Tập 7: Mối Liên Kết Nguy Hiểm
Bầu trời hửng sáng sau cơn mưa đêm, những tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt thanh tú đang say ngủ của Tuệ An. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài yên bình ấy là một tâm trí đang cuộn sóng, ngổn ngang những suy tư về cuộc gặp gỡ với Hải Phong và quyết định táo bạo mà cô đã đưa ra.
Tại trụ sở cảnh sát, Tuệ An cùng với cánh tay trái phải băng bó vì vết thương, đang tường trình lại vụ đụng độ tại bến cảng. Cô giấu nhẹm sự thật về việc Hải Phong đã cứu cô, chỉ nói rằng mình đã may mắn chạy thoát nhờ vào sự yểm trợ của một người bí ẩn. Trung úy Minh, đồng nghiệp và cũng là người bạn thân thiết của cô tại sở cảnh sát, lắng nghe với ánh mắt đượm đầy lo lắng, pha lẫn nghi ngờ.
"Cậu chắc chắn không sao chứ, Tuệ An?" Minh hỏi, sau khi Tuệ An kết thúc bản báo cáo. "Bọn tội phạm đó không hề động đến cậu sao? Theo thông tin trinh sát, bọn chúng rất manh động và tàn nhẫn."
"Tớ không sao," Tuệ An đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, tránh né ánh mắt dò xét của Minh. "Chỉ là chút xây xát ngoài da thôi. Có lẽ bọn chúng không ngờ tớ lại phản kháng quyết liệt đến vậy."
Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn vương vấn chút hoài nghi. Anh biết Tuệ An rất giỏi, khả năng chiến đấu của cô thuộc hàng top trong đội, nhưng việc cô có thể một mình thoát khỏi vòng vây của đám tay chân Lam Phong, lại còn gần như nguyên vẹn là điều khó tin, ngay cả với anh. Hơn nữa, vết thương trên cánh tay cô rõ ràng là do bị chém, chứ không phải do va đập thông thường.
Rời khỏi sở cảnh sát, Tuệ An nhận được một tin nhắn từ số lạ, là Hải Phong. Hắn hẹn gặp cô tại một địa điểm bí mật - một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh nằm nép mình bên bờ Hồ Tây. Hắn nói rằng có chuyện quan trọng muốn bàn, liên quan đến kế hoạch tiếp theo.
Tuệ An do dự. Cô biết nếu gặp Hải Phong lúc này chẳng khác nào đùa với lửa, nhất là khi mối quan hệ giữa họ đã nảy sinh chuyển biến sau sự kiện ở bến cảng. Nhưng cô cũng hiểu đây có thể là cơ hội duy nhất để cô tiếp cận gần hơn với những bí mật đen tối của gia tộc Lam Phong. Cuối cùng, sự tò mò, khao khát tìm ra sự thật và cả một chút rung động khó lý giải với Hải Phong đã chiến thắng. Thế là cô quyết định đến gặp hắn.
Hải Phong đã ngồi sẵn ở đó tại một góc khuất bên cạnh cửa sổ nhìn ra mặt hồ lăn tăn sóng. Hắn đang nhâm nhi ly cà phê đen, đặc quánh, ánh mắt xa xăm, trầm mặc như đang chìm đắm trong dòng suy tư của riêng mình.
"Anh hẹn tôi ra đây có việc gì?" Tuệ An hỏi, sau khi ổn định chỗ ngồi, liền hỏi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn cho cô xem cái này," Hải Phong không vòng vo, đẩy về phía cô một chiếc máy tính bảng.
Trên màn hình là hình ảnh máy quay an ninh ghi lại cảnh hỗn chiến tại bến cảng đêm qua. Nhưng góc quay này, rõ ràng và chi tiết hơn, cho thấy toàn bộ diễn biến sự việc. Nó cho thấy Hải Phong đã chiến đấu dũng cảm thế nào để bảo vệ cô và cả việc hắn đã cố tình tạo ra sơ hở, giúp cô có cơ hội tẩu thoát an toàn.
"Anh..." Tuệ An sững sờ, không thốt nên lời. Cô không ngờ, hắn lại có được đoạn phim này.
"Đừng hiểu lầm," Hải Phong nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhấp một ngụm cà phê. "Tôi làm vậy không hoàn toàn vì cô. Tôi chỉ không muốn mọi chuyện đi quá xa, vượt ngoài tầm kiểm soát. Dù sao cô cũng là cảnh sát và tôi thì không muốn dây dưa, dính líu quá nhiều với pháp luật, ít nhất là vào thời điểm nhạy cảm này."
Sau đó, Hải Phong còn tiết lộ thêm thông tin về kế hoạch của chú mình, Lâm Quốc Cường cho Tuệ An nghe. Hắn cho cô biết việc ông ta đang chuẩn bị cho một phi vụ lớn, buôn bán ma túy với số lượng khổng lồ và lần này, để chắc chắn thành công, ông ta sẽ đích thân ra mặt, trực tiếp chỉ đạo.
"Đây là cơ hội ngàn vàng để bắt gọn hắn và đưa toàn bộ băng đảng của ông ta ra ánh sáng," Hải Phong nói với ánh mắt đầy kiên định. "Nhưng chúng ta cần phải hành động nhanh chóng, quyết đoán và cẩn thận. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, dù là nhỏ nhất, mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể, tính mạng của chúng ta cũng khó mà bảo toàn."
Tuệ An gật đầu, trong lòng trào dâng quyết tâm, ý chí sắt đá. Cô biết, đây là cơ hội ngàn năm có một để đưa gia tộc Lam Phong ra ánh sáng và cũng là cơ hội, dù mong manh, để cô tìm ra uẩn khúc đằng sau cái chết của cha mình năm xưa.
"Anh có chắc là muốn làm việc này không, Hải Phong?" Tuệ An hỏi, ánh mắt dò xét, vẫn không giấu được chút hoài nghi. "Phản bội gia tộc, phản bội chú ruột của mình, đó không phải là một quyết định dễ dàng, nhất là với một người coi trọng gia đình như anh."
Hải Phong im lặng hồi lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn, giằng xé. "Tôi không còn lựa chọn nào khác, Tuệ An," hắn nói, giọng trầm buồn. "Tôi không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ trước những tội ác của họ, không thể để họ hủy hoại thanh danh gia tộc. Tôi thà mất tất cả, còn hơn là phải sống cả đời trong dằn vặt, trong sự ô nhục và tội lỗi."
Họ bàn bạc, thảo luận, vạch ra kế hoạch hành động chi tiết. Vì am hiểu về cách thức vận hành của gia tộc, hắn sẽ cung cấp thông tin, còn Tuệ An, với nghiệp vụ của một cảnh sát, sẽ lên kế hoạch tác chiến. Họ phân công nhiệm vụ cụ thể, từng bước, từng bước, tiến gần hơn đến mục tiêu chung.
Càng làm việc cùng nhau, Tuệ An càng nhận ra, ranh giới giữa thiện và ác, giữa cảnh sát và tội phạm, dường như đang dần bị xóa nhòa trong tâm trí cô. Cô đã từng coi Hải Phong là kẻ thù, là đại diện cho những điều xấu xa, tội lỗi, nhưng giờ đây, cô không thể phủ nhận rằng, giữa họ đã nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt, một sự thấu hiểu, một sự tin tưởng, dù mong manh, dễ vỡ nhưng đầy mãnh liệt.
Họ dành nhiều thời gian bên nhau hơn, chia sẻ cho nhau những câu chuyện về quá khứ, về những ước mơ thầm kín và cả những nỗi đau chôn giấu trong lòng. Tuệ An nhận ra, Hải Phong không phải là một con quỷ dữ, máu lạnh như cô từng nghĩ, mà chỉ là một con người đang cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi vũng lầy tội lỗi của gia đình, dòng tộc.
Khi kế hoạch của họ đang dần đi vào quỹ đạo thì cũng là lúc nguy hiểm ập đến, nhanh như một cơn lốc. Lâm Quốc Cường, với sự ranh ma, tàn nhẫn của một ông trùm lão luyện, lão đã bắt đầu nghi ngờ Hải Phong. Ông ta ra lệnh cho tay chân thân tín theo dõi Hải Phong và phát hiện ra mối quan hệ bí mật giữa hắn và Tuệ An.
Một tối nọ, khi Tuệ An đang trên đường trở về nhà sau cuộc gặp với Hải Phong để phân tích những thông tin mà hắn cung cấp, cô bất ngờ bị tấn công bởi một nhóm người lạ mặt, bịt kín mặt. Chúng ra tay rất nhanh và tàn bạo, không hề nương tay, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu, thủ tiêu cô ngay lập tức.
Tuệ An chống trả quyết liệt, vận dụng hết những kỹ năng chiến đấu đã được huấn luyện, nhưng do bị đánh úp bất ngờ, lại thêm áp lực do lượng quân địch, cô nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, bị dồn vào chân tường. Đúng lúc đó, Hải Phong xuất hiện như một vị thần hộ mệnh, kịp thời giải cứu cho cô.
Trận đụng độ diễn ra ác liệt ngay trên con phố vắng. Hải Phong thân thủ phi phàm, thoăn thoắt như con thoi, ra tay dứt khoát, hạ gục từng tên côn đồ. Nhưng bọn chúng quá đông, lại liều lĩnh khiến hắn cũng phải hứng chịu không ít thương tích.
Trong lúc hỗn chiến, Tuệ An bị một tên côn đồ dùng dao tấn công. Hải Phong không chút do dự mà lao đến, lấy thân mình che chắn cho cô. Lưỡi dao sắc lạnh găm vào bả vai hắn, máu tuôn xối xả.
"Hải Phong!" Tuệ An hét lên trong kinh hoàng.
Nhưng Hải Phong không hề nao núng, hắn cắn răng chịu đựng, phản công mạnh mẽ, đánh gục tên côn đồ. Cuối cùng, sau một hồi giằng co, bọn chúng cũng phải tháo chạy khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đang đến gần.
Sau đó, Tuệ An dìu Hải Phong đến một nơi an toàn, lúc này cả hai đều đã thấm mệt. Cô lo lắng, run rẩy băng bó vết thương cho hắn. Vết chém rất sâu, máu vẫn không ngừng chảy.
"Anh điên rồi sao, Hải Phong?" Tuệ An nức nở, "Sao lại đỡ cho tôi nhát dao đó?"
Hải Phong nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ. "Vì tôi không thể để cô bị thương," hắn nói, giọng khàn đặc. "Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để..." Hắn bỏ lửng câu nói, ho ra máu.
"Để làm gì?" Tuệ An lo lắng hỏi, nước mắt lăn dài trên má.
"Để…để trả một phần món nợ năm xưa," Hải Phong thì thầm, "món nợ mà gia tộc Lam Phong đã nợ cha cô."
Tuệ An sững sờ. "Anh... anh biết chuyện đó sao?"
Hải Phong khẽ gật đầu, rồi thiếp đi vì mất máu.
Tuệ An vội vàng đưa Hải Phong đến bệnh viện. Cô may mắn nhận được sự trợ giúp từ một bác sĩ quen biết, người này đã hỗ trợ bí mật phẫu thuật và cứu Hải Phong qua cơn nguy kịch.
Nằm trên gi.ường bệnh, Tuệ An nắm chặt bàn tay Hải Phong, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Cô nhận thấy được mối quan hệ giữa họ đang dần thay đổi hơn rất nhiều so với cảm nhận của cô lúc ban đầu. Họ không còn là kẻ thù, cũng không đơn thuần là đồng đội. Giữa họ đã nảy sinh một mối liên kết đặc biệt, một mối liên kết nguy hiểm, ngang trái, nhưng cũng đầy hấp dẫn, được gắn kết bằng máu, bằng sự hy sinh và bằng cả những bí mật kinh hoàng từ quá khứ.
Kết thúc tập 7.
Bầu trời hửng sáng sau cơn mưa đêm, những tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt thanh tú đang say ngủ của Tuệ An. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài yên bình ấy là một tâm trí đang cuộn sóng, ngổn ngang những suy tư về cuộc gặp gỡ với Hải Phong và quyết định táo bạo mà cô đã đưa ra.
Tại trụ sở cảnh sát, Tuệ An cùng với cánh tay trái phải băng bó vì vết thương, đang tường trình lại vụ đụng độ tại bến cảng. Cô giấu nhẹm sự thật về việc Hải Phong đã cứu cô, chỉ nói rằng mình đã may mắn chạy thoát nhờ vào sự yểm trợ của một người bí ẩn. Trung úy Minh, đồng nghiệp và cũng là người bạn thân thiết của cô tại sở cảnh sát, lắng nghe với ánh mắt đượm đầy lo lắng, pha lẫn nghi ngờ.
"Cậu chắc chắn không sao chứ, Tuệ An?" Minh hỏi, sau khi Tuệ An kết thúc bản báo cáo. "Bọn tội phạm đó không hề động đến cậu sao? Theo thông tin trinh sát, bọn chúng rất manh động và tàn nhẫn."
"Tớ không sao," Tuệ An đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, tránh né ánh mắt dò xét của Minh. "Chỉ là chút xây xát ngoài da thôi. Có lẽ bọn chúng không ngờ tớ lại phản kháng quyết liệt đến vậy."
Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn vương vấn chút hoài nghi. Anh biết Tuệ An rất giỏi, khả năng chiến đấu của cô thuộc hàng top trong đội, nhưng việc cô có thể một mình thoát khỏi vòng vây của đám tay chân Lam Phong, lại còn gần như nguyên vẹn là điều khó tin, ngay cả với anh. Hơn nữa, vết thương trên cánh tay cô rõ ràng là do bị chém, chứ không phải do va đập thông thường.
Rời khỏi sở cảnh sát, Tuệ An nhận được một tin nhắn từ số lạ, là Hải Phong. Hắn hẹn gặp cô tại một địa điểm bí mật - một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh nằm nép mình bên bờ Hồ Tây. Hắn nói rằng có chuyện quan trọng muốn bàn, liên quan đến kế hoạch tiếp theo.
Tuệ An do dự. Cô biết nếu gặp Hải Phong lúc này chẳng khác nào đùa với lửa, nhất là khi mối quan hệ giữa họ đã nảy sinh chuyển biến sau sự kiện ở bến cảng. Nhưng cô cũng hiểu đây có thể là cơ hội duy nhất để cô tiếp cận gần hơn với những bí mật đen tối của gia tộc Lam Phong. Cuối cùng, sự tò mò, khao khát tìm ra sự thật và cả một chút rung động khó lý giải với Hải Phong đã chiến thắng. Thế là cô quyết định đến gặp hắn.
Hải Phong đã ngồi sẵn ở đó tại một góc khuất bên cạnh cửa sổ nhìn ra mặt hồ lăn tăn sóng. Hắn đang nhâm nhi ly cà phê đen, đặc quánh, ánh mắt xa xăm, trầm mặc như đang chìm đắm trong dòng suy tư của riêng mình.
"Anh hẹn tôi ra đây có việc gì?" Tuệ An hỏi, sau khi ổn định chỗ ngồi, liền hỏi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn cho cô xem cái này," Hải Phong không vòng vo, đẩy về phía cô một chiếc máy tính bảng.
Trên màn hình là hình ảnh máy quay an ninh ghi lại cảnh hỗn chiến tại bến cảng đêm qua. Nhưng góc quay này, rõ ràng và chi tiết hơn, cho thấy toàn bộ diễn biến sự việc. Nó cho thấy Hải Phong đã chiến đấu dũng cảm thế nào để bảo vệ cô và cả việc hắn đã cố tình tạo ra sơ hở, giúp cô có cơ hội tẩu thoát an toàn.
"Anh..." Tuệ An sững sờ, không thốt nên lời. Cô không ngờ, hắn lại có được đoạn phim này.
"Đừng hiểu lầm," Hải Phong nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhấp một ngụm cà phê. "Tôi làm vậy không hoàn toàn vì cô. Tôi chỉ không muốn mọi chuyện đi quá xa, vượt ngoài tầm kiểm soát. Dù sao cô cũng là cảnh sát và tôi thì không muốn dây dưa, dính líu quá nhiều với pháp luật, ít nhất là vào thời điểm nhạy cảm này."
Sau đó, Hải Phong còn tiết lộ thêm thông tin về kế hoạch của chú mình, Lâm Quốc Cường cho Tuệ An nghe. Hắn cho cô biết việc ông ta đang chuẩn bị cho một phi vụ lớn, buôn bán ma túy với số lượng khổng lồ và lần này, để chắc chắn thành công, ông ta sẽ đích thân ra mặt, trực tiếp chỉ đạo.
"Đây là cơ hội ngàn vàng để bắt gọn hắn và đưa toàn bộ băng đảng của ông ta ra ánh sáng," Hải Phong nói với ánh mắt đầy kiên định. "Nhưng chúng ta cần phải hành động nhanh chóng, quyết đoán và cẩn thận. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, dù là nhỏ nhất, mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể, tính mạng của chúng ta cũng khó mà bảo toàn."
Tuệ An gật đầu, trong lòng trào dâng quyết tâm, ý chí sắt đá. Cô biết, đây là cơ hội ngàn năm có một để đưa gia tộc Lam Phong ra ánh sáng và cũng là cơ hội, dù mong manh, để cô tìm ra uẩn khúc đằng sau cái chết của cha mình năm xưa.
"Anh có chắc là muốn làm việc này không, Hải Phong?" Tuệ An hỏi, ánh mắt dò xét, vẫn không giấu được chút hoài nghi. "Phản bội gia tộc, phản bội chú ruột của mình, đó không phải là một quyết định dễ dàng, nhất là với một người coi trọng gia đình như anh."
Hải Phong im lặng hồi lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn, giằng xé. "Tôi không còn lựa chọn nào khác, Tuệ An," hắn nói, giọng trầm buồn. "Tôi không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ trước những tội ác của họ, không thể để họ hủy hoại thanh danh gia tộc. Tôi thà mất tất cả, còn hơn là phải sống cả đời trong dằn vặt, trong sự ô nhục và tội lỗi."
Họ bàn bạc, thảo luận, vạch ra kế hoạch hành động chi tiết. Vì am hiểu về cách thức vận hành của gia tộc, hắn sẽ cung cấp thông tin, còn Tuệ An, với nghiệp vụ của một cảnh sát, sẽ lên kế hoạch tác chiến. Họ phân công nhiệm vụ cụ thể, từng bước, từng bước, tiến gần hơn đến mục tiêu chung.
Càng làm việc cùng nhau, Tuệ An càng nhận ra, ranh giới giữa thiện và ác, giữa cảnh sát và tội phạm, dường như đang dần bị xóa nhòa trong tâm trí cô. Cô đã từng coi Hải Phong là kẻ thù, là đại diện cho những điều xấu xa, tội lỗi, nhưng giờ đây, cô không thể phủ nhận rằng, giữa họ đã nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt, một sự thấu hiểu, một sự tin tưởng, dù mong manh, dễ vỡ nhưng đầy mãnh liệt.
Họ dành nhiều thời gian bên nhau hơn, chia sẻ cho nhau những câu chuyện về quá khứ, về những ước mơ thầm kín và cả những nỗi đau chôn giấu trong lòng. Tuệ An nhận ra, Hải Phong không phải là một con quỷ dữ, máu lạnh như cô từng nghĩ, mà chỉ là một con người đang cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi vũng lầy tội lỗi của gia đình, dòng tộc.
Khi kế hoạch của họ đang dần đi vào quỹ đạo thì cũng là lúc nguy hiểm ập đến, nhanh như một cơn lốc. Lâm Quốc Cường, với sự ranh ma, tàn nhẫn của một ông trùm lão luyện, lão đã bắt đầu nghi ngờ Hải Phong. Ông ta ra lệnh cho tay chân thân tín theo dõi Hải Phong và phát hiện ra mối quan hệ bí mật giữa hắn và Tuệ An.
Một tối nọ, khi Tuệ An đang trên đường trở về nhà sau cuộc gặp với Hải Phong để phân tích những thông tin mà hắn cung cấp, cô bất ngờ bị tấn công bởi một nhóm người lạ mặt, bịt kín mặt. Chúng ra tay rất nhanh và tàn bạo, không hề nương tay, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu, thủ tiêu cô ngay lập tức.
Tuệ An chống trả quyết liệt, vận dụng hết những kỹ năng chiến đấu đã được huấn luyện, nhưng do bị đánh úp bất ngờ, lại thêm áp lực do lượng quân địch, cô nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, bị dồn vào chân tường. Đúng lúc đó, Hải Phong xuất hiện như một vị thần hộ mệnh, kịp thời giải cứu cho cô.
Trận đụng độ diễn ra ác liệt ngay trên con phố vắng. Hải Phong thân thủ phi phàm, thoăn thoắt như con thoi, ra tay dứt khoát, hạ gục từng tên côn đồ. Nhưng bọn chúng quá đông, lại liều lĩnh khiến hắn cũng phải hứng chịu không ít thương tích.
Trong lúc hỗn chiến, Tuệ An bị một tên côn đồ dùng dao tấn công. Hải Phong không chút do dự mà lao đến, lấy thân mình che chắn cho cô. Lưỡi dao sắc lạnh găm vào bả vai hắn, máu tuôn xối xả.
"Hải Phong!" Tuệ An hét lên trong kinh hoàng.
Nhưng Hải Phong không hề nao núng, hắn cắn răng chịu đựng, phản công mạnh mẽ, đánh gục tên côn đồ. Cuối cùng, sau một hồi giằng co, bọn chúng cũng phải tháo chạy khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đang đến gần.
Sau đó, Tuệ An dìu Hải Phong đến một nơi an toàn, lúc này cả hai đều đã thấm mệt. Cô lo lắng, run rẩy băng bó vết thương cho hắn. Vết chém rất sâu, máu vẫn không ngừng chảy.
"Anh điên rồi sao, Hải Phong?" Tuệ An nức nở, "Sao lại đỡ cho tôi nhát dao đó?"
Hải Phong nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ. "Vì tôi không thể để cô bị thương," hắn nói, giọng khàn đặc. "Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để..." Hắn bỏ lửng câu nói, ho ra máu.
"Để làm gì?" Tuệ An lo lắng hỏi, nước mắt lăn dài trên má.
"Để…để trả một phần món nợ năm xưa," Hải Phong thì thầm, "món nợ mà gia tộc Lam Phong đã nợ cha cô."
Tuệ An sững sờ. "Anh... anh biết chuyện đó sao?"
Hải Phong khẽ gật đầu, rồi thiếp đi vì mất máu.
Tuệ An vội vàng đưa Hải Phong đến bệnh viện. Cô may mắn nhận được sự trợ giúp từ một bác sĩ quen biết, người này đã hỗ trợ bí mật phẫu thuật và cứu Hải Phong qua cơn nguy kịch.
Nằm trên gi.ường bệnh, Tuệ An nắm chặt bàn tay Hải Phong, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Cô nhận thấy được mối quan hệ giữa họ đang dần thay đổi hơn rất nhiều so với cảm nhận của cô lúc ban đầu. Họ không còn là kẻ thù, cũng không đơn thuần là đồng đội. Giữa họ đã nảy sinh một mối liên kết đặc biệt, một mối liên kết nguy hiểm, ngang trái, nhưng cũng đầy hấp dẫn, được gắn kết bằng máu, bằng sự hy sinh và bằng cả những bí mật kinh hoàng từ quá khứ.
Kết thúc tập 7.