Bằng lăng nở muộn

Kim Dung Phạm

Thành viên
Tham gia
5/5/2025
Bài viết
52

Chương 1: Đêm đnh mnh​

“Có nhng đêm, người ta chng đnh chết – ch là không còn mun sng na.”​


Tầng thượng. Gần nửa đêm.
Gió lướt qua những kẽ bê tông lạnh ngắt, len lỏi vào từng góc tối trên sân thượng của tòa chung cư cao tầng. Đêm nay, gió không mang theo bụi đường hay khói xe, mà phảng phất một mùi hương nhàn nhạt. Hương bằng lăng. Mỏng manh, dịu dàng, như thể cả mùa hè vừa kịp ghé ngang rồi bỏ lại ký ức trên làn gió cuối ngày.
Dưới kia, dòng người đã thưa dần. Thành phố vẫn sáng, nhưng không còn náo nhiệt—chỉ còn tiếng xe lác đác, tiếng gió lật những tờ giấy rơi, tiếng im lặng thấm dần vào lòng người, tiếng đèn nhấp nháy từ một biển quảng cáo vẫn chớp tắt từng chữ “HOPE”—một từ vô tình mỉa mai vào chính đêm nay.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi không còn ai lui tới, một người đàn ông đứng lặng lẽ bên lan can. Bóng anh in dài trên nền gạch lạnh, lẫn vào bóng đêm. Gió đêm lùa qua lớp sơ mi mỏng, thổi tung những sợi tóc rối. Ánh sáng từ đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh—đầy những đường nét cứng rắn, nhưng cũng không thiếu mệt mỏi. Đôi mắt anh trống rỗng, không còn ánh sáng, không còn giận dữ. Chỉ còn lại một khoảng không sâu hun hút, như thể linh hồn anh đã rơi đâu đó, không còn quay về nữa. Anh đứng đó, bất động như một bóng ma đang chờ tan biến vào đêm đen.
Wind đã đứng đó rất lâu. Gió đêm như lướt qua từng lớp áo sơ mi mỏng của anh, như thể muốn lôi anh vào hư vô. Nhưng lòng anh hoàn toàn trống rỗng, không một chút cảm giác, chỉ còn lại sự tĩnh lặng dường như đang hút cạn tất cả âm thanh của thế giới. Cảm giác lạnh lẽo này không chỉ đến từ sương đêm mà còn từ chính những lời chỉ trích, buộc tội, những ánh mắt khinh miệt mà anh phải gánh chịu. Tất cả mọi thứ như những bóng ma không thể xua đi. Hôn thê - người thân duy nhất của anh đã rời xa anh. Và tất cả đều chỉ trích anh là thủ phạm.
Chưa ai từng hỏi anh: “Anh có giết người không?”. Vì chẳng ai quan tâm đến câu trả lời ấy nữa.
“Mẹ lăng loàn, bố giết người. Bảo sao thằng con cũng máu lạnh.”
“Kiểu mồ côi, không ai dạy dỗ nó mới thế.”

Những con người xa lạ chẳng biết gì về cuộc đời anh, nhưng mỗi lời buộc tội từ họ lại giống như một hòn gạch đè nặng lên trái tim anh. Tất cả những cố gắng, nỗ lực leo lên từ đáy xã hội suốt 20 năm qua... chỉ một ngày, tan thành cát bụi. Anh không còn sức để chiến đấu nữa. Đêm nay, mọi thứ đã đến điểm tận cùng. Ngay khoảnh khắc anh muốn buông tay và rời bỏ thế giới này, một giọng nói khẽ vang lên từ sau lưng—run rẩy, mỏng manh, đầy lo sợ:
“Anh… làm gì ở trên đó vậy? Đừng nha… Đừng nhảy xuống nha…”
Gió đêm lại luồn qua mái tóc rối, mang theo mùi hương bằng lăng phảng phất—một mùi hương vừa đẹp, vừa buồn, như một đoạn ký ức chưa kịp gọi tên. Dưới kia, dòng xe đã thưa dần. Thành phố sắp ngủ, nhưng lòng anh chẳng có nổi một chốn bình yên. Anh không quay đầu. Không trả lời. Như thể không nghe thấy, hoặc giả... đã chọn không nghe.
Anh đứng đó, bất động, giống như một bóng ma, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô gái phía sau run rẩy nhìn anh, cả người bất động như bị đông cứng. Dưới ánh sáng lờ mờ từ toà nhà bên cạnh, cô nhận ra khuôn mặt ấy—gương mặt đang bị gắn mác “kẻ tình nghi giết người” mà cả khu cư dân đều truyền tai nhau những ngày gần đây. Và giờ đây, hắn đang đứng ở rìa lan can.
Tim cô đập dồn dập. Tất cả mọi lo lắng, bất an tích tụ suốt những ngày qua như sắp bùng nổ. Nếu giờ đây có một người chết trước mắt cô—trên chính sân thượng tòa nhà cô đang sống…Không dám nghĩ đến, nó thực sự vượt quá sức chịu đựng của một cô gái bình thường như cô.
“Đừng nhảy. Xin anh đó. Đừng chết trước mặt tôi. Tôi sợ lắm.”
Cô dùng hết sức bình sinh hét lớn, như sợ người kia không nghe thấy. Cả người cô run rẩy, túi đồ ăn trên tay cũng tự động rơi xuống đất. Anh không quay lại, chỉ khẽ xoay đầu, đủ để người phía sau biết anh đang nói chuyện với cô.
“Cô quay mặt đi là được.”
“KHÔNGGGG! Anh mau xuống đây đi. Xin anh. Làm ơn. Hôm nay là sinh nhật của tôi!”

Giọng cô vỡ ra. Đến lúc này, cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Cô bật khóc thành tiếng, nức nở như một đứa trẻ. Đến mãi sau này, chính bản thân cô cũng không biết tại sao lúc đó cô lại có phản ứng như vậy. Phải chăng đó là bản năng tự nhiên của con người khi đối mặt với nguy hiểm và sợ hãi tột độ?
Anh nhắm mắt. “Sinh nhật…” Lạ thật. Cô ấy đang sống ngày khởi đầu, còn anh thì đang trên bờ vực kết thúc. Nếu anh nhảy xuống… liệu đó có thể sẽ là ký ức tồi tệ nhất cô phải mang theo suốt cuộc đời? Anh không muốn cứu mình. Nhưng anh không đủ tàn nhẫn để làm tổn thương một người khác—một người lạ đang khóc vì anh, trong khi cả thế giới chỉ muốn anh biến mất.
Bàn chân khẽ lùi lại. Tiếng đế giày ma sát với lớp bụi lặng lẽ phát ra một âm thanh khô khốc. Anh quay lại—chậm rãi. Cô ấy đứng đó, gương mặt đẫm nước mắt, tay siết chặt chiếc áo khoác mỏng, như thể đang ôm lấy nỗi sợ của chính mình. Dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhìn rõ mắt cô—một đôi mắt vừa kinh hãi, vừa dịu dàng, vừa mong manh, vừa dũng cảm.
Anh mở miệng, lần đầu tiên sau nhiều ngày im lặng:
“…Cô tên gì?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt còn ngân ngấn nước.
“Ánh Dương.”

Một cái tên khiến lòng anh bất giác chùng xuống, như một vệt sáng cuối cùng trong đêm đen.

“Cái giá của sự sống đôi khi không phải là tiếp tục tồn tại, mà là học cách yêu thương những điều chưa bao giờ thuộc về mình.”

 

Chương 2: Tia sáng trong đêm​

Một cô gái tình cờ gặp một người đàn ông định buông bỏ cuộc đời.
Cô không biết anh là ai.
Cũng không biết mình có thể cứu được gì.
Chỉ là…
“Hôm nay là sinh nhật tôi. Anh đừng chết, được không?”​


Khoảnh khắc cái tên “Ánh Dương” vang lên trong gió, Wind bỗng cảm thấy một vết rạn trong màn đêm đặc quánh quanh đời mình. Có thứ gì đó nơi cô gái ấy khiến anh không thể quay đi. Trong vô thức, anh bước về phía cô—vì đó là tia sáng duy nhất anh nhìn thấy giữa biển tối vô định.
“Hôm nay là sinh nhật của cô thật sao?”
Cô chỉ khẽ gật đầu. Wind lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng món đồ ăn lăn lóc trên sàn. Bò khô, nem chua, bim bim, vài lon bia—anh gom từng món, đặt lại vào túi bằng sự kiên nhẫn hiếm hoi mà chính anh cũng không hiểu vì sao lại có. Cô lén nhìn anh. Dáng người cao, áo sơ mi trắng, tóc rối nhẹ vì gió—gương mặt anh lạnh đến mức khiến người ta lầm tưởng anh không từng biết buồn vui là gì. Nhưng… trông anh không giống một kẻ xấu. Hay có lẽ, chỉ là vì khuôn mặt ấy quá đẹp.
Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn lén. Cô bối rối quay đi, cảm thấy mình như vừa nhìn trộm một điều gì đó không nên thấy. Wind thoáng sững lại—trong khoảnh khắc, anh cứ ngỡ cô cũng đang dò xét mình như bao người khác. Đã quen với việc bị soi mói và kết tội, anh tưởng mình đã vô cảm với mọi thứ. Vậy mà lần này… lại thấy hụt hẫng.
“Sợ tôi à?” – anh hỏi, mắt không rời cô, túi đồ đưa ra lưng chừng.
“Cầm lấy. Chạy ngay đi.”
Không chờ cô phản ứng, anh kéo tay cô, giúi túi đồ vào đó rồi xoay người, chờ đợi tiếng bước chân xa dần. Một phút. Ba phút. Rồi năm. Không tiếng bước chân.
Anh quay lại—cô vẫn đứng yên đó, mắt rưng rưng, khuôn mặt như muốn khóc.
“Sao còn chưa đi?”
“Còn mấy phút nữa là qua ngày mới rồi. Tôi… còn chưa kịp chúc mừng sinh nhật chính mình.”

Anh ngây người. Câu trả lời thật vô lý. Sinh nhật cô thì liên quan gì đến anh?
“Cô muốn gì?”
Chính anh cũng không hiểu vì sao lại hỏi câu đó. Anh vốn không quan tâm bất kỳ ai nghĩ gì—vậy tại sao lại muốn biết cô nghĩ gì?
“Anh có thể... cùng tôi đón sinh nhật không?”
Lời đề nghị đó thật ngớ ngẩn. Nhưng anh lại gật đầu. Có lẽ… là cái máu anh hùng trong anh trỗi dậy. Hay là vì ánh mắt kia—một ánh mắt vừa run sợ, vừa dịu dàng đến lạ thường.
Họ ngồi xuống, cạnh nhau nhưng không quá gần. Mỗi người tự khui một lon bia. Không khí có phần ngại ngùng. Cô nhìn anh, rồi hỏi nhỏ:
“Anh tên gì?”
“Wind.”
“…Hm.”

Cả hai lại im lặng. Anh là người lên tiếng trước:
“Sao lại đón sinh nhật một mình giờ này? Không có bạn hả?”
Không rõ là đang hỏi thật hay đang châm chọc, nhưng cô vẫn thành thật trả lời.
“Cũng có vài người quen. Nhưng không đủ thân để trải qua những khoảnh khắc đặc biệt thế này.”
“Thế tôi với cô thì thân lắm sao?”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt ngán ngẩm.
“Dù sao tôi cũng vừa cứu anh đấy. Chắc cũng tính là bạn sơ sơ rồi ha?”
Anh không đáp.
“Mà sao lại định nhảy thật vậy? Sống mới khó, chứ chết thì dễ quá rồi. Đàn ông mà yếu đuối vậy sao?”
Cô cố tình khiêu khích. Nhưng anh chỉ cười khẩy—nụ cười chua xót khiến người ta thấy đau lòng.
Cô bối rối, vội dịu giọng:
“Nếu cảm thấy oan ức thì cứ nói ra. Hét với cả thế giới là: ‘Tôi bị oan!’”
Lần này anh mới cất lời. Chậm rãi. Khàn khàn. Từng chữ nặng trĩu.
“Ai tin chứ? Nếu tôi nói tôi không giết người… cô tin không?”
“Tin.”
“Tại sao?”
“Vì một người đến cả mạng sống cũng không cần nữa… thì còn cần nói dối làm gì?”


Cô tin anh.
Không bằng chứng, không lý do. Chỉ là một niềm tin giản đơn. Nhưng với anh, điều đó đủ để níu giữ.
Anh từng nghĩ: trái tim mình đã chết. Nhưng khoảnh khắc đó, trong màn đêm, bên cạnh một cô gái nhỏ nói những điều tưởng chừng ngây thơ — lại là lúc trái tim anh đập mạnh trở lại.
Vì cô. Vì ánh sáng mà cô mang đến.

Tôi đã nghĩ đời mình là một hố đen vô đáy.
Cho đến khi gặp em – một vệt sáng mong manh,
Nhưng đủ khiến tôi không còn muốn biến mất nữa.




🖋
️ [Ngoại bút – Trích nhật ký Wind, đêm 29.03]

Tôi đã nghĩ đời mình là một hố đen vô đáy,
Nơi mọi âm thanh đều bị nuốt chửng không vang.
Tôi đứng giữa thế giới – như một cái bóng,
Không ai gọi tên, không ai giữ lại bàn tay.
Cho đến khi gặp em – một vệt sáng mong manh.
Không chói lòa, không rực rỡ.
Chỉ là… đủ ấm để khiến tôi dừng lại.
Đủ thật để khiến tôi muốn tin thêm lần nữa.
Em nói, “Chết thì dễ, sống mới khó.”
Câu nói tưởng như sáo rỗng
Lại cắm vào tim tôi như một mũi dao ngọt—
Rạch ra thứ cảm xúc mà tôi tưởng đã không còn tồn tại từ lâu.
Em không hỏi tôi là ai.
Chỉ hỏi tôi… có thể ở lại không.
 

Chương 3: VẾT CẮT​



02:20 sáng.


Lon bia cuối cùng nằm lăn lóc dưới chân, hơi men còn sót lại làm gương mặt của hai kẻ xa lạ trở nên nhòa mờ trong ánh đèn đường yếu ớt. Ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt Wind, làm nổi bật những đường nét lạnh lùng, đồng thời cũng mang một chút gì đó trầm lắng, cô độc.

Wind tựa lưng vào ghế, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt như đang nhìn về một nơi nào đó rất xa. Anh im lặng. Không phải vì không còn gì để nói, mà vì chính anh cũng không thể giải thích nổi… tại sao lại có thể nói nhiều như vậy.

Chưa từng có ai, chưa một ai, khiến anh mở lòng như thế—chỉ sau một vài tiếng đồng hồ ngồi cùng nhau. Phải chăng là do men rượu? Hay là vì ánh mắt cô ấy—dịu dàng, trong sáng như đã nhìn thấy anh từ một kiếp khác?

“Tôi từng có một gia đình hạnh phúc.”

Câu nói ấy thoát ra từ miệng anh như một vết cứa, không lời cảnh báo. Nó đứt lìa, sắc lẹm, khiến không gian xung quanh chợt tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Ánh Dương không hỏi. Cô chỉ ngồi đó, lắng nghe, không thúc giục, không tỏ ra thương hại. Sự im lặng của cô là một sự chấp nhận—một không gian để anh được bộc bạch những thứ đã gặm nhấm trái tim mình bấy lâu. Và chính điều đó lại khiến Wind cảm thấy… mình thật sự được nhìn thấy.

Anh kể. Về năm anh 10 tuổi. Về ngày mà thế giới của anh sụp đổ. Về giây phút cậu bé ngây thơ ấy bị dán mác “con của kẻ giết người”, bị đẩy vào một ngõ tối không lối thoát. Những ký ức, những nỗi đau, từng mảnh vỡ của quá khứ, rơi xuống như những tiếng lon bia khô khốc: lạnh, nặng nề và rỗng tuếch.

“Cô biết không… tôi ghét tên thật của mình.”

Giọng anh khàn, mỗi chữ như một nhát dao cứa vào cổ họng. Đau đớn, nghẹn ngào.

“Wind là cái tên tôi tự chọn. Không còn gốc gác, không còn gia đình. Chỉ là gió. Gió thì không cần bắt nguồn từ đâu. Cũng không ai níu giữ được nó.”

Ánh Dương không đáp lại. Nhưng đôi tay cô nhẹ nhàng đưa ra, đặt lên tay anh. Nhẹ đến mức gần như không thể cảm nhận được, nhưng lại đủ để Wind biết rằng… anh không còn cô đơn trong đêm đó.

Cảm giác đó giống như một ánh sáng mong manh giữa màn đêm đặc quánh, như một lời hứa không lời. Cô không cần phải nói gì, chỉ cần ở đó, và đôi tay cô chính là tất cả những gì anh cần.


[separate]


Sáng hôm sau, khi thức dậy, Ánh Dương đã đi.

Không một lời nhắn, không một dấu vết. Chỉ còn lại vỏ lon bia lạnh ngắt trên bàn, và… hơi ấm còn phảng phất trên tay anh, như một giấc mơ mà anh không chắc là thật.

Wind nhìn ra cửa sổ.

Cảnh vật ngoài kia vẫn như thế—tĩnh lặng, vô hồn. Nhưng trái tim anh lại đập loạn nhịp. Đã lâu lắm rồi… mới có một đêm anh sống thật như vậy. Nhưng chính vì vậy, sáng nay… lại lạnh đến đau lòng.
 

CHƯƠNG 4: NGƯỠNG CỬA​



Ánh nắng đầu ngày len qua khe rèm, chiếu vào chiếc ghế sofa còn vương vấn hơi ấm của đêm qua. Wind mở mắt, đầu đau âm ỉ, và trong lòng… là một nỗi đau khác, rõ rệt, như một vết thương chưa kịp lành.

Cô đã đi.

Không một tin nhắn. Không một lời từ biệt.

Chỉ là sự biến mất, nhẹ nhàng như chính cách cô bước vào cuộc đời anh, chẳng hề báo trước.

Wind ngồi dậy, cả đầu quay cuồng vì rượu, nhưng trái tim lại thắt lại bởi thứ cảm xúc lạ lùng—một cảm giác trống vắng mà anh chưa từng cảm nhận suốt nhiều năm qua. Anh nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng chính anh lại thấy như đang đứng giữa một không gian hoàn toàn khác, không còn là nơi anh từng tìm thấy sự an yên. Cảm giác đó dằn vặt anh như một vết cắt, một vết thương chẳng thể lành trong lòng.

Anh bước tới bồn rửa mặt, tay tạt nước lạnh lên mặt, như muốn xóa sạch tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng không thể. Mỗi giọt nước lại làm dâng lên một ký ức tươi mới về đêm qua—về cô gái ấy, người chỉ mới quen một vài tiếng đồng hồ, nhưng đã khiến anh mở lòng, kể về cuộc đời mình. Một cách vô thức, như thể không còn gì phải giấu. Và giờ đây, cô đang sống cách anh chỉ vài bước chân.

Chỉ vài bước.

Wind đứng lặng trước cửa phòng mình, ánh mắt vô thức lướt qua cánh cửa màu xám nhạt ở cuối hành lang. Phòng 1203. Anh biết rõ cô ở đó. Chỉ cách mình một cái gõ nhẹ.

Nhưng anh không đưa tay lên.
Không ai dạy anh cách đối diện một người sau một đêm cởi lòng.
Và rồi—anh quay đi.
Không tiếng gọi. Không lời hỏi.
Chỉ có sự im lặng lạnh buốt trườn theo sống lưng anh, rạch một đường mảnh nhưng sâu đến tận đáy tim.

Cánh cửa vẫn đóng. Nhưng ngưỡng cửa giữa hai người… đã trở thành một vực thẳm.

Anh quay lại văn phòng, trở về với guồng công việc. Anh trở lại là Wind—CEO lạnh lùng, lý trí, vô cảm. Hoặc ít nhất… anh tưởng là vậy.


[separate]


17:24 chiều cùng ngày.

Wind trở về văn phòng. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, bộ vest xám tro, dáng vẻ lịch lãm nhưng có gì đó phong trần, như vừa bước qua một trận bão. Anh bước vào thang máy, ấn nút 12. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, và ngay khoảnh khắc ấy—
Một bàn tay nhỏ luồn vào khe hở cuối cùng.

Cánh cửa thang máy dừng lại—chầm chậm mở ra lần nữa.
Cô đứng đó, dưới ánh đèn vàng nhạt, như thể cả tầng lầu đang dừng lại để nhường bước cho duyên phận.
Ánh Dương bước vào.
Không gian trở nên ngột ngạt. Chỉ có hai người, và một khoảng lặng kéo dài đến nghẹt thở.

Wind khẽ nghiêng đầu, giữ vẻ bình thản, ánh mắt lướt qua gò má cô, rồi dừng lại ở sợi tóc lòa xòa trên trán.
Anh không nói gì. Nhưng lòng anh, lại gào thét.

“Sao em lại im lặng như vậy? Em có nhớ không? Hay em muốn coi như đêm qua chưa từng tồn tại?”
Cô mỉm cười, nhẹ như không. “Chào anh.”

Một lời chào đơn giản, nhưng với Wind, lại như một con dao nhỏ vừa xoáy nhẹ vào tim.
Anh đáp lại bằng một tiếng “Ừ” khô khốc—dằn lòng không hỏi, không nhắc, không níu.

Tiếng “ding” vang lên như tiếng chuông báo thức, nhưng không ai tỉnh giấc.
Họ cùng bước ra.

Hai người. Một khoảnh khắc. Và vô vàn điều chưa được nói.







🖋️ [Ngoại bút – Thư không gửi | Wind viết cho Ánh Dương]


Anh không ngờ mình lại lúng túng đến thế, chỉ vì một chiếc cốc cà phê không tìm thấy chủ nhân. Chỉ vì một cánh cửa đóng lại mà mãi không mở ra nữa.

Có lẽ em chẳng bao giờ biết, lúc em bước ra khỏi căn hộ đó, em cũng mang theo cả phần còn lại của anh.

Anh đã quen với việc bị nhìn thấu, em biết không? Nhưng chưa từng có ai nhìn rồi... chạm vào.

Em nói ít đến mức tưởng như không tồn tại, nhưng mỗi ánh nhìn của em lại là một câu hỏi mà anh không dám trả lời. Vì anh sợ—một khi bắt đầu, anh sẽ không dừng lại được. Không biết làm thế nào để giữ khoảng cách, cũng không biết làm thế nào để giữ em.

Bàn tay em đặt lên tay anh hôm ấy không chỉ chạm vào d.a thịt. Nó chạm vào cái phần mềm yếu mà anh nghĩ mình đã chôn vùi từ lâu.

Vậy mà sáng hôm sau, em biến mất như thể chưa từng đến.

Và từ hôm đó, anh bắt đầu hiểu nỗi sợ không mang tên của riêng mình: sợ bước ra từ cơn mơ, chỉ để nhận ra người giữ ấm nó đã không còn ở đó.

Nếu có thể quay lại... anh sẽ không đứng yên.
Anh sẽ giữ em lại—dù phải dùng toàn bộ sự ngang ngược của mình.






[separate]


🖋️ [Ngoại bút – Trích nhật ký | Ánh Dương viết đêm rời khỏi căn hộ của Wind]

04:50 sáng – Thang máy đang đi xuống. Tim mình lại đang rơi tự do.

Mình không biết vì sao người ta hay khóc sau khi ngủ cạnh người họ không nên yêu.

Lẽ ra chỉ là một đêm trú tạm giữa hai kẻ xa lạ. Một chiếc ô chung dưới cơn mưa ký ức. Một căn phòng không tên gọi. Vậy mà… có một khoảnh khắc, mình đã suýt tin rằng nơi ấy là nhà.

Góc miệng anh có vết thương nhỏ, chắc cắn phải khi mơ.

Mình muốn hỏi anh đã mơ thấy gì, nhưng rồi lại im lặng. Vì mình biết… nếu hỏi, mình sẽ không đủ can đảm để rời đi.

Có những câu hỏi, một khi cất lời, sẽ khiến lòng người dốc cạn.

Mình đã tập đi một mình đủ lâu để không ngã.
Nhưng hôm nay, mình chỉ ước… giá như có ai giữ tay lại, một lần.
 

CHƯƠNG 5: MỘT CƠ HỘI​

“Có những khoảng lặng còn ồn ào hơn mọi lời nói.”​



Ba ngày. Không tin nhắn. Không gõ cửa. Chỉ có một khoảng lặng kéo dài, đủ để người ta hoài nghi... rồi nhận ra: có những khoảng lặng còn ồn ào hơn mọi lời nói.

Wind ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt vẫn dán vào màn hình, nhưng tâm trí anh lại trôi dạt về một nơi khác. Không phải cố tình. Nhưng đúng 7:30 mỗi tối, tiếng nước vang lên từ phòng bên cạnh như một nhịp đập thân quen mà anh chẳng thể dừng lắng nghe. Cô đang tắm. Khoảng 08:10, tiếng ghế kéo khe khẽ. Cô lại ngồi vào bàn, đọc sách.

Anh không tò mò. Chỉ là… anh nhớ. Cảm giác có ai đó gần bên mình, thật gần, nhưng lại chẳng thể nào chạm tới.

Tối thứ tư, Wind quyết định thử nấu ăn. Anh không gọi món như mọi khi. Anh hiếm khi vào bếp, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.

Bếp gas đỏ lửa. Mỳ Ý sôi lặng lẽ trong chiếc nồi bạc màu. Rượu vang rót vào ly thủy tinh trong veo. Jazz rải rác từng nốt mơ hồ như thể không gian cũng đang chờ một điều gì chưa xảy đến.

Gần 8 giờ tối, anh mang đĩa mỳ ra ban công, định ngồi ăn dưới ánh đèn mờ ảo. Gió mát. Đêm tĩnh. Mọi thứ thật yên bình. Cho đến khi—

“Ủa, anh cũng thích ăn mỳ Ý à?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ ban công bên cạnh.

Wind quay lại, và thấy Ánh Dương đứng đó, mái tóc búi cao, tay cầm ly sữa nóng. Cô mặc chiếc áo hoodie rộng, trông đơn giản nhưng lại dễ chịu đến lạ. Cô không nói gì thêm, chỉ đứng đó, như thể ánh sáng dịu nhẹ từ đèn sân ban công chiếu lên mặt cô, tạo nên một khoảnh khắc tinh tế đến ngỡ ngàng.

“Cũng không hẳn. Hôm nay hứng lên thử… cho vui,” Wind đáp, nụ cười mơ hồ thoáng qua môi anh.

“Trông giống kiểu ‘cho ai’ thì đúng hơn,” cô nói, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên như một câu hỏi chưa được thốt ra.

Wind bật cười, lần đầu tiên thực sự là nụ cười không gượng ép.

“Em thì sao? Uống sữa đêm có giúp ngủ ngon hơn không?”

“Không biết nữa. Nhưng đỡ đói,”
cô đáp, giọng cô nhẹ nhàng và thản nhiên.

“Vậy… nếu anh bảo mỳ bên này còn dư một phần. Em có tin không?” Anh chầm chậm nói, giọng điệu trêu đùa.

Ánh Dương im lặng một chút, như đang suy nghĩ về lời đề nghị ấy. Rồi nhẹ nhàng đáp:

“Tin. Nhưng để lần sau nhé. Hôm nay em mới gội đầu, không tiện qua.”

Cô cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt có gì đó như thể đang khẽ khàng… xin giữ lấy một điều gì chưa sẵn sàng đánh mất.

Wind gật đầu, không gặng hỏi, cũng không vội vàng. Một sự lặng im đầy ý nghĩa.

Chỉ có một điều rõ ràng—lần đầu tiên, họ cùng nhau ăn tối. Mặc dù qua một bức tường ban công, không chạm, không nhìn thẳng, không nói nhiều. Nhưng cảm giác ấy… thật ấm áp đến lạ.

Và suốt đêm đó, Wind không ngủ. Anh ngồi bên ly rượu cạn. Không phải đợi, cũng không phải mong.

Chỉ là... đôi lúc, tiếng gió lùa qua ban công nghe như tiếng bước chân cô quay lại. Và anh không đủ can đảm để không tin điều đó là thật.

Không ai gõ cửa ai. Nhưng cả hai… đều mở lòng theo cách riêng của mình.
 

CHƯƠNG 6: MÓN QUÀ NHỎ​

“Có những bữa tối không vì đói, mà vì người ta cần một nơi để quay về.”​



Tối thứ Sáu. Hà Nội se lạnh như thể ai đó vừa khẽ thở dài vào gió. Không mưa, nhưng đủ để người ta thấy thiếu một vòng tay. Loại gió đủ khiến người ta muốn cuộn mình trong chăn, pha một ly cacao nóng, và nghe một bản nhạc không lời cũ kỹ.

Gió thổi dọc hành lang dài hun hút của chung cư, như một lời mời gọi… dịu dàng, mà trống trải.

Wind đứng trong bếp.

Trên bàn là hai phần cơm bò sốt tiêu đen, trình bày đơn giản nhưng gọn gàng. Anh vốn không phải kiểu người kiên nhẫn với những thứ tỉ mẩn, nhưng hôm nay… tay anh lại chậm rãi hơn thường lệ, như thể có một thứ vô hình dẫn dắt. Không cần lý do. Không cần giải thích. Nhưng trong từng lát cắt mỏng của miếng thịt, trong cách rưới nước sốt đều tay... là một người đang cố giấu đi những điều không tên.

7:30 tối.

Một khoảnh khắc đã được lên kế hoạch từ trước.

Nhưng tim vẫn đập như thể đang chờ một điều gì chưa từng xảy ra.

Wind đứng trước cửa phòng 1203, ngón tay anh khẽ chạm vào bề mặt gỗ. Anh dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu.

“Làm gì căng… chỉ là bữa tối thôi mà.” Anh nói thầm, nhưng tay vẫn giữ nguyên trên mặt gỗ. Như thể đang chạm vào ranh giới giữa an toàn và khao khát

Cốc. Cốc. Cốc.

Cánh cửa mở.

Ánh Dương xuất hiện trong chiếc áo len màu kem, tay vẫn cầm quyển sách mở dở. Trang sách được đánh dấu bằng một sợi dây màu nâu—lặng lẽ, như chính cô.

Gương mặt cô thoáng chút bất ngờ. Rồi nhanh chóng là một nụ cười—nhẹ như gió cuối chiều.

Wind giơ phần cơm lên, cười nhẹ.

“Anh nấu hơi nhiều. Không biết em có thích bò không.”

Cô nhìn anh một lúc. Trong ánh mắt ấy có điều gì đó như thể đang cân nhắc, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười và nghiêng người:

“Vào đi. Đúng lúc em cũng lười nấu.”

Không cần lời cảm ơn. Không cần khách sáo.

Chỉ đơn giản là một buổi tối yên ả, hai người lặng lẽ dùng bữa trong căn hộ nhỏ.

Chia nhau món ăn như thể đã quen nhau từ lâu.

Ánh đèn vàng dịu rọi xuống, phản chiếu ánh mắt cô, mái tóc cô, bóng dáng cô… như một thước phim quay chậm.
Thỉnh thoảng, họ trò chuyện.
Về công việc.

Về con mèo hay kêu vào sáng sớm.

Về quán cà phê dưới chung cư pha cà phê dở tệ, nhưng lại có playlist nhạc cực chill.
Mỗi câu chuyện nhỏ, mỗi tiếng cười thưa thớt—đều là sợi dây vô hình kết nối hai con người.

Càng lúc càng siết chặt, nhưng nhẹ đến mức họ không nhận ra.

Khi bữa ăn kết thúc, Ánh Dương đứng rửa bát.
Ánh sáng từ đèn bếp hắt xuống, đổ lên vai cô một quầng sáng mờ nhòe, tạo thành một bóng hình thanh thoát, yên bình.
Wind tựa vào bàn, tay xoay nhẹ ly nước ấm, mắt dõi theo từng cử động của cô.

“Em thường mời người lạ vào nhà vậy à?” – anh hỏi, nửa đùa nửa thật.

Cô không quay lại, chỉ mỉm cười:
“Không. Nhưng … anh không phải người lạ.”

Tim anh lệch một nhịp. Lạ thật – câu nói đơn giản ấy… sao lại khiến lồng ngực mình nhói lên thế này.

“Vì… cùng chung cư?”

“Vì… lần đầu gặp, anh đã kể cho em nghe cả một phần đời rồi.”


Câu nói nhẹ nhàng, lơ đãng. Nhưng lại khiến không gian bỗng như đông cứng lại.
Wind hơi khựng lại, mắt vẫn không rời dáng cô.

“Còn em, chẳng kể gì.”
“Vì em đang chờ cơ hội.”
“Thế… hôm nay là cơ hội chưa?”


Anh hỏi, giọng có chút nghẹn lại, nhưng cũng đầy sự mong chờ.

Ánh Dương quay lại, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn bếp.
Đó là ánh nhìn khiến người ta không biết là do ánh sáng chiếu vào cô hay chính cô đang phát ra ánh sáng.

“Còn tùy… mai anh có nấu nữa không?”

Wind không trả lời ngay. Anh chỉ khẽ gật đầu.
Mắt vẫn nhìn theo cô, lúc này đang đi về phía giá sách.

Trang sách vẫn gấp lại chỗ cũ.
Ba ngày rồi, cô chưa lật sang trang mới.

Gió ngoài kia thổi lạnh. Nhưng ấm nhất… là chỗ cô đứng.

Lúc này, anh biết chắc một điều

Ngày mai, dù thế giới có hỗn loạn đến đâu... anh vẫn sẽ tìm đường trở về, chỉ để nhìn thấy cô ở đúng nơi ấy.



🖋️ NGOẠI BÚT – Nhật ký của Wind:

Có những người bước vào đời ta như gió lùa qua cửa sổ. Nhẹ. Nhưng đủ để ta không bao giờ quên cảm giác làn hơi ấy lướt qua cổ, chạm khẽ vào tim.

Em bảo: “Anh không phải người lạ.”
Mà đúng thật… Làm sao anh có thể là người lạ, khi mỗi phút trôi qua, anh đều nhớ rõ cách em mỉm cười?

 

CHƯƠNG 7: CA S NH VÀ CUN SÁCH CŨ​

“Có những bức tường không cần thiết phải cao, vì cách mà người ta dựng lên chúng lại chính là để tự bảo vệ chính mình.”​


Căn phòng của Ánh Dương không phô trương. Không nước hoa đắt tiền, không mỹ phẩm bày biện, chẳng có tủ giày hay túi xách thời thượng.
Mọi thứ đơn giản, gọn gàng đến mức gần như tối giản, nhưng lại toát lên một sự tinh tế không thể bắt chước. Tựa như từng món đồ nơi đây đều có lý do để hiện diện, không thừa, không thiếu.
Một giá sách cao vút chạm trần, chiếm trọn bức tường đối diện cửa sổ. Ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống, làm nổi bật những bìa sách đã ngả màu thời gian, như kể lại từng câu chuyện đã ngủ yên.
Wind lặng lẽ bước vào thế giới ấy—một thế giới vắng bóng xa hoa, nhưng đầy ắp sự dịu dàng.
Ánh Dương đang rót nước. Chiếc áo phông trắng đơn giản, quần jeans đen ôm vừa vặn, mái tóc dài tết gọn thành một bím nhỏ.
Chẳng chút phô trương, nhưng ở cô toát lên một thứ mềm mại khó gọi thành tên.
Như thể sự tinh tế không đến từ cách chải chuốt, mà từ chính con người cô.
Ánh mắt Wind chậm rãi lướt quanh, dừng lại trên kệ sách chất đầy: từ sách giáo khoa, văn học đến những cuốn chuyên ngành dày cộp mà anh cũng từng phải đọc hồi học tiến sĩ.
Anh bật cười khẽ, hỏi:
“Em thích đọc sách đến thế à?”
Ánh Dương đặt ly nước xuống, ánh mắt vẫn dịu dàng.
“Ừm. Em thích học.”
“Chắc hồi đi học em học giỏi lắm.”
– Wind nghiêng đầu trêu nhẹ.
Cô lắc đầu, cười nhạt.
“Em không đến trường như người ta. Những cuốn này… em tự mua. Tự học ở nhà.”
Wind khựng lại.
Một câu nói đơn giản, mà như thể ai đó vừa chạm tay vào nút tua chậm ký ức.
Anh ngồi xuống, tay khẽ lướt qua gáy một cuốn sách cũ, bìa đã sờn.
Ánh Dương cũng kéo ghế đối diện, ngồi xuống.
Không ai thúc ép. Không ai hỏi dồn.
Cô bắt đầu kể—giọng nhẹ bẫng như gió, nhưng trong mắt lại gợn lên những mảng tối âm thầm.
“Bố mẹ em có hai đứa con. Em là con cả. Dưới em là một cậu em trai—báu vật của bố.”
Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không chạm tới mắt.
“Còn em… là sản phẩm của một lần lầm lỡ. Bố em ghét em. Rất ghét. Em giống như cái gai trong mắt ông ấy, là nơi ông trút giận mỗi lần thua bạc, mỗi lần cãi vã với mẹ.”
Gió ngoài cửa sổ khẽ lùa vào, làm tấm rèm trắng mỏng bay nhè nhẹ.
Không gian quanh họ như đông cứng lại.
“Năm em học lớp ba, bố em phá sản. Nhà chẳng còn gì ngoài đống nợ. Ông ấy uống rượu, chơi đề, rồi đánh đập.”
Cô ngừng một nhịp, như nuốt lại điều gì đó.
“Em cũng thôi học từ đó.”
Wind siết chặt bàn tay dưới bàn. Một cảm giác như kim châm dọc theo sống lưng.
“Mỗi ngày, xong việc sớm, em lại lén chạy ra sau trường tiểu học. Đứng sau cửa sổ lớp học, nghe thầy giảng bài.
Bạn bè em học lớp bốn, nhưng em đã học lén đến lớp năm rồi.”
“Em giỏi thật.”
– Wind khẽ nói.
Ánh Dương mỉm cười, nhẹ như hơi thở.
“Không phải giỏi đâu. Chỉ là... em thích học.
Và… học giúp em quên đói.”

Wind nhìn cô thật lâu.
Không phải nhìn vào bộ đồ giản dị, hay mái tóc bím gọn gàng.
Mà là nhìn vào ánh mắt ấy—một vết sáng mong manh giữa bùn đất, như một bông sen nhỏ, không hề vấy bẩn.
“Em đã từng rất nghèo.” – cô nói, giọng nhẹ tênh, như kể về người khác.
“Có những ngày phải lượm ve chai sau chợ, mặc đồ xin lại, đi dép rách, ăn cơm nguội...
Nhưng không phải lúc nào cũng tệ. Mẹ em hay nói: nghèo cho sạch, rách cho thơm.”

Wind nghe từng lời, từng nhịp thở của cô như đâm sâu vào lồng ngực mình.
Không phải thương hại.
Mà là… nể trọng.
“Em không thấy mình khổ đâu.” – Ánh Dương mỉm cười, rất nhẹ.
“Chỉ là nếu muốn thay đổi, thì … phải tự mình làm thôi.”
Một lúc lâu, Wind mới cất tiếng—giọng anh khàn đi.
“Em đã phải lớn lên… một mình.
Từ quá sớm.”

Ánh Dương im lặng.
Chỉ có gió nhẹ đưa rèm cửa khẽ bay.
Rồi cô hỏi, rất khẽ:
“Còn anh?
Anh có từng đói không?”

Khoảng lặng trùm xuống như lớp sương mỏng.
Wind nhìn vào đôi mắt ấy—sâu thẳm như đáy vũ trụ, như thể mọi lời nói đều thừa thãi.
Lần đầu tiên, anh không còn là CEO lạnh lùng.
Không còn là người nắm quyền kiểm soát.
Chỉ là một người đàn ông, đối diện với một cánh cửa ký ức chưa từng hé mở cho ai.
Anh đáp, rất khẽ:
“Có.
Nhưng không phải đói cơm...
Mà là … thèm cảm giác ấm áp.”

🖋️ NGOẠI BÚT – Nhật ký Ánh Dương:
Có một khoảng thời gian dài, em nghĩ mình đã quen với việc bị lãng quên.
Quen với những bữa cơm nguội, những bộ quần áo vá víu, và những giấc mơ không dám nói thành lời.
Nhưng hóa ra, con người ta chưa bao giờ thực sự quen với cô đơn.
Chỉ là, học cách cười, học cách im lặng, học cách gấp nỗi đau lại...
Giấu sau một cánh cửa không ai biết.
Em cũng từng nghĩ nếu không ai cho mình một chỗ để thuộc về, thì thôi, em tự dựng lấy một mái nhà trong tim mình vậy.
Chỉ cần không ngừng bước về phía trước, em tin, sẽ có ngày chạm được bầu trời của riêng mình.




🖋️ NGOẠI BÚT – Nhật ký của Wind:
Tôi đã từng đứng trong ánh đèn sân khấu, giữa những tiếng vỗ tay, giữa những cuộc đàm phán bạc tỷ.
Nhưng chưa một lần... tôi được đứng sau ô cửa lớp học, chỉ để nghe lén một bài giảng.
Cô ấy chỉ ngồi đó. Giữa căn phòng không có gì đặc biệt ngoài kệ sách cũ. Nhưng từng câu nói của cô ấy khiến tôi thấy mình bị trần trụi.
Có những vết thương không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng anh thấy.
Từng vết nứt nhỏ trên đôi mắt em, từng vết xước em cố giấu sau những nụ cười mỏng manh.
Ánh Dương à,
Từ giờ, không cần tự mình chống chọi nữa.
Để anh chống cả thế giới cho em.
 

Chương 8: Một khoảng trời - Hai Thế Giới​



Năm đó, Phong vừa tròn mười tuổi.
Bố cậu vừa thắng một dự án lớn, trở thành cái tên được giới bất động sản nhắc đến liên tục trong các bản tin. Gia đình cậu chuyển về sống trong một căn hộ cao cấp trên tầng thượng của tòa chung cư mới – nơi người ta gọi là penthouse.

Từ trên ấy, vào những buổi chiều muộn, Phong có thể nhìn trọn cả thành phố trải dài dưới chân, rực lên thứ ánh sáng cam hồng nhợt nhạt như giấc mơ bị đánh bóng. Những tòa nhà san sát, xe cộ lấp lánh như dòng sông ánh sáng trôi chậm. Không khí ấy, trong mắt cậu, thật hào nhoáng, như một thế giới mà mọi thứ đều có thể đạt được, chỉ cần có đủ quyền lực và tiền bạc. Nhưng ngay bên dưới chân tòa nhà hào nhoáng đó, khuất sau những lối đi kỹ thuật và bức tường chắn bụi, là một khu ổ chuột nhỏ – nơi những mái tôn rỉ sét chen chúc nhau như chắp vá tạm bợ một giấc mơ còn dang dở.

Cún sống ở đó.
Cô bé tám tuổi, dáng người nhỏ thó, làn da đen nhẻm vì nắng, tóc cắt lởm chởm, chân tay lúc nào cũng lem luốc bùn đất. Mỗi sáng, nó lom khom đi lượm ve chai, lật từng chiếc hộp nhựa, tìm kiếm những mẩu bánh dư người ta bỏ lại.

Không ai gọi nó bằng tên thật. Đám trẻ trong xóm trọ chỉ biết gọi nó là “con mất dạy” – vì nó không được đi học. Cún cũng chẳng thèm cãi. Bận lắm. Nó còn phải giúp mẹ gánh nước, nhặt chai nhựa, gom bìa carton đổi lấy vài đồng bạc lẻ. Nó đã quen sống như thế.

Rồi một ngày, đám người nhà giàu đổ bộ về khu nhà mới xây.

Xe hơi bóng loáng đỗ xịch ngay đầu hẻm, cửa mở ra kêu cạch – như một vết rạch lạnh lùng vào bầu không khí nghèo nàn, xé toạc cả sự yên ắng vốn dĩ đã mệt mỏi của nơi này. Những đôi giày da đắt tiền bước xuống trên nền xi măng đầy rác. Mùi nước hoa cao cấp lan ra, lấn át cả mùi cống rãnh và cá ươn gần đó.

Lũ trẻ trong xóm xúm xít ra xem như hội.

Phong bước ra khỏi xe với dáng vẻ ngạo nghễ của một cậu chủ nhỏ. Áo sơ mi trắng tinh, mái tóc được chải gọn, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt lạnh lùng, như thể thế giới này chẳng thứ gì làm cậu bận tâm. Đám trẻ ríu rít gọi cậu là “cậu chủ”, xun xoe mong được phát bánh kẹo.

Cún đứng lặng trong góc. Nhìn cậu từ xa.
Không giống đám trẻ kia. Không háo hức, không xun xoe.
Nhưng không hiểu sao… nó không rời mắt khỏi cậu được.

Phong giống như một vệt sáng lướt qua vùng trời u ám mà Cún đã sống suốt bấy lâu nay. Cậu đẹp đến mức… Cún bất giác quên mất mình đang cầm trên tay cả túi ve chai nặng trĩu.
Và quan trọng hơn cả… ánh mắt cậu ấy nhìn nó, không giống những người khác.
Không có khinh miệt. Không có ghét bỏ.

Chỉ là… một ánh nhìn lặng lẽ.



Một lần, Cún đang lom khom nhặt chai gần sân chơi thì quả bóng từ nhóm bạn của Phong lăn đến chân nó. Những đứa kia hét lên:
“Lùi ra, con kia! Đừng có đụng vô bóng của cậu chủ!”
Nó lặng thinh tránh ra.

Phong không nói gì. Nhưng cậu nhìn nó – rất lâu.

Chiều hôm đó, khi nó quay lại đống ve chai cũ, bên cạnh đó có một chai nước cam chưa khui, mát lạnh. Nó nhìn quanh. Không thấy ai.

Nó nhặt lên, uống một ngụm nhỏ, và lần đầu tiên mỉm cười một cách thật lòng.

Cậu bé 10 tuổi nấp sau gốc cây gần đó… khựng lại.

Lần đầu tiên, một nụ cười khiến trái tim cậu rung lên – như thể có một bản nhạc dịu dàng cất lên giữa bao xô bồ náo động.

Cậu không biết tên cô bé ấy là gì. Nhưng kể từ hôm đó, cậu bắt đầu đi ngang khu sân chơi vào mỗi chiều, chỉ để... chờ một nụ cười giống như hôm ấy.



Vậy đó…

Ngay từ lần đầu gặp nhau, chúng ta đã gieo một hạt giống nhỏ, lặng lẽ mọc lên trong im lặng.
Giữa một mái hiên penthouse và một mái tôn thủng lỗ chỗ… là sợi dây nối mảnh – nhưng chưa từng đứt.








🖋️ NGOẠI BÚT – Phong:


“Có những người ta chỉ lặng nhìn từ xa.
Nhưng cả đời, chẳng thể nào quên ánh mắt ấy.”

“Cô bé ấy không giống ai cả. Không cười lấy lòng, không cúi đầu van xin…

Chỉ đứng đó, như một chấm nhỏ bé lạc trong bức tranh lớn.

Nhưng lạ thật, ánh mắt ấy cứ ở mãi trong đầu mình.

Giống như… mình đã từng thấy màu tím đó trong giấc mơ.”


 

Chương 9: Món Quà Đầu Tiên​

Một buổi trưa hè tháng 6, Cún đứng lặng lẽ dưới gốc cây bằng lăng trong sân chung cư. Nắng trưa rơi vỡ qua từng kẽ lá, vẽ thành những vệt sáng mỏng như lụa trên nền đất. Mỗi bước chân chạm xuống, như chạm vào một khoảng trời đang tan chảy. Những bông hoa bằng lăng nở rộ, tím lịm như những cánh hoa bé nhỏ đang vươn mình chào đón mùa hè.

Cún ngước mắt lên, ánh mắt chìm trong những bông hoa ấy. Mỗi cánh hoa dường như là một phần ký ức, một phần ước mơ mà nó chưa bao giờ với tới. Cảm giác bất lực khi không thể hái được chúng khiến lòng nó chùng xuống. Nó đứng đó, im lặng, ngập tràn sự tiếc nuối, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc ngắm nhìn vẻ đẹp mà nó chưa bao giờ dám ước ao.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến nó giật mình quay lại.

“Em thích cái đó hả?”

Cún chưa kịp trả lời thì cậu bé Phong đã vươn tay lên, dễ dàng hái một bông hoa bằng lăng, rồi đưa đến trước mặt nó. Cún lặng đi một chút, đôi tay hơi run rẩy nhưng không dám chìa ra nhận. Nó nhớ lại một lần, khi còn nhỏ, trong sân chung cư, đám trẻ con nhà nghèo đang uống nước ngọt và đá lon, cười đùa ầm ĩ. Cún chỉ đứng nhìn, chờ chúng chơi xong để có thể nhặt nhạnh đống vỏ lon chúng bỏ lại.

Lũ trẻ nhìn thấy nó thì chạy lại, chế nhạo.

“Thèm cái này hả? Đây tao cho.”

Thằng Tũn trong đám, với chiếc lon nước ngọt trên tay, đưa về phía Cún. Cún vừa chìa tay ra, thì thằng Tũn liền dốc ngược lon nước, để nước ngọt đổ hết lên người Cún. Nó vừa cười vừa ném vỏ lon xuống đất.

“Đúng là đồ nhà nghèo.”

“Lêu lêu đồ nhà nghèo không có nước ngọt để uống.”


Cún đứng đó, ướt sũng, không khóc – cũng không cười. Nước ngọt tan ra như những giấc mơ bị đổ xuống đất, bốc hơi không một dấu vết. Cún chỉ lặng lẽ nhìn chúng nó cười đùa rồi bỏ đi. Cái cảm giác bị chế giễu, bị coi thường cứ theo đuổi cô mỗi ngày, như một vết thương không thể lành.

Khi những suy nghĩ ấy vẫn còn đeo bám trong tâm trí, thì bàn tay ai đó đã nắm lấy tay Cún. Bàn tay cậu ấm – không phải vì trời nắng, mà vì lần đầu tiên có người chạm vào Cún không để giành giật, không để xua đuổi… chỉ để đặt vào tay nó một bông hoa. Cún ngẩng lên, nhìn thấy cậu bé trước mặt, với ánh mắt dịu dàng và nụ cười nhẹ nhàng.

“Muốn nữa không?”

Cún ngơ ngác nhìn Phong, trái tim nó như có gì đó dậy sóng. Lần đầu tiên trong đời, ai đó hỏi nó “Có thích không?”, lần đầu tiên ai đó tặng cho nó một món quà thật sự. Nó khẽ gật đầu, và Phong lại hái thêm một bông hoa, nhẹ nhàng đặt vào tay nó như một món quà không lời.

“Tặng cho em.”

Phong không biết rằng hôm đó chính là sinh nhật lần thứ 8 của Cún.

Món quà đầu tiên nó nhận được trong đời chính là từ cậu chủ Phong.

Từ khoảnh khắc ấy, trong mắt Cún chỉ có cậu.



🖋️ NGOẠI BÚT – Cún:

“Tặng cho em.”


Một bông hoa bằng lăng. Một ánh mắt không phán xét.

Một ngày sinh nhật không ai nhớ… nhưng tim em đã ghi.
 

Chương 10: Chiếc bánh trong đêm​



Một buổi sáng mùa thu, bầu trời xám xịt như chính cái không khí ảm đạm bao trùm xóm nghèo nhỏ nằm khuất dưới chân toà chung cư cao cấp. Tin tức chấn động lan nhanh như lửa gặp gió: vợ nhà giàu ngoại tình với bạn thân của chồng, bị bắt quả tang. Trong cơn thịnh nộ, người đàn ông đó đã kết liễu hai kẻ phản bội và gieo mình từ tầng thượng xuống, kết thúc một bi kịch đầy máu và nước mắt.

Cún đang ngồi xếp rau cùng mẹ ngoài chợ thì nghe tin. Cô bé chưa hiểu hết những lời người lớn nói, chỉ nghe loáng thoáng tên của toà nhà penthouse đó. Tim đập dồn dập, nó bỏ lại rổ hàng, chân trần chạy vội về phía sân chung cư, ngẩng đầu lên tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nơi tầng cao nhất.

Nhưng cái nó thấy chỉ là một cánh cửa đóng kín.
Không có bóng người, không một tiếng động, chỉ có mây xám trôi lững lờ và hoa bằng lăng rơi rụng trong gió. Nó đứng lặng rất lâu, hy vọng cánh cửa ấy sẽ mở ra, sẽ có ai đó bước ra và chứng minh cho nó thấy người ấy vẫn ổn. Nhưng không. Mọi thứ vẫn im lìm.
Cả ngày hôm đó, trong lúc bán hàng, tâm trí nó vẫn quanh quẩn nơi tầng cao kia.

Nó tự hỏi:

“Anh có đang buồn không?

Anh có còn ăn không?

Anh có cô đơn như em từng cô đơn không?”


Tối đến, nó lại trở về gốc cây bằng lăng quen thuộc, ngước nhìn lên căn hộ cao nhất. Lần này, bên trong đã sáng đèn. Nó thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hoe đỏ mà không hay. Có thể anh không đi đâu cả. Có thể anh vẫn ở đó, chỉ là thế giới của anh đang tạm thời khép lại với mọi người. Nhưng ít nhất, anh vẫn đang sống.

Không chần chừ, Cún vội chạy về nhà. Nó lục dưới gầm gi.ường, lôi ra vỏ lon nhỏ đựng toàn bộ số tiền nó dành dụm bấy lâu để mua sách học thêm. Không do dự, nó cầm số tiền ấy chạy một mạch đến tiệm tạp hoá đầu ngõ, mua một chiếc bánh bông lan mềm xốp – món mà nó từng thấy anh hay ăn. Hồi ấy, nó thường đứng bên lề đường mỗi sáng, chỉ để thấy anh bước ra với chiếc bánh cầm tay, vừa ăn vừa cúi đầu đọc sách.

Trở lại toà nhà sang trọng, nó rón rén leo lên cầu thang, dừng trước cánh cửa lạnh lẽo ấy. Đặt chiếc bánh xuống, nó đứng do dự một lúc lâu. Bàn tay nhỏ run rẩy gõ nhẹ ba tiếng. Rồi như sợ bị bắt gặp, nó quay đầu chạy thật nhanh, tim đập thình thịch.

Đêm đó, Phong ngồi một mình trong căn hộ rộng lạnh như băng. Không có tiếng nói, không có bước chân, không một ai đến bên. Sau biến cố tối qua, cả thế giới như tan vỡ theo tiếng cửa đóng sập. Cậu không khóc, không nói, chỉ ngồi đó, nhìn ra khung cửa sổ đã bị mưa phủ mờ.

Khi nghe thấy tiếng gõ nhẹ trước cửa, Phong tưởng là ảo giác.
Cậu đã định mặc kệ. Định để tất cả trôi qua như bao lần cậu bị bỏ lại. Nhưng rồi... trong cái tĩnh lặng đến ngạt thở ấy, giữa tiếng tích tắc đồng hồ và từng giọt mưa nhỏ xuống mái hiên, có điều gì đó thôi thúc cậu đứng dậy. Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu … là chiếc bánh bông lan được đặt gọn gàng bên cạnh. Không có thiệp, không có tên, không ai ở đó cả.
Chỉ là một chiếc bánh.

Cậu ngồi xuống sàn nhà, nhìn nó thật lâu, trong tiếng mưa đều đều gõ lên khung kính – như thể ai đó đang khóc thay cậu.

Không ai biết, nhưng chính khoảnh khắc đó, một cái gì đó trong tim cậu—bị đóng băng từ tối hôm qua—đã bắt đầu nứt ra một vết rất nhỏ.

Vị bánh ngọt mềm trên đầu lưỡi không làm cậu khóc.

Thứ khiến cổ họng cậu nghẹn lại là cảm giác:

“Mình vẫn còn được ai đó nhớ đến.”

Phong không biết tại sao người đó lại biết cậu thích món này.
Cũng không biết người đó là ai—hoặc có thể, cậu biết nhưng chưa dám thừa nhận.
Chỉ biết, sau đêm đó, cậu bắt đầu mong đợi một điều gì đó từ bên ngoài cánh cửa.
Không phải một chiếc bánh, mà là sự hiện diện lặng lẽ của một người nhỏ bé...
Người đã lặng lẽ đến, không hỏi han, không phán xét, không cần lý do gì cả.
Chỉ đơn giản là sợ cậu… sẽ bị đói.



“Không phải chiếc bánh làm tôi muốn sống tiếp.
Mà là ai đó… vẫn còn nghĩ đến tôi trong một ngày tôi tưởng mình đã chết.”
 

Chương 11: Bóng hình dưới gốc bằng lăng​



Hôm sau. Một buổi sáng lặng lẽ, mây mù giăng nhè nhẹ khắp bầu trời thành phố.
Phong mở mắt sau một giấc ngủ chập chờn. Ánh sáng nhạt đầu ngày rọi vào căn phòng lạnh lẽo, phác lên những đường viền xám xịt và câm lặng. Mọi thứ vẫn y nguyên như đêm qua—im lìm, vắng lặng, không một âm thanh nào khuấy động. Nhưng bên trong Phong, có điều gì đó đã đổi thay.



Chiếc bánh bông lan nhỏ được đặt ngay ngắn trước cửa phòng. Giấy gói hơi nhàu, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Phong nhìn nó rất lâu. Cậu không cần hỏi ai để biết nó đến từ đâu. Không ai trong tòa nhà này lại làm điều đó cho cậu—ngoại trừ một người.



Cậu không ăn chiếc bánh.

Chỉ nhìn nó.

Như thể đang trò chuyện cùng người đã lặng lẽ đặt nó xuống rồi biến mất vào bóng tối.

Cảm xúc trong lòng rối bời, như một sợi dây vừa bị siết chặt rồi buông ra, để lại vết hằn âm ỉ nơi trái tim vốn đã đầy những khoảng trống.

Phong bước ra ngoài.
Hành lang tầng cao nhất đón cậu bằng một cơn gió lạnh buốt.
Cậu tựa người vào lan can, ánh mắt rơi về phía sân chung cư bên dưới.

Dưới gốc bằng lăng hôm nay không có ai cả.
Không có dáng người bé nhỏ ngồi ôm gối.
Không có ánh mắt trong veo ngước lên, lấp lánh hy vọng.

Cậu đứng đó rất lâu. Mắt không rời khoảng sân trống dưới kia.



Có lẽ... em bận.
Có lẽ... em nghĩ anh sẽ không ra ngoài.
Có lẽ... em không biết rằng, anh đã ra đây... chỉ để chờ em.




Từ ngày cha mẹ mất, Phong không còn tin vào bất kỳ điều gì.
Không vào người lớn, không vào tình thân, cũng chẳng vào tương lai.
Nhưng cô bé đó... lại khiến cậu dao động.
Một chiếc bánh, một ánh mắt, một sự hiện diện nhỏ bé mà dịu dàng—đã làm ấm lại một phần tâm hồn tưởng chừng đã chết lặng từ lâu.



Gió thổi qua, mang theo mùi hoa bằng lăng rơi.
Phong ngước nhìn những cánh tím nhạt bay lơ lửng, rồi lại cúi xuống tìm bóng dáng em giữa mảnh sân rộng.
Không thấy gì cả.

Nhưng không sao.
Chỉ cần biết… em từng ở đây.
Và em sẽ quay lại.
Một lúc nào đó. Một ngày nào đó.
Cậu tin là vậy.




Lần đầu tiên sau nhiều ngày dài, Phong trở lại phòng và khẽ mỉm cười.
Chiếc bánh vẫn còn đó.
Nhưng giờ đây, nó không chỉ là bánh.
Nó là một lời nhắn nhủ.
Một niềm tin.
Một tia sáng rất nhỏ. Và rất ấm.





🖋️ NGOẠI BÚT – Phong


“Có những người, chỉ cần một lần xuất hiện, đã khiến mình muốn được sống tử tế hơn một chút.
Có những món quà, nhỏ đến mức người khác chẳng buồn nhớ tới… lại khiến mình phải ngồi rất lâu mới dám chạm vào.
Anh chưa từng tin vào sự tử tế vô điều kiện.

Nhưng em, với chiếc bánh bông lan bé xíu và ánh mắt trong veo hôm nào, lại khiến anh muốn tin thêm một lần.
Nếu em biết… anh đã đứng dưới hành lang sáng nay, chỉ để chờ một bóng dáng bé nhỏ...
Liệu em có quay lại?”
 

Chương 12: Dấu Lặng Giữa Hai Nhịp Tim​



Buổi sáng hôm ấy, trời bắt đầu trở lạnh dù chỉ mới chớm thu. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm, mùi khói bếp phả ra từ những mái nhà nghèo chen chúc dưới chân tòa chung cư cao tầng. Phong khoác vội chiếc áo khoác cũ, bước ra ngoài để mua vài thứ lặt vặt. Cậu đã tránh ra khỏi nhà vào sáng sớm, từ khi cái chết của cha mẹ khiến nơi ấy trở nên lạnh tanh đến phát sợ. Không phải vì căn phòng thiếu người, mà vì nó dư quá nhiều im lặng.



Cậu cúi đầu đi thật nhanh, không muốn nhìn ai, cũng không muốn ai nhìn. Nhưng rồi, ánh mắt anh dừng lại nơi gánh cháo bên vỉa hè. Mẹ Cún đang tất bật múc cháo cho người qua đường, nhưng vừa thấy anh, bà khựng lại một chút. Không nói gì, chỉ lặng lẽ múc một bát cháo nóng, đặt lên bàn nhỏ. Không gọi. Không hỏi. Chỉ là… đặt đó.



Phong đứng yên.

Hơi thở cậu dồn lại nơi ngực. Có thứ gì đó thật lạ. Lâu lắm rồi… kể từ ngày cha mẹ ra đi, chưa có ai chuẩn bị cho cậu bất cứ điều gì. Một bát cơm. Một chén cháo. Một câu hỏi. Một ánh nhìn. Mọi người chỉ chỉ trỏ, thì thầm, tránh né… như thể cậu là một cái bóng mang lời nguyền.



Cậu định quay đi.

Nhưng rồi… có thứ gì đó khiến chân cậu chậm lại. Mùi cháo thơm bốc lên hoà cùng chút hơi sương đầu ngày—làm lòng người dịu xuống. Cậu ngồi xuống. Tay chạm vào chiếc bát gốm ấm nóng. Một chút cháy nơi đáy nồi, một chút tiêu, một chút hành phi... rất đời thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy mình còn tồn tại.



Cậu cúi đầu ăn.

Không nhìn xung quanh. Không ai bắt chuyện.

Nhưng ở góc kia—có một ánh mắt đang dõi theo cậu.

Là cô bé đó.

Phong không ngẩng lên, nhưng cậu biết. Biết rất rõ.

Cô bé vẫn đứng đó. Im lặng. Không bước đến. Nhưng mỗi nhịp tim cậu lại như vang vọng một điều gì quen thuộc.

Cậu ăn hết bát cháo.

Định đứng lên rời đi như mọi lần. Nhưng rồi, trước khi xoay người, có một tiếng nói thật khẽ… thật khẽ… vọng lại từ sau lưng:



“Anh ơi… không phải lỗi của anh đâu.”




Phong dừng lại.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, đủ để lòng người thắt lại. Cậu không quay đầu, nhưng đôi vai khẽ run, như thể cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ khiến lớp băng trong tim rạn vỡ.

Lời nói ấy... dịu dàng như một chiếc chăn len cũ kỹ giữa trời đông, đơn sơ, vụng về nhưng ấm áp đến nao lòng.

Cậu siết chặt bàn tay.

Không đáp lời, không ngoái lại.

Nhưng bước chân cậu nhẹ hơn.

Lòng cậu… cũng nhẹ hơn.



“Lặng lẽ giữa những nhịp tim, có những điều không cần lời nói,​

chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, để mọi khoảng cách dần biến mất.”​

 

Chương 13: Mùa Thu Lng L


Phong đã bắt đầu quen với việc mỗi sáng đi ngang gánh cháo nơi đầu ngõ, nơi bà chủ không hỏi han gì, không nói câu gì, chỉ lặng lẽ múc sẵn một bát cháo và đặt lên bàn gỗ thấp. Bà mỉm cười, nụ cười hiền từ nhưng đầy ẩn ý, như thể hiểu rõ rằng: “Thằng bé này đang cần một nơi để được lặng lẽ chữa lành.”

Cậu ngồi xuống, ăn chậm rãi. Không phải vì muốn kéo dài bữa sáng, mà vì… muốn níu lại thêm một chút bình yên. Khoảng thời gian này, mỗi ngày trôi qua, dường như lại khiến cậu cảm thấy như có một phần trong mình đang dần vơi đi, dù chỉ là một chút.

Phía sau quán, Cún ngồi xổm bên đống ve chai, đôi tay nhỏ xíu thoăn thoắt phân loại chai nhựa, giấy vụn, nắp lon. Cô bé không nhìn về phía cậu, không có một cử động nào để cho thấy cô biết cậu đang ở đó. Nhưng Phong biết, cô bé ấy luôn ở đó, luôn lặng lẽ và âm thầm.

Có những buổi sáng, cậu ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của cô bé. Cô bé quay đi rất nhanh, nhưng không đủ nhanh để che giấu nỗi lo lắng trong mắt. Không đủ nhanh để xoá đi cái cảm giác ấm áp đang dâng lên trong cậu – từng chút một, dù anh không thể lý giải tại sao.

Từ sau lần nghe thấy lời thì thầm “Không phải lỗi của anh đâu”, Phong bắt đầu nhận ra mình nhìn về phía cây bằng lăng nhiều hơn. Ban đầu là vô thức, rồi sau đó là có chủ đích. Những chiều tan học, những tối muộn khi về nhà, cậu thường dừng lại nơi hành lang tầng ba, nhìn xuống khoảng sân bên dưới.

Cây bằng lăng vẫn đứng đó, từng cánh hoa tím nhạt khẽ rơi, như đang thì thầm một câu chuyện không lời. Và nếu may mắn, cậu sẽ thấy một bóng dáng nhỏ xíu đứng nghiêng nghiêng bên thân cây, ánh mắt ngước nhìn như thể đang chờ đợi một điều gì đó không tên. Cậu không gọi. Cô bé cũng không ngẩng đầu lên.
Nhưng cả hai… đều biết. Không lời, không động tác, nhưng cảm giác đó, sự hiện diện ấy, là đủ. Cảm giác ấy không phải là sự trống vắng, mà là một niềm tin, một sự chờ đợi im lặng, như thể thời gian đã ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

Một chiều nọ, Phong mang về một túi sữa tươi và vài chiếc bánh mì nhỏ. Khi cậu vừa bước lên hành lang, từ trên cao bỗng nghe thấy tiếng gì đó rơi “bộp” ngay trước cửa phòng. Cậu mở ra, thấy một gói nhỏ được bọc bằng giấy báo, bên trong là một cục xà phòng thơm.

Cậu nhìn quanh. Không có ai cả. Chỉ có cơn gió lướt qua mang theo mùi bằng lăng nhè nhẹ, và tiếng bước chân nhỏ khuất dần dưới cầu thang. Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Phong mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng là nụ cười thật sự.
Từ đó, bên ngoài cửa phòng Phong thỉnh thoảng lại xuất hiện những món quà nhỏ: một cây viết chì mới, một cái kẹp sách, một hộp kim băng. Tất cả đều cũ, nhưng sạch sẽ và ngay ngắn, như thể cô bé ấy đã dành thời gian để chăm chút từng món quà nhỏ.

Phong không nói gì, cũng không đem trả. Chỉ cẩn thận giữ lại, xếp vào hộp như những báu vật. Cậu giữ lại tất cả những thứ ấy, như một cách lưu giữ những cảm xúc mà chính cậu cũng không thể diễn tả thành lời.
Và cứ thế, mùa thu lặng lẽ trôi đi. Hoa bằng lăng đã tàn, nhưng cảm xúc trong anh lại bắt đầu nở rộ từ chính nơi đó – nơi một cô bé chẳng có gì trong tay, chỉ có tấm lòng nhỏ xíu đủ để sưởi ấm cả trái tim của một cậu bé đang lạnh băng vì mất mát.

“Có những ngày, anh chỉ cần biết em đang ở đó,​

dù chẳng nói gì, chẳng làm gì, nhưng sự hiện diện ấy …​

đủ để làm dịu đi những nỗi đau trong anh.”​

 

Chương 14: Mưa đầu mùa và chiếc ghế đá cũ​



“Có những người bước vào đời ta nhẹ nhàng như một cơn mưa đầu mùa—một lần chạm cũng đủ để thấm sâu đến suốt cả một quãng đời.”​



Sau lần đầu tiên được múc bát cháo, Phong không còn né tránh mỗi khi đi ngang qua gánh cháo của mẹ Cún nữa. Cậu vẫn trầm mặc như thường lệ, không chủ động nói lời nào, nhưng cũng chẳng vội vã bước đi như trước.



Cún vẫn thế—lặng lẽ thu dọn ve chai với đôi bàn tay lấm lem, ánh mắt sáng lấp lánh luôn dõi về phía cậu, như thể đang thì thầm điều gì đó bằng trái tim—mà chẳng bao giờ bật thành lời.

Mọi thứ vẫn cứ như thế—lặng lẽ trôi qua—cho đến một buổi chiều mưa đầu mùa.



Hôm ấy, mây xám vây kín bầu trời từ giữa trưa, nhưng cơn mưa thì mãi chưa chịu buông. Phong ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá cũ trong công viên phía sau khu chung cư—nơi chẳng còn ai ghé qua sau những lời đồn thổi về gia đình cậu.

Cậu ghét ánh mắt thương hại. Ghét những lời thì thầm sau lưng. Ghét cả cảm giác trở thành tâm điểm của một bi kịch mà mình chẳng hề chọn. Chỉ có ở đây, trong góc vắng lặng, cậu mới có thể thở. Mới thấy mình không còn phải gồng gánh điều gì nữa.



Rồi cơn mưa đến.
Từng giọt, nặng hạt, táp thẳng vào vai áo, thấm lạnh cả sống lưng. Mưa rơi qua kẽ lá, mưa rơi xuống gương mặt, như muốn rửa sạch những nỗi niềm bị bỏ quên. Phong không mở dù, cũng không đứng dậy.

Cậu ngồi yên—mặc cho mưa làm người ướt đẫm—như thể chỉ có nước mưa mới đủ quyền chạm vào những vết thương cậu giấu kín suốt bao ngày.



Nhưng cậu không khóc.

Cho đến khi một chiếc ô cũ màu xanh bạc phếch bất ngờ che lên đầu cậu từ phía sau.

Phong không cần quay lại—cậu biết là ai. Cái bóng nhỏ bé ấy, dù lẫn trong mưa, vẫn là duy nhất trên đời.

Cún đứng đó. Không nói gì. Không ngồi xuống. Chỉ lặng lẽ nghiêng ô về phía cậu. Một nửa người cô ướt đẫm, run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như buổi sáng đầu tiên Phong nhìn thấy cô bên gánh cháo nhỏ.

Phong quay đầu, khẽ nhìn bàn tay gầy gò của cô đang run rẩy.

“Ngốc.”



Một từ khàn khàn, bật ra từ cổ họng đã quá lâu chưa dùng đến để gọi tên sự quan tâm.

Cún mỉm cười. Nhẹ, đến mức gần như không thấy. Nhưng với Phong, nó ấm áp như một bàn tay dịu dàng đặt lên tim, đủ để làm tan đi mùa đông đang gặm nhấm trong lòng cậu.



Một chiếc ô cũ trong cơn mưa đầu mùa.​

Một người che, một người ngồi yên.​




[separate]


Đêm trăng và lon nước cũ​



Đêm ấy trăng sáng đến lạ.
Khi Phong đẩy cửa ban công, cậu vô thức ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh bạc—một điều hiếm hoi trong những ngày tháng cậu chẳng còn để ý đến cái đẹp. Và rồi… cậu thấy cô bé.



Một bóng nhỏ, lom khom dưới sân chung cư, bên thùng rác quen thuộc. Cún.
Đôi tay nhỏ nhắn đang mày mò tách vỏ lon, gom từng đồng xu gỉ vào một chiếc hộp thiếc cũ. Ánh trăng chiếu xuống, vỡ ra thành từng mảnh sáng nhòe nhạt, phản chiếu trên gương mặt bé gái đang cắm cúi, nghiêm túc với công việc mà người khác gọi là nhặt rác.



Phong đứng đó, tay nắm chặt lan can. Không bước ra. Không nói gì. Chỉ lặng nhìn.

Đôi tay ấy dính bụi, đầu tóc rối, nhưng ánh mắt Cún lại sáng như sao—sáng đến mức Phong phải quay mặt đi để không thấy nhói lòng.

Vì trong những đồng xu nhỏ xíu mà người ta vứt đi ấy, Cún đã nhặt về một điều to lớn hơn: một ước mơ.
Ước mơ gói gọn trong một hộp thiếc méo mó, được cất kỹ như một báu vật.

Và lần đầu tiên, Phong thấy mình quá giàu để hiểu được giá trị của những điều bé nhỏ.
Cậu—người từng có tất cả—đã mất đi.
Cô—người chẳng có gì—vẫn đang cố gắng nhặt nhạnh từng mảnh hy vọng để đi tiếp.



Sáng hôm sau, Phong mang xuống một túi lon nước rỗng.
Không nói gì. Chỉ lặng lẽ để nó cạnh nơi Cún hay ngồi. Rồi bước đi. Không ngoảnh lại. Nhưng bước chân cậu nhẹ hơn rất nhiều.

Cậu biết—ở một nơi nào đó sau lưng—vẫn có một ánh mắt đang dõi theo, không oán trách, không đòi hỏi.
Chỉ có dịu dàng. Và chờ đợi.







🖋️ [Ngoại bút – từ nhật ký không bao giờ gửi]

“Mưa đầu mùa.”

Mọi người thường nói mưa đầu mùa làm dịu lòng người. Với tôi, nó chỉ làm mọi thứ đau hơn.

Tôi đã ngồi đó, mặc cho mưa trút xuống như muốn trừng phạt một kẻ không biết khóc, không biết nói lời xin lỗi, không biết mở lòng.
Tôi nghĩ mình quen rồi.
Quen với lạnh.
Quen với cô đơn.
Quen với việc không ai hiểu, và cũng chẳng còn ai cần hiểu.

Cho đến khi em đến.
Với chiếc ô cũ bạc màu. Với đôi tay nhỏ run lên vì lạnh. Em nghiêng ô về phía tôi, không một lời trách, không một câu hỏi, cũng chẳng cần tôi phải biết ơn.
Nửa người em ướt sũng, nhưng em không dịch ô về phía mình.

Lúc đó tôi chỉ muốn nói:
“Đừng tốt với tôi như thế. Tôi không đáng đâu.”
Nhưng miệng tôi không bật ra nổi. Chỉ có một từ duy nhất:
“Ngốc.”
Tôi biết em sẽ hiểu.
Vì em luôn hiểu.
Một cách kỳ lạ và dịu dàng đến mức tôi thấy sợ.

Tôi sợ mình sẽ cần em.
Sợ một ngày nào đó, nếu em biến mất, tôi sẽ không biết phải đi tiếp thế nào.
Tôi đã mất quá nhiều thứ để dám thêm một lần đánh đổi.

Nhưng buổi chiều hôm ấy, trong cơn mưa đầu mùa…
Tôi đã ước—chỉ một chút thôi—rằng giá như chiếc ô ấy có thể che được cả quá khứ tôi.





 

Chương 15: Ngày Cuối Ở Lại​



Mỗi sáng, Phong vẫn thức dậy đúng giờ.
Như một thói quen đã ngấm vào máu.
Cậu vẫn rửa mặt bằng chậu nước lạnh đặt ngoài hành lang, vẫn ăn hết bát cháo đã được đặt sẵn bên quán đầu ngõ, rồi lặng lẽ trở về căn phòng lạnh lẽo của mình—căn phòng mà giờ đây, ngoài bóng tối, chẳng còn gì để níu giữ.

Không ai biết…
Cậu đang chờ.
Chờ một người đến đưa mình đi.
Không báo trước. Không hẹn ngày giờ.
Chỉ nghe những lời xì xào mơ hồ từ hàng xóm:
“Thằng đó sắp bị đưa vô trại rồi...”

Phong không buồn.
Cũng không sợ.

Chỉ thấy trong lồng ngực là một khoảng tê dại, như tiếng chuông cũ bị khoá im trên tháp nhà thờ—không ai đánh thức, cũng chẳng còn ai nghe thấy.

Cậu đã quen với việc bị bỏ lại.
Bố. Mẹ.
Những cái tên từng theo sát cậu, giờ chỉ còn là những bóng ma lạnh lùng, xa lạ.
Cậu chỉ không quen… với ánh mắt ấy.

Ánh mắt nhỏ. Lặng lẽ.
Luôn dõi theo cậu từ sau quầy ve chai.
Không nói gì, không chen vào thế giới của cậu, chỉ âm thầm nhìn, như muốn giữ lại điều gì đó cậu không kịp nhận ra.

Sáng nay, những cánh hoa bằng lăng lại rơi.
Tím nhòe trên nền xi măng ẩm ướt.
Những đốm hoa như ký ức rụng xuống, rải rác giữa ngày sắp kết thúc.

Phong nhìn xuống, thấy hình ảnh năm xưa hiện về—
Cái ngày đầu tiên cậu nhặt một nhành hoa và đưa cho cô bé ấy.
Cô không nói gì.
Chỉ nhận lấy.
Nhưng đôi mắt cô, đen và trong như mặt nước sau cơn mưa, lay động như cất giấu cả một thế giới mà Phong không với tới.

Cậu mở ngăn tủ.
Bên trong là chiếc ba lô cũ kỹ, món quà mà chú bảo vệ đã đưa hôm qua.
“Đựng ít đồ thôi, trong đó có sẵn chăn mỏng rồi. Vô đó cũng chẳng thiếu gì đâu.”

Cậu không trả lời.
Chỉ lặng lẽ cất ba lô vào góc, như cất giữ một phần ký ức sẽ không bao giờ trở lại.



Mặt trời lên cao.
Gió thổi hờ hững và lạnh.
Như thể có điều gì đó đang dần rời xa cậu.

Tiếng xe máy vang lên từ dưới sân, vọng giữa không gian yên tĩnh, kéo theo vài tiếng gọi í ới, vội vã.

Cậu biết—
Giờ đã đến rồi.

Phong bước xuống cầu thang.
Mỗi bước chân, như bước qua những lớp ký ức đã cũ:
Qua tiếng cười từng có.
Qua những buổi chiều vắt vẻo lan can đọc truyện tranh.
Qua những sáng đứng ở hành lang nhìn xuống gốc bằng lăng tím.

Bước cuối cùng chạm đất.
Cậu ngẩng đầu.

Chiếc xe đã đợi sẵn.
Cửa mở.
Người đàn ông mặc đồng phục xanh vẫy tay.

Phong bước lên.
Không ngoảnh đầu.
Không lời chào.
Không ai níu lại.

Cho đến khi—

“Anh Phong! Cái này… cho anh.”

Tiếng gọi vang lên như một tiếng chuông nhỏ.

Không vội. Không lớn.
Nhưng khiến cả thế giới cậu dừng lại trong một nhịp thở ngưng đọng.

Phong ngoái đầu.
Lần đầu tiên suốt cả tháng trời, cô bé ấy đứng gần đến vậy.

Hai bàn tay nhỏ run rẩy nâng lên—một cuốn sổ cũ, xộc xệch, mòn góc.

Cậu nhận lấy.
Không nói gì.
Không dám hỏi “tại sao”.

Chỉ có ánh mắt—ướt nhưng kiên định.
Và lời thì thầm như một lời chúc lặng:

“Trong đó… có hoa bằng lăng. Anh giữ nha…”

Chiếc xe lăn bánh.
Phong quay mặt đi.
Nhưng tay vẫn ôm chặt cuốn sổ nhỏ, như thể trong đó là cả một mùa xuân chưa từng kịp bắt đầu.

Bên trong những trang giấy mỏng, giữa vết xước của thời gian—
Một bông hoa bằng lăng được ép lại.
Mỏng manh.
Nhưng vẫn sống mãi.
 

Chương 16: “Khoảng Trống Thời Gian”​



Sau khi rời khỏi căn hộ sang trọng, nơi có ánh đèn và những buổi tối yên ả, cuộc sống trong trại mồ côi là một thế giới hoàn toàn khác. Không có tiệc tùng xa hoa hay những cuộc trò chuyện trống rỗng, chỉ có những đứa trẻ như anh, bị bỏ lại trong không gian lạnh lẽo và u ám.

Trại mồ côi ấy nằm ở ngoại ô, xa lắm. Mọi thứ đều giản đơn đến tàn nhẫn. Tường nhà sứt sẹo, cửa sổ cũ kỹ đóng chặt, và những đứa trẻ thì sống quẩn quanh trong không gian chật hẹp. Họ không có gì ngoài nhau, và sự cô đơn thấm đẫm từng ngóc ngách trong tâm hồn. Còn anh, từ một cậu bé vốn sống trong nhung lụa, giờ phải học cách tự lo cho mình.

Ngày đầu tiên ở đây, anh cảm nhận được sự tê dại trong lòng. Mọi thứ đều mới lạ nhưng lại rất cũ, như thể thời gian ở đây đã ngừng lại. Những đứa trẻ khác trong trại không để ý đến anh, cũng không ai dành cho anh một ánh nhìn thân thiện. Mọi người đều đắm chìm trong nỗi đau riêng của mình. Chỉ có sự im lặng là đồng hành duy nhất.

Anh phải học cách quen với việc không có ai chăm sóc, không có ai lo lắng cho mình. Sáng sớm, anh cùng những đứa trẻ khác thức dậy để làm công việc hàng ngày—lau dọn, rửa chén, và những công việc đơn giản khác. Mọi người không nói nhiều, chỉ làm việc như những chiếc máy, không ai hỏi han hay quan tâm đến nhau. Anh bắt đầu cảm nhận nỗi cô đơn thấm sâu vào xương tủy.

Ngày bố mẹ mất, anh cảm nhận nỗi đau và mất mát chưa từng có. Nỗi sợ hãi bao phủ lấy tấm thân bé nhỏ cô độc của cậu bé chưa kịp trưởng thành. Anh thu mình lại, co ro trong một góc tường, bơ vơ, lạc lõng. Lòng tin của anh đã mất, cảm giác bị chính những người yêu thương nhất phản bội và bỏ rơi. Đau thương có, sợ hãi có, tức giận và oán trách cũng có. Nhưng ngay cả khi ấy, anh chưa từng rơi một giọt nước mắt. Anh đã nghĩ có khi nào mình cũng là dòng giống của kẻ máu lạnh như cái cách người đời vẫn nói về anh. Anh tưởng rằng mình đã hoàn toàn vô cảm với thế giới này. Dù trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới anh.

Nhưng đêm nay, anh lại khóc. Khóc nức nở như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích nhất. Phong khóc vì em, Cún ạ. Một cảm giác không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Là nhớ, là đau, là tiếc nuối, dằn vặt, hối hận đến tột cùng.

Phong từng thức trắng nhiều đêm. Không phải vì sợ, mà vì nhớ. Nhớ cái ghế đá cũ. Nhớ tiếng dép lê của mẹ Cún lúc kéo nồi cháo ra đầu ngõ. Nhớ tiếng chai lọ lách cách và mùi bằng lăng nồng nàn nơi hành lang tầng ba.

Cậu lại lật quyển nhật ký ra, nhìn những nét chữ ngay ngắn của Cún trên trang cuối: “Em đã từng ước… mình là người có thể giữ anh lại.”

Chúng ta sẽ chẳng thể biết được đó là lần cuối cùng cho đến khi tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

“Cún ơi, anh Phong sai rồi! Anh hối hận rồi.”

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại…

Lần cuối cùng thấy Cún đứng chờ dưới gốc cây bằng lăng, lén nhìn lên nhà cậu. Tại khoảnh khắc ánh mắt hai đứa chạm nhau, cậu sẽ không vội vàng quay đi nữa. Sẽ dừng lại nhìn Cún thêm vài giây, để Cún biết rằng sự quan tâm của Cún không phải chỉ đến từ một phía.

Lần cuối cùng cùng Cún đứng dưới mưa, Phong sẽ không ngồi yên để Cún nghiêng ô che cho mình nữa. Cậu sẽ mạnh mẽ kéo Cún lại gần để cả hai cùng không bị ướt.

Lần cuối cùng ăn cháo của mẹ Cún, Phong sẽ nói “Cảm ơn cô!”

Lần cuối cùng Cún lén để đồ trước cửa phòng anh, anh sẽ nhanh chân chạy ra mở cửa, và gọi “Cún ơi, đừng đi.”

Lần cuối cùng…

Lần cuối cùng…

Và nếu lần cuối cùng Cún chạy theo gọi “Anh Phong”, cậu sẽ không trốn tránh nữa. Cậu sẽ can đảm nắm lấy tay Cún, và nói ra những lời thật lòng nhất: “Cún ơi, chờ anh Phong nhé!”

Mỗi kỷ niệm được khơi lại là một lần anh ước “Giá như...” Mỗi lần “Giá như” là một lần trái tim anh đau thắt lại. Hai tay anh ghì chặt lấy thân mình để ngăn nỗi mất mát lớn dần trong lòng. Anh bất lực đấm mạnh vào tường đến nỗi cả hai bàn tay anh đều bật máu. Nhưng đau đớn về thể xác ấy vẫn chẳng thể khỏa lấp được nỗi đau trong lòng. Bi kịch của bố mẹ anh xảy ra, anh chẳng thể làm gì khác được. Đúng như Cún nói “Đó không phải lỗi của anh!”. Nhưng để lạc mất em, thì chắc chắn là lỗi của anh rồi. Anh đã có quyền lựa chọn, đã có thể tiến gần em hơn, nắm tay em chặt hơn. Anh đã có thể không quay mặt đi, có thể đừng giả vờ như không biết. Anh đã có thể làm được nhiều hơn thế. Nhưng anh lại chưa bao giờ cố gắng hết sức để giữ lấy thứ mình trân quý nhất. Hay bản thân anh lúc đó không nhận ra em quan trọng với anh đến nhường nào. Giờ thì anh biết cảm giác nhớ một người đến không thể thở nổi là như thế nào.

“Cún ơi, em còn chờ anh không?”

Điều anh lo sợ nhất bây giờ là không thể gặp lại Cún. Anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể quay lại một khoảnh khắc nào đó có em. Nếu có một lần nữa được thấy em đứng dưới gốc bằng lăng, anh nhất định… sẽ chạy đến, sẽ không để em phải chờ đợi một mình nữa.

Đêm ấy, Phong nằm mơ.

Trong mơ, cậu thấy mình đứng trước cổng trại, tay cầm cuốn sổ nhật ký nhàu nát. Cậu chạy về phía khu chung cư, nhưng nơi đó chỉ còn là một khoảng trống. Không còn gánh cháo, không còn cây bằng lăng. Và không còn Cún.

Cậu tỉnh dậy. Cổ họng nghẹn đắng, tay vẫn siết chặt như đang giữ một điều quý giá bị thời gian cuốn trôi. Từ đó, Phong không còn mơ nữa. Cậu học cách im lặng. Học cách không khóc. Học cách bước đi mà không ngoái đầu lại—dù mỗi bước chân đều đau như xé tim.
 
Gốc bằng lăng vẫn trổ hoa mỗi độ hè về.
Nhưng từ hôm ấy… không còn ai ngồi chờ dưới tán lá tím nữa.
Và gió vẫn thổi qua gốc bằng lăng,
Từ hôm ấy, chiếc ghế đá dưới gốc cây trở thành một khoảng trống lặng câm.
Không còn bóng dáng cậu bé ngồi im lìm dưới mưa.
Không còn chiếc ô xanh run rẩy che ngang một bờ vai gầy.
Không còn ánh mắt lén nhìn vội vàng rồi lại cúi đầu chạy trốn.
Chỉ còn những cánh hoa tím thả mình trong gió.
Mùa hè năm ấy, cây vẫn trổ hoa như mọi năm.
Nhưng chẳng còn ai ngồi đợi dưới tán lá nữa.
Chiếc ghế đá phủ bụi, loang màu thời gian.
Cún vẫn thường đi ngang qua đó mỗi chiều, tay ôm mớ ve chai lỉnh kỉnh.
Có hôm, cô đứng lại. Nhìn thật lâu.
Rồi quay đi.
Không phải vì quên.
Mà vì nhớ đến đau lòng.
Còn Phong…
Ở nơi nào đó rất xa, giữa những bức tường cao, hàng rào sắt và những gương mặt xa lạ, anh vẫn giữ quyển sổ nhỏ ấy bên mình.
Không dám mở.
Nhưng đêm nào cũng chạm nhẹ lên gáy sổ.
Giống như cách anh từng khẽ nghiêng đầu nhìn bàn tay nhỏ cầm ô ngày xưa.
________________________________________
Có những lời không bao giờ được nói ra...
Nhưng lại khắc sâu hơn tất cả mọi ngôn từ.

“Giá như… tất cả chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, để rồi ta không phải sống trong những “Giá như” ấy suốt cả đời.”
 

CHƯƠNG 17 — MÙA BẰNG LĂNG NỞ MUỘN​



Một tối đầu hè.
Gió lùa khe khẽ qua ô cửa sổ mở toang, mang theo hương bằng lăng quen thuộc, dịu dàng mà ám ảnh. Căn phòng nhỏ chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lạch cạch xen kẽ tiếng dế kêu ngoài ban công.

Ánh Dương ngồi lặng trước màn hình laptop đang hiển thị bản thảo tiểu thuyết mới. Màn hình sáng dịu phản chiếu lên gương mặt mộc không son phấn, đôi mắt đen nhánh ánh lên một thứ ánh sáng dịu trầm của ký ức. Bên cạnh máy tính là một quyển nhật ký cũ kỹ, bìa đã ố màu thời gian.
Cô nhẹ nhàng lật giở từng trang. Những nét chữ nguệch ngoạc của một cô bé tám tuổi hiện ra, đơn sơ và chân thành. Giữa những dòng chữ là một cánh hoa bằng lăng ép khô, mỏng manh như ký ức. Cánh hoa ấy, và cả cuốn sổ, là tất cả những gì cô giữ lại sau ngày Phong rời đi.

Ngày đó, mỗi buổi chiều, Cún — cái tên ngây ngô của cô bé ngày xưa — vẫn đi ngang qua gốc bằng lăng trong sân khu chung cư, ngẩng đầu nhìn về căn hộ trên tầng cao nhất. Dù biết rằng bóng dáng quen thuộc sẽ không còn xuất hiện ở đó nữa, cô vẫn không bỏ thói quen ấy. Như một nghi thức lặng lẽ. Như một lời nhắn gửi âm thầm.
Cô dành số tiền tiết kiệm ít ỏi mua một cuốn nhật ký. Ngày đầu tiên: “Hôm nay nhớ anh Phong.”
Ngày thứ hai: “Lại nhớ anh.”
Ngày thứ ba, thứ tư… rồi đến một lúc nào đó, hai từ “nhớ anh” không còn xuất hiện nữa. Không phải vì hết nhớ, mà vì nỗi nhớ đã cắm rễ quá sâu, chẳng còn cần lời nào để diễn tả.
Mười lăm tuổi, Ánh Dương bắt đầu viết tiểu thuyết dưới bút danh Bằng Lăng. Câu chuyện đầu tiên là về cây bằng lăng tím sân chung cư và cậu bé mười tuổi năm ấy. Trong sâu thẳm, cô mong rằng đâu đó trên thế giới, Phong sẽ tình cờ đọc được.
Thế rồi cuộc đời kéo cô khỏi những giấc mơ màu tím.
Năm mười bốn tuổi, cha cô qua đời vì ung thư gan. Một năm sau, mẹ mất đột ngột vì đột quỵ, sau một buổi sáng gánh hàng cháo ra chợ. Từ giây phút đó, Ánh Dương không còn là một đứa trẻ. Cô trở thành mẹ, trở thành cha của đứa em trai chỉ kém mình hai tuổi.

Cô bắt đầu cuộc sống mưu sinh: ban ngày dẫn tour, bán hàng cho khách nước ngoài, tối về viết truyện kiếm tiền online, đêm khuya lại lọ mọ học ngoại ngữ, tự học IT, mạng, AI — tất cả chỉ để em trai được học hành như bao người.

Chiếc laptop cũ mua từ tiệm cầm đồ trở thành cánh cửa mở ra cả thế giới. Và từ đó, cái tên “Bằng Lăng” vụt sáng — cuốn tiểu thuyết đầu tay Bằng Lăng Nở Muộn phá vỡ mọi kỷ lục doanh thu, trở thành hiện tượng văn học. Nhưng chẳng ai biết tiểu thuyết gia bí ẩn ấy là ai.

Đằng sau ánh đèn sân khấu của nhiều người, Ánh Dương âm thầm làm việc trong bóng tối — hỗ trợ, dựng lên thành công cho bao cá nhân, tập đoàn. Giới hacker gọi cô là “Tia Chớp” — một cái tên không khuôn mặt, không danh tính. Cô chỉ xuất hiện nhanh như một tia chớp và lấy đi mọi dữ liệu cô muốn có, trước cả khi chủ nhân của nó kịp nhận ra có gì đó bị đánh cắp. Nhưng chẳng ai biết cô là một người phụ nữ bé nhỏ với đôi mắt từng đầy nước nhưng giờ đã trở nên bất khuất.

Đêm nay, khi những tán bằng lăng bắt đầu nở rộ, lòng cô lại rạo rực như ngày bé.
Cô bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Gió đêm chạm nhẹ vào mái tóc, mùi hoa dìu dịu vương theo từng nhịp thở.

Cô bé Cún tám tuổi ngày đó đâu hiểu tình yêu là gì. Chỉ là trong lòng cứ day dứt mãi một hình bóng không thể quên. Phong đi mà không nói một lời. Không bảo cô chờ, không hứa sẽ quay lại, không một lời nào cả.

Hai mươi năm đã trôi qua.
Cún tám tuổi ngày nào giờ đã là Ánh Dương hai mươi tám tuổi mạnh mẽ, độc lập và đầy bản lĩnh.
Cô không biết chàng trai mười tuổi năm ấy giờ trong hình dáng một người đàn ông ba mươi tuổi sẽ như thế nào. Liệu anh có từng nhớ đến cô? Liệu anh đã lập gia đình, đang sống một cuộc sống hạnh phúc?

Vậy rốt cuộc, cô còn chờ điều gì?
Chính cô cũng không rõ.
Có lẽ chỉ là một câu hỏi chưa từng được trả lời.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi dài, cố nén lại những giọt lệ trực trào nơi khoé mắt. Mở mắt ra — cô vô thức hướng ánh nhìn sang ban công bên cạnh.

Một bóng người đang đứng ở đó.
Ánh mắt hai người chạm nhau.

Và chẳng biết vì sao, câu hỏi trong lòng cô lại bật thành lời — trước khi kịp suy nghĩ:
“Anh có ổn không?”
 
CHƯƠNG 18 – GỐC CÂY BẰNG LĂNG


Gió đêm luồn qua những tòa nhà cao tầng, mang theo hương hoa bằng lăng đặc trưng của mùa hè thành thị. Wind đứng yên trên ban công, mắt vô thức dừng lại ở gốc bằng lăng đã ngả màu tím dưới ánh đèn đường. Gần hai mươi năm rồi… nhưng mỗi lần hoa nở, tim anh lại tự động nhói lên vì một cái tên.

Chiếc ghế đá vẫn ở đó. Gốc cây vẫn ở đó.
Chỉ là… Cún thì không.

Ngày đó, thằng bé Phong mười tuổi chẳng hề nói lời từ biệt. Không hứa hẹn, cũng không dặn dò. Không nói với cô bé một câu dặn dò có nên chờ hay không. Cậu rời đi như thể đó chỉ là vài năm — để rồi hóa ra là cả một đời.

Ngày trở về, việc đầu tiên anh làm không phải là quay lại biệt thự họ Trịnh, cũng không đến tập đoàn, càng không trở về căn hộ cao cấp dành riêng.
Anh lái xe xuyên đêm, về lại khu chung cư cũ – nơi từng là thế giới nhỏ bé chỉ có hai đứa trẻ lặng lẽ bên nhau dưới tán bằng lăng tím.

Mọi thứ đã cũ. Chiếc ghế đá năm nào đã loang lổ vết thời gian, gốc cây già hơn, trầm mặc hơn. Nhưng không còn chiếc ô xanh nghiêng nghiêng che nắng.
Không còn Cún.

Anh hỏi thăm những hàng xóm cũ. Họ bảo nhà cô bé xảy ra biến cố. Cha mẹ mất. Em trai nhỏ. Cô rời đi lặng lẽ, chỉ mới mười lăm tuổi. Không ai biết tên thật. Không ai biết cô đã đi đâu.

Cô biến mất như chưa từng tồn tại.

Wind — chàng trai được nhà họ Trịnh nhận nuôi, đổi tên từ Huỳnh Thế Phong thành Windy Trịnh (Trịnh Vũ Phong) — đã lật tung thế giới ảo để tìm cô. Những từ khóa như “Cún”, “bằng lăng”, “ghế đá”, “chiếc ô xanh” trở thành nỗi ám ảnh trong đêm.

Cho đến một ngày, anh tình cờ thấy cái tên Bằng Lăng — một cây bút bí ẩn với lối viết lặng lẽ, chuyên viết truyện ngắn đầy ám ảnh như được chép lại từ ký ức cá nhân. Cuốn đầu tiên anh đọc là Bằng Lăng nở muộn.

Trong đó, có một cô bé nghèo sống dưới gốc bằng lăng, ngày ngày ngồi chờ một cậu bé đã hứa quay lại. Không trách, không giận, chỉ lặng lẽ chờ.
Như thể… chờ là tất cả những gì cô còn có thể làm trong đời.

Wind đọc mà run tay. Anh biết. Chỉ có Cún mới viết được những dòng ấy.

Từ đó, chữ nghĩa của Bằng Lăng trở thành nơi duy nhất Wind tìm thấy phần người còn sót lại trong mình. Giữa một thế giới giả tạo, quyền lực, và phản bội — những con chữ của cô khiến anh cảm thấy… mình vẫn còn trái tim.

Vậy mà, anh lại… nắm tay một người con gái khác bước vào lễ đường.

Hôn lễ của anh và Ngân Hà—thiên kim tiểu thư của nhà họ Trịnh—diễn ra như một sự kiện đình đám. Ai cũng chúc phúc cho cặp đôi “trai tài gái sắc”. Không ai biết, ngay khoảnh khắc tuyên thệ, người hiện lên trong đầu Wind lại là một hình bóng khác.

Cún

Anh thấy cô đứng ở một góc xa, không chen lấn, không ồn ào. Ánh mắt cô nhìn anh vẫn như năm nào — lặng lẽ, dịu dàng, không mong cầu. Cô mỉm cười. Rồi quay đi.

Như thể… cô chỉ đến để tiễn anh về với một cuộc đời không có cô.

Khoảnh khắc ấy, Wind muốn buông tất cả, chạy theo cô.

Nhưng đó chỉ là một ảo ảnh. Cô chưa từng đến.

Cuộc hôn nhân của anh không tình yêu, chỉ là sự sắp đặt của nhà họ Trịnh. Mẹ Ngân Hà mất năm cô mười lăm tuổi. Cha tái hôn. Mẹ kế là người sắc sảo, toan tính, luôn muốn đưa con trai riêng lên nắm quyền. Nhưng Wind — từ kẻ vô danh được chọn kế thừa — là quân cờ không thể thay thế.

Cô yêu anh. Bằng sự cố chấp của người thừa kế luôn muốn có được điều tốt nhất.
Anh lấy cô. Bằng một lời cam kết không cảm xúc: “Nếu không phải là Cún, thì ai cũng như nhau.”

Nhưng trái tim anh chưa từng thuộc về bất kỳ ai khác.

Nó vẫn thuộc về cô bé năm nào, ôm cặp lồng cháo đứng đợi anh tan học. Thuộc về người duy nhất chưa bao giờ đòi hỏi gì từ anh.
Người duy nhất… khiến anh day dứt cả một đời.

Gió lại thổi. Ban công đối diện có ai đó đứng yên. Không hẹn mà gặp. Không nói mà hiểu. Ánh mắt họ chạm nhau, yên lặng đến độ nghe rõ cả tiếng tim đang thổn thức.

“Anh có ổn không?”

Một câu hỏi dịu dàng, kéo ngược hai mươi năm ký ức.
Nhưng người lên tiếng… lại là Ánh Dương.

Và Wind biết, câu hỏi ấy… không dành cho mình.
 
🖋️ [Ngoại bút – Lá thư không gửi từ Phong]
Mùa bằng lăng nở muộn.
Anh đã đứng ở đây — nơi ban công cũ, giữa một đêm đầu hạ, trong tiếng dế rì rào và mùi hương quen thuộc của hoa bằng lăng thoảng qua trong gió.
Cũng là nơi ấy, năm ấy, có một cô bé cứ ngước nhìn lên đây, mỗi chiều.
Anh thấy em. Dù không một lần lên tiếng.
Em viết gì trong cuốn sổ ấy? Em có còn nhớ anh không?
Còn anh... chưa từng quên.
Đã rất nhiều lần anh muốn quay lại, muốn đứng trước mặt em và nói rằng:
“Anh xin lỗi. Vì đã bỏ lại em.”
Nhưng mỗi lần như thế, anh lại thấy mình không đủ tư cách. Em đã đi quá xa, đã mạnh mẽ đến mức không cần anh nữa.
Chỉ là... đêm nay, khi bằng lăng lại nở rộ, khi em vô tình ngước lên nhìn về phía anh, như em đã từng làm năm tám tuổi…
Tim anh, lại lỡ một nhịp.
[Những năm tháng đó... người biến mất là em, nhưng người bị giam trong quá khứ lại là anh.
Em từng lăn lộn kiếm sống, phải nuốt nước mắt vào tim, phải gồng lên làm chỗ dựa cho em trai…
Còn anh thì đứng trên đỉnh cao, sống giữa hào quang và quyền lực, vậy mà đêm nào cũng lặng lẽ đọc lại từng trang tiểu thuyết của em… như một kẻ ăn mày ký ức.
Em đâu có biến mất khỏi thế giới này, em chỉ biến mất khỏi thế giới của anh thôi.
Và đáng lẽ người phải giữ em ở lại… là anh.
Ngày đó nếu anh đủ giỏi để tìm ra em.
Nếu anh đủ mạnh để chống lại sự sắp đặt của gia tộc.
Nếu anh dám nói… rằng người anh muốn nắm tay bước vào lễ đường là Cún…
Thì em đâu phải cô đơn đến mức phải mượn tên “Bằng Lăng” để kể câu chuyện của mình.
Người ta nói anh là kẻ lạnh lùng, vô tình.
Chỉ có gốc bằng lăng đó, mỗi năm đều chứng kiến một kẻ ngu ngốc cầm tập sách mỏng mang tên Bằng lăng nở muộn, đọc đi đọc lại như thể mong chạm vào hơi thở cũ.
Anh thà bị cả thế giới hiểu lầm, chứ không muốn em biết được... anh đã yếu đuối thế nào sau khi mất em.]
 
Quay lại
Top Bottom