Nàng công chúa có thể hiểu được âm thanh của loài vật, thật là trần đời hiếm thấy.
Thật là một uế nhân bị nguyền rủa.
Thật là một điều tuyệt diệu của tạo hóa.
Người ta tranh nhau để dày xéo nàng, rồi để có được nàng. Để nàng từ vô dụng, cuối cùng cũng trở thành đứa con gái có giá trị.
Tay trái thưởng hoa, tay phải nâng kiếm
Tay trái đưa ra, tay phải rơi thõng
Chân trái đi hài, chân phải trống không
Tay trái nắm chặt, tay phải buông
A.....
.
.
.
.
.
Xuân qua, hạ tới, thu về, đông sang. Hoa nở, nắng lên, cành úa, tuyết rơi. Năm năm tháng tháng. Mái tóc hai chỏm đã dài quá hông.
Vẫn chỉ có mình nàng ngồi xổm trong góc hẻm vuốt ve chú mèo con trơ xương đang run rẩy, nó sắp chết rồi, ôm lấy nó, sưởi ấm nó, rơi nước mắt vì nó. Như chẳng ai đã từng.
[Hồng đậu ơi hồng đậu]