Có còn vương nắng để gió đi tìm

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855


Cô là một cô gái đa sầu đa cảm. Ở tuổi 19 đầy mơ mộng, cô hay tưởng tượng ra những viễn cảnh yêu đương đầy hạnh phúc.


Tay mân mê ly cà phê chiều muộn, cô hướng ánh nhìn xa xăm, để nỗi lòng cô được gió mang đi đến một nơi nào vô định, để tất cả những đau đớn đè nén trong lòng cô vỡ tan ra…
Cô đang nghĩ về anh - về tình yêu đầu đời đã thuộc về một thuở nào xa lắm…
“Giống như kẻ ngốc, sao anh không hiểu?
Giống như kẻ ngốc, sao anh lại để em ra đi”
Cô là một cô gái đa sầu đa cảm, cô thích sự lãng mạn. Ở cái tuổi 19 đầy mơ mộng, cô hay tưởng tượng ra những viễn cảnh yêu đương đầy hạnh phúc, giống như trong phim Hàn, giống như cuộc đời những cô gái được yêu mãnh liệt nhất. Cô khao khát đến cháy bỏng một tình yêu thơ mộng, những buổi chiều tay trong tay đi dạo trên con đường thơm mùi hoa gió, sẽ có người vén những vạt tóc cô bồng bềnh gió giỡn, sẽ có người hôn nhẹ lên trán cô những khi cô buồn, hát cho cô nghe những lúc cô mệt mỏi, sẽ có người gảy đàn khúc nhạc cô thích, và tặng cho cô một bông hồng trắng - loài hoa cô yêu thích mỗi sớm tinh mơ… Điều cô cần hơn là những tin nhắn chan chứa yêu thương, những tin nhắn cho cô cảm giác mong chờ đến ngộp thở vì hạnh phúc…
degio.jpg
Nhưng anh không làm được như vậy…
Anh khô khan và dường như có phần ngốc dại trong chuyện tình cảm! Anh là dân kĩ thuật, anh đã đi làm và bận rộn với công việc của mình. Anh - một kĩ sư tài năng được bạn bè mến mộ, được đồng nghiệp ngợi ca là một bác sĩ thạo nghề với các thiết bị máy móc dù là khó chữa nhất! Thế nhưng anh không thể tự chữa bệnh cho mình! Anh không thể thay đổi, không thể làm người yêu lý tưởng cho cô… Anh không có đủ thời gian cho cô những buổi chiều tay trong tay dạo phố, cũng không có nhiều thời gian bên cô để hát cho cô nghe những khi cô buồn, bờ vai anh quá mệt mỏi vì áp lực công việc chồng chất đã không thể làm điểm tựa cho cô khi cô yếu đuối. Anh cũng chẳng là người con trai đủ lãng mạn để nhớ được tên loài hoa cô thích, và tất nhiên anh cho rằng chỉ những kẻ ấu trĩ, nhu nhược mới cần dùng đến đàn hoa để làm người yêu vui vẻ. Anh có nhắn tin cho cô đấy chứ, nhưng anh lại không biết cô cần nhiều hơn là những câu hỏi chỉ liên quan đến học tập và chuyện thường ngày.
Anh yêu cô, cô biết chứ! Và cô cũng yêu anh thật nhiều, hay ít nhất là đã từng như thế…
Giống những cô gái mới lớn trong tình yêu, cô dễ bị tổn thương sâu sắc. Việc học hành, thi cử, một vài mối quan hệ bạn bè cũng đủ khiến cô cảm thấy mình bận rộn. Cô mệt mỏi đâu kém gì anh? Nhưng cô vẫn muốn được yêu, muốn được cùng người yêu tận hưởng giây phút hạnh phúc lứa đôi nhiều hơn là chỉ trao đổi những cảm xúc qua tin nhắn, cô còn muốn được ở bên anh, được kể cho anh nghe những khó khăn trong cuộc sống, được nũng nịu trong vòng tay anh, được có cái cảm giác che chở từ vòng tay ấm áp nơi anh. Và cả những lời thì thầm ngọt ngào của anh bên tai. Cô còn muốn được nghe anh chia sẻ những vất vả nơi anh, những ức chế, những stress của công việc, về gia đình anh, bạn bè anh, tất cả… tất cả những gì thuộc về cuộc sống của anh cô đều muốn được biết, được anh chia sẻ. Chỉ như thế thôi, cô đã thấy hạnh phúc! Ừ thì cô ích kỉ, ừ thì cô nhỏ mọn, nhưng cô cũng muốn lắm chứ cảm giác mà theo cô mới thực sự thuộc về tình yêu.
612.jpg

Anh vô tâm, những cảm xúc trong cô anh chẳng thể đong đếm được hết. Anh tự trói mình với công việc, sự bận rộn dường như khiến anh cho phép mình quyền cần được thông cảm. Anh cũng không đủ tinh tế để nhận ra một tâm hồn khao khát yêu thương từ trái tim người con gái anh yêu. Anh luôn nghĩ cô trẻ con và trẻ con thì chỉ cần chiều chuộng là đủ. Anh tặng cô những thứ anh cho là cô sẽ thích, quan tâm đến tương lai của cô bằng cách nhắn tin hỏi han kết quả học tập thường xuyên. Anh đâu biết được rằng con đường tình yêu không hề đơn giản đến vậy.
Và vì thế mà anh để lạc mất cô.

Em muốn được anh hiểu, hiểu anh, và yêu anh
Em muốn có được tình yêu anh ngọt ngào chan chứa
Em muốn yên bình trong hơi thở ấm của anh
Từng chút… từng chút…
Em sẽ tan ra và mềm vụn với niềm hạnh phúc vô bờ…
Nhưng anh cứ xa dần… xa dần… rồi xa em mãi mãi

“ Nếu mình chia tay…
Đó là 1 buổi chiều đầu thu tan tác, sầu muộn, hay tại bởi một cặp tình nhân nói lời chia đôi với mối tình đầu đã không được trọn vẹn.
Anh ngỡ ngàng, anh thực sự không hiểu được lý do.
“Em đang đùa đấy à?”
Cô cười không đáp và bước tiếp về phía trước, trên con đường thơm mùi hoa sữa, trên những vạt lá thu úa vàng, trên nỗi đau cuộc tình đầu đang xé nát con tim còn ấm nóng tình yêu của cô, và trên cả tình anh, mà vết thương trong tim anh kia chính do cô để lại.
Dù sao đi nữa… cô vẫn yêu anh…
Anh đứng đó, anh không đủ can đảm để chạy theo níu tay cô lại, anh còn chưa tin được đâu là sự thật. Anh không hiểu cuộc tình yên ả của mình có chỗ sứt mẻ nào mà anh đã không nhận ra. Anh cứ đứng như vậy, 1 tiếng… 2 tiếng… cũng có thể lâu hơn, đầu óc anh như người mộng du, nó sắp vỡ tan rồi.
Trong làn gió thu mang mùi hương của sự thương tâm, sự đổ vỡ, sự tan tác đến tê lòng…
Trong thâm tâm con người đang yêu kia có nỗi đau mà lệ đầy dâng kín cũng không thể nào giải tỏa hết…
Anh đau, cô cũng đau. Nhưng biết sao được, anh đã không hiểu cô, anh đã không cho cô được tình yêu cô cần.
613.jpg

Anh nhấc điện thoại, bấm những con số mà anh đã quen đến từng nét viết, chỉ thấy đầu dây bên kia vọng lại những tiếng “Tút! Tút” thê lương! Sao mà xa lạ đến thế? Xót xa đến thế! Anh đã chờ cô trước cửa nhà gần như cả đêm hôm ấy, những hạt mưa mùa thu sao lạnh ngắt và tê tái, nó làm anh đau hơn, làm anh cảm thấy tủi thân và giống như con cún ngày hôm qua còn được chủ nhân ôm ấp, vuốt ve đầy yêu thương, nay đã bị vứt bỏ nơi đầu đường xó chợ. Anh thấy mình đáng thương, thấy bị tổn thương đến khôn cùng.
Anh tiếp tục gọi…
Cô tiếp tục tắt máy
Anh đến trường tìm cô
Cô tìm cách tránh mặt.
Lòng tự trọng của anh không cho phép anh bị bỏ rơi dễ dàng đến thế, nhưng cũng không cho phép anh tiếp tục đeo đuổi một mối tình đã bị ruồng bỏ.
1 tuần… 2 tuần…
Nỗi nhớ về cô cứ ngày một lớn, con tim anh đã không còn nghe lời lí trí. Anh lại đến tìm cô. Nhìn anh gầy rộc người đi, cô xót xa biết bao nhiêu, đau đớn biết bao nhiêu. Cô cứ để cho anh tựa vào vai cô mà khóc như thế. Người con trai của cô vốn lý trí như vậy mà giờ đang khóc nấc từng tiếng trên bờ vai cô như một đứa trẻ tội nghiệp. Cô thấy đau… Tất cả như lặng yên trong cơn mưa buồn chiều thu, lặng yên nghe tiếng nước mắt hòa lẫn với tiếng mưa và tiếng hai con tim đang rung lên vì thổn thức.
“Anh sẽ buông tay…”
Đó là điều cô mong muốn cho cuộc tình không hương vị của mình, nhưng sao cô nghe tim mình buốt đau đến thế, nước mắt thấm bờ môi cô mặn chát.
“Anh xin lỗi…”
“Vâng…”
“Anh không thể không trách em, nhưng anh hận bản thân mình hơn vì đã không thể khiến em hạnh phúc. Được rồi, anh sẽ buông tay.”
Cô nghẹn lời, không thốt lên được thành tiếng.
“Nhưng anh sẽ thay đổi, chỉ là lúc này thôi, chỉ là anh không muốn em phải mệt mỏi thêm nữa”.

“Anh sẽ lại được yêu em khi anh có thể trở thành người con trai đem đến hạnh phúc cho em chứ?”
Cô úp mặt vào hai tay thổn thức.
Cô nghe con tim mình gọi tình yêu đầu còn nồng ấm.
Cô nghe tình yêu anh còn đọng lại trong từng hơi thở của anh, trong từng cử chỉ của anh. Cô sẽ phải làm sao với ngày mai – khi mà cô đã thực sự đặt dấu chấm hết cho chuyện tình của hai người?
Nhưng cô muốn được yêu hơn là chỉ nghe câu yêu. Cô đòi hỏi ở tình yêu anh nhiều hơn thế. Cô không muốn trở lại với tình yêu nhiều thương tổn của ngày xưa. Cô vẫn yêu anh, cô chắc chắn vẫn còn yêu anh, nhưng cô lại sợ.
614jpg.jpg
“Nếu 5 năm nữa, em vẫn chưa tìm được người làm trái tim em được yêu chiều, hạnh phúc, em sẽ cho anh cơ hội chứ ?”
Vâng! Năm năm nữa, có thể ngắn hơn, có thể dài hơn, có thể trái tim cô không quên được anh, cũng có thể anh sẽ yêu người con gái khác chẳng còn là cô. Năm năm nữa, cô tin cô đã đủ chín chắn để con tim cô biết nó cần điều gì trong tình yêu. Cô hẳn sẽ đau nhiều lắm, nhưng thà đau đớn cô mang còn hơn để trái tim cô mãi mãi không tìm thấy hạnh phúc nơi tình yêu anh như thế.
Vâng, anh là gió mà, anh vốn vô tình với những xúc cảm nơi cô, anh vốn không biết con tim cô cần được anh yêu nhiều đến như thế nào. Đi đi anh... Sẽ chỉ còn mình cô với nỗi câm lặng của tình yêu đã mất, cô sẽ gom nhặt những nỗi nhớ về anh, chắp nối những mảnh vỡ trong tâm hồn khao khát yêu thương của chính cô.
Để rồi...
Biết đâu có một ngày, nắng sẽ xuất hiện để sưởi ấm trái tim cô đơn của cô, nắng sẽ cho cô những vạt sắc tươi mới, nắng sẽ cho cuộc đời cô những nhạc khúc rộn ràng.
Và cô... Cô sẽ đắm say trong hạnh phúc của tình yêu thực sự.
Nắng sẽ cho cô cảm giác yêu và được yêu.
Người ta bảo tình yêu thường làm ra những phép màu kì diệu. Những phép màu kì diệu ấy liệu có thể đến với tình yêu của cô?
Có thể không, khi gió một ngày kia đưa tình yêu hòa tan vào vạt nắng.
Có thể không, khi cô được một lần đưa tay ra giữ chặt lấy hạnh phúc trọn vẹn thuộc về mình. Chỉ mình cô...
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top