Tôi đã đi qua những năm tháng ấy, những năm tháng đẹp đẽ nhất, mộng mơ nhất của tuổi thanh xuân.
Tôi của bây giờ đã đánh mất rất nhiều những cảm xúc thiết tha nhất của cuộc sống, tôi của bây giờ chẳng còn vụng dại như xưa.
Tôi đang đứng trước rất nhiều sự lựa chọn, là thực hiện hoài bão, khát vọng đúng như mình mong đợi hay là trách nhiệm mà tôi luôn tự nhủ chỉ mình mới có thể làm.
Tôi phải làm thế nào đây?
Thật tiếc, cuộc đời này đâu phải một bộ phim, lại càng chẳng phải một câu chuyện cổ tích. Thế nên có những việc bạn muốn làm nhưng lại không thể làm, ngược lại có những việc không muốn làm mà vẫn phải làm.
Nói đến đây tôi lại nhớ đến câu chuyện của một người bạn. Tôi không nghĩ đó là trường hợp duy nhất đâu
Sau 6 năm yêu nhau, bạn và người yêu chia tay mỗi người một ngả. Là 6 năm đấy. Tôi cũng không ngờ rằng các bạn có thể duy trì tình yêu lâu như thế, mãnh liệt như thế. Tôi vẫn tin rằng, với người trẻ hiện nay, yêu nhau được 2 -3 năm đã là lâu lắm rồi, là bắt đầu có những lục đục vụn vặt dẫn đến chia tay rồi. Vậy mà các bạn luôn biết cách trân trọng, gìn giữ tình yêu, khiến nó luôn tươi đẹp như thuở ban đầu. Nhà bạn nam rất quý bạn nữ ấy, luôn cố vun vén cho hai người.
Tôi không tin lắm vào tình yêu nhưng cũng đã từng hi vọng vào một cái kết đẹp bởi suy cho cùng hai người xứng đáng có được điều đó.
Vậy mà hai người lại chia tay. Chia tay ngay cả khi hai người không hề muốn, ngay cả khi tình cảm vẫn rất mặn nồng.
Lí do ư? Là vì khoảng cách.
Tôi nghe nói khoảng cách hai nhà đâu lên tới 500 km gì đó. Bạn nữ là chị cả một gia đình đông con, được bố mẹ gửi cho bác gái nuôi. Bác ấy không lấy chồng, chỉ có bạn là thân thích nhất, nuôi từ bé đến lớn, lại nuôi 6 năm học đại học. Bác rất thương bạn, coi như con đẻ của mình.
Công lao nuôi nấng, dưỡng dục như thế, sao bạn có thể bỏ lại bác một mình được đúng không?
Ngày chia tay, tiễn bạn nam ra xe mà bạn khóc hết nước mắt. Còn tôi, ngồi nghe chuyện mà chẳng nói được câu nào, kể cả một câu an ủi cho tử tế.
Kể từ đấy, tôi không còn tin vào cái gọi là bất chấp tất cả để yêu nhau, để đến bên nhau nữa.
Tôi nghĩ, hóa ra mình không phải là người đáng buồn nhất. Vì tôi kịp tỉnh táo, không cho bản thân và người kia một cơ hội, không để thứ tình cảm ấy lấn át lí trí, thế nên với tôi, buông tay cũng chẳng có gì là quá khó khăn.
Nói thật, trong tình yêu, tôi luôn có những tính toán cho riêng mình.
Trong tình yêu, tôi luôn có những hoài nghi và do dự. Tôi chưa từng một lần hoàn toàn đắm chìm trong đó, lẽ dĩ nhiên, tôi cũng luôn để lí trí dẫn đường.
Đôi khi tôi tự hỏi, đó có thực sự là tình yêu không? Hay vì tôi chán cái cảnh một mình làm tất cả mọi việc, tôi muốn có một người chịu ngồi nghe tôi nói, chịu làm những gì tôi muốn hoặc tệ hơn, chỉ là để thỏa mãn cái thói hiếu thắng, thích chinh phục của mình.
Tôi có một điểm, chẳng biết là ưu hay là khuyết điểm nữa. Đó là luôn muốn chứng tỏ cho mọi người thấy rằng tôi có thể làm được. Bất cứ điều gì. Thậm chí điều đó không thực sự cần thiết cho tôi, nhưng để họ thấy rằng tôi hơn họ thì tôi vẫn làm.
Ở một khía cạnh nào đó, nó là cầu tiến. Ở một khía cạnh khác, nó là sự ganh đua.
Tôi không muốn mình thất bại, cũng chưa bao giờ nếm trải thất bại. Với tôi, thất bại là một cái gì đó rất kinh khủng. Tôi luôn cố gắng để bản thân không bao giờ phải nhận lấy điều đó.
Và tôi đã có những gì tôi muốn. Nhưng lại chưa từng có cảm giác hạnh phúc với những điều đó. Nói là chưa từng thì hơi quá, nhưng quả thực niềm vui ấy với tôi chỉ là thoáng qua, rất nhanh sau đó tôi lại lao vào một cuộc đua mới.
Đôi khi, sau tất cả, tôi thấy dường như bản thân đang tự mua dây buộc mình.
Cố gắng đạt được nhưng khi có được rồi lại hờ hững quay đi. Dường như tôi chỉ cần cái cảm giác thỏa mãn khi đã chinh phục được điều gì đó, còn mục tiêu ấy như thế nào thì không cần quan tâm đến nữa.
Tôi luôn như thế từ trước tới giờ, chưa từng thay đổi.
Có điều, dù gì tôi cũng là một cô gái, tôi không tự nhận mình là sâu sắc nhưng ít ra tôi cũng rất giàu tình cảm, hơn rất nhiều với cái cách tôi thể hiện ra bên ngoài.
Tôi cũng biết hoài niệm, cũng biết nuối tiếc, cũng biết xót xa, cũng biết nâng niu và trân trọng những gì đáng quý. Hơn tất thảy, tôi cũng biết đau và biết khóc.
Dẫu vậy, tôi luôn tâm niệm rằng: "Điều đáng sợ nhất trên thế giới này chính là để người khác biết được điểm yếu của mình". Thế nên, thực sự khó để các bạn có thể nhìn thấu những cảm xúc mềm yếu ấy trong tôi., nói chi đến đồng cảm.
Tôi luôn nghĩ các bạn là những cộng sự tốt của tôi nhưng chưa phải là một người bạn đúng nghĩa. Tôi chưa từng nghĩ mình đã có một người bạn đúng nghĩa nói gì đến bạn thân.
Trước các bạn luôn là một tôi tự tin và kiên định, một tôi với tấm mặt nạ "Poker face" che giấu tất cả vào tận sâu bên trong.
Liệu ai có thể giúp tôi gạt bỏ tất cả những hoang mang, những lo sợ, những hoài nghi, để tôi có thể thực sự hòa mình vào cuộc sống? Ai có thể cùng tôi sống hết mình với tuổi thanh xuân đang dần qua? Ai có thể gỡ bỏ tấm mặt nạ lâu năm ấy xuống?
Tới một ngày, nếu có một bàn tay dắt tôi đi qua những giông bão, nói với tôi rằng: "Không cần cố gắng mạnh mẽ nữa đâu em, tất cả đều đã qua rồi."
Này cậu, đoán xem, nếu không phải cậu thì người đó sẽ là ai?