[Longfic] Đâu đó...em sẽ thấy mặt trời!

Duong Ngoc Huyen

Ami - Love me, love my dog
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/5/2015
Bài viết
287
- Tên fic: Đâu đó...em sẽ thấy mặt trời!
- Au: Duong Ngoc Huyen
- Rating: T (nếu có rating cao hơn mình sẽ cảnh báo sau)
-Paring: ShinRan và một vài cặp khác.
- Dislamer: Nhân vật thuộc về bác Aoyama Gosho, nhưng trong fic này là do mình quyết định.
- Status: chậm, rất chậm.
Note:
-Mỗi chap sẽ chỉ khoảng 2000 từ.
-Fic viết với mục đích phi lợi nhuận.
-Mình không giỏi viết cổ trang Trung Quốc nên nhiều từ không được chuẩn, mong mọi người bỏ qua.
-Dù đã cố gắng, fic vẫn còn nhiều tình tiết thiếu logic, mong được mọi người góp ý để hoàn thiện hơn.
-Mình không giỏi làm thơ nhưng vẫn muốn tự sáng tác thơ cho fic :p
-Fic dù không hay cũng là sản phẩm tinh thần của tác giả, mong mọi người tôn trọng, không report khi chưa có sự đồng ý của tác giả.

Đôi lời lải nhải:
Fic lấy bối cảnh là một triều đại trong lịch sử Nhật Bản (khoảng thế kỷ 6 sau công nguyên). Một điều chắc chắn là fic không chỉ nói về tình yêu nam nữ. Một bộ phim Hàn Quốc về thời kỳ này đã tác động lớn tới suy nghĩ của mình, khiến cách nhìn nhận của mình với các fanfic cũng thay đổi.
Vậy nên nếu bạn mong muốn đọc fanfic chỉ vì diễn biến tình cảm của 1 cặp trong DC, thì bạn không nên đọc fic này, bấm back tại đây.

@love_sherry_forever có Shiho của em ;))

shinran-ddestmt.png

Ran_Đại công chúa Ran: cô là em gái ruột của Gin, kém anh trai 2 tuổi. Tuy là công chúa nhưng vì không được vua cha yêu quý nên cô không quá ngạo mạn, hơi ham ăn, thích học võ nhưng lại mau nước mắt.
Cô không ưa nhị công chúa Akira.
ran-co-trang.jpg

Shiho_Tiểu thư Shiho: cô là tiểu thư duy nhất của hào tộc Miyano, cô bằng tuổi Ran. Cô xinh đẹp và thông thạo chút y thuật, cô tự tin vào trí thông minh của mình.
13249621-242514446139766-800254585-n.jpg

Gin_Hoàng tử Gin: Anh là nhị hoang tử. Anh có mối quan hệ tốt với anh cùng cha khác mẹ Akai, và vô cùng thương em gái. Gia đình đối với anh chỉ gồm 3 người là mẹ, Ran và anh. Còn lại đối với anh đều không quan trọng.
13281979-242545999469944-885280457-n.jpg

Akai_Thái tử Akai : là con trai đầu và là thái tử của thần quốc Yamato. Anh được vua cha xem là lựa chọn chính xác nhất để kế nhiệm ngai vàng. Anh rất quý Shiho.
akai.jpg

Còn tấm Shinichi cổ trang mình chưa kiếm được hình phù hợp. Shinichi là con trai tướng quân Kudo.
Vì thời gian trong fic xuyên suốt từ khi các nhân vật còn trẻ thơ tới khi họ trưởng thành nên mình sẽ chia theo phần.
Dù đã cố gắng giữ nguyên tính cách nhân vật trong DC nhưng bản thân mình cũng chưa hiểu hết suy nghĩ của họ, vậy nên mong reader thông cảm nếu thi thoảng có vài đoạn OOC.

Mục lục

Phần 1: Khi Ran và Shiho 8 tuổi
Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5



Chap 1:

Bốn mùa vẫn chợt thoảng qua

Lời trao năm ấy ai còn nhớ chăng?

Hoa kia mải miết tin rằng

Cho dù lỡ hẹn, trăng tròn đêm nay!
Vương triều Yamato
Mùa đông năm ấy, gió thổi mạnh.


Về gần tối, trời đột nhiên nổi cơn giông bão. Tiếng sấm rền vang. Hàng cây xung quanh cung điện oằn mình hứng chịu sự phẫn nộ của thiên nhiên.

Kinh thành, nơi ngự trị của Thiên hoàng tối cao, gió gào thét điên cuồng như xé toạc màn đêm. Cũng lâu lắm rồi mới có một trận giông lớn như vậy.

Nhưng thời tiết không mảy may làm lòng người xao động.

Hôm đó là một ngày đặc biệt. Hoàng cung sắp sửa chào đón những sinh linh bé nhỏ chào đời. Tiếng chân người rầm rập chạy tới chạy lui, ồn ào huyên náo cả một góc hoàng cung.

Một đoàn người vây quanh một nam nhân, người ấy chính là Thiên hoàng. Ngài mặc bộ y phục vàng sậm, khí chất của một vị thiên hoàng lộ rõ trong dáng bước đi của ngài. Ngài đang lo lắng cho hoàng hậu Yita và phi tử của mình. Hai vị phi tử thụ thai cùng một thời điểm, lại cùng có biểu hiện sắp sinh, vậy nên ngài cho người phi Yita của mình được chuyển tới sát cạnh căn phòng Hoàng hậu nhằm tiện đường cho ngự y chăm sóc.

Ngài tính tới nay cũng đã gần tứ tuần, đây là lần đầu tiên ngài được làm cha.

Qua cánh cửa gỗ, ngài nghe thấy tiếng khóc “Oe..oe...oe..” .

Thiên hoàng mừng rỡ, chân ngài rảo bước tới căn phòng của Hoàng hậu, nghe tiếng kêu hân hoan của bà đỡ: “ Chúc mừng Thiên hoàng, hoàng hậu đã hạ sinh thái tử!”

Đứa trẻ mới sinh có đôi mắt dài, chiếc mũi cao, nhìn rất khả ái mà không kém phần cương nghị. Nó vẫn khóc, khuôn miệng tròn tròn và nét mặt cau có khiến lòng vui sướng khôn tả. Đứa nhỏ là con của ngài, ngài đã có hoàng nhi đầu tiên.
-Nàng đã vất vả rồi.
Thiên hoàng vuốt nhẹ mái tóc hoàng hậu nói. Rồi ngài quay sang đứa nhỏ vừa chào đời. Ngài cười khà khà, tay chạm nhẹ vào đôi má trắng hồng của đứa nhỏ. Mắt ngài sáng lên khi thấy đứa trẻ dần nín khóc, mắt nó lim dim nhìn ngài.


-Bệ hạ tính đặt tên cho con là gì?

Hoàng hậu nở nụ cười với thiên hoàng rồi quay sang nhìn hài nhi của mình với ánh mắt trìu mến.

-Ý trẫm đã quyết, Akai sẽ là Thái tử của vương triều Yamato này.

Nói rồi ngài bắt đầu ẵm đứa trẻ, đong đưa đi lại, ru nó ngủ.

Yita cười mãn nguyện ngắm đứa trẻ trên tay chồng. Hoàng tộc giờ đã có người nối dõi rồi!

***

Ở căn phòng ngay cạnh, hoàng phi Macco đang kiệt sức. Hơi thở của cô vô cùng nặng nhọc, mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt thanh tú.

-Macco, cố lên, sắp ra rồi!

Bà đỡ liên tục động viên cô.

-Cố gắng lên, thở đều.Há miệng ra. Hít vào...thở ra...

- Ư..ưh...

Cô siết chặt hơn tấm nệm, dùng sức cào cấu, bỗng cô hét lên một tiếng.

-A a a a a a a a a aaaaaaaaaaaaaa

Tiếng hét phá tan không gian tĩnh lặng hoàng cung khiến Thái tử Akai đang ngủ ngon bỗng giật mình kêu khóc. Thiên hoàng đang ẵm đứa nhỏ thấy vậy giao cho nhũ mẫu. Ngài nhìn về phía có tiếng kêu, đứa trẻ thứ hai đã ra đời.


-Hoàng phi, là một hoàng tử.


Bà đỡ xúc động nói với hoàng phi Macco rồi nhanh tay cắt dây rốn cho đứa nhỏ, lấy khăn đắp lên mình nó.

Thiên hoàng đã đứng ở ngoài từ lúc nào. Ngài chờ đợi bà đỡ làm mọi thủ tục cần thiết.

Macco là phi tử của ngài, một người phi tử hiền thục, một người chịu đựng để đến bên ngài, nhưng... là người con gái mà ngài không yêu. Ngài thở dài, nhìn tiểu hoàng tử vừa được sinh ra...

Khi rời khỏi căn phòng của hoàng phi Macco, ngài vẫn còn cảm thấy rùng mình.

Cảm giác ngột ngạt khi ngài nhìn thấy gương mặt đứa trẻ thực đáng sợ. Sắc mặt ấy, đôi mắt ấy, khuôn mặt.. thậm chí cả màu tóc ấy! Liệu đó có phải là con của ngài? Khi mà đứa trẻ có ngũ quan rất giống một cận thần ngài đã tự tay giết cách đây 20 năm?

Ngài còn nhớ, ngày đó ngài đã phải mệt mỏi ra sao để có được ngôi vị này. Ngài còn nhớ, ngày ấy, hắn là một kẻ nịnh thần, là kẻ đã biết tất cả mọi bí mật của ngài, hắn là kẻ nắm giữ bí mật có thể lật đổ ngài. Chính tay ngài đã ép hắn treo cổ, và khi ấy, đôi mắt hắn nhìn ngài ... ngài cứ ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy nó.

Tiếng khóc của Gin đã khiến ngài rùng mình. Đứa trẻ nhìn ngài bằng đôi mắt dài như mũi dao, đôi con ngươi như ẩn chứa muôn phần oán hận. Tướng mạo như vậy ắt không thể trở thành minh quân. Không bao giờ.

Thiên hoàng thở dài, ngước lên nhìn bầu trời. Đứa trẻ đó... phải chăng là họa?

***

Hoàng phi Macco ngắm nhìn những đứa trẻ của mình. Bà yêu những đứa trẻ này, nhờ có chúng những năm tháng trong hoàng cung của bà bớt cô đơn. Mỗi ngày, thức dậy được ngắm chúng là một đặc ân của thượng đế với bà.

Đã 6 năm rồi, kể từ khi bà sinh ra Gin. Nhẩm tính lại thời gian của mình, có lẽ bà đã già. Ngày ngày sống trong sự chờ đợi khiến người ta nhanh già.

Bà nghe có người nói, chờ đợi là một cách tận hưởng niềm hạnh phúc. Bà không nghĩ vậy. Chờ đợi chỉ thực hạnh phúc khi còn người ta biết được sự chờ đợi ấy không vô nghĩa, khi người ta biết điều mình hi vọng là có thật.

Còn bà, bà chờ đợi chồng mình, vị thiên hoàng cao thượng suốt gần 10 năm mới được chấp thuận, làm vợ ông. Những năm tháng ấy bà chờ đợi trong mỏi mòn, trong cái vùn vụt trôi qua của tuổi thanh xuân. Đáp lại bà là sự lạnh nhạt. Tình yêu là thứ gì mà khiến bà không buông bỏ được?

Với nữ nhân tình yêu là tất cả. Với nam nhân, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống. Và bà là một nữ nhân.


-Á!


Tiếng bé Ran vang lên.

-Tại huynh đấy, muội bắt đền. Huhu.

Hoàng phi Macco nở nụ cười ngọt ngào. Hai đứa trẻ lại gây chuyện với nhau rồi. Bà rảo bước về phía bé Ran đang ngồi trên mặt đất, tay còn cầm cây gậy tập võ.

-Mẫu hậu, mẫu hậu_Thoáng thấy Macco đến gần, Ran ngước lên nhìn bà rồi chỉ vào người trước mặt, khuôn miệng nhỏ bắt đầu mếu máo_Huynh ấy, huynh ấy vung gậy vào tay con. Huynh ấy đánh con.

Hoàng tử Gin lo lắng nhìn Ran, bộ dạng lúng túng của cậu trông thật hiền lành, có phần ngốc nghếch. Cậu lắp bắp:

-Đâu..đâu có. Ta chỉ lỡ tay thôi mà. Ta xin lỗi, xin lỗi muội. Để ta xem tay muội..

-Ứ ừ. _Ran giật tay ra và sà vào lòng mẫu thân, đôi mắt hơi đỏ và ầng ậng nước mắt, nũng nịu với bà. Cô nhìn Gin mắng_Huynh xấu lắm!

-Được rồi, được rồi. Mẫu hậu sẽ đánh đòn Gin. Nín đi nào, Ran._ Hoàng phi Macco vỗ về, lau giọt nước mắt đọng lại trên mi cô con gái nhỏ. Rồi bà nhìn Gin ra hiệu. Cậu nhìn thấy mắt Ran có chút gì đó tinh ranh. Ran lại làm nũng mẫu hậu rồi, cậu đành lầm lũi bỏ đi luyện võ.



Phủ hào tộc Miyano


-Ngồi yên đi, tiểu thư.

Shiho ngồi nghiêm trang nhìn mái tóc mình trong chiếc gương đồng, thỉnh thoảng ngọ nguậy. Người hầu gái thoăn thoắt chải lại tóc cho cô.

-Tại sao con phải vào cung cơ chứ? Trong đó chẳng có gì vui cả!_Shiho vừa làu bàu vừa mặc bộ y phục màu đỏ rực rỡ.

-Suỵt! Con không được nói vậy._Mẫu thân Shiho ra vẻ cẩn trọng nhìn quanh rồi cười, véo nhẹ đôi má phúng phính của cô_Là vì con là một cô bé dễ thương đó. Hihi

-Hừ_Shiho cau mày, cắn môi tỏ ra không vừa ý với hành động đùa giỡn của mẹ.

-Ôi, con gái ta dễ thương quá đi!!_Mẫu thân Shiho thấy biểu hiện đó thì ôm chặt cô hơn. Con gái bà đã hoàn toàn kế thừa nét đẹp khuynh quốc khuynh thành của bà!

***

Hoàng cung

Hôm nay là buổi tiệc cung đình, có rất nhiều quan lại, nhiều người trong hoàng tộc ra vào trong cung. Buổi tiệc vẫn còn,nhưng Shiho đã lẻn ra ngoài tự lúc nào.

Cô lững thững bước đi, lơ đãng ngắm nhìn chiếc lá rơi xuống mặt hồ.

Bữa tiệc thật nhàm chán với thủ tục rườm rà, nào bắt tay gặp mặt, nào khen ngợi nhau, rồi thì ăn uống và múa hát,... Những người đó với cô đâu có can hệ gì. Ngoài mặt thì họ tỏ ra niềm nở, nhưng trong bụng lại luôn ghen ghét, đố kị với cha cô. Vậy mà cô còn phải tỏ ra quý mến họ.

Tiếng chim hót ríu rít nghe xao động lòng người, mặt hồ phẳng lặng và gợn sóng lăn tăn, Shiho nhẹ ngồi trên thảm cỏ gần hồ nước.

Phụ mẫu cô chỉ có một mình cô là con, cô lại không thể chơi thân với nô tỳ, điều này khiến cô luôn cảm thấy cô đơn, bức bối trong người. Cô muốn có người chia sẻ mọi suy nghĩ với mình.


Cô dựa người vào tảng đá gần đó, mắt khẽ nheo lại, nhìn chiếc lá lững lờ trôi.

-Cẩn thận kẻo ngã đó!

Một giọng nói chững trạc của nam nhân vang lên. Shiho giật mình xoay người lại, bị trượt chân.

-Thái tử?_Shiho khẽ thốt lên, nét mặt cô lộ vẻ lúng túng.

-Ta đã nói cẩn thận rồi cơ mà!

Akai nói rồi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Shiho, kéo về phía mình. Cô loạng choạng rồi ngã dúi về phía Akai.

-Không sao chứ?_ Anh vừa hỏi vừa xoay nhẹ người cô_Chân có bị trẹo không?

-Không sao, không sao đâu ạ._Shiho cúi đầu lí nhí nói. Có trời mới biết giờ mặt cô đỏ tới mức nào. Đây là lần đầu tiên có một nam nhân quan tâm cô như vậy, mà người ấy còn là Thái tử tuấn tú hơn người nữa.

-Nói dối._Tiểu thái tử Akai cau mày, đôi mắt như đang dò xét khiến Shiho càng thêm ngượng ngập. Biểu hiện đó của cô khiến anh vô cùng thích thú, xen chút lo lắng._ Thôi vậy đi, để ta dìu muội về.

Shiho mở to đôi đồng tử ngọc lục bảo, nhưng rồi cô không biết làm gì hơn là gật đầu theo sự chỉ đạo của Thái tử. Đây là lần đầu tiên cô e dè trước một nam nhân. Ở trong phủ nhà cô vốn có rất nhiều hạ nhân rồi, kẻ nào cũng mong muốn lấy lòng cô, mà cô thì chẳng bao giờ để ý tới.

Còn đây là Thái tử, thân phận cao hơn cô một bậc, cô chỉ còn cách nghe theo.

-Muội là con gái nhà Miyano đúng không?

Thái tử vừa dìu cô vừa hỏi.

-Dạ phải._Tiếng Shiho trả lời thật nhỏ nhẹ.

“...”

-Gin, huynh nhìn gì vậy?

Ran vừa ngơ ngác hỏi vừa phóng tầm mắt theo cái nhìn của anh trai. Vừa thấy cô gái tóc màu nâu đỏ cô đã tỏ ra hiểu vấn đề. Cô nhoẻn miệng cười:

-Tiểu thư đó thật đáng yêu phải không? Lúc nãy ở yến tiệc muội cũng nhìn thấy cô ấy.

Gin mắt vẫn nhìn Shiho và theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

-Ngôi vị thái tử của Akai...cũng giống như những kẻ khác thôi.

Gin lẩm bẩm, trong khi Ran đứng cạnh không hiểu gì cả. Cô nghe thoang thoảng, cái gì mà “giống như những kẻ khác” thì tỏ ra mất bình tĩnh:

-Huynh! Nữ nhân đó xinh đẹp hơn muội sao?

- Hả?_Gin giật mình, lắp bắp_ Đương nhiên muội là xinh đẹp nhất rồi. Trong hoàng cung này muội là xinh đẹp nhất, là muội muội xinh đẹp nhất của ta!

Gin nói chắc như đinh đóng cột.

-Vậy mới được chứ! Giờ huynh mau đi học võ đi. Chắc sư phụ chờ lâu lắm rồi.




End chap 1.
 
Hiệu chỉnh:
Chào mừng nàng quay tiếp tục có fic mới!
Giật tem + phong bì -> vò vò -> đốt -> nuốt *ực ực*
Hình như đây là lần đầu tiên Yuran được cmt đầu tiên.
Phải nói rằng fic này có nội dung rất hay!
Thích nhất là cái đoạn thơ lục bát
Bốn mùa vẫn chợt thoảng qua
Lời trao năm ấy ai còn nhớ chăng?
Hoa kia mải miết tin rằng
Cho dù lỡ hẹn, trăng tròn đêm nay!
Ờm... câu từ mượt mà, đại khái khá logic.
không có lỗi type
Nói chung chap đầu thì chưa nhận xét gì nhiều!
Gin trong chap đầu trông rất giống một người huynh tốt, yêu thương muội muội của mình.Phải chăng couple là akaixshiho hay ginshi?
( Yuran có ý kiến riêng nha: Ami viết fic cổ trang mà sao không đổi tên nhân vật thành cổ trang luôn thì nó sẽ hợp với thời đại hơn)
Mong Au tiếp tục cố gắng, ra chap mới nhanh nhanh và dài thật dài nha. Đọc thế này hình như chưa...đã !
Lót dép, đặt gạch hóng chap mới của Au
 
Chúc mừng nàng ra fic mới. *tung bông*

Cổ trang ta vốn không am hiểu về nó cho lắm. Cho nên ta không thể nói gì nhiều. Ta chỉ thắc mắc sao nàng không đổi tên nhân vật cho nó hợp với fic cổ trang.

Toàn chap 1, chỉ mới là giới thiệu nên chưa có gì để nhận xét nhiều. Ta chỉ thắc mắc Ran và Gin cùng mẹ hay sao? Vì ta không thấy cảnh sinh của Ran.

Anh Shin vẫn đang là ẩn số. Văn phong của nàng ổn hơn rồi. Ta tiếp tục ủng hộ nàng.


Sau đây là màn chặt chém. Do vốn từ cổ trang ta không nhiều nên chỉ beta được theo cảm xúc.

Kinh thành, nơi ngự trị của Thiên hoàng tối cao, gió như đang gào thét, như xé toạc màn đêm. Cũng lâu lắm rồi mới có một trận giông lớn như vậy.

->Lặp từ “như”. Ta nghĩ nàng viết thế này được không “ Tiếng gió gào thét điên cuồng như muốn xé toạc màn đêm”

Nhưng thời tiết không mảy may làm lòng người xao động.

->Ta đang nghĩ “lòng người xao động” có vẻ không hợp với ngữ cảnh cổ trang lắm.


Một đoàn người vây quanh một nam nhân, người ấy chính là Thiên hoàng. Ngài mặc bộ y phục vàng sậm, khí chất của một vị thiên hoàng lộ rõ trong cách bước đi của ngài.


->Thay “cách” bằng “dáng” đi được không?



Đứa trẻ mới sinh có đôi mắt dài, chiếc mũi cao, nhìn rất khả ái mà không kém phần cương nghị. Nó vẫn khóc, khuôn miệng tròn tròn và nét mặt cau có khiến lòng ngài trào dâng xúc cảm. Đứa nhỏ là con của ngài, ngài đã có mụn con đầu tiên.


->“Nét mặt cau có” miêu tả đứa trẻ mới sinh như vậy ta thấy như thế nào ý không được hay cho lắm.

->Trào dâng cảm xúc gì?

->Ngài đã có “mụn con”. Ta nghĩ đây là chốn hoàng cung dùng ngôn ngữ nên sang choảnh một chút.





Thiên hoàng cười khà khà, tay ngài chạm nhẹ vào đôi má trắng hồng của đứa nhỏ. Mắt ngài sáng lên khi thấy đứa trẻ dần nín khóc, mắt nó lim dim nhìn ngài.


->Cười khà khà. Ta bị cụt hứng. Đường đường là vị thiên hoàng. Ta nghĩ ông sẽ không cười lộ liễu vậy đâu.



-Ngài tính đặt tên cho con là gì?

Hoàng hậu nhìn cười với thiên hoàng rồi hài nhi của mình với ánh mắt trìu mến.

->Ta không hiểu lắm. “Hoàng hậu nở nụ cười với thiên hoàng rồi quay sang nhìn hài nhi với ánh mắt trìu mến” thấy được không?






Thiên hoàng đã đứng ở ngoài tự lúc nào.


-> ở ngoài cửa từ



Ngài còn nhớ, ngày đó ngài đã phải mệt mỏi ra sao để có được ngôi vị này. Ngài còn nhớ, ngày ấy, hắn là một kẻ nịnh thần, là kẻ đã biết tất cả mọi bí mật của ngài, hắn là kẻ nắm giữ bí mật có thể lật đổ ngài. Chính tay ngài đã ép hắn treo cổ, và khi ấy, đôi mắt hắn nhìn ngài ... ngài cứ ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy nó.

-> ta nghĩ nên thay từ mệt mỏi bằng từ khác.

àLặp cụm từ “ nắm giữ bí mật”. Nàng có thể viết “những gì hắn biết đủ sức để lật đổ ngai vàng của ngài”

Tiếng khóc của Gin đã khiến ngài rùng mình. Đứa trẻ nhìn ngài bằng đôi mắt dài như mũi dao, đôi con ngươi như ẩn chứa muôn phần oán hận. Tướng mạo như vậy ắt không thể trở thành minh quân. Không bao giờ.

->Một đứa trẻ ta nghĩ chưa thể biểu hiện cảm xúc mạnh mẽ như vậy đâu.



Đã 6 năm rồi, kể từ khi bà sinh ra Gin. Nhẩm tính lại thời gian của mình, có lẽ bà đã già. Ngày ngày sống trong sự chờ đợi khiến người ta nhanh già.

->Ta thấy lặp ý quá.



Còn bà, bà chờ đợi chồng mình, vị thiên hoàng cao thượng suốt gần 10 năm mới

->Vị thiên hoàng cao thượng. Ta nghĩ dùng từ không hợp cho lắm.

Với nữ nhân tình yêu là tất cả. Với nam nhân, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống. Và bà là một nữ nhân.
-> bà là nữ nhân thì ai cũng biết. sao nàng không viết “ bà cũng không phải là một ngoại lệ”




-Tại huynh đấy, muội bắt đền. Huhu.

Huynh ấy đánh con. Huhu..huhu...

->Ta bị tuột cảm hứng với những từ đó.

Hoàng tử Gin lo lắng nhìn Ran, bộ dạng lúng túng của cậu trông thật hiền lành, có phần ngốc nghếch. Cậu lắp bắp:

-Đâu..đâu có. Ta chỉ lỡ tay thôi mà. Ta xin lỗi, xin lỗi muội. Để ta xem xem tay muội..
-> Bớt một từ xem được không






-Suỵt! Con không được nói vậy._Mẹ Shiho ra vẻ cẩn trọng nhìn quanh rồi cười, véo nhẹ đôi má phúng phính của cô_Là vì con dễ thương là một cô bé dễ thương đó. Hihi

-> Lặp từ dễ thương


Bữa tiệc thật nhàm chán với thủ tục rườm rà, nào bắt tay gặp mặt, nào khen ngợi nhau, rồi thì ăn uống và múa hát,... Những người đó với cô đâu có can hệ gì. Ngoài mặt thì họ tỏ ra niềm nở, nhưng trong bụng lại luôn ghen ghét, đố kị với cha cô. Vậy mà cô còn phải tỏ ra quý mến họ.

->Giống bữa tiệc hiện đại quá.

Tạm thời ta chỉ có thể nhận xét vậy thôi. Lót dép hóng chap mới của nàng.
 
@shinranangel Cảm ơn nàng đã comt ủng hộ fic mình nhé :x!!
Cặp đôi trong fic thì tới khi đi được nửa chặng đường mới hé lộ hết cơ :D
Ý định của Ami là cổ trang Nhật Bản chứ không phải Trung Quốc nàng a~ Với lại ta thấy một vài fic trong CFF cũng không cần thay tên nhân vật mà. Túm lại thank nàng nhiều nha :KSV@03:
@hana ran Biết Hana vào fic là phải có màn chặt chém mà :KSV@05:.
Ta đã sửa nhiều lỗi câu văn như nàng nói. Chỉ có phần "gương mặt cau có", ta tưởng trẻ con ai mới sinh cũng như thế. Từ "mụn con" nghe không sang chảnh thật :D
Gin và Ran cùng mẹ hay không? Thực sự ta không hề nghĩ tới câu hỏi này cho tới khi nàng hỏi :3

"Với nữ nhân tình yêu là tất cả. Với nam nhân, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống. Và bà là một nữ nhân."
-> bà là nữ nhân thì ai cũng biết. sao nàng không viết “ bà cũng không phải là một ngoại lệ".

Một vài câu ta tính viết ẩn, để reader tự đoán, ai dè lại thành điều mà ai cũng biết :3
Văn ta vẫn luôn kém mượt mà, fic còn nhiều thiếu sót mong nàng chỉ giúp để fic hoàn thiện hơn nhé ;;)
Cảm ơn nàng nhiều nha:KSV@03:
 
Hiệu chỉnh:
@hana ran lâu rồi ko đọc fic tự dưng muốn chặt chém tí :)) ta sẽ sửa vài phần nàng chứ thích tí ^^

Một đoàn người vây quanh một nam nhân, người ấy chính là Thiên hoàng. Ngài mặc bộ y phục vàng sậm, khí chất của một vị thiên hoàng lộ rõ trong cách bước đi của ngài.

cách bước đi hay dáng bước đi sao ko để là "bước đi" có phải hay hơn ko?

> lặp từ thiên hoàng. nàng nên thây từ khí chất thiên hoàng thành khí chất đế vương :3

Đứa trẻ mới sinh có đôi mắt dài, chiếc mũi cao, nhìn rất khả ái mà không kém phần cương nghị. Nó vẫn khóc, khuôn miệng tròn tròn và nét mặt cau có khiến lòng ngài trào dâng xúc cảm. Đứa nhỏ là con của ngài, ngài đã có mụn con đầu tiên.

-trong fic của nàng ko có chữ ngài nhé

-ta cũng nghĩ như hana từ nét mặt cau có nàng ko bỏ đi được à. nếu thiếu hụt mạch có thể thêm "đôi mắt tinh anh hoặc sáng ngời" chẳng hạn :3

Bữa tiệc thật nhàm chán với thủ tục rườm rà, nào bắt tay gặp mặt, nào khen ngợi nhau, rồi thì ăn uống và múa hát,... Những người đó với cô đâu có can hệ gì. Ngoài mặt thì họ tỏ ra niềm nở, nhưng trong bụng lại luôn ghen ghét, đố kị với cha cô. Vậy mà cô còn phải tỏ ra quý mến họ.

cái này cũng hiện đại thật :3 có lẽ nàng nên viết là chỉ mang mục đích chính trị, xã giao thì hay hơn.

thêm một câu nữa cho nàng: nàng ko nên để là "chồng" hãy gọi là "phu quân" hoặc "tướng công" ít sử dụng từ cha mà thay bằng "phụ thân" :3 hãy trau dồi thêm nhiều từ cổ đại nhé ^^ chúc nàng viết tốt :3
 
Chap 2:
Mùa thu gió thổi, lá nhẹ rơi

Sầu vương lòng ai, một nắm tàn

Riêng màu xuân ngả trong mắt tím

Đến vội rồi đi - một bóng hình!

Hai anh em họ nhanh bước rời khỏi ngự hoa viên.

-Buổi tiệc hôm nay không như muội nghĩ.

Ran thật lòng tâm sự, giọng cô nhỏ như một chú mèo ốm. Điều này khiến Gin cũng cảm thấy lòng chùng lại. Anh vỗ nhè nhẹ vào vai cô, cất giọng cũng vô cùng ấm áp:

-Rồi muội sẽ tìm được người hợp với mình thôi.

-Thật sự là vậy?

Ran ngước đôi mắt ướt át do xúc động, rưng rưng nhìn anh trai. Gin thấy bối rối trước ánh mắt như đang dò xét của Ran, nhưng rồi nét mặt anh lấy lại nét tự nhiên vốn có. Anh nhìn thẳng vào mắt xanh tím của cô, gật nhẹ đầu, động tác tuy nhẹ nhưng cho thấy một niềm tin vững vàng.

Ran cười, nắm chặt tay anh trai.

***
Đằng xa, một đoàn người đang đi tới, gây ồn ào một góc khuôn viên hoàng cung.

-Bọn họ đều là các công tử, con của các quan trong triều hoặc là các hào tộc._Gin nói như để Ran hiểu rõ hơn.

- Huynh có thấy tên đi đầu không? Nhìn hắn rất quen...

Hai người bước chậm lại quan sát đám người.
Một tên nam nhân với bộ dạng tuấn tú đi trước, hắn trạc tuổi Ran. Hắn đang ba hoa với vài tên công tử đi cạnh về điều gì đó.


-Không hổ danh là con trai tướng quân Kudo, huynh giỏi thật.

-Thật đáng ngưỡng mộ._Tên công tử khác góp lời.

Tên nam nhân mang danh con trai tướng quân Kudo ấy không trả lời, chỉ thấy mặt hắn vênh váo lạ thường.

Không biết từ lúc nào, Ran và Gin đi về hướng đám người nọ. Khi còn cách họ một khoảng không xa, Ran nhận thấy phản ứng đáng ghét của hắn. Cô cười khúc khích rồi quay sang Gin:

- Tên đó, lúc nãy muội thấy hắn trong bữa tiệc, đi cùng với Tướng quân. Huynh xem, kẻ đó thật ngạo mạn.

Ran lấy làm đắc ý vì tìm được từ thích hợp. Từ xa, cô chợt thấy ánh mắt tên đó lướt qua cô vài khắc, hắn lại đảo mắt nhìn cô từ đầu tới chân. Cô hơi chột dạ, nép sau lưng Gin.
Mấy vị công tử bên cạnh đều cúi đầu bái kiến Nhị hoàng tử và công chúa.
Hắn nhận ra nữ nhân này trong bữa tiệc, có vẻ là người trong hoàng tộc. Nhưng quan trọng hơn, người nói những lời đó là một nữ nhân.

Những lời cô ta nói, liệu có ai nghe thấy không? Hắn nghe rõ mồn một, vậy... Hắn cảm thấy ruột gan cuộn trào, trong lòng một nỗi bực tức.
Hắn thấy bản thân bị bôi nhọ. Làm sao một nữ nhân dám nói những lời như vậy về hắn? Nuốt xuống nỗi bực tức đang cuộn trào, hắn tiến thêm vài bước, tới gần Ran, nhìn chằm chằm nữ nhân ấy như thế muốn đấu mắt với cô. Đôi mắt xanh tím của Ran không còn lo sợ, trợn tròn nhìn hắn.

Gin kéo Ran lùi ra sau lưng mình rồi gằn từng tiếng:

-Dù là con trai tướng quân Kudo, công tử cũng không nên phạm thượng. Đây là công chúa.

Hắn không quan tâm, vốn hắn không ưa nữ nhi chân yếu tay mềm lại hay khóc, hay làm nũng. Hắn xoay người, nói to như để tất cả mọi người ở đó đều có thể nghe rõ:

-Ta - con trai tướng quân Kudo sẽ biểu diễn vài chiêu thức cho các huynh xem.

-Được được._ Cả bọn công tử nhao nhao tán thành.

-Võ thuật biểu diễn một mình thì còn có ý nghĩa gì. Ta sẽ đấu với công tử.


Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên. Những lời vừa rồi là do Gin nói, và công chúa đang đứng cạnh, với nét mặt tự đắc nhìn hắn.

Trận đấu bắt đầu, mỗi người cầm một chiếc gậy gỗ thay kiếm sắc để giao đấu.
Gin từ đầu tới cuối phòng thủ rất tốt, trong khi đó tên công tử kia bắt đầu đuối sức. "Phải làm cho nữ nhân đó thấy." Hắn nhủ thầm. Lúc bấy giờ hắn mới hối hận vì đã không học võ chăm chỉ hơn, còn Gin có một sức khỏe rất tốt, không dễ gì bị đuối sức.
"Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi." Hắn tự nhủ.
Nhưng các đường võ của Gin rất có lực, rất mạnh.

Huỵch! Soạt!

Hắn thấy một luồng đau đớn chạy dọc sống lưng.
Hắn nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía đám công tử. Tiếng cười giòn giã của nữ nhi. Hắn đưa mắt nhìn cô. Ran không giấu nổi tiếng cười sảng khoái, ngạo nghễ. Rồi cô tủm tỉm nhìn hắn. Trong đôi mắt tím to tròn ẩn chứa sự tinh nghịch nhìn hắn như thách thức, hắn thấy bản thân mình thật nhỏ bé.

Hắn bị sỉ nhục, bởi một nữ nhi. Hắn đứng dậy, phủi bụi bám trên người, rồi gọi tên người hầu phía sau:
-Chúng ta đi, Kaito.
Người được gọi có một vóc dáng mảnh khảnh và nhanh nhẹn. Cả chủ tớ họ rời đi, thời khắc ấy Ran cảm thấy có chút gì hối lỗi. Tên tiểu tử đó mặt mày cũng sáng sủa lắm, hắn cũng không phải là người xấu, chỉ là hơi kiêu căng. Khi nãy cô còn nhìn thấy mắt hắn như sắp khóc nữa. Liệu có phải cô đã làm sai không?
Cô kéo nhẹ ống tay áo Gin rồi rụt rè thu tay về trước ngực.
-Huynh, tên đó là ai vậy?

-Hắn tên Shinichi Kudo, con trai của Tướng quân Kudo.

Gin trả lời, thở nhẹ ra một hơi.
“Shinichi Kudo”_Ran nhìn về phía hắn, lòng thầm hối lỗi, mái tóc ngắn chớm ngang vai nhẹ bay. Trông cô thật ngây ngốc!

-Đi nhanh thôi, có lẽ sư phụ đã chờ chúng ta lâu lắm rồi.

Nói rồi Gin dắt tay em gái đi về phía cung hoàng phi Macco.
***
Hoàng cung thực không có gì đặc biệt, Shiho chỉ thấy không khí ngột ngạt khi bước sau cô là hàng chục nô tì cận vệ theo cùng, mỗi cử chỉ của cô đều có người dòm ngó. Cô không hiểu lý do gì mà mình được triệu vào cung thường xuyên như vậy. Cho tới hôm nay, sau mấy ngày liền vào cung đi dạo một vòng rồi lại ra về, cô nhận được chiếu chỉ của Thiên hoàng. Ngài nói từ giờ trở đi, mỗi ngày cô phải vào hoàng cung để chơi với công chúa.

Shiho khẽ cười. Từ trước tới giờ cô đã bao giờ gặp công chúa đâu? Có gì thân thiết mà chơi cùng.

Cô nâng cao hơn bộ váy lùng tùng của mình.

Cả hoàng cung này, người duy nhất cô quen là Thái tử Akai.

Cô nhớ ra cũng mấy ngày rồi kể từ lần gặp đầu tiên với thái tử ở ngự hoa viên.
Sao giờ không gặp lại nữa nhỉ?
Shiho vừa đi vừa nghĩ ngợi, thoáng chốc đến cung của Công chúa.


Từ xa, một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc màu đỏ tím đang ngồi ở chính giữa phòng.
Hẳn là công chúa. Shiho chắc mẩm, cô tiến vào bái kiến theo lệ thường.

-Ngươi là Shiho Miyano?

Shiho nghe thấy tiếng hỏi thì ngẩng đầu lên định trả lời.


-Không được ngẩng đầu.

Lần này ngữ khí như đang đe dọa. Công chúa lá ngọc cành vàng là vậy sao? Shiho cũng không tỏ ra run sợ, cô vẫn ngồi hành lễ đồng thời trả lời:


-Tiểu nữ là Miyano.

-Tốt. Ngẩng mặt lên cho ta xem.

Shiho từ từ ngẩng lên, chỉ thấy mặt công chúa biến sắc một chút. Rồi cô ta lườm cô một cái. Nét mặt của cô ta là gì? Ghen tỵ sao?
Công chúa cũng có nhiều người, không phải ai cũng thùy mị, dịu dàng, đoan trang như cô từng đọc trong các cuốn sách. Nếu được chọn lựa chắc chắn cô sẽ rời khỏi nơi đây, ngay bây giờ.
"Nhẫn nhịn nào, Shiho." Cô tự nhủ. Đâu phải ai cũng được làm điều mình muốn, mẹ đã nói vậy.
Từ ngày mai mình sẽ phải ra vào cung điện này mỗi ngày, không nên đắc tội với công chúa.
Nhưng sao cô ta cứ bắt mình quỳ mãi vậy? Shiho khó chịu.

-Cha ta muốn cô tới chơi với ta. Nhưng ta không rảnh rỗi để chơi với con gái một hào tộc nhỏ nhoi. Vậy nên...

-Ta muốn vào gặp Akira.

Tiếng người vang lên khi câu nói của công chúa chưa dứt.
Một nữ nhân trạc tuổi Shiho xông vào phòng.
Đó là Ran.
Ran ngớ người nhìn cô bé trước mặt. Hai người nhìn nhau không chớp mắt, cảm giác giây phút ấy như ngừng trôi.
Nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp! Mái tóc nâu đỏ, đôi mắt ngọc lục bảo sắc sảo, gương mặt này thực hoàn mỹ quá..

-Sao ngươi dám tự tiện xông vào đây?

Công chúa Akira quát lên.

-Còn phải hỏi sao, ai là người làm hỏng cánh diều của ta.

-Ta thích làm vậy đó, có giỏi thì báo với cha đi. Để xem người sẽ bênh vực ai.

Akira không khách sáo nói. Ran đang tức giận nhưng nghe tới đây, cô bắt đầu bĩnh tĩnh trở lại, đột nhiên chuyển chủ đề. Cô rướn người cho cao bằng Akira gằn từng tiếng một.


-Ta chẳng quan tâm. Chỉ muốn tới đây nói với ngươi: đừng động vào đồ của ta.

Rồi cô rời khỏi căn phòng.
Biết rằng không được phụ hoàng sủng ái thì khó có việc gì thành được. Cô biết vậy mà. Hồi còn bé xíu, mỗi lần bị cô ta chêu trọc, Ran đều chạy tới trước mặt mẹ rồi khóc. Giờ cô không làm vậy nữa, sẽ chỉ làm mẹ buồn hơn thôi. Cô chạy tới phòng cô ta đấu khẩu một hồi cho bõ tức. Dù rằng cũng chẳng vơi đi nỗi bực tức.

-Công chúa! Công chúa!

Tiếng gọi với theo từ đằng sao khiến Ran dừng bước, cô xoay người, thấy vị tiểu thư lúc nãy đang thở hổn hển.

-Tiểu thư gọi ta?


-Phải. Công chúa cho ta được quen biết người nhé? Tên ta là Shiho Miyano, con gái hào tộc Miyano.

Shiho nói một hơi dài như sợ ai cướp lời, rồi cô đứng chờ đợi phản ứng từ Ran.

Trong lòng mình, cô không biết hành động vừa rồi đúng hay sai, có hợp với cách ứng xử nơi hoàng cung hay không.
Cô chỉ cảm thấy sự thân thiết nơi Ran. Có thứ gì đó nơi Ran mách bảo cô rằng, cô ấy chính là người mà cô tìm kiếm_ một người bạn.
-Tiểu thư làm ta bất ngờ đó.


Ran lúng túng, có chút ngượng ngùng, nhưng rồi cô nở nụ cười tươi nhất của mình.

-Ta cũng rất muốn được quen biết tiểu thư, gọi ta là Ran.

-Vậy từ nay, Ran và Shiho sẽ là bạn.

Shiho nói, như một lời tuyên bố cho mối quan hệ giữa hai người. Ngày hôm ấy, hai người đều biết, họ đã tìm thấy một ai đó trong đời.

End chap 2.


@Thiên Sứ Đóng Băng Ta cũng muốn có từ cổ trang nhưng lại sợ nó mang tính cổ trang Trung Quốc quá, trong khi ta đang tính viết về Nhật Bản. Chi tiết bữa tiệc, nàng cứ coi như ta đang viết fic cổ trang hiện đại vậy :3
Cảm ơn nàng đã com cho fic ta nhé :KSV@03:.
@Song tử love Shinran Thank you :KSV@03:
P/s: Cái bài thơ ở đầu chap là mình chém lung tung, không được xuôi lắm. Mong mọi người thông cảm :D
@hana ran nàng thường đọc fic theo cảm xúc nên ắt hẳn chap này sẽ có nhiều lỗi lắm :3.
Tớ cảm giác ở chap 1 văn của mình hơi khô, sang chap 2 đã chỉnh sửa nhưng có vẻ vẫn vậy. Tớ sẽ cố gắng hơn ở các chap sau. :D
 
Hiệu chỉnh:
Chap 3:

Từ ngày hôm đó, Shiho thường xuyên vào hoàng cung hơn, nhưng không phải để chơi với công chúa Akira.

Ran cũng ít đi luyện võ cùng Gin để chơi với Shiho. Hai người thường ra phía sau khuôn viên cung điện của mẹ Ran.

-Mẫu hậu, người cho con với Shiho chơi ở đó được không?

Mỗi lần cầu xin một ai đó, Ran luôn biểu lộ một gương mặt lo lắng, chút bối rối vô cùng đáng yêu.

-Tất nhiên rồi, nếu đó là điều bé Ran muốn.

Hoàng phi Macco quan sát nét mặt Ran như không muốn bỏ lỡ từng khoảnh khắc nhỏ nào.

-Thật ạ?

Ran nở nụ cười rạng rỡ.

Bà nhìn nụ cười của Ran mà thấy lòng ấm áp tựa như ánh mặt trời tỏa nắng giữa mùa đông buốt giá.
Tình mẹ bao la, có lẽ bà không hiểu hết, không có thước đo nào có thể so sánh nó cả.
Nhưng dù cho đất trời thay đổi, có là gì? Chỉ cần hai đứa trẻ hạnh phúc, bà có thể làm tất cả mọi thứ, để lưu lại ký ức này, mãi mãi.
Bà bật cười khi nhớ tới một lần, hai đứa trẻ cãi nhau vì một lý do rất đơn giản. Hai đứa trẻ còn to tiếng với nhau nữa, rồi cuối cùng, chúng cùng nhau tới trước mặt bà.

-Mẫu hậu yêu Ran nhất phải không?_Ran ấp úng hỏi. Bà yêu sao đôi má phúng phính với đôi mắt tím to tròn ngước lên nhìn bà rụt rè chờ đợi.

-Mẫu hậu chắc chắn là thương huynh hơn. Muội mau trả huynh đi._Gin xen vào nói.

Bà cười trìu mến, đưa mắt nhìn Gin.

-Chuyện này là sao Gin?

-Dạ. Nhũ mẫu Aykaki cho con và Ran mỗi người một chiếc bánh rất ngon, muội ấy ăn hết rồi mà còn muốn ăn phần của con. Muội ấy còn nói: mẫu hậu yêu muội ấy nhất nên muội ấy phải được ăn nhiều hơn.

Gin kể, gương mặt cậu biểu lộ sự bất mãn. Cậu cau có nhìn Ran rồi lại nhìn mẹ với ánh mắt bất lực.
Sao hai đứa trẻ có thể đáng yêu đến thế!
Bà đưa tay ôm cả hai vào lòng rồi mỉm cười nhìn Ran.

-Để mẹ kể cho Ran nghe một câu chuyện nha. ...Ngày xửa ngày xưa, lâu lắm rồi, tại một ngôi nhà trên núi cao, có hai anh em sống với nhau. Họ sống vô cùng vất vả, phải làm lụng liên tục mới có cái ăn. Mỗi bữa cả hai chỉ ăn một bát gạo. Người em ăn rất nhiều, người anh thấy vậy luôn nhường nhịn cho em.
Vì vậy mà người anh ngày một gầy đi, người em ngày một béo tốt.
Tới cuối cùng, người anh không chịu nổi nữa, ngã bệnh và phải nằm liệt gi.ường. Người em ân hận lắm, nhường hết phần thức ăn của mình cho anh. Người anh chỉ ăn một nửa cho đỡ đói rồi đưa cho người em...
Bà ngưng kể, lặng lẽ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Ran.

-Ran, con có yêu quý Gin không?

Không hiểu bé Ran hiểu câu chuyện tới đâu, chỉ thấy cô cúi mặt.

-Con xin lỗi mẫu hậu.

Rồi cô quay lại ôm chầm lấy Gin mắt rưng rưng.

-Bé Ran lại khóc nhè.

Gin cười than thở, đưa tay vỗ vỗ vai em gái.

"Mẫu hậu cũng yêu hai đứa như vậy. Tình yêu thương không thể chia sẻ, hai đứa trẻ của ta."
Bà lại nhìn Ran và Shiho mà nở nụ cười mãn nguyện.

***

Một ngày, Ran rủ Shiho ra khỏa hoàng cung chơi.

Hai người cùng bước những bước dài song song, mặt đất như rộng hơn, bằng phẳng hơn.

Cô đã ngỡ sẽ không bao giờ gặp được người đó, cho tới hiện tại, người ở ngay đây, sát bên cô, không xa lạ. Cô tin tưởng, hoàn toàn tin tưởng. Một người mà mới gặp ngỡ như đã quen từ lâu, ở đời mấy ai tìm được?

Cô mỉm cười nắm chặt bàn tay người ấy, gió nhẹ thoảng qua làn tóc màu hoàng hôn, tan vào trong không gian. Màu trời sao tươi sáng quá!

Cô xiết nhẹ tay Shiho, thì thầm

-Mãi mãi thế này nhé!

Cô nhìn sâu vào Shiho, chờ đợi sự đồng tình trong ánh mắt.

- Hãy cứ thế này.

Shiho không do dự đáp.

Họ nhận ra nhiều điều giống nhau, như một sự sắp đặt của Đấng tối cao.

Cô nghĩ tới ngày mai, khi bước trên đường đời gập ghềnh, cô không đơn độc. Cô có thêm một người đi cùng, một người không phải là mẫu thân, là huynh, là một người khác. Người ấy sẽ luôn bên cạnh ủng hộ cô, quan tâm cô như lúc này.

Ran cười nhẹ, rồi cô chợt reo lên.

-Nhìn kìa Shiho, đóa hoa kia đẹp quá! Ta chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Ran kéo tay Shiho tới gần khóm hoa màu hồng nhạt, bàn tay cô đưa tới gần định chạm vào nó thì bị một bàn tay khác gạt sang. Ran hụt hẫng, ngơ ngác nhìn Shiho.

-Đừng chạm vào nó, là khóm trúc đào.

Shiho nói mà không nhìn Ran, cô chăm chú nhìn khóm hoa với vẻ dò xét, dè chừng môi khẽ mím lại.

-Lá trúc đào?

-Phải, loài cây này rất độc. Chỉ ngửi mùi hương của nó cũng có thể khiến chúng ta nhẹ thì bị nôn mửa, run chân tay, nặng thì có thể chết người.

-Nguy hiểm quá!

Ran kêu lên, bất giác kéo tay Shiho lùi lại.

-Shiho hiểu biết nhiều thật.

Ran thán phục. Vừa rồi nếu không phải có Shiho, có lẽ cô đã chạm vào, đã hít hương thơm của loài hoa này.

Còn gì tuyệt vời hơn khi có bên mình một người bạn tri kỷ.


***

Anh và tên bạn thân rảo bước tới quán trà. Kinh thành hôm nay đông đúc quá. Một cô bé tóc đen ngắn chợt chạy vụt qua khiến anh suýt ngã. Shinichi nhìn cau mày nhìn cô bé đó, trong khi cậu bạn cười ha hả và kéo anh dậy.

- Hôm trước có một kẻ khiến ta luống cuống trước mọi người.

Anh vừa phủi bộ đồ vừa nói, ngữ khí có chút tức giận.

- Tên đó to gan nhỉ? Dám động tới con trai của tướng quân Kudo cơ đấy.

Heiji vừa dứt cười, trả lời lấy lệ.
Shinichi quay sang nhìn Heiji rồi thở dài, trả lời thành thật.

-Tên đó là nữ nhi.

-Hả..Thật sao? Haha

Lần này Heiji hoàn toàn bị chú ý bởi câu chuyện. Không nhịn được nữa, Heiji ôm bụng cười sặc sụa

-Thế nào tên ngốc? Người suốt ngày khinh thường nữ nhi như cậu cũng có ngày bị đánh bại sao?

-Ta không bị đánh bại.

Shinichi có chút lúng túng, gằn từng tiếng một rồi nhìn tên bạn với ánh mắt hình lưỡi dao như cảnh cáo. Tên bạn vẫn cười. Anh cảm thấy hối hận vì đã kể cho tên bạn chuyện không nên kể.

-Bình tĩnh nào. Ta biết thế nào cũng sẽ có ngày này mà. _Heiji ngừng cười, vỗ vỗ vai Shinichi, rồi làm bộ đăm chiêu_ Ta thực lòng rất muốn gặp người đó.

-Không nên gặp lại thì hơn.

Shinichi buông một câu rồi đi tiếp, bỏ mặc Heiji.

-Này, đợi ta với!

Chợt Shinichi đứng sững lại, chăm chú nhìn người phía trước.

-Phù...Sao lần này huynh "ngoan" vậy?

Shinichi không đáp, anh đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Mái tóc đen ngắn, dáng người nhỏ, đôi mắt xanh tím to, chỏm tóc, khuôn mặt này...

-Người không muốn gặp thì lại gặp._Shinichi cảm thán một câu rồi tiến gần hơn chút, khiến Heiji ngơ ngác nhìn theo.

***
-Bà chủ à, ta nói rồi, nhất định sẽ trả cho bà đầy đủ mà. Chỉ là...


-Nếu không trả đủ, ngươi không được đi ra khỏi quán nửa bước._Bà chủ quán ăn chặn lời khi Ran chưa kịp nói hết.
-Trời ạ!_Ran bất đắc dĩ cảm thán.

-Làm sao bây giờ, Ran? Chẳng lẽ chúng ta không có ai để nhờ vả sao?_Shiho nhẹ kéo tay Ran hỏi.

-Ran cũng muốn lắm, nhưng Ran sợ bị anh trai theo sát nên lẻn ra khỏi cung, không ai biết cả._Ran thì thầm vào tai Shiho.

-Thế nào hai tên nhóc? Tính sao đây?

Cả Ran và Shiho co rúm người lại. Tên trộm đó...nếu không vì hắn thì giờ mọi chuyện đã chẳng ra nông nỗi này. Bàn tay Shiho bấu chặt hơn vào áo Ran. Nếu mẹ biết cô ra ngoài gây chuyện thế này thì ...

-Ta sẽ trả tiền giúp họ.

Một giọng nói cao ngạo vang lên. Mọi người ngoái đầu nhìn về phía trái, nơi có hai nam nhân ăn vận bảnh bao đang đứng.
"Là tên đó, Shinichi Kudo." Ran nhận ra ngay khi cô nghe thấy giọng nói của hắn.
Bà chủ quán nhanh chóng nhận tiền và thả cho "hai tên nam nhân" đi.
Ran và Shiho lững thững bước theo sau Shinichi và Heiji - hai tên vừa cứu mình.

Hắn chắc chắn đã nhận ra mình, chắc chắn. Ran thầm nghĩ. Cô ngó lại y phục của mình một lượt, bộ y phục nam nhân hơi rộng. Rồi cô lại ngó sang Shiho, trông cô ấy như một nam nhân tuấn tú thật vậy. Trước khi đi, cả hai đều đã chỉnh trang cho nhau, ắt hẳn không có sai sót. Vậy thì hắn không nhận ra mình. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Có thể cô ấn tượng với hắn, nhưng hắn không còn nhớ tới cô. Đây là một lợi thế, nếu nhận ra, ắt hẳn hắn sẽ căm ghét cô lắm. Cô bước tới gần Shinichi, lựa lúc hắn và tên bạn đang im lặng mà xen vào.

-Shinichi Kudo, cảm ơn vì đã giúp bọn ta. Lần sau có dịp, ta nhất định sẽ báo đáp._Ran làm bộ của người chịu ơn, nói một hơi dài mới dừng lại, chờ đợi phản ứng từ hắn.
Ấy vậy mà hắn nhìn cô như một kẻ khác người, hắn quay sang mỉm cười với tên đứng cạnh, sau mới nhìn cô.

-Không cần cảm ơn. Ngươi đã nợ tiền ta thì phải trả. Không biết lần sau ra sao, nhưng lần này phải trả đủ.

-Ta biết, ta biết. _Ran gật đầu lia lịa rồi chợt nhớ ra_Lần này trả? Nhưng ta không có tiền ngay được.

-Vậy nên giờ chúng ta mới về phủ tướng quân.

Và ngày hôm đó, hai vị cô nương lá ngọc cành vàng nhất nhì vương quốc trong thân phận nam nhi đã phải lau chùi dọn dẹp hết một phòng trong phủ Tướng quân, dưới sự giám sát của Shinichi Kudo và Hattori Heiji.

End chap 3.
p/s: từ ngữ hơi hiện đại mong mọi người bỏ qua :D
Có lẽ fic hơi nhiều lời thoại :3 Không biết có ai nghĩ đây là 1 fic "cuộc chiến trốn thâm cung" với những màn đấu đá không, nhưng tớ không giỏi viết thể loại này nên sẽ hạn chế tình tiết.
Sẽ có những chap không quá tập trung vào tình yêu, bởi có những thứ tình cảm còn cao cả hơn nó. Vậy nên có những chap như thế này, kể về bà mẹ Ran, về Ran và Shiho. Mặc dù tớ không giỏi viết nội tâm, nhưng vẫn muốn thể hiện nó. Mong muốn cá nhân thôi ạ :D
 
Hiệu chỉnh:
Ôi trời ơi..........! Hay quá ! Tuyệt vời ông mặt trời !
Theo cá nhân mình thì bạn viết lôi cuốn thật ! Hay đó !
Nhanh ra chap nha hóng chap ! Hóng chap !
 
×
Quay lại
Top