Giấc mơ nối tiếp giấc mơ, sau năm tháng nằm hôn mê trên gi.ường bệnh cuối cùng Hương cũng tỉnh lại. Chỉ một cú ngã, tính mạnh của Hương giống như sợi chỉ treo mành chuông.
Người con trai trong giấc mơ của Hương là người mà Hương thương thầm, trộm nhớ từ lâu nhưng anh ta không thích Hương, trong mắt anh ta Hương là một con cóc xấu xí và là một kẻ đáng ghét.
Hương biết cả đời này hắn sẽ không bao giờ chú ý đến mình, không bao giờ yêu mình và thích mình nhưng có hề gì vì từ nay trái tim Hương cũng đóng băng lại rồi. Trải qua chuyện sống chết vừa rồi, Hương đã biết quý trọng sinh mạng của mình hơn.
Năm tháng qua, Hương đã có được một giấc mơ đẹp và ngọt ngào, đối với Hương mà nói như thế cũng là đã thỏa mãn, như thế cũng là đã thỏa nguyện ước mơ của mình. Hương không còn hy vọng gì nữa.
Hai giọt lệ lăn dài trên má, trái tim Hương vỡ tan, lòng Hương buồn mênh mang. Hương không muốn tỉnh lại, không muốn rời xa giấc mơ của mình, không muốn sống dưới thân phận là một con cóc ghẻ nhưng Hương không thể chết, không thể ra đi, và không thể lên thiên đường. Chúa Trời không muốn Hương chết, người muốn Hương phải sống tiếp và tiếp tục hoàn thành xong đường đời của mình.
Năm đầu ngón tay Hương động đậy, từ từ Hương khó nhọc mở mắt ra. Ánh sáng lung linh của căn phòng khiến Hương lóa mắt, sau năm tháng sống trong bóng tối cuối cùng Hương đã nhìn thấy ánh sáng của mặt Trời.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, Hương đã làm quen được với khung cảnh xung quanh căn phòng. Hương thấy mình đang nằm trong một căn phòng được bao phủ toàn màu trắng, tấm rèm cửa đang lay động trong gió. Ngoài cửa sổ, Hương thấy có màu xanh của lá, màu xanh của da Trời. Hương đã trở về nhân gian.
Mùi thuốc sát trùng, cơ thể bị cắm đầy dây, Hương thấy th.ân thể mình chẳng khác gì đã chết. Hương từng mong mình chết, mong mình mãi ra đi, mong mình mãi mãi không tỉnh lại nhưng xem ra Hương đã nằm quá lâu rồi, đã đến lúc Hương rời khỏi giấc mơ ngọt ngào và đắm say của mình.
Một ngón tay của Hương nhấc lên, hai ngón, ba ngón cuối cùng Hương khó nhọc dơ cả bàn tay lên. Tay chân Hương tê cứng, Hương không có cảm giác gì với cơ thể cứng đơ.
Khó nhọc, thở đứt quãng, Hương gập tay lại. Gỡ bỏ túi thở ô xy trên miệng. Hương gắng gượng tháo bỏ từng sợi dây cắm vào tay.
Từ từ, chậm chạp và mệt mỏi, Hương cố gắng ngồi dậy. Chân Hương không thể co gập, không thể bước đi. Hương rơi lệ. Hương khóc không thành tiếng. Cổ họng Hương khô khốc. Nắm tháng không hoạt động, không đi lại nên tạm thời Hương có cảm giác đôi chân của mình đã bị tàn phế.
Dùng tay nhấc từng chân xuống sàn nhàn lạnh giá. Hương run rẩy, loạng choạng cố đứng lên. Chỉ bước được một bước chân. Đầu gối Hương không ngừng run, chân Hương quá yếu, chúng không chịu đựng được sức nặng của cơ thể. Hương ngã quỵ xuống sàn nhà.
Hương bất lực trước cơ thể mỏng manh và yếu đuối của mình. Không chịu đầu hàng số phận, Hương quyết tâm mình phải cố gắng tập đi, cố gắng lấy lại sức khỏe đã mất.
Chống hai tay xuống sàn nhà. Bấu vào thành gi.ường bệnh. Hương lại đứng lên. Năm đầu ngón chân Hương bấm chặt xuống sàn nhà như sợ ngã. Hương loạng choạng bước đi. Hương ngã chúi người xuống đất. Cứ như thế, Hương mất hai tiếng mới đi lại được bình thường.
Lau mồ hôi trán, nở một cụ cười nhạt thếch. Hương đã chiến thắng được nỗi sợ hãi trong lòng.
Sau năm tháng, Hương hầu như quên mất diện mạo của mình. Hương không biết khuôn mặt xấu xí và xuẩn ngốc ngày xưa có còn không hay là đã biến thành một khuôn mặt khác rồi.
Mở cửa phòng vệ sinh, Hương rửa mặt mũi. Ngẩng đầu nhìn chiếc gương trước mặt, vuốt tóc cho thẳng. Hương bắt đầu nhìn hình bóng phản chiếu của mình.
Trong gương, Hương nhìn thấy một cô gái có một khuôn mặt thon nhỏ, gầy mòn, cô gái có nước da trắng và mịn màng, đôi mắt đen láy lúc nào cũng long lanh lệ và phảng phất buồn. Đôi môi khô nhạt có màu cánh sen. Chiếc mũi nhỏ xinh. Hương đứng lặng nhìn hình ảnh của mình.
Cúi xuống nhìn bộ quần áo bệnh nhân mà mình đang mặc trên người. Hương thấy mình quá gầy. Bộ quần áo này quá rộng so với th.ân thể mảnh mai và yếu đuối của Hương.
Hương thở dài, Hương đã có được hình dáng như Hương hằng ao ước nhưng Hương chẳng thể nào vui nổi. Lòng Hương đã chết, cảm xúc không còn. Hương còn sống nhưng cũng giống như một người chỉ có xác mà không có linh hồn.
Nhìn hình bóng mình trong gương, Hương hình dung ra một cô gái đã chết, cô gái còn có quá nhiều oan khuất và có quá nhiều nỗi đau nên không thể nào siêu thoát.
Vốc nước trong lòng bàn tay, Hương rửa lại mặt, dùng lược chải tóc, cột tóc phía sau gáy. Hương muốn rời khỏi bệnh viện.
Quan sát căn phòng bệnh mình đã nằm suốt năm tháng quá. Đôi mắt Hương long lệ. Hương cảm thấy cô đơn, cảm thấy tủi phận, cảm thấy mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Sao không có ai đến thăm Hương thế này ? Chẳng lẽ trong mắt họ, Hương đã hoàn toàn là một phế nhân, hoàn toàn là một người đã chết ?
Từng giọt nướt mắt lăn dài xuống má, giọt nước mắt trong veo, ánh nắng phản chiếu vào làm cho người ta có cảm giác giọt nước mắt của Hương tinh khiết như dòng suối đã được gột rửa sạch bụi trần. Hương đang muốn rửa trôi hết những đau khổ và uất ức đã tích tụ bao nhiêu ngày qua.
Nhắm mắt lại, căn phòng bệnh cho Hương cảm giác đau nhói vào tim. Vì nó, Hương đã mất năm tháng trong cuộc đời sống trong bóng tối, vì nó, Hương đã hiểu ra được nhiều điều. Từ nay Hương sẽ thay đổi, Hương không muốn biến mình thành một con ngốc nữa. Hương sẽ làm lại cuộc đời.
Không có quần áo để thay, Hương đành lấy một bộ quần áo bệnh nhân sạch trên kệ tủ. Sau khi thay xong, Hương loạng choạng rời khỏi phòng bệnh.
Đi dọc hành lang bệnh viện, Hương thấy mình đã quay về với sự sống. Những tiếng nói léo nhéo với đủ mọi giọng điệu, sắc thái biểu cảm dội vào tai Hương, gió làm bay mái tóc và bộ quần áo bệnh nhân Hương đang mặc trên người. Hương hít lấy không khí trong lành thoáng mát của trời đất. Lồng ngực Hương được giải phóng, khí lực tràn về.
Chân đều bước, Hương rời khỏi bệnh viện. Đi lang thang trên vỉa hè. Hương nghĩ hết chuyện nọ, đến chuyện kia. Quỷ môn quan không chào đón Hương, Hương phải quay về với trần gian, quay về với cuộc sống khổ đau của mình.
Hương đi và đi, Hương không tính toán gì cả, cũng không biết mình sẽ đi về đâu. Hương chỉ muốn đi để giải phóng hết những chất độc tích tụ trong người. Năm tháng không hoạt động, không làm gì nên tay chân Hương yếu ớt.
Mắt Hương mờ nhạt nhìn cảnh vật xung quanh, đầu Hương trống rỗng. Hương ngây người như một con ngốc, trông Hương đi dạo trên vỉa vè với bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người giống hệt một người điên vừa mới chạy trốn khỏi trại tâm thần.
Bầu trời đã chuyển sang mùa thu, những chiếc lá vàng rơi rụng đầy xuống đường. Bàn chân Hương giẵm lên những chiếc lá khô nghe lạo xạo.
Hương yêu mùa thu, yêu màu vàng của lá và của hoa. Mùa thu mang lại cảm giác buồn phiền và trống trải cho Hương.
Thấy đường đã bớt xe hơn, Hương băng sang đường, Hương đi không nhanh cũng không vội. Những bước chân yếu ớt loạng choạng làm Hương khó nhọc để cố gắng thoát ra khỏi con đường đầy xe cộ thế này.
Khi đèn chuyển sang màu xanh, từng chiếc xe rời khỏi vạch trắng kẻ đường. Họ vùn vùn phóng qua Hương. Hương cảm giác tê lạnh và hốt hoảng, đầu Hương choáng váng vì đau, mắt Hương tối xầm. Hương đang mất dần đi ý thức và mất dần đi khả năng quan sát.
Hương thấy mình đang rơi xuống một cái hố sâu đen ngòm, linh hồn Hương đang thét gọi và rời xa khỏi thể xác. Hương thấy mình càng ngày càng lạc lối. Hương muốn khụy ngã.
Một chiếc xe ô tô lao nhanh về phía Hương. Nếu bình thường còn tỉnh táo và còn sức khỏe, Hương sẽ dừng lại và chờ cho chiếc xe ô tô kia đi qua nhưng lúc này Hương đã mất dần đi cảm giác, Hương không còn phân biệt được đâu là đâu, không còn biết nguy hiểm đang đến gần mình. Hương cứ thế bước đi.
_Két !
Chiếc xe phanh gấp, bánh xe cọ sát mạnh vào nền xi măng tạo nên những âm thanh nghe chói tai và rùng rợn.
Âm thanh đó khiến Hương giật mình, Hương ngơ ngác ngước mắt nhìn chiếc xe ô tô dừng trước mũi chân mình. Người Hương lạnh toát, Hương quá sợ hãi.
Hương không tránh đường cho chiếc xe ô tô đi mà ngược lại Hương chỉ biết đứng im, mặt mày tái nhợt, cơ thể mềm nhũn. Hương sắp ngất vì quá sợ.
Tài xế xe hầm hầm mở cửa. Anh ta quát.
_Cô có mắt không hả ? Sao cô dám qua đường khi đèn đã chuyển sang màu xanh thế kia ?
Hương không trả lời anh ta. Mắt Hương nhìn dán chặt vào đầu xe ô tô. Hương nhìn như bị thôi miên. Hình như đầu xe ô tô có thứ gì đó quyến rũ lắm nên Hương không thể dứt ra được.
Anh ta thấy Hương không chịu rời đi, cũng không chịu mở lời xin lỗi. Anh ta hung hăng tiến đến gần Hương.
_Tôi nói gì cô có nghe không hả ? Còn không mau đi đi !
Một giọng trầm ấm và oai nghiêm vang lên.
_Phúc ! Đừng làm cô ấy sợ !
Nghe giọng của người đàn ông lạ. Tài xế xe liền hạ ngay giọng xuống.
_Vâng. Thưa anh !
Người đàn ông lạ mở cửa xe ô tô rồi bước ra. Anh ta tiến đến gần Hương. Ngắm nhìn Hương từ đầu xuống chân, ánh mắt anh ta lóe lên những tia sáng kì dị. Chắc anh ta thấy Hương là một cô gái kì quái, dáng điều ngơ ngẩn như một con ngố, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người càng khiến Hương trông kì lạ hơn.
_Cô không sao chứ ?
Hương giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Hương đứng im bất động, nước mắt trên mi rơi xuống. Hương không nói gì với anh ta cả. Hương chỉ biết khóc và khóc thôi.
Anh ta lặng thinh nhìn Hương. Trông Hương lúc này giống như một con chó con bị bỏ rơi và lạc đường nên mới nhìn anh ta bằng ánh mắt cầu xin và tội nghiệp như thế. Tự nhiên anh ta thấy động lòng thương xót.
Hương lả dần, người Hương ngã về phía sau. Hương nghĩ rằng mình đang rơi xuống một vực thẳm không đáy. Hương nở một nụ cười mãn nguyện vì cuối cùng Hương cũng có thể chết, cũng có thể ra đi.
Một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ ôm lấy lưng Hương. Cơ thể Hương nhẹ bỗng, anh ta vội bế lấy Hương.
Đầu Hương dựa vào ngực anh ta, hai dòng lệ trên má chảy dài. Khuôn mặt tái nhợt không có sức sống, cơ thể Hương không ngừng run rẩy. Hương quá yếu ớt, quá mệt mỏi.Hương cần ngủ, cần lấy lại tinh thần và sức khỏe của mình.
Anh ta lay gọi Hương.
_Này cô !
Mặc dù có nghe tiếng của anh ta nhưng Hương không làm sao mở miệng để trả lời anh ta. Miệng Hương khô đắng, lời nói bị nghẹt trong cổ họng. Hương chỉ có thể nghe mà không thể nói gì.
Anh ta bất nhẫn nhìn Hương. Không thể bỏ mặc một cô gái ốm yếu và không có sức để đi ở ngoài đường. Anh ta đành bế Hương lên xe ô tô của mình.
Tài xế xe kinh ngạc nhìn sếp. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy sếp chịu quan tâm đến một cô gái xa lạ không quen biết.
Ôm Hương trong lòng. Anh ta giục tài xế.
_Mau đi thôi !
Nhìn Hương một cái. Tài xế xe hỏi.
_Thưa anh ! Chúng ta đi đâu đây ? Anh có muốn em lái xe đến bệnh viện không ?
Anh ta nhìn Hương đang nằm yên trong lòng mình. Anh ta lắc đầu bảo.
_Không cần ! Cậu lái xe đưa tôi về nhà.
Miệng anh ta há hốc, mắt mở to vì kinh ngạc. Không hiểu sếp định làm gì mà bảo mình đưa cô gái kia về nhà riêng ?
Mặc dù còn nhiều thắc mắc như thế nhưng anh ta không dám làm trái lệnh sếp hay dám ho he hỏi gì. Anh ta không muốn bị sếp mắng và nổi giận vì dám xen vào chuyện cá nhân của sếp.