Trái tim cát
Nó- một cô gái, không xinh,cũng chẳng có tài cán, không thể tìm thấy bất cứ một điểm nổi bật nào trên người- thường bị lôi ra so sánh với cát.
Cát ấy,chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ những hạt nhỏ li ti chưa đến 1mm. Thường tập trung lại với nhau, nhiều lắm. Nhiều đến nỗi dùng mắt thường không tài nào đếm hết được có bao nhiêu hạt trong một nắm cát.
Đó lại khái niệm về "Cát', vậy tại sao nó lại được so sánh như thế?
...
Cát mỏng manh lắm, yếu ớt lắm. Chỉ cần một cơn gió thoảng quá cũng đủ để làm cát bay đi. Nó cũng vậy. Chỉ cần một cảm xúc nhỏ,dù chỉ thoáng qua thôi, cũng đủ đẻ làm tim nó thắt lại. Nó chợt buông một giọt lệ nhỏ bé nhưng long lanh như 1 viên pha lê lấp lánh. Giọt nước mắt ấy lăn trên má nó, rồi bất chợt rơi xuống, vỡ òa.
...
Tại sao nước mắt của nó cứ không ngừng rơi? Lúc này, nó chỉ ước mình không có cảm xúc để không phải cảm nhận sự đau khổ.
...
Nó thích hắn ta- Phong- cậu con trai với khuôn mặt hết sức dễ thương mỗi khi cười. Lúc đó, nó vẫn không hiểu được cảm xúc của chính mình cho lắm. Tại sao những lúc gặp hắn, lòng nó lại rộn ràng. Tại sao những lúc không gặp hắn, nó lại bắt đầu cảm thấy trống vắng thứ gì?
Bây giờ, thì nó đã hiểu. Bởi vì, hắn ta đã nằm gọn trong trái tim nó rồi!
Cứ như vậy, nó sống trong nỗi thương nhớ "người ấy". Nhiều lúc, cơn đau này cứ tự dưng dội lên. Nhưng cũng có những lúc, nó lại "lâng lâng" trên 9 tầng mây vì hạnh phúc. Cảm xúc cứ thay đổi theo từng ngày, nhưng tình cảm của nó dành cho hắn lại không thay đổi, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, nó đã quyết định,sẽ nói ra mọi tình cảm đã giấu kín bao lâu nay.
" Hẹn gặp cậu ở sân sau của trường sau tiết 5.Mình có chút chuyện muốn nói!" Nói xong, nó chạy vụt đi, lòng cảm thấy nhẹ nhọm đôi chút. Giờ chỉ còn đợi đến sau tiết 5 thôi ^^
...
Hắn đi đến...tay trong tay với một con nhỏ mà nó không hề hay biết. Một con dao lạnh lùng bất chợt đâm vào tim nó. Dù đau, nó vẫn cố hỏi nhỏ:
- Phong,đây là...?-
-A, bạn gái mới của tớ đó! Tên là Dục Tú!- Hắn đáp 1 cách thản nhiên,không hề quan tâm xem nó nghĩ gì.
Trái tim nó quặn lại vì đau. Nói thế khác gì hắn từ chối nó rồi cơ chứ! nó cố gắng, cố gắng không để những giọt nước mắt tuôn rơi, cố gắng không thét lên.
- Tớ xin lỗi, chuyện tớ định nói cậu đã trả lời rồi! Tạm biệt, tớ mong sau này sẽ không gặp lại cậu nữa!-
- Ơ này...- Hắn khác ngạc nhiên, định bám theo.
Nhưng nó đã chạy quá nhanh. Tốt rồi, sẽ không sao nữa, không có ai ở đây cả. Khóc được rồi, khóc được rồi! Nó sẽ khóc thật to, to hết sức có thể. Bởi vì, nó muốn chữa lành vết thương này bằng những giọt nước mắt đắng cay!
Cát...đang bị cuốn bởi một luồng gió lớn!