Văn Của Người Điên

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Tác hại của lối sống thực dụng và tâm lý chỉ mong nhận mà không muốn cho đi


    Có bao giờ bạn nhìn thấy một người chỉ quan tâm đến những gì họ có thể nhận được từ người khác mà không hề bận tâm đến việc mình đã trao đi điều gì? Trong cuộc sống hiện đại đầy bon chen, không ít người dần đánh mất sự chân thành, đánh đổi lòng nhân ái để đổi lấy lợi ích cá nhân trước mắt. Họ sống thực dụng, cân đo mọi thứ bằng giá trị vật chất và không ngần ngại quay lưng với người khác khi không còn điều gì để lợi dụng. Lối sống đó không chỉ khiến con người trở nên lạnh lùng và vô cảm, mà còn âm thầm đầu độc các mối quan hệ và hủy hoại chính phẩm giá bên trong họ. Bài viết này sẽ phân tích những hệ lụy đáng lo ngại của lối sống thực dụng và tâm lý chỉ mong được nhận mà không muốn cho đi.


    Trước hết, cần hiểu rằng lối sống thực dụng là cách sống đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, xem trọng kết quả hơn quá trình, đề cao vật chất hơn tình cảm. Người sống như vậy thường chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, sẵn sàng tính toán thiệt hơn trong mọi mối quan hệ. Khi họ chỉ muốn nhận mà không sẵn lòng cho đi, các mối quan hệ sẽ trở nên méo mó, thiếu đi sự chân thành và tình người. Trong một xã hội như vậy, sự tin tưởng dần tan biến, con người nhìn nhau bằng ánh mắt cảnh giác thay vì thiện chí.


    Lối sống này còn khiến cá nhân trở nên ích kỷ và vô cảm. Người chỉ quen nhận mà không học cách cho đi sẽ dần mất đi khả năng đồng cảm và thấu hiểu. Họ coi sự tử tế là điều hiển nhiên phải có từ người khác, nhưng lại chẳng bao giờ tự hỏi bản thân đã làm được gì cho ai. Điều đáng buồn là những người ấy thường không nhận ra rằng, giá trị đích thực của một con người không nằm ở những gì họ có thể lấy, mà nằm ở những gì họ sẵn sàng chia sẻ.


    Không những vậy, lối sống chỉ biết nhận về khiến con người trở nên phụ thuộc. Khi chỉ quen sống bằng sự giúp đỡ hoặc lợi dụng người khác, họ sẽ thiếu năng lực tự lập, thiếu khả năng vượt qua khó khăn bằng chính sức mình. Và đến một lúc nào đó, khi chẳng còn ai để họ có thể "nhận", họ sẽ thấy mình lạc lõng, yếu đuối và trống rỗng.


    Xét về mặt đạo đức, lối sống thực dụng làm bào mòn các giá trị truyền thống tốt đẹp như lòng biết ơn, sự hy sinh, và nghĩa tình. Một xã hội mà ai cũng chỉ biết đòi hỏi mà không nghĩ đến việc đóng góp sẽ là một xã hội lạnh lẽo, nơi con người chỉ còn là công cụ phục vụ lợi ích lẫn nhau, chứ không còn là những tâm hồn cần được kết nối và yêu thương.


    Ngược lại, những người biết cho đi, dù chỉ là những điều nhỏ bé một lời động viên, một hành động giúp đỡ, hay đơn giản là một sự lắng nghe chân thành lại thường nhận được nhiều hơn. Cho đi không khiến ta mất mát, mà giúp tâm hồn ta trở nên đầy đặn, phong phú và sâu sắc hơn.


    Kết luận, sống thực dụng và chỉ mong được nhận mà không muốn cho đi là con đường ngắn nhất dẫn đến sự cô đơn, lạnh lẽo và suy thoái giá trị bản thân. Mỗi chúng ta cần học cách sống vị tha, biết sẻ chia và yêu thương. Bởi lẽ, cuộc sống chỉ thật sự có ý nghĩa khi con người biết sống vì nhau không chỉ là nhận về, mà còn là sẵn lòng trao đi.


    Cảm nghĩ của tôi - Văn của Người Điên
    Trong thời đại hiện nay, nhiều bạn trẻ thường đặt ra mục tiêu sống nghe qua tưởng rất tích cực: “Học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền, làm người không dựa dẫm, không phụ thuộc.” Ở một khía cạnh nào đó, đây là ước mơ chính đáng ai cũng muốn vươn lên, sống tự chủ và thành công. Thế nhưng, nếu nhìn sâu hơn vào thực tế cuộc sống, ta sẽ nhận ra rằng quan điểm trên mang màu sắc lý tưởng hóa, thiếu thực tế và đôi khi phản ánh một nhận thức chưa trưởng thành về sự độc lập.


    Trước hết, con người không thể hoàn toàn tách rời khỏi tập thể, khỏi sự giúp đỡ của người khác. Một đứa trẻ sinh ra đã phải nhờ cha mẹ nuôi nấng, yêu thương, dạy dỗ. Một sinh viên học giỏi không thể không cần đến công lao thầy cô, sách vở, bạn bè hỗ trợ. Một người thành công kiếm nhiều tiền cũng đều có quá trình khởi đầu từ những công việc nhỏ bé, từ sự dẫn dắt của cấp trên, từ sự tin tưởng của khách hàng hay đối tác. Vậy thì lấy gì để nói rằng ta có thể “không dựa dẫm, không phụ thuộc”?


    Thứ hai, không ai thành công mà không từng bước nhờ cậy vào một hệ sinh thái xã hội. Nếu bạn từ chối mọi sự giúp đỡ, chỉ khăng khăng sống độc lập tuyệt đối, thì bạn không khác gì người muốn xây nhà nhưng từ chối dùng gạch đá của người khác từng làm ra. Tự lực là điều đáng quý, nhưng tự lực không có nghĩa là tự cô lập, tự ảo tưởng về khả năng cá nhân. Thậm chí, nếu cứ khăng khăng muốn sống mà không nhờ vả, không liên kết, không hợp tác, thì con đường ngắn nhất bạn có thể chọn chỉ là… ăn mày. Vì xã hội không có chỗ cho sự tồn tại đơn độc mà hiệu quả.


    Không những thế, quan điểm trên còn phản ánh một tư duy thành công nặng về vật chất, coi tiền là cứu cánh cuối cùng. Học giỏi để làm gì? Kiếm tiền để làm gì? Nếu chỉ để khẳng định cái tôi, để tách khỏi người khác, để trở thành "siêu nhân tự lập" thì đó là một lối sống vừa thực dụng vừa đơn độc. Thành công thực sự không nằm ở chỗ bạn kiếm được bao nhiêu tiền, mà ở chỗ bạn biết dùng đồng tiền ấy để sống có ý nghĩa, có trách nhiệm, và biết sẻ chia.


    Suy cho cùng, không ai có thể sống mà không từng dựa vào ai đó và điều đó không làm ta yếu đuối. Điều làm nên sự trưởng thành của một con người không phải là việc từ chối mọi sự hỗ trợ, mà là biết khi nào cần nhờ, khi nào cần tự đứng lên, và luôn biết ơn những ai từng giúp đỡ mình trên hành trình ấy.


    Kết luận, lý tưởng “học giỏi, kiếm tiền, không phụ thuộc” chỉ là một vế phiến diện của cuộc sống nếu thiếu đi sự hiểu biết về tính gắn kết xã hội. Hãy mơ lớn, hãy học thật giỏi, hãy nỗ lực làm giàu nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng ta có thể tồn tại, thành công và hạnh phúc một mình. Bởi vì con người là sinh vật của cộng đồng và tình người chính là tài sản bền vững nhất trong cuộc đời này.

    Cảm Nghĩ của tôi - Văn của Người Điên
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom