Bà bánh quy

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855
ThumbnailSizeOrigin.aspx


- Có một điều mà tôi hiểu là chắc chắn đúng: không có việc gì mình làm vì người khác mà là uổng phí cả.

Nhiều ngày nay, mọi người đã nói về việc những nhân viên thiếu kinh nghiệm sẽ bị cắt giảm. Tôi là người mới nhất, vừa mới ra trường và tất nhiên, ít kinh nghiệm nhất.

Ông giám đốc xuất hiện, nhẹ nhàng đến bàn tôi:

- Chúng ta có một lớp đào tạo để giúp những nhân viên bị nghỉ việc tìm được công việc khác. Chẳng hạn cách viết lý lịch, tạo ấn tượng tốt cho các buổi phỏng vấn... Hy vọng cô sẽ giúp cả những học viên khác.

- Tôi hiểu ạ... - Tôi chẳng biết nói gì hơn.

Ông giám đốc đi ra cũng vừa lúc mắt tôi nhoè đi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy có một đĩa bánh quy trên bàn họp.

- Ai mang bánh quy tới thế ạ? - Tôi hỏi.

- Có một bà thứ sáu nào cũng đem bánh quy tới - Một đồng nghiệp nói - Ăn nhiều đi nhé!

Tôi quệt nước mắt, lấy hai chiếc bánh quy. Và quyết định về sớm. Khi cửa thang máy mở ra, tôi thấy một cụ bà tóc bạc, đẩy một cái xe đầy ắp đồng phục công ty đi giặt. Thôi, ít nhất bà ấy cũng còn có việc làm! Trên đường về, tôi vừa đi vừa khóc.

Trong lớp học đào tạo tôi thấy một người rất thấp, đội chiếc mũ xanh. Một đồng nghiệp thì thầm:

- Trời đất! Không thể tin được là Bà Bánh Quy cũng bị đuổi! Chẳng lẽ không ai nhớ đến việc bà ấy vẫn mang bánh đến vào thứ sáu hay sao?

Bà Bánh Quy? Chính là bà cụ tôi gặp ngoài thang máy, bà cụ gầy nhỏ với những ngón tay rất gầy guộc. Khi người hướng dẫn cố gắng nói với bà bằng tiếng Tây Ban Nha, tôi biết lớp học này với bà là vô ích.

Giờ nghỉ giải lao, bà cụ mỉm cười, lấy bánh quy ra chia cho chúng tôi.

- Gracias (Cảm ơn!) - Tôi lí nhí, chợt thấy xấu hổ khi nhận ra rằng hoàn cảnh bà cụ còn tuyệt vọng hơn cả tôi, vậy mà lúc này bà vẫn nghĩ tới người khác.

Ngay lúc đó, tôi biết mình sẽ phải làm điều gì đó giúp bà, thậm chí trước khi tôi tự đi tìm việc cho mình. Ngay giờ nghỉ trưa, tôi bắt đầu viết tất cả những gì mình nghĩ về bà Bánh Quy. Sau đó tôi bỏ bài báo của mình vào phong bì, đem tới một toà soạn báo. "Hy vọng bài báo sẽ được đăng. Đó sẽ là "chiếc bánh quy" mình tặng bà cụ" - tôi nghĩ như vậy.

Hai tuần trôi qua và bài báo của tôi vẫn không hề xuất hiện. Và đến khi tôi cho rằng bài báo của mình sẽ không bao giờ được đăng thì tôi lại thấy nó.

Và rõ ràng, tôi không phải là người duy nhất đọc được nó. Nhiều nơi viết thư tới cho tôi nói họ sẵn sàng nhận bà Bánh Quy vào làm việc. Có cả thư của một tiệm bánh cuối phố. Thật tuyệt vời, vì họ là những người Mexico, họ nói tiếng Tây Ban Nha và bà Bánh Quy không cần người phiên dịch.

Sau đó, dù đang bấn lên tìm việc, tôi vẫn chỉ lo không hiểu bà cụ có hợp với công việc không. Dù sao, bà Bánh Quy cũng đã dạy tôi luôn nghĩ đến người khác, dù chính mình đang gặp rắc rối.

Máy nhắn tin của tôi kêu. Và đó là một tin nhắn từ tổng biên tập của một tờ báo địa phương, nói rằng ông ấy rất thích bài báo của tôi, và tôi có thể đến đó thử việc.

Tất nhiên, tôi sẽ còn phải cố gắng nhiều trước khi có một công việc mới ổn định. Nhưng có một điều mà tôi hiểu là chắc chắn đúng: không có việc gì mình làm vì người khác mà là uổng phí cả.


custys-cookie-bar.jpg

 
×
Quay lại
Top Bottom