"alo, Hà ak, chị đây..."
- huhuhu, anh Tuấn đâu rùi chị, em không gọi được cho anh ấy.
" Tuấn đang ở đây... anh ấy nói không muốn gặp em...chị xin lỗi "
Trong khoảnh khắc ấy em chợt nhìn thấy bó hồng nằm chỏng chơ trên bàn. Chẳng lẽ không phải là mơ???
-Tại sao, tại sao chứ ???
Nó gào lên với một âm lượng không tưởng tượng nổi, rồi tắt phụt máy và nằm lăn ra khóc. " Tuấn đang ở đây..." Tại sao chị lại xin lỗi em, vì chị ư? Vì chị mà anh bỏ em sao? Anh đã hứa là chị yêu mình em thôi mà, mãi mãi chỉ yêu em thôi mà. Tại sao ? Tại sao, chỉ mới một tháng thui mà, tại sao anh lại thay đổi, tại sao lại quên em nhanh như thế? Tại sao??? Đồ dối trá.... Đáng ghét....
Baby, come back to me...come back...
Em đã cố gắng quên anh, kiếm ra những lí do để ghét anh mà không thế, càng ngày em lại càng nhớ anh hơn, em không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống thế nào nếu không có anh.
Những ngày sau em sống rất tốt anh ạ, ngày nào em cũng đi học , ăn , ngủ rồi lại đi học, ăn ngủ. Em tự huyễn hoặc mình tất cả vẫn chỉ là mơ, anh chỉ đang đi học xa thôi...Hàng ngày, em vẫn nhớ anh, hàng đêm vẫn mơ về anh , mỗi buổi sáng vẫn hôn vào con gấu anh tặng em, và mỗi buổi tối vẫn lôi những tin nhắn chúc ngủ ngon của anh ra đọc. Em không bỏ được thói quen viết email cho anh mỗi ngày, nhưng em chỉ viết thôi, không gửi, em sợ sự im lặng của anh...Anh thấy đấy, em vẫn luôn có anh phải không...Có đôi khi em cảm thấy cô đơn kinh khủng : giáng sinh, valentine, Tết, sinh nhật em,sinh nhật anh nữa, nhưng tất cả em đều vượt qua được bởi em cần anh, em không thể mất anh, không ai có thể thay thế anh cả.
...
Bước vào cánh cổng đại học, em quyết đi tìm anh. Thời gian đã không giúp em quên được anh, nó tôi luyện trong em ý chí...giành lại anh. Em từng rất buồn với ý nghĩ : anh và chị luôn đi chung trên một con đường, còn em luôn bước song song ở con đường bên cạnh, dù em có cố đưa tay ra để nắm lấy tay anh nhưng chỉ cần chị kéo giật một cái...em sẽ ngã chỏng trơ trên đường , em òa khóc, nhưng anh vẫn đứng đó không đưa tay ra kéo em dậy, chị giữ anh chặt quá. Tức tối...em thề sẽ nắn lại con đường này, bước sang đó kéo anh về bên em.
Lớp TK1, trường ĐH Kiến trúc, đông đúc, không girl và tất nhiên là không có anh. Chán nản nó chỉ mong mong tìm ra anh để khỏi phải chịu cảnh quấy rầy như thế này. Thực ra thì nó cũng chưa biết phải làm gì khi tìm thấy anh, nhưng bắt buộc vẫn phải tìm.
Ngày thứ tư ở trường rồi, nó đã đi khắp các lớp năm ba mà vẫn chưa tìm ra anh, cũng chẳng muốn về lớp nó lang thang dạo quanh trường.Nghĩ lại thấy mình ngu, có mỗi lớp anh học mà nó cũng không hỏi, cũng chẳng nhớ anh học khoa nào, ngu hết biết...huhu. Dạo quanh các lớp học, căng tin, xuống sân bóng, vườn trường...đi miết mà nó không cảm thấy mỏi. Nó không hay có một kẻ vẫn bám theo nó nãy h, ak không chính xác là hai kẻ. Cho đến khi một con đỉa trong TK1 xuất hiện, kéo tay nó đi, mặc cho nó kêu gào. vùng vẫy.
" Điên ak...thả tui ra...tên khùng này có bỏ ra không???"
- Ơ, rất xin lỗi cậu, tớ chỉ định rủ cậu đi ăn kem thôi.
....
TUẤN.
30-9-08, sinh nhật lần thứ 16 của em, anh đang rất đau, hiện tại anh không biết làm gì hơn ngoài viết ra những dòng này, có biết bao điều anh muốn nói với em nhưng không thể.Anh yêu em nhóc ạ, mãi mãi chỉ yêu em thôi.Nhìn thấy em khóc, anh đau lắm, cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, nước mắt chỉ trực trào ra. Anh muốn chạy đến ôm en vào lòng mà an ủi , dỗ dành nhưng anh không thể làm thế được nữa rồi. ..
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không nên gặp em, nhưng anh muốn nhìn thấy em, chỉ một lần cuối này thôi. Anh biết sẽ rất khó khăn để nói lời chia tay nên dù không muốn em đau lòng anh cũng phải nói với em, hôm nay. Em sẽ rất hận anh nhưng rồi sẽ quên...trái tim như thắt lại...anh đau quá.
Ngày...tháng...năm...
Đã hơn hai năm, những tương trái tim đã nguôi đi cái hình bóng ấy nhưng chỉ vừa thoáng thấy cái dáng bé bỏng, tóc đuôi gà buộc lệch xinh xinh, bước đi nhún nhảy...tim anh lại xốn xang. Không kìm được bước chân mình, anh chạy ngay đến, xíu chút nữa đã gọi em lại... Sao em lại xuất hiện ở đây, sao lại đến đây? Em có biết là anh sẽ khổ sở lắm không? Phải làm sao đây?
- Rồi khi nhìn thấy em bị một kẻ khác nắm tay , anh đã tức tối vô cùng, cảm giác bực bội, khó chịu...anh ghen. Nhưng hơn hết vẫn là cảm giác ganh tị và bất lực bởi anh không thể bước đến mà đẩy cái bàn tay ấy ra.
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay thật tệ, một phút không kiềm chế nổi mình anh đã chạy đến đánh cho tên kia một trận vì hắn dám ôm em. Anh mất hết cả lý trí vì em rồi. Em khóc nức nở mà kéo lấy tay anh, gọi tên anh. Đã lâu lắm rối anh không được nghe em gọi anh như thế, anh thấy thật hạnh phúc, em vẫn còn yêu anh, nhưng đau đớn thay anh lại là người hất bàn tay ấy ra. Từ ngày em đến, anh như một kẻ điên, không ăn, không ngủ cả ngày bám theo em, vậy mà vô lý lại phải làm em đau, anh không biết mình phải sống như thế nào nữa đây, anh không thể thiếu em.
Thật sự là không có lối thoát nào cho hai chúng ta ư?
Ngày...tháng...năm...
Em đi từng lớp học gào khóc gọi tên anh, lòng đau như cắt, ruột gan nóng bừng. Không chịu đựng nổi anh chạy đến, ôm chặt em vào lòng, xoa đầu em, hôn lên tóc em. Từng giọt nước mắt chảy xuống má, mặn chát, anh khóc sao?
- Anh sẽ lại yêu em nữa chứ?
Trái tim như bị ai bóp nghẹt, anh phải làm sao đây? Anh chưa bao h quên em cả, vẫn luôn yêu em và mãi mãi yêu mỗi em. Nhưng anh phải làm thế nào đây, anh không thể đến bên em.