[17+] Một phần hai - ZuzuLinh

LinhZuzu

Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa?
Thành viên thân thiết
Tham gia
10/5/2012
Bài viết
143
Chúng gọi những gián điệp của cảnh sát quốc tế là lũ ch.ó săn.

Vâng, anh là ch.ó săn, cả hai người bọn anh.

Tôi viết nên câu chuyện này để gửi lời biết ơn tới những con người như các anh.


“Chúng tôi đã hy sinh rất nhiều, kể cả tuổi thanh xuân, tình

yêu, những gì quý giá nhất cuộc đời,... tất cả chỉ để thực hiện nhiệm vụ này,

dù nó vẫn chưa hoàn thành,... bởi sở dĩ chúng tôi đã không còn cơ hội để thay

đổi”.

[Những ai đã từng ám ảnh với Ngược chiều kim đồng hồ, đây sẽ là câu chuyện tiếp theo, được ấp ủ từ rất lâu rồi mà ZuzuLinh muốn mang tới mọi người, một câu chuyện về tình đồng đội, tình yêu và lòng tự tôn của "ch.ó săn."]

* Với thể loại truyện cần nhiều kiến thức thực tế này, trong khi mình còn rất nhiều thiếu xót, rất mong nhận được góp ý chân thành từ độc giả.


P/S: Bạn đã sẵn sàng rồi chứ?


10922804_601780616620571_810704216617402229_n.jpg



 
Để trở thành ch.ó săn, bạn phải thay đổi mọi thứ, ngay cả cái tên cha mẹ đặt cho mình, cần có một chứng minh thư mới cùng những giấy tờ giả hoặc chẳng có một cái gì hết.

Tốt hơn hết hãy chôn dây thần kinh cảm xúc của mình đi, chí ít là quăng nó vào một chỗ nào đó mà không một ai nhặt được, cũng nên sắm sửa một chiếc mặt nạ đẹp đẽ để chưng diện nhân cách nữa. Và… phải đánh cược cả cuộc đời.

MỘT PHẦN HAI

Tác giả : ZuzuLinh

Chương I: Nhân tố bí ẩn

A.

“Alo, 0043 gọi I1506.”

Không có tín hiệu, nhân viên trực ấn bàn phím tạo âm thanh lạch cạch, cô không thể liên lạc với thành viên I1506. Mọi sự chú ý đổ dồn về mã ID của thành viên có bí danh: “Vũ”.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng tôi không thể kết nối với I1506.”

“Liên hệ với bạn gái anh ta ngay lập tức.”

“Thưa chỉ huy, bạn gái anh ta đã bị chúng thủ tiêu.”

Cô gái, người không có bất cứ mối liên quan tới tổ chức tội phạm, một cô gái bình thường, vô tình trở thành lớp vỏ bọc giúp mật vụ I1506 hoàn thành nhiệm vụ. Đó là một con người không có gì đặc biệt, con người lương thiện, nhưng cô phải chết, đã chết.

Nên đừng đòi hỏi một sự công bằng ở đây.

Phong đưa tay bóp trán, người ta nghĩ anh mệt mỏi, nhưng không phải, anh đang đau, nỗi đau của người thân của một “ch.ó săn.”

“Ring.”

Có một tin nhắn, trong bọc áo khoác của Phong, đó là chiếc điện thoại của Vũ trước khi thâm nhập tổ chức. Có duy nhất một ký tự.

“.”

Là dấu chấm.

Sự kết thúc.

Người bi quan cho rằng kết thúc là chấm hết.

Người lạc quan cho rằng kết thúc để mở ra khởi đầu mới.

Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta cần lạc quan phải không I1506 và I0009?

*

Khói tỏa ra ngùn ngụt từ đám cháy, chiếc xe cảnh sát đỗ ngay trước khu nhà ổ chuột – một góc đối lập với thành phố phồn hoa tại một tiểu bang của Hoa Kỳ.

“Ông Taylor, đội I xác nhận tên Aladdin đã tự sát.”

Vị cảnh sát nở nụ cười hài lòng. Suốt năm năm trời theo đuổi hồ sơ của tên trộm Aladdin, sau tất cả cuối cùng ông và đồng nghiệp đã có thể ăn mừng. Thật không ngờ gã lại chọn cách rúc vào cái xó bần cùng này để chết.

Theo quy định, cảnh sát cần bảo vệ hiện trường nhưng lửa cháy lớn quá, buộc lòng Taylor phải ra lệnh hoàn tất các thủ tục và kéo quân trở về.

Khi vừa quay chiếc xe công của mình, Taylor nghe thấy có tiếng động, nó phát ra từ một trong những mái nhà xập xệ kia.

Binh! – tiếng động ngày một dồn dập hơn, còn có người trong đó. Rõ ràng đây là khu nhà hoang, chính phủ nay mai sẽ dỡ bỏ hết, ngay cả lũ chuột cống còn chẳng thiết tha ở lại, càng không thể là đồng nghiệp của ông vì họ bao vây con đường phía sau. Lúc này ngọn lửa bùng lên dữ dội khiến mắt ông nheo lại, nhiệt độ cao quá, nếu ông không mau chóng rời khỏi hậu quả sẽ khó lường.

Trong ánh lửa bập bùng, một cậu nhóc ôm một thứ gì đó như một cái chăn bên mình, nỗ lực từng chút một, có thể cậu ta đang dùng cờ lê đâp mạnh vào khung cửa sổ.

Lửa cháy phừng phừng, cột nhà có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

“Cố lên nào con trai!”

Taylor chạy vội ra khỏi xe, hai tay dang rộng. Vừa dang tay ra, cậu nhóc đứng từ tầng hai đã ném ngay cái chăn đỏ vào chỗ ông, phối hợp ăn ý như đã bàn bạc từ trước.

Ông đỡ lấy, nó nặng hơn ông tưởng, bên trong là một đứa con gái, nó bị đánh ngất.

“Nó đáng được sống.” – Và cậu ta gào lên trong âm thanh vô vọng của màn lửa dữ dội.

Vậy cậu nhóc không đáng được sống ư? Taylor chìa bàn tay, hô lớn:

“Nhảy xuống đây con! Ta bắt được, mau lên!”

Lửa đã bén đến mái tóc của cậu nhóc. Cậu ta vẫn tiếp tục thét lên một cách đau đớn:

“Đi đi! Mau lên! Chăm sóc cho nó!”

“Ta sẽ không đi nếu không có con!”

Trong một tíc tắc ngắn ngủi, Taylor đỡ cậu nhóc ấy vào lòng. Cậu ta nhảy rất lẹ và gần như chẳng cần bám víu vào ông. Dùng tay áo của mình, Taylor dập lửa cho đứa trẻ, mau chóng đưa chúng vào xe và phóng đi.

Lúc này đội cứu hỏa đã đến, Taylor vội vã phủ lớp áo cảnh sát của mình che lên hai đứa nhỏ. Ông không tới cục trình bày ngay mà đánh lái về nhà.

“Susan, hãy chăm sóc cho hai đứa trẻ này!”

Taylor không thể yêu cầu thằng nhóc buông em nó ra để ra khỏi xe nên ông nhấc bổng chúng lên mang vào nhà. Cả hai đứa chúng run rẩy thật tội nghiệp. Sau đó ông cho xe về cục báo cáo.

Phong đứng lấp sau cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ, cậu nhìn vào trong với ánh mắt tò mò, một lúc cậu lại gần:

“Xin chào, mình là Phong.”

Dường như Phong định mở lòng với cậu bạn gầy gò, mặt mũi bẩn thỉu và nắm rất chặt tay con bé con, tuy nhiên cậu ta đáp lại Phong chỉ bằng một ánh nhìn trống rỗng. Có lẽ cậu ta lạ nhà, hoặc đang lo sợ, hay đã trải qua một sự mất mát rất lớn như cậu từng trải qua. Vì thế Phong lấy một ly cacao nóng và mang quần áo của mình đặt bên cạnh chỗ cậu nhóc.

Cậu ta rụt rè quan sát Phong. Hơi thở dần dần ổn định hơn, cúi xuống nhìn chiếc áo có huy hiệu mình đang mặc và những tấm huy chương treo trên tường, đây là gia đình của một cảnh sát, nhưng sao cậu không thấy an tâm.

Cơn mưa rào vội vàng ập tới như muốn cuốn trôi những kĩ ức não nề của ngày hôm nay, tầm tã, giăng kín lối đi. Cậu nhóc thẫn thờ nhìn ra ngoài. Trông cậu như một con mèo con mất phương hướng, chỉ một tiếng động nhỏ thôi đã đủ làm chú mèo xù lông hoảng sợ.

“Em con bị sốt cao. Con cứ nắm chặt tay em thế nó sẽ đau lắm.”

Cậu ta buông lỏng ra rồi lại siết chặt khiến con bé con giật mình khóc ré lên. Hai anh em cậu đều đang lo sợ, cậu chỉ còn mỗi nó, nếu thả tay ra, cậu sợ cả thế giới của mình sẽ biến mất.

Mùi hôi bốc lên từ hai đứa trẻ. Sau rất nhiều nỗ lực, Susan không tài nào khuyên thằng nhóc rời mắt khỏi đứa em gái để đi thay đồ, chúng đã ngủ vì mệt. Cho đến nửa đêm, ông Taylor trở về cùng một số tài liệu quan trọng.

“Anh yêu, chúng ta sẽ làm gì với hai đứa trẻ này, nhất là thằng nhóc, đừng nói rằng anh sẽ huấn luyện nó thành một trinh sát.”

Ông Taylor im lặng, thay vào đó ông trả lời bằng ánh mắt.

“Thật điên rồ, anh thậm chí còn không biết nó là ai, mầm mống của gã trộm Aladdin? Nghe này, anh nên chỉ kỳ vọng vào Phong.”

“Em cũng nhận ra nó là một đứa trẻ thông minh phải không? Chính bởi nó sinh ra tại khu ổ chuột nghèo nàn nên nó có được điều mà đứa trẻ giàu tình cảm như Phong không thể có. Xem này, đứa con gái thật đáng yêu, tóc đen, da trắng…”

Phong đứng nép ở mé tường nghe bố mẹ nói chuyện. Qua khe cửa, cậu ngó vào nhìn hai đứa nhóc mà người anh chạc tuổi mình.

“Hãy nhìn thẳng vào vấn đề. Chúng ta cần một người đáng tin cậy tuyệt đối chứ không phải kẻ từng trải. Phong hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của chúng ta.”

“Em biết không. Điều anh muốn để Phong học được từ thằng nhóc này, là sự-quyết-đoán.”
 
MỘT PHẦN HAI
I.B.


Phong dậy từ rất sớm, cậu nhóc kia cũng vậy. Trông cậu ta mặc đồ của cậu vừa vặn như thể chiếc áo không chỉ dành cho mỗi mình Phong.

Tiếng động cửa rất nhẹ đã khiến cậu nhóc cảnh giác nắm chặt bờ vai đứa em. Dẫu rằng mọi thứ trong nhà vị cảnh sát Taylor có xa lạ, nguy hiểm tới hai anh em cỡ nào, thì cái nắm tay đó an toàn hơn tất cả.

Bữa sáng được dọn ra, đứa bé ba tuổi kia đã biết thể hiện cái đói bằng cách với tay lấy món ăn gần nó nhất, ngay lập tức bị cậu nhóc giật lại, cậu ta vụt mạnh vào tay nó khi nó có ý định với lấy lần thứ hai.

“Con đã nói ta chăm sóc em con.”

Taylor hạ giọng, ông đã xuống bếp cùng vợ để chuẩn bị bữa sáng này. Cậu ta vẫn giữ vẻ mặt lì lợm, nhưng chẳng thể thắng được cái bụng đang kêu ọt ẹt của cả hai anh em.

“… Nhưng ông biết chúng tôi là ai không?”

Đó là lần đầu tiên Phong nghe thấy giọng cậu ta. Thứ âm thanh yếu ớt vì thiếu năng lượng nhưng đầy thận trọng. Về phía Taylor, năm năm trời ông tìm hiểu thân phận gã Aladdin, làm sao lại không biết hắn có bao nhiêu đứa con.

“Vậy con biết ta là cảnh sát, tại sao lại để em gái con cho ta?”

“…”

Ông biết vì đó là sự an toàn, cũng là sự tin tưởng của cậu nhóc đối với cảnh sát. Chính vì vậy ông muốn dắt cậu ta đi trên con đường mà chính cậu đã đặt niềm tin trong giây phút quyết định của mình cùng em gái.

*

Chiếc máy bay vượt qua không phận của Hoa Kỳ, Phong hít một hơi dài nhìn qua cửa sổ. Ở độ cao này cậu nhỉ thấy mây, không biết ở quê hương của cha mẹ mình, khác gì với nơi cậu được sinh ra.

“Cậu biết không? Tôi mang hai dòng máu, mẹ tôi là người Trung Đông, còn cha tôi là người Đông Á, nhưng tôi lại mang quốc tịch Hoa Kỳ.”

Cậu nhóc có vẻ không quan tâm đến những lời Phong nói, hai tay cậu ôm chặt con bé em trong lòng.

“Vũ!”

Cậu nhóc giật mình quay sang nhìn Phong. Cậu vẫn chưa quen với cái tên mới của mình.

“Gọi nhiều thành quen thôi. Tôi thậm chí còn không biết tên thật của mình là gì cơ.”

Susan ngồi ở hàng ghế đối diện, bà quan sát Phong rồi quay sang nhìn chồng. Ông Taylor bỏ tờ báo khỏi tầm nhìn:

“Hãy cứ để thằng nhóc nói, sau đợt huấn luyện này, nó sẽ không còn là một cơn gió thổi vô hướng nữa.”

*

Chiếc xe vẫn lướt nhanh dù qua khúc cua, nó rẽ làn nước thành những vệt cong, rồi đột ngột phanh gấp tại hiên một cửa hàng. Morus bước xuống, anh mặc chiếc áo da màu đen, dựa lưng vào thành xe. Những vũng nước còn sót lại sau cơn mưa phản chiếu gương mặt chàng trai trẻ, anh có vẻ mệt mỏi sau chặng đường dài nhưng nhanh chóng trở về vẻ bình tĩnh, lấy trong túi phong kẹo, bỏ vào miệng và nhai, hai tay đút túi quần, đó là thói quen khó bỏ của anh.

“Xe hợp với người đấy!”

Morus quay sang phía cô gái đang lại gần mình. Cô ta mặc áo đen bó sát đi ra từ một cửa hàng sách.

Goura cụp chiếc ô trong suốt ngồi vào trong xe, đặt mấy quyển truyện lên kệ, cô xem xét kĩ càng trước khi quyết định ngồi vào ghế lái.

Morus nhả bã đúng vào thùng rác bên vệ đường rồi vào trong, anh muốn chợp mắt một lát nên ngả người ra sau.

Goura nhấn ga và ổn định tốc độ nhanh chóng. Anh ta luôn đúng giờ hẹn cho dù công việc có nguy hiểm cỡ nào chăng nữa. Danh từ "Morus" rất thích hợp để nói về con người này.

*

Tiếng sóng biển vỗ bờ, bọt trắng phủ lên những mỏm đá, rồi chưa kịp tan biến, những lớp sóng khác đã thi nhau ùa tới, bất tận. Vài con chim mòng biển xỉa lông dưới cảnh chiều tà. Đèn từ ngọn hải đăng đã bật sáng, mặt trời bị nhấn chìm trong đám mây phía xa xăm.

“Uỳnh!”

Một đường cong được vẽ lên trong tích tắc, kết thúc khi cơ thể cậu nhóc chạm đất. Lớp bụi bay lên, chuyển động trong không khí rồi dần dần chạm đất. Nhẹ nhàng.

Phong thở hổn hển, mồ hôi trên trán ứa ra như vã, chảy xuống mang tai, ngay cả vị mặn chát cũng cảm nhận được ở đầu lưỡi. Tuy nhiên ánh mắt gắng gượng tỏ ra linh hoạt.

Vũ nhìn xuống, chân trái vẫn giữ nguyên trên bả vai Phong, mãi một lúc mới thu về vị trí đứng nghiêm. Tiếng khớp xương khẽ kêu thành âm thanh, không rõ là của Phong, hay Vũ, hoặc là cả hai.

Phong ngồi dậy, phủi bụi cho bộ quần áo đã ngả màu, nếu trang phục mặc ngày hôm nay bẩn hơn hôm qua thì sẽ bị phạt, nó cho thấy sự tiến bộ hay thụt lùi của những bài tập cậu tiếp thu. Cả cậu và Vũ đều mong chờ đến ngày chiếc áo được giữ nguyên sắc màu trắng tinh khôi.

Con bé Bảo Trâm đã đến từ lúc nào, cái dáng lon ton chạy lại, đôi giày quẹt lê trên sàn đấu mỗi sáu giờ chiều lại vang lên. Nó cố tình tạo tiếng động để gây sự chú ý. Nhìn thấy con bé Phong cười rất tươi, hai anh em nó có nước da trắng và mái tóc đen kít. Nó không nhìn cậu, mà thực ra vốn chả quan tâm đến cậu, dù mang khăn và cơm cho cả hai nhưng lần nào cũng chỉ đi về phía anh trai mình.

Vũ nhìn con bé, cậu từ chối cái ôm của nó, xoa đầu, lấy phần cơm của mình và đi ra một xó ngồi. Cái sự lạnh lùng đến cực đoan ấy chính là điều Phong không thể và cũng không muốn vượt qua Vũ.

Phong đến chỗ con bé, nhận lấy phần thức ăn. Hôm nay mẹ chuẩn bị khá nhiều món, cậu dựa lưng vào tường, cúi mặt xuống ăn cùng Trâm, nhưng cả hai ngồi về hai góc nhà. Con bé muốn ăn cùng anh trai, còn cậu không muốn ăn một mình.

Sau giờ giải lao, cả hai lại tiếp tục bài tập của mình. Vẫn là những bài tập quen thuộc, đứng lên ngồi xuống liên tục trong hai phút, chạy việt dã, đôi khi chúng thật nhàm chán. Ngày trước Phong luôn phải một mình luyện tập trong sở cánh sát của ông Taylor, ít ra giờ còn có Vũ tập cùng. Mỗi khi cảm thấy mệt, chỉ cần nhìn vào ánh mắt người đối diện, Phong cảm thấy sự hơn thua, đó là cách mà hai cậu nhóc tiến bộ từng ngày. Dù cậu bạn có phần ít nói nhưng đó không phải là vấn đề khi mà cậu nghĩ rằng mình hiểu được phần nào con người Vũ. Cậu ta chỉ là quá cô đơn để đón nhận sự quan tâm từ mọi người.

*

Taylor châm lửa cho nén hương, cắm vào một chiếc cốc đựng cát. Ông chợp mắt một lát trong thứ hương thơm mà người dân ở đây vẫn hay dùng trong dịp cúng bái. Mùi hương bắt đầu lan tỏa cũng là lúc thời gian bắt đầu, cho đến khi hương tắt phải tìm ra viên đạn lắp vừa với khẩu súng mà cả Phong và Vũ được cho xem. Không có manh mối hay bất kì chỉ dẫn nào, thời gian lại quá ngắn ngủi, tất cả đều dựa vào trực giác và sự nhạy bén của hai cậu nhóc.

Phong bước ra khỏi căn phòng đầu tiên, cậu vừa đi vừa dùng ánh mắt rà soát từng chi tiết của ngôi nhà. Mỗi khi cậu chuyển mắt sang vị trí khác, cậu dám chắc chắn mình đã không bỏ qua bất kì khả năng nào.

Khác với Phong, Vũ vẫn đứng im, cậu ta dùng tư duy để phân tích về tâm lí của người ra đề. Nếu là thầy Taylor, ông có thể sẽ đặt viên đạn ở đâu?

Phong mất ba mươi phút để nhận ra có vài đồ vật đã bị dịch chuyển trong căn nhà. Cậu đang trong độ tuổi phát triển nên khả năng quan sát rất tốt và sinh động, đó là điều người thầy muốn cậu duy trì kỹ năng này tới suốt đời. Ngoại trừ những vật dụng sinh hoạt hàng ngày hay đồ chơi của con bé Trâm không cố định, còn lại chỉ có hai, ba chỗ Taylor đã cố tình thay đổi để làm cậu phân tâm. Ngoài kia là bãi cỏ, dưới ánh mặt trời chói chang thì đó không phải là nơi thích hợp để chơi trò trốn tìm, từ căn phòng bếp, qua phòng khách là phòng của bố mẹ nuôi, tầng trên là phòng chung của cả hai, xem ra phạm vi của viên đạn quá hẹp, hẳn nó phải có gì đó đặc biệt. Phong đưa mắt lên, tra tay vào túi quần.

Cậu bước lên cầu thang cùng lúc Vũ đi từ trên xuống.

Nhang đã cháy được ba phần tư, Taylor cười hiền. Cùng một thầy dạy, cùng một phương pháp học và điều kiện nhưng hai "hạt giống" lại có cách giải quyết vấn đề trái ngược nhau. Nếu Vũ đi từ tổng quát đến chi tiết thì Phong hoàn toàn ngược lại. Qua tiếng bước chân ông biết ai là người đã thắng.

*

Quỷ Xám là một tổ chức tội phạm nguy hiểm, không rõ chúng lập hội từ bao giờ, những gì cảnh sát thu thập được quá ít ỏi để truy tố chúng trước pháp luật.

Mỗi thành viên trong tổ chức đều được đặt một mật danh ứng với tên một loài động vật. Ví dụ như Nhện góa phụ, người phụ nữ quyền lực này là người giúp việc của Ông lớn, đồng thời cũng có mối quan hệ tình cảm với ông ta.

Tên một loài kền kền có mệnh danh Thần Ưng Andes - là một thành viên cao cấp của tổ chức, kẻ này vẫn còn rất trẻ, theo nguồn tin tình báo hắn là một kẻ huênh hoang, thích sự bành trướng, tuy nhiên khi đã tập trung vào công việc, hắn luôn là kẻ không có bất kỳ sai sót nào.

Nhắc tới con chim bồ câu Goura Victoria, loài chim không thể hiện sự hòa bình mà là chiến thắng, nàng là một phụ nữ cá tính, tài giỏi và quyến rũ. Nàng có sở thích đọc truyện tranh và coi phim tình cảm, có thể khóc trước những chuyện tình éo le trong sách nhưng ngoài đời nàng ta chỉ là một người máu lạnh.



Morus Bassanus loài chim ó biển phương Bắc. Hắn không rõ lai lịch, tham gia vào tổ chức đã hơn hai năm nhưng gần đây mới được trọng dụng. Và còn nhiều những cái tên rất kêu khác trong cái “sở thú” do Ông lớn đứng đầu. Để có được những thông tin tuyệt mật như vậy, cảnh sát đã phải bỏ ra không ít chi phí. Một trong những chi phí, đó là cả cuộc đời của những đứa trẻ, những cậu nhóc có tố chất để trở thành “ch.ó săn” cho pháp luật.
 
MỘT PHẦN HAI
I.C.


Đèn tuýp bật sáng, Phong xoay người hướng ra cửa, là con bé con. Nó lẻn vào phòng của cậu, cũng là phòng của Vũ. Cậu ngồi dậy, nhìn con bé khổ sở leo lên chiếc gi.ường gỗ nên chìa bàn tay cho nó nắm. Năm ngón tay mầm mập nằm trọn trong vòng tay cậu, rồi nó cũng nhấc được hai chân lên. Vũ vẫn nằm im. Trâm thản nhiên ngồi trên phần gi.ường của Phong, cầm lọ dầu gió tra vào tay và áp lên lưng Vũ qua lớp áo ba lỗ.


Hôm nay đã là một ngày quá dài và vất vả đối với Vũ, cậu bị phạt bằng việc phải vác bao cát từ nhà ra bờ chắn sóng. Con bé muốn chen giữa, nó nằm ật người xuống luôn, chỉ thừa lại phần gi.ường ít ỏi cho Phong.


“Anh Vũ có đau không? Em xin lỗi vì đã ngậm kẹo của anh.”


Vũ ngừng việc theo dõi cuốn sách trong giây lát. Viên đạn màu đồng của thầy Taylor giấu kĩ như thế con bé mò được, tưởng viên kẹo ngậm cho lên miệng. Rồi cậu chăm chú đọc sách tiếp, lớp dầu nóng bắt đầu thấm vào người khiến lưng nóng ran trong khi tay con bé rất lạnh. Thêm vài phút nữa cậu nhoài người tắt đèn ngủ. Thấy vậy Phong tiến gần cửa tắt đèn tuýp và vào gi.ường. Con bé đã ngủ rồi, mùi bạc hà thoang thoảng trong làn tóc mây, cậu nằm hướng về phía bờ vai nhỏ bé. Nếu lúc ấy nó dùng răng cắn viên đạn thì sao nhỉ? Phong cười hiền, dù sao Vũ mới là người thực sự tìm ra vị trí ban đầu của viên đạn, Phong chỉ tình cờ trông thấy Trâm định ăn nó. Tuy nhiên kết quả mới là điều quan trọng nhất, nó có thể phụ thuộc nhiều vào sự may mắn. Hôm nay chỉ là Phong may mắn hơn Vũ, cậu nghĩ một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.


*


Vũ đã đến lô cốt từ sớm. Đó chính là một con thuyền bị hỏng, trở thành bia chủ quyền trên đảo Đá Lớn. Nhằm phục vụ mục đích an ninh quốc gia, nhà nước cho xây dựng khu huấn luyện các chiến binh tinh nhuệ, ngoài ra còn thu nhận một số học viên quốc tế để đào tạo bí mật. Suốt ba năm qua, gia đình Phong cùng hai anh em Vũ đã sống và sinh hoạt nơi biển đảo này. Sóng biển hôm nay khá mạnh, khiến mái tóc ngắn cũn như bị bàn tay vô hình vuốt tạt về một phía. Người con trai mới mười lăm tuổi mang đầy mối phiền muội.


Phong mở mắt khi cảm thấy có gì đó buồn buồn ở cánh tay, thì ra là con bé. Nó rúc vào người cậu từ lúc nào, nhìn nó ngủ thật đáng yêu. Nếu cậu là Vũ sẽ không bao giờ bỏ mặc nó. Phong tóm lấy chiếc áo khoác trên giá, cậu lò dò bước ra biển. Hôm nay trời đẹp thật, những cọng mây trắng xúm xít lại một chỗ, nền trời trong xanh và trải dài như vô tận, có con chim mòng biển bị mắc kẹt giữa hai hòn đá, chân nó thụt xuống dưới sâu, nó vẫn hì hục đập cánh để thoát khỏi. Phong tiến lại gần và giúp con chim non về với mẹ biển của nó.


Cậu đi vòng quanh hít không khí trong lành. Có mùi đăng đắng phả trong làn gió loãng, Phong xoay người tiến sâu vào một tảng đá khuất. Vũ đang ngồi phì phò với điếu thuốc.


“Ra là cậu ngồi đây!”


Vũ phải lấy tay che gió, tàn rơi xuống ngay khi đốm lửa đi qua. Cậu chìa ra trước Phong điếu thuốc dở.


Phong nhận lấy một cách lưỡng lự. Họ cấm không cho học viên phá luật khi đang tham gia đào tạo. Nếu Vũ mời cậu điếu khác, còn mới nguyên thì cậu sẽ nghe theo họ, vị của thuốc lá vốn chẳng có gì đặc biệt, nhàn nhạt, nếu muốn suy nghĩ thì dùng một chút cũng tàm tạm, mà ở tuổi của cậu thì phải nghĩ cái gì chứ. Song vì nó là của Vũ nên Phong đưa lên miệng tiếp tục.


Cái cảm giác chia sẻ một thú vui nho nhỏ giữa hai thằng nhóc mới lớn có chút gì đó thú vị, Phong ngồi xổm xuống, quàng vai Vũ, cậu rít đến phần thuốc cuối cùng và đáp nó trong cái khe sâu thăm thẳm.


Sau đó Vũ chìa phong kẹo cao su ra, cậu xé làm đôi. Cậu biết em gái mình rất tinh, nó sẽ nhận ra vị thuốc lá ngay lập tức và mách lẻo với ông Taylor, rồi thì một bài ca hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, chép tới một nghìn lần, khiêng thêm mấy chục bao cát nữa. Phong nhận lấy một phần hai thanh Doublemint vị bạc hà, cậu vừa đi vừa cười bên cạnh người anh em thân thiết.


Bài tập hôm nay là phân tích khả năng chiến đấu trong từng hoàn cảnh, thầy Taylor đem những bức tranh đặt lên máy chiếu trong căn phòng tối, ông muốn hai học trò của mình nhìn ra những thuận lợi của hoàn cảnh giúp cho việc phòng vệ và tác chiến. Đề bài là một cuốc đấu tay đôi.


“Con thấy gì nào?” - Ông bế con bé Trâm lên mà hỏi.


“Cánh đồng, máy tuốt lúa, đống rơm.” - Con bé suy nghĩ thêm rồi đòi Taylor thả mình xuống.


“Vậy còn cả hai?” - Ông đưa cho Phong và Vũ mỗi người một cây bút dạ và bảng phooc mica. Trâm chạy về phía Vũ.


“Dùng ánh sáng mặt trời làm lóa mắt quân địch. Rơm rất lý tưởng để ngụy trang và máy tuốt lúa rất ồn ào.” - Dr. đọc tấm bảng viết ngắn gọn của Phong và nghe cậu trình bày. Đúng như Phong nói, trong tình huống mặt đối mặt, lại không có một vũ khí gì trong tay thì ta phải chủ động tìm nó ở thiên nhiên - “Vũ, con có đề xuất gì khác không?”


Vũ khẽ nhún vai đồng tình với cậu bạn, cậu chuyển người cho Trâm ngồi vào lòng mình, cũng để con bé xóa bảng cho mình.


Phong không nghĩ Vũ viết là “Ánh sáng – Màu sắc – Âm thanh", cậu ta viết gì đó dài hơn thế mà chỉ Vũ và con bé con biết, cũng có thể chỉ mình Vũ biết vì Trâm đâu đã biết đọc.


“Tuy nhiên nếu kẻ địch lường được tất cả mọi cái bẫy của chúng ta, hoặc là hắn có sở thích đeo kính râm chẳng hạn, và có những khẩu súng vô cùng “vĩ đại” thì ta sẽ phải làm gì?” – Taylor bắt đầu gợi ý bài học tiếp theo - “Ta sẽ làm cho chúng phải bỏ kính ra. Bằng cách nào, đó là điều các con sẽ bắt đầu học kể từ ngày hôm nay. Hãy làm bạn với kẻ thù trước.”


*


“Ta càng ngày càng hài lòng về cậu đó!”


Dưới ánh đèn mờ, người phụ nữ trung niên rít điếu thuốc, chiếc mũ phớt đã che kín nửa khuôn mặt, bộ vest đen khiến bà ta chìm vào bóng tối. Văng vẳng tiếng nước ngầm chảy về nguồn, rêu phong đã lấp kín những khe nứt tường. Không khí mang mùi ẩm ướt, thoang thoảng hương thơm của điếu xì gà dang dở.


Morus chắp tay ra sau, cúi đầu nhận lời khen. Đám thuộc hạ đứng ngược sáng nên chỉ thấy mơ hồ những đường nét trên khuôn mặt.


“Đây là lệnh của Ông lớn nên cả Kền Kền cũng sẽ tham gia. Kế hoạch là...”


Morus đưa mắt liếc qua tên Frank, không ngờ hắn cũng đang nhìn anh. Ánh mắt của họ vốn không chịu làm kẻ thứ hai.


“Goura, lâu lắm rồi cô chưa được trổ tài bắn súng nhỉ?!” - Nhện góa phụ lôi thứ gì đó trong túi áo khoác, úp xuống rồi đẩy về phía Goura bằng một ngón tay.


Cô gái gật đầu thích thú. Đó hẳn là bức ảnh chân dung của kẻ-bị-thanh-trừ.


*


Trâm nhắm nghiền mắt chịu đòn. Những giọt nước bê bết lăn trên khuôn mặt mếu máo. Vũ cầm cây thước vỗ nhát mạnh vào mông con bé.


“Vũ! Tha cho Trâm đi!” - Phong chạy tới can ngăn, cậu dùng tay nắm chặt đầu thước còn lại.


“Anh Vũ không thương em nữa!” - Con bé gào lên, nó đau. Mông nó lằn đỏ những vết roi quật.


Vũ vẫn ngoan cố, lực của cậu và Phong khiến thanh gỗ bị bẻ gẫy. Cậu ta lấy tay tét mạnh vào mông nó.


“Nó không là em cậu thì cũng là em tôi! Tôi không cho cậu đánh nó!” - Phong nằm phủ lên người con bé, cậu ôm trầm lấy Trâm. Nếu cứ có quyền làm anh mà đánh con bé như thế thì quá độc ác. Nó có tội gì chứ? Chỉ là trốn học một buổi và lấy trộm tiền của cậu để đi mua kẹo cho anh trai nó. Nhắc nhở nó là được, cớ sao phải dùng roi vọt. Thật không hiểu nổi sự quyết đoán ông Taylor muốn Phong học được từ Vũ là cái gì nữa.


“Từ giờ không cần anh nữa!” - Con bé vòng cánh tay của mình bấu víu lấy tấm lưng Phong. Nó cứ thế khóc suốt dù Vũ đã bỏ đi.


Vũ lại ngồi nhìn ra biển, cảnh hoàng hôn nhuộm màu đỏ chàm. Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên hàng mi cậu ta. Con bé em cậu còn quá nhỏ để hiểu rằng, cha nó từng là một kẻ tội đồ, từng ăn trộm những thứ rất nhỏ và dần đánh mất chính bản thân mình. Lý do cậu có mặt ở đây, tại nơi của một trong những kẻ dồn cha mình vào ngõ cụt, chỉ vì cậu muốn hai anh em được sống một cuộc sống đàng hoàng, ngẩng cao đầu.


Tới bữa cơm, Vũ sắp bát dọn ra. Con bé không nhìn cậu, nó chơi với Phong. Lúc ăn, nó cũng ngồi im, không tập gắp thức ăn cho Vũ nữa. Nó theo Phong, đêm đó Trâm lại lẻn vào ngủ, nhưng nằm ngoài cùng, bên cạnh Phong. Vũ tắt đèn.
 
chị có vẻ thích cái tên vũ nhỉ???? làm em tưởng nó là 1 phần của đã có anh. dù j thì cũng lót dép chờ chị ra hết thì đọc
 
×
Quay lại
Top Bottom