P
Tương tác
0

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • ừ thì mỗi người có môt cuộc sống riêng nhưng sao t gặp 1 người cahwngr hề như mong đợi vậy.
    tôi mệt. tôi rất mệt. chỉ muốn nghủ một giấc thật dài để không phải nc với bất kì ai. k phải gặp bất kì ai cả. tôi là thế. giận vô cớ và không lý do. t đi làm ng đó cũng k thèm quan tâm cty đó ở đâu và ntn. cũng không hỏi em làm việc có mệt k hay ntn cả. ùi cả ngày cũng chẳng thèm bảo gặp người ta tới 1 lần. chẳng bao giờ nói em có thích gì không anh mang tới cho. chẳng bao giờ nói dc câu tử tế. khi pít mh ở nhà 1 mh cũng kệ điều đó. người yêu thôi mà đã k pít cahwm sóc thế này thì cho tới khi làm vợ thì chắc sẽ khổ vợ. là thế đấy. tui mệt mỏi lắm mà k sao nói dc câu nói thật. vừa sơ mất lại vừa muốn mất. phải làm sao đây. tui không muốn nc với a nữa. thỉnh thoảng dc đôi ba câu tin nhắn nhạt nhẽo. tui mệt lắm. tui k muốn nc nữa.
    len chuyên ngành. đó từng la mơ ước, từng là nỗi sợ hãi lớn nhất của cuộc đời. từ khi vao đây đã pít là lựa chọn sai trái nhưng vẫn cố vào. vẫn cố theo duổi. giờ là năm t2 ùi. mọi thứ vẫn thế. kiến thức hình như cìn thuyên giảm nhìu. và đặc biệt tính cách mình vẫn như thế. vẫn k thể thay đổi gì. mh vẫn cái thói hay ngại,lúc nào cũng ngại ngay cả khi đó là bố mẹ, là anh chị hay bất kì bạn bè nào. càng quen mh càng sợ họ pít về mình. tôi cũng thật kì quái phải k? chẳng phải ai cũng thích mh đâu. được thời gian thôi. lâu lâu ùi cũng sẽ chán mà
    Mấy nj cuộc sống như có phần thay đổi. Cả thấy mọi thứ tốt đẹp và vui vẻ hơn những gì mình đã thấy. Mh có nhìu bạn, nhìu người quan tâm. Mh có bố mẹ tuyệt vời, anh chị mh cũng đều tốt cả. Bỗng dưng mh thaayd yêu mọi người hơn. Và tự nhiên lại nhớ út nhà mh quá. Ở nhà hay bawtd nạt út nhưng lại iu út cực. Có gì cũng muốn phần cho út hết ý. Đi chơi cũng muốn rủ út đi cùng. Nhưng giờ lơn ùi chỉ hay đi nua sắm với nhau thôi nhỉ.. tự dưng lại muons về nhà. Muốn gặp 2 đứa chấu đáng iu của mình. Iu 2 đứa lắm lắm ý. Chỉ thích lúc nào cũng được chơi với 2 nhóc. Nhưng sao mh có thể ít nói thế, có thể nhìn thaays mọi người mà lại không pit nói gì. Muốn quan tâm mọi người nhưng lại ngại vì cả thaayd xấu hổ k quen. Chẳng bao giờ nói với mẹ là nhớ mẹ cả. Chẳng bao giờ nói là con yêu bm lắm cả. Ùi mọi thứ. Cứ ddeertrong lòng và ùi mh đã trở thành khúc gỗ từ lúc nào ý. K có khiếu hài hước, không có ý tưởng..... i
    cuộc sống là lựa chọn. vậy mà sao mình toàn rơi vào vực vậy chứ. càng ngày mình càng tự kỉ hơn. kể cả khi có thêm ai đó ở bên cạnh. cuộc sống với mh thật nhạt nhẽo. cảm thấy gò bó và bế tắc. bằng tuổi mh, ai cũng có rất nhìu bạn bè, có những người để yêu thương và chia sẻ. nhưng mh thì chẳng tìm được ai. bạn bè ư? hình như chẳng ai cần tới mình. nếu có dịp gì cũng chẳng ai nhớ tới mình. thấy buồn và cô đơn. có ai như mình khong? vì chẳng có bạn nên mỗi dịp gì đặc biệt đó.. chỉ muốn tìm một nơi mà không ai biết, một nơi chỉ có một mình để trốn tránh, để nọi người không biết là mìn lẻ loi. cúe sống như thế thôi. cũng muốn tìm ai đó để nói nhưng lại sợ. sợ họ nghĩ mh thế nì thế kia. thỉnh thoảng cũng muón gần ai đó nhưng sợ họ bậnvà mh sẽ làm phiền tới họ. thỉnh thoảng nghĩ nếu một mai tôi không còn trên đời này nữa. có ai nhớ tới tôi không? sự tồn tại của tôi đều không quan trọng với ai hết ý. lúc nào cũng quẩn quanh một vòng tròn. nghèo trí nghèo cả tư duy. giao tiếp không tốt. xã hội kém. tôi là thế. một đứa vô tích sự. một đứa bỏ đi, chẳng ra gì. chẳng ai có thể thích.
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom