- Tham gia
- 28/5/2011
- Bài viết
- 455
Title: Reasons why I love you, Ran Mouri.
Author: Ruby-chan.
Note: Đây là bài cảm nhận không thể xem là fanfic, được viết thành nhiều bài cảm nhận khác nhau nhưng cùng một chủ đề nên mình post mới vào đây Và còn một điều nữa sau khi đã rút kinh nghiệm nhiều lần bị copy bài không ghi nguồn lẩn tên tác giả, mình thấy post vào topic fanfic thì bản quyền bài viết sẽ được quản lý kĩ hơn Nếu các mod thấy không ổn thì dời sang khu khác giúp mình nhé. Mình cám ơn nhiều
Cám ơn mọi người vì đã cùng vào đây và chia sẻ cảm xúc ^^
.
.
Người ta thường nói: Yêu thì cần gì lý do chứ ^^
Còn với Ran thì trái tim mình lại cần những lý do để yêu cô ấy
Reason 1: Đôi khi nước mắt chẳng phải cho chính mình!
Có lẽ khác với rất nhiều fan Ran ở đây, tôi dành tình yêu cho cô gái này khá muộn ^^
Xin khai thật là, những vol đầu của Detective Conan, tôi KHÔNG HỀ THÍCH cô ấy
Ấn tượng là gì mọi người biết không?
Một đứa con gái hung dữ thô bạo, thiếu nữ tính lúc nào cũng chỉ biết tung cước hù dọa người ta, vô ý tứ vào phòng người khác không thèm gõ cửa, ghen tuông quá đáng, nhưng thấy án mạng lại thút thít lên như một đứa trẻ, lại hay phá đám Shinichi mỗi khi hành sự suýt nữa mấy lần gây nguy hiểm cho cậu ta, bla bla…
Tại sao Shinichi Kudo lại có thể thích một cô gái như thế này cơ chứ??? TẠI SAO?? TẠI SAO???? T^T
Vậy đó! Tôi đã tự hỏi câu này đến hàng trăm lần. Nhưng đến một ngày, mọi thứ thay đổi!
Tôi đã được chứng khiến giây phút đó.
.
.
"Hung thủ...chính là..."
.
.
"Biết làm sao được đây,khi nghiệt ngã là luật pháp không có chốn dung thân cho tình cảm"
___ Conan Edogawa___
Nước mắt cô ấy lưng tròng, rồi lăn dài trên má...ngón tay run run chỉ về phía kẻ giết người...là người giáo viên mà cô hết mực yêu thương tôn kính...
Cuối cùng, trong cơn bão tuyết kinh hoàng ấy, có một người con gái lặng lẽ ôm chặt một đứa trẻ vào lòng, và òa khóc!
Tổn thương và đau đớn chiếm lấy tâm hồn Ran Mouri vốn kiên cường mạnh mẽ và có phần đáng ghét. Tự dưng tôi thấy sững sờ, khó chịu như đang nuốt một viên thuốc đắng...
Tôi đã nghĩ rằng khi đó dường như trong Ran là muôn vàn những câu hỏi "tại sao" không có lời đáp, thuộc về quá khứ đau lòng vừa mới vụt khỏi tầm tay!
“Tại sao hung thủ lại là cô giáo? Tại sao không phải là ai khác? Tại sao cô ấy lại giết người? Tại sao Shinichi lại chọn mình để đưa sự thật ra ánh sáng? Tại sao mình lại quyết định như thế? Tại sao…lại đau đến thế này?!?”
Đôi khi sự thật phũ phàng nghiệt ngã lắm, liệu nếu là tôi, tôi có thể để làm được như Ran? Ngay trong thời khắc đó, tôi có đủ dũng cảm để vạch trần sự thật rồi sau đó nhận lấy tổn thương cho chính mình?
Thật sự là rất khó! Nhưng Ran đã làm vì cô yêu lẽ phải. Giết người đền tội...
Nhìn những giọt nước mắt của Ran, tôi đã nhận ra rằng…Tôi muốn bảo vệ tâm hồn cô ấy!
Có lẽ trong tim tôi lúc đó đã nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi và hối tiếc nữa... Tại sao tôi không hiểu cô ấy sớm hơn? Sao tôi không nhận ra những điểm tốt khác của cô ấy suốt thời gian trước đó ?
Khác với ông bố Mouri đã lấy lại được tinh thần sau khi phá vụ án mà người bạn của ông là hung thủ, mọi việc kết thúc với Ran là chỉ là tiếng khóc vỡ òa đau đớn của cô giữa màn đêm đầy tuyết trắng. Tôi nghĩ Aoyama-sensei đã muốn ngụ ý rằng: Đó sẽ mãi mãi là vết cắt in sâu trong trái tim đầy nhân hậu kia, mà suốt đời cô vẫn sẽ bị tổn thương và khóc òa mỗi lần nhắc đến.
Và rồi những điểm đáng ghét bỗng trở nên đáng yêu với tôi biết chừng nào, bao giờ và tại sao tôi cũng chẳng biết Tôi dõi theo hình bóng Ran qua những trang truyện, thấy vui khi nhìn cô ấy cười, ấm lòng khi thấy đôi mắt sáng ngời và gò má cao thỉnh thoảng đỏ ửng lên, tôi buồn lòng khi Ran rơi nước mắt. Và không thể dối lòng sự thật là tôi đã bị cô nàng mà tôi từng không ưa ấy chinh phục T.T
Tôi cũng ngộ ra rất nhiều lần cô ấy khóc không phải vì buồn bã hay giận dỗi, mà vì lo lắng cho mọi người, , khóc vì sự rạn nứt tình cảm của bố mẹ, bao lần khóc vì lo lắng cho an nguy của Shinichi, khóc vì bất lực không bảo vệ được cô bạn Kazuha trong vụ án "Nhện báo thù"...
Ừ thì luôn tỏ ra mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng những phút yếu lòng đến bật khóc của Ran, dường như chả mấy lần than khóc cho bản thân cả.
Tôi yêu Ran Mouri không chỉ bởi nụ cười, mà còn từ những giọt nước mắt lặng lẽ rơi vì người khác!
___(to be continue)__
Author: Ruby-chan.
Note: Đây là bài cảm nhận không thể xem là fanfic, được viết thành nhiều bài cảm nhận khác nhau nhưng cùng một chủ đề nên mình post mới vào đây Và còn một điều nữa sau khi đã rút kinh nghiệm nhiều lần bị copy bài không ghi nguồn lẩn tên tác giả, mình thấy post vào topic fanfic thì bản quyền bài viết sẽ được quản lý kĩ hơn Nếu các mod thấy không ổn thì dời sang khu khác giúp mình nhé. Mình cám ơn nhiều
Cám ơn mọi người vì đã cùng vào đây và chia sẻ cảm xúc ^^
.
.
Người ta thường nói: Yêu thì cần gì lý do chứ ^^
Còn với Ran thì trái tim mình lại cần những lý do để yêu cô ấy
Reason 1: Đôi khi nước mắt chẳng phải cho chính mình!
Có lẽ khác với rất nhiều fan Ran ở đây, tôi dành tình yêu cho cô gái này khá muộn ^^
Xin khai thật là, những vol đầu của Detective Conan, tôi KHÔNG HỀ THÍCH cô ấy
Ấn tượng là gì mọi người biết không?
Một đứa con gái hung dữ thô bạo, thiếu nữ tính lúc nào cũng chỉ biết tung cước hù dọa người ta, vô ý tứ vào phòng người khác không thèm gõ cửa, ghen tuông quá đáng, nhưng thấy án mạng lại thút thít lên như một đứa trẻ, lại hay phá đám Shinichi mỗi khi hành sự suýt nữa mấy lần gây nguy hiểm cho cậu ta, bla bla…
Tại sao Shinichi Kudo lại có thể thích một cô gái như thế này cơ chứ??? TẠI SAO?? TẠI SAO???? T^T
Vậy đó! Tôi đã tự hỏi câu này đến hàng trăm lần. Nhưng đến một ngày, mọi thứ thay đổi!
Tôi đã được chứng khiến giây phút đó.
.
.
"Hung thủ...chính là..."
.
.
"Biết làm sao được đây,khi nghiệt ngã là luật pháp không có chốn dung thân cho tình cảm"
___ Conan Edogawa___
Nước mắt cô ấy lưng tròng, rồi lăn dài trên má...ngón tay run run chỉ về phía kẻ giết người...là người giáo viên mà cô hết mực yêu thương tôn kính...
Cuối cùng, trong cơn bão tuyết kinh hoàng ấy, có một người con gái lặng lẽ ôm chặt một đứa trẻ vào lòng, và òa khóc!
Tổn thương và đau đớn chiếm lấy tâm hồn Ran Mouri vốn kiên cường mạnh mẽ và có phần đáng ghét. Tự dưng tôi thấy sững sờ, khó chịu như đang nuốt một viên thuốc đắng...
Tôi đã nghĩ rằng khi đó dường như trong Ran là muôn vàn những câu hỏi "tại sao" không có lời đáp, thuộc về quá khứ đau lòng vừa mới vụt khỏi tầm tay!
“Tại sao hung thủ lại là cô giáo? Tại sao không phải là ai khác? Tại sao cô ấy lại giết người? Tại sao Shinichi lại chọn mình để đưa sự thật ra ánh sáng? Tại sao mình lại quyết định như thế? Tại sao…lại đau đến thế này?!?”
Đôi khi sự thật phũ phàng nghiệt ngã lắm, liệu nếu là tôi, tôi có thể để làm được như Ran? Ngay trong thời khắc đó, tôi có đủ dũng cảm để vạch trần sự thật rồi sau đó nhận lấy tổn thương cho chính mình?
Thật sự là rất khó! Nhưng Ran đã làm vì cô yêu lẽ phải. Giết người đền tội...
Nhìn những giọt nước mắt của Ran, tôi đã nhận ra rằng…Tôi muốn bảo vệ tâm hồn cô ấy!
Có lẽ trong tim tôi lúc đó đã nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi và hối tiếc nữa... Tại sao tôi không hiểu cô ấy sớm hơn? Sao tôi không nhận ra những điểm tốt khác của cô ấy suốt thời gian trước đó ?
Khác với ông bố Mouri đã lấy lại được tinh thần sau khi phá vụ án mà người bạn của ông là hung thủ, mọi việc kết thúc với Ran là chỉ là tiếng khóc vỡ òa đau đớn của cô giữa màn đêm đầy tuyết trắng. Tôi nghĩ Aoyama-sensei đã muốn ngụ ý rằng: Đó sẽ mãi mãi là vết cắt in sâu trong trái tim đầy nhân hậu kia, mà suốt đời cô vẫn sẽ bị tổn thương và khóc òa mỗi lần nhắc đến.
Và rồi những điểm đáng ghét bỗng trở nên đáng yêu với tôi biết chừng nào, bao giờ và tại sao tôi cũng chẳng biết Tôi dõi theo hình bóng Ran qua những trang truyện, thấy vui khi nhìn cô ấy cười, ấm lòng khi thấy đôi mắt sáng ngời và gò má cao thỉnh thoảng đỏ ửng lên, tôi buồn lòng khi Ran rơi nước mắt. Và không thể dối lòng sự thật là tôi đã bị cô nàng mà tôi từng không ưa ấy chinh phục T.T
Tôi cũng ngộ ra rất nhiều lần cô ấy khóc không phải vì buồn bã hay giận dỗi, mà vì lo lắng cho mọi người, , khóc vì sự rạn nứt tình cảm của bố mẹ, bao lần khóc vì lo lắng cho an nguy của Shinichi, khóc vì bất lực không bảo vệ được cô bạn Kazuha trong vụ án "Nhện báo thù"...
Ừ thì luôn tỏ ra mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng những phút yếu lòng đến bật khóc của Ran, dường như chả mấy lần than khóc cho bản thân cả.
Tôi yêu Ran Mouri không chỉ bởi nụ cười, mà còn từ những giọt nước mắt lặng lẽ rơi vì người khác!
___(to be continue)__