- Tham gia
- 28/1/2012
- Bài viết
- 618
Giả sử có một ngày mọi thứ đồ công nghệ biến mất, không còn smartphone, không còn laptop, không còn DSLR, không còn cinema, không còn bất cứ thứ gì khiến con người ta đâm đầu vào nó hàng giờ thì con người sẽ ra sao ? Bạn bè ta sẽ thế nào?
Trước tiên sẽ không còn cảnh cả nhóm đến quán café là tranh nhau chụp ảnh rồi check-in, tag nhau vào ảnh rồi ngồi bàn tán cách comment sao cho ấn tượng nhất, câu like nhiều nhất. Ừ thì cũng vui vì tay đứa nào đứa nấy không còn lăm lăm cái điện thoại, mỗi khi nói về chủ đề chung là facebook thì không sao nhưng hễ đứa nào nói đến chuyện cá nhân là mấy đứa kia im re, tay lướt nhanh như chớp trên màn hình điện thoại. Smartphone càng thông minh thì con người càng lười đi. Lười nói, lười bày tỏ, đến cả cái nhìn nhau cũng tiếc … Cũng không còn chuyện ngồi ở cạnh nhau nhưng lại đang chat với nhau qua Zalo, chẳng buồn buông một lời cho đỡ yên lặng….
Và rất có thể chúng ta sẽ quay lại kiểu tụ tập ngày xưa, đó là khi không có café, dẫu có cũng không đủ tiền đi café, được ngồi trà đá vỉa hè hay xúm quanh một xe kem di động là đủ để chúng tôi tán chuyện từ chiều tới tận tối với nhau. Ngày xưa vô tư lắm, đấu đá nhau cũng có nhưng đa số là quên ngay. Nói với nhau vài câu ăn thua rồi lại cười xoà như chưa có gì. Ngày xưa, cũng chẳng nảy sinh những vấn đề tiền nong hay tình yêu để rồi cãi nhau, giận nhau. Ngày xưa, chỉ là chúng tôi tán gẫu về chuyện trường, chuyện lớp, chuyện nhà cửa của mỗi đứa, rồi chuyện thích ai đó của một đứa trong nhóm.
Ngày xưa chúng tôi có thể nằm cả đêm để tâm sự chuyện tình cảm với nhau, hết đứa này đến đứa nọ nêu ý kiến về mối tình của một đứa nào đấy, rồi tranh cãi, có khi còn thức trắng đêm để nghĩ cách giúp đứa kia cưa được anh mà nó thích. Đa số những đêm nằm ngủ với nhau là những đêm mất ngủ vì hết chuyện này đến chuyện kia kéo nhau xếp hàng chờ đến lượt được nhắc đến. Có khi cả lũ yên lặng rồi, nói câu “Lần này ngủ thật” đến cả chục lần rồi nhưng vẫn có đứa ho lên một tiếng, vậy là lại ồn ào, đến hết đêm. Ngày nay nếu không mất mạng thì sẽ không có chuyện đó. Giả sử như mỗi đứa không ôm một cái laptop mà gõ, mà lắc lư, mà cười một mình hoặc cười phá lên thì kiểu gì cũng là cắm phone điện thoại rồi thì chúi đầu vào một quyển truyện nào đó. Còn điện thoại, còn laptop là còn không giao tiếp với nhau. Đây cũng là lí do mà tôi hay bỏ quên điện thoại ở một xó nào đó trong nhà hoặc đôi khi cho phép mình được offline trong một tuần (dẫu muốn offline nhiều thời gian hơn nữa cũng không được vì công việc bắt buộc tôi phải lộ mặt :P). Nhiều khi cũng muốn những thứ công nghệ số không xuất hiện trước mặt mình nữa, thay vào đó là những câu chuyện, những khuôn mặt, những cái véo nhau đau điếng để sau này còn có cái nhớ về nhau …
Nói đi cũng phải nói lại, thời gian cuốn con người vào vòng xoáy thay đổi mà nếu cố thoát ra khỏi vòng xoáy đó, đôi khi bạn sẽ trở thành kẻ lạc hậu. Ngày nay nếu không có công nghệ liệu chúng ta có còn làm việc một cách bình thường hay không ? Chắc chắn là không. Vì vậy tôi không trách bạn nhiều, trách là trách thời thế, trách thời gian phần nhiều. Điều tôi tiếc nhất ở những người bạn là họ không biết cách cân bằng giữa tình bạn và những yếu tố khác trong cuộc sống. Kể cả bận tối tăm mặt mũi về công việc hay gia đình, chồng con, ít ra cũng cần có một phút "hay là mình cứ bất chấp hết đi chơi với nhau đi"... Không có gì là không thể, kể cả chuyện liều lĩnh bỏ mặc thế giới qua một bên để đến với những người bạn cũ, nếu làm được như vậy ít ra khi quay lại thế giới ta cũng không hối hận vì đã có những giờ phút thư giãn bên những người bạn của mình...
Bạn bè là nguồn cảm hứng vô tận không chỉ đối với những người làm trong lĩnh vực sáng tạo nghệ thuật mà còn là cảm hứng của mỗi người có cảm xúc, có hoài niệm. Tôi nhớ mang máng trong một bộ phim Hàn Quốc cũ có nhân vật chính làm nghề thiết kế giày dép, một hôm cô đang bí ý tưởng thì bạn thân của cô mang đến một giỏ bánh mì trong đó chính giỏ đựng cũng làm từ bánh mì, chính giỏ bánh mì đó đã giúp cô nảy sinh ý tưởng mới và đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Bạn bè là thế đấy! Những lúc ta bế tắc nhất, buồn chán nhất, nếu tìm đến bạn đôi khi sẽ gỡ được rối, có khi họ còn giúp ta nhiều hơn thế. Những truyện do tôi viết đa số bắt nguồn từ chính những người xung quanh tôi, hoặc những người đã từng ở xung quanh tôi. Nhưng, muốn viết về họ, bắt buộc ta phải có sự ghi nhớ, mà điều đó bắt nguồn từ những cảm xúc mạnh mẽ mà họ truyền cho ta. Muốn có cảm xúc cần phải có thời gian tìm hiểu, và nhất định phải có sự tương tác, giao tiếp. Không phải vô cớ mà tôi hay nghĩ đến những người bạn cũ, tôi nhớ họ bởi ấn tượng về họ đã ghi sâu vào cảm xúc của tôi qua những lần trò chuyện, mặt đối mặt, tay cầm tay chứ không phải qua màn hình như bây giờ… Tôi trân trọng điều đó, rất trân trọng!
Những lúc ngồi buồn một mình tôi thường nghĩ về những người bạn cũ. Từng người trong số họ hiện ra sống động như những bức tranh 3D đang hiện diện trước mặt tôi. Tất cả những gì tôi muốn làm ngay lúc đó là thời gian bất chợt ngừng lại, để họ và tôi - những chi tiết của bức hoạ ngày xưa, được sống mãi với những nụ cười tuyệt vời ấy…
Trước tiên sẽ không còn cảnh cả nhóm đến quán café là tranh nhau chụp ảnh rồi check-in, tag nhau vào ảnh rồi ngồi bàn tán cách comment sao cho ấn tượng nhất, câu like nhiều nhất. Ừ thì cũng vui vì tay đứa nào đứa nấy không còn lăm lăm cái điện thoại, mỗi khi nói về chủ đề chung là facebook thì không sao nhưng hễ đứa nào nói đến chuyện cá nhân là mấy đứa kia im re, tay lướt nhanh như chớp trên màn hình điện thoại. Smartphone càng thông minh thì con người càng lười đi. Lười nói, lười bày tỏ, đến cả cái nhìn nhau cũng tiếc … Cũng không còn chuyện ngồi ở cạnh nhau nhưng lại đang chat với nhau qua Zalo, chẳng buồn buông một lời cho đỡ yên lặng….
Và rất có thể chúng ta sẽ quay lại kiểu tụ tập ngày xưa, đó là khi không có café, dẫu có cũng không đủ tiền đi café, được ngồi trà đá vỉa hè hay xúm quanh một xe kem di động là đủ để chúng tôi tán chuyện từ chiều tới tận tối với nhau. Ngày xưa vô tư lắm, đấu đá nhau cũng có nhưng đa số là quên ngay. Nói với nhau vài câu ăn thua rồi lại cười xoà như chưa có gì. Ngày xưa, cũng chẳng nảy sinh những vấn đề tiền nong hay tình yêu để rồi cãi nhau, giận nhau. Ngày xưa, chỉ là chúng tôi tán gẫu về chuyện trường, chuyện lớp, chuyện nhà cửa của mỗi đứa, rồi chuyện thích ai đó của một đứa trong nhóm.
Ngày xưa chúng tôi có thể nằm cả đêm để tâm sự chuyện tình cảm với nhau, hết đứa này đến đứa nọ nêu ý kiến về mối tình của một đứa nào đấy, rồi tranh cãi, có khi còn thức trắng đêm để nghĩ cách giúp đứa kia cưa được anh mà nó thích. Đa số những đêm nằm ngủ với nhau là những đêm mất ngủ vì hết chuyện này đến chuyện kia kéo nhau xếp hàng chờ đến lượt được nhắc đến. Có khi cả lũ yên lặng rồi, nói câu “Lần này ngủ thật” đến cả chục lần rồi nhưng vẫn có đứa ho lên một tiếng, vậy là lại ồn ào, đến hết đêm. Ngày nay nếu không mất mạng thì sẽ không có chuyện đó. Giả sử như mỗi đứa không ôm một cái laptop mà gõ, mà lắc lư, mà cười một mình hoặc cười phá lên thì kiểu gì cũng là cắm phone điện thoại rồi thì chúi đầu vào một quyển truyện nào đó. Còn điện thoại, còn laptop là còn không giao tiếp với nhau. Đây cũng là lí do mà tôi hay bỏ quên điện thoại ở một xó nào đó trong nhà hoặc đôi khi cho phép mình được offline trong một tuần (dẫu muốn offline nhiều thời gian hơn nữa cũng không được vì công việc bắt buộc tôi phải lộ mặt :P). Nhiều khi cũng muốn những thứ công nghệ số không xuất hiện trước mặt mình nữa, thay vào đó là những câu chuyện, những khuôn mặt, những cái véo nhau đau điếng để sau này còn có cái nhớ về nhau …
Nói đi cũng phải nói lại, thời gian cuốn con người vào vòng xoáy thay đổi mà nếu cố thoát ra khỏi vòng xoáy đó, đôi khi bạn sẽ trở thành kẻ lạc hậu. Ngày nay nếu không có công nghệ liệu chúng ta có còn làm việc một cách bình thường hay không ? Chắc chắn là không. Vì vậy tôi không trách bạn nhiều, trách là trách thời thế, trách thời gian phần nhiều. Điều tôi tiếc nhất ở những người bạn là họ không biết cách cân bằng giữa tình bạn và những yếu tố khác trong cuộc sống. Kể cả bận tối tăm mặt mũi về công việc hay gia đình, chồng con, ít ra cũng cần có một phút "hay là mình cứ bất chấp hết đi chơi với nhau đi"... Không có gì là không thể, kể cả chuyện liều lĩnh bỏ mặc thế giới qua một bên để đến với những người bạn cũ, nếu làm được như vậy ít ra khi quay lại thế giới ta cũng không hối hận vì đã có những giờ phút thư giãn bên những người bạn của mình...
Bạn bè là nguồn cảm hứng vô tận không chỉ đối với những người làm trong lĩnh vực sáng tạo nghệ thuật mà còn là cảm hứng của mỗi người có cảm xúc, có hoài niệm. Tôi nhớ mang máng trong một bộ phim Hàn Quốc cũ có nhân vật chính làm nghề thiết kế giày dép, một hôm cô đang bí ý tưởng thì bạn thân của cô mang đến một giỏ bánh mì trong đó chính giỏ đựng cũng làm từ bánh mì, chính giỏ bánh mì đó đã giúp cô nảy sinh ý tưởng mới và đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Bạn bè là thế đấy! Những lúc ta bế tắc nhất, buồn chán nhất, nếu tìm đến bạn đôi khi sẽ gỡ được rối, có khi họ còn giúp ta nhiều hơn thế. Những truyện do tôi viết đa số bắt nguồn từ chính những người xung quanh tôi, hoặc những người đã từng ở xung quanh tôi. Nhưng, muốn viết về họ, bắt buộc ta phải có sự ghi nhớ, mà điều đó bắt nguồn từ những cảm xúc mạnh mẽ mà họ truyền cho ta. Muốn có cảm xúc cần phải có thời gian tìm hiểu, và nhất định phải có sự tương tác, giao tiếp. Không phải vô cớ mà tôi hay nghĩ đến những người bạn cũ, tôi nhớ họ bởi ấn tượng về họ đã ghi sâu vào cảm xúc của tôi qua những lần trò chuyện, mặt đối mặt, tay cầm tay chứ không phải qua màn hình như bây giờ… Tôi trân trọng điều đó, rất trân trọng!
Những lúc ngồi buồn một mình tôi thường nghĩ về những người bạn cũ. Từng người trong số họ hiện ra sống động như những bức tranh 3D đang hiện diện trước mặt tôi. Tất cả những gì tôi muốn làm ngay lúc đó là thời gian bất chợt ngừng lại, để họ và tôi - những chi tiết của bức hoạ ngày xưa, được sống mãi với những nụ cười tuyệt vời ấy…