Tôi là nữ phụ độc ác trong các bộ tiểu thuyết tên là Nhược Băng, theo như cốt truyện tôi là một cô gái nghèo được nam chính là Cảnh Phong và Cảnh phu nhân giúp đỡ một lần khi còn nhỏ rồi đem lòng ảo tưởng thích anh ta. Đến khi nữ chính Hạ An Nhiên một đứa con riêng của nhà Hạ Thị xuất hiện, tôi liền lên cơn dại mà sống chết đòi giết cô ấy. Giờ thì khác rồi, tôi đã thức tỉnh suy nghĩ riêng không theo cốt truyện nữa. Tự nhiên thấy, tên nam chính cũng bình thường, nữ chính thì càng mất não, đúng nghĩa tiểu bạch ngọt đáng yêu, ngốc ngếch việc gì cũng không biết làm, suy nghĩ thì đơn giản bảo sao nam chính muốn bảo vệ.
Theo cốt truyện sau khi được Cảnh phu nhân giúp đỡ tôi đã được một vé vào thẳng trường cấp 3 giỏi nhất nhì toàn quốc. Chả hiểu lúc đó tôi đập đầu vào đâu mà 3 năm cấp 3 đầu đâm đầu vào Cảnh Phong không chịu học, giờ thì ngon rồi, tôi đã quay lại thời gian ấy còn thức tỉnh thoát khỏi điều khiển của cốt truyện, tôi phải chuyên tâm học hành.
Hôm nay là ngày đầu tiên, tôi quay lại trường học sau khi thức tỉnh. Lúc này tôi mới vào đầu kì 1, lớp 10. Tôi học khác lớp với 2 người kia nhưng cùng lớp với Vương Hạo bạn thân của Cảnh Phong, lại còn là bạn cùng bàn mới chịu. Kiếp trước, mỗi lần làm phiền nam chính nữ chính tôi lại trở về khóc cạnh Vương Hạo vì hắn là người duy nhất chịu nghe tôi nói nhưng không dung túng cho tôi cũng không giúp tôi làm việc xấu cũng có thể nói hắn luôn ở thế gữa chả liên quan đến ai. Nhưng không sao nữa rồi, kiếp này dù là ai tôi cũng không muốn động vào. Tôi muốn học thật tốt rồi về quê sống cho thanh bình, thành phố xa hoa tôi đã quá ngán rồi.
Mải ngồi ngâm, tôi không để ý thấy Vương Hạo đã ngồi cạnh tôi. Hắn vẫn vậy, chả bao giờ chịu bắt chuyện với tôi. kệ bà hắn, tôi còn phải làm bài tập. tôi đang chăm chỉ làm bài bỗng nghe thấy giọng nói ngọt chảy nước cất lên :
- "Hạo Hạo, sao nay anh không đợi em?" tôi nhìn lên, ồ hóa ra là bạn gái mập mờ người thứ n của Vương Hạo. Nói mới nhớ, kiếp trước dù luôn im im nhưng Vương Hạo lại là tay chơi gái có tiếng, hắn nhiều mập mờ hơn cả tuổi hiện tại của tôi. Dù mới lớp 10 nhưng tôi nghe nói hắn đã tiếp xúc với thương trường, xã hội đem và nhiều cái khó nói khác từ cấp 2 còn lớp mấy thì tôi không biết. Cô gái vừa gọi hắn là người mập mờ với hắn đầu năm lớp 10 nhớ không nhầm thì chỉ 1,2 hôm nữa vì quá dính người cô ta đã bị Vương Hạo bán vào hội đêm bán thân.
Hắn nhìn lên, nói : " đừng gọi thân thiết thế, chưa thân đến vậy đâu"
Rồi hai người họ kéo nhau đi đâu đó có là người mù tôi cũng biết họ đi đâu. Không quan tâm đến họ nữa, tôi tiếp tục học. ngồi trong lớp, tôi nghe ngóng được một số tin tức của Cảnh Phong và Hạ An Nhiên, có chút bất ngờ vì tôi phá cốt truyện nên là đã tự bù vào một nữ phụ độc ác khác tên Mạnh Hiến. Lúc tôi đang cố nhớ Mạnh Hiến là ai, thì Vương Hạo đã vào lớp. Có vẻ vừa nãy giải tỏa chưa đã nên giờ nhìn hắn vẫn h.am m.uốn lắm. Tôi nhanh quay sang hỏi:
- Vương Hạo, Mạnh Thiến là ai vậy?
Vương Hạo quay ra nhìn tôi, nhưng không trả lời. Tôi mới nhớ ra trừ người thân ra thì còn tôi và Cảnh Phong gọi hắn là Hạo Hạo hoặc Tiểu Vương. Tôi lại quay sang hỏi:
- Vương Vương, cậu nghe mình nói không?
- "hỏi đi" hắn quay sang nhìn tôi, đáp lại.
- Mạnh Hiến là ai vậy?
- Mạnh Hiến? à, thanh mai của Cảnh Phong. Băng Băng, mình nhắc trước đừng động vào cô ta. Mạnh Hiến thủ đoạn rất gắt 10 người như cậu cô ta ăn trong phút mốt
Hắn nói xong nhìn tôi cười nhẹ.
Thật ra, tôi biết hắn thích tôi từ kiếp trước nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ. Kiếp trước tôi còn tính lợi dụng hắn để h.ãm hại Hạ An Nhiên nhưng hắn rất tỉnh táo chưa từng vì thích tôi mà thuận theo tính xấu của tôi. Còn lý do tôi biết vẫn làm ngơ rất đơn giản, tôi sợ hắn một kẻ hai mặt, hắn có thể chỉ thích thể xác của tôi, ăn được tôi rồi cũng sẽ giết chết tôi sớm thôi hoặc bán tôi vào hội đêm như những mập mờ khác của hắn. Chính vì tôi dù lúc nào buồn cũng chạy đến chỗ hắn nhưng lại rất sợ ở lại bên hắn.
Cuối cùng cũng hết một ngày học, đúng là không dính đến Cảnh Phong và Hạ An Nhiên tôi cảm thấy rất thanh thản. Khi đi qua một phòng học, bỗng tôi nghe thấy tiếng r.ê.n và một giọng nói nam " cưng à, r.ê.n khẽ thôi có một con chuột nhỏ đang nghe lén ở ngoài đó.".
Nghe giọng nói này rất quen thuộc dù đã cố nói khẽ giọng. Hơ, là Cảnh Phong. Ủa, khoan, tôi nhớ lúc này chỉ có Hạ An Nhiên thích Cảnh Phong thôi mà, đừng nói cô ta chỉ vì chút tình cảm nhỏ nhặt mà chịu ấy ấy đó nha. Thôi kệ, chuyện nhà người ta vẫn là không nên động vào.
Theo cốt truyện sau khi được Cảnh phu nhân giúp đỡ tôi đã được một vé vào thẳng trường cấp 3 giỏi nhất nhì toàn quốc. Chả hiểu lúc đó tôi đập đầu vào đâu mà 3 năm cấp 3 đầu đâm đầu vào Cảnh Phong không chịu học, giờ thì ngon rồi, tôi đã quay lại thời gian ấy còn thức tỉnh thoát khỏi điều khiển của cốt truyện, tôi phải chuyên tâm học hành.
Hôm nay là ngày đầu tiên, tôi quay lại trường học sau khi thức tỉnh. Lúc này tôi mới vào đầu kì 1, lớp 10. Tôi học khác lớp với 2 người kia nhưng cùng lớp với Vương Hạo bạn thân của Cảnh Phong, lại còn là bạn cùng bàn mới chịu. Kiếp trước, mỗi lần làm phiền nam chính nữ chính tôi lại trở về khóc cạnh Vương Hạo vì hắn là người duy nhất chịu nghe tôi nói nhưng không dung túng cho tôi cũng không giúp tôi làm việc xấu cũng có thể nói hắn luôn ở thế gữa chả liên quan đến ai. Nhưng không sao nữa rồi, kiếp này dù là ai tôi cũng không muốn động vào. Tôi muốn học thật tốt rồi về quê sống cho thanh bình, thành phố xa hoa tôi đã quá ngán rồi.
Mải ngồi ngâm, tôi không để ý thấy Vương Hạo đã ngồi cạnh tôi. Hắn vẫn vậy, chả bao giờ chịu bắt chuyện với tôi. kệ bà hắn, tôi còn phải làm bài tập. tôi đang chăm chỉ làm bài bỗng nghe thấy giọng nói ngọt chảy nước cất lên :
- "Hạo Hạo, sao nay anh không đợi em?" tôi nhìn lên, ồ hóa ra là bạn gái mập mờ người thứ n của Vương Hạo. Nói mới nhớ, kiếp trước dù luôn im im nhưng Vương Hạo lại là tay chơi gái có tiếng, hắn nhiều mập mờ hơn cả tuổi hiện tại của tôi. Dù mới lớp 10 nhưng tôi nghe nói hắn đã tiếp xúc với thương trường, xã hội đem và nhiều cái khó nói khác từ cấp 2 còn lớp mấy thì tôi không biết. Cô gái vừa gọi hắn là người mập mờ với hắn đầu năm lớp 10 nhớ không nhầm thì chỉ 1,2 hôm nữa vì quá dính người cô ta đã bị Vương Hạo bán vào hội đêm bán thân.
Hắn nhìn lên, nói : " đừng gọi thân thiết thế, chưa thân đến vậy đâu"
Rồi hai người họ kéo nhau đi đâu đó có là người mù tôi cũng biết họ đi đâu. Không quan tâm đến họ nữa, tôi tiếp tục học. ngồi trong lớp, tôi nghe ngóng được một số tin tức của Cảnh Phong và Hạ An Nhiên, có chút bất ngờ vì tôi phá cốt truyện nên là đã tự bù vào một nữ phụ độc ác khác tên Mạnh Hiến. Lúc tôi đang cố nhớ Mạnh Hiến là ai, thì Vương Hạo đã vào lớp. Có vẻ vừa nãy giải tỏa chưa đã nên giờ nhìn hắn vẫn h.am m.uốn lắm. Tôi nhanh quay sang hỏi:
- Vương Hạo, Mạnh Thiến là ai vậy?
Vương Hạo quay ra nhìn tôi, nhưng không trả lời. Tôi mới nhớ ra trừ người thân ra thì còn tôi và Cảnh Phong gọi hắn là Hạo Hạo hoặc Tiểu Vương. Tôi lại quay sang hỏi:
- Vương Vương, cậu nghe mình nói không?
- "hỏi đi" hắn quay sang nhìn tôi, đáp lại.
- Mạnh Hiến là ai vậy?
- Mạnh Hiến? à, thanh mai của Cảnh Phong. Băng Băng, mình nhắc trước đừng động vào cô ta. Mạnh Hiến thủ đoạn rất gắt 10 người như cậu cô ta ăn trong phút mốt
Hắn nói xong nhìn tôi cười nhẹ.
Thật ra, tôi biết hắn thích tôi từ kiếp trước nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ. Kiếp trước tôi còn tính lợi dụng hắn để h.ãm hại Hạ An Nhiên nhưng hắn rất tỉnh táo chưa từng vì thích tôi mà thuận theo tính xấu của tôi. Còn lý do tôi biết vẫn làm ngơ rất đơn giản, tôi sợ hắn một kẻ hai mặt, hắn có thể chỉ thích thể xác của tôi, ăn được tôi rồi cũng sẽ giết chết tôi sớm thôi hoặc bán tôi vào hội đêm như những mập mờ khác của hắn. Chính vì tôi dù lúc nào buồn cũng chạy đến chỗ hắn nhưng lại rất sợ ở lại bên hắn.
Cuối cùng cũng hết một ngày học, đúng là không dính đến Cảnh Phong và Hạ An Nhiên tôi cảm thấy rất thanh thản. Khi đi qua một phòng học, bỗng tôi nghe thấy tiếng r.ê.n và một giọng nói nam " cưng à, r.ê.n khẽ thôi có một con chuột nhỏ đang nghe lén ở ngoài đó.".
Nghe giọng nói này rất quen thuộc dù đã cố nói khẽ giọng. Hơ, là Cảnh Phong. Ủa, khoan, tôi nhớ lúc này chỉ có Hạ An Nhiên thích Cảnh Phong thôi mà, đừng nói cô ta chỉ vì chút tình cảm nhỏ nhặt mà chịu ấy ấy đó nha. Thôi kệ, chuyện nhà người ta vẫn là không nên động vào.