E...vô tình...vào tườg nhà anh...e..cũg vô tình..thấy cô ấy....đăg bài trên tườg nhà anh...anh..và...cô ấy cm..trản lời nhau...thân hơn...nhữg gì em nghĩ. Bỗg...tim em...quoặn đau...tay quệt dòng nước mắt..."mày đã là gì của người ta đâu"
Tự nhiên buồn quá nhớ nhà, nhớ gia đình, nhớ tía má, nhớ e nhỏ, nhớ mọi thứ...muốn khóc quá đi à...tự hỏi sao ngày xưa cứ mog mau lớn lên để làm gì giờ phải đi học xa gia đình buồn quá à có ai an ủi tui hơm....