Erita
Tương tác
114

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • ktt16-11mynhan6kienthuc-juzz.jpg


    https://file.kenhsinhvien.vn/2016/0...-my-nhan-trung-quoc-hinh-2-1429177236621.jpeg

    a159d9b04d23693d09b0b8e692270cc3.jpg


    1a17c288d43f8794d0f4bc81d21b0ef41ad53aec.jpg
    1 fic có vẻ hay, nhưng ko phải cp mình thích => ko đọc.
    1 fic mọi người bảo hay nhưng nhiều người đọc quá, nhiều người pr quá => phản cảm => ko đọc.
    1 fic đọc được 1 nửa mọi người bảo hay nhưng mà thấy nội dung quen thuộc quá => ko đọc.
    1 fic võng du mà bản thân không đọc được => không đọc.
    1 fic muốn đọc nhưng mà lâu không ra chap, quên nội dung => ko đọc tiếp.
    n fic mới ra nhưng tâm tình chẳng còn háo hức như thuở ban đầu, kết lại 1 câu là không muốn đọc cái gì nữa.
    *càng ngày càng lười*
    chẳng có gì là không thể hết.
    tôi ko thích đọc fic đó đấy.
    thì đã làm sao?
    đừng có đi đâu cũng làm như người khác nhất định là phải đọc, ko đọc là không được nhé. tôi chán ngấy cái trạng thái ấy rồi.
    asbdj12!@#$%^&**()
    *chỉ muốn điên*
    lần đầu tiên viết review, lại không phải là cảm nhận về 1 truyện mình thích nhất. chỉ là tự dưng nổi gió nên muốn chém gió mà thôi.
    tôi vừa đọc "gần" xong cô phương bất tự thưởng. biết đến truyện này lâu rồi, nhưng mà đến gần đây mới đọc cho hẳn hoi. nguyên nhân chỉ là từ 1 tin trên mạng. truyện này sắp được chuyển thể thành phim. đừng hỏi tại sao lại vì 1 tin đó mà đi đọc truyện. đối với 1 con mọt truyện thì chỉ cần có truyện hay là đọc, phải không? nghe nói đây là truyện đặc sắc nhất của Phong Lộng, nghe nói từng lọt tốp 100 những tác phẩm ngôn tình hay nhất Trung quốc. vậy nên tôi bước vào những chương truyện đầu tiên với 1 tâm lí vô cùng hưng phấn.
    đọc xong mấy chương đầu, nói thật, cũng hay, nhưng mà chưa đến mức hút hồn như tôi đã nghĩ. tôi bắt đầu đi đọc comment phía dưới truyện, toàn những đánh giá rất cao, có đâu đó 1 vài comt chê bai này nọ, nhưng mà thiết nghĩ có truyện nào mà ko có mấy người an ti đâu, vậy nên đọc tiếp.
    và đến khi tôi đọc xong gần hết: truyện có 67 chương, và tôi chỉ gắng đến 62 chương là không thể đọc tiếp nữa.
    truyện không dở, chắc chắn rồi, nội dung cũng khá là hấp dẫn.
    nhưng có vài điều khiến tôi không thể không dừng bước.
    thực ra ngày từ lúc đọc mở đầu đã thấy truyện này hơi ngộ: tiết lộ ngay kết HE cùng với triều đình Đại Đình, ca ngợi tình yêu của hai nhân vật chính "trắng trợn", nhưng lại khiến cho re vô cùng tờ lờ mờ về tính cách cũng như là bản lĩnh của họ.
    bối cảnh trong truyện rất hoành tráng. có tới 4, 5 quốc gia, yếu có, mạnh có. tranh giành quyền lực, trong quốc gia cũng có,mà xuyên quốc gia cũng có. đánh đánh đấm đấm thành nội dung chính cả truyện.
    khi mới bắt đầu, nhân vật Bạch Sính Đình là người khiến cho tôi chờ đợi nhất: 1 cô nương nhỏ nhoi yếu ớt mà lại có thể xoay chuyển toàn cục. 2/3 của truyện, tôi khá thích nhân vật này. đồng ý là cô ấy tài hoa 1 cách quá đáng: 18 tuổi tinh thông cầm kì thi họa, lại cả độc dược y thuật, nhưng mà cũng ko quá mức vô lí, re có thể chấp nhận. cô ấy cũng thông mình, ăn nói cũng sắc sảo. nhưng kể từ đoạn cô ấy quy ẩn dãy Tùng Sâm, rồi mang kiếm đi tìm Sở Bắc Tiệp là ta không thể thích cô ấy được nữa. tác giả tập trung quá nhiều vào nữ chính, gần như tất cả mọi kế sách đều là do cô ấy nghĩ ra. dù tác giả có viết thêm là nam 9 cũng nghĩ ra cách đo, nhưng vần cảm thấy kì kì. Bạch SÍnh Đình càng về sau càng thấy chị ấy ảo, càng thấy chị ấy không phải là người.
    nói về nam chính SỞ Bắc Tiệp, càng về sau cang được miêu tả một cách gián tiếp, càng về sau đất diễn của anh càng ít đến đáng thương. đặc biệt đoạn anh tưởng SĐ đã chết mà trở về ở ẩn. thực sự mà nói, tôi không hiểu chi tiết này có ý nghĩa trong truyện. một người yêu SĐ sâu sắc đến như vậy, chỉ nhìn di vật mà đã tin rằng nàng đã chết? anh ko có suy nghĩ nào khác nữa à?làm sao anh khẳng định được cái người chết mà mặt cũng không có kia chính là thê tử của mình thế hả? anh yêu chị, hay chỉ yêu cái trâm cài tóc của chị?
    đây là 1 truyện ngôn tình, vây nên theo suy nghĩ của tôi, tình cảm phải là thứ cần được tập trung nhất. nhưng càng về sau thì tình cảm lại càng bị lu mờ. tôi chỉ cảm thấy bối cảnh chiến tranh kia đã trở thành chủ đề chính của truyện, còn tình cảm trở thành cái nền cho bối cảnh. tình yêu của nam nữ chính càng về sau càng ít ỏi đến đáng thương. chi tiết chiến trận lại nhiều đến mức càng đọc càng ngán ngẩm.
    cùng càng về sau nam thứ Hà Tiệp cũng được mở rộng đất diễn. phải nói rằng tác giả khắc họa người này thành công nhất truyện, từ đầu đến cuối càng ngày càng ưu ái, miêu tả cụ thể hẳn hoi cả hành động cảm tính cách tâm tình. 1 Hà Tiệp hiện lên trong lòng ta là 1 con người đáng giận. đường là hắn tự chọn tự đi, cớ sao lại còn muốn đổ lỗi cho người khác? hắn đau lòng vì nhẫn tâm giết chết thê tử xe tơ kết tóc, nhẫn tâm giết chết đứa con còn chưa chào đời của mình, nhưng tại sao hắn phải thế? chẳng phải vì hắn đã chọn đi con đường ấy sao? là hắn quyết định, thì hắn phải chấp nhận hậu quả. tất cả đau khổ của hắn, cũng giống như những kẻ ôm mộng đi trả thù khác, ban đầu có thể là do người khác, nhưng về sau đều là do hắn mà thôi, bởi vì hắn quá lí trí, bởi vì hắn đã không dừng đúng lúc.
    còn 1 điểm khiến tôi dừng lại đó là những suy nghĩ của vài nhân vật. đầu tiên là Đông Lâm vương và vương hậu. hai con người nhu nhược hèn nhát nhất truyện. đường đường là vương của một nước, trước kẻ thù của mình lại có thể đồng ý đàm phán, trao 1 vợ của vương đệ cho kẻ thù. 2 người cho rằng làm thế để tránh chiến tranh, lại không nghĩ tới đã có 1 lần bại nhược, thì sẽ có lần 2 lần 3, ko nghĩ tới về sau kẻ thù còn có thể lấn tới hay sao?
    tiếp theo là của Dương Phượng. ko phải là nhân vật phản diện nhưng sao tôi ghét nv này vô cùng. lúc nào cũng tự cho mình là đúng, chuyện của người khác thì phải để họ quyết đinh, đằng này lại còn quyết định thay họ, làm cứ như là mình là người giỏi lắm không bằng.
    vậy thôi, dừng ở chương 62, còn 5 chương cuối, cũng ko muốn biết chuyện gì xảy ra sau nữa, chuyện của họ có lẽ ko cần cảm nhận gì nữa.
    chỉ tiếc 1 bộ truyện, cũng hay cũng đặc sắc nhưng lại không để lại trong lòng tôi 1 ấn tượng tốt đẹp.
    vốn định viết 1 cái gì đó, lại không đủ động lực để viết.
    thôi vậy, có lẽ chúng ta đã ko có duyên.
    thì đành cách xa thôi.
    coi như chưa từng quen, cũng chưa từng có suy nghĩ này.
    tạm biệt.
    tất cả.
    lâu lắm rồi ko trở về. cũng không muốn trở về.
    lằng nhằng, phức tạp.
    cũng là kí ức 1 thời.
    không muốn quên, chỉ là không muốn nhớ.
    khi cố quên là sẽ nhớ, vậy cố nhớ thì sẽ quên sao?
    rồi có lẽ, đến 1 lúc nào đó, chúng ta cũng rời xa nhau. trở thành những người xa lạ, đi lướt qua nhau trong dòng đời vội vã.
    đến lúc đó, liệu có thể quên nhau như đã từng quên?
    tôi tìm em giữa một trời chen nắng.
    em chờ tôi nơi phố vắng không mưa?
    tình yêu ...
    giống như rượu
    uống rồi sẽ say
    đến lúc tỉnh lại chỉ thấy đau
    cũng giống như một liều thuốc
    hàn gắn lại con tim bi thương thuở nào
    cũng lại lần nữa ...
    tổn thương nhau...
    để rồi...
    khiến nó...
    vụn nát.
    chưa bao giờ muốn ngừng lại mọi thứ như bây giờ.
    chấm dứt liệu có phải là kết thúc?
    từ bỏ liệu có phải là cách tốt nhất?
    đọc quá nhiều, để giờ đây đọc không nổi nữa.
    đã từng muốn sao họ ko viết xong đi, cứ viết lửng lơ rồi tạm ngưng, drop.
    họ nói bận, họ nói ko còn cảm hứng!
    lí do có rất nhiều nhưng chẳng có gì để xóa bỏ đi sự thật là họ đã BỎ, đã TỪ BỎ.
    giống như treo niềm mong mỏi người ta lên, bảo một thời gian nữa sẽ thả xuống, đến cuối cùng, vẫn là để người ta tự chật vật mà xoay xở, trở mình.
    nhưng dù sao, ít nhất họ cũng đã nói được chữ tôi từ bỏ.
    có những người thậm chí một chữ cũng không nói gì.
    tâm tư của người ta cũng theo những gì nội dung diễn biến, mà tự mong ngóng rằng sẽ được đọc tiếp.
    tôi không cuồng số lượng, quan trọng là chất lượng, nếu có được cả hai thì càng tốt, nhưng, số lượng nhiều mà chất lượng kém thì chẳng ra sao..
    đọc những truyện chất lượng, dù họ bỏ, thì ít nhất cũng ko cảm thấy phí thời gian.
    có những người, ra một loạt, như kiểu ra cho vui, ra cho có phong trào, rồi đem con bỏ chợ.
    đôi khi, đọc xong những truyện như thế, cảm thấy giống như mình bị lừa.
    một truyện, nói dài là vài chục vài trăm chương, nói ngắn thì cũng phải một vài chương.
    họ ra được vài dòng chữ, rồi lặn mất tăm mất tích, ngôn ngữ ko trau chuốt. ừ thì cứ nói là viết ra để trau dồi kinh nghiệm đi, nhưng tại sao sang phần sau vẫn thế? người khác góp ý ko coi là gì sao? thậm chí ở truyện này như thế, ko sửa thì chớ, còn nhảy sang truyện sau, viết hẳn 1 cái mới, nôi dung mới, nhưng ngôn từ vẫn thế, dùng từ ngữ quá dân dã, gõ sai lỗi type, sai chính tả, dùng teencode, câu cú chẳng ra đâu vào đâu. sau khi viết ra mấy dòng như thế, rồi giải thích bận, thế nọ thế kia, và 1 đi chưa thấy trở lại.
    cũng có lúc cảm thấy may mắn vì họ đã ko viết tiếp tác phẩm ấy.
    cũng có người viết hay, nối dung rất ổn, nhưng rồi cũng chạy mất tăm mất tích, một truyện sau cả năm mới ra được chương mới. cũng quả thật là một hình thức thử thách độ kiên nhẫn của người ta.
    và dù thế nào thì cái kết quả vẫn khiến người ta hụt hẫng.
    có những người ừ thì cũng ra chương mới sòn sòn, nhưng nội dung quen thuộc đến phát ngấy, cùng những mô tip trai xinh gái đẹp đã đầy rẫy. đi theo lối mòn, lại không chịu tìm lối đi riêng, chẳng mấy chốc mà chìm nghỉm.
    mấy người viết ra làm gì? chỉ để thỏa mãn chút hư hoa nhất thời thôi sao?
    làm gì cũng cần có đam mê, cũng cần có tâm huyết, ko có hai điều này thì làm gì được nên chuyện?
    họ là người viết, họ có quyền. đứa con tinh thần của họ họ có quyền bỏ hay tiếp tục nó. điều này đúng, chẳng ai cản được họ.
    nhưng làm ơn, một khi đã đưa ra công khai, thì ít nhất hãy để ý tới suy nghĩ của người khác chứ.
    họ là âu, và tôi là rẻ. rẻ ko có quyền gì cả ngoại trừ việc đọc và cho nhận xét, hay đôi khi chỉ là cho 1 like.tôi ko hay comt. nói chính xác tôi thường là 1 re chuyên đọc chùa.
    ko phải tôi lười like hay comt, chỉ là, đọc xong có những dư âm. những truyện để like thì dễ lắm, đọc xong có thể nhấn 1 nút, thế là ok, đảm bảo với au rằng : "à, có người đọc truyện của au rồi nhé" nút like, cũng chỉ có đến ý như vậy thôi. có đôi khi là ta thích truyện đó thực sư, có đôi khi, là một lời động viện au cứ tiếp tục viết, đừng bỏ dở nhé.
    còn những truyện để t comt, cũng có 2 loai. một loại là quá dở, cần có sự góp ý cần thiết ngay lúc đó. còn loại dở bình thường, thì ko nhất thiết, vì sẽ có người comt rồi. loại thứ hai là nội dung được, và tôi ấn tượng, tôi muốn tìm hiểu rõ ràng, kĩ càng hơn những chi tiết để lại nhiều nghi vấn.
    còn những truyện tôi ko comt ko like, ko hẳn là tôi ko muốn, mà còn là muốn comt nhưng lại ko biết viết gì.
    đó là khi đọc xong 1 truyện nào đó, tôi rất muốn nói với au rằng tôi rất rất thích truyện này, nhưng quá nhiều dư âm để lại, cũng có quá nhiều cảm xúc được khêu gơi lên khiến tôi ko có bất cứ một lời nào để miêu tả. ko rõ trạng thái cảm xúc lúc đó của mình là gì, chỉ biết rằng, mình thực sự sống cùng nhân vật, bị dẫn đi theo cách kể chuyện của au.
    thật sự là ko còn lời nào để nói.
    vậy đó, là 1 au có đôi khi bỏ fic chỉ vì ít re theo dõi, nhưng là 1 re, có khi theo dõi chỉ vì truyện đó thực sự đáng để re thep dõi.
    dù ko comt, ko like, ko có nghĩa là re ko quan tâm, chỉ là sự quan tâm đó đôi khi là trong yên lặng.
    au muốn nhiều người ủng hộ, đó là một động lực vô cùng tốt. nhưng đó ko phải là điều duy nhất. bởi vì 1 tác phẩm viết ra mà chỉ để thỏa mãn độc giả, ko hẳn đã là tác phẩm hay. viết bằng đam mê và sở thích, có sư đầu tư đúng đắn mới là điểm cơ sở và căn bản để tạo nên một tác phẩm có ý nghĩa.
    haiz, bây giờ truyện ra nhan nhản, vốn dĩ là 1 re chuyên đọc, chỉ cần có là đọc, bây giờ trước khi đọc lại phải cân nhắc, liệu rằng truyện này có drop giữa chừng hay ko, nội dung có điều gì mới không, ngôn ngữ và cách hành văn có được hay hay ko,... quá nhiều cái cần cân nhắc, và thấy thật đau đầu khi giữa một rừng truyện như hiện nay, tìm được một truyện thỏa mãn yêu cầu của bản thân thật khó.
    để xua tan đi bóng đêm
    trôi qua
    gột sạch nỗi đau
    tìm lại nhau
    thời gian lắng nghe
    mưa đang theo gió về
    một ngày mới nắng lên


    mộng nỗi mơ đêm dài mãi dài
    đời vẫn như mây bay
    nào biết đâu đêm ngày
    xin làm gió
    cuốn đi bao muộn phiền
    xin làm những hạt mưa
    ?????????????????????????????
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom