- Tham gia
- 15/7/2010
- Bài viết
- 114
Chương 1: Trở về
-Sherry, cô rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy phải nhuộm đỏ màu máu vì sự phản bội của cô thôi.
Gin lạnh lùng giơ cao khẩu súng lục quen thuộc đáng sợ, nhưng không phải cái nụ cười hiểm ác như những lần truy bắt khác, mà là một đôi mắt buồn…
Haibara tỉnh giấc, mồ hôi túa đẫm áo, giấc mơ vẫn ám ảnh cô trong mỗi giấc ngủ, Gin- tên áo đen lạnh lùng và hung tàn, sẵn sàng giết bất cứ ai cản đường hắn vẫn truy bắt cô trong cả giấc mơ, cô vùi đầu vào hai cánh tay run lên vì sợ hãi, nước mắt nhẹ rơi…
Cô gặp anh khi ở phi trường, lúc cô hoàn thành xong những năm tháng học tập ở Mỹ và quay về Nhật phục tùng tổ chức của cha mẹ cô, cô không biết chính xác đó là tổ chức gì, chỉ biết rằng họ mặc đồ đen như đồng phục, và lấy mật danh là các loại rượu. Sherry, cô nghe anh gọi cô như thế.
-Anh là ai?
Cô hỏi, nhìn người đàn ông chững chạc với mái tóc bạch kim dài, đội chiếc mũ đen che nửa đôi mắt xanh lơ. Khuôn mặt anh toát lên 1 vẻ nghiêm nghị, thông minh nhưng cũng thật lạnh lùng. Anh trả lời, không nhìn vào mắt cô:
-Tôi là Gin, cấp trên của cô, phụ trách đội ám sát và truy tìm. Tôi nhận nhiệm vụ đưa cô về với tổ chức.
Cô khẽ gật đầu, đi lót tót theo anh như một đứa trẻ sợ lạc. Đã lâu rồi cô không về Nhật Bản, cảnh vật sao lạ quá. Cô mệt mỏi kéo lê cái vali nặng chịch, hơi khó chịu vì anh đi nhanh quá. Anh mở cửa chiếc xe Porsche màu đen huyền bí, lạnh lùng ra lệnh:
-Vào đi Sherry.
-Chị tôi đâu?
Cô bật hỏi, ngạc nhiên vì chị không ra đón mình tại phi trường, cô nhớ cô chị dịu hiền của mình biết bao.
-Cô ta không được giao nhiệm vụ đi đón cô, đó là nhiệm vụ của tôi.
-Tại sao?
-Vì đó là mệnh lệnh.
Gin đáp gọn và tỏ ý muốn chấm dứt cuộc đối thoại, anh lái xe chạy vụt đi trong cơn mưa lất phất mùa thu, anh khẽ nhìn qua cô, đang ngủ gục say sưa, đầu gục qua một bên, mái tóc ánh chiều tà màu nâu đỏ quen thuộc…
-Sao anh không gọi tôi bằng tên thật? Là Shiho ấy?
Cô hỏi anh khi anh đến phòng thí nghiệm của cô đưa thông tin từ tổ chức cho một người nào đó, anh ngoảnh đi:
-Ở đây chúng tôi gọi nhau bằng mật danh, Sherry à.
-Anh vẫn gọi chị tôi bằng tên thật mà.
Gin không trả lời, chỉ khẽ phẩy tay ra hiệu tiếp tục làm việc. Anh là một tài năng, và anh đầu quân vào nơi mà anh có thể phát huy tối đa tài năng của mình, sự lý trí, quyết đoán, thông minh và lạnh lùng, anh gia nhập tổ chức khi mới 18 tuổi, và nhiệm vụ đầu tiên của anh là hộ tống cô ra phi trường lúc cô vừa tròn 10 tuổi. “Người ấy” muốn thành viên của ông ta phải được đào tạo thành thiên tài, đó là lí do anh nhận ra cô ngay khi nhìn thấy cô ngoài phi trường. Anh vẫn nhớ ngày anh nhận nhiệm vụ đầu tiên, anh bế cô ra khỏi nhà đến tận lúc đến phi trường, cô bé có mái tóc màu nâu đỏ không rời khỏi vòng tay anh, cô níu chặt áo anh, nhưng không khóc. Mái tóc nhuộm ánh chiều tà cọ vào ngực anh với một mùi hương trẻ thơ. Bây giờ, cô không nhận ra anh, nhưng anh cũng chẳng muốn cô nhận ra. Anh không muốn trở nên hiền dịu trước mặt cô, trong khi mỗi lần anh cất giọng là hàng ngàn đứa cấp dưới run rẩy. Cô hỏi vói theo:
-Anh tên gì?
-Gin.
-Không, tên thật kìa.
-Gin.
…..
Chương 2: Nhiệm vụ vô tình
Rồi anh dạy cô cầm súng, dạy cô cách bắn, dạy cô sự lạnh lùng và cẩn thận, dạy cô cách ẩn nấp thân phận mình khi gặp sự cố. Đó là nhiệm vụ thứ hai của anh đối với cô, vì chỉ có anh là hoàn thiện nhất. Anh nghiêm khắc, nghiêm đến nỗi mỗi khi cô làm sai điều gì là chỉ chực rút súng ra mà bắn thôi, với anh, dịu dàng là yếu đuối, nhiều lúc anh làm cô suýt òa khóc, nhưng bản tính anh là vậy, dù với cô, anh đối xử tốt hơn nhiều.
-Anh đã giết Cornac rồi sao?
Cô loay hoay cây súng trong tay, rụt rè hỏi.
-Phải.
Cô hơi hoảng sợ, đôi mắt thất thần vì ngạc nhiên, tay cầm súng đã hơi run rẩy.
-Tại sao? Cornac cùng đội với anh mà, anh ta rất thân với anh…
-Đó là mệnh lệnh.
Gin cầm chắc đôi tay cầm súng của cô, vừa trả lời vừa chỉnh sửa tư thế bắn. Bỗng anh thấy hai hàng mi cô mọng nước, nhưng cô vội giấu đi, chỉ rên rỉ bằng giọng lạc dần đi:
-Đó là tội ác.
-Phải, nhưng đó là nhiệm vụ.
Cô không muốn học bắn súng nữa, cô sợ cầm cây súng của anh, cây súng bắn chết đồng đội của mình….
Cô vừa nhận được tin báo, chị cô đã chết trong lúc làm nhiệm vụ, nhưng thật ra chị ấy bị trừ khử. Cô khóc, nước mắt rơi trên di ảnh của người chị, người thân duy nhất của cô, người mà cô yêu nhất. Cô xông thẳng vào phòng của cấp cao, thét lên với anh:
-Tại…sao…anh lại giết chị tôi…?
Anh vẫn không nhìn cô:
-Vì đó là mệnh lệnh.
-Trả lại chị tôi đây…
-Cô ấy đã phản bội tổ chức, cô ấy phải bị trừ khử.
Cô nhìn anh đầy căm hận và đau khổ, anh đã cướp mất của cô người thân duy nhất.
Ít lâu sau, anh có nhiệm vụ mới từ người ấy, có liên quan đến cô, anh lặng người, lệnh trừ khử cô vì lí do phản bội.
Vodka chĩa súng vào đầu cô, mấp máy gì đó về “mệnh lệnh”, rồi cười khẩy “đáng tiếc cho mày, nhân tài của tổ chức”, rồi nói thêm gì đó về việc cô bị lừa chế ra thuốc độc giết người, nhưng anh không nghe, anh nhìn cô. Mái tóc nâu đỏ làm anh bồi hồi…
-Ngừng lại, tao muốn nó chết đau đớn trong phòng chứa ga.
Anh thét lên ra lệnh, rồi nhốt cô trong phòng kín, nhưng không bật hơi ga lên, anh không muốn cô chết…
-Cô rất đẹp Sherry, nhưng bộ quần áo và cặp kính không hợp tí nào, lẽ ra tôi có thể giết cô trong cái ống khói dơ bẩn ấy, nhưng thôi, cho cô chết đẹp một tí. Vĩnh biệt Sherry.
Anh bắn cô nhiều lần khiến máu đỏ thẫm trên nền tuyết, nhưng anh vẫn chưa kết liễu cô, dù cho Vodka hối thúc, tay anh chĩa súng vào trán cô, cây súng anh dạy cô bắn ngày nào, giờ chính nó sẽ kết thúc mạng sống người con gái đặc biệt trong tim anh.
Có tiếng chân chạy dồn dập, có cái gì ghim vào tay anh, có ai thét gọi cô chui trở vào ống lò sưởi, anh nhìn cô trốn thoát, không đuổi theo dù đã rút mũi tên gây mê khỏi tay rồi, lòng bỗng chốc nhẹ nhõm…