- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
"Có lẽ em sẽ hối hận vì phải mất anh, vì đã xa nơi này khi đôi chân em mệt mỏi trên những cung đường mới, ý nghĩ em chán chường với tất cả. Nhưng em tin, em đủ sức vượt qua hoặc nó chỉ đến trong một phút chốc..."
Chàng trai Hà Nội.
Chiều Hà Nội lộng gió...
Thành đèo Hương trên chiếc xe đã cũ, máy chạy rì rì lên cầu Long Biên. Biết Hương thích, Thành dừng xe trước mấy quán ngô nướng ven cầu để Hương xuống nhưng nàng không ngồi và đứng vịn vào thành cầu để làn gió quật mái tóc mềm rối tung lên. Ánh mắt Hương có niềm suy tư lạ, nàng đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Hương nghe tiếng còi xe xa gần réo liên hồi - thứ âm thanh khiến nàng sợ hãi những khi cơn đau đầu ghé thăm liên tục, từ ngày về Hà Nội.
- Anh Thành, mình về Huế hẳn đi!
- Về Huế? - Thành xoe tròn mắt ngạc nhiên. Cái thái độ ấy làm Hương nhớ đến Long - mối tình hơn một năm trời của Hương trên đất Sài Gòn. Hương không hỏi nữa, nàng biết Thành cũng sẽ giống Long hay bất cứ chàng trai nào từng đi qua cuộc đời nàng, không chấp nhận để hai người hay chỉ một mình nàng trở về Huế.
- Thôi, mình về đi anh!
Ngồi sau xe Thành, chàng cầm tay Hương khẽ đưa vào túi áo, giọng chàng thì thầm không đủ sức kéo trái tim Hương đang chơi vơi về thế cân bằng:
- Trời lạnh quá, em nhỉ!
***
Hương trở về căn nhà chật hẹp mà nàng thuê tạm trong một con hẻm nhỏ đã ướt át vì mưa phùn cuối đông. Không gian tối om khiến nàng như chết ngạt, đủ thứ mùi hỗn tạp của phố phường thi nhau len lỏi trong ngóc ngách căn nhà. Hương gieo mình xuống gi.ường, vừa kịp lúc tin nhắn của Thành đến:
- Anh nhớ em rồi! Tối nay, em muốn đi đâu đó không?
Cảm giác ngạt thở một lần nữa bủa vây, rồi chiếm lĩnh lấy Hương. Nàng thở dài chán nản, tắt nguồn, quăng điện thoại vào một góc bàn rồi vùi đầu trong tấm chăn mỏng.
Hương không ý thực được Thành đã là chàng trai thứ bao nhiêu mình quen từ ngày rời xa Huế. Nàng chỉ biết mình đã bắt đầu mệt mỏi với mối tình này - cũng giống như những lần trước, theo những cách khác nhau.
Quen Thành chưa đầy nửa năm, Hương bắt đầu thấy mình đuối dần trong những yêu thương mà chàng dành tặng. Thành là một chàng trai nồng nàn, lúc nào cũng săn sóc, yêu thương. Đó chẳng phải là những gì Hương từng mơ ước về chàng trai của mình khi nàng còn chưa rời xa Huế hay sao? Vậy mà bây giờ, chính những điều Hương từng mơ ước lại khiến nàng nghẹt thở, cô đơn, trống rỗng.
Mà phải rồi, không biết Huế giờ này thế nào? Hương bắt đầu mộng về Huế, mộng về quê nàng - cái vùng quê cách thành phố không quá xa, không có còi xe inh ỏi, không khói bụi, không cả những tiếng ồn ào cãi vã. Nơi ấy có một mối tình nàng từng ấp ủ, cháy rồi lụi và dường như bây giờ lại đang đỏ lửa. Nơi ấy có sông Hương mơ màng, đêm trăng rằm nàng cùng người con trai ấy chèo thuyền xuôi dòng rồi hát hò, trò chuyện.
Người con trai ấy chính là Hưng - người đầu tiên trong đời khiến Hương buông lời hứa hẹn, rồi đau, rồi vụt qua, buông bỏ.
Hương chợt nghĩ đến những mối tình nàng từng bước qua từ ngày vào Sài Gòn học đại học rồi ra làm việc trên đất Hà Nội. Ngót đã sáu năm nàng xa Huế, xa chàng trai ấy để đến với những gì nàng hằng khao khát, ước mơ. Hương từng ủ mộng về cái nhịp sống hiện đại, ồn ã nơi những thành phố lớn mà nàng muốn đặt chân đến. Những cuộc hành trình dài sẽ giúp Hương có cơ hội tốt hơn cho tất cả, tình yêu hay sự nghiệp... Nàng không ngờ ước mơ ấy không thể khiến nàng hạnh phúc hơn. Hết thảy những thành phố từng đến, những mối tình nàng từng bước qua đều làm nàng ngợp thở theo nhiều cách.
Ngay lúc này, khi nỗi nhớ về Huế và người con trai ấy bất chợt ùa về, kéo theo nỗi cô đơn như bủa vây đang cào cuột trái tim nàng, nhói đau và nức nở.
***
- Anh Thành, mình chia tay nhé! - Ánh mắt Hương kiên định nhìn Thành, lặp lại câu nói lần thứ hai. Thành nghĩ Hương nói đùa, chàng hơi cười rồi siết lấy vai Hương:
- Đừng đùa nữa, có chuyện gì nói anh nghe!
- Em không đùa. Em muốn về Huế, một mình!
- Em nghỉ phép à? Bao lâu?
- Không, em về hẳn. Một trang tạp chí đã mời em về Huế làm việc. Em quyết định rồi, em không thể tiếp tục thế này được! - Hương quay ngoắt - Em xin lỗi!
- Thực ra anh đã làm gì sai?
- Không, là tại em sai lầm, từ cái ngày quyết định xa Huế, xa một người. Bây giờ, em hối hận rồi...
Hương nhìn Thành, ánh mắt hai người chớp nhẹ lúc giao nhau, những giọt nước mắt nóng hổi cũng nhìn nhau, lóng lánh. Hương vùng chạy khỏi vòng tay Thành rồi lao mình vào làn mưa buốt lạnh đang giăng kín...
Vậy đấy, con người ta vẫn tham lam để cố tin rằng trong cuộc đời này, có những thứ tốt hơn, phù hợp hơn với mình mà không tài nào nhận ra những điều đang ở trước mắt mới dành cho mình, mới đáng trân trọng và nâng niu. Hương đã sai lầm theo cách đó để đi kiếm tìm điều gì đó xa vời, những thứ mà nàng tưởng tượng ra để rồi bây giờ nó đang giày xéo lên trái tim nàng, lên nỗi nhớ về Huế và người con trai ấy với những mảng kỉ niệm vương màu khói bảng lảng, là là bay trên mặt sông Hương những buổi chiều mơ.
Hương chợt nghĩ về Thành, về Long, về những chàng trai từng yêu nàng hay nàng từng yêu. Hương sống cuồng nhiệt và mạnh mẽ hệt loài cỏ dại dù đôi khi, cái chất dịu dàng hiển hiện của một cô gái Huế không mất đi trong nàng. Hương vẫn luôn tâm niệm hết mình với mọi thứ, kể cả tình yêu. Hương đã yêu nhiều lắm. Những mối tình đi qua, có những kẻ đã tổn thương, hoặc sẵn sàng tổn thương vì nàng - người con gái ưa bay nhảy, xinh đẹp tựa đóa hồng gai lại thông minh, sắc sảo nhưng cũng có một đôi khi, sự dại khờ làm nàng đau nhói, rồi qua đi, rồi quên và bắt đầu một cuộc tình mới.
Nàng vẫn vậy, cuối cùng rồi cũng trở về với cô đơn, thua cuộc trong tình yêu dù không có bất cứ đối thủ nào. Nàng thua chính mình, thua nỗi nhớ về Huế, về người con trai ấy - mối tình đầu cứ lẽo đẽo theo Hương suốt sáu năm trời. Rốt cuộc, yêu nhiều đâu thể khiến con người ta hạnh phúc khi trái tim đã đã trót đong đầy nỗi nhớ về một người hay một nơi nào đó.
Chàng trai Sài Gòn.
Biết Hương về Sài Gòn, Long hẹn nàng ở quán cafe quen mà hai người từng một thời lui tới. Hương ngồi đợi, Sài Gòn với những cơn mưa bất chợt vẫn không khác ngày nào, vẫn ồn ào và hối hả.
- Em quyết định về Sài Gòn rồi sao? - Long ngồi tựa vào thành ghế, chăm chú đến ánh mắt Hương lãng đãng theo trận mưa rào.
- Không, em còn một số việc cần thu xếp!
- Rồi sẽ quay lại Hà Nội chứ?
- Không, là Huế...
Ánh mắt Long không lộ vẻ ngạc nhiên. Chàng lúc nào chẳng vậy, nói ít thôi nhưng hiểu thì nhiều hơn thế. Từ ngày xa Hương, Long chợt nhận ra có vẻ mình hiểu Hương nhiều hơn, chỉ bằng những câu nàng nói với chàng hôm chia tay ấy. Còn khoảng thời gian bên nhau đã lùi xa trong dĩ vãng, Long biết chàng không hề hiểu Hương như chàng đã nghĩ. Hương là một cô gái khó nắm bắt nhưng bù lại, luôn hấp dẫn người khác đến lạ. Long không phải một chàng trai ngoại lệ. Từng một thời chìm đắm trong đôi mắt ướt, mơ hồ khó đoán kia, cũng lại từ ve vuốt, hít hà mái tóc dài đen óng kia, Long vẫn chẳng thể nào chạm vào sâu thẳm trái tim nàng - nơi cất giữ nỗi nhớ về Huế, về một người mà chàng không hề biết. Sau cùng thì Long hiểu, cô gái kia không dành cho mình - chàng trai thích giản đơn hóa mọi thứ, kể cả tình yêu.
***
"Hương, có khi nào em nghĩ mình sẽ hối hận không?" - Câu nói của Hưng bất chợt dội về, vang vọng đâu đó trong trận mưa Sài Gòn tầm tã.
Hồi ấy Hương cũng đã lường trước cái ý nghĩ biết đâu mình hối hận nếu mọi chuyện không như mong đợi nhưng nó chỉ thoáng qua và Hương đã quên ngay. Vậy mà ngần ấy năm xa Huế, mọi thứ đều thuận lợi nhưng sao đến giờ phút này, cảm giác hối hận vẫn lại đến, nhen nhóm rồi bừng lên, thiêu đốt trái tim bé bỏng của nàng.
Hình bóng Hưng lại chợt ùa về, chàng trai không đặc biệt trong mắt Hương ngày ấy giờ đây lại trở thành kí ức về Huế, về mối tình mà Hương nghĩ mình đã quên ngay được. Nụ cười Hưng hồn hậu, sáng bừng như chính cái mảnh đất mà nàng sinh ra. Hương chưa từng thấy người con trai ấy khóc bao giờ, có lẽ đã từng lướt qua nhưng chưa từng để ý. Ấy là cái khoảnh khắc một ý nghĩ lóe vội trong Hương vào cái hôm nàng quay lưng vô tình với mối tình nàng nghĩ là trẻ con ấy:
"Có lẽ em sẽ hối hận vì phải mất anh, vì đã xa nơi này khi đôi chân em mệt mỏi trên những cung đường mới, ý nghĩ em chán chường với tất cả. Nhưng em tin, em đủ sức vượt qua hoặc là nó chỉ đến trong một phút chốc. Nên, đừng đợi em nhé!"
Sau cái suy nghĩ ấy, cánh tay Hưng vẫy nàng thật vội, tiếng chàng bị gió át đi lúc cố chạy thêm vài bước theo chuyến tàu để nhìn nàng lâu hơn:
- Anh sẽ đợi! Anh sẽ đợi đấy! Hương à, em nhất định phải trở về đấy nhé...!"
Sài Gòn vẫn mưa, nước mắt Hương nhòe đi khi nhớ đến những lời Hưng nói. Long đã đi được một lát, tấm thiệp cưới chàng vui vẻ giúi vào tay Hương và câu nói tạm biệt đã khiến Hương chợt nức nở:
"Về Huế đi nhé, không nơi nào dành cho em ngoài Huế đâu. Nếu kịp, đến dự lễ cưới của anh nhé! Dù thế nào cũng nhớ đừng bao giờ coi thường hay phủ nhận cảm xúc của mình, người như em không thắng được nó đâu. Tạm biệt! Anh phải đi rồi, có lẽ không tiễn được em!''
Hương òa lên, khóc nấc trong góc quán cafe vắng vẻ. Nàng xa Huế ngần ấy năm để được gì chứ? Đó có lẽ là sai lầm lớn nhất đời nàng. Còn cả Hưng nữa, nàng xa chàng, xa mối tình ấy, phủ nhận mọi cảm xúc của mình để đánh đổi điều gì? Chỉ là những đêm dài cô đơn gõ cửa, rồi mi mắt lại nhòe đi, lem nhem vì nước mắt hay những chiều buồn ngồi nhớ Huế, trái tim quặn lại khao khát được yêu thương. Nàng đã sai, sai thật rồi.
Bây giờ nàng muốn trở về, ý nghĩ Hương hơi ngập ngừng: Liệu có ai đó còn đợi nàng như lời đã hẹn? Liệu mọi thứ có còn vẹn nguyên để đợi nàng về? Hương gạt nước mắt : Nàng còn trông đợi gì nữa, chẳng phải chính nàng là kẻ đã ích kỉ trước hay sao? Vậy nhưng nàng không thể để nỗi nhớ ấy cứ mãi bóp nghẹn trái tim mình...
Chàng trai Huế : Anh à, nơi ấy không dành cho em!
Hương trở về Huế khi chiều đã về muộn. Chuyến tàu dài không khiến nàng mệt mỏi như mọi khi mà trái lại, Hương thấy mình thoải mái đến lạ. Huế đã thay đổi nhiều nhưng bầu trời Huế vẫn yên bình lắm, sông Hương vẫn đắm mình trong làn khói mờ mỗi khi ánh hoàng hôn dần dần chiếm lĩnh, chính điều đó đã khiến Hương bình tâm hơn rất nhiều.
Hương lên nhờ thuyền của một người phụ nữ trung niên, đi dọc sông Hương để trở về nhà. Trăng đã lên, chiếu ánh sáng mờ ra một vùng rộng lớn. Cơn gió nhẹ chợt đi qua, thoáng đưa giọng hát ngọt ngào của ai đó. Đã bao lâu Hương không nghe hò Huế, cũng không cất lên những câu hò thân thuộc trên dòng Hương Giang này. Nàng lại nhớ da diết những câu hò ấy. Xa Huế cũng nhớ mà bây giờ, đang ở chính Huế rồi, lại càng nhớ hơn những gì thuộc về nơi đây, tình yêu phải chăng luôn lạ lùng như thế?
Hương đưa tay vén gọn rồi búi cao mái tóc dài. Trước nụ cười hiền hậu của người phụ nữ lái đò, sự lặng yên của người đàn ông ngồi quay lưng về phía mình, Hương bắt đầu cất giọng cho một câu hò quen thuộc khi đường về nhà đã rút lại chỉ còn một lát.
Thuyền dừng hẳn, người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi quay lưng vào nàng từ lúc lên thuyền bây giờ mới cất giọng, chất giọng Huế đặc trưng mà quen thuộc quá:
- Em vẫn nhớ anh thích điệu này? Em ca ngọt ngào không khác ngày xưa.
Hương sững người nhận ra Hưng rồi theo sau chàng bước lên bờ. Khóe môi hai người cùng mấp máy:
- Anh...
- Em... Em không chắc có điều gì còn dành cho em ở đây nữa không, nhưng...
- Còn, còn chứ!
- Vậy, nó có còn nguyên vẹn chứ?
- Ừ, vẫn còn! - Hưng nhìn trân trân vào khuôn mặt hơi cúi xuống của Hương, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
- Vậy... - Hương bất ngờ quay bước, lẽ ra nàng không nên hỏi những điều này. Nhưng Hưng đã kịp níu tay Hương lại:
- Nói anh nghe, em về Huế làm gì?
Nước mắt Hương rơi khẽ khàng làm giọng nói nghẹn lại:
- Đơn giản vì ở nơi đó, em...em không thở được, cũng không quên được gì!
Hưng kéo Hương vào lòng, ghì chặt nàng rồi nhẹ nhàng trách móc:
- Sáu năm rồi còn gì, sao phải khổ thế chứ, sao không trở về sớm hơn. Anh đã bảo nơi đó không dành cho em. Chỉ có Huế mới dành cho em, chỉ có...
- Chỉ có anh thôi, em biết mà, em nhận ra rồi...
Hưng lặng tinh nhẹ ve vuốt mái tóc đen mềm để Hương òa lên như cô bé ngày nào. Sông Hương đã đầy trăng, mặt nước sóng sánh ánh đèn xa khuất, thoáng xa xăm, câu hò của ai đó khẽ đưa ngọt ngào.
Di An - Theo Pháp Luật Xã Hội
Chàng trai Hà Nội.
Chiều Hà Nội lộng gió...
Thành đèo Hương trên chiếc xe đã cũ, máy chạy rì rì lên cầu Long Biên. Biết Hương thích, Thành dừng xe trước mấy quán ngô nướng ven cầu để Hương xuống nhưng nàng không ngồi và đứng vịn vào thành cầu để làn gió quật mái tóc mềm rối tung lên. Ánh mắt Hương có niềm suy tư lạ, nàng đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Hương nghe tiếng còi xe xa gần réo liên hồi - thứ âm thanh khiến nàng sợ hãi những khi cơn đau đầu ghé thăm liên tục, từ ngày về Hà Nội.
- Anh Thành, mình về Huế hẳn đi!
- Về Huế? - Thành xoe tròn mắt ngạc nhiên. Cái thái độ ấy làm Hương nhớ đến Long - mối tình hơn một năm trời của Hương trên đất Sài Gòn. Hương không hỏi nữa, nàng biết Thành cũng sẽ giống Long hay bất cứ chàng trai nào từng đi qua cuộc đời nàng, không chấp nhận để hai người hay chỉ một mình nàng trở về Huế.
- Thôi, mình về đi anh!
Ngồi sau xe Thành, chàng cầm tay Hương khẽ đưa vào túi áo, giọng chàng thì thầm không đủ sức kéo trái tim Hương đang chơi vơi về thế cân bằng:
- Trời lạnh quá, em nhỉ!
***
Hương trở về căn nhà chật hẹp mà nàng thuê tạm trong một con hẻm nhỏ đã ướt át vì mưa phùn cuối đông. Không gian tối om khiến nàng như chết ngạt, đủ thứ mùi hỗn tạp của phố phường thi nhau len lỏi trong ngóc ngách căn nhà. Hương gieo mình xuống gi.ường, vừa kịp lúc tin nhắn của Thành đến:
- Anh nhớ em rồi! Tối nay, em muốn đi đâu đó không?
Cảm giác ngạt thở một lần nữa bủa vây, rồi chiếm lĩnh lấy Hương. Nàng thở dài chán nản, tắt nguồn, quăng điện thoại vào một góc bàn rồi vùi đầu trong tấm chăn mỏng.
Hương không ý thực được Thành đã là chàng trai thứ bao nhiêu mình quen từ ngày rời xa Huế. Nàng chỉ biết mình đã bắt đầu mệt mỏi với mối tình này - cũng giống như những lần trước, theo những cách khác nhau.
Quen Thành chưa đầy nửa năm, Hương bắt đầu thấy mình đuối dần trong những yêu thương mà chàng dành tặng. Thành là một chàng trai nồng nàn, lúc nào cũng săn sóc, yêu thương. Đó chẳng phải là những gì Hương từng mơ ước về chàng trai của mình khi nàng còn chưa rời xa Huế hay sao? Vậy mà bây giờ, chính những điều Hương từng mơ ước lại khiến nàng nghẹt thở, cô đơn, trống rỗng.
Mà phải rồi, không biết Huế giờ này thế nào? Hương bắt đầu mộng về Huế, mộng về quê nàng - cái vùng quê cách thành phố không quá xa, không có còi xe inh ỏi, không khói bụi, không cả những tiếng ồn ào cãi vã. Nơi ấy có một mối tình nàng từng ấp ủ, cháy rồi lụi và dường như bây giờ lại đang đỏ lửa. Nơi ấy có sông Hương mơ màng, đêm trăng rằm nàng cùng người con trai ấy chèo thuyền xuôi dòng rồi hát hò, trò chuyện.
Người con trai ấy chính là Hưng - người đầu tiên trong đời khiến Hương buông lời hứa hẹn, rồi đau, rồi vụt qua, buông bỏ.
Hương chợt nghĩ đến những mối tình nàng từng bước qua từ ngày vào Sài Gòn học đại học rồi ra làm việc trên đất Hà Nội. Ngót đã sáu năm nàng xa Huế, xa chàng trai ấy để đến với những gì nàng hằng khao khát, ước mơ. Hương từng ủ mộng về cái nhịp sống hiện đại, ồn ã nơi những thành phố lớn mà nàng muốn đặt chân đến. Những cuộc hành trình dài sẽ giúp Hương có cơ hội tốt hơn cho tất cả, tình yêu hay sự nghiệp... Nàng không ngờ ước mơ ấy không thể khiến nàng hạnh phúc hơn. Hết thảy những thành phố từng đến, những mối tình nàng từng bước qua đều làm nàng ngợp thở theo nhiều cách.
Ngay lúc này, khi nỗi nhớ về Huế và người con trai ấy bất chợt ùa về, kéo theo nỗi cô đơn như bủa vây đang cào cuột trái tim nàng, nhói đau và nức nở.
***
- Anh Thành, mình chia tay nhé! - Ánh mắt Hương kiên định nhìn Thành, lặp lại câu nói lần thứ hai. Thành nghĩ Hương nói đùa, chàng hơi cười rồi siết lấy vai Hương:
- Đừng đùa nữa, có chuyện gì nói anh nghe!
- Em không đùa. Em muốn về Huế, một mình!
- Em nghỉ phép à? Bao lâu?
- Không, em về hẳn. Một trang tạp chí đã mời em về Huế làm việc. Em quyết định rồi, em không thể tiếp tục thế này được! - Hương quay ngoắt - Em xin lỗi!
- Thực ra anh đã làm gì sai?
- Không, là tại em sai lầm, từ cái ngày quyết định xa Huế, xa một người. Bây giờ, em hối hận rồi...
Hương nhìn Thành, ánh mắt hai người chớp nhẹ lúc giao nhau, những giọt nước mắt nóng hổi cũng nhìn nhau, lóng lánh. Hương vùng chạy khỏi vòng tay Thành rồi lao mình vào làn mưa buốt lạnh đang giăng kín...
Vậy đấy, con người ta vẫn tham lam để cố tin rằng trong cuộc đời này, có những thứ tốt hơn, phù hợp hơn với mình mà không tài nào nhận ra những điều đang ở trước mắt mới dành cho mình, mới đáng trân trọng và nâng niu. Hương đã sai lầm theo cách đó để đi kiếm tìm điều gì đó xa vời, những thứ mà nàng tưởng tượng ra để rồi bây giờ nó đang giày xéo lên trái tim nàng, lên nỗi nhớ về Huế và người con trai ấy với những mảng kỉ niệm vương màu khói bảng lảng, là là bay trên mặt sông Hương những buổi chiều mơ.
Hương chợt nghĩ về Thành, về Long, về những chàng trai từng yêu nàng hay nàng từng yêu. Hương sống cuồng nhiệt và mạnh mẽ hệt loài cỏ dại dù đôi khi, cái chất dịu dàng hiển hiện của một cô gái Huế không mất đi trong nàng. Hương vẫn luôn tâm niệm hết mình với mọi thứ, kể cả tình yêu. Hương đã yêu nhiều lắm. Những mối tình đi qua, có những kẻ đã tổn thương, hoặc sẵn sàng tổn thương vì nàng - người con gái ưa bay nhảy, xinh đẹp tựa đóa hồng gai lại thông minh, sắc sảo nhưng cũng có một đôi khi, sự dại khờ làm nàng đau nhói, rồi qua đi, rồi quên và bắt đầu một cuộc tình mới.
Nàng vẫn vậy, cuối cùng rồi cũng trở về với cô đơn, thua cuộc trong tình yêu dù không có bất cứ đối thủ nào. Nàng thua chính mình, thua nỗi nhớ về Huế, về người con trai ấy - mối tình đầu cứ lẽo đẽo theo Hương suốt sáu năm trời. Rốt cuộc, yêu nhiều đâu thể khiến con người ta hạnh phúc khi trái tim đã đã trót đong đầy nỗi nhớ về một người hay một nơi nào đó.
Chàng trai Sài Gòn.
Biết Hương về Sài Gòn, Long hẹn nàng ở quán cafe quen mà hai người từng một thời lui tới. Hương ngồi đợi, Sài Gòn với những cơn mưa bất chợt vẫn không khác ngày nào, vẫn ồn ào và hối hả.
- Em quyết định về Sài Gòn rồi sao? - Long ngồi tựa vào thành ghế, chăm chú đến ánh mắt Hương lãng đãng theo trận mưa rào.
- Không, em còn một số việc cần thu xếp!
- Rồi sẽ quay lại Hà Nội chứ?
- Không, là Huế...
Ánh mắt Long không lộ vẻ ngạc nhiên. Chàng lúc nào chẳng vậy, nói ít thôi nhưng hiểu thì nhiều hơn thế. Từ ngày xa Hương, Long chợt nhận ra có vẻ mình hiểu Hương nhiều hơn, chỉ bằng những câu nàng nói với chàng hôm chia tay ấy. Còn khoảng thời gian bên nhau đã lùi xa trong dĩ vãng, Long biết chàng không hề hiểu Hương như chàng đã nghĩ. Hương là một cô gái khó nắm bắt nhưng bù lại, luôn hấp dẫn người khác đến lạ. Long không phải một chàng trai ngoại lệ. Từng một thời chìm đắm trong đôi mắt ướt, mơ hồ khó đoán kia, cũng lại từ ve vuốt, hít hà mái tóc dài đen óng kia, Long vẫn chẳng thể nào chạm vào sâu thẳm trái tim nàng - nơi cất giữ nỗi nhớ về Huế, về một người mà chàng không hề biết. Sau cùng thì Long hiểu, cô gái kia không dành cho mình - chàng trai thích giản đơn hóa mọi thứ, kể cả tình yêu.
***
"Hương, có khi nào em nghĩ mình sẽ hối hận không?" - Câu nói của Hưng bất chợt dội về, vang vọng đâu đó trong trận mưa Sài Gòn tầm tã.
Hồi ấy Hương cũng đã lường trước cái ý nghĩ biết đâu mình hối hận nếu mọi chuyện không như mong đợi nhưng nó chỉ thoáng qua và Hương đã quên ngay. Vậy mà ngần ấy năm xa Huế, mọi thứ đều thuận lợi nhưng sao đến giờ phút này, cảm giác hối hận vẫn lại đến, nhen nhóm rồi bừng lên, thiêu đốt trái tim bé bỏng của nàng.
Hình bóng Hưng lại chợt ùa về, chàng trai không đặc biệt trong mắt Hương ngày ấy giờ đây lại trở thành kí ức về Huế, về mối tình mà Hương nghĩ mình đã quên ngay được. Nụ cười Hưng hồn hậu, sáng bừng như chính cái mảnh đất mà nàng sinh ra. Hương chưa từng thấy người con trai ấy khóc bao giờ, có lẽ đã từng lướt qua nhưng chưa từng để ý. Ấy là cái khoảnh khắc một ý nghĩ lóe vội trong Hương vào cái hôm nàng quay lưng vô tình với mối tình nàng nghĩ là trẻ con ấy:
"Có lẽ em sẽ hối hận vì phải mất anh, vì đã xa nơi này khi đôi chân em mệt mỏi trên những cung đường mới, ý nghĩ em chán chường với tất cả. Nhưng em tin, em đủ sức vượt qua hoặc là nó chỉ đến trong một phút chốc. Nên, đừng đợi em nhé!"
Sau cái suy nghĩ ấy, cánh tay Hưng vẫy nàng thật vội, tiếng chàng bị gió át đi lúc cố chạy thêm vài bước theo chuyến tàu để nhìn nàng lâu hơn:
- Anh sẽ đợi! Anh sẽ đợi đấy! Hương à, em nhất định phải trở về đấy nhé...!"
Sài Gòn vẫn mưa, nước mắt Hương nhòe đi khi nhớ đến những lời Hưng nói. Long đã đi được một lát, tấm thiệp cưới chàng vui vẻ giúi vào tay Hương và câu nói tạm biệt đã khiến Hương chợt nức nở:
"Về Huế đi nhé, không nơi nào dành cho em ngoài Huế đâu. Nếu kịp, đến dự lễ cưới của anh nhé! Dù thế nào cũng nhớ đừng bao giờ coi thường hay phủ nhận cảm xúc của mình, người như em không thắng được nó đâu. Tạm biệt! Anh phải đi rồi, có lẽ không tiễn được em!''
Hương òa lên, khóc nấc trong góc quán cafe vắng vẻ. Nàng xa Huế ngần ấy năm để được gì chứ? Đó có lẽ là sai lầm lớn nhất đời nàng. Còn cả Hưng nữa, nàng xa chàng, xa mối tình ấy, phủ nhận mọi cảm xúc của mình để đánh đổi điều gì? Chỉ là những đêm dài cô đơn gõ cửa, rồi mi mắt lại nhòe đi, lem nhem vì nước mắt hay những chiều buồn ngồi nhớ Huế, trái tim quặn lại khao khát được yêu thương. Nàng đã sai, sai thật rồi.
Bây giờ nàng muốn trở về, ý nghĩ Hương hơi ngập ngừng: Liệu có ai đó còn đợi nàng như lời đã hẹn? Liệu mọi thứ có còn vẹn nguyên để đợi nàng về? Hương gạt nước mắt : Nàng còn trông đợi gì nữa, chẳng phải chính nàng là kẻ đã ích kỉ trước hay sao? Vậy nhưng nàng không thể để nỗi nhớ ấy cứ mãi bóp nghẹn trái tim mình...
Chàng trai Huế : Anh à, nơi ấy không dành cho em!
Hương trở về Huế khi chiều đã về muộn. Chuyến tàu dài không khiến nàng mệt mỏi như mọi khi mà trái lại, Hương thấy mình thoải mái đến lạ. Huế đã thay đổi nhiều nhưng bầu trời Huế vẫn yên bình lắm, sông Hương vẫn đắm mình trong làn khói mờ mỗi khi ánh hoàng hôn dần dần chiếm lĩnh, chính điều đó đã khiến Hương bình tâm hơn rất nhiều.
Hương lên nhờ thuyền của một người phụ nữ trung niên, đi dọc sông Hương để trở về nhà. Trăng đã lên, chiếu ánh sáng mờ ra một vùng rộng lớn. Cơn gió nhẹ chợt đi qua, thoáng đưa giọng hát ngọt ngào của ai đó. Đã bao lâu Hương không nghe hò Huế, cũng không cất lên những câu hò thân thuộc trên dòng Hương Giang này. Nàng lại nhớ da diết những câu hò ấy. Xa Huế cũng nhớ mà bây giờ, đang ở chính Huế rồi, lại càng nhớ hơn những gì thuộc về nơi đây, tình yêu phải chăng luôn lạ lùng như thế?
Hương đưa tay vén gọn rồi búi cao mái tóc dài. Trước nụ cười hiền hậu của người phụ nữ lái đò, sự lặng yên của người đàn ông ngồi quay lưng về phía mình, Hương bắt đầu cất giọng cho một câu hò quen thuộc khi đường về nhà đã rút lại chỉ còn một lát.
Thuyền dừng hẳn, người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi quay lưng vào nàng từ lúc lên thuyền bây giờ mới cất giọng, chất giọng Huế đặc trưng mà quen thuộc quá:
- Em vẫn nhớ anh thích điệu này? Em ca ngọt ngào không khác ngày xưa.
Hương sững người nhận ra Hưng rồi theo sau chàng bước lên bờ. Khóe môi hai người cùng mấp máy:
- Anh...
- Em... Em không chắc có điều gì còn dành cho em ở đây nữa không, nhưng...
- Còn, còn chứ!
- Vậy, nó có còn nguyên vẹn chứ?
- Ừ, vẫn còn! - Hưng nhìn trân trân vào khuôn mặt hơi cúi xuống của Hương, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
- Vậy... - Hương bất ngờ quay bước, lẽ ra nàng không nên hỏi những điều này. Nhưng Hưng đã kịp níu tay Hương lại:
- Nói anh nghe, em về Huế làm gì?
Nước mắt Hương rơi khẽ khàng làm giọng nói nghẹn lại:
- Đơn giản vì ở nơi đó, em...em không thở được, cũng không quên được gì!
Hưng kéo Hương vào lòng, ghì chặt nàng rồi nhẹ nhàng trách móc:
- Sáu năm rồi còn gì, sao phải khổ thế chứ, sao không trở về sớm hơn. Anh đã bảo nơi đó không dành cho em. Chỉ có Huế mới dành cho em, chỉ có...
- Chỉ có anh thôi, em biết mà, em nhận ra rồi...
Hưng lặng tinh nhẹ ve vuốt mái tóc đen mềm để Hương òa lên như cô bé ngày nào. Sông Hương đã đầy trăng, mặt nước sóng sánh ánh đèn xa khuất, thoáng xa xăm, câu hò của ai đó khẽ đưa ngọt ngào.
Di An - Theo Pháp Luật Xã Hội
Hiệu chỉnh bởi quản lý: