Hoàn Bạn Có Bao Giờ Coi Bố Mẹ Của Mình Là Kẻ Thù Không?

chokyovo1

Thành viên
Tham gia
18/10/2024
Bài viết
16
Tôi luôn nghĩ rằng bố mẹ mình là những kẻ thù không đội trời chung. Từ khi còn bé, họ không bao giờ để tôi yên. “Học bài đi!” “Đừng chơi game quá lâu!” “Cấm đi ra ngoài sau 8 giờ!” Tôi cảm thấy như họ đang giam giữ tôi trong một nhà tù mà chính họ tạo ra. Mỗi lần nghe giọng nói đanh thép của bố, tim tôi như thắt lại, chỉ muốn chửi rủa rằng họ không hiểu gì về cuộc sống của một đứa trẻ như tôi.

Một buổi tối, tôi về nhà muộn sau một đêm đi chơi với bạn bè. Cánh cửa vừa mở ra, tôi thấy mẹ ngồi đó, ánh mắt lo lắng, nhưng trong tôi chỉ có sự tức giận. Bố thì im lặng, chỉ nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc như thể tôi vừa phạm phải một tội ác. Mẹ gặng hỏi: “Sao con không gọi về báo một tiếng? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không?”

Tôi đáp lại với giọng điệu đầy khiêu khích: “Con lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng như vậy! Mẹ lúc nào cũng làm quá lên!”

Tôi có thể thấy sự tổn thương trong mắt mẹ, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi đóng sầm cửa phòng lại, mải mê đắm chìm trong sự bực tức và cảm giác mình là nạn nhân của sự bất công.

Thời gian trôi qua, mọi thứ diễn ra như một trò chơi đen tối cho đến khi tôi nhận được tin bố bị bệnh nặng. Cảm giác hụt hẫng dâng lên khi tôi lao về nhà, nhìn thấy bố nằm trên gi.ường bệnh, những sợi tóc bạc trắng, cơ thể yếu ớt. Mẹ ngồi bên cạnh, đôi mắt thâm quầng như báo hiệu một cuộc chiến không ngừng nghỉ. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi.

Trong lúc ngồi chờ trước cửa phòng bệnh, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và bác sĩ. Bác sĩ bảo bố đã ốm yếu từ lâu nhưng luôn giấu đi, không muốn tôi lo lắng. Mẹ cũng im lặng chịu đựng, sợ rằng tôi đang mải mê theo đuổi giấc mơ, không muốn làm tôi bận tâm. Cả hai người luôn chấp nhận đau đớn, chỉ mong tôi sống vui vẻ và thành công.

Thực sự, những điều đó như một cú tát vào mặt tôi. Mỗi ký ức về những lần cãi vã, những lần tôi cho rằng bố mẹ là kẻ thù bỗng ùa về. Tôi nhận ra rằng họ chưa bao giờ là kẻ thù. Họ chỉ là những người yêu thương tôi theo cách mà tôi không hiểu. Mỗi lần cấm cản, mỗi lần nhắc nhở, chỉ là một cách để bảo vệ tôi khỏi những cạm bẫy của cuộc đời.

Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi không còn cãi lại mẹ, không còn trách bố nghiêm khắc. Tôi học cách lắng nghe và cảm nhận. Tôi nhận ra rằng, tình yêu của họ không chỉ là những câu chuyện ngọt ngào, mà là cả một cuộc chiến thầm lặng, nơi họ luôn phải đương đầu với nỗi sợ mất mát.

Giờ đây, câu hỏi “Bạn có bao giờ coi bố mẹ của mình là kẻ thù không?” đã có câu trả lời. Họ không phải kẻ thù, mà là những người bảo vệ bất lực nhưng kiên cường nhất. Dù tôi đã từng chửi rủa, từng trách móc, họ vẫn yêu thương tôi vô điều kiện. Và trong màn đêm tăm tối, họ chính là ánh sáng dẫn lối, dù có đôi khi tôi không nhận ra điều đó.
 
×
Quay lại
Top Bottom