giữ lại trong chùa để sử dụng khi cần.

Chương 7: Lên Đường

Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời len lỏi qua từng tán cây cổ thụ trong sân chùa, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi lên con đường mòn dẫn ra khỏi ngôi chùa thân thương. An Tâm khoác chiếc áo tăng nhân, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ gọn, bên trong chỉ có vài vật dụng cần thiết. Cậu đã sẵn sàng lên đường.

Sư thầy tiễn An Tâm ra cổng chùa, ánh mắt hiền từ nhưng không giấu được niềm tự hào.
“Con đã sẵn sàng chưa?” – Thầy hỏi.

An Tâm mỉm cười:
“Dạ, con đã sẵn sàng. Cảm ơn thầy vì những bài học quý giá. Con sẽ mang theo tất cả trong lòng mình.”

Thầy khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Chỉ có ánh mắt của ông là đủ để truyền đạt mọi điều mà ông muốn nói. An Tâm cúi đầu chào thầy, rồi quay lưng bước đi. Con đường phía trước còn dài, nhưng lòng cậu đã tràn đầy sự tự tin và quyết tâm.

Chương 8: Những Ngày Đầu

An Tâm bắt đầu hành trình của mình với niềm phấn khởi. Con đường dẫn cậu qua những ngôi làng nhỏ, những cánh đồng lúa bạt ngàn, và những dãy núi xanh ngắt. Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, như thể đôi giày cỏ mà cậu đang mang đã được đan kết bằng chính sự kiên nhẫn và tình yêu thương của những người tín chúng.

Cậu gặp nhiều người trên đường, từ những người nông dân cần cù trên cánh đồng, đến những người thương nhân đi lại buôn bán. Mỗi người cậu gặp đều để lại trong lòng cậu một câu chuyện, một bài học quý giá.

Chương 9: Cơn Mưa Bất Chợt

Một ngày nọ, khi cậu đang đi trên con đường mòn giữa rừng, trời bỗng đổ mưa lớn. Những hạt mưa nặng trĩu đổ xuống như trút nước, làm cho con đường trở nên lầy lội và khó đi. Nhưng may mắn thay, chiếc ô mà cậu mang theo đã giúp cậu tránh khỏi cơn mưa nặng nề.

Lúc này, An Tâm mới thực sự hiểu giá trị của những món đồ mà cậu mang theo. Chiếc ô không chỉ là một vật dụng để che mưa, mà nó còn là biểu tượng của sự chuẩn bị, sự quan tâm mà người khác đã dành cho cậu. Trong lòng An Tâm dâng lên niềm biết ơn sâu sắc.

Chương 10: Gặp Gỡ Người Lạ

Một buổi trưa oi bức, trên con đường vắng vẻ giữa đồng cỏ, An Tâm tình cờ gặp một ông lão đang ngồi nghỉ dưới gốc cây. Ông lão trông già yếu, mặc một chiếc áo nâu bạc màu vì nắng mưa, và bên cạnh ông là một cây gậy tre cũ kỹ.

An Tâm dừng lại, cúi chào ông lão rồi hỏi:
“Thưa ông, con có thể giúp gì cho ông không ạ?”

Ông lão khẽ mở mắt, mỉm cười, gương mặt hiền từ nhưng rõ ràng đã trải qua nhiều năm tháng phong sương. Ông đáp:
“Ta đang nghỉ chân một lát thôi, nhưng ta đã đi khá xa và chân có vẻ không còn chịu nổi nữa.”

Nhìn đôi chân run rẩy của ông lão, An Tâm cảm thấy thương cảm. Cậu nhớ đến đôi giày cỏ mà một tín chủ đã tặng nhưng cậu chưa sử dụng đến. Không chần chừ, cậu lấy đôi giày từ trong túi, quỳ xuống chân ông lão và nhẹ nhàng mang cho ông.

Ông lão ngạc nhiên, nhưng không phản đối. Đôi giày cỏ vừa vặn với đôi chân khô gầy của ông. Ông lão cảm động, nhìn An Tâm bằng ánh mắt biết ơn.
“Cháu là một vị hòa thượng tốt bụng. Ta cảm ơn cháu rất nhiều.”

An Tâm mỉm cười đáp lại:
“Con chỉ làm điều nhỏ bé thôi, mong rằng đôi giày này sẽ giúp ông tiếp tục hành trình.”

Họ trò chuyện một lát, và ông lão kể cho An Tâm nghe về những chặng đường ông đã đi qua, những gian nan, thử thách trong cuộc sống. Mỗi câu chuyện mà ông lão chia sẻ đều mang đậm màu sắc cuộc đời, khiến An Tâm thêm thấm thía về sự khắc nghiệt và biến đổi vô thường của thế gian.

Chương 11: Bài Học Từ Những Điều Giản Dị

Khi tạm biệt ông lão, An Tâm tiếp tục hành trình của mình, lòng ngẫm nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa rồi. Cậu nhận ra rằng đôi giày cỏ, tưởng chừng như một món đồ vật chất tầm thường, lại có thể mang lại niềm an ủi lớn lao cho người khác. Chính đôi giày đó đã giúp ông lão có thể tiếp tục hành trình, giống như cách mà sư thầy đã dạy cậu rằng mỗi món đồ đều mang theo ý nghĩa của lòng người.

Từ đó, An Tâm bắt đầu chú ý hơn đến những điều giản dị xung quanh mình. Trên đường đi, cậu gặp những đứa trẻ nông thôn nghèo khó, những người làm việc vất vả trên cánh đồng, và những người hành khất lang thang. Mỗi lần gặp họ, cậu không ngần ngại trao tặng những món đồ nhỏ như đôi giày, chiếc áo hay thậm chí là một bát nước. Những hành động giản dị ấy không phải vì lòng thương hại, mà là vì cậu muốn chia sẻ sự yêu thương, lòng biết ơn đối với cuộc sống mà mình đang trải qua.

Chương 12: Cơn Bão Đêm

Một đêm nọ, khi An Tâm đang ở trong một ngôi làng nhỏ ven rừng, trời bỗng đổ cơn bão lớn. Gió rít qua những cánh rừng, mưa đổ xuống ào ào. Mọi người trong làng nhanh chóng trú ẩn trong nhà, nhưng An Tâm lại quyết định ra ngoài. Cậu đứng trước hiên nhà, nhìn cơn bão đang trút xuống mà lòng đầy suy tư.

Cơn bão này khiến cậu nhớ lại những ngày tháng tu hành trong chùa, những bài học về sự vô thường và không thể kiểm soát của cuộc đời. Sư thầy từng dạy rằng, giống như những cơn bão bất chợt trong thiên nhiên, những khó khăn và biến động trong cuộc sống cũng có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nhưng điều quan trọng là cách ta đối diện và thích nghi với chúng.

An Tâm mở chiếc ô mang theo. Dù gió mạnh đẩy ngả chiếc ô, nhưng nó vẫn vững vàng che chắn cho cậu khỏi những giọt mưa xối xả. Cậu đứng đó, cảm nhận từng hơi thở của mình dưới mưa, lòng bình thản lạ kỳ.

Chương 13: Tìm Được Ý Nghĩa

Sau cơn bão, bầu trời sáng lên, trong lành và tươi mới hơn bao giờ hết. An Tâm tiếp tục hành trình, đi qua những cánh rừng sâu thẳm, vượt qua những ngọn núi cao và những con sông rộng. Trên đường, cậu gặp nhiều người, học được nhiều điều từ cuộc sống và từ chính bản thân mình.

Một lần nữa, An Tâm cảm nhận sâu sắc rằng hành trang thực sự không nằm ở vật chất. Những đôi giày và chiếc ô mà tín chúng gửi gắm không chỉ là để che chở cho cơ thể cậu, mà chúng còn là biểu tượng cho sự quan tâm, tình cảm, và niềm tin mà mọi người đã đặt vào cậu. Hành trang thực sự là những giá trị vô hình – lòng yêu thương, sự biết ơn và những bài học từ cuộc sống.

Chương 14: Về Đích

Cuối cùng, sau nhiều ngày vượt qua biết bao thử thách, An Tâm cũng đến được ngôi chùa mà cậu đã đặt ra làm điểm đến. Đó là một ngôi chùa cổ kính nằm trên đỉnh núi, giữa mây trời. An Tâm đã mệt mỏi sau hành trình dài, nhưng trong lòng cậu đầy sự thanh thản và mãn nguyện.

Trên đường đi lên chùa, An Tâm gặp một vị sư già, người đang ngồi trên một tảng đá lớn. Ông nhìn An Tâm với ánh mắt hiền từ và mỉm cười:
“Con đã đến rồi, sau bao nhiêu ngày đường.”

An Tâm cúi đầu kính cẩn chào vị sư, đáp:
“Vâng, thưa thầy. Con đã đến, nhưng hành trình này không chỉ là để đi đến một nơi. Nó còn là để khám phá chính bản thân mình.”

Vị sư già gật đầu, vẻ hài lòng. Ông nói:
“Đúng vậy, hành trình của con thực sự đã bắt đầu từ lúc con rời khỏi ngôi chùa cũ. Mọi bước chân con đi, mọi người con gặp đều là một phần của cuộc sống, là những bài học quý giá. Điều quan trọng là con đã hiểu được điều này.”

Chương 15: Kết Thúc Và Bắt Đầu Mới

An Tâm ở lại ngôi chùa mới để tiếp tục tu học, nhưng hành trình của cậu chưa bao giờ thực sự dừng lại. Những ngày tháng ở ngôi chùa này chỉ là một chặng tiếp theo trong cuộc đời, và cậu hiểu rằng cuộc đời là một chuỗi hành trình không ngừng.

Mỗi ngày, cậu nhớ lại những đôi giày cỏ, những chiếc ô mà tín chúng đã tặng cậu trước khi lên đường. Chúng không chỉ là những món đồ vật chất, mà là biểu tượng của lòng nhân ái và sự chia sẻ. Hành trang thực sự của một con người không nằm ở những gì họ mang theo, mà ở cách họ đối diện với cuộc sống, cách họ sống, và cách họ kết nối với những người xung quanh.

Hành trình lên đường đã kết thúc, nhưng cũng đồng thời mở ra một chặng đường mới. An Tâm giờ đây không chỉ mang theo những bài học từ sư thầy, mà còn mang theo cả những giá trị mà cậu đã tự mình khám phá trên con đường đời.
 
×
Quay lại
Top Bottom