sao đội tuyển nào cũng đi vào 1/6 vậy 
, còn đội tuyển mình đi vào bao giờ đây
, hôm nay còn ko gặp cô nữa
, kiểu này chắc ở nhà mất


, còn đội tuyển mình đi vào bao giờ đây
, hôm nay còn ko gặp cô nữa
, kiểu này chắc ở nhà mất


, còn đội tuyển mình đi vào bao giờ đây
, hôm nay còn ko gặp cô nữa
, kiểu này chắc ở nhà mất

, thế thì em cứ đi thi thôi chả phải sợ được giải khuyến khích cũng còn được cộng 0,5 đến 1 điểm cơ mà, lại thêm nếu thi nghề được bằng loại giỏi nữa. Ko vào Nguyễn Trãi mà vào các trường khác thì cộng thêm 1-2 điểm nữa
, thế là ok, điểm có hơi thấp cũng keó được lên, vui quá là vui
. Cuộc đời em nó đã tươi sáng hơn 1 ít 
cả mấy em cún nữa, a a a dễ thương quá a~


*cảm thấy mình hơi điên :3*






mẹ cho đi rồi là mẹ cho đi rồi, vui quá a~~
, học xong nghề rồi đi chơi, yeah, vui vui năm nay là năm đầu tiên được đi với bạn
, được giải kk cơ mà vẫn được đi chơi
. Đợt này cô định cho đi Hà Nội, xem nào bọn nó bảo đi lăng Bác, rồi đi vườn bách thú rồi đi bơi. Ba má ơi riêng cái khoản bơi là em miễn
. Còn đâu đi lăng Bác cũng được chưa vaò bao giờ
. Nhưng mẹ mình có cho đi ko là cả 1 vấn đề 
, chuyện gì đang xảy ra 
, em đạt giải khuyến khích
. Mình biết ngay mà cái số mình đi thi là chẳng được gì đâu
. Cứ thế này cắp sách ra khỏi đội tuyển sớm
. Chán cái cuộc đời mình 

. Rồi lại ngồi chép lí thuyết mặc dù chả hiểu cái gì @@. Hôm nay lại còn đau đầu nữa chứ, đầu cữ nặng trĩu à, ko biết chiều có ngồi dậy nổi ko đây 

, đi chào hỏi mọi người trước đây 
, mặc váy à
, ko bao giờ con mặc nữa đâu
. Mùa hè mặc quả là nguy hiểm, mẹ toàn xui dại con ko à
. Với lại... cái váy này nó ngắn à
, ko biết hồi bé con thế nào chứ sau hôm nay mẹ có cho ai thì cho con ko mặc nữa đâu. Mặc dù cảm thấy hơi tốn tiền mẹ
. Nhưng con ko mặc đâu, với lại nó cũng ko hợp, ngực con nó bé hơ chiều dài thì vừa nhưng chiều ngang thì
. Mua quần áo cái loại mình thật là khó chịu 

ko sao đằng nào ta cũng thắng rồi, hơi nguy hiểm tí nhưng trò này vui a~~~ 
. Tại sao, tại sao chứ *đập bàn* sao chị Ran lại tưởng đó là anh Kid
. Bắt đầu ghét cái ông tác giả nha
bao nhiêu cảnh mà đợt nào cũng mừng hụt à. Cuối cùng thì xét đi xét lại được cái tập 72 thì phải, mà cái tập đó cũng chưa hoàn chỉnh lắm đâu nhá *đập bàn*. Yêu nhất cái câu: " Tớ yêu cậu, Shinichi" của chị Ran
. Hè này được nghỉ quyết tâm xem còn movie nào hay ko *lừa cháy phừng phừng*. Haiz! Nhưng mà cận mẹ có cho xem nhiều ko đây. Hờ, cái cuộc đời mình


. Chán như con gián T.T. Giờ thì mềnh nhớ cái lớp mình :v :v. Sang năm ko học chung rồi, buồn quá
. Mà nghe bảo sang năm Sử, Lí, Địa 1 lớp. OMG!!!! O_O, con học lí như bò, lại học vs lũ chuyên lí em xỉu @@. Văn lại vào với Hóa chứ ="=. Học với lũ Văn vui hơn, nhưng mà thế thì.... Văn, Sử, Địa vào 1 lớp thì.... lớp đó ko có con trai, toàn con gái
. Chấp nhận số phận em phải học với Lí *ngậm ngùi*. Mà nghe bảo sang năm Lí cũng dễ, ôi sang năm em ko mong gặp lại thầy đâu thầy Trung ơi, em muốn học cô Lan cơ 


nên tất nhiên tôi sẽ chọn đi du học rồi, sang nước ngoài chả sướng thì thôi
. Nhưng nếu điều đó xảy ra thật thì tôi vẫn quyết định chọn đi du học. Bởi vì nếu người đó yêu tôi thật lòng thì họ sẽ chờ đến khi tôi quay về... Có vẻ như suy nghĩ này hơi ngớ ngẩn nhưng tôi cảm thấy nó đúng. Yêu 1 người thì sẽ mong muốn cho người mình yêu có được cuộc sống tốt nhất chứ nhỉ??
Còn nếu như hắn ko đợi thì cũng càng tốt vì như thế để tôi biết rõ hơn bản chất thực sự của hắn. Tình yêu đó quả thật rất ích kỉ. Và tôi cũng ko mong muốn có 1 cuộc tình như vậy
. Nhưng đó là chuyện của mai sau, giờ nghĩ lại thấy mình thật vớ vẩn khi nhớ đến chuyện này 