Tôi đến từ những giọt mưa đầu tiên của năm mới, vì chúng đẹp đẽ khôn cùng, chúng tinh khiết, lấp lánh. Chúng không bị ảnh hưởng bởi năm cũ, hay ám ảnh vì năm sau. Chúng như trẻ con, ... ngây thơ ... hồn nhiên ...
Tôi học ở Sunset, vì trong bóng đêm, sau hoàng hôn, mưa rơi dễ dàng như những giọt nước mắt của người con gái ...
Tôi theo đuổi Sunrise, vì bình minh là tương lai, là thứ tôi hướng đến ...
Tôi ngồi đếm mưa ở hè phố, là bởi vì tôi yêu mưa. Chưa có gì đẹp đẽ và tinh khiết như mưa. Mưa công bằng. Mưa trút xuống mọi nơi, trên mái đầu già bạc trắng của ông lão ăn xin hay trên mớ tóc đen nhánh của người trưởng phòng trẻ tuổi ... Mưa mạnh mẽ. Mưa yếu ớt. Mưa yêu kiều. Mưa nhỏ bé. Mưa khẽ khàng.
Tôi yêu mưa, tự lúc nào tôi đã yêu mưa. Mưa gột rửa đường phố, mang đến nụ cười cho những đứa trẻ nghèo chỉ biết chơi vòng quanh dưới mưa ... Mưa được đưa vào những bài văn, đẹp đẽ khôn tả, nhưng tôi vẫn thích được ngồi trước hiên nhà, tay cầm lăm lăm cây bút chì, ngắm mưa, và vẽ bất cứ bóng dáng nào tôi nhìn thấy sau màn mưa lấp lánh.
Tôi yêu mưa.
Coi cái tự bạch của mình hồi xưa mà cứ thấy ngu ngu là :3