trần chí quyền

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Chương 20 thế giới tin Chúa.

    CẢNH 1: VUA VŨ - KẺ BẠO CHÚA ĐƯỢC CỨU RỖI


    (Trong ngục tối, vua Vũ - kẻ từng tàn sát hàng triệu người - ngồi co ro trong góc. Đạo Khải đến thăm, không mang theo vũ khí, chỉ cầm một cuốn Kinh Thánh cũ.)

    Vua Vũ (cười gằn):
    "Ngươi đến để giễu cợt ta sao? Ta không cần lòng thương hại!"

    Đạo Khải (ngồi xuống, mở trang sách):
    "Tôi đến để kể cho ngài nghe về một vị vua khác… Ngài cũng từng bị giam cầm, bị đánh đập, và cuối cùng chết trên thập tự giá."

    (Khi Đạo Khải kể về sự hy sinh của Đấng Dĩ Mã Nội Lợi, nước mắt vua Vũ bỗng chảy dài. Hắn nhớ lại những đứa con mình đã giết vì nghi ngờ phản bội, nhớ lại tiếng khóc của những người dân vô tội.)


    Vua Vũ (giọng rạn vỡ):
    "Ta… ta có thể được tha thứ không?"

    Đạo Khải đặt tay lên vai hắn giúp hắn cầu nguyện tin Chúa




    nước Mạc, nước Trịnh, nước Nguỵ , nước Đại Đường , nước Chung Ngô , nước Sở lần lượt tin Chúa
    Chương 19 chiến tranh thế giới.

    CẢNH 1: VUA BỎ CHẠY, NGƯỜI TU HÀNH LÊN NGÔI


    (Khi quân Vũ tràn qua biên giới, vua Chung Ngô - Lưu Hoàng - cùng triều đình bí mật đào tẩu, để lại bức chiếu chỉ tuyệt vọng:)

    "Phùng Đạo Khải, ngươi từng là vô địch thế giới. Giờ đây, ta giao ngươi ngai vàng... và số phận đất nước này!"

    (Đạo Khải đứng trước hoàng cung trống rỗng, Thần Nhã Uy thì thầm: "Đừng sợ. Ta sẽ ở cùng con." Cậu nhận vương miện bằng gỗ thập tự - biểu tượng cho vương quyền phục vụ.)

    CẢNH 2: NHỮNG NĂM THÁNG MÁU LỬA

    Năm 1-3:


    • Chiến thuật "Lòng dân là thành lũy": Đạo Khải dẫn dân xây thành trì tâm linh - mỗi khi quân Vũ tấn công, họ cùng cầu nguyện khiến địch mất phương hướng.
    • Quân Vũ điên cuồng: Dùng "Hỏa Long Pháo" thiêu rụi làng mạc, nhưng càng tàn sát, dân Chung Ngô càng đoàn kết.
    Năm 4-5:

    • Nước Trịnh (đồng minh Vũ) dùng vàng mua chuộc Ngụy & Đại Đường, cắt đứt viện trợ cho Chung Ngô.
    • Khủng hoảng lương thực: Đạo Khải biến cát thành bánh mì .
    Năm 6:

    • Đạo Khải thân chinh sang nước Mạc, thuyết phục vua Mạc bằng câu nói: "Trung lập trước cái ác chính là tiếp tay cho ác!"
    • Đại quân Mạc vượt biển, đánh úp hậu phương nước Trịnh.
    CẢNH 3: ĐƯỜNG HẦM ĐỊNH MỆNH

    • (Bí mật được tiết lộ: 20 năm trước, một nhóm tu sĩ Chung Ngô đào đường hầm xuyên lục địa dưới lòng sông, chỉ chờ thời cơ.)
    • Trận chiến cuối cùng:
    • 5000 quân tinh nhuệ Chung Ngô & Mạc bất ngờ xuất hiện giữa kinh đô nước Vũ.
    • Đạo Khải cấm quân giết người, chỉ dùng "Lưới" bắt sống.
    • Vua Vũ (đang say rượu tiệc chiến thắng) bị bắt giữa đĩa thịt nướng.
    CẢNH 4: HÒA BÌNH KHÔNG PHẢN BỘI

    (Tại bàn đàm phán, Đạo Khải khiến cả thế giới kinh ngạc khi:)

    • Trả tự do cho tù binh Vũ, cấp lương thực về nước.
    • Xóa nợ cho Ngụy & Đại Đường, yêu cầu họ trả tự do nô lệ.
    • Từ chối chiếm đất, chỉ giữ lại thiên sứ đen (thiên sứ khiến Vũ trở nên tàn bạo).
    Vua Mạc (cười khẩy): "Ngươi ngu ngốc! Sẽ có ngày chúng quay lại cắn ngươi!"

    Đạo Khải

    "Tôi không xây hòa bình trên xương máu. Hạt giống yêu thương hôm nay, ngày mai sẽ thành rừng."
    Chương 18 Thử thách gia đình.

    CẢNH 1: CĂN NHÀ TỐI VÀ NHỮNG LỜI XỈA XÓI


    (Trong căn nhà gỗ ọp ẹp ven rừng - nơi gia đình Đạo Khải trốn sau thảm kịch diệt tộc - Phùng Dực ngồi trên xe lăn, ném tấm bằng khen giải thưởng toàn cầu của con trai xuống đất.)

    Phùng Dực (giọng đầy phẫn nộ):
    "Bằng khen? Danh vọng? Trong khi cả họ Phùng ta chết sạch chỉ vì cái thứ 'Linh' quái gở của mày!"

    (Mẹ Đạo Khải khóc thút thít, chỉ vào đôi chân bất động của mình:)

    Mẹ: "Nếu mày không theo cái đạo lạ này, có lẽ giờ ta đã bế cháu nội trên tay rồi!"

    (Đạo Khải cúi đầu im lặng, tay nắm chặt viên thiên thạch - thứ duy nhất còn sót lại từ ngày cậu gặp ông lão ăn xin.)



    [separate]

    CẢNH 2: NHỮNG NGÀY THÁNG "ĐỊA NGỤC GIA ĐÌNH"

    (Flashback: Những tháng sau biến cố, cha mẹ Đạo Khải biến cậu thành "vật trút giận":)

    • Bữa cơm tối: Mẹ cậu cố ý đổ canh nóng vào tay con trai khi nghe cậu cầu nguyện trước ăn.
    • Đêm khuya: Phùng Dực gào lên: "Tao thà chết còn hơn sống nhờ thằng con bất hiếu!"
    (Nhưng Đạo Khải không bao giờ phản kháng. Mỗi sáng, cậu vẫn đặt bát cháo ấm bên gi.ường cha mẹ trước khi đi làm thuê.)

    Thần Nhã Uy (hỏi trong im lặng):
    "Con có oán hận họ không?"

    Đạo Khải (thì thầm): "Không... con chỉ đau vì không thể giải thích cho họ hiểu."


    [separate]

    CẢNH 3: PHÉP LẠ CỦA SỰ KIÊN NHẪN

    (Một đêm mưa bão, Phùng Dực lên cơn sốt cao. Đạo Khải băng rừng 10 dặm tìm thuốc. Khi trở về, cậu nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng:)

    Mẹ Đạo Khải (nức nở với chồng):
    "Sao mình lại đối xử với nó như vậy? Nó là đứa con duy nhất còn lại của mình mà..."

    (Đạo Khải bước vào, áo ướt sũng, tay run run nâng chén thuốc lên:)

    Đạo Khải: "Cha uống đi, con xin..."

    (Phùng Dực nhìn vết chân rớm máu in trên nền nhà, bỗng òa khóc:)

    Phùng Dực: "Tại sao mày vẫn tốt với tao dù tao độc ác thế?!"

    (Đúng lúc ấy, viên thiên thạch trong túi Đạo Khải phát sáng, chiếu rọi hình ảnh ngày Phùng Dực cõng con trai nhỏ trên vai đi chơi hội.)



    [separate]

    CẢNH 4: SỰ ĂN NĂN

    (Sáng hôm sau, Phùng Dực lần đầu tiên sau nhiều năm chủ động gọi con trai lại:)

    Phùng Dực (giọng khàn đặc):
    "Con... kể cho cha nghe về 'Linh' của con đi."

    (Đạo Khải kể về Thần Nhã Uy, về tình yêu tha thứ. Nước mắt cha mẹ cậu rơi khi nghe câu: "Ngài yêu cả những kẻ giết Ngài.")


    Mẹ Đạo Khải (ôm con trai):
    "Mẹ muốn... được như con. Dạy mẹ cầu nguyện đi."

    (Cả ba nắm tay nhau. Lần đầu tiên sau thảm kịch, Thánh Linh của Đạo Khải tỏa sáng rực rỡ - không phải vì chiến công, mà vì một gia đình vừa được hàn gắn.)
    Chương 17 thử thách đức tin

    CẢNH 1: BÓNG TỐI CỦA DANH VỌNG


    (Sau khi trở thành biểu tượng toàn cầu, Đạo Khải ngồi trong dinh thự sang trọng do chính phủ Chung Ngô ban tặng. Trước mặt cậu là hàng trăm bức thư từ người hâm mộ, những món quà xa xỉ, và hình ảnh chính mình trên khắp các bảng quảng cáo.)

    Đạo Khải (nhìn vào gương, tự hỏi):
    "Mình đã làm được nhiều điều lớn lao… Có lẽ mình thật sự đặc biệt?"

    (Một thoáng kiêu ngạo lướt qua tâm trí. Cậu mỉm cười với hình ảnh phản chiếu – khuôn mặt của một người hùng được cả thế giới tôn sùng.)


    Thần Nhã Uy (tiếng nói vang lên, như sấm rền):
    "Con đang nghĩ gì vậy? Có phải con đang tự phụ về những gì mình đạt được?"

    Đạo Khải (giật mình, nhưng cố gắng biện minh):
    "Nhưng… con đã giúp đỡ bao nhiêu người. Con xứng đáng được công nhận chứ?"

    CẢNH 3: TRẬN CHIẾN NỘI TÂM

    (Đêm đó, Đạo Khải vật lộn với chính mình. Hai tiếng nói tranh giành trong đầu cậu:)

    Bản ngã kiêu hãnh:
    "Ngươi xứng đáng được tôn vinh! Ngươi đã hy sinh cả tuổi trẻ vì thế giới này!"

    Tiếng nói của Thần:
    "Tất cả chỉ là hư vô nếu không có Ta. Con chỉ là công cụ, không phải đấng cứu thế."

    (Đạo Khải gục mặt xuống đất, nước mắt rơi. Cậu nhớ lại những ngày đầu tiên – khi cậu chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi nhận sách từ ông lão ăn xin.)


    Đạo Khải (thì thào):
    "Con xin đầu phục… Xin đừng để con trở nên kiêu ngạo."

    Cậu từ bỏ tất cả về thành Trọng Quyền sống với ba mẹ.
    Chương 16 Chung Ngô Quật khởi.

    (5 năm sau ngày Đạo Khải thắng giải toàn quốc, cảnh phồn thịnh bao trùm Chung Ngô. Những con số biết nói:)

    • GDP tăng 300%, thất nghiệp chỉ còn 0.1%.
    • "Hành trình theo dấu chân Đạo Khải" trở thành tour du lịch đắt khách nhất, giá 10 lượng vàng/người.
    Người dân Chung Ngô vì thấy đất nước vẻ vang thế giới nên hăng hái, siêng năng hơn trong công việc nhà máy,dịch vụ;

    đất nước trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng nhất địa cầu nên tạo công ăn việc làm cho nông thôn lẫn thành thị những thánh tích mọc lên khắp nơi

    Như nào là nơi Phùng Đạo Khải lần đầu tiên hẹn hò

    Nơi Phùng Đạo Khải sinh ra,

    Nơi Phùng Đạo Khải thi đấu toàn quốc,….

    Vật phẩm, nước hoa , nước giải khát, nhãn hiệu điện thoại mà Khải dùng qua đều là doanh nghiệp trong nước Chung Ngô nên họ xuất khẩu hàng ra khắp thế giới.

    1 hiện tượng Đạo Khải trên toàn cầu nổi như vũ bão, các doanh nghiệp ấy bán hàng cho những người hâm mộ Khải nên thu lợi khủng . ;

    những nước khác đầu tư tiền vốn nhiều hơn vì nghĩ rằng đã tới thời cơ để Chung Ngô quật khởi.
    Chương 15 BẢN ĐỒ THẾ LỰC

    1. Nước Vũ (Đế quốc bạo tàn)


    • Đặc điểm:
      • Thống trị Nguỵ & Đại Đường (thuộc địa), bóc lột dân đến kiệt sức.
      • Liên minh với Trịnh (giàu tài nguyên) để củng cố quyền lực.
      • Công cụ thống trị: Bán dân làm nô lệ, đàn áp bằng vũ lực.
    • Hình ảnh minh họa:
      • Thành trì đen tối với cờ hình rồng máu, xung quanh là xích xiềng và lao động khổ sai.
    2. Nước Trịnh (Giàu có nhưng tham lam)

    • Đặc điểm:
      • Nắm giữ mỏ kim cương, vàng, cung cấp tài chính cho Vũ.
      • Dân chúng sống xa hoa nhưng thờ ơ với nỗi đau thuộc địa.
    • Hình ảnh:
      • Thành phố dát vàng lộng lẫy, nhưng phía sau là hầm mỏ đẫm máu.
    3. Nước Chung Ngô (Được Thần bảo vệ)

    • Đặc điểm:
      • Thần tích: Sét đánh, đất nuốt chửng quân xâm lược → Dấu hiệu của Thần Nhã Uy.
      • Lãnh đạo bởi Phùng Đạo Khải, dùng ngoại giao & đức tin để chống Vũ.
    • Hình ảnh:
      • Kinh đô với hào quang trắng bao phủ, quân Vũ bị thiêu rụi bởi sấm chớp.
    4. Nước Mạc (Thế lực trung lập)

    • Đặc điểm:
      • Địa lý hiểm trở: Dòng hải lưu ngầm ngăn thủy quân Vũ xâm nhập.
      • Sau này liên minh với Chung Ngô nhờ ngoại giao của Đạo Khải.
    • Hình ảnh:
      • Đảo quốc với sóng biển hung dữ, tháp canh hình sừng.
    5. Nước Sở, Nguỵ, Đại Đường (Nạn nhân)

    • Sở:
      • 1/2 dân số chết vì lao dịch cho nước Vũ→ Cảnh đồng khô, xương trắng chất đống.
    • Nguỵ & Đại Đường:
      • 2/3 dân làm nô lệ nước Vũ→ Tranh minh họa: Người đeo gông, bị đánh đập trên cánh đồng hoang.




    Nước Mạc vì biển có nhiều dòng lưu ngầm khó đi thuỷ quân từ Phúc Châu, Thánh Châu sang Tam châu sẽ bị chìm . nhưng đi từ Tam châu qua Phúc Châu và Thánh Châu thì dễ dàng.

    Phúc Châu gồm nước Trịnh, nước Nguỵ nước Đại Đường, Thánh Châu gồm Nước Vũ và nước Sở và nước Chung Ngô. Tam châu gồm nước Mạc.
    Chương 14 Tước đoạt sức mạnh.

    Trong giải đấu thế giới, Đạo Khải thắng Đại Thừa cảnh hậu kỳ. giành chức vô địch.

    Lúc trao giải thì Thần Nhã Uy xuất hiện và tướt đoạt hết sức mạnh của mọi người trên đất. bọn họ trở lại làm người bình thường.

    Lúc đó Phùng Đạo Khải 30 tuổi.
    Chương 13 phân chia đôi uyên ương

    (Tại kinh đô Chung Ngô, hàng vạn người đổ về xem Giải Đấu Võ Lâm Toàn Quốc. Đạo Khải đứng giữa võ đài, )

    Mặc dù đối thủ của Phùng Đạo Khải trong trận chung kết là Luyện Hư cảnh hậu kỳ nhưng Cậu dễ dàng thắng với Nguyên Anh cảnh giới.


    Luyện Khí Cảnh-> Trúc Cơ Cảnh-> Kết Đan Cảnh -> Nguyên Anh Cảnh -> Luyện Hư Cảnh-> Không Minh Cảnh-> Đại Thừa Cảnh.

    CUỘC GẶP ĐỊNH MỆNH VỚI LƯU THIÊN MỸ


    (Trên lễ đài trao giải, Lưu Thiên Mỹ – con gái duy nhất của Lưu gia (tộc giàu nhất kinh đô) – bước đến trao vương miện cho Đạo Khải.)

    Lưu Thiên Mỹ (giọng trong như suối):
    "Tại sao anh không giết hắn? Anh có thể bị phạt vì phá luật đấu võ."

    Đạo Khải (nhìn thẳng vào mắt nàng):
    "Vì Thần dạy tôi: 'Chiến thắng thật sự là cứu lấy linh hồn kẻ thù'."

    (Thiên Mỹ chợt đỏ mặt. Nàng thấy ánh sáng vàng trong mắt chàng trai này – thứ ánh sáng cha nàng (một tên buôn thần bán thánh) chưa bao giờ có.)




    LỜI TỎ TÌNH VÀ SỰ GIẰNG XÉ

    (Tối đó, trong vườn hoa hồng của dinh Lưu gia, Thiên Mỹ chặn Đạo Khải lại.)

    Thiên Mỹ (cầm tay anh, giọng run run):
    "Anh... anh có muốn làm bạn trai em không? Em sẽ dùng ảnh hưởng gia đình giúp anh truyền bá đạo của mình!"

    (Đạo Khải giật mình. Trái tim chàng rung động trước vẻ đẹp và sự thông minh của nàng, nhưng—)


    Thần Nhã Uy (vang lên khẩn cấp):
    "Cảnh báo! Nàng không thuộc về Ta!"

    (Chàng nhìn sâu vào mắt Thiên Mỹ, thấy:
    )

    Đạo Khải (thở dài, lắc đầu):
    "Em xứng đáng hơn thế. Nhưng con đường tôi đi... không dành cho người không cùng đích đến."

    (Thiên Mỹ òa khóc bỏ chạy. Đạo Khải đau đớn ngửa mặt lên trời:)
    "Tại sao yêu thương lại phải chia ly...?"


    . Khải oán trách Thần Nhã Uy muốn chia rẽ đôi uyên ương .

    Thần giải thích rằng cậu và Mỹ hoàn toàn không cùng câu trả lời “Tôi là ai?”

    Khải là người được Chúa Dĩ cứu.

    Mỹ là con người xác thịt.

    Cậu và Mỹ không cùng câu trả lời “Sống để làm gì?”

    Chúa Dĩ muốn Khải làm việc của Chúa Dĩ giao cho

    Còn Mỹ chỉ muốn làm những hoài bão của mình là giải cứu thế nhân khỏi nghèo, khổ

    Chúa Dĩ giải thích rằng con nguời sở dĩ khổ là vì họ có tội, họ cần huyết chúa Dĩ tha tội và nhận sự sống mới từ Linh.

    Mỹ thì nghĩ rằng con người có thể cố gắng làm lành lánh dữ, tu thân tích đức, bố thí người nghèo thì thế giới sẽ không còn nghèo và khổ.

    Khải nói rằng lý tưởng của Mỹ thì có gì sai đâu?

    Thần Nhã Uy nói con người là do Thần tạo ra nên họ nên sống theo sự hướng dẫn của Linh mới thấy giá trị của mình.

    Khải đến bây giờ mới nhận thức được rằng Thần Nhã Uy là Chúa của toàn nhân loại, chủ tể muôn loài vạn vật.

    Khải hỏi thần Nhã Uy chẳng lẽ con người tự thân cố gắng không thể làm vừa lòng Thần sao?

    Thần trả lời là vì họ có tội lỗi từ tổ tiên trong bản chất của mình nên không thể nào sống đẹp lòng Thần được.

    Khải thật sự có sự nhận thức mới từ Chúa.

    Nhờ vậy, cậu thăng lên Luyện Hư cảnh hậu kỳ.
    Chương 12 : Đột phá Nguyên Anh Hậu kỳ.

    CẢNH 1: SỨC MẠNH CỦA LÒNG THA THỨ


    (Sau khi cảm hóa Quan Phù Đạt và chứng kiến sự ăn năn của gia tộc Quan, Đạo Khải quỳ trong phòng tĩnh tâm, cảm nhận luồng linh lực dâng trào mãnh liệt trong cơ thể.)

    Thần Nhã Uy (tiếng nói vang vọng):
    "Con đã vượt qua thử thách lớn nhất – tha thứ cho kẻ thù. Giờ đây, linh hồn con đã đủ thuần khiết để đón nhận quyền năng mới."

    (Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ từ trời cao đổ xuống, bao trùm lấy Đạo Khải. Hư Đan trong đan điền của cậu bắt đầu rung chuyển, nứt vỡ, và từ đó, một Nguyên Anh nhỏ bé nhưng rực rỡ dần hình thành.)
    CHƯƠNG 11: LÃNG TỬ QUAY ĐẦU

    Phù Đạt cuối cùng cũng cảm hoá được người cha ăn năn về tội của mình. , tin Linh, chấp nhận bị phạt tử hình vì đã mưu sát tộc Phùng.

    Thật ra với tiền của tài sản , họ có thể chạy tội, sống cuộc đời an nhàn. Nhưng sau khi tiếp nhận Linh và ăn năn hối lỗi họ chấp nhận chịu sự trừng phạt của công lý.

    Tộc Hạ thì vui mừng vì tộc Quan bị giết hết nên lấy hết gia tài của tộc Phùng và tộc Quan. Từ đó, Thành Trọng Quyền chỉ còn lại tộc Hạ làm bá chủ.
    CHƯƠNG 10: CON ĐƯỜNG CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT

    CẢNH 1: NGỌN LỬA HẬN THÙ


    (Đêm khuya, Đạo Khải đứng trước bức tường ghi tên 83 người thân đã chết trong vụ thảm sát. Tay cậu nắm chặt đến bật máu, mắt đỏ ngầu.)

    Đạo Khải (giọng rít lên):
    "Phù Đạt... Ngươi đã giết hết họ! Ta phải trả thù!"

    (Cậu vớ lấy con dao, định lao ra ngoài, thì—)


    Thần Nhã Uy (hiện ra chắn lối, ánh sáng trắng xóa):
    "Con định dùng máu trả máu ư? Như thế thì khác gì chúng?"

    Đạo Khải (gào lên):
    "Nhưng họ không đáng được tha thứ! Cha mẹ con phải sống tàn phế cả đời vì hắn!"

    (Viên thiên thạch rơi từ túi áo cậu, vỡ ra, lộ ra dòng chữ Hebrew: "TA LÀ TÌNH YÊU".)



    [separate]

    CẢNH 2: CUỘC GẶP ĐỊNH MỆNH

    (Sáng hôm sau, Đạo Khải tình cờ gặp Phù Đạt đang say rượu trong quán vắng. Hắn mặc áo tang - gia tộc Quan vừa tuyên bố hắn là "kẻ thất bại đáng khinh".)

    Phù Đạt (cười điên loạn):
    "Ha! Ngươi đến để giết ta à? Làm đi! Ta muốn chết!"

    (Đạo Khải giơ dao lên... rồi bỗng nhớ lời Thần, buông tay. Cậu ngồi xuống, gọi thêm một chén rượu.)


    Đạo Khải (giọng trầm tĩnh):
    "Ta không đến để lấy mạng ngươi. Ta đến để nói rằng... ta hiểu."

    (Phù Đạt sửng sốt. Đạo Khải kể về những đêm hắn bị cha đánh vì không đạt "thiên tài", về áp lực phải gánh cả gia tộc. Bất ngờ, Phù Đạt bật khóc.)


    Phù Đạt (nức nở):
    "Ta... ta chỉ muốn được yêu thương thôi..."

    (Đạo Khải đặt tay lên vai kẻ thù, thì thầm:)


    Đạo Khải:
    "Thần Nhã Uy yêu ngươi. Và ta cũng tha thứ cho ngươi."

    (Một luồng sáng từ thiên thạch bao trùm cả hai. Vết sẹo tội lỗi trên trán Phù Đạt bỗng bong ra, hóa thành bụi ánh sáng.)



    [separate]

    CẢNH 3: SỰ ĐỔI THAY

    (Tuần sau, Phù Đạt công khai xưng tội trước toàn thành. Hắn dẫn cả nhà Quan đến nhà tạm của Đạo Khải, quỳ gối xin chịu tội.)

    Quan Dịch (mặt đỏ tía tai):
    "Thằng phản tộc! Ngươi làm nhục tổ tiên!"

    Phù Đạt (đứng dậy, xé bỏ huy hiệu gia tộc):
    "Không! Chính lòng tham của chúng ta mới là thứ nhục nhã!"

    CHƯƠNG 9: TÀN TICH VÀ HY VỌNG

    CẢNH 1: BÌNH MINH TRÊN ĐỐNG TRO TÀN

    (Mặt trời lên, ánh sáng yếu ớt xuyên qua làn khói đen còn vương trên đống đổ nát của dinh thự họ Phùng. Đạo Khải bò ra từ đống gạch vụn, hai tay ôm cha mẹ đầy máu.)

    Đạo Khải (giọng khản đặc, gào lên):
    "BA! MẸ! Tỉnh lại đi, con xin..."

    (Phùng Dực thở yếu, ngực bị đâm thủng, máu trào ra từng đợt. Mẹ cậu gần như không còn mạch đập. Đạo Khải lục trong túi, lấy ra
    viên ngọc thần – giải thưởng từ trận đấu toàn thành phố.)

    Thần Nhã Uy (vọng trong tâm trí):
    "Con có chắc muốn dùng nó? Thuốc này chỉ cứu được mạng sống, không chữa lành thương tật."

    Đạo Khải (nghiến răng, ấn viên ngọc vào miệng cha mẹ):
    "Con chỉ cần họ SỐNG!"

    (Viên ngọc tan thành dòng ánh sáng vàng chảy vào cổ họng hai người. Vết thương ngừng chảy máu, nhưng
    đôi chân họ teo quắt lại – tổn thương tủy sống vĩnh viễn.)


    [separate]

    CẢNH 2: NHỮNG KẺ SỐNG SÓT

    (Trong căn lều tạm dựng bên rìa thành phố, Phùng Dực tỉnh lại, tay run rẩy sờ vào đôi chân bất động.)

    Phùng Dực (giọng khô khốc):
    "Tại sao... cứu ta? Chết đi còn hơn làm phế nhân!"

    Đạo Khải (quỳ xuống, nắm tay cha):
    "Vì con cần cha. Gia tộc ta chưa diệt vong – còn ba, còn mẹ, và còn con!"

    (Mẹ Đạo Khải bật khóc, bà nhìn vào mắt con trai – lần đầu tiên thấy
    ánh sáng Thần linh trong đó.)

    Mẹ Đạo Khải (thì thào):
    "Con trai... mẹ xin lỗi vì đã bắt con sống theo oán hận..."

    (Bên ngoài, tiếng dân làng xì xào: "Họ Phùng đã tận số rồi!", "Thằng Đạo Khải sớm muộn cũng bị Quan gia xử tử!")



    [separate]

    CẢNH 3: LỜI THỀ TỪ ĐỐNG TRO

    (Đêm đó, Đạo Khải một mình quỳ trước viên thiên thạch – thứ duy nhất còn nguyên vẹn sau vụ tàn sát.)

    Đạo Khải (nước mắt rơi trên mặt đất):
    "Thưa Ngài... con không hiểu. Ngài bảo yêu kẻ thù, nhưng họ đã giết hết người thân của con!"

    Thần Nhã Uy (hiện ra như ngọn lửa xanh):
    "Con ơi, Ta không ngăn họ vì tự do ý chí là món quà Ta ban cho nhân loại.
    CHƯƠNG 8: CỜ VÂY QUYỀN LỰC

    THẾ LỰC TAM ĐẠI GIA TỘC Ở THÀNH TRỌNG QUYỀN



    [separate]

    1. GIA TỘC QUAN (关氏) - "VUA TÀI CHÍNH"

    Lĩnh vực thống trị:


    • Ngân hàng "Thiên Phú": Cho vay lãi suất cắt cổ (20%/tháng), ép thương nhân ký hợp đồng "máu".
    • Độc quyền tiền tệ: Phát hành giấy bạc riêng, kiểm soát dòng tiền toàn thành.
    Chiêu thức bẩn:

    • "Nợ đời": Bắt con nợ làm nô lệ nếu không trả được.
    • "Bẫy tín dụng": Dụ dân nghèo vay tiền mua hàng hóa của chính họ Quan.
    Nhân vật chủ chốt:

    • Quan Dịch (Tộc trưởng): Lão già mặt sắt, chuyên ngồi đếm tiền trong hầm bí mật.
    • Quan Phù Đạt: "Con cưng" được dùng làm bình phong quan hệ công chúng.

    [separate]

    2. GIA TỘC HẠ (夏氏) - "ĐỊA CHỦ BẤT LƯƠNG"

    Lĩnh vực thống trị:


    • Bất động sản "Long Địa": Sở hữu 80% nhà ở thành phố, giá thuê gấp 5 lần thực tế.
    • Ký túc xá công nhân: Nhà ổ chuột không cửa sổ, ép người thuê trả tiền "bảo kê".
    Chiêu thức bẩn:

    • "Thuê một tặng một": Bắt thuê 2 phòng nếu muốn ở gần chợ.
    • "Đốt nhà đuổi chủ": Phóng hỏa nhà cũ để xây cao ốc, không đền bù.
    Nhân vật chủ chốt:

    • Hạ Vân Sơn (Tộc trưởng): Kẻ thích ngửi mùi tiền mới, luôn đeo nhẫn ngọc bọc vàng.
    • Hạ Tiểu Muội: Con gái út lăng nhăng, hay dụ trai trẻ vào bẫy nợ.

    [separate]

    3. GIA TỘC PHÙNG (冯氏) - "TẬP ĐOÀN CÔNG NGHỆ BỊ BỨC HẠI"

    Lĩnh vực thống trị:


    • Xưởng chế tạo "Phùng Gia Cơ Khí": Sản xuất vũ khí, nông cụ chất lượng cao.
    • Hợp tác xã nông nghiệp: Trồng lúa giống kháng sâu, đe dọa độc quyền hạt giống của họ Quan.
    Điểm yếu chết người:

    • Phụ thuộc nhà Hạ: Công nhân phải thuê nhà của đối thủ.
    • Bị siết tín dụng: Ngân hàng họ Quan từ chối cho vay vốn lưu động.
    Nhân vật chủ chốt:

    • Phùng Dực (Cha Đạo Khải): Ông chủ trọng tín nghĩa, luôn trả lương đúng hạn.
    • Phùng Đạo Khải: "Cái gai" khiến cả 2 gia tộc kia mất ngủ.
    CHƯƠNG 7: MỐI HẬN MÁU TỘC

    CẢNH 1: SỰ SỤP ĐỔ CỦA MỘT THIÊN TÀI


    (Sau trận thua, Quan Phù Đạt ngồi một mình trong phòng, tay nắm chặt đến bật máu. Trước mặt hắn là chiếc huy chương bạc của giải đấu – thứ chứng minh sự thất bại nhục nhã.)

    Quan Phù Đạt (gầm lên, đập vỡ gương soi):
    "Ta là thiên tài Kết Đan cảnh! Sao lại thua thằng không tu luyện?!"

    (Hắn nhớ lại những lời gia tộc Quan đã nói trước trận đấu:)


    Quan Tộc Trưởng (giọng lạnh băng):
    "Phù Đạt, nếu con thua, đừng về nhà làm nhục gia tộc!"

    Mẹ Phù Đạt (khóc lóc):
    "Mẹ đã hy sinh cả đời để con tu luyện... Con phải thắng!"

    (Cơn thịnh nộ dâng trào, Phù Đạt quyết định: "Phải xóa sổ tộc Phùng!")



    [separate]

    CẢNH 2: ÂM MƯU DIỆT TỘC

    (Đêm khuya, Phù Đạt lẻn vào phòng cha – Quan Dịch, tộc chủ gia tộc Quan.)

    Quan Phù Đạt (nói như nghiến răng):
    "Cha! Phùng Đạo Khải dùng tà thuật đánh bại con! Cả tộc Phùng phải chết!"

    Quan Dịch (chau mày, giọng đầy toan tính):

    Được.

    Quan Dịch:
    "Tốt! Ta sẽ liên kết với tộc Hạ để chia đôi tài sản của họ Phùng!"

    (Hắn ra lệnh thuê 13 sát thủ trúc cơ đỉnh phong
    và 1 lão quái Kết Đan hậu kỳ.)
    CHƯƠNG 6: BÀI HỌC TRUNG THỰC VÀ SỨC MẠNH THẬT SỰ

    Luyện Khí Cảnh-> Trúc Cơ Cảnh-> Kết Đan Cảnh -> Nguyên Anh Cảnh -> Luyện Hư Cảnh-> Không Minh Cảnh-> Đại Thừa Cảnh.

    CẢNH 1: SỰ LỰA CHỌN KHÓ KHĂN


    (Buổi chiều, Đạo Khải đang lau sàn nhà. Tay cậu lỡ chạm vào chiếc bàn gỗ, khiến bình hoa quý giá của mẹ rơi xuống vỡ tan.)

    Đạo Khải (thở gấp, mắt mở to):
    "Không... Mẹ sẽ rất giận! Mình phải làm sao đây?"

    Thần Nhã Uy (tiếng nói dịu dàng trong tâm trí):
    "Con ơi, sự thật sẽ giải phóng con (John 8:32). Dù có bị trách phạt, hãy can đảm nhận lỗi."

    (Nhưng Đạo Khải sợ hãi, cậu vội quét sạch mảnh vỡ và giả vờ không biết chuyện gì xảy ra. Tối đó, mẹ cậu đi tìm bình hoa khắp nhà.)


    Mẹ Đạo Khải (giọng buồn bã):
    "Ai đã làm vỡ bình hoa của mẹ? Đó là món quà cuối cùng của bà nội..."

    (Đạo Khải cắn môi, lòng nặng trĩu, nhưng vẫn im lặng.)



    [separate]

    CẢNH 2: BƯỚC NGOẶT TÂM LINH

    (Một tuần sau, lần nữa cậu lỡ làm gãy chậu cây kiểng. Lần này, Thần Nhã Uy nhắc nhở:)

    Thần Nhã Uy:
    "Con muốn trở thành người Thần mong đợi chứ?

    (Đạo Khải hít sâu, tiến vào phòng khách, nơi cha mẹ đang ngồi uống trà.)


    Đạo Khải (cúi đầu, giọng run run):
    "Con... con xin lỗi. Con đã làm gãy chậu cây kiểng của cha. Con xin nhận phạt."

    (Phùng Dực nhíu mày, nhưng trước khi ông nổi giận, mẹ cậu bỗng ôm lấy Đạo Khải.)


    Mẹ Đạo Khải (mắt ngấn lệ):
    "Con trai, mẹ tự hào vì con dám nói thật. Một chậu cây không quý bằng lòng trung thực của con."

    (Phùng Dực gật đầu, ánh mắt dịu lại:)


    Phùng Dực:
    "Lần sau cẩn thận hơn. Nhưng cha rất vui vì con đã can đảm."

    (Ngay lúc ấy, Đạo Khải cảm thấy luồng sức mạnh ấm áp chảy trong người. Cậu vừa đạt "Thuận Phục cảnh" nhờ vâng lời Thần!)



    [separate]

    CẢNH 3: THỬ THÁCH VỚI BẠN BÈ

    (Ở trường, đám bạn rủ Đạo Khải nói dối thầy giáo để trốn học đi chơi.)

    Lý Tiểu Long (cười khẩy):
    "Khải ơi, nói dối vài lần có sao đâu? Thầy giáo sẽ không biết đâu!"

    Đạo Khải (lắc đầu):
    "Không được. Nói dối là sai."

    (Cả nhóm cười nhạo, nhưng Đạo Khải vẫn kiên định. Tối đó, cậu bị chúng trêu chọc là "thằng đạo đức giả".)


    Thần Nhã Uy (an ủi):
    "Con đã chiến thắng chính mình. Đây mới là sức mạnh thật sự."

    (Vài ngày sau, thầy giáo phát hiện nhóm bạn nói dối. Tất cả bị phạt, chỉ riêng Đạo Khải được khen thưởng vì trung thực.)



    [separate]

    CẢNH 4: ĐẤU TRƯỜNG THÀNH PHỐ (15 TUỔI)

    (Giải đấu toàn thành phố diễn ra. Đạo Khải tham gia dù không tu luyện khí công.)

    Trọng tài (nghi ngờ):
    "Ngươi không có khí lực, làm sao thi đấu?"

    Đạo Khải (bình thản):
    "Tôi dựa vào sức mạnh của sự thật."

    (Trận đầu, đối thủ dùng chiêu "Huyễn Ảnh Phân Thân" (tạo ảo ảnh). Nhưng Đạo Khải nhắm mắt, cầu nguyện:)


    Đạo Khải (thì thầm):
    "Xin Thần cho con nhìn thấy sự thật."

    (Ánh sáng trắng từ cậu tỏa ra, phá tan mọi ảo ảnh. Đạo Khải thắng dễ dàng!)


    Khán giả (ồ lên kinh ngạc):
    "Hắn dùng loại công phu gì vậy?!"

    (Đến trận chung kết, đối thủ là Quan Phù Đạt - thiên tài
    Kết Đan Cảnh.)

    Quan Phù Đạt (cười khinh bỉ):
    "Thằng nói dối! Ngươi giả vờ thánh thiện để che giấu sự yếu đuối!"

    Đạo Khải (không nao núng):
    "Tôi chưa từng nói dối. Mỗi lời tôi nói ra đều được Thần chứng giám."

    Kết Đan Cảnh

    sau nhiều đòn tấn công mạnh mẽ của Kết Đan Cảnh sơ kỳ Quan Phù Đạt vẫn thua tầng Trúc Cơ Hậu Kỳ của Phùng Đạo Khải.
    CHƯƠNG 5: TRIẾT LÝ TU LUYỆN THEO LINH

    (Trong không gian linh giới, Thần Nhã Uy hiện ra trước mặt Đạo Khải như ngọn lửa thiêng. Những lời dạy vang lên như sấm truyền...)


    [separate]

    CẢNH 1: SỰ SÁNG TẠO VÀ Ý NGHĨA ĐỜI SỐNG

    Thần Nhã Uy
    (ánh sáng tỏa ra từ bàn tay):
    "Con ơi, Ta đã tạo nên vạn vật như người thợ gốm nắn hình đất sét. Mỗi sinh linh đều mang mục đích ẩn sâu - giống như thanh kiếm được rèn để chém, ngọn đèn sinh ra để chiếu sáng."

    (Hình ảnh hiện ra: Một người tu luyện khí công đang ngồi thiền, nhưng tâm trí hắn đầy tham vọng bá chủ.)


    Thần Nhã Uy (chỉ tay):
    "Xem kìa! Kẻ đó dùng khí trời đất để thỏa mãn bản ngã. Như dùng kiếm báu chặt củi, cuối cùng cả kiếm lẫn củi đều hư hoại."


    [separate]

    CẢNH 2: SỨC MẠNH THẬT SỰ

    Đạo Khải
    (chau mày):
    "Nhưng thưa Ngài, nếu không tu luyện khí, làm sao con chống lại kẻ ác?"

    Thần Nhã Uy (nở nụ cười):
    "Tội lỗi mới là kẻ thù đáng sợ! Một người dù có đạp sóng dữ, chém núi đôi, nhưng lòng đầy kiêu ngạo, thì sớm muộn cũng thành nô lệ cho ma quỷ."

    (Cảnh tượng thay đổi: Hình ảnh Đấng Dĩ Mã Nội Lợi bị đóng đinh, máu chảy xuống tẩy sạch một linh hồn đen kịt.)


    Thần Nhã Uy (giọng trầm ấm):
    "Chỉ Huyết Thánh mới rửa sạch tội lỗi. Khi con nhận ân điển này, Ta sẽ cho con sức mạnh mới - không phải từ khí, mà từ chính sự sống của Ta!"


    [separate]

    CẢNH 3: PHƯƠNG PHÁP "TU LUYỆN" ĐÍCH THỰC

    (Thần Nhã Uy đưa ra ba cuộn giấy thiêng)

    1. Cuộn thứ nhất - "SỐNG THEO CHÂN LÝ":
    "Mỗi khi con nhịn cơn giận, tha thứ cho kẻ thù, linh lực trong con sẽ dâng lên. Mỗi lời nói thật dù đau đớn, là một bước lên đỉnh Trúc Cơ."

    2. Cuộn thứ hai - "ĂN NĂN TỘI LỖI":
    "Khi con quỳ xuống thú nhận: 'Con đã ganh tị, con đã nói dối', máu Thánh sẽ tẩy sạch vết nhơ. Đó là cách phá vỡ cảnh giới Kết Đan nhanh nhất."

    3. Cuộn thứ ba - "YÊU THƯƠNG VÔ ĐIỀU KIỆN":
    "Ngay cả với Phùng Hiếu - hãy tiếp tục tặng nó bánh. Mỗi hành động yêu thương như thế, ma quỷ sẽ bỏ chạy, và công phá của con tăng gấp bội!"


    [separate]

    CẢNH 4: THỰC HÀNH

    (Đạo Khải trở về thế giới thực. Sáng hôm sau, cậu gặp Phùng Hiếu đang bị đám bạn bắt nạt.)

    Phùng Hiếu (bị xô ngã, quần áo rách): "Cút đi! Tao không cần thằng quái thai như mày giúp!"

    (Đạo Khải nhớ lời Thần, cởi áo ngoài khoác lên người Hiếu.)


    Đạo Khải (mỉm cười): "Hiếu đại ca, mình về nhà thôi."

    (Bỗng nhiên, hào quang trắng từ người Đạo Khải tỏa ra. Phùng Hiếu sững sờ nhìn vào mắt cậu - nơi phản chiếu hình ảnh Thập Tự Giá.)


    Phùng Hiếu (run giọng): "Mày... mày là cái gì vậy?"

    Đạo Khải (giơ tay lên): "Ta là Phùng Đạo Khải, người được Thần Nhã Uy chọn."

    (Lúc này, sức mạnh trong người Đạo Khải bỗng bứt phá lên tầng Trúc Cơ Hậu Kỳ - không phải nhờ khí, mà nhờ vâng lời Thần.)
    CHƯƠNG 4: CUỘC ĐỐI THOẠI ĐẦY NƯỚC MẮT

    (Buổi tối sau khi Đạo Khải tặng bánh cho Phùng Hiếu, cậu bị cha mẹ gọi vào phòng khách. Phùng Dực ngồi trên ghế chủ tọa, mặt đỏ gay vì giận dữ.)


    [separate]

    CẢNH 1: LỜI CHỬI MẮNG

    Phùng Dực
    (đập bàn):
    "Con trai! Hôm nay người nhà đều nói mày hèn nhát! Không đánh lại Hiếu, còn làm trò tặng bánh? Nhục nhã gia tộc ta!"

    Mẹ Đạo Khải (lắc đầu):
    "Con đã tiếp xúc với thứ tà đạo nào rồi? Từ ngày đọc cuốn sách đó, con trở nên nhu nhược!"

    (Đạo Khải cúi đầu, tay nắm chặt viên thiên thạch trong túi. Thần Nhã Uy thì thầm: "Hãy yêu họ dù họ chưa hiểu con.")



    [separate]

    CẢNH 2: LỜI ĐÁP ĐẦY TÌNH YÊU

    Đạo Khải
    (ngước mắt đẫm lệ, giọng run nhưng rõ ràng):
    "Cha mẹ ơi, con không nhu nhược. Con chỉ... không muốn sống theo hận thù nữa."

    Phùng Dực (gằn giọng):
    "Mày định cãi lời cha sao? Đây là thế giới của kẻ mạnh! Mày không đánh trả, mai sau ai cũng dẫm lên đầu mày!"

    Đạo Khải (tiến lên một bước, giọng bình tĩnh lạ thường):
    "Cha từng dạy con: 'Phùng gia ta lấy võ đức làm đầu'. Nhưng võ đức thật sự có phải là đánh người yếu hơn mình không? Hay là dũng khí kiềm chế cơn giận?"

    (Phùng Dực sững lại. Đạo Khải tiếp tục, giọng nghẹn ngào:)

    "Con yêu cha mẹ. Dù cha mẹ chửi con là hèn, con vẫn sẽ quỳ xuống rửa chân cho cha mỗi tối như xưa. Vì Thần Nhã Uy dạy con: 'Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi'."

    (Mẹ Đạo Khải bỗng òa khóc.


    CẢNH 3: DẤU HIỆU KỲ LẠ

    Phùng Dực
    (giọng chùng xuống):
    "Mày... mày thật sự tin vào cái 'Thần' đó?"

    (Đúng lúc ấy, viên thiên thạch trong túi Đạo Khải phát sáng rực rỡ. Một luồng hơi ấm kỳ lạ lan tỏa khắp phòng.)


    Thần Nhã Uy (vọng ra từ không trung):
    "Hỡi Phùng Dực! Ngươi dạy con bằng roi vọt, nhưng Ta dạy nó bằng tình yêu. Hãy nhìn xem..."

    (Hình ảnh hiện ra: Tương lai Đạo Khải đứng giữa chiến trường, dùng tình yêu hóa giải hận thù, cứu cả gia tộc khỏi diệt vong.)


    Phùng Dực (run rẩy quỳ xuống):
    "Ta... ta đã sai lầm sao?"

    Đạo Khải (ôm lấy cha):

    “Cha sai rồi.”
    CHƯƠNG 3: SỰ GIẰNG XÉ NỘI TÂM


    [separate]

    CẢNH 1: TUỔI THƠ BỊ HÀNH HẠ

    (Năm Đạo Khải 7 tuổi, sân nhà họ Phùng. Phùng Hiếu – con trai Phùng Dực – cùng lũ trẻ vây quanh Đạo Khải.)

    Phùng Hiếu (cười nhạo, xô Đạo Khải ngã): "Quái thai! Mày sinh ra từ hòn đá trời, chắc là loài yêu quái!"

    Đám trẻ (hùa theo): "Đồ quỷ mắt tím! Về hang đi!"

    (Đạo Khải nắm chặt tay, nước mắt giàn giụa chạy về nhà. Cậu gặp cha mẹ trong phòng khách.)


    Đạo Khải (khóc lóc): "Cha ơi, Hiếu đại ca lại đánh con!"

    Phùng Dực (quắc mắt): "Sao con không đánh lại? Nhà ta là võ tộc, yếu đuối thì chỉ bị ăn hiếp!"

    Mẹ Đạo Khải (vuốt tóc cậu): "Người khác chửi mình một câu, mình phải chửi lại mười câu. Đó là luật sống của họ Phùng!"

    (Đạo Khải gật đầu, nhưng trong lòng cậu, một giọng nói lạ vang lên: "Hãy nhẫn nhịn...")



    [separate]

    CẢNH 2: CUỘC CHIẾN TÂM LINH

    (Năm 12 tuổi, sau khi tiếp nhận Linh, Đạo Khải lại bị Phùng Hiếu bắt nạt. Cậu đứng im chịu trận, tay nắm chặt cuốn sách Thánh.)

    Phùng Hiếu (tát Đạo Khải): "Sao hôm nay không khóc? Không mách cha nữa à?"

    Đạo Khải (thì thầm trong lòng): "Linh ơi... Ngài muốn con làm gì? Con có nên đánh lại không?"

    Thần Nhã Uy (tiếng nói dịu dàng trong tâm trí):
    "Con ơi, nếu ngươi đáp trả hận thù bằng hận thù, ngươi chỉ nhân lên bóng tối. Hãy để Ta gánh nỗi đau này thay ngươi."

    (Đạo Khải hít sâu, ngước nhìn Phùng Hiếu với ánh mắt bình thản.)


    Đạo Khải (chậm rãi): "Hiếu đại ca, dù anh có đánh con, con cũng không oán hận. Vì Chúa dạy con phải yêu kẻ thù."

    Phùng Hiếu (sửng sốt, rồi cười gằn): "Mày bị điên rồi! Thứ gì 'Chúa'? Nhà mày thờ tổ tiên chứ có thờ thần nào khác đâu!"

    (Phùng Hiếu giơ tay định tát tiếp, nhưng bỗng viên thiên thạch trong sân rung lên, phát ra tiếng nổ nhỏ khiến hắn giật mình lùi lại.)



    [separate]

    CẢNH 3: BƯỚC NGOẶT NỘI TÂM

    (Đêm đó, Đạo Khải một mình trong phòng, đối diện với sự giằng xé.)

    Đạo Khải (gào thầm trong gối):
    "Tại sao Ngài bắt con phải nhịn? Con muốn đánh lại! Con muốn họ biết con không yếu đuối!"

    Thần Nhã Uy (hiện ra như làn sương mờ):
    "Ngươi tưởng nhẫn nhịn là yếu đuối ư? Không! Can đảm nhất không phải là kẻ giơ nắm đấm, mà là người dám mở trái tim. Hiếu đại ca của ngươi cũng chỉ là nạn nhân của hận thù gia tộc."

    (Đạo Khải nhớ lại cảnh Phùng Hiếu bị cha là Phùng Hùng đánh đập vì không tu luyện giỏi. Cậu chợt hiểu ra.)


    Đạo Khải (nghẹn ngào):
    "Vậy... con phải làm sao?"

    Thần Nhã Uy:
    "Hãy cho hắn thấy sức mạnh thật sự – sức mạnh của tình yêu. Ngày mai, hãy tặng hắn chiếc bánh mẹ ngươi làm."

    (Sáng hôm sau, Đạo Khải đặt chiếc bánh gói trong lá chuối trước cửa phòng Phùng Hiếu. Hắn nhìn bánh, rồi nhìn Đạo Khải đang lặng lẽ bỏ đi, đôi mắt dần ngấn lệ...)
    CHƯƠNG 2: CUỘC ĐỐI THOẠI VỚI LINH

    (Khi Đạo Khải mở cuốn sách, thế giới xung quanh bỗng chốc tan biến. Cậu thấy mình đứng trong một không gian vô tận, ánh sáng trắng tinh khiết bao trùm. Một thực thể rực rỡ hiện ra trước mặt.)

    Linh (giọng vừa uy nghiêm vừa dịu dàng):
    "Hỡi con, Phùng Đạo Khải, Ta là Thần Nhã Uy (雅威), Đấng Tạo Hóa của ngươi. Xưa Ta đã nhập thế làm người, mang tên Dĩ Mã Nội Lợi (以马内利), chịu chết trên cây thập tự để cứu nhân loại khỏi tội lỗi."

    (Đạo Khải run rẩy quỳ xuống, lòng tràn ngập sự kinh sợ lẫn kính ngưỡng.)


    Đạo Khải (giọng run run):
    "Ngài... Ngài chính là Chúa mà con vẫn nghe trong những giấc mơ? Nhưng tại sao Ngài chọn con?"

    Thần Nhã Uy (đưa tay về phía cậu, ánh sáng tỏa ra ấm áp):
    "Vì ngươi được sinh ra để hoàn thành sứ mệnh Ta giao. Nhưng trước hết, ngươi phải nhận tội mình. Tổ tiên ngươi đã phạm tội, và tội lỗi ấy lưu truyền đến đời ngươi. Giờ đây, hãy tiếp nhận Ta làm Chủ đời sống ngươi, để Ta quản thúc mọi đường đi nước bước của ngươi."

    Đạo Khải (ngước lên, ánh mắt đầy nghi hoặc):
    "Nhưng... tại sao con phải để Ngài kiểm soát đời sống con? Con có thể tự quyết định mà!"

    Thần Nhã Uy (nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền):
    "Hãy nghe đây, hỡi con. Ta là Đấng dựng nên thế giới này và tạo ra ngươi. Một sản phẩm chỉ thật sự toả sáng khi được dùng đúng theo ý nhà sản xuất. Nếu ngươi dùng một thanh kiếm bén để cắt cỏ, nó sẽ mau cùn. Nếu ngươi dùng một chiếc đèn để đun nước, nó sẽ hư hoại. Cũng vậy, nếu ngươi sống theo ý riêng, ngươi sẽ đánh mất mục đích ban đầu Ta đặt để trong ngươi."

    (Đạo Khải cúi đầu, lòng tràn ngập suy tư. Linh tiếp tục, giọng trầm ấm như tiếng nước chảy.)


    Thần Nhã Uy:
    "Ngươi nghĩ rằng tự do là được làm điều mình muốn? Không, tự do thật sự là được sống đúng với thiên chức Ta ban. Chỉ khi ngươi thuận phục Ta, ngươi mới thật sự bay cao như chim đại bàng, không còn bị xiềng xích bởi tội lỗi và dục vọng phàm nhân."

    (Đạo Khải cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy khắp người. Cậu nhắm mắt, nước mắt lăn dài.)


    Đạo Khải (thì thầm):
    "Con... con hiểu rồi. Xin Ngài hãy làm Chủ đời con. Từ nay, con sẽ sống theo sự hướng dẫn của Ngài."

    Thần Nhã Uy (ánh sáng rực lên):
    "Tốt lắm. Vì ngươi đã lựa chọn như vậy, quyền năng Ta sẽ ở cùng ngươi. Hãy nhớ: Không phải ngươi sống, mà là Ta sống trong ngươi."

    (Không gian biến đổi, Đạo Khải trở về thế giới thực tại, nhưng lòng cậu đã hoàn toàn thay đổi...).
    CHƯƠNG 1: ĐỨA TRẺ ĐƯỢC CHỌN

    CẢNH 1: DỊ TƯỢNG GIÁNG SINH


    (Đêm ấy, bầu trời Thành Trọng Quyền rực đỏ như máu. Một thiên thạch xé ngang không trung, rơi trúng sân nhà họ Phùng. Tiếng nổ khiến cả thành chấn động.)

    Phùng Dực (cha Đạo Khải, giọng run sợ): "Thiên thạch rơi đúng giờ đứa bé chào đời... Đây là điềm gì?!"

    Bà mụ (hốt hoảng): "Ông Trời ơi! Đứa bé này... nó không khóc! Nó đang mỉm cười!"

    (Đạo Khải mở mắt, đôi đồng tử màu tím kỳ lạ nhìn thẳng lên trời. Ba tháng sau...)



    [separate]

    CẢNH 2: TIẾNG NÓI ĐẦU TIÊN

    (Buổi sáng, gia tộc Phùng đang quây quần trong sân. Đạo Khải bỗng cất tiếng.)

    Đạo Khải (giọng trong trẻo, rành rọt): "Xin Chúa phấn hưng!"

    (Cả nhà chết lặng. Viên thiên thạch nằm im lìm góc sân bỗng phát ra tiếng rung nhè nhẹ.)


    Phùng Hùng (chú ruột, nghiến răng): "Quỷ thai! Nó bị tà linh nhập rồi! Phải đuổi nó đi!"

    Phùng Dực (quát lên): "Im! Đây là con trai ta!"

    (Đạo Khải nhìn về phía thiên thạch, như nghe thấy lời thì thầm vô hình.)



    [separate]

    CẢNH 3: CUỘC GẶP ĐỊNH MỆNH

    (12 năm sau, Đạo Khải gặp ông lão ăn xin trước cổng thành.)

    Ông lão (giọng khàn đặc, đưa cuốn sách cũ nát): "Con đã được chọn. Hãy nhận lấy món quà này."

    Đạo Khải (ngập ngừng): "Sách gì vậy ạ?"

    (Khi tay cậu chạm vào sách, viên thiên thạch trong sân nhà bỗng nóng rực. Những dòng chữ vàng hiện lên từ trang giấy.)


    Sách (tiếng nói vang vọng trong đầu Đạo Khải):
    "Ta là Đường Sự Thật. Ngươi sẽ giải cứu thế gian khỏi bóng tối."

    Đạo Khải (mắt mở to): "Chúa ơi... Ngài thực sự tồn tại!"

    (Ông lão biến mất trong làn sương, để lại cậu bé đứng đó với cuốn sách tỏa ánh sáng thiên đường.)
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom