- Tham gia
- 13/3/2010
- Bài viết
- 143
Khi nhiệt kế chỉ hơn 10 độ C thì việc đau khổ nhất của lũ học trò là bò dậy vào buổi sáng sớm. Sương vẫn còn vương trên lá và giăng giăng trong con mắt ngái ngủ của những kẻ dậy sớm bất đắc dĩ. Thật may hôm nay lại là Chủ nhật, quả là thiên đường cho việc ngủ nướng. Huy lơ mơ nghĩ thầm và sung sướng rúc mặt vào trong chăn. Bỗng, cánh cửa bật mở, gió lạnh ùa vào.
- Miu, em khổng thể đi lại nhẹ nhàng hả?- Huy cáu nhặng lên.
- Nếu anh còn tiếp tục nằm một đống ở đó thì em sẽ còn cào cho anh một nhát đấy!
Ném cho ông anh cái humburger ấm sực, nhỏ em tiếp tục cáu kỉnh.
- Huy, anh mà còn dồn hết mọi việc cho em thì em sẽ đình công đấy!!! Ngoài ra, em sẽ mách với chị Hân! Thề đấy!
Cánh cửa sập lại trường mặt Huy một lần nữa.
Huy ngạc nhiên thật sự. Huy có khá nhiều bạn gái thân, nhưng sao con bé Miu này luôn nhận ra Hân đối với Huy có một ảnh hưởng đặc biệt nào đó. Cô bạn cùng khối với mái tóc ngắn khó bảo, gương mặt xanh xao ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chơi với Hân mới biết cô bé này không yếu đuối như những gì mà vẻ bên ngoài của cô tiết lộ.
Không màu mè và cô độc, nhưng Hân ít khi nói chuyện với người khác. Nếu không vì mấy cái đĩa Rock hiếm có của Huy thì chưa chắc Hân đã thèm nói chuyện với nó. Mấy cô nàng chuyên Anh luôn cởi mở và dễ nói chuyện, nhưng Hân thì khác, Huy nghĩ thầm. Thảng hoặc, giữa lúc đang nói chuyện, thấy Hân dường như quá im lặng, Huy cũng chợt ngừng lời, thì dường như cô bạn giật mình bởi sự im lặng, vội giục giã:
- Huy ơi, cậu nói nữa đi!
Tuy khác lớp, nhưng các buổi học đội tuyển của chuyên Lý và chuyên Anh hầu như trùng nhau nên Huy gặp Hân nhiều hơn. Nhờ thế hai đứa thường xuyên gặp nhau. Bọn nó học buổi sáng nên trưa thường ở lại trường ăn cơm để chiều học đội tuyển luôn cho tiện. Những buổi trưa ở lại, mặc kệ bọn bạn rủ rê, Huy thường đợi để đi ăn cùng với Hân. Câu chuyện của hai đứa xoay quanh chuyện học hành và những thứ cả hai đứa cùng mê như Rock, truyện tranh... Thêm nữa, Huy còn cực kì kinh ngạc khi biết Hân đọc rất nhiều. Nhiều sách và nhiều thể loại khác nhau. Như những cô cậu nhóc cùng tuổi, Hân cũng thích truyện tranh, nhưng ngoày ra cô nhỏ còn đọc tiểu thuyết dày cộp, trinh thám, sách khoa học và cả truyện kiếm hiệp nữa.
- Có vẻ hơi giống một món thập cẩm, tạp nham nhỉ! - Hân phì cười trước ánh mắt kinh ngạc của Huy.
- Tớ không ngờ cậu có thể đọc nhiều như thế, trong khi cậu nói là không đủ thời gian để ăn một cách ngon lành! – Huy chữa ngượng.
- Bất cứ khi nào thấy mình suy nghĩ lung tung thì tớ đọc, đọc bất cứ thừ gì tớ có thể vớ được.- Hân cười hì.
***
Những khám phá bất ngờ về Hân như vậy không nhiều. Huy hay nói về gia đình nhiều hơn với hi vọng mong manh là một lúc nào đó Hân sẽ kể nhiều hơn về bản thân cô nhỏ, về những chuyện không ai ngoài Huy được biết. Nhưng không bao giờ Hân nói cả. Cô nhỏ chăm chú nghe Huy kể với ánh mắt say mê, đôi khi khiến Huy ngỡ ngàng. Tất cả chỉ là Huy than thở về chuyện “đau khổ” của nó. Nào là con nhóc Miu cứng đầu không chịu gọi Huy lấy một tiếng “anh”. Hay chuyện mẹ Huy đã chia đôi những công việc phụ nữ, một nửa giao cho con em, một nửa giao nó, đàn ông con trai trong nhà gánh vác.
- Cậu thử nghĩ mà xem, tớ sắp là thằng con trai 18 tuổi rồi mà ngày ngày vẫn thay phiên đi chợ nấu cơm, rửa bát, quét nhà. Mẹ tớ thật bất công. Mẹ luôn bênh Miu nhiều hơn. Con nhỏ có thể mặc sức quát măng tớ chỉ vì vài việc cỏn con mà tớ trót quên… Tớ ngán nó lắm rồi…
- Nào! Cậu ngừng được rồi đấy! Cậu ngốc thật! – Cô bé bỗng kêu lên giận dữ
Huy giật mình, nó nhìn sâu vào đôi mắt sáng, hấp háy sau cặp kính thường chăm chú nghe nó kể chuyện. Nó thảng thốt: "Có chuyện gì vậy?" Hân hít một hơi dài, thở hắt ra: "Xin lỗi, tớ nóng nảy quá!"
Nhìn nó thật lâu, Hân nhún vai nói tiếp:
- Nghe này, Huy! Cậu sắp 18 thật, nhưng cậu ngốc như một thằng nhóc lên 8, cậu có biết cậu có tất cả những thứ mà mọi đứa trẻ cần có và thèm muốn. Thế mà cậu ngồi đây, ỉ eo, “tớ ngán lắm rồi”! – Nói xong, cô nhóc đứng lên, kiên quyết đòi trả tiền cho cả hai đứa, rồi bỏ đi.
Buổi trưa hôm ấy với Huy dài lạ lùng.
***
Linh, cô bạn thân hiếm hoi của Hân đã đồng ý nói chuyện với Huy. Lặng lẽ nhìn Linh thanh toán hết cốc kem này đến cốc kem khác, Huy hỏi vu vơ:
- Trời lạnh thế này mà cậu vẫn ăn kem được sao?
Linh đột ngột dừng lại, cười:
- Cậu biết không, cái Hân bảo trời càng lạnh ăn kem càng ngon. Vì ăn xong cậu mới thấy là cậu cần sự ấm áp đến thế nào. Hân thích nói chuyện với cậu, à không, nghe cậu kể chuyện thì đúng hơn. Con nhỏ nói được nghe một người hạnh phúc kể chuyện nó cũng thấy hạnh phúc lây! - Ly kem tan dần, giọng Linh ngày càng nhỏ đi.
Cô nhỏ ngước mắt lên nhìn nó, hỏi khẽ:
- Tính từ khi bắt đầu đi học, hiểu biết, nếu chỉ nhận vẻn vẹn hai món quà sinh nhật từ bố mẹ, cậu sẽ cảm thấy thế nào?
- Cực kì tồi tệ và bị bỏ rơi - Huy lo lắng trả lời. Nó hồi hộp hỏi tiếp: - Ý cậu là Hân…
Linh gật đầu
- Cái Hân sống với mẹ, thi thoảng bố có đến thăm. Và cả hai bác đều từ lâu rồi chưa từng nhớ sinh nhật của đứa con gái duy nhất. Nhưng Hân chẳn giận bố mẹ đâu. Nó vẫn nói lớn rồi còn sinh nhật gì nữa, nhưng Linh biết nó vẫn giữ hai món quà ấy kĩ lắm, nhưng báu vật vậy…
Cô bé Miu loay hoay chuẩn bị đi học, nó đang lo muộn học vì còn phải làm nhiệm vụ thay ông anh quý hoá. Hấp tấp lao xuống cầu thang, lao vào bếp, con nhóc đứng sững. Không tin nổi vào mắt mình nó hét lên: "Mẹ ơi, anh Huy… làm sao ý!" “Làm sao ý” tức là ông anh trai nó đang tráng trứng để nhồi vào bánh mỳ làm bữa sáng cho cả nhà.
Trời bắt đầu vào mùa xuân, thời tiết ấm lên rất nhiều. Mấy cây hoa xưa trổ bông trắng muốt, rụng lả tả khắp sân trường hệt như những bông tuyết ấm áp. Vài chú chim nhỏ hào hứng rời tổ, liệng cánh trên bầu trời xanh rộng. Bên dưới là một cô nhóc hai má nhoè nhoẹt nước mắt và một cậu nhóc đang thao thao bất tuyệt: "...Đây là quà sinh nhật tặng Hân năm 8 tuổi… đây là năm 15 tuổi, kia 16 và cái này là tròn 17 tuổi nhé"
Và bỗng, thằng nhóc ngập ngừng, đưa tay chỉ vào mình, cười ranh ma: "Liệu đây có thể là món quà thứ 18 không, Hân?” Cô nhỏ nhíu mày, cười hì hì rất dễ thương:"To quá, không mang về nhà được!"
▶️
Thư Quân
Nguồn: https://www.hoahoctro.vn
- Miu, em khổng thể đi lại nhẹ nhàng hả?- Huy cáu nhặng lên.
- Nếu anh còn tiếp tục nằm một đống ở đó thì em sẽ còn cào cho anh một nhát đấy!
Ném cho ông anh cái humburger ấm sực, nhỏ em tiếp tục cáu kỉnh.
- Huy, anh mà còn dồn hết mọi việc cho em thì em sẽ đình công đấy!!! Ngoài ra, em sẽ mách với chị Hân! Thề đấy!
Cánh cửa sập lại trường mặt Huy một lần nữa.
Huy ngạc nhiên thật sự. Huy có khá nhiều bạn gái thân, nhưng sao con bé Miu này luôn nhận ra Hân đối với Huy có một ảnh hưởng đặc biệt nào đó. Cô bạn cùng khối với mái tóc ngắn khó bảo, gương mặt xanh xao ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chơi với Hân mới biết cô bé này không yếu đuối như những gì mà vẻ bên ngoài của cô tiết lộ.
Không màu mè và cô độc, nhưng Hân ít khi nói chuyện với người khác. Nếu không vì mấy cái đĩa Rock hiếm có của Huy thì chưa chắc Hân đã thèm nói chuyện với nó. Mấy cô nàng chuyên Anh luôn cởi mở và dễ nói chuyện, nhưng Hân thì khác, Huy nghĩ thầm. Thảng hoặc, giữa lúc đang nói chuyện, thấy Hân dường như quá im lặng, Huy cũng chợt ngừng lời, thì dường như cô bạn giật mình bởi sự im lặng, vội giục giã:
- Huy ơi, cậu nói nữa đi!
Tuy khác lớp, nhưng các buổi học đội tuyển của chuyên Lý và chuyên Anh hầu như trùng nhau nên Huy gặp Hân nhiều hơn. Nhờ thế hai đứa thường xuyên gặp nhau. Bọn nó học buổi sáng nên trưa thường ở lại trường ăn cơm để chiều học đội tuyển luôn cho tiện. Những buổi trưa ở lại, mặc kệ bọn bạn rủ rê, Huy thường đợi để đi ăn cùng với Hân. Câu chuyện của hai đứa xoay quanh chuyện học hành và những thứ cả hai đứa cùng mê như Rock, truyện tranh... Thêm nữa, Huy còn cực kì kinh ngạc khi biết Hân đọc rất nhiều. Nhiều sách và nhiều thể loại khác nhau. Như những cô cậu nhóc cùng tuổi, Hân cũng thích truyện tranh, nhưng ngoày ra cô nhỏ còn đọc tiểu thuyết dày cộp, trinh thám, sách khoa học và cả truyện kiếm hiệp nữa.
- Có vẻ hơi giống một món thập cẩm, tạp nham nhỉ! - Hân phì cười trước ánh mắt kinh ngạc của Huy.
- Tớ không ngờ cậu có thể đọc nhiều như thế, trong khi cậu nói là không đủ thời gian để ăn một cách ngon lành! – Huy chữa ngượng.
- Bất cứ khi nào thấy mình suy nghĩ lung tung thì tớ đọc, đọc bất cứ thừ gì tớ có thể vớ được.- Hân cười hì.
***
Những khám phá bất ngờ về Hân như vậy không nhiều. Huy hay nói về gia đình nhiều hơn với hi vọng mong manh là một lúc nào đó Hân sẽ kể nhiều hơn về bản thân cô nhỏ, về những chuyện không ai ngoài Huy được biết. Nhưng không bao giờ Hân nói cả. Cô nhỏ chăm chú nghe Huy kể với ánh mắt say mê, đôi khi khiến Huy ngỡ ngàng. Tất cả chỉ là Huy than thở về chuyện “đau khổ” của nó. Nào là con nhóc Miu cứng đầu không chịu gọi Huy lấy một tiếng “anh”. Hay chuyện mẹ Huy đã chia đôi những công việc phụ nữ, một nửa giao cho con em, một nửa giao nó, đàn ông con trai trong nhà gánh vác.
- Cậu thử nghĩ mà xem, tớ sắp là thằng con trai 18 tuổi rồi mà ngày ngày vẫn thay phiên đi chợ nấu cơm, rửa bát, quét nhà. Mẹ tớ thật bất công. Mẹ luôn bênh Miu nhiều hơn. Con nhỏ có thể mặc sức quát măng tớ chỉ vì vài việc cỏn con mà tớ trót quên… Tớ ngán nó lắm rồi…
- Nào! Cậu ngừng được rồi đấy! Cậu ngốc thật! – Cô bé bỗng kêu lên giận dữ
Huy giật mình, nó nhìn sâu vào đôi mắt sáng, hấp háy sau cặp kính thường chăm chú nghe nó kể chuyện. Nó thảng thốt: "Có chuyện gì vậy?" Hân hít một hơi dài, thở hắt ra: "Xin lỗi, tớ nóng nảy quá!"
Nhìn nó thật lâu, Hân nhún vai nói tiếp:
- Nghe này, Huy! Cậu sắp 18 thật, nhưng cậu ngốc như một thằng nhóc lên 8, cậu có biết cậu có tất cả những thứ mà mọi đứa trẻ cần có và thèm muốn. Thế mà cậu ngồi đây, ỉ eo, “tớ ngán lắm rồi”! – Nói xong, cô nhóc đứng lên, kiên quyết đòi trả tiền cho cả hai đứa, rồi bỏ đi.
Buổi trưa hôm ấy với Huy dài lạ lùng.
***
Linh, cô bạn thân hiếm hoi của Hân đã đồng ý nói chuyện với Huy. Lặng lẽ nhìn Linh thanh toán hết cốc kem này đến cốc kem khác, Huy hỏi vu vơ:
- Trời lạnh thế này mà cậu vẫn ăn kem được sao?
Linh đột ngột dừng lại, cười:
- Cậu biết không, cái Hân bảo trời càng lạnh ăn kem càng ngon. Vì ăn xong cậu mới thấy là cậu cần sự ấm áp đến thế nào. Hân thích nói chuyện với cậu, à không, nghe cậu kể chuyện thì đúng hơn. Con nhỏ nói được nghe một người hạnh phúc kể chuyện nó cũng thấy hạnh phúc lây! - Ly kem tan dần, giọng Linh ngày càng nhỏ đi.
Cô nhỏ ngước mắt lên nhìn nó, hỏi khẽ:
- Tính từ khi bắt đầu đi học, hiểu biết, nếu chỉ nhận vẻn vẹn hai món quà sinh nhật từ bố mẹ, cậu sẽ cảm thấy thế nào?
- Cực kì tồi tệ và bị bỏ rơi - Huy lo lắng trả lời. Nó hồi hộp hỏi tiếp: - Ý cậu là Hân…
Linh gật đầu
- Cái Hân sống với mẹ, thi thoảng bố có đến thăm. Và cả hai bác đều từ lâu rồi chưa từng nhớ sinh nhật của đứa con gái duy nhất. Nhưng Hân chẳn giận bố mẹ đâu. Nó vẫn nói lớn rồi còn sinh nhật gì nữa, nhưng Linh biết nó vẫn giữ hai món quà ấy kĩ lắm, nhưng báu vật vậy…
Cô bé Miu loay hoay chuẩn bị đi học, nó đang lo muộn học vì còn phải làm nhiệm vụ thay ông anh quý hoá. Hấp tấp lao xuống cầu thang, lao vào bếp, con nhóc đứng sững. Không tin nổi vào mắt mình nó hét lên: "Mẹ ơi, anh Huy… làm sao ý!" “Làm sao ý” tức là ông anh trai nó đang tráng trứng để nhồi vào bánh mỳ làm bữa sáng cho cả nhà.
Trời bắt đầu vào mùa xuân, thời tiết ấm lên rất nhiều. Mấy cây hoa xưa trổ bông trắng muốt, rụng lả tả khắp sân trường hệt như những bông tuyết ấm áp. Vài chú chim nhỏ hào hứng rời tổ, liệng cánh trên bầu trời xanh rộng. Bên dưới là một cô nhóc hai má nhoè nhoẹt nước mắt và một cậu nhóc đang thao thao bất tuyệt: "...Đây là quà sinh nhật tặng Hân năm 8 tuổi… đây là năm 15 tuổi, kia 16 và cái này là tròn 17 tuổi nhé"
Và bỗng, thằng nhóc ngập ngừng, đưa tay chỉ vào mình, cười ranh ma: "Liệu đây có thể là món quà thứ 18 không, Hân?” Cô nhỏ nhíu mày, cười hì hì rất dễ thương:"To quá, không mang về nhà được!"
Thư Quân
Nguồn: https://www.hoahoctro.vn