_Annie_
Thành viên
- Tham gia
- 17/10/2010
- Bài viết
- 11
Nguồn: https://love.easyvn.com/annie_2908
Nó tên Bình, con trai độc nhất của một giá đình khá giả. Năm nay nó học lớp 12, nhưng cái sự học của nó đang bị buông theo dòng nước. Không phải nó ngu ngốc gì, nhưng chỉ vì cái mác con trai độc nhất nên nó được nuông chiều thái quá. Mười bảy tuổi bắt đầu theo bạn bè ăn chơi, chưa đầy một năm nó đã là dân sành điệu với các thứ giải trí của các cậu ấm cô chiêu.
Hôm nay cũng như mọi cái thứ bảy khác, nó lết về tới đầu ngõ thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm. Ngày thường thì sớm hơn một chút mười giờ đêm, dù gì nó cũng phải đến trường vào sáng mai. Cái sự nghiệp đến trường đều đặn của nó chẳng qua là để ba mẹ nó không tố nó chuyện nó tụ tập ăn chơi, quậy phá mà thôi. Câu đầu môi của cha mẹ nó là:
“ Chậc tại con trai nó học nhiều quá, nên tạo điều kiện cho nó giải trí”.
Và dù gì cũng chỉ còn vài tháng là nó đã tốt nghiệp cấp ba. Tốt nghiệp không khó với nó, vào đại học danh tiếng thì chưa biết, nhưng thường thường thì chắc cũng được.
Anh đèn đường vàng nhợt nhạt, rọi xuống con đường vào nhà nó đầy vẻ liêu trai. Đường xá đã vắng nhiều, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe đi ngang. Nó phóng xe cái vèo, vừa định cua vào hẻm thì một điều kinh khủng làm nó phải thắng cái rét. Đúng hơn là một người mà nó cho là khủng khiếp.
Thằng bạn cùng lớp đã chuyển trường mấy hôm nay, đang đứng ngay đầu hẻm nhà nó. Cái vẻ lơ ngơ, ngu ngu làm nó nhìn thấy phát bực. Nó tắt máy xe, đá chống cái cộp. Bước xuống tiến thẳng lại cái chỗ thằng bạn nó đứng với cái vẻ hung hăng không thể tả. Chỉ ngón tay như muốn đâm lủng cả ngực của thằng bạn nó, nó nói như hét.
- Còn tới đây phiền tao, chắc nhiêu đó chưa đủ với mày phải không thằng biến thái. Muốn nặng tay hơn hả.
- Không, chỉ là…..
- Là là cái gì, nếu không biến ngay lập tức, ngày mai cả xóm nhà mày sẽ biết mày nửa đêm, đón đường quấy rối đàn ông đó. Xem lúc đó còn dám ngẩn đầu ra đường không?
Nó vừa dứt câu, thằng kia chạy mất, khuất bóng sau cột điện. Nó quay nhìn theo nhưng không thấy bóng dáng đâu, đường xá vắng lặng.
- “Thằng này coi yếu ớt vậy mà chạy cũng nhanh thiệt, mà nó dám nửa đêm nửa hôm đứng đây đợi mình thì không phải tay vừa. Lì thuộc dạng khó gặm”
Nó leo lên xe dông thẳng, định bụng ngày mai sẽ kể chuyện này cho tụi thằng Lộc nghe. Tụi nó sẽ lên kế hoạch đập cho thằng đó một trận, cho chừa cái tội cứ theo làm phiền nó hoài.
Thực ra cái thằng đó học cùng lớp với nó từ cấp hai tới giờ. Nó tên Phương, học lực cũng khá khá. Phương trong mắt nó không có gì xấu, cho đến trước cái ngày Phương gọi gọi ra sân sau trường để tỏ tình. Nghe Phương tỏ tình mà nó nổi hết da gà, nó co giò chạy để cho thằng đó đứng chết điếng giữa sân.
Kể cho tụi bạn chung nhóm quậy của nó nghe, thế là tụi nó có trò chơi mới. Từ đó mỗi ngày vô lớp là tụi nó bày đủ trò để làm tình làm tội thằng Phương. Ban đầu nó cũng thấy ngại nhưng dần rồi cũng quen, riết rồi mỗi khi thấy khuôn mặt méo xệch vì đau khổ của thằng Phương nó cũng thấy hả hê. Dù gì nó cũng không muốn bị đám bạn nó nói nó động lòng với thằng đó mỗi nó từ chối mấy chuyện bắt nạt thằng này.
Chẳng bao lâu cả lớp biết chuyện thằng Phương thích nó, rồi cả khối rồi thì chắc cả trường cũng biết. Bằng chứng là thằng Phương bị cô lập hoàn toàn, đi tới đâu nó cũng bị nhìn bằng những ánh mắt kỳ thị của học sinh trong trường. Chẳng mấy chốc nó xanh lè, nhợt nhạt như con ma, đi lúc nào cũng gục mặt xuống.
Một ngày, Bình đi chơi về vào tối thứ bẩy. Cũng như hôm nay, về đến đầu ngõ đã thấy thằng Phương ngồi chờ. Phương chặn nó lại
- Xin cậu đó, cậu có thể thôi những trò độc ác của cậu với mình không. Không lẽ chỉ vì thích cậu mà mình phải chịu những điều kinh khủng như vậy sao?
Nó gạt phăng thằng Phương qua một bên, vì nó nghe lòng nó có cảm giác kỳ quái, nó không muốn cái cảm giác đang dâng lên trong lòng. Nó đang động lòng trước đôi mắt tội nghiệp kia.
Và ngày hôm sau, nó và một vài thằng bạn ngồi trước mặt ba má của thằng Phương. Với gương mặt đau khổ, nó đã méc với ba mẹ thằng Phương mọi chuyện. Dĩ nhiên nó đang đóng vai người bị hại, còn những chuyện bất lợi cho nó như tụi nó bắt nạt thằng Phương bao lâu nay nó dấu nhẹm.
Mặt ba mẹ thằng Phương lúc đó thật khó mà diễn tả, nó biết chắc thằng này sẽ chịu một trận cuồng phong tơi tả sau khi nó về.
Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa không thấy thằng Phương đi học. Tụi nó đoán già đoán non. Một là cha mẹ nó quê quá không cho nó vác mặt đi học nữa, hai là nó đã bị một trận đòn thừa sống thiếu chết nên chưa thể đi học.
Câu chuyện đó rồi cũng qua, khi lớp nhận đơn thôi học của thằng Phương do cha mẹ nó gởi tới. Riêng nó thấy không còn ngột ngạt vì sự cố tình cảm vừa rồi. Nó thản nhiên tiếp tục vui chơi. Cho tới ngày hôm nay thằng đó lại xuất hiện trước ngõ nhà nó.
Tối chủ nhật nó đi chơi về, cũng ngót nghét mười hai giờ khuya. Nó cũng thắng cái rét nhưng không phải tại bị thằng Phương chặn đường mà nó thấy thằng Phương đang bị một nhóm thanh niên trấn lột ngay cái cột đèn. Ban đầu nó định đi luôn, nhưng không hiểu sao nó quay lại rồi la lên..
- “Cướp!!...”
Đám thanh niên vốn không phải cướp chuyên, nên hoảng quá bỏ chạy. Còn lại thằng Phương đứng đó. Nó đang chuẩn bị những lời lẽ thật cay nghiệt để mắng thằng Phương, nhưng thằng Phương đã lên tiếng trước.
- Cậu đừng lại mách ba mẹ mình được không, mình không làm phiền cậu đâu. Mình đến chỉ để nói vậy_ rồi thằng Phương quay lưng đi._
- Này, khoan đã. – nó cũng chẳng hiểu sao nó lại gọi thằng đó lại nữa_
- Cậu gọi mình hả?_thằng Phương tỏ vẻ ngạc nhiên_
- Nguyên con đường vắng ngắt, không gọi mày chẳng lẽ gọi ma.
Thằng Phương cau mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Cậu đừng có mày mày tao tao được không, nghe thật khó chịu. Hồi đó cậu vẫn gọi mình bằng tên mà.
- Có sao?
- Thì năm lớp sáu, cậu chẳng ngồi cạnh mình là gì.
- Không nhớ. Nhưng đừng lôi thôi, cậu tại sao lại tới nữa.
- Thì mình đã bảo rồi. Cậu không cần nói với cha mẹ mình. Ông bà ấy đánh ghê lắm
- Vậy hả?._ nó hỏi một câu mà nó thấy vô duyên vô cùng_ mà ban ngày nói chuyện không được sao, cứ lựa cái giấc ma đi mà kiếm ta..o..tui chi vậy_ nó trớ đi_
- Tại từ lúc đó đến nay cha mẹ không cho tui ra khỏi nhà. Bây giờ đi đâu mẹ tui cũng chở đi, phải cám ơn mấy cậu làm cho tui khốn đốn như vầy đó. Tui phải trốn ra bằng cửa sổ để tới được đây, không thì cậu lại tới nhà tôi nữa thì..
Nó cảm thấy tụi nó chơi cũng hơi quá, cái cảnh mà đi đâu cũng có phụ huynh kè kè một bên, tưởng tượng thôi nó cũng ngán. Còn đâu là tự do, là vui thú nữa chứ.
- Ai bảo cậu theo quấy rối tui chi.
- Tui quấy rối cậu hồi nào?. Chỉ các cậu theo làm tình làm tội tôi thôi.
- Cậu chẳng phải theo tỏ tình tỏ cảm với tui đó, làm cả trường đều nhìn tui thấy ghê. Bây giờ còn chối.
- Chỉ tỏ tình thôi, có làm gì cậu đâu. Tui cũng sợ người khác biết nên lựa chỗ vắng người rồi, chuyện còn lại tự cậu bày ra thôi. Tui có lỗi gì đâu.
Nó tự nhiên ngớ ra, thằng Phương nói cũng phải. Mọi chuyện nếu dừng lại ở chỗ nó quay lưng chạy sau khi nghe tỏ tình thì đâu có vấn đề gì. Nó không bị bọn bạn theo chọc nó thu hút kẻ biến thái hay thế nọ thế kia. Càng chọc, nó càng trút lên đầu thằng Phương Tính ra, thằng Phương ngoài chuyện tỏ tình thì nó có làm gì đâu, ngoài việc phải đương đầu chịu trận. Nó hơi ân hận.
Nó chống xe, ngồi lên yên, đối diện với thằng Phương.
- Vậy bây giờ chuyển đi trường nào?
- Hỏi làm gì, hỏi để đến hành tui nữa hả.
- Cũng Phải, hỏi làm gì.
- Thôi tui về._Thằng Phương nói rồi quay đi_
- Về bằng gì? Ngó nãy giờ có thấy cái gì có thể đi được đâu.
- Bằng chân, cậu nghĩ tui vác được cái xe nào ra khỏi cửa sổ hả?
- Cũng phải, nhưng hơi xa đó. Hay để tui chở về.
- Tốt bất tử vậy, không phải âm mưu gì nữa đó chứ.
- Không, vì nghĩ kỹ lại thì cũng đúng. Nếu tôi không làm rùm beng lên thì đã không có chuyện gì.
- Nếu…nếu cậu nói vậy sớm chút có phải tốt hơn không.
- Sớm là sớm bao nhiêu?_nó cắt cớ hỏi lại_
- À..à..thì sớm một chút, thì tui đã không chuyển trường, chúng ta có thể làm bạn mà. _thằng Phương liếm môi_ bạn cùng lớp.
- Bây giờ cũng được mà.
- Bây giờ. Nhưng tui không thể ra ngoài, cũng không thể chuyển trường về...trừ những lúc leo cửa sổ.
- Như vầy, nửa đêm hả.
- Ừ.
- Thì dù gì cũng đâu cần gặp nhiều. Có cần gì thì cậu cứ leo cửa sổ tới đây.
- Nhưng tui muốn được làm bạn thân với cậu._thằng Phương lí nhí vừa đủ một mình nó nghe, nhưng đêm thanh vắng nên Bình cũng nghe được_
- Đừng nói là cậu muốn tiếp tục cái vụ tình cảm đó nha. Đừng hòng.
- Không có. Nhưng tối thứ bẩy tui đến đây chơi được không.
- Tui đi với tụi nó rồi.
Thì tui chờ cậu về, lúc nào thấy rảnh thì nói chuyện với tui một chút
Thôi được, cậu có thể tới đây vào tối thứ bẩy, nhưng tôi không hứa sẽ chờ cậu đâu.
- Không sao, khi nào rảnh thì mình nói chuyện với nhau.
Thằng Phương miệng thì nói vậy, nhưng tối thứ bẩy nào cũng đứng ở cái cột điện đó chờ.
Tuần thứ nhất Bình thấy, nhưng không dừng xe lại.
Tuần thứ hai, nó chạy chậm lại một chút nhưng vẫn không dừng.
Tuần thứ ba nó đứng lại, nói vài câu rồi rồ ga đi.
Tuần thứ tư, hôm nay nó về hơi sớm. Nó chống xe ngay cột điện nơi Phương vẫn đứng.
- Cậu cứ phải đứng đây mới chịu à.
- Cậu thấy khó chịu à?
- Cũng không hẳn.
Bình thành thật trả lời, vì đúng là ban đầu nó có khó chịu, nhưng sau lần nói chuyện cách đây bốn tuần, làm nó không còn nhiều ác cảm lắm với thằng Phương. Và thằng Phương cũng giữ lời hứa. Phương không quấy rầy nó khi nó không muốn dừng lại. Nhưng cái kiểu đứng chờ của nó làm Bình thấy không ổn.
- Cậu bắt đầu chờ lúc mấy giờ.
- Mười một giờ.
- Mười một giờ?
- Phải giờ đó bố mẹ mình mới đi ngủ.
- Cậu chờ họ ngủ xong mới lẻn ra ngoài?
- Uhm. Hôm nay cậu chơi vui không?_Phương chuyển đế tài_
- Không vui lắm, tụi thằng Lộc lúc này hay hứng chí sảng. Nhậu vô quậy tùm lum, mất vui.
- Lớp mình hôm nay có gì vui không, kể mình nghe đi.
- Nhớ lớp à, hay chuyển trở về đi. Mấy chuyện đó thì cứ cho qua..
- Mình muốn lắm nhưng không thể.
Nghe vậy Bình cũng không nói gì. Nó bắt đầu một cách gượng gạo về một vài chuyện xảy ra trong lớp sáng nay, rồi thêm vài chuyện về thầy cô, rồi tự nhiên nó tám chuyện trên trời dưới đất với thằng Phương hồi nào nó cũng không biết. Chỉ biết Phương thỉnh thoảng cười, phụ họa vài câu làm cho nó hứng chí nói tiếp.
- Này hai giờ sáng rồi, cậu không về ngủ hả?_Nó hỏi khi cái đồng hồ đeo tay kêu tít tít báo giờ_
- Có chứ, cậu về đi rồi mình về.
- Vậy bye nha.
Nó rồ máy xe chạy, khi vừa chuẩn bị khuất vào con hẻm, nó liếc lại nhìn lần nữa nhưng bóng dáng thằng Phương mất dạng.
Rồi qua nhiều cái thứ bẩy ngồi tán dóc với Phương, nó mới phát hiện hai thằng hợp nhau dễ sợ, vậy mà học chung cả chục năm nay giờ nó mới biết
Rồi tới tới một cái thứ bẩy, nó không đàn đúm với lũ bạn mà ở nhà. Canh cỡ mười một giờ, nó chạy ra đầu hẻm. Phương vẫn chưa tới, nó chống xe đứng chờ
- Chào, cậu chờ tớ hả. Mặt trăng mọc ngày đầu tháng chắc._tiếng thằng Phương từ sau lưng gọi nó_
- Trời!, tới hồi nào sao không hay vậy, cứ như ma ấy.
- Tại cậu không để ý thôi, có bao giờ cậu để ý mình đâu nào. Sao hôm nay về sớm vậy?
- Không phải về, mà là hôm nay không đi.
- Vậy cái xe.?_ Phương tỏ ra ngạc nhiên nhìn cái xe_
- Ra chở cậu vô nhà mình chơi. Dù gì cũng không nên đứng ngoài đường mãi. Cậu cũng chưa tới nhà mình lần nào mà.
- Tới rồi.
- Tới rồi?, lúc nào thế.
- Thì cái lần đầu mình chặn đường cậu ở đằng kia đó._Phương chỉ về hướng đầu ngõ_ mình vô nhà hỏi thăm nhưng cậu chưa về, mình ngồi chờ cậu suốt bốn năm tiếng đồng hồ.
Bình nghĩ mông lung một chút. Nó nhớ lại….chắc là cái lần mà Phương đến năn nỉ nó đừng chọc phá Phương trên lớp nữa, và ngay ngày hôm sau nó đã diễn một vở tuồng người bị hại ở nhà thằng Phương.
- Nhớ rồi, nhưng lần đó khác. Bây giờ cậu là bạn mình, mình mời cậu tới nhà chơi.
- Thôi, cả nhà cậu sẽ thắc mắc. Bạn gì mà lại đến nhà lúc nửa đêm, rồi lại sinh chuyện này nọ. Mình ngại lắm.
Thằng Phương không biết đang nghĩ gì mà mặt mày có vẻ mắt cỡ. Nó cúi nhìn xuống đất, môi bặm bặm lại, đôi má phụng phịu đến là yêu.
Bình giật mình, nó vừa nghĩ gì vậy trời. Nó thấy thằng Phương đáng yêu, đáng yêu một cách khác khác thế nào đó. Nó lặng nhìn Phương đang tròn mắt nhìn lại cái mặt đực ra của nó. Mái tóc Phương cứ như ươn ướt sóng sánh dưới ánh đèn vàng trông thật liêu trai. Đôi mắt nó tròn xoe đen thẳm, đôi môi cứ bàng bạc, lấp lánh cứ như ánh sáng của vầng trăng non.
- Bình, cậu sao vậy. Cậu không vui khi mình không muốn đến nhà cậu à?
- Không, cậu không thích thì cứ ở đây chơi. Nhưng nếu sợ những lời đồn đại thì không cần lo. Mình không ngại đâu, nếu nó trở thành sự thật.
Chưa kịp dứt câu, đôi môi nó đã đặt trên đôi môi như vầng trăng khuyết kia. Môi thằng Phương lành lạnh. Có vẻ như nó cứ đi đêm nên nó lạnh.
Phương bị bất ngờ với nụ hôn phớt trên môi. Nó lúng túng thấy rõ. Khẽ liếm môi, Phương quay mặt đi tránh ánh mắt Bình đang nhìn nó với những tia nhìn khác lạ.
Bình cũng bất ngờ với hành động của mình. Nó lập tức quay lưng nổ máy xe chạy mất. Nó biết thằng Phương sẽ rất buồn với những hành động của nó, nhưng nó cần làm rõ những gì vừa xảy ra cái đã, và nó cũng ngại nhìn Phương lúc này.
Thứ bảy kế tiếp, nó không cáp bè cáp lũ, mà nằm dài ở nha. Đồng hồ đã điểm mười một giờ mà nó cũng không ra khỏi nhà. Cả tuần nay nó cứ nhớ làn môi lành lạnh mềm mại của thằng Phương, cái dáng nhỏ người cô đơn đứng dưới cột điện. Đôi mắt ánh lên nhiều tia hy vọng khi nhận một nụ hôn bất ngờ của nó. Nó không thể để cho thằng Phương hy vọng được. Nó không hiểu tại sao nó hôn Phương, nhưng yêu Phương nó không thể.
Nằm lăn qua lăn lại mãi trên gi.ường, nó không ngủ được. Nó đếm từng phút trôi qua mà thấy dài bằng cả thế kỷ. Nó không ra thì khoảng một giờ thằng Phương cũng phải về thôi, không lẽ đứng đó mãi. Đồng hồ càng đến gần một giờ, lòng nó càng nóng như lửa đốt. Nó tưởng tượng cái dáng nhỏ nhắn đó chốc chốc lại nhìn ra đầu ngõ nhà nó để chờ nó xuất hiện trong vô vọng, lòng nó bỗng đau.
Và nó nhận ra, nó đang sợ. Còn một phút nữa đồng hồ chỉ đúng một giờ sáng. Nó tung người dậy, chạy như bay ra đầu ngõ.
- “ Cầu trời cho thằng Phương chưa về, cầu xin cậu ta nán lại một chút. Trời ơi sao bấy lâu nay nó không xin số điện thoại của Phương nhỉ, để bây giờ ba chân bốn cẳng chạy như vầy.”
Nó chẳng kịp lấy xe máy ra, vì sợ còn mất thời gian hơn chạy bộ . Sao nó không nhận ra từ lúc mười một giờ, hay lúc mười hai giờ, hay lúc mười hai giờ ba mươi chẳng hạn, rằng nó thích thằng Phương mất rồi.
Nó thở dốc khi vừa cua hết hẻm, thằng Phương vẫn chưa về, nó ngồi thu lu cạnh cột điện, mắt nhìn về phía đầu hẻm.
Trông thấy nó Phương đứng bật dậy. Tim nó đập như điên. Không hiểu sao nó mừng đến vậy khi thấy Phương còn ở đó. Thật ra tuần này không gặp tuần sau có thể gặp mà. Dù nó phủ nhận thế nào thằng Phương nhất định sẽ chờ nó.
Phương đứng lên, có vẻ muốn chạy lại chỗ nó. Nhưng Phương đứng nấn ná quan sát thái độ của nó. Có vẻ thằng Phương cũng nhận ra là có chuyện khi nó không đến gặp tối nay.
Nó lấy lại hơi thở rồi đi lại chỗ thằng Phương.
- May là cậu chưa về.
- Cậu, cậu có vẻ gấp. Có chuyện cần nói với mình hả?
- Phải, mình đã phải chạy bở hơi tai tới đây. Đáng lẽ mình phải xuất phát sớm hơn.
- Có chuyện gì gấp lắm à? Để mai nói cũng được mà.
- Mai?, nó hỏi lại. Cậu vừa bảo mai, mai cậu cũng tới đây à, không phải chiều thứ bẩy thôi sao.
- À không, _thằng Phương liếm môi lấp liếm_ mình quen miệng thôi. Ý mình nói là thứ bẩy sau gặp cũng được mà.
- Nói thật đi, không thì mình…mình sẽ không đến gặp cậu nữa.
- Đừng mà_thằng Phương kêu lên thảng thốt_mình chỉ đến để nhìn cậu một chút thôi mà.
- Nhìn một chút. Nhìn gì trong khi mình ở nhà.
- Mình nhìn cậu một chút mỗi khi cậu đi học về ấy mà.
- Mỗi khi mình đi học về. Mình học năm ngày một tuần, đừng nói là cậu ở đây mỗi ngày.
- Làm gì có, lúc nào rảnh thôi. Mình không có quấy rối cậu đâu. Đừng ghét mình.
Giọng thằng phương như sắp khóc, sao mà nó giống con gái thế. Cái dáng đã mỏng manh rồi đến cái giọng cũng thánh thót không kém.
- Này này, đừng khóc chứ, mình có nói ghét cậu hồi nào đâu._nó khịt mũi_ Mình thích cậu quá đi ấy chứ.
- Nói xong nó biết chắc cái mặt nó đỏ tới tận mang tai rồi chứ chẳng chơi. Thằng Phương nhìn nó trân trối. Có lẽ thằng Phương không nghĩ có một ngày nó nói ra câu đó. Thằng Phương đang choáng đây mà.
Phương bất ngờ ôm chầm lấy nó, nó nói giọng run run.
- Thật không, cậu không ghét mình thật chứ. Cậu có thích mình hả, nói lại cho mình nghe đi, cậu có thích mình phải không.
- Có, có một chút thôi._ nó ngượng ngạo chống chế khi thấy thằng Phương mừng dữ vậy_
- Một chút thôi cũng được, nhiêu đó đủ rồi._thằng Phương cười hạnh phúc_Rồi sau cái đêm đó, Bình ngày nào cũng ra cái cột đèn trò chuyện với Phương. Nó kể chuyện trường lớp, kể chuyện tụi bạn nó, kể chuyện ở Bar, chuyện nhà nó..v..v.
Dần dần nó không đi bar nữa, nó ở rịt với Phương mỗi tối. Thời gian còn lại nó dành cho việc chuẩn bị vào đại học. Mọi chuyện xuất phát từ một cuộc nói chuyện giữa nó và Phương. Vần đề được nhắc đến là tương lai của hai đứa nó.
- Cậu tính thi vào trường nào vậy Bình?.
- Chưa biết, còn cậu?
Nó vừa trả lời, vừa chìa cái bánh ít vừa lột về phía Phương. Phương đưa mũi hửi hửi rồi lắc đầu. Nó biết Phương chẳng bao giờ ăn dù chỉ một chút. Phương bảo nó không thể ăn vào buổi tối, nó sẽ bị hành rất đau bụng. Nó chỉ hửi hửi coi như có ăn chung với Bình. Bình cũng không thắc mắc gì, vì nó nghĩ trước giờ nó có biết gì về Phương đâu, nếu Phương có vài thói quen kỳ quái thì cũng không có gì lạ. Tụi thằng Lộc cũng vậy mà. Còn bây giờ Phương là người yêu của nó rồi thì nói gì nó cũng tin, miễn ngày nào nó cũng được gặp và được đắm đuối trên đôi môi như ánh trăng non của Phương. Nó đang bị mụ mị vì tình yêu, nó cười ngu ngu với ý nghĩ đó, mụ mị vì yêu. Mới đây thôi nó còn hành Phương tơi tả, vậy mà bây giờ không có gì nó nâng niu hơn con người này.
- Mình cũng chưa biết. Bố mẹ cậu muốn cậu vào ngành gì?_Phương hỏi_
- Quản trị kinh doanh._bình vừa nhai bánh vừa trả lời_
- Nhưng cậu thích ngành gì?
- Cũng chưa rõ ràng lắm, mình thích cái gì đó liên quan đến quần áo, đồ phụ kiện. Mình có hứng thú với mấy thứ đó, nhưng có vẻ như nó phù hợp với mấy đứa con gái hơn.
- Nghề nào mà phân biệt giới tính đâu. Bác sĩ phụ sản còn có nam nữa mà, nói gì đến chuyện thời trang.
- Vậy à, cậu không nghĩ là nó không phù hợp với con trai chứ.
- Không hề, mình cũng thích quần áo đẹp lắm. Mai mốt nhớ tặng mình vài bộ đi.
- Thật không, mình làm thử cho cậu mặc nhé. Bắt đầu bằng trang trí một cái áo đã, cậu cho ý kiến xem thế nào.
- Được, mình rất vui làm người mẫu cho cậu.
- Này, cậu có nghĩ đến việc chúng ta sẽ ra sao khi bị cha mẹ tụi mình phát hiện không? _Bình bất chợt chuyển đề tài_
- Không sao đâu, chẳng ai phát hiện đâu mà lo.
- Cậu tự tin ghê nhỉ. Nhưng chuyện tụi mình chắc chắn có một ngày sẽ bị lộ thôi. Cứ ngay đầu ngõ nhà mình mà hẹn hò, thì thể nào cũng có ngày bị bắt gặp._Bình vừa nói vừa lột tiếp cái bánh thứ hai, trước khi cho lên miệng nó đưa vô mũi Phương trước. Phương cũng hít một hơi rồi lắc đầu_
- Trừ khi cậu bỏ rơi mình, còn thì không ai phản đối đâu.
Bình ngừng ăn, nó muốn nghẹn khi nghe Phương nói mấy câu đau tim đó. Phương có lý do để lo sợ, nếu bị gia đình ngăn cản mối quan hệ của tụi nó thì rất có thể tụi nó sẽ tan rã.
- Còn mấy tuần nữa là tụi mình tốt nghiệp cấp ba rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân. Cậu không cần lo những chuyện đó, mình sẽ không chia tay cậu đâu.
- Thật không, dù bất cứ chuyện gì xảy ra ư ?.
- Thật. Mà sao hôm nay cậu lo chuyện xa xôi quá vậy._Bình tựa đầu vào vai Phương hỏi giọng làm nũng_
- Mình thấy lo mà. Nếu bố mẹ cậu không đồng ý, ông bà từ cậu hay ra lệnh, nếu cậu tiếp tục thích mình thì sẽ không cung cấp tiền cho cậu nữa thì sao?.
- Vậy thì mình tự làm tự sống. Sắp bước qua mười tám tuổi rồi còn gì. Mình có quyền công dân, đủ tuổi lao động. Cả hai sẽ cùng làm, cùng ở bên nhau.
- Cậu thực sự nghĩ vậy hả?. Vậy cậu rất rất yêu mình rồi.
- Này, cậu nói không biết ngượng à._Bình choàng tay ôm cơ thể Phương mát lạnh_ Vậy cậu có không nghe lời cha mẹ để ở cạnh mình không?
Phương không trả lời mà chỉ gật gật đầu.
- Dù có chuyện gì mình cũng yêu cậu, Bình à. Cậu nhớ nha, đừng nghĩ xấu cho mình..nếu như có ai đó nói với cậu chuyện gì đó..cậu cũng đừng quên, mình luôn yêu cậu.
- Được rồi. Vậy mình sẽ cố gắng luyện công lực, để thi vào đại học, để có thể tìm được một việc làm tốt, để có thể tự lập và để có thể tự do ở bên cạnh cậu.
- Cậu nhớ đó, đừng quên lời cậu nói lúc này nha. Nhớ mang mình về cạnh cậu.
Rồi từ ngày đó nó làm thật, không chơi bời nữa. Nó chăm chỉ đến trung tâm luyện thi để kịp bù đắp khoảng thời gian nó chơi bời. Tối về nó đi ngủ sớm, mười một giờ thức dậy, chạy đi gặp tình yêu của nó. Hôm nào hứng nó mang xe ra chở người yêu đi một vòng dạo mát.
Mới đó mà hai đứa hẹn hò được cả tháng trời. Dù chỉ ngồi trò chuyện không đi đâu cả nhưng trái lại tụi nó lại có nhiều thời gian âu yếm nhau. Tụi nó trao cho nhau hàng ngàn, hàng ngàn nụ hôn ngọt ngào, mát rượi, nồng nàn đến tê người.
Mỗi khi chia tay, nó chẳng muốn dứt ra nữa. Khi vừa chia tay Phương đó nó đã nhớ nhung da diết. Nhưng biết làm sao, tụi nó chỉ có thể trốn nhà ra gặp nhau. Tụi nó chuẩn bị cho một kế hoạch hoàn hảo. Chỉ sẽ công khai khi tụi nó có thể tự bảo vệ tình yêu của mình.
Nửa đêm...(1)
Nó tên Bình, con trai độc nhất của một giá đình khá giả. Năm nay nó học lớp 12, nhưng cái sự học của nó đang bị buông theo dòng nước. Không phải nó ngu ngốc gì, nhưng chỉ vì cái mác con trai độc nhất nên nó được nuông chiều thái quá. Mười bảy tuổi bắt đầu theo bạn bè ăn chơi, chưa đầy một năm nó đã là dân sành điệu với các thứ giải trí của các cậu ấm cô chiêu.
Hôm nay cũng như mọi cái thứ bảy khác, nó lết về tới đầu ngõ thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm. Ngày thường thì sớm hơn một chút mười giờ đêm, dù gì nó cũng phải đến trường vào sáng mai. Cái sự nghiệp đến trường đều đặn của nó chẳng qua là để ba mẹ nó không tố nó chuyện nó tụ tập ăn chơi, quậy phá mà thôi. Câu đầu môi của cha mẹ nó là:
“ Chậc tại con trai nó học nhiều quá, nên tạo điều kiện cho nó giải trí”.
Và dù gì cũng chỉ còn vài tháng là nó đã tốt nghiệp cấp ba. Tốt nghiệp không khó với nó, vào đại học danh tiếng thì chưa biết, nhưng thường thường thì chắc cũng được.
Anh đèn đường vàng nhợt nhạt, rọi xuống con đường vào nhà nó đầy vẻ liêu trai. Đường xá đã vắng nhiều, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe đi ngang. Nó phóng xe cái vèo, vừa định cua vào hẻm thì một điều kinh khủng làm nó phải thắng cái rét. Đúng hơn là một người mà nó cho là khủng khiếp.
Thằng bạn cùng lớp đã chuyển trường mấy hôm nay, đang đứng ngay đầu hẻm nhà nó. Cái vẻ lơ ngơ, ngu ngu làm nó nhìn thấy phát bực. Nó tắt máy xe, đá chống cái cộp. Bước xuống tiến thẳng lại cái chỗ thằng bạn nó đứng với cái vẻ hung hăng không thể tả. Chỉ ngón tay như muốn đâm lủng cả ngực của thằng bạn nó, nó nói như hét.
- Còn tới đây phiền tao, chắc nhiêu đó chưa đủ với mày phải không thằng biến thái. Muốn nặng tay hơn hả.
- Không, chỉ là…..
- Là là cái gì, nếu không biến ngay lập tức, ngày mai cả xóm nhà mày sẽ biết mày nửa đêm, đón đường quấy rối đàn ông đó. Xem lúc đó còn dám ngẩn đầu ra đường không?
Nó vừa dứt câu, thằng kia chạy mất, khuất bóng sau cột điện. Nó quay nhìn theo nhưng không thấy bóng dáng đâu, đường xá vắng lặng.
- “Thằng này coi yếu ớt vậy mà chạy cũng nhanh thiệt, mà nó dám nửa đêm nửa hôm đứng đây đợi mình thì không phải tay vừa. Lì thuộc dạng khó gặm”
Nó leo lên xe dông thẳng, định bụng ngày mai sẽ kể chuyện này cho tụi thằng Lộc nghe. Tụi nó sẽ lên kế hoạch đập cho thằng đó một trận, cho chừa cái tội cứ theo làm phiền nó hoài.
Thực ra cái thằng đó học cùng lớp với nó từ cấp hai tới giờ. Nó tên Phương, học lực cũng khá khá. Phương trong mắt nó không có gì xấu, cho đến trước cái ngày Phương gọi gọi ra sân sau trường để tỏ tình. Nghe Phương tỏ tình mà nó nổi hết da gà, nó co giò chạy để cho thằng đó đứng chết điếng giữa sân.
Kể cho tụi bạn chung nhóm quậy của nó nghe, thế là tụi nó có trò chơi mới. Từ đó mỗi ngày vô lớp là tụi nó bày đủ trò để làm tình làm tội thằng Phương. Ban đầu nó cũng thấy ngại nhưng dần rồi cũng quen, riết rồi mỗi khi thấy khuôn mặt méo xệch vì đau khổ của thằng Phương nó cũng thấy hả hê. Dù gì nó cũng không muốn bị đám bạn nó nói nó động lòng với thằng đó mỗi nó từ chối mấy chuyện bắt nạt thằng này.
Chẳng bao lâu cả lớp biết chuyện thằng Phương thích nó, rồi cả khối rồi thì chắc cả trường cũng biết. Bằng chứng là thằng Phương bị cô lập hoàn toàn, đi tới đâu nó cũng bị nhìn bằng những ánh mắt kỳ thị của học sinh trong trường. Chẳng mấy chốc nó xanh lè, nhợt nhạt như con ma, đi lúc nào cũng gục mặt xuống.
Một ngày, Bình đi chơi về vào tối thứ bẩy. Cũng như hôm nay, về đến đầu ngõ đã thấy thằng Phương ngồi chờ. Phương chặn nó lại
- Xin cậu đó, cậu có thể thôi những trò độc ác của cậu với mình không. Không lẽ chỉ vì thích cậu mà mình phải chịu những điều kinh khủng như vậy sao?
Nó gạt phăng thằng Phương qua một bên, vì nó nghe lòng nó có cảm giác kỳ quái, nó không muốn cái cảm giác đang dâng lên trong lòng. Nó đang động lòng trước đôi mắt tội nghiệp kia.
Và ngày hôm sau, nó và một vài thằng bạn ngồi trước mặt ba má của thằng Phương. Với gương mặt đau khổ, nó đã méc với ba mẹ thằng Phương mọi chuyện. Dĩ nhiên nó đang đóng vai người bị hại, còn những chuyện bất lợi cho nó như tụi nó bắt nạt thằng Phương bao lâu nay nó dấu nhẹm.
Mặt ba mẹ thằng Phương lúc đó thật khó mà diễn tả, nó biết chắc thằng này sẽ chịu một trận cuồng phong tơi tả sau khi nó về.
Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa không thấy thằng Phương đi học. Tụi nó đoán già đoán non. Một là cha mẹ nó quê quá không cho nó vác mặt đi học nữa, hai là nó đã bị một trận đòn thừa sống thiếu chết nên chưa thể đi học.
Câu chuyện đó rồi cũng qua, khi lớp nhận đơn thôi học của thằng Phương do cha mẹ nó gởi tới. Riêng nó thấy không còn ngột ngạt vì sự cố tình cảm vừa rồi. Nó thản nhiên tiếp tục vui chơi. Cho tới ngày hôm nay thằng đó lại xuất hiện trước ngõ nhà nó.
Tối chủ nhật nó đi chơi về, cũng ngót nghét mười hai giờ khuya. Nó cũng thắng cái rét nhưng không phải tại bị thằng Phương chặn đường mà nó thấy thằng Phương đang bị một nhóm thanh niên trấn lột ngay cái cột đèn. Ban đầu nó định đi luôn, nhưng không hiểu sao nó quay lại rồi la lên..
- “Cướp!!...”
Đám thanh niên vốn không phải cướp chuyên, nên hoảng quá bỏ chạy. Còn lại thằng Phương đứng đó. Nó đang chuẩn bị những lời lẽ thật cay nghiệt để mắng thằng Phương, nhưng thằng Phương đã lên tiếng trước.
- Cậu đừng lại mách ba mẹ mình được không, mình không làm phiền cậu đâu. Mình đến chỉ để nói vậy_ rồi thằng Phương quay lưng đi._
- Này, khoan đã. – nó cũng chẳng hiểu sao nó lại gọi thằng đó lại nữa_
- Cậu gọi mình hả?_thằng Phương tỏ vẻ ngạc nhiên_
- Nguyên con đường vắng ngắt, không gọi mày chẳng lẽ gọi ma.
Thằng Phương cau mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Cậu đừng có mày mày tao tao được không, nghe thật khó chịu. Hồi đó cậu vẫn gọi mình bằng tên mà.
- Có sao?
- Thì năm lớp sáu, cậu chẳng ngồi cạnh mình là gì.
- Không nhớ. Nhưng đừng lôi thôi, cậu tại sao lại tới nữa.
- Thì mình đã bảo rồi. Cậu không cần nói với cha mẹ mình. Ông bà ấy đánh ghê lắm
- Vậy hả?._ nó hỏi một câu mà nó thấy vô duyên vô cùng_ mà ban ngày nói chuyện không được sao, cứ lựa cái giấc ma đi mà kiếm ta..o..tui chi vậy_ nó trớ đi_
- Tại từ lúc đó đến nay cha mẹ không cho tui ra khỏi nhà. Bây giờ đi đâu mẹ tui cũng chở đi, phải cám ơn mấy cậu làm cho tui khốn đốn như vầy đó. Tui phải trốn ra bằng cửa sổ để tới được đây, không thì cậu lại tới nhà tôi nữa thì..
Nó cảm thấy tụi nó chơi cũng hơi quá, cái cảnh mà đi đâu cũng có phụ huynh kè kè một bên, tưởng tượng thôi nó cũng ngán. Còn đâu là tự do, là vui thú nữa chứ.
- Ai bảo cậu theo quấy rối tui chi.
- Tui quấy rối cậu hồi nào?. Chỉ các cậu theo làm tình làm tội tôi thôi.
- Cậu chẳng phải theo tỏ tình tỏ cảm với tui đó, làm cả trường đều nhìn tui thấy ghê. Bây giờ còn chối.
- Chỉ tỏ tình thôi, có làm gì cậu đâu. Tui cũng sợ người khác biết nên lựa chỗ vắng người rồi, chuyện còn lại tự cậu bày ra thôi. Tui có lỗi gì đâu.
Nó tự nhiên ngớ ra, thằng Phương nói cũng phải. Mọi chuyện nếu dừng lại ở chỗ nó quay lưng chạy sau khi nghe tỏ tình thì đâu có vấn đề gì. Nó không bị bọn bạn theo chọc nó thu hút kẻ biến thái hay thế nọ thế kia. Càng chọc, nó càng trút lên đầu thằng Phương Tính ra, thằng Phương ngoài chuyện tỏ tình thì nó có làm gì đâu, ngoài việc phải đương đầu chịu trận. Nó hơi ân hận.
Nó chống xe, ngồi lên yên, đối diện với thằng Phương.
- Vậy bây giờ chuyển đi trường nào?
- Hỏi làm gì, hỏi để đến hành tui nữa hả.
- Cũng Phải, hỏi làm gì.
- Thôi tui về._Thằng Phương nói rồi quay đi_
- Về bằng gì? Ngó nãy giờ có thấy cái gì có thể đi được đâu.
- Bằng chân, cậu nghĩ tui vác được cái xe nào ra khỏi cửa sổ hả?
- Cũng phải, nhưng hơi xa đó. Hay để tui chở về.
- Tốt bất tử vậy, không phải âm mưu gì nữa đó chứ.
- Không, vì nghĩ kỹ lại thì cũng đúng. Nếu tôi không làm rùm beng lên thì đã không có chuyện gì.
- Nếu…nếu cậu nói vậy sớm chút có phải tốt hơn không.
- Sớm là sớm bao nhiêu?_nó cắt cớ hỏi lại_
- À..à..thì sớm một chút, thì tui đã không chuyển trường, chúng ta có thể làm bạn mà. _thằng Phương liếm môi_ bạn cùng lớp.
- Bây giờ cũng được mà.
- Bây giờ. Nhưng tui không thể ra ngoài, cũng không thể chuyển trường về...trừ những lúc leo cửa sổ.
- Như vầy, nửa đêm hả.
- Ừ.
- Thì dù gì cũng đâu cần gặp nhiều. Có cần gì thì cậu cứ leo cửa sổ tới đây.
- Nhưng tui muốn được làm bạn thân với cậu._thằng Phương lí nhí vừa đủ một mình nó nghe, nhưng đêm thanh vắng nên Bình cũng nghe được_
- Đừng nói là cậu muốn tiếp tục cái vụ tình cảm đó nha. Đừng hòng.
- Không có. Nhưng tối thứ bẩy tui đến đây chơi được không.
- Tui đi với tụi nó rồi.
Thì tui chờ cậu về, lúc nào thấy rảnh thì nói chuyện với tui một chút
Thôi được, cậu có thể tới đây vào tối thứ bẩy, nhưng tôi không hứa sẽ chờ cậu đâu.
- Không sao, khi nào rảnh thì mình nói chuyện với nhau.
Thằng Phương miệng thì nói vậy, nhưng tối thứ bẩy nào cũng đứng ở cái cột điện đó chờ.
Tuần thứ nhất Bình thấy, nhưng không dừng xe lại.
Tuần thứ hai, nó chạy chậm lại một chút nhưng vẫn không dừng.
Tuần thứ ba nó đứng lại, nói vài câu rồi rồ ga đi.
Tuần thứ tư, hôm nay nó về hơi sớm. Nó chống xe ngay cột điện nơi Phương vẫn đứng.
- Cậu cứ phải đứng đây mới chịu à.
- Cậu thấy khó chịu à?
- Cũng không hẳn.
Bình thành thật trả lời, vì đúng là ban đầu nó có khó chịu, nhưng sau lần nói chuyện cách đây bốn tuần, làm nó không còn nhiều ác cảm lắm với thằng Phương. Và thằng Phương cũng giữ lời hứa. Phương không quấy rầy nó khi nó không muốn dừng lại. Nhưng cái kiểu đứng chờ của nó làm Bình thấy không ổn.
- Cậu bắt đầu chờ lúc mấy giờ.
- Mười một giờ.
- Mười một giờ?
- Phải giờ đó bố mẹ mình mới đi ngủ.
- Cậu chờ họ ngủ xong mới lẻn ra ngoài?
- Uhm. Hôm nay cậu chơi vui không?_Phương chuyển đế tài_
- Không vui lắm, tụi thằng Lộc lúc này hay hứng chí sảng. Nhậu vô quậy tùm lum, mất vui.
- Lớp mình hôm nay có gì vui không, kể mình nghe đi.
- Nhớ lớp à, hay chuyển trở về đi. Mấy chuyện đó thì cứ cho qua..
- Mình muốn lắm nhưng không thể.
Nghe vậy Bình cũng không nói gì. Nó bắt đầu một cách gượng gạo về một vài chuyện xảy ra trong lớp sáng nay, rồi thêm vài chuyện về thầy cô, rồi tự nhiên nó tám chuyện trên trời dưới đất với thằng Phương hồi nào nó cũng không biết. Chỉ biết Phương thỉnh thoảng cười, phụ họa vài câu làm cho nó hứng chí nói tiếp.
- Này hai giờ sáng rồi, cậu không về ngủ hả?_Nó hỏi khi cái đồng hồ đeo tay kêu tít tít báo giờ_
- Có chứ, cậu về đi rồi mình về.
- Vậy bye nha.
Nó rồ máy xe chạy, khi vừa chuẩn bị khuất vào con hẻm, nó liếc lại nhìn lần nữa nhưng bóng dáng thằng Phương mất dạng.
Rồi qua nhiều cái thứ bẩy ngồi tán dóc với Phương, nó mới phát hiện hai thằng hợp nhau dễ sợ, vậy mà học chung cả chục năm nay giờ nó mới biết
Rồi tới tới một cái thứ bẩy, nó không đàn đúm với lũ bạn mà ở nhà. Canh cỡ mười một giờ, nó chạy ra đầu hẻm. Phương vẫn chưa tới, nó chống xe đứng chờ
- Chào, cậu chờ tớ hả. Mặt trăng mọc ngày đầu tháng chắc._tiếng thằng Phương từ sau lưng gọi nó_
- Trời!, tới hồi nào sao không hay vậy, cứ như ma ấy.
- Tại cậu không để ý thôi, có bao giờ cậu để ý mình đâu nào. Sao hôm nay về sớm vậy?
- Không phải về, mà là hôm nay không đi.
- Vậy cái xe.?_ Phương tỏ ra ngạc nhiên nhìn cái xe_
- Ra chở cậu vô nhà mình chơi. Dù gì cũng không nên đứng ngoài đường mãi. Cậu cũng chưa tới nhà mình lần nào mà.
- Tới rồi.
- Tới rồi?, lúc nào thế.
- Thì cái lần đầu mình chặn đường cậu ở đằng kia đó._Phương chỉ về hướng đầu ngõ_ mình vô nhà hỏi thăm nhưng cậu chưa về, mình ngồi chờ cậu suốt bốn năm tiếng đồng hồ.
Bình nghĩ mông lung một chút. Nó nhớ lại….chắc là cái lần mà Phương đến năn nỉ nó đừng chọc phá Phương trên lớp nữa, và ngay ngày hôm sau nó đã diễn một vở tuồng người bị hại ở nhà thằng Phương.
- Nhớ rồi, nhưng lần đó khác. Bây giờ cậu là bạn mình, mình mời cậu tới nhà chơi.
- Thôi, cả nhà cậu sẽ thắc mắc. Bạn gì mà lại đến nhà lúc nửa đêm, rồi lại sinh chuyện này nọ. Mình ngại lắm.
Thằng Phương không biết đang nghĩ gì mà mặt mày có vẻ mắt cỡ. Nó cúi nhìn xuống đất, môi bặm bặm lại, đôi má phụng phịu đến là yêu.
Bình giật mình, nó vừa nghĩ gì vậy trời. Nó thấy thằng Phương đáng yêu, đáng yêu một cách khác khác thế nào đó. Nó lặng nhìn Phương đang tròn mắt nhìn lại cái mặt đực ra của nó. Mái tóc Phương cứ như ươn ướt sóng sánh dưới ánh đèn vàng trông thật liêu trai. Đôi mắt nó tròn xoe đen thẳm, đôi môi cứ bàng bạc, lấp lánh cứ như ánh sáng của vầng trăng non.
- Bình, cậu sao vậy. Cậu không vui khi mình không muốn đến nhà cậu à?
- Không, cậu không thích thì cứ ở đây chơi. Nhưng nếu sợ những lời đồn đại thì không cần lo. Mình không ngại đâu, nếu nó trở thành sự thật.
Chưa kịp dứt câu, đôi môi nó đã đặt trên đôi môi như vầng trăng khuyết kia. Môi thằng Phương lành lạnh. Có vẻ như nó cứ đi đêm nên nó lạnh.
Phương bị bất ngờ với nụ hôn phớt trên môi. Nó lúng túng thấy rõ. Khẽ liếm môi, Phương quay mặt đi tránh ánh mắt Bình đang nhìn nó với những tia nhìn khác lạ.
Bình cũng bất ngờ với hành động của mình. Nó lập tức quay lưng nổ máy xe chạy mất. Nó biết thằng Phương sẽ rất buồn với những hành động của nó, nhưng nó cần làm rõ những gì vừa xảy ra cái đã, và nó cũng ngại nhìn Phương lúc này.
Thứ bảy kế tiếp, nó không cáp bè cáp lũ, mà nằm dài ở nha. Đồng hồ đã điểm mười một giờ mà nó cũng không ra khỏi nhà. Cả tuần nay nó cứ nhớ làn môi lành lạnh mềm mại của thằng Phương, cái dáng nhỏ người cô đơn đứng dưới cột điện. Đôi mắt ánh lên nhiều tia hy vọng khi nhận một nụ hôn bất ngờ của nó. Nó không thể để cho thằng Phương hy vọng được. Nó không hiểu tại sao nó hôn Phương, nhưng yêu Phương nó không thể.
Nằm lăn qua lăn lại mãi trên gi.ường, nó không ngủ được. Nó đếm từng phút trôi qua mà thấy dài bằng cả thế kỷ. Nó không ra thì khoảng một giờ thằng Phương cũng phải về thôi, không lẽ đứng đó mãi. Đồng hồ càng đến gần một giờ, lòng nó càng nóng như lửa đốt. Nó tưởng tượng cái dáng nhỏ nhắn đó chốc chốc lại nhìn ra đầu ngõ nhà nó để chờ nó xuất hiện trong vô vọng, lòng nó bỗng đau.
Và nó nhận ra, nó đang sợ. Còn một phút nữa đồng hồ chỉ đúng một giờ sáng. Nó tung người dậy, chạy như bay ra đầu ngõ.
- “ Cầu trời cho thằng Phương chưa về, cầu xin cậu ta nán lại một chút. Trời ơi sao bấy lâu nay nó không xin số điện thoại của Phương nhỉ, để bây giờ ba chân bốn cẳng chạy như vầy.”
Nó chẳng kịp lấy xe máy ra, vì sợ còn mất thời gian hơn chạy bộ . Sao nó không nhận ra từ lúc mười một giờ, hay lúc mười hai giờ, hay lúc mười hai giờ ba mươi chẳng hạn, rằng nó thích thằng Phương mất rồi.
Nó thở dốc khi vừa cua hết hẻm, thằng Phương vẫn chưa về, nó ngồi thu lu cạnh cột điện, mắt nhìn về phía đầu hẻm.
Trông thấy nó Phương đứng bật dậy. Tim nó đập như điên. Không hiểu sao nó mừng đến vậy khi thấy Phương còn ở đó. Thật ra tuần này không gặp tuần sau có thể gặp mà. Dù nó phủ nhận thế nào thằng Phương nhất định sẽ chờ nó.
Phương đứng lên, có vẻ muốn chạy lại chỗ nó. Nhưng Phương đứng nấn ná quan sát thái độ của nó. Có vẻ thằng Phương cũng nhận ra là có chuyện khi nó không đến gặp tối nay.
Nó lấy lại hơi thở rồi đi lại chỗ thằng Phương.
- May là cậu chưa về.
- Cậu, cậu có vẻ gấp. Có chuyện cần nói với mình hả?
- Phải, mình đã phải chạy bở hơi tai tới đây. Đáng lẽ mình phải xuất phát sớm hơn.
- Có chuyện gì gấp lắm à? Để mai nói cũng được mà.
- Mai?, nó hỏi lại. Cậu vừa bảo mai, mai cậu cũng tới đây à, không phải chiều thứ bẩy thôi sao.
- À không, _thằng Phương liếm môi lấp liếm_ mình quen miệng thôi. Ý mình nói là thứ bẩy sau gặp cũng được mà.
- Nói thật đi, không thì mình…mình sẽ không đến gặp cậu nữa.
- Đừng mà_thằng Phương kêu lên thảng thốt_mình chỉ đến để nhìn cậu một chút thôi mà.
- Nhìn một chút. Nhìn gì trong khi mình ở nhà.
- Mình nhìn cậu một chút mỗi khi cậu đi học về ấy mà.
- Mỗi khi mình đi học về. Mình học năm ngày một tuần, đừng nói là cậu ở đây mỗi ngày.
- Làm gì có, lúc nào rảnh thôi. Mình không có quấy rối cậu đâu. Đừng ghét mình.
Giọng thằng phương như sắp khóc, sao mà nó giống con gái thế. Cái dáng đã mỏng manh rồi đến cái giọng cũng thánh thót không kém.
- Này này, đừng khóc chứ, mình có nói ghét cậu hồi nào đâu._nó khịt mũi_ Mình thích cậu quá đi ấy chứ.
- Nói xong nó biết chắc cái mặt nó đỏ tới tận mang tai rồi chứ chẳng chơi. Thằng Phương nhìn nó trân trối. Có lẽ thằng Phương không nghĩ có một ngày nó nói ra câu đó. Thằng Phương đang choáng đây mà.
Phương bất ngờ ôm chầm lấy nó, nó nói giọng run run.
- Thật không, cậu không ghét mình thật chứ. Cậu có thích mình hả, nói lại cho mình nghe đi, cậu có thích mình phải không.
- Có, có một chút thôi._ nó ngượng ngạo chống chế khi thấy thằng Phương mừng dữ vậy_
- Một chút thôi cũng được, nhiêu đó đủ rồi._thằng Phương cười hạnh phúc_Rồi sau cái đêm đó, Bình ngày nào cũng ra cái cột đèn trò chuyện với Phương. Nó kể chuyện trường lớp, kể chuyện tụi bạn nó, kể chuyện ở Bar, chuyện nhà nó..v..v.
Dần dần nó không đi bar nữa, nó ở rịt với Phương mỗi tối. Thời gian còn lại nó dành cho việc chuẩn bị vào đại học. Mọi chuyện xuất phát từ một cuộc nói chuyện giữa nó và Phương. Vần đề được nhắc đến là tương lai của hai đứa nó.
- Cậu tính thi vào trường nào vậy Bình?.
- Chưa biết, còn cậu?
Nó vừa trả lời, vừa chìa cái bánh ít vừa lột về phía Phương. Phương đưa mũi hửi hửi rồi lắc đầu. Nó biết Phương chẳng bao giờ ăn dù chỉ một chút. Phương bảo nó không thể ăn vào buổi tối, nó sẽ bị hành rất đau bụng. Nó chỉ hửi hửi coi như có ăn chung với Bình. Bình cũng không thắc mắc gì, vì nó nghĩ trước giờ nó có biết gì về Phương đâu, nếu Phương có vài thói quen kỳ quái thì cũng không có gì lạ. Tụi thằng Lộc cũng vậy mà. Còn bây giờ Phương là người yêu của nó rồi thì nói gì nó cũng tin, miễn ngày nào nó cũng được gặp và được đắm đuối trên đôi môi như ánh trăng non của Phương. Nó đang bị mụ mị vì tình yêu, nó cười ngu ngu với ý nghĩ đó, mụ mị vì yêu. Mới đây thôi nó còn hành Phương tơi tả, vậy mà bây giờ không có gì nó nâng niu hơn con người này.
- Mình cũng chưa biết. Bố mẹ cậu muốn cậu vào ngành gì?_Phương hỏi_
- Quản trị kinh doanh._bình vừa nhai bánh vừa trả lời_
- Nhưng cậu thích ngành gì?
- Cũng chưa rõ ràng lắm, mình thích cái gì đó liên quan đến quần áo, đồ phụ kiện. Mình có hứng thú với mấy thứ đó, nhưng có vẻ như nó phù hợp với mấy đứa con gái hơn.
- Nghề nào mà phân biệt giới tính đâu. Bác sĩ phụ sản còn có nam nữa mà, nói gì đến chuyện thời trang.
- Vậy à, cậu không nghĩ là nó không phù hợp với con trai chứ.
- Không hề, mình cũng thích quần áo đẹp lắm. Mai mốt nhớ tặng mình vài bộ đi.
- Thật không, mình làm thử cho cậu mặc nhé. Bắt đầu bằng trang trí một cái áo đã, cậu cho ý kiến xem thế nào.
- Được, mình rất vui làm người mẫu cho cậu.
- Này, cậu có nghĩ đến việc chúng ta sẽ ra sao khi bị cha mẹ tụi mình phát hiện không? _Bình bất chợt chuyển đề tài_
- Không sao đâu, chẳng ai phát hiện đâu mà lo.
- Cậu tự tin ghê nhỉ. Nhưng chuyện tụi mình chắc chắn có một ngày sẽ bị lộ thôi. Cứ ngay đầu ngõ nhà mình mà hẹn hò, thì thể nào cũng có ngày bị bắt gặp._Bình vừa nói vừa lột tiếp cái bánh thứ hai, trước khi cho lên miệng nó đưa vô mũi Phương trước. Phương cũng hít một hơi rồi lắc đầu_
- Trừ khi cậu bỏ rơi mình, còn thì không ai phản đối đâu.
Bình ngừng ăn, nó muốn nghẹn khi nghe Phương nói mấy câu đau tim đó. Phương có lý do để lo sợ, nếu bị gia đình ngăn cản mối quan hệ của tụi nó thì rất có thể tụi nó sẽ tan rã.
- Còn mấy tuần nữa là tụi mình tốt nghiệp cấp ba rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân. Cậu không cần lo những chuyện đó, mình sẽ không chia tay cậu đâu.
- Thật không, dù bất cứ chuyện gì xảy ra ư ?.
- Thật. Mà sao hôm nay cậu lo chuyện xa xôi quá vậy._Bình tựa đầu vào vai Phương hỏi giọng làm nũng_
- Mình thấy lo mà. Nếu bố mẹ cậu không đồng ý, ông bà từ cậu hay ra lệnh, nếu cậu tiếp tục thích mình thì sẽ không cung cấp tiền cho cậu nữa thì sao?.
- Vậy thì mình tự làm tự sống. Sắp bước qua mười tám tuổi rồi còn gì. Mình có quyền công dân, đủ tuổi lao động. Cả hai sẽ cùng làm, cùng ở bên nhau.
- Cậu thực sự nghĩ vậy hả?. Vậy cậu rất rất yêu mình rồi.
- Này, cậu nói không biết ngượng à._Bình choàng tay ôm cơ thể Phương mát lạnh_ Vậy cậu có không nghe lời cha mẹ để ở cạnh mình không?
Phương không trả lời mà chỉ gật gật đầu.
- Dù có chuyện gì mình cũng yêu cậu, Bình à. Cậu nhớ nha, đừng nghĩ xấu cho mình..nếu như có ai đó nói với cậu chuyện gì đó..cậu cũng đừng quên, mình luôn yêu cậu.
- Được rồi. Vậy mình sẽ cố gắng luyện công lực, để thi vào đại học, để có thể tìm được một việc làm tốt, để có thể tự lập và để có thể tự do ở bên cạnh cậu.
- Cậu nhớ đó, đừng quên lời cậu nói lúc này nha. Nhớ mang mình về cạnh cậu.
Rồi từ ngày đó nó làm thật, không chơi bời nữa. Nó chăm chỉ đến trung tâm luyện thi để kịp bù đắp khoảng thời gian nó chơi bời. Tối về nó đi ngủ sớm, mười một giờ thức dậy, chạy đi gặp tình yêu của nó. Hôm nào hứng nó mang xe ra chở người yêu đi một vòng dạo mát.
Mới đó mà hai đứa hẹn hò được cả tháng trời. Dù chỉ ngồi trò chuyện không đi đâu cả nhưng trái lại tụi nó lại có nhiều thời gian âu yếm nhau. Tụi nó trao cho nhau hàng ngàn, hàng ngàn nụ hôn ngọt ngào, mát rượi, nồng nàn đến tê người.
Mỗi khi chia tay, nó chẳng muốn dứt ra nữa. Khi vừa chia tay Phương đó nó đã nhớ nhung da diết. Nhưng biết làm sao, tụi nó chỉ có thể trốn nhà ra gặp nhau. Tụi nó chuẩn bị cho một kế hoạch hoàn hảo. Chỉ sẽ công khai khi tụi nó có thể tự bảo vệ tình yêu của mình.