V
Tương tác
7

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Tết là gì?


    Một câu hỏi xưa như trái đất những cũng luôn mới như trái đất. Đời người trải qua biết bao nhiêu cái tết, nhưng mỗi lần tết đến vẫn thấy nguyên vẹn cảm xúc hồi hộp. Tết là:



    - Là dịp để một số kẻ cơ hội "hối lộ hợp pháp" bằng "quà Tết"!

    - Tết là mua hàng nhiều nhất, ăn uống nhiều nhất, vui nhất... Chẳng thế mà dân gian gọi là "Tết nhất"!

    - Tết là ngày mà người ta đến nhà thăm nhau để rồi... rất ít khi gặp nhau!

    - Tết là ngày để người ta ăn xả láng, uống vượt khả năng để rồi nếu vợ nhắc nhở thì cười khì: Tết mà!

    - Tết là những ngày nghỉ đích thực của cu Tí vì chắc chắn nó không phải đi học... hè!

    - Trong "Tết" có chữ "tế", giống như cúng nên ngày Tết là ngày cúng tổ tiên!

    - "Tết" có chữ "ế" vì nhiều người ham Tết đắt hàng nên đầu cơ đến mức... ế hàng!

    - Trong "Tết" còn có chữ "ết", bởi ba ngày Xuân nhiều "gà ngứa cựa" uống rượu rồi đi tìm "gà móng đỏ" để mà... mắc AIDS!
    Tình yêu cao đẹp


    Anh đến với tôi như làn gió. Anh đem đến cho tôi niềm vui, niềm hạnh phúc, cho tôi biết thế nào là cảm giác được một người quan tâm, chăm sóc. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Anh không bao giờ thuộc về tôi.



    6f0170111-yeu.jpg


    Tôi gặp anh qua một người bạn. Cuộc gặp chưa đầy năm phút, chỉ kịp hỏi tên nhau. Nhưng từ giây phút đầu tiên tôi đã bị nụ cười rất duyên và đầy chất nam tính của anh thu hút.

    Sau đó, tôi và anh thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Những tin nhắn rất ngắn gọn nhưng lại tràn ngập tình cảm. Tôi thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Mỗi ngày trôi qua tôi đều chờ đợi tin nhắn của anh. Đôi lúc thấy mình thật ngốc. Tình yêu của tôi không giống như mọi người. Không gặp gỡ, không đi chơi, chỉ qua những dòng tin nhắn rất ngắn gọn. Nhưng tôi cần có thế mà thôi.



    Tôi vốn không được khéo tay cho lắm. Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ biết đan là gì. Nhưng vì anh, vì yêu anh, tôi bắt bản thân mình phải học đan, phải tập đan. Tôi quyết tâm dù cho thế nào cũng phải đan cho anh một chiếc khăn. Những mũi đan đầu tiên khó khăn biết bao, đã bao lần tôi định từ bỏ. Có những đêm các bạn trong phòng đã ngủ nhưng mình tôi vẫn thao thức bên ánh đền với que đan. Có hôm mệt quá tôi thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy lại chăm chú vào việc đan, quên hết tất cả.



    Những mũi đan bắt đầu đẹp hơn, đều hơn. Nhưng để có được điều đó, đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi đau lắm. Cuối cùng tôi cũng hoàn thành công việc. Chiếc khăn đầu tiên do tôi làm ra, để tặng người tôi yêu. Chiếc khăn vô cùng ý nghĩa. Tôi mong chờ ngày được trao tận tay anh. Tôi nghĩ thầm chắc anh sẽ rất bất ngờ và sung sướng.



    Đúng như tôi dự đoán, anh rất vui. Anh cầm lấy món quà một cách trân trọng và nhìn tôi trìu mến. Giây phút ấy mọi thứ xung quanh tôi như dừng lại, tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc. Anh nắm lấy tay tôi, nói một cách rất dịu dàng: " Cảm ơn em gái của anh nhiều nhé".



    Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Em gái". Tại sao? Anh vừa cho tôi hi vọng, sao lại dập tắt nó?



    Anh kể cho tôi nghe về một người con gái mà anh - người tôi yêu - đang thầm thương trộm nhớ. Nghe cách anh kể, nhìn cách anh nói về cô gái ấy, tôi biết rằng anh yêu cô ấy rất nhiều.



    Anh quen cô ấy trên một tuyến xe buýt trong một lần va chạm. N (tên cô ấy) bị liệt, phải ngồi xe lăn. Sau lần ấy hai người vẫn thường xuyên đi cùng một tuyến xe. Càng ngày anh càng để ý đến N, quan tâm tới N nhiều hơn. Anh bảo anh muốn được chở che, chăm sóc và là bờ vai vững chắc cho cô ấy nương tựa. Anh muốn làm tất cả cho N để xoa dịu những nỗi đau và hàn gắn những vết thương, những thiệt thòi cô ấy phải chịu đựng.



    Nghe anh kể về cuộc đời của N, tôi thương cô nhiều lắm. Tôi nhận thấy mình còn may mắn và hạnh phúc hơn N nhiều. Hình bóng của N cứ len lỏi trong tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ N cần anh và anh cũng thế. Đó sẽ là một cuộc tình đẹp. Mặc dù rất yêu anh và muốn anh là của riêng mình, nhưng tôi biết rằng tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Có cố gắng mấy, tôi vẫn chỉ là em gái trong lòng anh thôi. Tôi sẽ chôn chặt mốt tình đơn phương, yên phận làm em gái bé bỏng. Chân thành cầu chúc cho anh hạnh phúc.




    Nguyễn Quyên

    Mùa thu mang theo


    Sáng sớm, tiết trời có một chút se lạnh của mùa chớm sang. Những cơn gió mang hơi thở của hoa cỏ ngoài vượn lan đến tận phòng ngủ. Cứ muốn rúc mãi trong chăn ấm, mẹ phải gọi mãi mới chịu dậy.


    230811thu_5a044.jpg


    Mẹ mắng yêu:
    - Mùa thu rồi đấy. Mặc ấm không lạnh, con gái.
    Trái tim bỗng reo lên một cảm xúc lạ: "Mùa thu đến rồi!"
    Vươn mình bước dậy, đến bên cạnh chiếc bàn trong điệu bộ uể oải. Một tách trà nóng và phần ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn. Chỉ cần đưa tách trà lên mũi ngửi cũng đủ cảm giác dễ chịu mãi không thôi. Đầu óc tự nhiên sảng khoái và nhẹ nhàng tựa như chưa bao giờ cuộc sống đáng yêu đến vậy.
    Chọn cho mình một bộ cánh mùa thu: Một chiếc len mỏng mới đủ cho cơ thể ấm áp, chiếc váy cũng cần dài hơn để tung tăng bước ra phố. Có một cái gì đó rất lạ trên con đường quen thuộc trước nhà. Những hàng cây dường như trầm tĩnh hơn, lặng lẽ khoắc lên mình một màu vàng ươm tươi tắn. Cả một không gian ngập trong sắc vàng quyến rũ.
    Đang vẩn vơ tìm cảm hứng cho một bài thơ thì tin nhắn của thằng bạn làm bận lòng:
    - Chiều nay đi ngắm hoàng hôn cùng tớ nhé!
    Cứ thấy hình như tim đang đập loạn xạ vì ý nghĩ lãng mạn ấy. Vậy mà quyết định từ chối và mong được... mời mọc thêm.
    Mùa thu, mùa mà cái lạnh có độ vừa phải, chưa đủ sức làm người ta khó chịu nhưng đủ để người ta cần được yêu thương, cần được san sẻ.
    Chiều về, ngoài trời, mưa phùn rơi như một làn sương mỏng trên đầu những người ngang qua. Chẳng thể đi đâu được, vậy là đành ở nhà và ngồi lì trong phòng. Mấy đứa bạn rủ chơi trò xúc xắc tình yêu. Nhìn những con xúc xắc cứ ngỡ ta còn bé bỏng lắm. Nhớ mãi những trò con nít, xúc xắc và hồi hộp đợi tên người yêu tương lai. Cảm giác hồi hộp không thể tả nổi. Giơ tay lên cao và thả cho những viên xúc xắc rơi tự do.
    Mấy đứa bạn, cứ trêu hoài:
    - Sao cứ đến lần mày tung là xúc xắc quay tít thế? Đổ nghiêng ngả. Chắc không lấy được chồng rồi.
    Cả tụi lại cười ra trò và cùng nhau làm một bữa lẩu thật ngon, không quên kèm theo vài trái ớt cay xè...
    Mới thu mà cảm giác thật lạ - trong lành và tĩnh lặng như lúc mới ra đời, mới nhìn và mới cảm nhận về cuộc sống.
    Bánh cốm Hàng Than


    Bánh cốm Hàng Than là một trong những món quà quý và ngon. Mỗi năm chỉ cần ăn nó một lần để đỡ nhớ mong là đủ và khi ta đón heo may về, nhìn sóng loang mặt hồ, ngắm những chiếc lá bàng đã đỏ sậm lìa cành, nhớ đến người đã đi xa và cắn miếng bánh cốm đầu mùa ta ngẫm nghĩ, ta hoài niệm, ta mông lung về những cánh đồng lúa chín, về những bãi chuối ven sông xạc xào lá gió, về những sợi lạt hồng như màu thắt lưng bao người con gái quê hương... Bạn cứ thử mà xem...


    %2886%29a1.jpg


    Khi những làn gió heo may đầu tiên báo hiệu cho nam thanh, nữ tú tìm ngày lành tháng tốt để hợp cẩn nên duyên, khi những con chim ngói ngu ngơ xáo xác tiếng cánh màu nâu bạc gợi mùa Cơm Mới; ấy là lúc những hạt cốm (đặc biệt là cốm Vòng) bắt đầu được khai sinh từ những bông lúa nếp vừa ngậm sữa, hoá thân trên lửa nồi rang, chịu đau đớn trong cối giã rồi nằm êm êm trong hương lá sen ngát thơm, đi vào trong phố những đôi quang có chiếc đòn gánh gia truyền cong một đầu như mũi thuyền đuôi én khoả mái chèo vô hình vào sương sớm để Hà Nội gặp lại tri âm từ thu trước tới thu nay.

    Cốm vòng chỉ xuất hiện mỗi năm một ít ngày rồi lại bẵng đi như những làn mây lãng đãng cuối trời để lại niềm nhớ nhung thoang thoảng mơ hồ.
    Đầu thế kỷ 20 có một người phụ nữ giỏi gia chánh, nguyên gốc làng Yên Ninh, một làng cổ ven hồ Tây (khoảng phố Yên Ninh ngày nay), mỗi năm nâng hạt cốm trên lòng bàn tay đưa lên đầu lưỡi, băn khoăn nghĩ làm thế nào có thể giữ hạt cốm lại với người lâu hơn nữa... Chè cốm, cốm xào cũng chỉ để ăn trong ngày. Bà thử chế biến nó thành một món bánh xem sao! Cốm được xào lên với đường, lấy đỗ xanh làm nhân, nhưng quan trọng là phải giữ được màu sắc và hương vị của thứ đặc sản kỳ lạ này. Nó phải khác bánh gai, bánh mật, bánh ít, bánh đậu, bánh khảo. Thế là lá chuối xanh còn tươi được dùng để làm tấm áo xanh cho bánh cốm, thêm một chút điểm trang bên ngoài bằng sợi lạt nhuộm màu cánh sen...
    Thế là một món ăn ngon, đẹp và sang trọng, được nâng niu khen ngợi. Bà phát triển nó thành một món quà đặc biệt Hà Nội, lấy tên là bánh cốm Nguyên Ninh, hàm ý giữ nguyên hương vị cốm và do người làng Yên Ninh nghĩ ra.
    Đến nay, gần trăm mùa thu đã lướt qua Hà Nội, bánh cốm đã thành món quà sang trọng, mang một chút hồn riêng Hà Nội đi về trăm nẻo dọc ngang, nam bắc khắp đất nước. Nó được dùng trong đám sêu, đám hỏi, đám cưới (kèm theo bánh phu thê gọi trệch ra là bánh xu xê) như hình tượng của âm dương, của lứa đôi, của sum vầy, khi màu xanh lá chuối có chữ thập bằng lạt đỏ, tạo ra ấn tượng khăng khít trinh nguyên sự sống còn xanh với màu tươi vui sắc đỏ.

    %2881%29a2.jpg

    Bóc vài ba lượt lá chuối xanh tươi mới thấy cái ruột bánh lấp lánh xanh ngọc xinh đợi chờ. Qua lớp vỏ bánh cốm hiện lên lớp nhân đỗ xanh đã nhuyễn vàng ươm, ngọt lừ mềm mại. Có người chê là bánh độn nhiều quá. Đâu phải thế. Bánh cốm đâu cần ăn nhiều, nó là thứ chỉ ăn lấy hương lấy hoa, ăn lấy thời tiết, ăn để cảm xúc, để hoà mình vào thiên nhiên tạo vật, một hai miếng là đủ cho ta gặp lại mùa thu nguyên lành hương vị. Một chiếc bánh xắt tư, ăn hai miếng đã là đủ, là vừa, là ngon, là rân rân cảm giác... Bánh cốm nếu không gói nhiều lượt lá thì nó khó thành hình, bởi nó được sinh ra một hình vuông như chiếc bánh chưng xanh thu nhỏ, và chính vì vừa ngon vừa đẹp như thế mà nó còn được người con hiếu thảo gửi về quê xa làm quà cho cha mẹ cao niên, cho chú bác, cô dì lâu ngày không gặp, gọi là chút lòng thơm thảo của người xa - nhất là người xa ấy lại là Hà Nội và món quà ấy là quà Hà Nội.
    Tết Nguyên Đán cũng có bánh cốm mang nguyên sắc xanh rờn lá chuối quê hương.
    Trong một số bữa cỗ trang trọng của người Hà Nội cũng có thể dùng bánh cốm làm món tráng miệng thay cho món xôi vò, chè đường hay cam, chuối (đương nhiên cỗ thì không thể dùng cà phê như tiệc). Mỗi mâm chỉ cần một chiếc bánh, cắt tư, bốn góc bánh, thanh lịch, tao nhã, ít nơi nào sánh kịp.

    Nhà văn Băng Sơn
    Rùa không thể bay
    [25 / 05 / 2012]
    Có những thứ chúng ta không thể làm được. Ví như rùa thì không thể bay.


    rua.jpg


    Một lần, có một chú rùa kiên quyết trèo lên một cái cây. Loay hoay rất lâu, cuối cùng chú rùa cũng lên được cành cây đầu tiên. Thế rồi chú rùa nhảy ào xuống, chân trước vẫy liên hồi. Kết quả tất yếu là chú rùa rơi rầm xuống mặt đất, ê ẩm!

    Loay hoay thêm một hồi nữa, chú rùa lại chậm chạp trèo lên cây. Và rùa lại nhảy xuống lần nữa. Lần này, chú rùa vẫy lia lịa cả bốn chân, nhưng vẫn lao thẳng xuống đất, tất nhiên.
    140174607122124861_wY0gv5xC_c.jpg
    Chú rùa kiên định thử đi thử lại, nhưng kết quả lần nào cũng như nhau. Có hai chú chim đang đậu trên một cành cây gần đó đã quan sát toàn bộ những nỗ lực của chú rùa. Nên một con chim quay sang con kia, nói: “Anh yêu, anh có nghĩ đã đến lúc nói với con rùa kia là nó được bọn mình nhận nuôi rồi không?”.

    Triết lý thật dễ hiểu: đơn giản là có những thứ chúng ta không thể làm được. Rùa thì không thể bay.

    Diễn viên hài Bob Hope đã từng muốn theo đuổi sự nghiệp đấm bốc. Về sau, ông vẫn nói đùa về việc đó: “Tôi làm hỏng hết hai bàn tay mình trên sàn đấm bốc” – ông nói – “Bởi mấy ông trọng tài cứ toàn dẫm lên tay tôi”.

    Đấm bốc là việc mà Bob Hope không thể làm tốt. Nhưng sau này ông trở thành một diễn viên hài tuyệt vời.

    Rất nhiều người có khả năng và tài năng nào đó. Và hầu hết mọi người đều biết rõ về những gì họ nghĩ là họ có thể làm. Vậy tại sao một số người trở nên xuất sắc, còn rất nhiều người khác thì không?

    Nhà biếm hoạ nổi tiếng người Mỹ là Al Hirschfield đã giải thích điều đó như thế này: “Tôi tin rằng tất cả mọi người đều sáng tạo và tất cả mọi người đều tài năng. Tôi chỉ không nghĩ rằng tất cả mọi người đều có kỷ luật. Tôi nghĩ đó là một phẩm chất rất hiếm”.
    183029172326564567_getSqw97_c.jpg
    Vậy chìa khoá thành công có vẻ như chính là tính kỷ luật. Những khả năng mà chúng ta vốn có có lẽ là không đủ. Ngay cả những năng khiếu bẩm sinh cũng cần kỷ luật để được nuôi nấng và phát triển. Nếu đủ nỗ lực, chăm chỉ và kỷ luật thì một kỹ năng hay khả năng ở mức thấp nhất cũng có thể biến thành một sức mạnh to lớn.

    Có câu chuyện kể về một anh chàng nhảy lên một chiếc taxi ở New York và hỏi tài xế: “Làm sao để tôi có thể vào sân vận động của đội Yankee?”

    Tài xế taxi đáp: “Luyện tập! Luyện tập! Luyện tập!”

    Anh ta nói đúng. Và mặc dù tính kỷ luật và luyện tập có thể không bao giờ giúp được một chú rùa bay được (bởi đơn giản là có một số điều chúng ta không thể làm được, chúng ta phải đủ tỉnh táo để nhận ra những điều đó), nhưng hai yếu tố đó có thể giúp bạn, và tôi, đi đến hầu như bất kỳ đâu chúng ta muốn.
    Steve Goodier
    Thục Hân (dịch)
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom