Đúng vậy, thử nghĩ mà xem! Đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ ngẫm đi! Trải nghiệm rồi mới biết! Thà tự mình thú nhận còn để người ta nói! Đau lắm! Cay nghiệt lắm!
Khóc?
Nếu cứ khóc to lên, khóc la toáng lên thì dễ rồi. Khóc mà không thể ra nước mắt mới gọi là bi thảm chứ. Chẳng khác gì tâm đã chết chỉ là một cái xác di động.../:)
Một là mạnh mẽ vượt qua, để những chuyện đó ra sau đầu!
Hai là bị ám ảnh, bị nỗi sợ nhấn chìm, mãi mãi sống trong bóng tối, sợ hãi, dần dần mà tự sát...B-)