Cảm xúc ngày trở lạnh

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Mấy ngày mưa, người cũng lắng lại đôi chút, chỉ duy mỗi cái điên điên là không chịu lắng. Nghĩ, thôi thì điên cũng được, điên cho đỡ rầu mấy cái không đâu, điên đôi lúc còn đỡ hơn những kẻ luôn gồng mình ra vẻ tỉnh táo.

Mưa riết... thấm đôi chút cái gọi là bình yên bất chợt, thấm cái buồn thiu rả rích của đất trời lúc chuyển giông, và rồi chợt thấy lòng hoang hoải.

Thấy vẫn đứng ngu ngơ tại chỗ trong khi năm tháng cứ nối đuôi chạy dài không nghỉ, cảm xúc đã vỡ, không cách nào vá lại. Bất lực đứng nhìn những thứ đã từng cho là quý giá trôi đi mà không thể vớt vát. Thôi thì những cái đã trôi, dù có thu hồi cũng chẳng còn nguyên vẹn...

Sống, không sợ quên, chỉ sợ không đủ kí ức để làm kẻ ăn mày dĩ vãng. Vậy nên, tự viết hồi kí cho mình, để đến lúc già nhìn lại, thấy một thời trẻ đã trôi qua như thế. Thấy nhiều thứ dần trở nên hư vô.

cam-xuc-ngay-tro-lanh.jpg

Lại bắt đầu lạc giữa những lối rẽ. Đi, đi mãi, vô định, có chút trống trải, hụt hẫng không lí do. Là trong lòng mất đi một thứ gì đó mà không biết là thứ gì, là cảm nhận được thiếu hụt đang tồn tại. Sống, dần quên mất định nghĩa về thời gian. Sống, dần bỏ lỡ những giá trị khác. Sống, mà quên mất là mình đang sống.

Miên man trong mớ suy nghĩ vụn vặt, mải miết chạy, đuổi theo, đuổi mãi mà không biết đuổi theo để làm gì. Lẽ sống một thời không cánh mà bay, đuổi theo cái này nhưng lại vô tình đánh rơi những thứ khác. Dần dà, ta quên mất lí tưởng ban đầu. Xô bồ, bận rộn. Suy cho cùng cũng chỉ là cái cớ tự biện minh cho chính mình. Đời người như con sóng nhỏ, cứ đuổi mãi để đến cho bằng được nơi gọi là bờ, có va vào đá vẫn cứ cứng đầu cứng cổ chạy tiếp. Chạy, chạy mãi, chạy không ngừng nghỉ, mà không biết rằng lúc chạm tới bờ sẽ tan thành trăm ngàn bọt sóng. Lấy cớ là gió thổi - sóng lên, nhưng ngày không gió sóng vẫn xô bờ, vẫn cắm đầu chạy mãi. Đời vốn dĩ không có gió, có chăng chỉ là tự tạo cho mình một cơn gió lòng, tự tạo cho mình một cái cớ để trốn chạy.

Ngày trở lạnh, cái âm u ngấm vào d.a thịt, gió heo may từng cơn từng cơn sượt qua kẽ tóc, thoáng rùng mình, chợt ngoảnh lại nhìn những thứ đã qua. Thoáng chốc những chuyện xưa cũ lũ lượt kéo nhau về...

 
×
Quay lại
Top Bottom