Tỉnh tỉnh mê mê vừa tròn 20 tuổi, Diệp Tây Hi chợt phát hiện cuộc sống của mình có rất rất nhiều con sói, có đuổi giết cô, có giúp cô.
Một con sói nói với cô “Cho đến khi ta chết, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi – Nếu như ngươi gật đầu đồng ý, ta bây giờ sẽ vứt bỏ hết thảy tất cả, chúng ta cùng nhau rời đi, chỉ cần ngươi đồng ý!”.
Một con sói khác lại nói với cô “Ngươi đừng phí công bỏ trốn, ngươi không thể nào chạy thoát khỏi bàn tay ta – ngươi vĩnh viễn là người của ta, vĩnh viễn là như thế, trừ khi ta chết đi!”
Một kết thúc có hậu với những tình tiết nhẹ nhàng gây hài. Tát Không Không tác giả của tác phẩm nổi tiếng "Láng giềng hắc ám" chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng.
Chương 1
Trên phố, một đôi nam nữ đang tranh cãi rất hăng.
“Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, anh và cô ta thật sự không có gì hết”. Chàng trai vò đầu bối rối, hét lớn vào khoảng không trước mặt.
“Em không tin!Em không tin!Em không tin!”. Cô gái bịt tai lại như không muốn nghe gì nữa, trên mặt lộ rõ vẻ sầu thảm:“Rõ ràng cô ta vừa gọi điện cho anh xong! Vậy mà anh còn nói là hai người không có gì sao? Sao anh nỡ đối xử với tôi như vậy? Anh thật là một kẻ quá nhẫn tâm!”
“Đó chỉ là bạn bè thăm hỏi nhau thôi mà!” Chàng trai nắm lấy đôi tay cô gái, dồn sức lay lay, hỏi liên hồi như với một chú lật đật: “Sao em không chịu tin anh, tại sao? Tại sao chứ? Lẽ nào tình yêu của đôi ta giành cho nhau lại mỏng manh đến thế?”
Cô gái bị lay mạnh đến nỗi tóc xõa bung ra, mãi hồi lâu mới định thần lại, nước mắt lưng tròng, thỏ thẻ nói: “Anh có dám thề không?”
“Được thôi, anh xin thề!” Chàng trai giơ tay lên trời thề: “Nếu anh và cô ta có gì đó khuất tất, anh sẽ bị xe đâm chết ngay trên con phố này!”
Chưa kịp dứt lời, một chiếc xe lù lù lao thẳng tới, đôi tình nhân giật mình hoảng hốt, chỉ biết đứng trân ra, không còn ý thức được mà né tránh. Cũng may là giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe đột nhiên dừng lại, lúc này mũi xe chỉ cách đôi tình nhân vỏn vẹn một mét.
Cô gái vừa bình tĩnh lại đôi chút, liền “bợp” cho anh chàng một phát vào tai nói: “Anh còn dám nói là bọn anh không có gì đi, đến ông trời cũng không chịu tin đâu!” Nói xong, nàng ôm mặt khóc nức nở chạy đi.
Chàng trai lửa giận bốc phừng phừng, tay run run chỉ thẳng vào chiếc xe ban nãy, “Mày, mày, mày…” không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, mãi vẫn không thốt ra được câu nào, cuối cùng quyết định, việc cần kíp lúc này là tìm cho được cô gái quay về, nghĩ thế liền vội vã chạy theo nàng.
Đợi hai người khuất hẳn khỏi tầm nhìn, tấm kính trên cửa xe phía ghế lái mới từ từ hạ xuống, một anh chàng tóc nhuộm màu nâu sậm, mắt to, cằm vót thò đầu ra, hắn nhìn quanh một lượt rồi thở dốc ra một hơi: “An toàn rồi!”
Phía sau chợt vẳng đến giọng nói lạnh lùng: “Anh xem bộ dạng tôi này, có giống an toàn rồi không?”
Bạch Bách Thanh ngoái đầu lại, phát hiện cô bạn trên ghế sau khuôn mặt bê bết máu tươi liền sợ đến mức hồn bay phách lạc: “Diệp Tây Hi, cô chết chưa đấy?”
“Nhờ phúc của anh! Chưa chết!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi: “Lúc nãy hà cớ gì mà phanh xe gấp thế, hại tôi ngã sấp xuống, nứt toác hết cả đầu rồi!”
“Tôi mà không dừng xe, đôi tình nhân đang diễn kịch Quỳnh Dao trên phố kia đã “ô hô”… đi tong hai mạng rồi!”
“Ai khiến anh lái xe nhanh như thế! Đã non tay thì đừng có mà phóng ẩu!”
“Vậy ai khiến cô ngủ gật trên ghế sau chứ? Cả ngày chỉ biết ngủ, đồ con heo!”
“Thì đã sao, tôi là heo đấy, anh ghen ăn tức ở à?”
“Xin lỗi nhá, chửi cô đồ con heo là xúc phạm họ hàng nhà heo lắm lắm, người ta chí ít cũng biết đứng mà ăn cơm, ai như cô thấy đất là lăn ra ngủ liền?…đánh bạn với sâu lười như cô ý, tôi chắc phải đi bệnh viện khâu vài mũi mất!”
“Anh thì cần gì phải khâu!”
“Chịu cô luôn đấy!”
Trong xe tình hình vẫn “ban căng” như lúc nãy, huyên náo ầm ĩ suốt dọc đường đến bệnh viện.
“Đều tại anh hết, hại khuôn mặt tôi xấu xí mất thôi!”
“Cái bản mặt nhà cô, có hủy dung nhan đi cũng chẳng khác quái gì”.
“Bạch Bách Thanh, anh mà còn sỉ nhục tôi kiểu đó, coi chừng tôi đánh cho bây giờ”.
“Đánh đi! cũng chẳng phải chưa bị cô đánh bao giờ!”
Hai người cứ thế cãi nhau chí chóe đến tận cửa phòng khám. Bạch Bách Thanh đẩy cửa bước vào, đắc ý trên vẻ mặt đau khổ của cô bạn mà nói với bóng Blouse trắng trước mặt: “Thưa bác sĩ, có bệnh nhân bị thương ở đầu, phiền bác sĩ khâu cho vài mũi, với lại, bệnh nhân chịu đau rất giỏi, vì vậy không cần gây tê đâu ạ!”
“Là ai bị thương vậy, xin mời ngồi!” Bác sĩ lên tiếng và quay người lại - một mái tóc dài buông chấm bờ vai, vẻ mặt thanh tú, mi mắt căng mọng, một vẻ đẹp thuần khiết đến ngỡ ngàng, khẽ chớp mắt một cái, nhìn thực chẳng khác gì một người con gái cả.
Diệp Tây Hi đang định lên tiếng trả lời, Bạch Bách Thanh liền chen lên, ngồi xuống ngay trước mặt bác sĩ kia nói: “Có tôi”.
Hạ Hư Nguyên khám cho anh ta từ đầu xuống chân, rồi cười mà rằng: “Cậu chắc chứ?”
Chưa dứt lời, bỗng thấy Bạch Bách Thanh bị một người đẩy văng ra, trên ghế bây giờ là một cô gái với đôi bàn tay đang bưng lấy trán.
“Bác sĩ, là tôi”.
Hạ Hư Nguyên bảo cô gái bỏ tay ra, sau đó kiểm tra thật kỹ lưỡng.
Diệp Tây Hi thấp thỏm: “Thưa bác sĩ, tôi phải khâu mấy mũi ạ? Có vấn đề gì về thẩm mỹ không ạ?”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ đối đãi tử tế với khuôn mặt xinh đẹp của cô”. Hạ Hư Nguyên khẽ nở một nụ cười, sau đó đưa cô gái lên bàn phẫu thuật, bắt đầu tiến hành khâu lại vết thương.
Dù đã dùng thuốc gây tê, nhưng Diệp Tây Hi đau đến mức cắn răng cắn lợi, để phân tán sự chú ý của bản thân, cô bèn hỏi han bắt chuyện: “Bác sĩ, thao tác của anh thật là thành thục, chắc là đã thực hiện qua nhiều lần phẫu thuật rồi nhỉ?”
“Phẫu thuật thì nhiều lần lắm rồi, nhưng phẫu thuật cho người thì đây mới là lần đầu”.
Nghe vậy, Diệp Tây Hi liền bật cười ha hả: “Bác sĩ, anh thật là khéo biết đùa!”
“Nè cưng, tôi nói thật đấy, trước nay tôi chỉ làm phẫu thuật cho động vật thôi. Đúng rồi, lúc nãy quên không cho cô hay…tôi vẫn chưa có chứng chỉ hành nghề bác sĩ đâu”.
Nhìn vẻ mặt của Hạ Hư Nguyên không giống như đang đùa tí nào, Diệp Tây Hi toát hết cả mồ hôi: “Sao có thể chứ?Anh không có chứng chỉ hành nghề thì sao có thể vào bệnh viện lớn nhất nhì vùng này được?”
Hạ Hư Nguyên trên môi nở một nụ cười đầy hàm ý: “Là vì viện trưởng bệnh viện này là cha tôi”.
Diệp Tây Hi chỉ hận một nỗi mình không mất máu đến độ hôn mê luôn cho rồi, nhưng ước muốn đó mãi cũng chỉ là viển vông, cô đành nín thở và không ngừng tự trấn an trước cảnh viên bác sĩ thú y đang khâu cho cô từng mũi từng mũi một.
Sau thời gian dài chừng non thế kỷ, Hạ Hư Nguyên cuối cùng cũng làm xong xuôi, khi vết thương được băng lại hoàn chỉnh, liền hỏi nhỏ: “Người đưa cô đến đây là bạn trai phải không?”
Diệp Tây Hi đang định lên tiếng, Bạch Bách Thanh không biết từ xó xỉnh nào lại chui ra cãi bay cãi biến: “Sao có thể chứ? Thẩm mỹ của tôi chưa đến nỗi tệ như thế. Tôi với cô ta thế nào rõ như ban ngày vậy, bác sĩ nhất định không nên hiểu nhầm”.
Diệp Tây Hi nhìn Bạch Bách Thanh với vẻ mặt lạnh tanh, không tiện ra hiệu cô liền lôi anh ta sang một bên hỏi nhỏ: “Mau khai thật ra, anh kết đằng ấy rồi phải không?”
“Không sai!” Bạch Bách Thanh liếc trộm qua phía Hạ Hư Nguyên rồi tấm tắc: “Thật là vẻ đẹp hoàn mỹ, tôi cuối cùng cũng gặp được “chân mệnh thiên tử” của đời mình rồi!”
“Bớt mồm đi!” Diệp Tây Hi bắt đầu dội cho anh bạn gáo nước lạnh: “Lần nào cũng bảo thế, “chân mệnh thiên tử” của anh sắp xếp thành hàng dài rồi”.
“Lần này là thật đấy!”
“Tôi cho anh hay…” Diệp Tây Hi vẫy vẫy tay ra hiệu cho Bạch Bách Thanh lại gần, sau đó ra vẻ nghiêm trọng thì thầm vào tai anh chàng: “Cái tay bác sĩ này là đồ biến thái”.
“Cái gì chứ?”
“Không gạt anh đâu! Lúc nãy khi khâu vết thương cho tôi hắn lại không ngừng cảm thán, nói cái gì mà “Kết cấu da con người không giống với da động vật”. Trong 100 kẻ sát nhân có đến 99 kẻ từng nói những câu kiểu đó, một kẻ còn lại là kẻ tự đi mổ cơ thể mình ra!”.
Bạch Bách Thanh cố tình há hốc miệng to hết cỡ, sau đó bè mặt ra chế giễu: “Trình độ “chém gió” của cô thực là ngày một kém”.
Hai người đang thì thầm to nhỏ thì bên này Hạ Hư Nguyên đã lau khô tay rồi bảo: “Mời cô lại đây điền thông tin vào!”
“Tôi điền hộ cô ta!” Nhằm để lại ấn tượng tốt trước mặt “chân mệnh thiên tử” rằng mình có lòng giúp đỡ người khác, Bạch Bách Thanh rối rít nhận lấy cây bút, hí hoáy ghi lấy ghi để.
Diệp Tây Hi đang nhìn từ phía sau, đột nhiên kêu lên: “Nhầm rồi, tôi năm nay mới 19 tuổi, sao lại ghi là 20?”
Bạch Bách Thanh chép chép miệng: “Sự thực thì cô năm nay đúng là 20 tuổi mà!”
“Cái gì?”
“Tôi cũng nhờ nghe lỏm bố mẹ tôi nói chuyện mới biết đấy chứ, thì ra hồ sơ khai sinh của cô đã từng sửa qua”. Bạch Bách Thanh mỉm cười với Hạ Hư Nguyên: “Tôi có thể lừa cô, nhưng tuyệt đối không thể lừa bác sĩ đây”.
“Tự nhiên đem chuyện này ra để nịnh nọt, anh thật là vô duyên!”
“Tôi không vô duyên sao đánh bạn nổi với cô!”
Hai người họ không mảy may để ý đến luồng sáng bất chợt lóe lên trong mắt Hạ Hư Nguyên .
Diệp Tây Hi đang mải cãi nhau với Bạch Bách Thanh thì bỗng thấy đau nhói ở đầu ngón tay, lúc định thần lại mới phát hiện thì ra là Hạ Hư Nguyên đang cầm kim tiêm chọc vào ngón tay của mình để lấy máu.
“Làm cái gì vậy!” Diệp Tây Hi la lên.
Hạ Hư Nguyên cất xong mẫu máu, sau đó khẽ mỉm cười với hai người: “Tôi muốn nghiên cứu một chút về máu người”.
Giọng điệu rất nhỏ nhẹ, lại kết hợp với nụ cười pha lẫn vẻ cổ quái, nhất thời khiến hai người bọn Diệp Tây Hi không khỏi kinh hoảng.
“Cô có thể điền thêm địa chỉ không?” Hạ Hư Nguyên tiếp tục hỏi: “Có thể tôi sẽ tới tìm cô nữa cũng ….nên”.
Lời còn chưa dứt, tiếng “nên” còn chưa kịp phát ra thì hai người trước mặt đã dông tuốt ra khỏi cửa không thấy đâu nữa.
Hạ Hư Nguyên nhún vai, tự mình đem mẫu máu của Diệp Tây Hi lên tiêu bản kính hiển vi và bắt đầu quan sát.
Lúc này, cánh cửa trong phòng khám vẫn đóng im ỉm suốt nãy giờ bỗng mở ra, một cô gái có dáng dấp cao ráo, dung mạo xinh đẹp bước ra, uể oải ngáp dài, lúc cất tiếng, giọng nói thực liễu yếu đào tơ và dễ nghe đến lạ thường: “Em à, em toàn đi hù dọa bệnh nhân thôi à!”
Hạ Hư Nguyên không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ cất tiếng trả lời nho nhỏ:“Tôi nhớ mẹ đến nay vẫn không chịu nói rõ chúng ta rốt cục ai là người được sinh ra trước, vì vậy, em gái yêu quý, em đừng có mà xưng hô bừa bãi kiểu đó”.
Hạ Từ Viện ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, khẽ rung rung đùi, vừa liếc xéo ông anh hay cậu em song sinh của mình vừa than thở: “Cứ mò kim đáy bể kiểu đó thì tìm đến lúc đầu tóc bạc phơ cũng chẳng tìm thấy đâu”.
“Không cần phải đợi lâu vậy đâu”.
“Sao cơ?”
“Báo ngay cho Phùng Tuyền”. Hạ Hư Nguyên vẫn chăm chú nhìn vào kính hiển vi, miệng khẽ lẩm bẩm: “Tôi đã tìm thấy cô ta”.
Trên xe, Diệp Tây Hi và Bạch Bách Thanh hai người trống ngực đập liên hồi, không ngừng thở dốc.
“Giờ anh tin rồi chứ, anh ta đúng là biến thái kinh khủng”. Diệp Tây Hi trừng mắt lên với anh bạn.
“Đúng thật là…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”. Bạch Bách Thanh vẫn còn chưa hết sợ.
“Mà rõ ràng là anh trọng sắc khinh bạn”, nói đến đây, Diệp Tây Hi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó bèn cất tiếng hỏi: “Lúc nãy anh bảo năm nay tôi 20 tuổi, không phải là thật đấy chứ?”
“Cái này…”
“Bạch Bách Thanh!”
“Được rồi, được rồi, tôi nói, nhưng cô không được cho ai biết là tôi kể cho cô đâu nhé”.
“Nói mau!”
“Chính là hôm sinh nhật cô vào tháng trước,chẳng phải là mẹ tôi làm bánh gato cho cô sao,tôi muốn ăn vụng một ít, kết quả là khi đi đến bếp thì nghe thấy cha mẹ tôi đang nói chuyện về nhà cô, họ thì thầm to nhỏ nên tôi chỉ nghe được một chút, chính là chuyện mẹ cô đã qua đời được 20 năm rồi.”
“Không thể nào, mẹ tôi qua đời khi sinh tôi vì khó đẻ mà, tính ra thì đến nay mới 19 năm mới đúng.”
“Nghe tôi nói hết đã,họ còn bảo cái gì mà…. may mà lúc đầu sửa ngày tháng năm sinh của cô muộn đi một năm không thì đã nguy rồi.”
“Nguy rồi?có gì mà nguy rồi chứ?”
“Cái này thì tôi chịu, không biết nữa”
“Có khi nào là cha mẹ anh nhầm lẫn gì chăng?”
“Sao có thể chứ,lúc đó là mẹ tôi đỡ đẻ cho mẹ cô,lẽ nào bà nhớ nhầm được.”
Diệp Tây Hi khẽ chau mày,trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Người sói là một loại động vật vô cùng thần bí,cũng có thể nói rằng bọn họ là một giống người vô cùng thần bí…Không sai,tôi hơi nghiêng về nhận định họ là một giống người. Bởi lẽ hình dáng thường ngày của họ thì là người thường,nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi họ sẽ biến thành sói, tuy nhiên, người sói năng lực cao có thể biến hình tùy ý”.
Trong phòng thí nghiệm,giáo sư Cruise đang đứng trên bục giảng, diễn thuyết rất hùng hồn,giọng nói vẫn âm vang như thường ngày. Mái tóc hoa râm không ngừng phất phơ trước trán khiến cho ông ta cứ phải ba lần bảy lượt đưa tay vuốt ra phía sau,động tác này khiến cho một đám sinh viên ngỗ nghịch cười rộ lên.
“Ma cà rồng sợ tỏi,còn người sói lại sợ bạc,vì vậy,cách duy nhất để giết chết người sói là mạ bạc ở đầu đạn,sau đó bắn thẳng vào tim nó… Lý Bá Đặc,anh có cao kiến gì chăng?” Giáo sư Cruise đột ngột hỏi cậu sinh viên đang cười to nhất.
Lý Bá Đặc thủng thẳng đứng dậy, gãi đầu gãi tai, cất tiếng ra vẻ coi thường: “Thưa giáo sư, ý ngài là bọn chúng chính là phiên bản sơ cấp của người biến hình Transformers trong truyền thuyết?”
Câu trả lời khiến cho khắp giảng đường vang lên tiếng cười ha hả.
“Lý Bá Đặc,để tôi cho anh hay,trời bỗng nhiên nổi gió thì ắt không phải là vô cớ,nhiều khi truyền thuyết là cách diễn giải khác cho sự thật”. Giáo sư Cruise cố nén cơn giận,từ từ đi đến phía bàn cậu sinh viên đang ngồi:“Vì thế,bất cứ khi nào anh cũng có thể gặp phải tình huống đó,tôi chỉ có thể nói chúc anh may mắn mà thôi.”
Lý Bá Đặc cười khẩy:“Vậy là từ hôm nay tôi phải mang đầu đạn mạ bạc và súng ngắn trong người,nói không chừng hôm nào gặp phải,sẽ đánh chết một con,đem về cho giáo sư ngài làm tiêu bản thí nghiệm”.
Xung quanh lại rộ lên một tràng cười.
“Anh làm không nổi đâu,năng lực ẩn nấp,tốc độ,sự nhạy bén của họ cao gấp 10 lần người thường,cũng có nghĩa là...” Giáo sư Cruise ném cho Lý Bá Đặc một ánh nhìn sắc lạnh:“….Khi anh rút súng ra,họ đã cắn nát cổ họng anh rồi,hoặc đã dùng móng vuốt sắc nhọn moi tim anh ra,sau đó chồm lên,xé thịt anh ra từng miếng từng miếng một. Vậy đấy,cuối cùng anh sẽ được tìm thấy,những gì còn lại là một bộ xương trắng hếu… Dĩ nhiên,tiêu bản kiểu đó với tôi cũng không tồi chút nào.”
“Dù sao… tôi không tin có loại động vật như người sói”. Lý Bá Đặc bị ánh mắt của giáo sư Cruise nhìn chằm chằm đến độ lạnh hết cả sống lưng,dù vậy cậu ta vẫn không chịu khuất phục.
Giáo sư Cruise vỗ mạnh lên vai cậu chàng:“Con trai,bản chất sự việc sẽ không thay đổi vì cá nhân anh tin hay không. Có điều,thành tích của anh sẽ vì thế mà thay đổi đấy… Học kỳ này, anh “xác định” với tôi rồi”.
“Nhìn thấy chưa,đây là lý do tại sao tôi chọn bài giảng của giáo sư Cruise”. Bạch Bách Thanh thì thầm:“Chỉ cần cô ra vẻ tin vào sự tồn tại của người sói,ông ấy sẽ cho cô điểm cao.”
“Vì điểm số cao mà anh từ bỏ lòng tự tôn,rõ ràng anh đang tự lừa dối niềm tin của bản thân?” Diệp Tây Hi huơ huơ tay liếc xéo anh chàng:“Tiểu Bạch,anh thật là không giữ vững lập trường.”
“Để được ăn điểm tâm của nhà thờ,ai đó đã chạy đi nói với bà sơ là mình tin vào thượng đế, loại người này có tư cách nói tôi như vậy sao?” Bạch Bách Thanh cũng khinh khỉnh lườm nguýt cô bạn.
“Nhưng chuyện này hoàn toàn khác,bố tôi không muốn tôi đến gần giáo sư Cruise”.
“Mẹ tôi cũng không cho tôi đến gần ông ta,nhưng vì điểm số chúng ta buộc phải hi sinh thôi”.
Hai người đang nói chuyện thì giáo sư Cruise đã bắt đầu giảng về phần thực nghiệm:“Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành thí nghiệm về sự khuếch tán trong môi trường agar (môi trường thạch)(1),đó là một thí nghiệm trong quá trình hóa nghiệm mẫu máu,tên thí nghiệm nghĩa là nó có thể dùng để phân biệt máu người và máu động vật. Các bạn hãy chú ý đến tấm agar trên bàn,trên đó có một lỗ nhỏ trong đó đã đổ huyết thanh kháng thể miễn dịch ở người và dung dịch đối chiếu. Các bạn hãy tự lấy mẫu máu của mình,nhỏ vào trong cái lỗ đó,sau khi khuếch tán sẽ tạo thành một kết tủa trắng,chứng thực đó là máu người… ”
“Cô thử đi!” Bạch Bách Thanh đưa kim tiêm cho Diệp Tây Hi .
“Tiểu Bạch,anh còn có tính người không đấy?Tháng nào tôi cũng mất máu suốt 7 ngày,anh còn bảo tôi lấy máu?”
“Không còn cách nào khác,cô cũng biết tôi hễ thấy máu là ngất xỉu mà”.
“May mà anh không phải đàn bà con gái.” Diệp Tây Hi cầm lấy kim tiêm với vẻ hết sức bất bình,cắn răng rạch một đường trên ngón tay,một giọt máu nhỏ xuống tấm agar,màu đỏ tươi rói rất bắt mắt.
“Tây Hi,tôi nghi ngờ máu của cô sẽ không chuyển sắc đâu.” Bạch Bách Thanh chọc ghẹo:“Cô suốt ngày chỉ ngủ,về căn bản đã thoái hóa thành heo rồi.”
Diệp Tây Hi “xì” một tiếng,ra bộ không thèm để ý.
Thế nhưng…
5 phút sau,kết tủa màu trắng như dự kiến vẫn không thấy đâu cả.
Bạch Bách Thanh ở bên cạnh nhịn cười đến đau cả ruột.
Một con sói nói với cô “Cho đến khi ta chết, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi – Nếu như ngươi gật đầu đồng ý, ta bây giờ sẽ vứt bỏ hết thảy tất cả, chúng ta cùng nhau rời đi, chỉ cần ngươi đồng ý!”.
Một con sói khác lại nói với cô “Ngươi đừng phí công bỏ trốn, ngươi không thể nào chạy thoát khỏi bàn tay ta – ngươi vĩnh viễn là người của ta, vĩnh viễn là như thế, trừ khi ta chết đi!”
Một kết thúc có hậu với những tình tiết nhẹ nhàng gây hài. Tát Không Không tác giả của tác phẩm nổi tiếng "Láng giềng hắc ám" chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng.
Chương 1
Trên phố, một đôi nam nữ đang tranh cãi rất hăng.
“Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, anh và cô ta thật sự không có gì hết”. Chàng trai vò đầu bối rối, hét lớn vào khoảng không trước mặt.
“Em không tin!Em không tin!Em không tin!”. Cô gái bịt tai lại như không muốn nghe gì nữa, trên mặt lộ rõ vẻ sầu thảm:“Rõ ràng cô ta vừa gọi điện cho anh xong! Vậy mà anh còn nói là hai người không có gì sao? Sao anh nỡ đối xử với tôi như vậy? Anh thật là một kẻ quá nhẫn tâm!”
“Đó chỉ là bạn bè thăm hỏi nhau thôi mà!” Chàng trai nắm lấy đôi tay cô gái, dồn sức lay lay, hỏi liên hồi như với một chú lật đật: “Sao em không chịu tin anh, tại sao? Tại sao chứ? Lẽ nào tình yêu của đôi ta giành cho nhau lại mỏng manh đến thế?”
Cô gái bị lay mạnh đến nỗi tóc xõa bung ra, mãi hồi lâu mới định thần lại, nước mắt lưng tròng, thỏ thẻ nói: “Anh có dám thề không?”
“Được thôi, anh xin thề!” Chàng trai giơ tay lên trời thề: “Nếu anh và cô ta có gì đó khuất tất, anh sẽ bị xe đâm chết ngay trên con phố này!”
Chưa kịp dứt lời, một chiếc xe lù lù lao thẳng tới, đôi tình nhân giật mình hoảng hốt, chỉ biết đứng trân ra, không còn ý thức được mà né tránh. Cũng may là giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe đột nhiên dừng lại, lúc này mũi xe chỉ cách đôi tình nhân vỏn vẹn một mét.
Cô gái vừa bình tĩnh lại đôi chút, liền “bợp” cho anh chàng một phát vào tai nói: “Anh còn dám nói là bọn anh không có gì đi, đến ông trời cũng không chịu tin đâu!” Nói xong, nàng ôm mặt khóc nức nở chạy đi.
Chàng trai lửa giận bốc phừng phừng, tay run run chỉ thẳng vào chiếc xe ban nãy, “Mày, mày, mày…” không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, mãi vẫn không thốt ra được câu nào, cuối cùng quyết định, việc cần kíp lúc này là tìm cho được cô gái quay về, nghĩ thế liền vội vã chạy theo nàng.
Đợi hai người khuất hẳn khỏi tầm nhìn, tấm kính trên cửa xe phía ghế lái mới từ từ hạ xuống, một anh chàng tóc nhuộm màu nâu sậm, mắt to, cằm vót thò đầu ra, hắn nhìn quanh một lượt rồi thở dốc ra một hơi: “An toàn rồi!”
Phía sau chợt vẳng đến giọng nói lạnh lùng: “Anh xem bộ dạng tôi này, có giống an toàn rồi không?”
Bạch Bách Thanh ngoái đầu lại, phát hiện cô bạn trên ghế sau khuôn mặt bê bết máu tươi liền sợ đến mức hồn bay phách lạc: “Diệp Tây Hi, cô chết chưa đấy?”
“Nhờ phúc của anh! Chưa chết!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi: “Lúc nãy hà cớ gì mà phanh xe gấp thế, hại tôi ngã sấp xuống, nứt toác hết cả đầu rồi!”
“Tôi mà không dừng xe, đôi tình nhân đang diễn kịch Quỳnh Dao trên phố kia đã “ô hô”… đi tong hai mạng rồi!”
“Ai khiến anh lái xe nhanh như thế! Đã non tay thì đừng có mà phóng ẩu!”
“Vậy ai khiến cô ngủ gật trên ghế sau chứ? Cả ngày chỉ biết ngủ, đồ con heo!”
“Thì đã sao, tôi là heo đấy, anh ghen ăn tức ở à?”
“Xin lỗi nhá, chửi cô đồ con heo là xúc phạm họ hàng nhà heo lắm lắm, người ta chí ít cũng biết đứng mà ăn cơm, ai như cô thấy đất là lăn ra ngủ liền?…đánh bạn với sâu lười như cô ý, tôi chắc phải đi bệnh viện khâu vài mũi mất!”
“Anh thì cần gì phải khâu!”
“Chịu cô luôn đấy!”
Trong xe tình hình vẫn “ban căng” như lúc nãy, huyên náo ầm ĩ suốt dọc đường đến bệnh viện.
“Đều tại anh hết, hại khuôn mặt tôi xấu xí mất thôi!”
“Cái bản mặt nhà cô, có hủy dung nhan đi cũng chẳng khác quái gì”.
“Bạch Bách Thanh, anh mà còn sỉ nhục tôi kiểu đó, coi chừng tôi đánh cho bây giờ”.
“Đánh đi! cũng chẳng phải chưa bị cô đánh bao giờ!”
Hai người cứ thế cãi nhau chí chóe đến tận cửa phòng khám. Bạch Bách Thanh đẩy cửa bước vào, đắc ý trên vẻ mặt đau khổ của cô bạn mà nói với bóng Blouse trắng trước mặt: “Thưa bác sĩ, có bệnh nhân bị thương ở đầu, phiền bác sĩ khâu cho vài mũi, với lại, bệnh nhân chịu đau rất giỏi, vì vậy không cần gây tê đâu ạ!”
“Là ai bị thương vậy, xin mời ngồi!” Bác sĩ lên tiếng và quay người lại - một mái tóc dài buông chấm bờ vai, vẻ mặt thanh tú, mi mắt căng mọng, một vẻ đẹp thuần khiết đến ngỡ ngàng, khẽ chớp mắt một cái, nhìn thực chẳng khác gì một người con gái cả.
Diệp Tây Hi đang định lên tiếng trả lời, Bạch Bách Thanh liền chen lên, ngồi xuống ngay trước mặt bác sĩ kia nói: “Có tôi”.
Hạ Hư Nguyên khám cho anh ta từ đầu xuống chân, rồi cười mà rằng: “Cậu chắc chứ?”
Chưa dứt lời, bỗng thấy Bạch Bách Thanh bị một người đẩy văng ra, trên ghế bây giờ là một cô gái với đôi bàn tay đang bưng lấy trán.
“Bác sĩ, là tôi”.
Hạ Hư Nguyên bảo cô gái bỏ tay ra, sau đó kiểm tra thật kỹ lưỡng.
Diệp Tây Hi thấp thỏm: “Thưa bác sĩ, tôi phải khâu mấy mũi ạ? Có vấn đề gì về thẩm mỹ không ạ?”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ đối đãi tử tế với khuôn mặt xinh đẹp của cô”. Hạ Hư Nguyên khẽ nở một nụ cười, sau đó đưa cô gái lên bàn phẫu thuật, bắt đầu tiến hành khâu lại vết thương.
Dù đã dùng thuốc gây tê, nhưng Diệp Tây Hi đau đến mức cắn răng cắn lợi, để phân tán sự chú ý của bản thân, cô bèn hỏi han bắt chuyện: “Bác sĩ, thao tác của anh thật là thành thục, chắc là đã thực hiện qua nhiều lần phẫu thuật rồi nhỉ?”
“Phẫu thuật thì nhiều lần lắm rồi, nhưng phẫu thuật cho người thì đây mới là lần đầu”.
Nghe vậy, Diệp Tây Hi liền bật cười ha hả: “Bác sĩ, anh thật là khéo biết đùa!”
“Nè cưng, tôi nói thật đấy, trước nay tôi chỉ làm phẫu thuật cho động vật thôi. Đúng rồi, lúc nãy quên không cho cô hay…tôi vẫn chưa có chứng chỉ hành nghề bác sĩ đâu”.
Nhìn vẻ mặt của Hạ Hư Nguyên không giống như đang đùa tí nào, Diệp Tây Hi toát hết cả mồ hôi: “Sao có thể chứ?Anh không có chứng chỉ hành nghề thì sao có thể vào bệnh viện lớn nhất nhì vùng này được?”
Hạ Hư Nguyên trên môi nở một nụ cười đầy hàm ý: “Là vì viện trưởng bệnh viện này là cha tôi”.
Diệp Tây Hi chỉ hận một nỗi mình không mất máu đến độ hôn mê luôn cho rồi, nhưng ước muốn đó mãi cũng chỉ là viển vông, cô đành nín thở và không ngừng tự trấn an trước cảnh viên bác sĩ thú y đang khâu cho cô từng mũi từng mũi một.
Sau thời gian dài chừng non thế kỷ, Hạ Hư Nguyên cuối cùng cũng làm xong xuôi, khi vết thương được băng lại hoàn chỉnh, liền hỏi nhỏ: “Người đưa cô đến đây là bạn trai phải không?”
Diệp Tây Hi đang định lên tiếng, Bạch Bách Thanh không biết từ xó xỉnh nào lại chui ra cãi bay cãi biến: “Sao có thể chứ? Thẩm mỹ của tôi chưa đến nỗi tệ như thế. Tôi với cô ta thế nào rõ như ban ngày vậy, bác sĩ nhất định không nên hiểu nhầm”.
Diệp Tây Hi nhìn Bạch Bách Thanh với vẻ mặt lạnh tanh, không tiện ra hiệu cô liền lôi anh ta sang một bên hỏi nhỏ: “Mau khai thật ra, anh kết đằng ấy rồi phải không?”
“Không sai!” Bạch Bách Thanh liếc trộm qua phía Hạ Hư Nguyên rồi tấm tắc: “Thật là vẻ đẹp hoàn mỹ, tôi cuối cùng cũng gặp được “chân mệnh thiên tử” của đời mình rồi!”
“Bớt mồm đi!” Diệp Tây Hi bắt đầu dội cho anh bạn gáo nước lạnh: “Lần nào cũng bảo thế, “chân mệnh thiên tử” của anh sắp xếp thành hàng dài rồi”.
“Lần này là thật đấy!”
“Tôi cho anh hay…” Diệp Tây Hi vẫy vẫy tay ra hiệu cho Bạch Bách Thanh lại gần, sau đó ra vẻ nghiêm trọng thì thầm vào tai anh chàng: “Cái tay bác sĩ này là đồ biến thái”.
“Cái gì chứ?”
“Không gạt anh đâu! Lúc nãy khi khâu vết thương cho tôi hắn lại không ngừng cảm thán, nói cái gì mà “Kết cấu da con người không giống với da động vật”. Trong 100 kẻ sát nhân có đến 99 kẻ từng nói những câu kiểu đó, một kẻ còn lại là kẻ tự đi mổ cơ thể mình ra!”.
Bạch Bách Thanh cố tình há hốc miệng to hết cỡ, sau đó bè mặt ra chế giễu: “Trình độ “chém gió” của cô thực là ngày một kém”.
Hai người đang thì thầm to nhỏ thì bên này Hạ Hư Nguyên đã lau khô tay rồi bảo: “Mời cô lại đây điền thông tin vào!”
“Tôi điền hộ cô ta!” Nhằm để lại ấn tượng tốt trước mặt “chân mệnh thiên tử” rằng mình có lòng giúp đỡ người khác, Bạch Bách Thanh rối rít nhận lấy cây bút, hí hoáy ghi lấy ghi để.
Diệp Tây Hi đang nhìn từ phía sau, đột nhiên kêu lên: “Nhầm rồi, tôi năm nay mới 19 tuổi, sao lại ghi là 20?”
Bạch Bách Thanh chép chép miệng: “Sự thực thì cô năm nay đúng là 20 tuổi mà!”
“Cái gì?”
“Tôi cũng nhờ nghe lỏm bố mẹ tôi nói chuyện mới biết đấy chứ, thì ra hồ sơ khai sinh của cô đã từng sửa qua”. Bạch Bách Thanh mỉm cười với Hạ Hư Nguyên: “Tôi có thể lừa cô, nhưng tuyệt đối không thể lừa bác sĩ đây”.
“Tự nhiên đem chuyện này ra để nịnh nọt, anh thật là vô duyên!”
“Tôi không vô duyên sao đánh bạn nổi với cô!”
Hai người họ không mảy may để ý đến luồng sáng bất chợt lóe lên trong mắt Hạ Hư Nguyên .
Diệp Tây Hi đang mải cãi nhau với Bạch Bách Thanh thì bỗng thấy đau nhói ở đầu ngón tay, lúc định thần lại mới phát hiện thì ra là Hạ Hư Nguyên đang cầm kim tiêm chọc vào ngón tay của mình để lấy máu.
“Làm cái gì vậy!” Diệp Tây Hi la lên.
Hạ Hư Nguyên cất xong mẫu máu, sau đó khẽ mỉm cười với hai người: “Tôi muốn nghiên cứu một chút về máu người”.
Giọng điệu rất nhỏ nhẹ, lại kết hợp với nụ cười pha lẫn vẻ cổ quái, nhất thời khiến hai người bọn Diệp Tây Hi không khỏi kinh hoảng.
“Cô có thể điền thêm địa chỉ không?” Hạ Hư Nguyên tiếp tục hỏi: “Có thể tôi sẽ tới tìm cô nữa cũng ….nên”.
Lời còn chưa dứt, tiếng “nên” còn chưa kịp phát ra thì hai người trước mặt đã dông tuốt ra khỏi cửa không thấy đâu nữa.
Hạ Hư Nguyên nhún vai, tự mình đem mẫu máu của Diệp Tây Hi lên tiêu bản kính hiển vi và bắt đầu quan sát.
Lúc này, cánh cửa trong phòng khám vẫn đóng im ỉm suốt nãy giờ bỗng mở ra, một cô gái có dáng dấp cao ráo, dung mạo xinh đẹp bước ra, uể oải ngáp dài, lúc cất tiếng, giọng nói thực liễu yếu đào tơ và dễ nghe đến lạ thường: “Em à, em toàn đi hù dọa bệnh nhân thôi à!”
Hạ Hư Nguyên không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ cất tiếng trả lời nho nhỏ:“Tôi nhớ mẹ đến nay vẫn không chịu nói rõ chúng ta rốt cục ai là người được sinh ra trước, vì vậy, em gái yêu quý, em đừng có mà xưng hô bừa bãi kiểu đó”.
Hạ Từ Viện ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, khẽ rung rung đùi, vừa liếc xéo ông anh hay cậu em song sinh của mình vừa than thở: “Cứ mò kim đáy bể kiểu đó thì tìm đến lúc đầu tóc bạc phơ cũng chẳng tìm thấy đâu”.
“Không cần phải đợi lâu vậy đâu”.
“Sao cơ?”
“Báo ngay cho Phùng Tuyền”. Hạ Hư Nguyên vẫn chăm chú nhìn vào kính hiển vi, miệng khẽ lẩm bẩm: “Tôi đã tìm thấy cô ta”.
Trên xe, Diệp Tây Hi và Bạch Bách Thanh hai người trống ngực đập liên hồi, không ngừng thở dốc.
“Giờ anh tin rồi chứ, anh ta đúng là biến thái kinh khủng”. Diệp Tây Hi trừng mắt lên với anh bạn.
“Đúng thật là…không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”. Bạch Bách Thanh vẫn còn chưa hết sợ.
“Mà rõ ràng là anh trọng sắc khinh bạn”, nói đến đây, Diệp Tây Hi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó bèn cất tiếng hỏi: “Lúc nãy anh bảo năm nay tôi 20 tuổi, không phải là thật đấy chứ?”
“Cái này…”
“Bạch Bách Thanh!”
“Được rồi, được rồi, tôi nói, nhưng cô không được cho ai biết là tôi kể cho cô đâu nhé”.
“Nói mau!”
“Chính là hôm sinh nhật cô vào tháng trước,chẳng phải là mẹ tôi làm bánh gato cho cô sao,tôi muốn ăn vụng một ít, kết quả là khi đi đến bếp thì nghe thấy cha mẹ tôi đang nói chuyện về nhà cô, họ thì thầm to nhỏ nên tôi chỉ nghe được một chút, chính là chuyện mẹ cô đã qua đời được 20 năm rồi.”
“Không thể nào, mẹ tôi qua đời khi sinh tôi vì khó đẻ mà, tính ra thì đến nay mới 19 năm mới đúng.”
“Nghe tôi nói hết đã,họ còn bảo cái gì mà…. may mà lúc đầu sửa ngày tháng năm sinh của cô muộn đi một năm không thì đã nguy rồi.”
“Nguy rồi?có gì mà nguy rồi chứ?”
“Cái này thì tôi chịu, không biết nữa”
“Có khi nào là cha mẹ anh nhầm lẫn gì chăng?”
“Sao có thể chứ,lúc đó là mẹ tôi đỡ đẻ cho mẹ cô,lẽ nào bà nhớ nhầm được.”
Diệp Tây Hi khẽ chau mày,trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Người sói là một loại động vật vô cùng thần bí,cũng có thể nói rằng bọn họ là một giống người vô cùng thần bí…Không sai,tôi hơi nghiêng về nhận định họ là một giống người. Bởi lẽ hình dáng thường ngày của họ thì là người thường,nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi họ sẽ biến thành sói, tuy nhiên, người sói năng lực cao có thể biến hình tùy ý”.
Trong phòng thí nghiệm,giáo sư Cruise đang đứng trên bục giảng, diễn thuyết rất hùng hồn,giọng nói vẫn âm vang như thường ngày. Mái tóc hoa râm không ngừng phất phơ trước trán khiến cho ông ta cứ phải ba lần bảy lượt đưa tay vuốt ra phía sau,động tác này khiến cho một đám sinh viên ngỗ nghịch cười rộ lên.
“Ma cà rồng sợ tỏi,còn người sói lại sợ bạc,vì vậy,cách duy nhất để giết chết người sói là mạ bạc ở đầu đạn,sau đó bắn thẳng vào tim nó… Lý Bá Đặc,anh có cao kiến gì chăng?” Giáo sư Cruise đột ngột hỏi cậu sinh viên đang cười to nhất.
Lý Bá Đặc thủng thẳng đứng dậy, gãi đầu gãi tai, cất tiếng ra vẻ coi thường: “Thưa giáo sư, ý ngài là bọn chúng chính là phiên bản sơ cấp của người biến hình Transformers trong truyền thuyết?”
Câu trả lời khiến cho khắp giảng đường vang lên tiếng cười ha hả.
“Lý Bá Đặc,để tôi cho anh hay,trời bỗng nhiên nổi gió thì ắt không phải là vô cớ,nhiều khi truyền thuyết là cách diễn giải khác cho sự thật”. Giáo sư Cruise cố nén cơn giận,từ từ đi đến phía bàn cậu sinh viên đang ngồi:“Vì thế,bất cứ khi nào anh cũng có thể gặp phải tình huống đó,tôi chỉ có thể nói chúc anh may mắn mà thôi.”
Lý Bá Đặc cười khẩy:“Vậy là từ hôm nay tôi phải mang đầu đạn mạ bạc và súng ngắn trong người,nói không chừng hôm nào gặp phải,sẽ đánh chết một con,đem về cho giáo sư ngài làm tiêu bản thí nghiệm”.
Xung quanh lại rộ lên một tràng cười.
“Anh làm không nổi đâu,năng lực ẩn nấp,tốc độ,sự nhạy bén của họ cao gấp 10 lần người thường,cũng có nghĩa là...” Giáo sư Cruise ném cho Lý Bá Đặc một ánh nhìn sắc lạnh:“….Khi anh rút súng ra,họ đã cắn nát cổ họng anh rồi,hoặc đã dùng móng vuốt sắc nhọn moi tim anh ra,sau đó chồm lên,xé thịt anh ra từng miếng từng miếng một. Vậy đấy,cuối cùng anh sẽ được tìm thấy,những gì còn lại là một bộ xương trắng hếu… Dĩ nhiên,tiêu bản kiểu đó với tôi cũng không tồi chút nào.”
“Dù sao… tôi không tin có loại động vật như người sói”. Lý Bá Đặc bị ánh mắt của giáo sư Cruise nhìn chằm chằm đến độ lạnh hết cả sống lưng,dù vậy cậu ta vẫn không chịu khuất phục.
Giáo sư Cruise vỗ mạnh lên vai cậu chàng:“Con trai,bản chất sự việc sẽ không thay đổi vì cá nhân anh tin hay không. Có điều,thành tích của anh sẽ vì thế mà thay đổi đấy… Học kỳ này, anh “xác định” với tôi rồi”.
“Nhìn thấy chưa,đây là lý do tại sao tôi chọn bài giảng của giáo sư Cruise”. Bạch Bách Thanh thì thầm:“Chỉ cần cô ra vẻ tin vào sự tồn tại của người sói,ông ấy sẽ cho cô điểm cao.”
“Vì điểm số cao mà anh từ bỏ lòng tự tôn,rõ ràng anh đang tự lừa dối niềm tin của bản thân?” Diệp Tây Hi huơ huơ tay liếc xéo anh chàng:“Tiểu Bạch,anh thật là không giữ vững lập trường.”
“Để được ăn điểm tâm của nhà thờ,ai đó đã chạy đi nói với bà sơ là mình tin vào thượng đế, loại người này có tư cách nói tôi như vậy sao?” Bạch Bách Thanh cũng khinh khỉnh lườm nguýt cô bạn.
“Nhưng chuyện này hoàn toàn khác,bố tôi không muốn tôi đến gần giáo sư Cruise”.
“Mẹ tôi cũng không cho tôi đến gần ông ta,nhưng vì điểm số chúng ta buộc phải hi sinh thôi”.
Hai người đang nói chuyện thì giáo sư Cruise đã bắt đầu giảng về phần thực nghiệm:“Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành thí nghiệm về sự khuếch tán trong môi trường agar (môi trường thạch)(1),đó là một thí nghiệm trong quá trình hóa nghiệm mẫu máu,tên thí nghiệm nghĩa là nó có thể dùng để phân biệt máu người và máu động vật. Các bạn hãy chú ý đến tấm agar trên bàn,trên đó có một lỗ nhỏ trong đó đã đổ huyết thanh kháng thể miễn dịch ở người và dung dịch đối chiếu. Các bạn hãy tự lấy mẫu máu của mình,nhỏ vào trong cái lỗ đó,sau khi khuếch tán sẽ tạo thành một kết tủa trắng,chứng thực đó là máu người… ”
“Cô thử đi!” Bạch Bách Thanh đưa kim tiêm cho Diệp Tây Hi .
“Tiểu Bạch,anh còn có tính người không đấy?Tháng nào tôi cũng mất máu suốt 7 ngày,anh còn bảo tôi lấy máu?”
“Không còn cách nào khác,cô cũng biết tôi hễ thấy máu là ngất xỉu mà”.
“May mà anh không phải đàn bà con gái.” Diệp Tây Hi cầm lấy kim tiêm với vẻ hết sức bất bình,cắn răng rạch một đường trên ngón tay,một giọt máu nhỏ xuống tấm agar,màu đỏ tươi rói rất bắt mắt.
“Tây Hi,tôi nghi ngờ máu của cô sẽ không chuyển sắc đâu.” Bạch Bách Thanh chọc ghẹo:“Cô suốt ngày chỉ ngủ,về căn bản đã thoái hóa thành heo rồi.”
Diệp Tây Hi “xì” một tiếng,ra bộ không thèm để ý.
Thế nhưng…
5 phút sau,kết tủa màu trắng như dự kiến vẫn không thấy đâu cả.
Bạch Bách Thanh ở bên cạnh nhịn cười đến đau cả ruột.