Bản hợp đồng nguy hiểm (Tập 9)

KhNhư

Thành viên
Tham gia
1/7/2023
Bài viết
25
Tập 9: Lộ Diện Một Phần
Màn đêm đen đặc, tĩnh mịch như tấm vải liệm khổng lồ, bao trùm lấy thành phố. Trong căn phòng bí mật tại trụ sở Lam Phong, Hải Phong đang thoăn thoắt di chuyển, lần theo những dấu vết cuối cùng với hy vọng tìm ra bằng chứng kết tội Lâm Quốc Cường. Ngoài kia, Tuệ An mang theo chiếc USB giả với một trái tim nặng trĩu âu lo, cô đang tiến về điểm hẹn, sẵn sàng dấn thân vào hiểm nguy.

Nhờ sự trợ giúp của thiết bị nghe lén siêu nhỏ gắn trên người (đã bí mật cài vào người trong lúc "bị bắt cóc"), Hải Phong đã xác định được vị trí của chiếc USB thật. Nó được cất giấu trong một căn hầm bí mật, nằm ngay dưới phòng làm việc của Lâm Quốc Cường.

Hắn cẩn trọng di chuyển trong bóng tối, tránh né máy quay an ninh và những tay bảo vệ tuần tra. Kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong thế giới ngầm đã giúp hắn trở nên nhanh nhẹn và tinh ranh hơn bất cứ ai. Hắn đã quá quen với những hành động trong bóng tối như thế này.

Cùng lúc đó, theo chỉ dẫn trong tin nhắn thoại của Hải Phong, Tuệ An đã đến điểm hẹn, đó là một khu đất hoang vắng vẻ, um tùm cỏ dại ở ngoại ô thành phố. Cô dừng xe, tắt máy, ánh mắt sắc lạnh, cảnh giác quét qua màn đêm tĩnh mịch. Không gian hoang vắng, lạnh lẽo càng làm tăng thêm dự cảm bất an trong lòng cô.

Một chiếc xe ô tô màu đen, không biển số, từ từ tiến lại gần Tuệ An. Từ trên xe, hai gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặt mày bặm trợn bước xuống. Chúng không nói không rằng, chỉ lạnh lùng ra hiệu cho Tuệ An lên xe, ánh mắt sắc như dao, không cho phép cô kháng cự.

Tuệ An hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết đây là một trò chơi nguy hiểm, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải tin tưởng Hải Phong, tin tưởng vào kế hoạch B mà hắn đã vạch ra.

Chiếc xe lăn bánh đưa Tuệ An vào sâu trong màn đêm, hướng về phía trụ sở bề thế của Lam Phong. Ngồi trong xe, Tuệ An bí mật kích hoạt thiết bị định vị siêu nhỏ, được giấu kín trong cúc áo khoác. Cô hy vọng, tín hiệu này có thể giúp Trung úy Minh và đồng đội xác định được vị trí của cô, trong trường hợp có bất trắc xảy ra. Cô cũng tranh thủ gửi tin nhắn cho Minh, báo cho anh biết về tình hình hiện tại và kế hoạch của Hải Phong, với lời nhắn nhủ: "Hãy sẵn sàng hành động khi có tín hiệu từ tớ."

Tại trụ sở Lam Phong, Hải Phong đã đột nhập thành công vào căn hầm bí mật. Hắn cẩn thận vô hiệu hóa hệ thống báo động, rồi mở chiếc két sắt kiên cố. Bên trong, ngoài chiếc USB chứa đựng thông tin mật, còn có rất nhiều tài liệu, hồ sơ quan trọng, ghi chép lại những phi vụ làm ăn phi pháp của gia tộc.

Nhưng khi Hải Phong vừa lấy được chiếc USB và các tài liệu cần thiết, thì cánh cửa hầm bất ngờ bật mở. Ánh đèn sáng lóa hắt vào, soi rõ gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của Lâm Quốc Cường đang đứng đó, nở nụ cười đầy quỷ quyệt.

"Không ngờ, đứa cháu ngoan của ta lại có ngày phản bội ta," Lâm Quốc Cường nhếch mép cười, giọng nói đầy mỉa mai. "Ngươi nghĩ rằng, chỉ với vài ba trò mèo đó, có thể hạ bệ được ta sao?"

Hải Phong đứng sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn siết chặt chiếc USB và tập tài liệu trong tay. Đây là tất cả những gì hắn cần để đưa gia tộc Lam Phong ra ánh sáng.

"Ông đã biết?" Hải Phong hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

"Tao đã nghi ngờ từ lâu rồi," Lâm Quốc Cường đáp. "Từ cái ngày mày bắt đầu tỏ ra nghĩa hiệp, muốn thay đổi cái gia tộc này. Và nhất là khi mày qua lại với con nhỏ cảnh sát kia, tao đã biết, sớm muộn gì mày cũng sẽ phản bội."

Lâm Quốc Cường vẫy tay, ra hiệu cho đám tay chân đang lăm lăm vũ khí bao vây Hải Phong. Hắn ung dung châm một điếu xì gà, rít một hơi dài, rồi nhả ra làn khói trắng đục, che khuất đi ánh mắt nham hiểm.

"Mày nghĩ rằng, chỉ với chút thông tin rác rưởi đó, có thể hạ bệ được tao sao?" Lâm Quốc Cường cười khẩy, đầy khinh miệt. "Mày quá ngây thơ rồi, oắt con ạ. Ở cái thành phố này, quyền lực nằm trong tay kẻ mạnh, và tao, Lâm Quốc Cường này mới là kẻ nắm giữ quyền lực đó."

Trong lúc đó, Tuệ An đã được đưa đến phòng làm việc của Lâm Quốc Cường. Căn phòng rộng lớn, sang trọng, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lẽo, u ám đến nghẹt thở. Hắn đang ngồi ung dung trên chiếc ghế bành, xoay xoay ly rượu đỏ như máu trong tay, chờ đợi cô.

"Chào mừng cô đến với Lam Phong, cô đặc vụ xinh đẹp," Lâm Quốc Cường cất giọng, đầy vẻ khiêu khích. "Có vẻ như, kế hoạch của cô và thằng oắt đó đã thất bại thảm hại rồi."

Tuệ An im lặng, quan sát xung quanh. Cô nhận ra, đây là một cái bẫy. Bọn chúng đã biết tất cả và đang chờ đợi để giăng lưới bắt gọn cả hai.

"Đừng tìm kiếm vô ích," Lâm Quốc Cường nói, như đọc được suy nghĩ của cô. "Nó giờ này chắc không còn được lành lặn đâu, hoặc có khi, đã sang thế giới bên kia đoàn tụ với cha cô rồi. Hahaha. Thật đáng tiếc, phải không?" Hắn nhấp một ngụm rượu, tỏ vẻ thích thú một cách rùng rợn.

Tuệ An siết chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng. Cô không tin Hải Phong không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy. Nhất định, hắn đã có kế hoạch dự phòng của riêng mình.

"Ông muốn gì?" Tuệ An hỏi, giọng lạnh lùng.

"Tao muốn chiếc USB," Lâm Quốc Cường đáp, "và cả mạng sống của hai đứa mày. Một công đôi việc."

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa, phá tan bầu không khí căng thẳng:

"Chú đã nhầm rồi, chú Cường. Cháu vẫn còn sống và sống rất tốt là đằng khác."

Hải Phong xuất hiện, theo sau hắn là một nhóm người, mang theo vũ khí. Họ chính là những đàn em trung thành của Hải Phong, những người đã được hắn bí mật tập hợp và huấn luyện trong suốt thời gian qua.

Lâm Quốc Cường sững sờ, trợn mắt, không thể tin vào mắt mình. Hắn không ngờ, Hải Phong lại có thể phản công nhanh đến vậy, lại có thể tập hợp được lực lượng ngay trong sào huyệt của hắn.

"Mày... làm sao mày thoát được? Tao đã cho người canh giữ mày rất cẩn mật!" Lâm Quốc Cường lắp bắp, đánh rơi cả ly rượu trên tay, chất lỏng màu đỏ loang ra trên tấm thảm đắt tiền.

"Chú đã quá tự tin rồi" Hải Phong nhếch mép cười, từng bước tiến lại gần Lâm Quốc Cường. "Cháu đã nói rồi mà, cháu không phải là kẻ dễ bị bắt nạt đâu. Chú đã đánh giá quá thấp đứa cháu này rồi."

Sự thật đằng sau mọi kế hoạch là Hải Phong đã dự đoán được âm mưu của Lâm Quốc Cường. Hắn đã bí mật thay đổi kế hoạch vào phút chót, biến mình thành mồi nhử để dụ Lâm Quốc Cường sập bẫy, tạo cơ hội cho Tuệ An hành động. Việc hắn "bị bắt cóc" chỉ là một màn kịch, được dàn dựng hoàn hảo với sự trợ giúp của những tay chân thân tín.

"Đại ca, chúng tôi đã kiểm soát được tình hình," một người đàn ông, cánh tay phải của Hải Phong, cung kính báo cáo. "Đám tay chân của ông Cường đã bị khống chế."

Hải Phong gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Hắn nhìn sang Tuệ An, ánh mắt ánh lên tia tự hào. Kế hoạch của hắn đã thành công, một phần nhờ vào sự phối hợp ăn ý của cô.

"Sao anh không nói với tôi về kế hoạch này?" Tuệ An hỏi, có chút trách móc, nhưng cũng không giấu được sự nhẹ nhõm.

"Bí mật, bất ngờ mới là yếu tố then chốt, Tuệ An à," Hải Phong đáp, "Hơn nữa, tôi không muốn cô phải mạo hiểm."

Cuộc chiến giữa hai phe diễn ra ác liệt ngay trong trụ sở Lam Phong. Tiếng súng nổ, tiếng la hét, tiếng đổ vỡ vang vọng khắp tòa nhà, xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Tuệ An dù bị khống chế, nhưng với sự nhanh trí và kỹ năng chiến đấu, đã thoát khỏi vòng vây và cùng hỗ trợ Hải Phong. Cô đã học được cách tin tưởng hắn, tin tưởng vào con đường mà hắn đã chọn.

Trong lúc hỗn chiến, Hải Phong đã có cơ hội khống chế Lâm Quốc Cường. Hắn chĩa súng vào đầu ông ta, ánh mắt đầy căm phẫn, hằn học.

"Kết thúc rồi, chú Cường," Hải Phong nói, giọng lạnh lùng. "Hãy trả giá cho những tội ác mà chú đã gây ra. Hãy đền tội cho những mạng người, trong đó có cố cảnh sát Trương Hiểu Minh."

Nhưng rồi, Hải Phong khựng lại. Hắn nhìn người đàn ông đang run rẩy trước họng súng của mình, người đàn ông đã từng nuôi nấng hắn, dạy dỗ hắn, người đàn ông mà hắn từng gọi là chú, từng kính trọng.

Một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội diễn ra trong lòng Hải Phong. Giữa một bên là công lý, là thù hận và một bên là tình thân, là nghĩa dưỡng dục. Giết ông ta, hắn sẽ chấm dứt được mọi chuyện, sẽ trả thù cho những nạn nhân của gia tộc. Nhưng giết ông ta, hắn cũng sẽ trở thành một kẻ sát nhân, không khác gì những kẻ mà hắn đang muốn tiêu diệt.

"Hải Phong, đừng!" Tuệ An, từ phía sau, lên tiếng, như thấu hiểu được sự giằng xé trong lòng hắn. "Hãy để pháp luật trừng trị ông ta. Đừng để thù hận biến anh thành một con quỷ."

Hải Phong từ từ hạ súng xuống, khiến Tuệ An và cả Lâm Quốc Cường ngỡ ngàng. Hơi thở hổn hển, hắn nhìn người chú ruột của mình bằng ánh mắt phức tạp.

"Tôi sẽ không giết ông," Hải Phong nói, giọng khàn đặc, đầy mệt mỏi. "Pháp luật sẽ trừng trị ông, sẽ phán xét những tội ác của ông, của gia tộc Lam Phong."

"Mày... mày sẽ phải hối hận, Hải Phong!" Lâm Quốc Cường gằn giọng, ánh mắt lóe lên tia hận thù. "Tao thề, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!"

Hải Phong không đáp, chỉ quay lưng bước đi. Hắn đã đưa ra lựa chọn của mình và hắn tin, đó là lựa chọn đúng đắn.

Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ bên ngoài, chói tai và dồn dập. Đội của Trung úy Minh, sau khi nhận được tín hiệu định vị và tin nhắn khẩn cấp từ Tuệ An, đã kịp thời có mặt, bao vây toàn bộ trụ sở Lam Phong.

Lâm Quốc Cường và đám tay chân bị bắt giữ. Hải Phong, dù là người có công lớn, đã giúp cảnh sát phá tan đường dây tội phạm nguy hiểm, nhưng cũng không tránh khỏi liên đới. Hắn sẽ phải đối mặt với pháp luật, phải trả giá cho những sai lầm trong quá khứ, nhưng có lẽ, đó là cái giá mà hắn sẵn sàng trả để chuộc lại lỗi lầm của gia tộc, và để bắt đầu một cuộc đời mới, lương thiện hơn, không còn phải sống trong bóng tối của tội ác.

Khi bị còng tay và dẫn giải lên xe cảnh sát, Hải Phong quay đầu lại nhìn Tuệ An, nở một nụ cười buồn, khó hiểu.

"Cảm ơn cô, Tuệ An," hắn nói, ánh mắt chân thành. "Vì đã tin tưởng tôi và cho tôi cơ hội để làm lại." Rồi hắn quay sang Minh, "Đặc vụ Minh, nhờ anh để ý và chăm sóc cô ấy."

Tuệ An nhìn theo bóng Hải Phong khuất dần sau cánh cửa xe, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa nuối tiếc, vừa hy vọng. Cô biết, đây có lẽ là lần cuối cùng cô gặp hắn. Một mối quan hệ vừa chớm nở, đã vội tàn phai. Nhưng cô tin, Hải Phong đã lựa chọn đúng, và hắn sẽ tìm được sự thanh thản cho tâm hồn mình, sau bao giông bão.

Sau khi chứng kiến tất cả, Minh tiến lại gần Tuệ An. Anh không trách móc, không phán xét, chỉ im lặng khoác lên vai cô chiếc áo khoác của mình, như một lời an ủi, động viên.

"Về thôi An," Minh nói, giọng trầm ấm. "Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chúng ta đã làm được, dù cái giá phải trả có hơi đắt." Anh liếc nhìn chiếc xe chở Hải Phong đang đi xa dần.

"Ừ, về thôi," Tuệ An khẽ đáp, ngước nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao bắt đầu lấp lánh, hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn.

Kết thúc tập 9.
 
Quay lại
Top Bottom