Cứ ngỡ là tình yêu

trangpham1990

Let it be
Thành viên thân thiết
Tham gia
12/6/2010
Bài viết
1.010
Vẫn là cậu nhìn tớ với ánh mắt ngày nào, nhưng tớ biết tớ mất cậu thật rồi, vì trong tim tớ chỉ còn nỗi đau và những kỷ niệm mà thôi.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bỗng nhiên tớ gặp lại cậu! Thời gian qua tớ cứ tưởng rằng mình đã quên được cậu. Nhưng, cậu biết không, khi chợt thấy cậu, dù thoáng qua, cậu nhìn tớ, lòng tớ đau.. một nỗi đau chôn dấu vội tìm về trong trái tim của tớ. Vẫn là cậu nhìn tớ với ánh mắt của ngày nào, nhưng tớ biết tớ mất cậu thật rồi, vì trong tim tớ chỉ còn nỗi đau và những kỷ niệm mà thôi. Tình yêu tớ dành cho cậu có lẽ đã chôn dấu thành ký ức trong cuộc đời của tớ. Một ký ức thật đẹp cậu nhỉ?

Không biết tớ bắt đầu nhớ cậu từ lúc nào nữa, và bao lâu rồi, mà cũng không phải vì tớ không nhớ, mà do con số mà tớ có thể đếm được không đủ để khắc ghi những thời gian mà tớ nhớ cậu, những tháng ngày tớ chờ cậu…. Nhưng có lẽ tớ chỉ nhớ được, tớ bắt đầu biết cậu từ lúc còn thơ, ngày hai buổi áo trắng đến trường, lúc đó tớ và cậu chỉ là “nhóc con”, thân nhau dù chúng mình không học chung một lớp. Chắc có lẽ vì mỗi ngày tớ và cậu cùng đi trên một con đường.

Và rồi từ xa lạ đến biết nhau, từ biết nhau đến thân cũng không xa cậu nhỉ? Những kỷ niệm cậu dành cho tớ thật vui lắm đấy. Ngày còn bé cậu là một cậu nhóc rất vui vẻ, “tinh quái” nhưng chất phát và chân thành. Tớ thích làm bạn với cậu cũng vì điều đó. Cậu luôn dành cho tớ những gì “ tốt nhất”, từ sự quan tâm, ân cần giúp đỡ, nhiệt tình khi cần. Tớ cứ nghĩ nó là những sự quan tâm bình thường nhưng tớ nào biết đâu cậu không nghĩ như vậy, cho đến ngày tớ nhận được những nét chữ vụng về trong lá thư cậu dành cho tớ, tớ mới hiểu ra rằng cậu không phải cậu nhóc.

Và có phải vì tớ vô tình nên cậu dần xa tớ. Nhưng cậu biết không khi tớ không nghe được những lời nói của cậu bên tai mỗi ngày, không thấy cậu đạp xe cùng tớ đến trường, tớ mới thấy mình nhớ cậu. Lúc ấy cậu chỉ là một nhóc, không điển trai, không học giỏi, không “hoa mỹ”, nhưng tớ vẫn nhớ nhóc như cậu, tớ nhớ tiếng cười của cậu, nhớ gương mặt cậu khi cậu kể chuyện cho tớ nghe, khi cố trêu cho tớ cười trong những lúc tớ buồn, giận. Và chỉ lúc ấy tớ mới nhận ra tớ nhớ cậu thật sự và tớ rất cần có cậu.

Cũng từ những ngày ấy tớ và cậu đã là một đôi bạn có nhau, chia sẻ cho nhau những gì tốt nhất trong học tập lẫn cuộc sống, phải không cậu? Thời gian lặng lẽ trôi qua tớ cũng không biết là từ cảm giác nhớ hóa thành thích cậu từ lúc nào nữa. Mà tớ biết nó đã tồn tại từ rất lâu, từ khi còn “giận hờn vu vơ” đến nay khi tớ đã ngồi trên giảng đường đại học thì những gì tớ giành cho cậu là chưa hề thay đổi…!

Có lẽ do bước ra đời quá sớm nên cậu cũng thay đổi theo cuộc sống. Cậu trở thành một người vững trãi hơn nhưng không còn là cậu nhóc hiền lành của tớ ngày nào. Cậu bắt đầu thay đổi, cậu bắt đầu biết chia sẻ trái tim mình cho người khác, cậu bắt đầu nói dói tớ. Khi tớ biết cậu không còn dành riêng cho tớ nữa, tớ đã “nhẹ nhàng” dừng lại và để cậu ra đi. Cậu vẫn hay gọi tớ là “mèo con” vì tớ hay khóc nhè phải không? Nhưng cậu biết không cái ngày tớ cất lên câu nói “tớ muốn dừng lại”, tớ đã không rơi nước mắt, mà ngược lại là cậu phải không? Tớ đã chôn những giọt nước mắt của mình cùng với cậu vào trái tim của tớ, tớ đã để cho cậu đến và đi trong cuộc đời tớ một cách thật êm đềm.

Thời gian xa cậu tớ đã trải qua vô vàn sóng gió, tớ đã thật sự vấp ngã cậu biết không? Những lúc đau đớn, buồn bã, tủi nhục đến mức tớ sắp ngã quỵ tớ vẫn nhớ cậu và chính vì nhớ cậu nên tớ cố vượt qua mọi sự khó khăn, cạm bẫy của cuộc đời để làm lại sau những vết thương lòng ấy. Dù tớ biết có những cái đã muộn mằn nhưng tớ vẫn sẽ vươn lên để sống tốt. Tớ vẫn mong một ngày cậu quay về bên tớ. Và tớ nghĩ ngày ấy tớ sẽ vỡ òa trong hạnh phúc.

Nhưng chính hôm nay, cái ngày tớ gặp lại cậu. Nó là ngày mà tớ biết mình cần gì sau bao nhiêu năm dài. Tớ đã gặp lại cậu – tình yêu của tớ, với ánh mắt thân quen. Thoáng qua thôi nhưng tớ vẫn biết là cậu. Tớ bất ngờ khi nghe cậu nói, sau bao năm trời im lặng.

Tớ từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc khi có được ngày này, nhưng khi nghe cậu nói cho cậu xin lỗi, và cậu mong tớ tha thứ để làm lại từ đầu, vì cậu nhận ra mất tớ là niềm ân hận nhất trong cuộc đời của cậu, cậu nhận ra vẫn rất “iu” tớ, thì tớ chẳng thấy niềm hạnh phúc vỡ òa đâu, mà chỉ thấy mình lạnh quá.

Không phải vì cái tiết trời se lạnh của giáng sinh đến gần, mà tớ thấy lạnh vì tình “iu” của cậu. Và tớ nhận ra mình vẫn nhớ cậu vì mình không quên được cậu nhưng không có nghĩa là mình có thể chấp nhận cậu quay về sau “một con số quá lớn” của thời gian trôi qua trong lặng lẽ.

Tớ cảm ơn cậu, không phải vì tình iu của cậu đã tìm về sau những năm dài lạc lối, mà tớ cảm ơn cậu vì bây giờ tớ biết mình phải làm gì, và ngay lúc này đây tớ muốn nói “Xin tạm biệt cậu – tạm biệt tình yêu của tớ” và tớ sẽ dần cố quên cậu đi. Cậu sẽ mãi là ký ức đẹp của tớ, một ký ức của những ngày tuổi thơ. Một ký ức của những “giận hờn áo trắng”.

Tớ xin chúc cho cậu bình yên trên con đường sắp tới, hạnh phúc hơn, và nhiều điều may mắn. Và tớ cũng chúc cho bản thân của tớ có thể mở cánh cửa trái tim mình ra một lần nữa dù biết là rất khó.
 
×
Quay lại
Top