tình hình là p2 viết xong lâu lắm rồi nhưng zun lại bị bệnh lên k post đúng ngày đc...thì chọn hôm nay ngày đẹp t4 ngày 5 tháng 6. P2 k hay bằng p1 nhưng mọi người cứ ủng hộ nhé.....viết xong định xem và sửa lại nhưng dài quá lên cũng nản
Part 2: Mối tình đầu là đẹp nhất!!
Một tuần mới lại bắt đầu, cô giáo bước vào lớp trong bộ váy công sở bó sát gối. Sự xuất hiện của cô giáo mới có thể dập tắt đi cái chợ vỡ ồn ào ban nãy. Vẻ mặt cô nghiêm nghị nhìn học sinh :
- Sao thế nhỉ? Có chuyện gì mà trông cô nghiêm trọng thế nhỉ?
- Lại có học sinh mới chuyển về à?
- Ai gây ra chuyện gì rồi phải không? _ Cả lớp bàn tán xôn xao, to nhỏ.
- Các em trật tự_ Tiếng cô quát.
Cả lớp không ai bảo ai tự dưng im lặng như tờ. Lúc bấy giờ cô mới để chiếc cặp đen đã phai mờ qua năm tháng xuống bàn rồi bước lên bục:
- Nhà trường vừa nhận được thông tin, năm nay trường ta sẽ cử học sinh làm luận án với chủ đề về môi trường. Qua cuộc thi vừa qua, lớp ta sẽ có hai bạn được cử làm luận án này. Hai bạn sẽ cố gắng hợp tác với nhau để có một sản phẩm tốt nhất đi dự thi với các nước khác trên thế giới.
- Shinichi với tớ _ Bọn con gái mơ mộng
- Ran với tớ _ Bọn con trai hào hứng
- Và hai bạn được chọn mặt gửi vàng là Ran Mori và Shinichi Kudo. Các em phải cố gắng hết sức nhé! _ Lời tuyên bố của cô giáo làm mặt mọi người trong lớp đều sị xuống mặc dù họ đã đoán trước kết cục là như vậy.
- Vâng, bọn em sẽ cố gắng_ Shinichi và Ran đồng thanh đáp
“ Quái lạ, sao lại thế nhỉ? Mọi lần có chuyện như vậy xảy ra thì chúng nó sẽ nhất quyết không hợp tác với nhau. Sẽ đồng thanh nói là : Không bao giờ hoặc đại loại như thế. Nhưng sao hôm nay lại tâm đầu ý hợp thế nhỉ? Có chuyện gì đó đã xảy ra mà mình không biết đây mà”_ Heiji trầm ngâm suy luận
- Này, Shinichi, cưa đổ nàng rồi à _ Heiji hỏi nhỏ nhưng Shinichi không đáp lại. Heiji ngày càng nghi ngờ hơn giữa hai bọn họ đã có chuyện gì rồi. Chẳng nhẽ hôm nay trời có bão khiến hai người suốt ngày đấu khẩu tự nhiên thân thiết, chấp nhận hợp tác, bão to khiến Shinichi kiêu căng trở lên trầm ngâm không trả lời trước câu hỏi của Heiji. <Mọi thứ vẫn còn là uẩn khúc >
Tối đó, Ran đến nhà Shinichi để làm luận án. Hai người nhanh chóng thu thập những thông tin trên mạng và trong các sách tham khảo:
- Chúng ta phải viết về môi trường nước, không khí, đất,… Tình trạng ô nhiễm ở các môi trường này và các biện pháp giải quyết
- Ừ, nhưng cái đó chắc ai cũng làm được, chúng ta muốn chiến thắng phải có gì đó thật đặc biệt.
- ………………………..
- ……………………………….
- Chúng ta cần những phóng sự thực tế của những con người khác nhau
- Cả những tấm gương người tốt nữa
- Chúng ta sẽ xuôi về quá khứ và lượn tới tương lai.
- Ok
Mọi tài liệu, nguồn cung cấp đã chuẩn bị xong. Hai người bắt tay vào việc viết luận án……..
- Ran, chữ cậu cũng đẹp ghê nhỉ?
- Ờ_ Ran hơi đỏ mặt
- Chuyện, ngồi gần người viết chữ đẹp như tớ mà chẳng lẽ chứ lại xấu cho được_ Shinichi hất cằm
- Trời ơi, cứ tưởng hôm nay trời có bão tính nết cậu thay đổi ai dè vẫn chứng nào tật đấy
- Thật mà, khà khà
Hai người bọn họ vui vẻ làm việc bên nhau quên hết đi mọi chuyện xung quanh. Chốc chốc Shinichi lại chọc quê Ran khiến cô nàng đỏ mặt rồi cả hai lại thích chí cười khì. Chỉ trong một buổi tối, với sự hợp tác vui vẻ của hai người thông minh, tài giỏi bài luận án đã được hoàn thành và nộp cho cô giáo. Thầy cô trong trường xem bài có vẻ rất hài lòng và đắc ý với kết quả này < Không biết khi đem bài này đi dự thi thì có được giải gì không nhỉ? Kaka>
*
*
*
*
*
*
*
*
“ I have a dream, a song to sing,……” Tiếng nhạc chuông điện thoại của Ran vang lên.
- Alo, mom.
- Ran à, mẹ nhớ con nhiều lắm!
- Con cũng thế, con nhớ mẹ nhiều lắm!
- Sức khỏe con dạo này thế nào rồi?
- Con khỏe hơn rồi.
- Ừ, con lên đi tập thể thao nhiều để khỏe hơn. Con đến “Queenlasco”, nơi đấy thú vị lắm!
- Queenlasco ý ạ. Sân băng quốc tế à. Vâng, con sẽ đi khi có thời gian.
- …………………………………
- ………………………………
Mấy hôm sau, Ran đến Queenlasco để xem sân băng mà mẹ đích thân giới thiệu như thế nào. Sân băng ở đây to và rộng lớn. Rất nhiều người đến đây để tập luyện. Nhìn những cặp đôi cùng nhau trượt trên băng theo điệu nhạc Ran thấy thích thú vô cùng. Cô đến tìm chủ club để đăng kí theo học:
- Ran……..
- Shinichi……_ Ran trợn tròn mắt
- Bám đuôi tớ đến tận đây cơ à?_ Shinichi cười khì….
- Ai bám đuôi ai chứ? _ Ran hùng hồn đáp trả.
- Chị này không biết đây là ai à? Là người quản lý club này đấy? Nhiều người hâm mộ anh Shinichi nên mới đến đây đấy. _ Tiếng của một cô gái xen ngang vào.
- Đến đây làm gì vậy? _ Shinichi đổi giọng
- Tớ đến tập trượt băng, không ngờ lại chạm mặt cậu ở đây chứ
- Làm gì mà gay gắt thế hả cô nương?_ Shinichi cau mày
- Ờ………tại……._ Ran lúng túng không biết đáp lại ra sao. Dù gì thì cũng chỉ là chuyện tình cờ thôi mà.
- Thôi…..Đi theo tớ, chắc đây là lần đầu tiên cậu đến sân băng chứ gì? Tớ sẽ hướng dẫn cậu
- Anh Shinichi, anh hứa hôm nay dạy em rồi mà _ Cô gái ban nãy níu tay Shinichi lại
- Để khi khác nhé!_ Shinichi nháy mắt, ánh mắt lạnh lùng nhưng đủ làm siêu lòng ai đó
Shinichi cầm tay Ran kéo vào phòng thay đồ. Cậu ngồi xuống và đi giày trượt cho Ran < sướng nhỉ được Shinichi ân cần chăm sóc thế>. Hai người bước ra sân băng trước những con mắt ghen tị của đám con gái. Tiếng nhạc nổi lên, Shinichi kéo Ran ra tận giữa sân khiến cô nàng luống cuống, sợ hãi nắm chặt lấy tay Shinichi:
- Trên sân băng, nếu cậu nắm tay ai đó thì tức là cậu hoàn toàn tin tưởng vào người đó
- Này, này đừng có thừa cơ mà lợi dụng đó nha!
- Thế nên cậu phải biết lựa chọn người để tin tưởng, giả dụ như mình chẳng hạn_ Shinichi ghé tai Ran nói nhỏ
- ……………._ Mặt Ran ửng hồng như trái cà chua chín
- ………………
- ………………..
- Oa tớ có thể tự trượt đi rồi này. Thú vị thật.
Shinichi ngắm nhìn Ran, cậu khẽ mỉm cười bởi sự ngây ngô của cô nàng. Hôm đó, cả hai người đã thực sự chơi rất vui vẻ. Những tiếng cười sảng khoái xóa tan đi những âu lo, mệt mỏi trong cuộc sống.
- Ran ơi, tớ cũng rất muốn đi làm từ thiện, từ mai, sau mỗi buổi học tớ cùng cậu sẽ đến cô nhi viện nhé!
- Sao cậu biết mình đến cô nhi?Cậu theo dõi mình đấy à?_ Ran dò hỏi
- Không_ Shinichi chối đây đẩy- tớ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. < suýt lộ >
- Ok, mai tớ sẽ dẫn cậu đi. < Ran dễ tin người nhỉ >
Hôm sau, khi tiết học cuối cùng kết thúc, Ran dẫn Shinichi đến cô nhi viện thăm các em nhỏ. Shinichi đến mang theo bao nhiêu quà bánh tặng các em nhỏ khiến chúng vô cùng sung sướng. Nhìn những gương mặt thiên thần rạng ngời trong gió, tự nhiên Shinichi cảm thấy mình thật cao thượng. Cái cảm giác như vừa làm điều gì đó rất có ích cho xã hội vậy. Mấy ngày liền, Shinichi cùng Ran đến dạy cho các em biết viết, biết đọc và còn dạy cả tiếng anh cho chúng nữa. Tình cảm giữa họ ngày càng trở lên gắn bó và khăng khít.
- Các em, hôm nay chúng ta sẽ học câu bị động của thì hiện tại tiếp diễn nhé!_ Tiếng Shinichi ân cần
- Nhưng, Cholos đâu hả các em? Chị không thấy bạn ấy đến lớp?_ Ran có vẻ lo lắng
Ran và Shinichi hốt hoảng đến căn phòng nhỏ bé của Cholos thì thấy cậu bé ngất lịm đi dưới sàn, trên lưng cậu còn đeo chiếc cặp sách. Chắc cậu đang định đi học. Thấy vậy, Ran chạy tới và đỡ cậu bé dậy, cô sờ lên trán của cậu, thấy trán rất nóng:
- Shinichi……. Cholos sốt cao quá!
- Hả….mau đưa cậu bé vào bệnh viện.
Cả hai cuống quýt bế Cholos vào viện. Sau một giờ xem xét và khám bệnh, bác sĩ bước ra :
- Ai là người nhà bệnh nhân?
- Bác sĩ, Cholos sao rồi ạ? _ Ran và Shinichi đồng thanh hỏi
- Bé cần truyền máu gấp. Lượng máu trong bệnh viện không còn nhiều. Cha mẹ bé hoặc những người có cùng nhóm máu có thể bổ sung máu cho bé
- Cháu, cháu có nhóm máu O, cháu có thể truyền máu được_ Shinichi nói nhanh mà không cần nghĩ ngợi gì cả.
- Được, cậu đi theo tôi.
“ Con người này……… Hóa ra cậu ấy là một người tốt bụng, hào hiệp đến vậy. Cậu ta còn không suy nghĩ đến bản thân có đủ sức khỏe để truyền máu hay không.”_ Ran sững người trước những hành động của Shinichi.
Sau khi được nhận máu, Cholos cũng dần bình phục lại nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi một thời gian theo lời bác sĩ dặn. Cả ngày, Ran và Shinichi đã bên cạnh Cholos, trò chuyện, chăm sóc cậu khiến cho Cholos quên đi hết bệnh tật và cười đùa vui vẻ. Hai người cùng đưa Cholos đi dạo bệnh viện, xem các bác sĩ làm việc………Chẳng mấy chốc cậu bé đã khỏe lại và có thể trở lại cuộc sống bình thường.
***************************************************************************************
Chỉ còn vài ngày nữa là kì nghỉ lễ dài đến. Mọi người trong lớp đang lên những kế hoạch cho 3 ngày lễ liên tiếp này: nào thì đi xem phim, đi nghe nhạc, ôn lại bài,….. Nhưng dường như mọi người đều vỡ òa trong niềm vui sướng khi cô giáo chủ nhiệm công bố bài luận án của nhóm Shinichi và Ran đã giành được giải thưởng cao trong kì thi đó. Nhà trường sẽ tổ chức một buổi đi chơi dã ngoại cho học sinh cả lớp trong ngày lễ.
Buổi đi dã ngoại hôm đó thật sự vui. Mọi cười nói chuyện cười đùa vui vẻ. Họ chụp những bức ảnh thật dễ thương, cùng nhau ăn uống vui vẻ. Trong quán họ còn hát cho nhau nghe những bài hát thật hay.
- Thành viên mới của lớp lên hát đi! Cả lớp còn mỗi cậu chưa hát thôi? _ Shiho lên tiếng
- Cả Shinichi nữa mà? _ Ran thắc mắc
- Cậu ấy ngoại lệ, cậu ấy mà hát chắc cậu phải giật gân mất thôi _ Heiji giải thích
- Này, không tệ đến mức đó đâu_ Shinichi biện minh.
- Vâng, không tệ, chỉ khiến lỗ tai mọi người bị tra tấn thôi _ Shiho nói khiến cả lớp không nhịn được cười. Ran cũng
vậy, cô khẽ cười và bước lên. Cô cất tiếng hát khiến đám đông đang láo loạn dừng hẳn. Mọi người đều chăm chú theo dõi bài hát của cô. Giọng hát cất lên như tiếng chim sơn ca, trong vắt như tiếng suối chảy, cao vút như tiếng đàn. Nó khiến trái tim của mọi người phải rung động. Nhất là Shinichi, nãy giờ cậu ta cứ như người mất hồn vậy.
“I’ve been alone with you inside my mind
And in my dreams, I’ve kissed your lips
A thousand times
I sometimes see you past outside my door
Hello, is it me you’re looking for?
I can see it in your eyes
I can see it in your smile
You’re all I’ve ever wanted, and
My arms are open wide………………..”
- Oa, Ran, cậu hát thật tuyệt vời _ Mọi người trầm trồ khen ngợi
- Cậu bù cho Shinichi một chút có phải không _ tiếng Heiji châm chọc
- Này, này…. Bạn bè với nhau mà thế đấy_ Shinichi nguýt một cái dài.
- ………………………….
- Nhưng phải công nhận là cậu hát hay đấy! Có bí quyết gì không? _ Shinichi gặng hỏi
- Không có đâu, do mẹ tớ dậy đấy.
………………………….
*
*
*
Buổi chiều, mọi người cùng nhau ra công viên nước chơi những trò của con nít. Họ như được sống lại những phút giây tuổi thần tiên. Chơi đủ trò : cầu trượt, đu quay,……...và vui nhất là được lô đùa dưới làn nước trong xanh.
Đang chơi vui vẻ Ran nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của một đứa trẻ, không nghĩ ngợi gì cả cô nhảy ngay xuống. Mọi người ở trên bờ láo loạn cả lên. Một lúc sau Ran mới ngoi lên và đưa theo một đứa bé chừng 5-6 tuổi. Vừa kịp đưa đứa trẻ lên bở an toàn cô đuối sức loạng choạng rơi xuống hồ nước.
“TÙM”……. Lại một tiếng rơi xuống hồ, không biết đó là ai, chỉ biết rằng khi Ran vừa rơi xuống hồ thì có một chàng thanh niên cũng nhảy xuống theo.
- Kìa, lên rồi kìa, mọi người mau kéo lên đi.
- Shinichi, Ran……….mau đưa họ vào bệnh viện_ Shiho hét lên
· Tại bệnh viện:
- Shinichi………….tại tớ mà buổi đi dã ngoại của cả lớp bị hỏng_ Ran có vẻ rất ấm ức
- Ngốc ạ, cậu không có lỗi, mọi người đều thông cảm cho cậu. Vì vậy, cậu phải nhanh chóng khỏe lại nhé!
- Ừ, tớ biết rồi
- Ăn cháo này, cháo do Shiho tự tay nấu cho cậu đó
- Shiho…… cảm ơn………
- Đừng nói nhiều nữa, cậu chưa khỏe hẳn đâu? Thôi để tớ đút cháo cho cậu. Cậu phải ăn hết đấy bởi Shiho nấu cả buổi mới được đấy
- Shinichi……bánh chanh……..ở trong túi……..cho cậu_ giọng Ran thều thào nhưng vẫn toát ra sự ấm áp
- Oa, đẹp quá…….có cả hình trái tim nè < Nghi ngờ> Đẹp thế này sao nỡ ăn được chứ
- ………………_ Nhìn Shinichi, Ran bật cười
- Cậu cười rồi kìa, cậu cười rất đẹp nên hãy mỉm cười thật nhiều nhé.
- Cậu cũng đừng…….lạnh lùng như băng nữa……cứ ấm áp như thế này này.
- ………………..
- ………………………
- Ran, từ đầu gặp cậu, tớ chỉ muốn *trả thù* cái vụ lần trước tớ hỏi mà cậu không trả lời.
- Tại tớ giận cậu….giận cậu là người Nhật mà không nhận ra đồng hương, cứ đi nói mấy câu tiếng anh……
- Nhưng…….tớ đã bắt đầu thích cậu rồi, Ran ạ… Cậu còn nhớ ngày chúng ta đi câu cá cùng nhau không….hôm ấy tớ đã phải nghe một loạt thuyết trình của cậu về việc câu cá đúng cách, nhưng cuối cùng tớ đã được ăn những con cá tươi ngon. Cả hôm đi đá bóng nữa, là tớ cố tình sút bóng về phía cậu…để được nhìn cảnh tượng cậu giận giữ…. Cậu có thể cho phép tớ thích cậu không?
- Ai nói tớ không thích cậu chứ hả? Nghe kĩ đây: Tớ cũng rất thích cậu. Tớ biết cậu là một thám tử, người nổi tiếng như cậu sao tớ lại không biết chứ. Nhưng tớ lại muốn dạy cậu một bài học để cậu từ bỏ những thói kênh kiệu đi. Nhưng thời gian,….thời gian đã khiến tớ hiểu cậu tốt bụng và hào hiệp hơn nhiều cái vỏ bọc ấy. Tớ thích cậu…
Nghe câu nói từ chính miệng Ran, Shinichi nhẩy cẫng lên như một đứa trẻ con. “ Thành công rồi…..cuối cùng cũng chinh phục được cậu….cô nàng ương bướng ạ”
Vài hôm sau, Ran được xuất viện. Cô cùng mọi người làm một bữa tiệc nhỏ. Mọi người cùng nhau nấu ăn, mùi thức ăn thơm phức tỏa khắp nơi. Ran chỉ cho mọi người cách làm những chiếc bánh chanh tuyệt ngon. Shiho trổ tài nấu những nồi súp làm cả lớp phải chảy nước miếng.
- Shinichi và Ran, hai cậu lên suối lấy nước về để pha trà đi. Nước suối pha thì trà mới thơm được _ Heiji cố gán ghép hai người họ lại với nhau
- Ừm_ Shinichi và Ran đồng thanh
Shinichi và Ran cùng nhau leo bộ ra suối. Trên đường, họ kể cho nhau những câu chuyện thật vui. Chẳng mấy chốc, con suối dài thơ mộng đã hiện ra trước mắt hai người. Ran lội xuống suối múc đầy hai chai nước và đứng thẫn thờ ngắm nhìn dòng suối. Cả cô và Shinichi đều không để ý đến đôi dép đang trôi đi giữa dòng nước suối hiền hòa….
- Ôi, dép trôi đi mất rồi. _ Ran cố lội ra nhưng đôi dép đã trôi quá xa.
- ……….
- Shinichi, chúng ta về thôi. Đành phải đi chân đất về vậy.
- Đường nhiều sỏi và sành vỡ thế kia mà cậu đi được à? Để tớ cõng cậu.
- Nhưng………
- Lên đi……..yên tâm không ngã đâu mà sợ.
- Ran ngồi trên lưng Shinichi. Phút chốc, Ran lo lắng hỏi:
- Tớ có nặng lắm không?
- Nặng lắm………
- Thôi để tớ xuống…._ Ran giận dỗi
- Ngồi yên nào….cõng người mình thích trên lưng sao mà không nặng cho được…….
Nghe Shinichi nói, trái tim Ran như được sưởi ấm, cô khẽ khép vòng tay lại, ôm lấy Shinichi.
- Mọi người ra đây mà xem bộ dạng Shinichi và Ran này…..cứ như cặp tình nhân trong phim Hàn ý
- Ran bị tuột dép………._ Shinichi thanh minh.
- Có ai ép cung đâu mà mặt đỏ ửng thế kia hả chàng và nàng _ Tiếng Heiji lại chí chóe bên tai
- Thôi mọi người vào ăn cơm đi, thức ăn nấu xong xuôi cả rồi_ Haibara giải vây cho cặp đôi đang cuống cuồng ngượng chín mặt
Cả lớp lại cùng nhau ăn uống vui vẻ. Thực sự thời gian mà Ran gắn bó với lớp không lâu lắm. Nhưng đối với cô, thời gian đó đủ để cô cảm nhận về mọi người. Mỗi thành viên trong lớp đều có những tính cách khác nhau, cho cô một tình cảm riêng nhưng tất cả đều tốt bụng, chan hòa và giúp đỡ cô rất nhiều. Cô không muốn xa bố mẹ nhưng càng không muốn xa họ. Những sinh viên vui tính!!
- Cả bọn ơi, sắp tới đại hội thể thao của trường rồi. Lớp mình phải có chuẩn bị gì đi chứ?_ Chàng Hakuba hùng hổ
- Nhiều môn lắm. Shinichi- người giỏi toàn diện các môn thể thao, cậu dự tính thi môn gì đây?
- Lại đá bóng chứ gì? _ Heiji nói chắc như đinh đóng cột
- Năm nay không thi đá bóng nữa, chỉ thi hai môn quần vợt, bóng rổ
- Tớ thích quần vợt _ Ran nói
- Tớ cũng sẽ luyện tập quần vợt, mọi năm tớ cũng thi môn thể thao này _ Shiho nói
- Tớ năm nay thôi không thi đấu nữa _ Shinichi tuyên bố
- Đó là một mất mát lớn đấy? _ Cả bọn thốt lên
- Tớ sẽ là HLV của đội quần vợt. Ok chứ? _ Shinichi đính chính lại lời nói của mình
- Okkkkkkkk
Từ hôm đó, ngày nào lớp cũng ở lại để luyện tập thể thao. Trong thời gian đó, Shinichi chính là người thầy tận tình chỉ bảo cho hai cô nàng xinh đẹp. Mới vài hôm, tay nghề của họ đã tiến bộ lên vượt bậc. Hôm nay, hai người họ sẽ thi đấu thử. Cả hai bắt đầu trận đấu. Hai bên giao bóng vô cùng quyết liệt. Nhả bóng, ăn điểm từng chút một. Hai người dường như là ngang tài ngang sức, không phân biệt được bên nào giỏi hơn. Bỗng, đang chơi, Shiho thốt lên
- Đau quá
Ran và Shinichi hốt hoảng chạy về phía của Shiho. Cô ấy bị chật chân do ban nãy nhảy lên đỡ bóng và ngã xuống. Chân bị chày xước rất nhiều. Ran vội vàng lấy dụng cụ ý tế băng cẩn thận cho Shiho.
- Shinichi, cậu cõng Shiho về nhé!
- Còn cậu, trời tối rồi, nguy hiểm lắm.
- Tớ tự lo được mà _ Nói rồi Ran nhấc Shiho dậy lên lưng của Shinichi.
- Ran cậu cẩn thận nhé _ Shinichi quay lại nhắc nhở rồi cõng Shiho về nhà
========= ----------------- ============== ------------------- =============== -----------------
- Shinichi, tớ có nặng lắm không hả? Có lẽ tớ tự đi được_ Shiho thều thào
- Không? Cậu không nặng?
- Hóa ra là thế. Tớ đã xác định xong rồi. Ran nặng vì cậu ta là cả thế giới của cậu. Còn mình…chẳng là gì trong tim cậu đúng không?
- Shiho……không như cậu nghĩ đâu………._ Shinichi có vẻ căng thẳng
- Hôm ý tớ cũng đi lên suối, chỉ tình cờ nghe được thôi chứ tớ không cố ý
- Shi…….ho……à……..
- Không sao, tình cảm con người mà, ai ép buộc được chứ. Tớ không sao hết.
- Tớ xin lỗi
- Xin lỗi gì chứ, có taxi kìa, cho tớ xuống đi. Cậu để Ran về một mình nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Tớ ổn mà. TAXI – Shiho gọi lớn
- Shiho à, vậy gặp lại cậu sau nhé!
- Ừ………
Shiho để Shinichi đi, bởi cô muốn trái tim mình hoàn toàn được giải thoát? Đó cũng chỉ là một phần, còn lại cô cũng muốn Ran được về nhà an toàn. Mấy tháng tiếp xúc với Ran thôi nhưng cả hai đã thân thiết với nhau và coi nhau như là chị em. Shiho muốn đứa em gái của mình phải thật hạnh phúc. Cô thật cao thượng, mặc dù bây giờ chân cô đang đau buốt. Tim cô cũng đau vì vừa đánh mất tình yêu đơn phương mà cô danh tặng cho Shinichi mấy năm qua. Cô biết, để cho người mình yêu được hạnh phúc cũng là một cách yêu. Vậy nên cô đành chọn cách chúc phúc cho ShinRan. Cô sẽ không phải dằn vặt mình nữa? Sẽ không phải đơn phương nữa? Lúc này, tự nhiên cô nghĩ đến anh chàng Hakuba si tình đã tỏ tình với cô mấy lần. Mấy ngày qua, anh đã lấp đầy khoảng trống của Shinichi. Làm cô cười nhiều và quên đi những hình ảnh của người con trai ấy. Có lẽ hạnh phúc không chỉ là được bên cạnh người mình yêu mà còn là có người mà thực sự yêu mình.
Shinichi chạy một mạch quay lại để tìm Ran. Nhìn quanh dòng người, anh thấy một cô gái trẻ đang bị bọn lưu manh đùa giỡn. Shinichi bực mình và tiến lại gần ngăn cản. Một cuộc ẩu đả giữa Shinichi và bọn lưu manh đã diễn ra. Shinichi đưa mình ra tránh cho Ran những cú đấm lớn, trong khi cô sợ hãi chỉ biết hét lên giữa dòng người. Thấy người kéo đến đông, bọn chúng mới rút đi.
- Cậu có sao không?
- Tớ không sao hết nhưng nhìn cậu kìa, bị thương quá trời luôn. Về nhà tớ đi, tớ băng bó lại cho_ Ran hốt hoảng, đôi mắt rưng rưng.
· Tại căn phòng của Ran:
- Shinichi, cậu đợi ở đây nhé! Mình xuống lấy thuốc.
- Ừ………
Ran đi khỏi, Shinichi ngắm nhìn căn phòng nhỏ bé của Ran, nó được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp. Bỗng mắt cậu dừng lại bởi cuốn sổ tay đang ghi dở nằm ngay trên bàn. Cậu tò mò giở từng trang ra đọc:
“ ………………………………………………………
………………………………….Hôm nay nhận được món quà của Shinichi mình rất vui. Rất tò mò không biết trong đó có gì? Nhưng mình đã trả lại bởi mình vẫn không thể quên được mối tình đầu tiên. Có lẽ mình chưa thể chấp nhận được thêm tình cảm nào lúc này …………’’
“ ………..Mới đầu mình tưởng cậu ta lạnh lùng nhưng tiếp xúc với cậu mình mới thấy cậu ấy cũng giàu tình cảm. Ăn kem với cậu rất vui, ngồi sau xe cậu, rất thú vị thoải mái. Nhiều lúc cậu ta còn cố tình phóng nhanh để được mình ôm nữa. Cùng cậu ấy đi dạo phố và cùng nhau đến cô nhi thăm những đứa trẻ dễ thương……...”
“………Mình thật bàng hoàng khi nhận ra Shiho rất thích Shinichi…….có lẽ mình lên chúc phúc cho họ……….. nhưng mình thấy Hakuba thật sự quan tâm đến Shiho……..chẳng biết phải làm sao nữa?.............”
“ ……….Sắp đến ngày sinh nhật mình rồi…….chắc năm nay sinh nhật buồn lắm đây……….không được ở bên bama nữa…….. Mình cũng không cho các bạn biết ngày sinh nhật của mình. Thôi thì năm nay đón sinh nhật một mình ....”
Đọc những dòng tâm sự của Ran, Shinichi không khỏi bàng hoàng, trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng.
* Buổi tối trước hôm sinh nhật Ran, Shinichi nhắn tin cho Ran:
“- Ran, mai đến nhà mình có việc muốn nhờ cậu, nhớ mặc một bộ quần áo đẹp nhất nhá!!!”
“- Đến nhờ việc làm sao mà phải mặc diện?”
“-Tớ thích thế, ha?”
Hôm sau, Ran đứng ngắm vuốt mãi trong gương suốt cả buổi sáng. Cuối cùng cô cũng chọn cho mình được một bộ đầm đẹp, rất bắt mắt. Cô đến nhà Shinichi và thật bất ngờ:
- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you_ Cả lớp đồng thanh hát.
- Oa, cảm ơn các cậu nhiều _ Ran bật khóc.
- Bánh sinh nhật của cậu đấy, do Shiho và Shinichi làm cả đêm hôm qua đấy
- Ran, ước gì đi?
- Ừ_ Ran đưa tay lên ngực, nhắm mắt lại cô ước “ Ước gì tôi sẽ mãi mãi được bên các bạn, sẽ mãi mãi được sống trong giây phút hạnh phúc này”
- R…….a………n………
- BA……MẸ………_ Ran sung sướng chạy ra ôm ba mẹ vào lòng.
- Chúc mừng sinh nhật con gái
- Con cảm ơn, sao ba mẹ lại ở đây?
- Làm sao mà ba mẹ có thể không đến dự sinh nhật con được chứ? Nhóc Shinichi này báo với ba mẹ sẽ làm con bất ngờ
- Mọi người thật là………..nhưng dù sao con cũng rất vui…….
Hôm ấy, mọi người chơi đùa vui vẻ, hát hò ầm ĩ cả lên. Bánh kem được ném tùm lum cả.
- Sao Shiho cứ bám rít Hakuba thế kia? _ Heiji soi mói
- Tớ đã cưa đổ cô nàng rồi. Haha_ Hakuba hạnh phúc kể
Mọi người lại cùng nhau cười giòn tan. Sau bữa tiệc, mọi người ra về nhưng ai nấy đều tiếc nuối vì không níu kéo được thêm thời gian để sống tiếp trong những phút giây vui vẻ, thoải mái ấy.
- Shinichi, sao cậu biết ba tớ, sao cậu biết ngày sinh của tớ?
- Bí mật < Nói ra xem, nói ra là xem trộm nhật kí xem không biết sẽ bị Ran xử sao đây?>
- ……………………
- Nhưng Ran này.
- Hả?
- Tớ là người thứ mấy mà cậu yêu? Có phải là mối tình đầu không?
- Không biết nữa, nhưng hồi 7 tuổi tớ đã có những phút giây vui vẻ bên một cậu nhóc bằng tuổi. tớ cứ đinh ninh nghĩ nó là mối tình đầu. Từ đó tớ luôn muốn gặp lại cậu ấy.
- Ran này, tớ biết mối tình đầu ấy của cậu là ai đấy? Nhưng tớ hỏi nhé, nếu như người ấy xuất hiện. Giữa tớ và cậu ấy cậu thích ai hơn?
- Cậu đừng hỏi những câu như vậy nữa được không? Bởi trái tim tớ đã cảm nắng cậu rồi.
- Yessssssssssssssss
- Nhưng sao cậu hỏi thế? Cậu không sợ sẽ mất tớ sao?
- Tớ không sợ, bởi mối tình đầu ấy là người đang ở trước mặt cậu đây.
- S…Shi….ni………chi………..
Đúng vậy, cách đây 15 năm, tại chiếc cầu bên hồ. Thiên thần Ran theo cha đi phá một vụ án. Ông Mori mải mê phá án mà để lại Ran phía sau buồn chán. Có một cậu bé tầm tuổi cô đã đến bên nói chuyện và an ủi cô:
- Cậu sao thế?
- Ba tớ mải phá án, không lo cho tớ…….
- Chắc cậu ghét nghề thám tử nhỉ?
- Không, tớ thích, tớ rất thích, bởi có những người như ba thì tội phạm mới không ở ngoài vòng pháp luật nữa. Bọn chúng sẽ không còn tự do gây án nữa
- ………………
- …………………….
Những lời nói của Ran đã khiến cho nhận thức của cậu rộng thêm và yêu quý nghề thám tử hơn. Đúng 15 năm sau, nước Nhật đã có thêm một vị thám tử tài bà như Shinichi. Và Ran lại được gặp lại mối tình đầu của mình. Sống hạnh phúc bên cậu ấy. FOREVER!!!
- Happy Ending-
P/s: Là vì one-short lên có vẻ diễn biến hơi nhanh. Fic này là ShinRan lên mình không cho nhiều tình tiết Hakuba và Haibara được. Mong mọi người thông cảm!!!
@ Zun: Chúc Zun sinh nhật vui vẻ mặc dù lời chúc có vẻ không đúng ngày.