Anh ở đây, vốn dĩ vẫn ở đây!

Nhím.xù

Lại thế nữa rồi ~.~
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/9/2011
Bài viết
4.128
Em thích anh. Thật đấy!

Bảy bảy bốn chín ngày, cô đi theo anh, chỉ để nói câu ấy.

Hàng ngày, cô quan tâm anh, chỉ để anh hiểu điều ấy.

Cô là một cô gái hiểu quá nhiều về tình yêu. Nhưng lúc nào cũng ngây thơ nghĩ rằng, tình yêu luôn đẹp và trong sáng như những viên pha lê lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô thích anh. Thích rất nhiều! Nhiều đến nỗi nhiều năm về sau, cô vẫn thường ngộ nhận rằng, tình yêu mình dành cho anh luôn là vĩnh hằng.

Năm lên bảy tuổi. Cô nói thích anh. Anh nói: Mẹ bảo trẻ con chỉ nên giữ tình bạn trong sáng.

Ngày đó cô nghịch ngợm giống như một thằng con trai, giống như một kẻ vô lo nghĩ, giống như những tia nắng luôn đuổi quanh những đám mây trên bầu trời rộng lớn.

Ngày đó, anh điềm đạm giống như một vì sao sáng. Ở xa rất xa, bé rất bé. Nhưng khi lại gần lại rộng lớn bao la không lối về. Anh luôn đứng đó, tỏa sáng mỗi khi đêm về, không bao giờ rời xa.

Năm lên mười tuổi. Cô nói thích anh. Anh nói: Trong truyện, Dêkhi chỉ thích cô nàng Xuka học giỏi. Em đâu được như Xuka.

Ngày đó, chỉ bằng một câu nói ấy, cô đã cố gắng thay đổi bản thân. Cô thấy Xuka hay mặc váy, vậy là cô cũng từ bỏ thói quen nghịch ngợm, biến thành một cô nàng hiền thục thích mặc những chiếc váy xòe.

Ngày đó, chỉ bằng một câu nói ấy, lần đầu tiên trong đời, anh biết thế nào là cảm giác ngượng ngùng khi đứng trước một cô gái thực sự.

Thì ra, tất cả con gái, khi biết làm điệu cho bản thân. Đều trở nên đẹp rạng ngời.

Năm mười sáu tuổi. Cô nói thích anh. Anh khẽ cốc nhẹ vào đầu cô và bảo: Lo học mà thi đi.

“Chỉ cần anh nói cũng thích em. Nhất định em sẽ thi đỗ mà.”

Đương nhiên, anh không nói.

Năm đó, vì muốn được ở cùng trường, cùng lớp, cùng thành phố với anh, cô đã bỏ ước mơ trở thành một nghiên cứu sinh. Theo anh hì hục đến lớp học vẽ, phác thảo những bước đầu tiên về tương lai của hai người.

Anh chuyển ra Hà Nội học, đi theo gia đình. Còn cô vẫn một mình lẻ loi ở lại xứ Nam đầy nắng và bụi đó..

Năm lên mười tám. Cô nói thích anh. Anh nói: Tình yêu cũng giống như xây một tòa nhà, không phải cứ đắp cát sỏi bêtông lên là có thể ở được. Muốn xây một ngôi nhà trụ được lâu, cần phải có một nền móng vững chãi và bền bỉ.. Như vậy mới chịu được nắng mưa bão tố của cuộc đời.

“Em không quan tâm cái lý thuyết tình yêu đó của anh. Em chỉ biết là em thích anh thôi.”

Anh hơi bực mình, nói. “Trẻ con. Lo mà học đi..”

Năm lên mười tám tuổi, sáu tháng. Cô vẫn đều đều lặp lại câu nói ấy. Đều đều giống như việc hít thở hàng ngày.

“Em thích anh!”

“Ừ. Anh biết.”

“Em đùa đấy. Đồ ngu.”

“Ừ. Điều đó anh cũng biết.”

“Không. Em thích anh thật đó ”

“Ừ. Anh biết.”

“Anh nhạt nhẽo quá, không còn câu gì để nói hơn sao?”

“Không còn.”

“Ừ. Em biết!!!!”

Cô dập máy. Đây có lẽ là lần hiếm hoi đầu tiên cô dập máy trước anh. Cô nghe người ta bảo rằng, con gái Hà Nội xinh lắm, anh lại tài hoa như vậy, nhất định sẽ tìm được bạn gái sớm thôi.

Khi nghe được điều đó, cô thấy rất buồn. Nhưng vẫn cười cười ngây ngô và nói rằng.

“Anh ấy chỉ thích Xuka chăm học thôi.”

Ngày đó, cô ngờ nghệch đâu hiểu ra rằng, anh quá hoàn hảo, xuất sắc như vậy. Thật ra chỉ cần một cô bé vụng về, đáng yêu hay cười mà thôi. Cô gái thông minh và hiểu biết quá nhiều khiến anh có cảm giác không nắm bắt được.

Năm lên mười chín tuổi, cô lại nói.

“Em thích anh. Thích đến phát điên. Anh đi rồi, em nhớ anh lắm..”

“Anh bận học.”

“Vậy chắc chẳng có thời gian để ý đến ai đâu nhỉ?”

“Ừ.”

“Vậy mà em nghe nói anh mới có bạn gái.”

Thật ra là cô chỉ hỏi dò anh thôi.

“Ai nói?”

“Cô ấy kém tuổi anh àh?”

“Không. Bằng tuổi.”

“Vậy anh khẳng định rồi nhé?”

Anh không trả lời.

Cô cũng im lặng, cuối cùng chỉ còn vọng lại tiếng tút tút ê tại. Đây là lần thứ hai, cô dập máy của anh.

Một tuần sau đó, cô không liên lạc với anh.

Một tháng sau đó, cô không liên lạc với anh.

Cô dường như đã chết.

Cuộc tình họ đã hết.

Anh để lại trong cô một vết thương dại khờ..

Thời gian dài sau đó, anh chủ động liên lạc với cô.

Anh is calling..

Cô không nghe.

Anh is calling..

Cô không nghe.

Anh is calling..

Message 1: Làm gì mà không nghe điện thoại?

Cô không trả lời.

Message 2: Em không nhận được tin nhắn ? Không thấy cuộc gọi nhỡ ? Không thấy cả tên anh?

Rep: Anh đang lo cho em đấy à?

Message 3: Không. Nhưng muốn hỏi...

Rep: Lo thì nói là lo, sao phải giả vờ cao thượng như vậy? Anh thật giả tạo. Quá giả tạo! Lo thì phải nói ra người ta mới biết được. Đừng như con mèo ngồi co ro trong góc phòng lúc nào cũng giả ngây giơ móng vuốt. Anh thật hèn!

Anh is calling..

Cô lại tiếp tục không nghe điện thoại.

Message 4: Em đang ở đâu? Làm gì?

Rep: Em đang say.

Cô tắt điện thoại. Tắt tất cả. Tắt luôn cả những mộng tưởng về tình yêu với anh.

Cô đang say. Rất say. Nhưng cô không say như cách anh nghĩ!

Cô đang say anh. Say tình. Hàng ngày chỉ biết ngồi rình để nói thích anh. Đều đều, đều đều như cách cô say anh từng ngày.

Họ không còn liên lạc. Nhiều tuần sau đó, anh chủ động nhắn tin cho cô.

Message 1: Đang làm gì?

Rep: Em học.

Message 2: Ừ vậy thôi anh không làm phiền em nữa. Học ngoan.

Cô không trả lời lại.



Message 1: Hà Nội sang đông rồi. Lạnh.

Rep: Vậy à?

Message 2: Em giờ thế nào?

Rep: Em ổn.

Message 3: Ừ. Còn anh chẳng ổn chút nào.

Rep: Tại sao?

Message 4: Hình như anh biết yêu rồi.

Rep: Chúc mừng anh.

Message 5: Em không muốn biết cô ấy như thế nào sao?

Cô không trả lời.

Message 6: Chắc em ngủ quên rồi. Ngủ ngon..

Cô đọc tin nhắn của anh. Khóc. Cuối cùng thì anh cũng biết yêu. Đáng tiếc rằng, tình cảm đó không dành cho cô.

Họ không còn tâm sự với nhau như xưa. Thời gian làm lãng quên cô, lãng quên anh, lãng quên đi câu nói “Em thích anh.” mỗi lần cô nói với anh khi xưa…

Anh vẫn thường chủ động liên lạc với cô. Còn cô vẫn đáp trả anh bằng những câu chữ mờ nhạt. “Vậy à?”. “Còn anh?”. “Em ổn.”.. “Ừ”

Cô thường “quên” không trả lời tin nhắn của anh. Điện thoại cũng thường để “quên” đâu đó để không phải nhắc máy.

Anh kiên nhẫn, chờ đợi. Để rồi thất vọng.

Cô có hiểu, khi cô hờ hững đáp trả “Ừ.”, người ở sau thực sự không biết phải trả lời như thế nào.

Con gái, họ thay đổi tính cách mười hai lần một ngày. Cô của anh ngày xưa nghịch ngợm, ngỗ ngược như chú tiểu con. Giờ đây cô đã lớn, đã biết trưởng thành và thiếu nữ hơn. Thì hình như, cô không còn bẽn lẽn đi theo sau lưng anh thì thâm câu nói muôn thởu “Em thích anh” nữa rồi.

Ngày đó, anh thấy phiền. Rất phiền. Giờ anh lại cảm thấy nhớ. Rất nhớ. Cái phiền đó của anh…

Nửa năm sau, cô hoàn tất khóa học của mình.

Hà Nội những ngày hè tháng sáu, trời nắng như thiêu đốt. Màn đêm buông xuống, những con người bận rộn và hối hả trên những nẻo đường nay bỗng như rộn ràng hơn, sức sống hơn.

Cô lang thang trên khắp con phố, lòng nặng trĩu..

Năm hai mươi tuổi, cô còn không nói thích anh nữa. Thay vào đó, cô hỏi một lời rất chân thật: Anh đã thích ai chưa?

“Con gái Hà Nội đẹp lắm!”

“Chắc là đẹp hơn em nhỉ?”

Đúng vậy.

Nhưng anh không trả lời.

“Em nghe nói con gái Hà Nội nói chuyện rất hay.”

“Họ rất biết làm người khác cười.”

“Vậy chắc con gái Hà Nội cười xinh lắm nhỉ.”

Anh định trả lời. Cười xinh. Rất xinh. Nhưng không bằng em. Nhưng đầu dây ở đây chỉ kịp nói ra hai chữ : Đúng vậy. Nửa vòng bên kia đã tiếp lời.

“Vậy chắc anh đã yêu cô gái Hà Nội nào đó rồi.”

Anh muốn trả lời. Đúng vậy, hình như anh đã yêu. Lại một lần nữa, hai chữ đúng vậy chỉ kịp thốt ra. Cô đã xen ngang.

“Vậy thôi, cũng muộn rồi. Anh ngủ sớm đi. Nghe nói Hà Nội lạnh lắm.”

“Bây giờ mới tháng sáu. Trời còn nóng.”

Tút.. Tút..

Cô dập máy. Dập luôn cả niềm hi vọng bấy lâu nay. Thật ra, cô giống anh, cũng đang ở Hà Nội. Chỉ là, Hà Nội của cô rất lạnh. Lạnh từ trong tim..

Anh biết rằng, hình như anh đã yêu. Nhưng không phải yêu một cô gái hiện đại, sống vồ vập ở cái Hà Nội chật hẹp mà đầy rẫy những bon chen này. Anh yêu cái bình yên, giản dị mà trong sáng của ai đã len lỏi vào trái tim anh từ những ngày bập bõm biết viết tên bản thân mình.

Anh yêu những buổi chiều tàn, cô cùng anh lang thang trên những con phố dài, hít hà ngửi lấy cái mùi đắng ngọt của café tỏa ra mà không dám uống vì ngày mai còn phải dậy sớm đi học. Hai năm qua sống ở Hà Nội, anh đã quên mất cái vị ngọt vụng trộm khi đó mà thay vào là cái ngọt rét buốt của những hàng bán khoai nướng hàng rong.

Kẽo kẹt kẽo kẹt những tiếng rong trong đêm. Dần dần, anh tưởng bản thân mình đã quên mất cái âm thanh của tiếng cửa sắt mỗi đêm cô trèo sang nhà mang bánh cho anh mà họ vẫn thường làm trước đây. Cái âm thanh quen thuộc ấy đã đi sâu vào tâm trí anh. Dù muốn quên, cũng không tìm cách quên được.

Hai năm qua, anh đã quá quen với sự phiền nhiễu của cô. Giờ mọi thứ bên anh quá bình lặng, anh lại cảm thấy nhớ cái âm thanh dai dẳng đó. In dấu vào tận trong tim và kéo sâu tận trong tâm trí.

Anh nhớ, hình như anh đã yêu.. Yêu sự phiền phức. Của anh!

Năm hai mươi hai tuổi. Họ vẫn thường liên lạc với nhau qua điện thoại. Họ tâm sự với nhau, kể cho nhau nghe những khó khăn trong cuộc đời. Cô đã không còn nói thích anh nữa. Thay vào đó là những câu nói hời hợt.

“Anh đã thích ai chưa?”

“Ừ, thích rồi.”

“Có nhiều không?”

“Đủ để anh cười mỗi ngày.”

“Cô ấy cười có xinh không?”

“Ừ, giống như những tia nắng luôn đuổi quanh những đám mây trên bầu trời rộng lớn.”

“Vậy bao giờ anh giới thiệu cô ấy cho em xem đi?”

“Bao giờ em ra Hà Nội, nhất định anh sẽ dẫn em đi xem.”

“Ngay bây giờ được không?”

“Muộn rồi, em ngủ đi.”

“Em chưa buồn ngủ. Em muốn ngay bây giờ.”

Anh không trả lời. Cô là vậy, bướng bỉnh và khó nghe lời. Những lúc như vậy, anh thường im lặng.

“Em nói thật đấy. Ngay bây giờ được không?”

“Em đang ở đâu?”

“Dưới nhà anh. Tháng mười một. Em lạnh quá!!”

Anh đánh rơi điện thoại, mất tín hiệu.

Cô nghĩ rằng anh tức giận, vì cô lừa anh. Thật ra, cô đã đứng đây từ lâu lắm rồi. Nhiều tuần qua, ngày nào cô cũng đứng một góc và nhìn anh trở về nhà sau mỗi ngày bận học. Cô thấy anh mệt mỏi, cô nghĩ bên anh có bóng dáng của người con gái khác. Nên cô không dám gọi.

Ngày mai, cô quyết định trở về, vậy nên chỉ một lần duy nhất. Cô muốn gặp anh.

Cô cứ cúi đầu, ngăn cho cái lạnh làm buốt giọt nước mắt của mình. Đến lúc ngẩng dậy, vội nhận ra rằng, thì ra anh đã đứng trước mặt cô tự bao giờ.

Bóng anh cao, khuôn mặt lãnh đạm. Ánh đèn đường hắt xuống tạo cảm giác cô đơn, tĩnh lặng. Anh như vì sao sáng giữa bầu trời đen tối. Khi xa thì rất xa, khi gần lại quá gần. Luôn tỏa sáng dù ở bất kì phía chân trời nào, cô cũng có thể tìm ra anh.

Anh gần lại bên cô, từng bước, từng bước. Dù nhiều bước như vậy, anh vẫn chỉ đủ dũng khí đứng bên đường, thì thào bên tai cô.

“Đừng khóc. Anh đây rồi!”

Cô vẫn khóc.

“Anh ở đây rồi.”

Cô vẫn khóc.

“Anh ở đây. Vốn dĩ vẫn ở đây.”

Năm hai mươi tư tuổi. Cô không còn nói thích anh. Anh cũng không còn từ chối tình cảm của cô.

Cứ nghĩ rằng, yêu thương là phải thể hiện thật nhiều cho người ta biết. Thì ra, thứ tình yêu thầm lặng lớn dần theo năm tháng mới thật lòng và mãnh liệt làm sao.

Ngày đó, cô không còn nói thích anh. Cô nói rằng cô nhớ anh, nhớ anh, yêu anh rất nhiều.

Nếu muốn biết đâu là tình yêu thật lòng, hãy thử một lần yêu đơn phương. Thứ tình yêu nhẹ nhàng và đậm ngọt như ánh dương chiếu sáng cả một vùng trời đen tối.

Ngày đó, cô đến bên anh và bảo rằng.

“Thì ra, anh vẫn ở đây.”

Cô khóc. Khóc nhiều. Khóc lớn lắm. Anh đứng ở bên kia đường, nước mắt cũng bắt đầu nhạt nhòa. Anh đưa cánh tay lên, vẫy cô.

“Lại đây!”

Cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt. Chạy lại bên anh.

Ánh đèn đường chiếu xuống chiếc bóng của hai người, kẻ đứng vẫy chờ, kẻ đuổi theo. Khung cảnh tĩnh lặng, trữ tình bỗng nhiên xuất hiện một tiếng còi réo rắt rít vang.

Ánh đèn đường chiếu xuống chiếc bóng của hai người, lần này, là kẻ đứng chờ, kẻ nằm yên bất động. Anh bàng hoàng, không tin vào mắt mình. Một giây trước thôi, cô còn đứng đó, khóc trước mặt anh, trao cho anh ánh mắt yêu thương ngọt ngào.

Vậy mà, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Quá nhanh. Anh còn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, cô đã vội rời xa anh.

Rời xa những mảng kí ức vỡ tan tành theo mây khói.



Người ta nói, cuộc đời của mỗi con người giống như một thước phim dài. Anh đứng đó, ngay trước ngôi mộ của cô, tua lại những khoảnh khắc kí ức năm nào.. Từ những ngày anh mới biết yêu, từ những kí ức về một khoảng trời đen mênh mông, hai người cùng nhau ngắm những vì sao luôn tỏa sáng trên bầu trời. Thầm ước cho tuổi trẻ sẽ rạng ngời và lung linh như những hạt sương sớm mai.

Đọng lại mãi không thôi.

“Em thích anh. Thật đấy.”

Bảy bảy bốn chín ngày, cô đi theo anh, chỉ để nói câu ấy.

Cả ngày, cô nhắn tin quan tâm anh, chỉ để anh hiểu điều ấy.

Năm lên bảy tuổi. Cô nói thích anh. Anh nói: Mẹ bảo trẻ con chỉ nên giữ tình bạn trong sáng.

Năm lên mười tuổi. Cô nói thích anh. Anh nói: Trong truyện, Dêkhi chỉ thích cô nàng Xuka học giỏi. Em đâu được như Xuka.

Năm mười sáu tuổi. Cô nói thích anh. Anh khẽ cốc nhẹ vào đầu cô và bảo: Lo học mà thi đi.

Anh chuyển ra Hà Nội học, đi theo gia đình. Còn cô vẫn một mình lẻ loi ở lại xứ Nam đầy nắng và bụi đó..

Năm lên mười tám. Cô nói thích anh. Anh nói: Tình yêu cũng giống như xây một tòa nhà, không phải cứ đắp cát sỏi bêtông lên là có thể ở được. Muốn xây một ngôi nhà trụ được lâu, cần phải có một nền móng vững chãi và bền bỉ.. Như vậy mới chịu được nắng mưa bão tố của cuộc đời.

Năm lên mười tám tuổi, sáu tháng. Cô vẫn đều đều lặp lại câu nói ấy. Đều đều giống như việc hít thở hàng ngày.

Năm lên mười chín tuổi, cô lại nói. “Em thích anh. Thích đến phát điên. Anh đi rồi, em nhớ anh lắm..”

Năm hai mươi tuổi, cô còn không nói thích anh nữa. Thay vào đó, cô hỏi một lời rất chân thật: Anh đã thích ai chưa?

Năm hai mươi hai tuổi. Họ vẫn thường liên lạc với nhau qua điện thoại. Họ tâm sự với nhau, kể cho nhau nghe những khó khăn trong cuộc đời. Cô đã không còn nói thích anh nữa. Thay vào đó là những câu nói hời hợt. “Anh đã thích ai chưa?”

Năm hai mươi tư tuổi. Cô không còn nói thích anh. Anh cũng không còn từ chối tình cảm của cô.

Ngày đó, anh từng thấy cô rất phiền. Rất phiền. Giờ anh lại cảm thấy nhớ. Rất nhớ. Cái phiền đó của anh…

Ngày đó, không phải là anh không thích cô. Chỉ là anh muốn chờ đến một ngày, được đứng trước mặt cô và nói rằng. “Anh yêu em. Là Thật!”

Cô đã chờ, chờ nhiều năm như vậy. Chờ được đến ngày được gần bên anh, lại hóa thành làn tro bụi bay vào miền xa thẳm mênh mông.

Còn anh, vẫn đứng ở bên vệ đường năm nào, nhìn ánh đèn vàng leo lắt hắt xuống chiếc bóng dài và cô đơn. Lãnh đạm nói.

“Anh ở đây. Vốn dĩ vẫn ở đây. Tim đi nhưng tình ở lại. Không bao giờ rời xa em..”
Nguồn: Hội những người thích bấm like
 
×
Quay lại
Top Bottom