Ran_Aizu_726
Tương tác
3.608

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • 26/12/2021



    Lại hết một năm rồi anh ạ, mấy hôm này em đều tự hỏi năm nay em muốn gặp anh ở đâu được nhỉ? Năm nay xảy ra nhiều việc quá, không chỉ đơn giản là cánh cửa gỗ ở phòng ký túc xá mãi không mở ra được nữa. Khung cảnh năm em 21 tuổi mở rộng ra thật nhiều, em không biết phải dùng từ gì để miêu tả cho anh nữa. Mới mẻ, trải nghiệm, hạnh phúc, ngọt ngào, đau lòng, sợ hãi, có cả cô độc đến chết đi được.



    Anh nhớ không? Đêm mà có cơn mưa rào mùa hạ đầu tiên, em đã đứng ở ban công căn phòng mới ở, hít thở chút không khí lạnh mát ban đêm, cảm nhận từng hạt mưa rơi xuống, vốn dĩ biết hạt mưa rào chạm vào d.a thịt xối xả chẳng khác gì hàng chục hàng trăm mũi kim châm sắc nhọn nhưng vì mang lòng yêu thương, trân trọng nó, em cũng chưa bao giờ thấy đau đớn cả. Cũng như … vốn dĩ biết rõ không thuộc về nhau, vốn dĩ em biết rõ hạnh phúc của em, tương lai của em không phải được đặt ở đó, nhưng cuối cùng vẫn là gạt bỏ hết tất cả sự phòng bị bao lâu nay, gạt bỏ tất cả những điều tốt đẹp ở bên cạnh, lựa chọn giao tấm lòng mỏng manh yếu đuối nhất ra ngoài ánh sáng chỉ để đồng hành cùng nhau một thời gian, lúc đó thật sự chỉ mong, có thể cùng nhau đồng hành yên bình những năm tuổi 20. Trong quá trình trưởng thành của nhau, em có thể giúp một người giữ được tấm lòng ngọt ngào, giữ được ánh nhìn dịu dàng với thế giới này, em cũng có thể có một người cùng lắng nghe, chia sẻ, có thể thoải mái nói chuyện, thoải mái biểu đạt, có thể … nhẫn nại đợi em nghĩ ra cách kể lại câu chuyện của mình.



    Đến tận bây giờ, trong lòng em vẫn chưa sắp xếp được ngăn nắp tất cả mọi chuyện đã trải qua. Tình cảm, sự nghiệp, bạn bè, … mọi thứ có lẽ vẫn đang quay loạn xạ trong đầu em hằng ngày, vẫn cứ xuất hiện trong giấc mơ mỗi khi em mệt, may mà ~ gia đình của chúng ta vẫn luôn trọn vẹn. Nếu không, với con người chẳng có gì mạnh mẽ như em, lấy đâu ra dũng khí để đối mặt nữa cơ chứ? … Mấy ngày cuối năm này em cũng phải ôn thi suốt nữa, hôm nay chỉ là muốn nói với anh vài điều, sợ rằng mấy hôm nữa đã hết năm rồi mà em cũng không có thời gian ngồi lại viết gì cho anh.



    Em cũng chẳng biết bắt đầu từ suy nghĩ gì nữa.



    Em nói về mới mẻ, trải nghiệm là em đã chuyển ra ngoài sống trong 6 tháng đó anh. Em đã tự đi xem nhà, thuê nhà, đi chợ mua đồ, nấu ăn, tự tay trang trí căn phòng nhỏ của mình. Nói về hạnh phúc, ngọt ngào, là vì đã từng có một thời gian em dường như có tất cả mọi thứ, có gia đình, có bạn bè, có học hành thi cử thuận lợi và có một người đồng hành ở bên. Nói đau lòng, sợ hãi … là vì em sợ thế giới này thật rồi. Có quá nhiều kiểu người, có quá nhiều sự việc em không biết. Có nhiều khi em cảm thấy mình như một con thú nhỏ chạy qua chạy lại trong một chiếc lồng huấn luyện hành vi động vật vậy. Đưa tay ra muốn chạm đến một vật thì lại bị giật điện cho sợ hãi, lùi lại. Cứ lặp lại vài lần như thế, sau này đến dũng cảm tiến gần lên một bước cũng không có nữa. Còn có những khi cảm thấy cô đơn thật sự, rằng bạn bè nhiều như thế nhưng lại chẳng có ai cho em cảm giác đủ an toàn đủ kiên nhẫn để em từ từ, chậm chậm kể lại câu chuyện của mình mà không sợ làm phiền thời gian của họ, cũng chẳng có nhiều người cùng thế giới quan, cùng quan điểm sống để có thể cùng hiểu những điều em nghĩ. Nhiều khi em đã thực sự nghĩ có khi nào thế giới này tất cả đều thay đổi rồi không? Giá trị quan, nhân sinh, nguyên tắc sống đều không cần phải giữ nữa … Nếu thật sự như vậy, em phải làm thế nào đây?



    Năm nay khiến em nhận ra thật nhiều điều mà trước đây em không thể hiểu.



    Trước đây em ngưỡng mộ Dương Mịch, bảo là cô ấy mạnh mẽ tự lập biết bao, là một nữ nhi mà sánh ngang nam nhân “tung hoàng thiên hạ”. Nhưng bây giờ thì em hiểu rõ rồi, làm gì có người con gái nào sinh ra muốn đôi vai có thể gánh vác được nhiều đến vậy? Chẳng qua là, không thể tìm thấy ai có thể gửi gắm an yên cả đời, chẳng qua chỉ là không có bờ vai nào có thể tin tưởng, chẳng qua, là trải qua quá nhiều nỗi đau lòng mới bắt buộc phải mạnh mẽ đến vậy. Những lúc mệt, những lúc ấm ức nhất chẳng biết tìm ai, chẳng có ai bảo vệ mới phải tự bảo vệ chính mình.



    Trước đây, em chẳng thể nào hiểu được thế nào là còn tình cảm nhưng bắt buộc phải xa nhau. Nghe mấy lời bài hát thuận tai thì thuận tai thật, nhưng cứ cười bảo làm gì có chuyện trong lòng còn tình cảm mà quyết định không ở bên nhau. Cũng như mới khi 20 tuổi em còn chẳng thể nào hiểu nổi tại sao có người vẫn lựa chọn ở cạnh một người trong khi đau khổ đến tận tâm can. Rất nhiều bố mẹ của bạn bè em không hạnh phúc, đánh đập bạo lực, ngoại tình dằn vặt lẫn nhau đều có cả. Vậy mà họ vẫn không ai lựa chọn rời đi. Bây giờ thì em hiểu rồi, thì ra cái gọi là tình cảm yêu thương một người thật lòng, thậm chí biết họ xấu xa tệ hại nhưng trái tim tình cảm cứ vận hành kiểu gì ý anh ạ, chẳng theo một logic nào cả. Nhưng em của anh không phải người vĩ đại đến mức vậy đâu. Nên sau này, anh đừng đối xử với em như vậy …



    À, phải rồi, năm nay không biết bao nhiêu lần em khóc đến đau quặn thắt ngực, khóc đến mức không thể thở nổi. Chỉ vì, em sợ sau này anh sẽ đối xử với em như những gì em đã từng trải qua, như những gì một đứa bạn của em đã phải chịu đựng. Nên làm ơn, sau này đừng đối xử với em như vậy, em thật sự không chịu nổi đâu …



    Với … càng ngày em càng hiểu anh quan trọng thế nào đối với cuộc sống của em rồi. Sau này chỉ hi vọng, chúng ta có một gia đình hạnh phúc bình yên, sự nghiệp đáng hãnh diện, cùng nhau đối mặt với thế giới ngoài kia. Càng ngày em càng không thể hình dung ra nếu sau này anh không đối tốt với em thì em phải làm sao nữa.



    Có lẽ chúng ta đều đang phải học, học bước từng bước thật cẩn trọng … Ở bên anh, em hi vọng rằng mọi thứ đều tốt. Dù có đau lòng, dù có khó khăn cũng là những điều tốt nhất để sau này có em ở cạnh! Dạo này xem mấy video về mấy đứa trẻ đáng yêu, em cũng tò mò không biết con mình sau này sẽ như thế nào đấy. Mong là khoảnh khắc cùng anh nắm tay nhìn con đùa nghịch, mong là khoảng khắc đó không chỉ có trong tưởng tượng của em, mong là, sẽ trở thành hiện thực vào một ngày nào đó trong tương lai. Vào một ngày mà, gió nhẹ thổi thoảng mát, hương sấu trước hè nhà, nắng trải nơi sân cát và em có thể nhìn anh mỉm cười.

    ... ... ...

    Anh à,

    Hôm nay trời trở lạnh, chúc anh một ngày ấm áp, cười thật vui bên bạn bè, ăn bữa cơm hạnh phúc với gia đình, hoàn thành thật tốt công việc và đêm đến nằm trong chăn gối êm ấm ngủ ngon nha!
    27/12/2020



    “Cốc cốc …”



    “Cốc cốc …”



    Tiếng gõ cửa cứ vang vẳng bên tai làm giấc ngủ trằn trọc không yên. Khó chịu bật màn hình điện thoại liếc nhìn đồng hồ … 3 giờ sáng.



    - Lạ thật, ai gõ cửa ký túc xá giờ này chứ.



    Vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi chăn trong cái giá lạnh giữa mùa đông. May mà những ngày này trời đang ấm lên một chút, nếu không có gọi ngon ngọt đến đâu tôi cũng không ra khỏi gi.ường.



    Nhưng kỳ thật, bàn chân tuy chạm vào mặt sàn nhưng lại không nhìn thấy rõ. Xung quanh lại là cảnh sương mù che phủ, đến bốn đứa bạn cùng phòng có phải đang nằm ngủ trên gi.ường không cũng không thể xác định được.



    Vậy mà, một chút sợ hãi cũng chẳng hề tồn tại. Chậm chậm tiến ra cánh cửa phòng, và có lẽ người bên kia cũng biết nên không còn tiếng gõ nữa …



    - Ai đấy ạ?



    Toan đưa tay mở cửa thì chợt hẫng xuống, tay nắm cửa từ lúc nào đã không còn ở đó nữa.



    - Em à …



    Một giọng nam trầm trầm truyền đến từ phía ngoài kia.



    - Em đang thích một người con trai khác phải không?



    Không hiểu suy nghĩ từ đâu cứ xuất hiện nối tiếp nhau trong đầu tôi, cũng không biết diễn đạt bắt đầu từ đâu nữa, chỉ biết kết lại bằng những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.



    - Anh mãi không xuất hiện … và bắt em phải chờ anh sao?



    - Anh chỉ là … không muốn nhìn thấy người con gái của anh ngoài nỗ lực trong công việc, ngoài cố gắng với bạn bè, với mọi người xung quanh, lại phải cố gắng với một người con trai khác không đủ tình cảm với em.



    Với anh ấy, em không hề cố gắng anh ạ, là lần đầu tiên và có lẽ là lần cuối cùng em quyết định không cố gắng che dấu cảm xúc của mình nữa. Anh không ở đây lúc em 20 tuổi. Anh không ở đây lúc em chỉ muốn làm một đứa bé không hiểu chuyện. Là một đứa bé, không cần nghĩ xem anh ấy có cảm thấy phiền không, không cần sợ rằng em bày tỏ tình cảm vậy có thiệt thòi không, có tổn thương không. Thích anh ấy thì nói thích anh ấy, nhớ anh ấy thì em sẽ nói em nhớ anh ấy, trước khi đi ngủ muốn nhắn tin với anh ấy thì em sẽ nhắn cho anh ấy.



    Tại sao anh không ở đây?



    Để mọi dũng cảm, mọi yêu thương của em … đều được đền đáp …



    - Anh xin lỗi …



    Phải, anh là người phải xin lỗi em. Em thường không trách ai, không giận ai, nên cũng không muốn nhận lời xin lỗi từ ai, kể cả anh ấy cũng không.

    Nhưng với người đàn ông em muốn đồng hành nửa đời sau … là lỗi của anh khi không ở bên em lúc này. Là lỗi của anh …



    Thực ra em biết chỉ là một chút cảm xúc, một chút khoảnh khắc em tự cho phép mình nông nổi thôi. Nhưng anh ạ, tình cảm của em ở tuổi 20 không còn ảnh hưởng đến học tập, đến công việc hằng ngày như những năm 16 17 tuổi nữa. Em muốn chạy đến khoe với anh, muốn ôm anh, nói rằng tương lai đã có thể vững vàng hơn sánh bước cùng anh. Có thể cùng anh bình thản đối diện mọi khó khăn, có thể nhẹ nhàng nắm tay anh lúc chúng ta gặp trở ngại … không cần tình cảm quá mãnh liệt, chỉ cần bình bình an an ở cạnh nhau qua năm tháng vậy thôi.



    Nhưng giữa em với anh, lúc nào cũng cách nhau một cánh cửa … không thể mở ra.




    Dạo này anh có khỏe không?
    30/12/2019



    “Cốc cốc …”

    Đứng trước một cánh cửa lạ nào đó.



    “Cốc cốc …”

    Xung quanh không tồn tại một vật thể nào khác, chỉ thấy màn sương mù trắng vẩn vương.



    “Cốc cốc …”

    Tôi cứ vậy đưa tay gõ cửa trong vô thức.



    - Gấu con à?

    Giọng nam trầm trầm từ phía bên kia cánh cửa đáp. Nghe gần lắm, rõ ràng anh ta đứng ngay đằng sau nhưng lại không mở cửa.



    - Sao anh biết tôi? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?



    - Em đang ở trước cửa nhà của chúng ta … 10 năm sau. Còn anh là người cùng em sống trong ngôi nhà này. Anh biết em sẽ đến đây, vào ngày hôm nay.





    Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy nước mắt cứ tự nhiên trào ra.







    - Em từng kể rằng ngày hôm đó em mệt lắm. Hôm đó em tự hỏi anh đang ở đâu. Hôm đó em muốn gặp anh để đòi anh nuôi em đi, em không học nữa đâu.



    Nhưng có lẽ lúc đó chúng ta chưa gặp nhau. Và em cũng không phải người buông bỏ, mềm yếu khi không có anh; em còn vì bố mẹ, vì anh, vì con chúng ta sau này, và vì ý nghĩa cuộc sống mà em muốn theo đuổi.



    Em đến tìm anh, chắc em mệt lắm rồi.



    Anh vẫn luôn đợi em ở đây. Khi chúng ta đủ bản lĩnh, đủ giỏi giang, đủ kiên cường rồi, chúng ta sẽ gặp nhau và trở thành chỗ dựa cho nhau nhé?!



    Cố lên Gấu con của anh.







    - Anh là …?

    Vậy tôi có thể hỏi anh một câu quan trọng được không?



    - Ừ, anh nghe đây.







    Lúc em đặt bút viết những dòng này là đêm 30/12/2019. Những ngày đó là những ngày em ôn thi giải phẫu, có lẽ cảm xúc khó khăn giờ em cũng không nhớ rõ nữa rồi, chỉ nhớ là trưa hôm đó em đã khóc. Lần đầu tiên gục mặt xuống bàn khóc vì … không phải vì áp lực đâu, em cũng không biết vì gì nữa. Có lẽ vì em nhớ anh, nhớ người em có thể dựa dẫm, có thể chia sẻ tương lai cùng em. Nhớ một người có thể cùng em cố gắng, cùng em nỗ lực, cùng em chăm sóc bố mẹ … Cũng là lần đầu tiên em thấy em cần anh đến thế.
    Trung thu vui vẻ nha chị.
    :KSV@05::KSV@05:Mãi mới thấy anh onl :KSV@05:
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom