Anh đã sai!

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855
Nhưng rồi em thấy bàn tay ai đó nắm chặt, giữ không cho em chạy tiếp. Đó là anh. Và anh bất chợt ôm chặt em vào lòng...

Anh là bạn thân của Hai, hơn em bốn tuổi. Ngày đầu gặp nhau, lúc đó em mới chỉ là một con bé lớp 10 đen nhẻm, nhút nhát. Thấy anh và Hai ngồi trong phòng khách lúc đi học về, em chỉ biết lén nhìn anh rồi chạy vụt vào bếp trong ánh mắt ngơ ngác của cả hai người.
101.jpg
Rồi không biết từ lúc nào em lại có một người anh thứ hai, hay chọc em cười, giải cho em những bài toán khó, mua kem mỗi lúc em buồn và thỉnh thoảng bất ngờ mang áo mưa tới lớp cho em. Những điều ấy luôn làm em cảm thấy vui vui và hãnh diện với bạn bè.
Hai năm trôi nhanh, em đã là cô nữ sinh cuối cấp: e dè hơn, và chắc chắn cũng xinh xắn hơn (anh bảo thế). Càng ngày em càng nhận thấy rằng hình như mình nhớ anh và mong được gặp anh nhiều hơn. Em không biết thứ tình cảm đó có được gọi là tình yêu không nữa, nhưng em vẫn im lặng và giữ chặt nó cho riêng mình. Vì em lo sợ một điều: em sợ phải nghe lời từ chối, sợ bắt gặp nụ cười rồi cái xoa đầu thông cảm của anh. Bởi em không xinh, không hát hay, không học giỏi, đi bên anh em chẳng là gì cả, ngoại trừ là một cô em gái bé nhỏ, vụng về. Em dặn mình rằngsuốt đời này em sẽ mãi chỉ là em gái của anh thôi.
102.jpg
Cho đến Noel năm đó, khi lớp anh tổ chức đi cắm trại, em đã nằng nặc đòi Hai cho đi cùng. Trong chuyến đi ấy, em biết được rằng có nhiều cô gái xinh đẹp, thông minh đã thích anh. Bạn bè chọc anh số đào hoa quá, đa tình quá. Em cười mà thoáng chạnh lòng. Đêm cuối, mọi người ùa ra nhảy sạp, còn mình em ngồi trước đống lửa gần tàn. Rồi anh từ trong đám đông bước ra. Dưới ánh lửa, em chỉ nhìn rõ khuôn mặt anh đang cười rạng rỡ. Em cúi mặt xuống khẽ thở dài..
“Sao buồn thế nhóc? Có lạnh không?”
“Em lớn rồi, đừng gọi em là nhóc nữa.”
Nhưng anh cười vang, ngồi xuống cạnh em. Em bất chợt quay mặt đi lau vội những giọt nước mắt đang lăn nhanh trên má.
“Em không muốn làm em gái của anh mãi đâu.”
Như bừng tĩnh vì những gì mình vừa nói, em đứng dậy bỏ chạy thật nhanh, thật xa, vừa chạy vừa khóc. Em đinh ninh rằng thế là hết: anh sẽ không bao giờ còn là anh trai của em nữa. Không còn là anh trai thì sẽ là gì đây ngoài hai người xa lạ?
Nhưng rồi em thấy bàn tay ai đó nắm chặt, giữ không cho em chạy tiếp. Đó là anh. Và anh bất chợt ôm chặt em vào lòng, em bé nhỏ lọt thỏm hẳn vào trong vòng tay rộng lớn của anh. Lần đầu tiên em thấy mình gần anh đến vậy, nghe thấy được cả hơi thở của anh, và tiếng anh thì thầm: “Nhóc, anh muốn em đỗ vào đại học, được không em?”
103.jpg
Em lấy đó làm động lực để cố gắng và phấn đấu nhiều hơn, Bốn tháng trời ôn thi em nhất quyết không gặp anh.Vì em sợ nhìn thấy anh sẽ làm em sao nhãng. Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn của anh cũng đã làm em vui và lạc quan lắm lắm. Ngày nhận giấy báo đỗ đại học, em vui mừng chạy tới gặp anh. Anh vẫn vậy, luôn cười thật tươi và xoa đầu em tới tấp.
Anh chở em ra tít ngoại ô thành phố để ăn kem và xem bọn trẻ con thả diều, đá bóng.
“Thứ hai này anh bay, anh xin được học bổng rồi.”
Em ngơ ngác nhìn anh, cúi mặt xuống khẽ gật đầu mà lòng buồn trĩu:
“Bộ anh ghét em lắm hả?”
Anh cười, anh lại cười, lúc nào anh cũng cười rồi anh lại nghiêng ngiêng đầu nhìn em:
“Em đã đỗ đại học rồi, anh vui lắm. Thành sinh viên, em sẽ lớn hơn, gặp được nhiều người tốt hơn anh, giỏi hơn anh. Lúc đó em sẽ tự thấy rằng em chỉ ngưỡng mộ anh như ngưỡng mộ anh hai của em thôi”
104.jpg
Thời gian thấm thoắt trôi, ngày anh đi em không tiễn, em muốn gạt hình ảnh anh ra khỏi tâm tri mình. Em bước vào cuộc sống sinh viên nhiều tất bật và bộn bề công việc nhưng thỉnh thoảng trong tâm trí em, thời gian như ngưng lại để em nhớ tới anh, để những kỉ niệm đẹp đó cứ sống mãi và lớn mãi. Lạ kì thay, thời gian cứ như một nguồn sữa lạ chăm bẵm cho tình yêu của em ngày càng bền vững.
*******
Hai năm - Em thay đổi nhiều và chắc rằng anh cũng thế. Ngày mai là ngày anh về nước. Nếu ngày anh đi em không dám ra sân bay tiễn, bởi ngày đó, em luôn mặc định một điều rằng: anh đã đúng: em chỉ ngưỡng mộ anh thôi.
Nhưng 2 năm cũng là cả một khoảng thời gian đủ dài để em can đảm nhận ra rằng anh đã sai. Bởi em thật sự yêu anh và cho đến hôm nay vẫn vậy.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom