Tập 1: Giao lộ định mệnh
Sài Gòn về đêm, khoác lên mình tấm áo lụa lung linh, dệt nên từ ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà chọc trời và dòng xe cộ hối hả. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp phồn hoa ấy là những góc khuất tăm tối, nơi luật pháp dường như bất lực, và những thế lực ngầm đang âm thầm thao túng.
Mưa tháng sáu trút xuống như thác đổ, từng hạt nặng trĩu táp vào mặt đường, tạo thành những vũng nước loang lổ dưới ánh đèn vàng vọt. Trong con hẻm nhỏ số 37, ẩm ướt và tối tăm, Trương Hiểu Tuệ An, nữ đặc vụ của đội phòng chống ma tuý đang cẩn trọng di chuyển. Cô khoác trên mình chiếc áo gió màu đen, bó sát, tôn lên vóc dáng khỏe khoắn. Mái tóc tém cá tính ướt sũng, bết vào gò má, nhưng không làm mờ đi ánh mắt sắc lạnh, tinh anh đang tập trung cao độ.
Đêm nay, cô đang theo dõi một vụ giao dịch ma tuý lớn. Nguồn tin mật báo rằng một lượng lớn hàng cấm sẽ được chuyển giao tại con hẻm này. Tuệ An siết chặt khẩu súng Beretta M9 trong tay, sẵn sàng hành động. Hơi thở cô phả ra thành làn khói mỏng, tan biến trong màn mưa lạnh lẽo.
Từ phía cuối con hẻm, một bóng đen cao lớn xuất hiện, đổ dài trên bức tường gạch loang lổ. Dáng người ấy toát lên vẻ uy quyền và nguy hiểm khó tả. Đó là Lâm Hải Phong, người thừa kế duy nhất của gia tộc Lam Phong - một gia tộc giàu có và quyền lực bậc nhất Sài Thành, nhưng cũng dính líu đến nhiều hoạt động mờ ám trong thế giới ngầm. Anh khoác trên mình chiếc áo da đen, bóng loáng dưới ánh đèn mờ ảo, che khuất phần lớn khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống.
Hải Phong không hề biết đến sự hiện diện của Tuệ An. Anh đến đây để giải quyết một vấn đề riêng, một món nợ máu mà gia tộc Lam Phong đã dây dưa từ lâu. Đêm nay, anh phải chấm dứt nó, dù có phải trả bất cứ giá nào.
Khi Hải Phong đến gần điểm hẹn, Tuệ An bất ngờ lao ra từ sau bức tường đổ nát, chĩa thẳng khẩu súng về phía anh.
"Đứng yên!" Giọng cô vang lên, đanh thép và đầy uy lực, át cả tiếng mưa rơi.
Hải Phong khựng lại, đôi mắt sắc lạnh ẩn sau bóng tối của chiếc mũ lưỡi trai nheo lại, lóe lên tia sáng nguy hiểm. Anh không ngờ lại có cảnh sát ở đây. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ.
"Cảnh sát?" Giọng anh trầm khàn, mang theo chút khinh bạc. "Cô nhầm người rồi."
"Tôi không nhầm. Bỏ vũ khí xuống, úp mặt vào tường!" Tuệ An ra lệnh, không hề nao núng. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ người đàn ông này, một loại khí chất chỉ có ở những kẻ đứng đầu thế giới ngầm.
Đúng lúc đó, một nhóm người khác xuất hiện từ phía sau Tuệ An, chúng là mục tiêu thật sự của cô trong chuyên án lần này. Tiếng súng nổ chát chúa, xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Những tia lửa lóe sáng, phản chiếu trên những vũng nước mưa, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và nguy hiểm.
Tuệ An buộc phải quay lại đối phó, tạo cơ hội cho Hải Phong lùi vào bóng tối. Trong lúc hỗn loạn, anh kịp nhìn thấy bảng tên trên ngực cô: "Trương Hiểu Tuệ An". Cái tên ấy, như một tia chớp, lóe sáng trong tâm trí anh, khơi dậy một cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Tuệ An, với kỹ năng chiến đấu điêu luyện, nhanh chóng hạ gục hai tên tội phạm. Nhưng số lượng của chúng quá đông, lại được trang bị vũ khí hạng nặng, cô dần rơi vào thế bất lợi.
Bất ngờ, một bóng đen lao ra từ phía sau, quật ngã tên đang chĩa súng vào Tuệ An. Là Hải Phong! Anh đã không bỏ đi, mà quay lại giúp cô.
"Đi thôi!" Hải Phong hét lên, kéo Tuệ An chạy về phía cuối con hẻm.
Vừa chạy, Tuệ An vừa hét lên, cố gắng át tiếng mưa và tiếng súng: "Anh là ai? Tại sao lại giúp tôi?"
"Bây giờ không phải lúc để giải thích!" Hải Phong đáp, giọng nói gấp gáp. "Chúng ta cần thoát khỏi đây trước, lũ chuột đó sẽ quay lại."
Họ chạy xuyên qua mê cung của những con hẻm nhỏ, chằng chịt như mạng nhện, tiếng súng vẫn đuổi theo sát nút. Tuệ An nhận ra, người đàn ông bí ẩn này không hề tầm thường. Anh di chuyển nhanh nhẹn, dứt khoát, và có khả năng chiến đấu không hề thua kém cô, thậm chí có phần vượt trội.
Cuối cùng, họ cũng thoát khỏi sự truy đuổi, bỏ lại sau lưng con hẻm tối tăm và tiếng súng đạn. Hải Phong dẫn Tuệ An đến một con đường lớn, nơi ánh đèn đường đã xua tan bóng tối.
"Anh là ai?" Tuệ An hỏi lại, vẫn còn thở hổn hển, khẩu súng vẫn lăm lăm trên tay.
Hải Phong tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, để lộ khuôn mặt điển trai, góc cạnh, lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa một nét gì đó rất đỗi dịu dàng. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn xoáy sâu vào tâm can cô.
"Lâm Hải Phong," anh trả lời, từng chữ chậm rãi, rõ ràng. "Và tôi nghĩ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, đặc vụ Trương Hiểu Tuệ An."
Nói xong, anh quay lưng bước đi, hòa vào dòng người trên phố, để lại Tuệ An đứng đó, sững sờ dưới màn mưa, trong lòng ngổn ngang trăm mối nghi hoặc.
Kết thúc tập 1.
Sài Gòn về đêm, khoác lên mình tấm áo lụa lung linh, dệt nên từ ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà chọc trời và dòng xe cộ hối hả. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp phồn hoa ấy là những góc khuất tăm tối, nơi luật pháp dường như bất lực, và những thế lực ngầm đang âm thầm thao túng.
Mưa tháng sáu trút xuống như thác đổ, từng hạt nặng trĩu táp vào mặt đường, tạo thành những vũng nước loang lổ dưới ánh đèn vàng vọt. Trong con hẻm nhỏ số 37, ẩm ướt và tối tăm, Trương Hiểu Tuệ An, nữ đặc vụ của đội phòng chống ma tuý đang cẩn trọng di chuyển. Cô khoác trên mình chiếc áo gió màu đen, bó sát, tôn lên vóc dáng khỏe khoắn. Mái tóc tém cá tính ướt sũng, bết vào gò má, nhưng không làm mờ đi ánh mắt sắc lạnh, tinh anh đang tập trung cao độ.
Đêm nay, cô đang theo dõi một vụ giao dịch ma tuý lớn. Nguồn tin mật báo rằng một lượng lớn hàng cấm sẽ được chuyển giao tại con hẻm này. Tuệ An siết chặt khẩu súng Beretta M9 trong tay, sẵn sàng hành động. Hơi thở cô phả ra thành làn khói mỏng, tan biến trong màn mưa lạnh lẽo.
Từ phía cuối con hẻm, một bóng đen cao lớn xuất hiện, đổ dài trên bức tường gạch loang lổ. Dáng người ấy toát lên vẻ uy quyền và nguy hiểm khó tả. Đó là Lâm Hải Phong, người thừa kế duy nhất của gia tộc Lam Phong - một gia tộc giàu có và quyền lực bậc nhất Sài Thành, nhưng cũng dính líu đến nhiều hoạt động mờ ám trong thế giới ngầm. Anh khoác trên mình chiếc áo da đen, bóng loáng dưới ánh đèn mờ ảo, che khuất phần lớn khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống.
Hải Phong không hề biết đến sự hiện diện của Tuệ An. Anh đến đây để giải quyết một vấn đề riêng, một món nợ máu mà gia tộc Lam Phong đã dây dưa từ lâu. Đêm nay, anh phải chấm dứt nó, dù có phải trả bất cứ giá nào.
Khi Hải Phong đến gần điểm hẹn, Tuệ An bất ngờ lao ra từ sau bức tường đổ nát, chĩa thẳng khẩu súng về phía anh.
"Đứng yên!" Giọng cô vang lên, đanh thép và đầy uy lực, át cả tiếng mưa rơi.
Hải Phong khựng lại, đôi mắt sắc lạnh ẩn sau bóng tối của chiếc mũ lưỡi trai nheo lại, lóe lên tia sáng nguy hiểm. Anh không ngờ lại có cảnh sát ở đây. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ.
"Cảnh sát?" Giọng anh trầm khàn, mang theo chút khinh bạc. "Cô nhầm người rồi."
"Tôi không nhầm. Bỏ vũ khí xuống, úp mặt vào tường!" Tuệ An ra lệnh, không hề nao núng. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ người đàn ông này, một loại khí chất chỉ có ở những kẻ đứng đầu thế giới ngầm.
Đúng lúc đó, một nhóm người khác xuất hiện từ phía sau Tuệ An, chúng là mục tiêu thật sự của cô trong chuyên án lần này. Tiếng súng nổ chát chúa, xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Những tia lửa lóe sáng, phản chiếu trên những vũng nước mưa, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và nguy hiểm.
Tuệ An buộc phải quay lại đối phó, tạo cơ hội cho Hải Phong lùi vào bóng tối. Trong lúc hỗn loạn, anh kịp nhìn thấy bảng tên trên ngực cô: "Trương Hiểu Tuệ An". Cái tên ấy, như một tia chớp, lóe sáng trong tâm trí anh, khơi dậy một cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Tuệ An, với kỹ năng chiến đấu điêu luyện, nhanh chóng hạ gục hai tên tội phạm. Nhưng số lượng của chúng quá đông, lại được trang bị vũ khí hạng nặng, cô dần rơi vào thế bất lợi.
Bất ngờ, một bóng đen lao ra từ phía sau, quật ngã tên đang chĩa súng vào Tuệ An. Là Hải Phong! Anh đã không bỏ đi, mà quay lại giúp cô.
"Đi thôi!" Hải Phong hét lên, kéo Tuệ An chạy về phía cuối con hẻm.
Vừa chạy, Tuệ An vừa hét lên, cố gắng át tiếng mưa và tiếng súng: "Anh là ai? Tại sao lại giúp tôi?"
"Bây giờ không phải lúc để giải thích!" Hải Phong đáp, giọng nói gấp gáp. "Chúng ta cần thoát khỏi đây trước, lũ chuột đó sẽ quay lại."
Họ chạy xuyên qua mê cung của những con hẻm nhỏ, chằng chịt như mạng nhện, tiếng súng vẫn đuổi theo sát nút. Tuệ An nhận ra, người đàn ông bí ẩn này không hề tầm thường. Anh di chuyển nhanh nhẹn, dứt khoát, và có khả năng chiến đấu không hề thua kém cô, thậm chí có phần vượt trội.
Cuối cùng, họ cũng thoát khỏi sự truy đuổi, bỏ lại sau lưng con hẻm tối tăm và tiếng súng đạn. Hải Phong dẫn Tuệ An đến một con đường lớn, nơi ánh đèn đường đã xua tan bóng tối.
"Anh là ai?" Tuệ An hỏi lại, vẫn còn thở hổn hển, khẩu súng vẫn lăm lăm trên tay.
Hải Phong tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, để lộ khuôn mặt điển trai, góc cạnh, lạnh lùng nhưng cũng ẩn chứa một nét gì đó rất đỗi dịu dàng. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn xoáy sâu vào tâm can cô.
"Lâm Hải Phong," anh trả lời, từng chữ chậm rãi, rõ ràng. "Và tôi nghĩ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, đặc vụ Trương Hiểu Tuệ An."
Nói xong, anh quay lưng bước đi, hòa vào dòng người trên phố, để lại Tuệ An đứng đó, sững sờ dưới màn mưa, trong lòng ngổn ngang trăm mối nghi hoặc.
Kết thúc tập 1.