- Tham gia
- 23/6/2017
- Bài viết
- 521
Ngày hôm qua có thể bạn đã phải đối mặt với những phiền muộn, sầu đau, nhưng bạn biết không, những thứ này sẽ chẳng thể ảnh hưởng tới giấc mơ hay tương lai ngày mai của bạn đâu.
Câu chuyện nhỏ số 1: Giá trị của cuộc sống
Đừng để những phiền muộn của ngày hôm qua làm lu mờ giấc mơ của ngày mai.
Trong một cuộc hội thảo với đông đảo người tham dự, vị diễn thuyết gia nổi tiếng chậm rãi bước lên bục, chẳng nói chẳng rằng mà rút ngay trong túi ra một tờ 20 USD (tương đương 460 nghìn đồng).
Ông mỉm cười hỏi hơn 200 người ngồi bên dưới: "Có ai muốn lấy tờ 20 USD này không?"
Vô số cánh tay đồng loạt giơ lên.
Vị diễn thuyết gia lại hỏi: "Tôi định tặng cho 1 người bất kỳ trong hội trường này tờ 20 USD trong tay mình, nhưng trước đó thì người được tặng sẽ phải làm giúp tôi một việc." Ông từ tốn nhìn lướt quanh một lượt: "Còn ai muốn lấy nữa không?"
Một số cánh tay vẫn đưa lên giữa không trung.
Diễn thuyết gia lớn tuổi mỉm cười: "Vậy nếu như tôi làm thế này thì sao?" Sau đó, ông ném tờ tiền xuống đất, dùng chân giẫm vào nó rồi bình thản nhặt tờ tiền lấm bẩn lên.
Ông tiếp tục hỏi: "Bây giờ còn ai muốn nó nữa nào?"
Vẫn có một vài người kiên trì giơ tay.
Lúc này, vị diễn thuyết gia chậm rãi phát biểu: "Các bạn vừa mới được học một tiết học vô cùng ý nghĩa. Bất luận tôi có làm gì với tờ tiền này, các bạn vẫn muốn có nó, bởi nó không hề bị mất đi giá trị của mình, vẫn luôn là 20 USD. Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều rất nhiều lần bị quyết định của bản thân hoặc vì những hoàn cảnh khó khăn bên ngoài tác động mà gục ngã, mà tổn thương. Chúng ta cho rằng mình không xứng đáng thế nọ thế kia, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, trong mắt Thượng đế, giá trị của chúng ta cũng không bao giờ thay đổi. Kỳ thực, bạn có sạch sẽ hay bẩn thỉu, ăn mặc lấm lem hay sang trọng thì cũng vẫn luôn là báu vật vô giá."
Bài học rút ra: Giá trị của cuộc sống không phụ thuộc vào những tài sản ta sở hữu, cũng chẳng hề bị tác động bởi những mối quan hệ mà ta có, mà nó được quyết định bởi chính bản thân ta. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị trong cuộc đời này, hãy luôn luôn ghi nhớ điều đó!
Câu chuyện nhỏ số 2: Phụ kiện đẹp nhất chính là sự tự tin
Cho dù con bò có mang bộ lông màu đen thì sữa của nó cũng vẫn là màu trắng cơ mà.
Jenny là một cô bé nhút nhát và tự ti. Vì cảm thấy bản thân không xinh đẹp nên lúc nào Jenny cũng cúi đầu thật thấp.
Một ngày nọ, trên đường đi học, Jenny đi ngang qua cửa hàng đồ phụ kiện và nhìn trúng một chiếc cặp tóc hình cái nơ rất đẹp. Thấy Jenny cài chiếc cặp lên tóc, chủ cửa hàng liền chạy tới và không ngớt lời khen cô bé thật xinh xắn, đáng yêu.
Nghe thấy những lời khen nức nở ấy, Jenny vốn không tin, nhưng trong lòng cô bé cảm thấy rất vui và vô ý ngẩng đầu lên thật cao. Jenny nhanh chóng trả tiền rồi chạy đến lớp, cô bé quả thực rất nôn nóng muốn cho mọi người thấy được vẻ xinh xắn khác mọi ngày của mình.
Nhưng khi đi ra đến cửa, Jenny vô tình đụng trúng một người. Cô bé vội vàng xin lỗi rồi chạy thẳng một mạch tới lớp học.
Vừa bước vào lớp, Jenny gặp ngay cô giáo ở cửa. Cô giáo vỗ vai Jenny, tỏ vẻ trầm trồ: "Jenny, em ngẩng đầu lên thật xinh đẹp!"
Ngày hôm đó, Jenny nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người, chính vì vậy, cô bé cho rằng chiếc cặp tóc nơ kia đã giúp bản thân trở nên xinh đẹp.
Jenny vui sướng lấy gương ra soi, để nhìn ngắm lại thứ "vũ khí bí mật" mới của mình. Tuy nhiên, tới lúc này cô bé mới phát hiện ra chiếc cặp tóc tuyệt diệu đã không cánh mà bay.
Kỳ thực, chiếc cặp tóc ấy đã bị rơi khi Jenny va chạm với người lạ ở cửa hàng phụ kiện.
Nhiều người vì mặc cảm ngoại hình mà để lỡ mất rất nhiều niềm vui, nhưng họ không hề biết rằng, sự tự tin chính là món phụ kiện xinh đẹp nhất của con người.
Bài học rút ra: Bất kể bạn giàu có hay nghèo khó, bạn xinh đẹp như hoa hay nhan sắc trung bình, chỉ cần bạn tự tin ngẩng cao đầu, niềm vui sẽ giúp bạn trở nên đáng yêu - một kiểu đáng yêu mà bất kỳ ai cũng phải yêu quý.
Câu chuyện nhỏ số 3: Tảng đá trong tim
Chính tâm lý và cách nghĩ của chúng ta là thứ hạn chế sự tìm tòi, khám phá và sáng tạo của bản thân.
Không biết từ bao giờ trong khu vườn của một gia đình nọ đã xuất hiện một tảng đá khá lớn với chiều cao khoảng 10cm, đường kính khoảng 40cm và dính chặt xuống đất.
Rất nhiều người đi vào khu vườn này đã bị vấp chân vào tảng đá nằm chình ình ngay giữa đường, thậm chí có người còn bị thương vì nó.
Cậu con trai nhỏ tò mò hỏi bố rằng: "Bố ơi, tảng đá kia thật đáng ghét! Tại sao chúng ta không tìm cách đào nó đi ạ?"
Ông bố nghiêm túc trả lời: "Tảng đá đó đã có từ thời ông nội con rồi. Con xem, nó lớn như vậy thì dễ gì đào được. Thôi, tốt nhất là từ nay con hãy đi đứng cẩn thận để đừng vấp vào nó, coi như là rèn luyện khả năng phản ứng với chướng ngại vật của con đi!"
Nhiều năm qua đi, tảng đá ấy vẫn nằm chình ình trong khu vườn nhà nọ, không hề suy suyển. Cậu con trai nhỏ năm nào giờ đã lớn và kết hôn với người phụ nữ mình yêu thương.
Cô con dâu mới chuyển đến nhà cũng cảm thấy chướng mắt trước tảng đá vô duyên, liền chạy đến nói với bố chồng: "Bố ơi, con càng nhìn càng thấy tảng đá trong vườn thật vướng víu. Hay là khi nào nhà mình gọi người đến chuyển nó đi chỗ khác ạ?"
Ông bố lập tức can ngăn con dâu: "Thôi con ạ, tảng đá ấy nặng lắm, nếu có thể chuyển đi được thì bố đã chuyển đi từ lâu rồi, sao còn giữ nó lại đến tận bây giờ để làm gì!"
Tuy bố chồng nói vậy, nhưng cô con dâu vẫn vắt óc suy nghĩ xem nên làm sao để dẹp tảng đá đó đi, chỉ vì nó mà bao nhiêu người đã bị vấp ngã rồi.
Nghĩ là làm, vào một buổi sáng đẹp trời, cô con dâu đem theo một cái cuốc và một xô nước đầy vào trong khu vườn. Cô từ tốn đổ hết nước trong xô vào chỗ đất xung quanh tảng đá rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Mười mấy phút sau, khi thấy đất xung quanh tảng đá trở nên tơi xốp, cô con dâu liền cầm cuốc lên và bắt đầu đào xới. Cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải đào rất lâu mới lôi được tảng đá cứng đầu kia lên, nhưng cô nghĩ mình nhất định sẽ làm được.
Tuy nhiên, bất ngờ là chỉ sau vài phút đào xới, cô đã lôi được tảng đá ăn sâu bám rễ trong khu vườn nhà lên khỏi mặt đất. Thì ra vẻ bề ngoài của hòn đá đã đánh lừa tất cả, bởi sự thật là nó không hề to và nặng như mọi người vẫn tưởng.
Bài học rút ra: Nếu cứ ôm kỳ vọng lăn xuống dốc để đi leo núi thì bạn mãi mãi chẳng thể leo lên đến đỉnh núi. Nếu vì cuộc sống chìm trong đau khổ mà dẫn đến tuyệt vọng, thì đó là bởi chính bản thân bạn đang không cho mình một lối thoát. Chỉ cần suy nghĩ khác đi, thay đổi cách nhìn cuộc đời, bạn nhất định sẽ thay đổi được số phận của mình.
Câu chuyện nhỏ số 1: Giá trị của cuộc sống
Đừng để những phiền muộn của ngày hôm qua làm lu mờ giấc mơ của ngày mai.
Trong một cuộc hội thảo với đông đảo người tham dự, vị diễn thuyết gia nổi tiếng chậm rãi bước lên bục, chẳng nói chẳng rằng mà rút ngay trong túi ra một tờ 20 USD (tương đương 460 nghìn đồng).
Ông mỉm cười hỏi hơn 200 người ngồi bên dưới: "Có ai muốn lấy tờ 20 USD này không?"
Vô số cánh tay đồng loạt giơ lên.
Vị diễn thuyết gia lại hỏi: "Tôi định tặng cho 1 người bất kỳ trong hội trường này tờ 20 USD trong tay mình, nhưng trước đó thì người được tặng sẽ phải làm giúp tôi một việc." Ông từ tốn nhìn lướt quanh một lượt: "Còn ai muốn lấy nữa không?"
Một số cánh tay vẫn đưa lên giữa không trung.
Diễn thuyết gia lớn tuổi mỉm cười: "Vậy nếu như tôi làm thế này thì sao?" Sau đó, ông ném tờ tiền xuống đất, dùng chân giẫm vào nó rồi bình thản nhặt tờ tiền lấm bẩn lên.
Ông tiếp tục hỏi: "Bây giờ còn ai muốn nó nữa nào?"
Vẫn có một vài người kiên trì giơ tay.
Lúc này, vị diễn thuyết gia chậm rãi phát biểu: "Các bạn vừa mới được học một tiết học vô cùng ý nghĩa. Bất luận tôi có làm gì với tờ tiền này, các bạn vẫn muốn có nó, bởi nó không hề bị mất đi giá trị của mình, vẫn luôn là 20 USD. Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều rất nhiều lần bị quyết định của bản thân hoặc vì những hoàn cảnh khó khăn bên ngoài tác động mà gục ngã, mà tổn thương. Chúng ta cho rằng mình không xứng đáng thế nọ thế kia, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, trong mắt Thượng đế, giá trị của chúng ta cũng không bao giờ thay đổi. Kỳ thực, bạn có sạch sẽ hay bẩn thỉu, ăn mặc lấm lem hay sang trọng thì cũng vẫn luôn là báu vật vô giá."
Bài học rút ra: Giá trị của cuộc sống không phụ thuộc vào những tài sản ta sở hữu, cũng chẳng hề bị tác động bởi những mối quan hệ mà ta có, mà nó được quyết định bởi chính bản thân ta. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị trong cuộc đời này, hãy luôn luôn ghi nhớ điều đó!
Câu chuyện nhỏ số 2: Phụ kiện đẹp nhất chính là sự tự tin
Cho dù con bò có mang bộ lông màu đen thì sữa của nó cũng vẫn là màu trắng cơ mà.
Jenny là một cô bé nhút nhát và tự ti. Vì cảm thấy bản thân không xinh đẹp nên lúc nào Jenny cũng cúi đầu thật thấp.
Một ngày nọ, trên đường đi học, Jenny đi ngang qua cửa hàng đồ phụ kiện và nhìn trúng một chiếc cặp tóc hình cái nơ rất đẹp. Thấy Jenny cài chiếc cặp lên tóc, chủ cửa hàng liền chạy tới và không ngớt lời khen cô bé thật xinh xắn, đáng yêu.
Nghe thấy những lời khen nức nở ấy, Jenny vốn không tin, nhưng trong lòng cô bé cảm thấy rất vui và vô ý ngẩng đầu lên thật cao. Jenny nhanh chóng trả tiền rồi chạy đến lớp, cô bé quả thực rất nôn nóng muốn cho mọi người thấy được vẻ xinh xắn khác mọi ngày của mình.
Nhưng khi đi ra đến cửa, Jenny vô tình đụng trúng một người. Cô bé vội vàng xin lỗi rồi chạy thẳng một mạch tới lớp học.
Vừa bước vào lớp, Jenny gặp ngay cô giáo ở cửa. Cô giáo vỗ vai Jenny, tỏ vẻ trầm trồ: "Jenny, em ngẩng đầu lên thật xinh đẹp!"
Ngày hôm đó, Jenny nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người, chính vì vậy, cô bé cho rằng chiếc cặp tóc nơ kia đã giúp bản thân trở nên xinh đẹp.
Jenny vui sướng lấy gương ra soi, để nhìn ngắm lại thứ "vũ khí bí mật" mới của mình. Tuy nhiên, tới lúc này cô bé mới phát hiện ra chiếc cặp tóc tuyệt diệu đã không cánh mà bay.
Kỳ thực, chiếc cặp tóc ấy đã bị rơi khi Jenny va chạm với người lạ ở cửa hàng phụ kiện.
Nhiều người vì mặc cảm ngoại hình mà để lỡ mất rất nhiều niềm vui, nhưng họ không hề biết rằng, sự tự tin chính là món phụ kiện xinh đẹp nhất của con người.
Bài học rút ra: Bất kể bạn giàu có hay nghèo khó, bạn xinh đẹp như hoa hay nhan sắc trung bình, chỉ cần bạn tự tin ngẩng cao đầu, niềm vui sẽ giúp bạn trở nên đáng yêu - một kiểu đáng yêu mà bất kỳ ai cũng phải yêu quý.
Câu chuyện nhỏ số 3: Tảng đá trong tim
Chính tâm lý và cách nghĩ của chúng ta là thứ hạn chế sự tìm tòi, khám phá và sáng tạo của bản thân.
Không biết từ bao giờ trong khu vườn của một gia đình nọ đã xuất hiện một tảng đá khá lớn với chiều cao khoảng 10cm, đường kính khoảng 40cm và dính chặt xuống đất.
Rất nhiều người đi vào khu vườn này đã bị vấp chân vào tảng đá nằm chình ình ngay giữa đường, thậm chí có người còn bị thương vì nó.
Cậu con trai nhỏ tò mò hỏi bố rằng: "Bố ơi, tảng đá kia thật đáng ghét! Tại sao chúng ta không tìm cách đào nó đi ạ?"
Ông bố nghiêm túc trả lời: "Tảng đá đó đã có từ thời ông nội con rồi. Con xem, nó lớn như vậy thì dễ gì đào được. Thôi, tốt nhất là từ nay con hãy đi đứng cẩn thận để đừng vấp vào nó, coi như là rèn luyện khả năng phản ứng với chướng ngại vật của con đi!"
Nhiều năm qua đi, tảng đá ấy vẫn nằm chình ình trong khu vườn nhà nọ, không hề suy suyển. Cậu con trai nhỏ năm nào giờ đã lớn và kết hôn với người phụ nữ mình yêu thương.
Cô con dâu mới chuyển đến nhà cũng cảm thấy chướng mắt trước tảng đá vô duyên, liền chạy đến nói với bố chồng: "Bố ơi, con càng nhìn càng thấy tảng đá trong vườn thật vướng víu. Hay là khi nào nhà mình gọi người đến chuyển nó đi chỗ khác ạ?"
Ông bố lập tức can ngăn con dâu: "Thôi con ạ, tảng đá ấy nặng lắm, nếu có thể chuyển đi được thì bố đã chuyển đi từ lâu rồi, sao còn giữ nó lại đến tận bây giờ để làm gì!"
Tuy bố chồng nói vậy, nhưng cô con dâu vẫn vắt óc suy nghĩ xem nên làm sao để dẹp tảng đá đó đi, chỉ vì nó mà bao nhiêu người đã bị vấp ngã rồi.
Nghĩ là làm, vào một buổi sáng đẹp trời, cô con dâu đem theo một cái cuốc và một xô nước đầy vào trong khu vườn. Cô từ tốn đổ hết nước trong xô vào chỗ đất xung quanh tảng đá rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Mười mấy phút sau, khi thấy đất xung quanh tảng đá trở nên tơi xốp, cô con dâu liền cầm cuốc lên và bắt đầu đào xới. Cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải đào rất lâu mới lôi được tảng đá cứng đầu kia lên, nhưng cô nghĩ mình nhất định sẽ làm được.
Tuy nhiên, bất ngờ là chỉ sau vài phút đào xới, cô đã lôi được tảng đá ăn sâu bám rễ trong khu vườn nhà lên khỏi mặt đất. Thì ra vẻ bề ngoài của hòn đá đã đánh lừa tất cả, bởi sự thật là nó không hề to và nặng như mọi người vẫn tưởng.
Bài học rút ra: Nếu cứ ôm kỳ vọng lăn xuống dốc để đi leo núi thì bạn mãi mãi chẳng thể leo lên đến đỉnh núi. Nếu vì cuộc sống chìm trong đau khổ mà dẫn đến tuyệt vọng, thì đó là bởi chính bản thân bạn đang không cho mình một lối thoát. Chỉ cần suy nghĩ khác đi, thay đổi cách nhìn cuộc đời, bạn nhất định sẽ thay đổi được số phận của mình.