- Tham gia
- 17/2/2016
- Bài viết
- 70
Chương 16:
Sau khi giải quyết xong tên vampire khát máu kia Vương nhẹ nhàng đi tới phía Mai Anh vì lo sẽ làm cô sợ nhưng không Mai Anh đã làm một việc khiến cho Vương không thể nào quên được. Nhìn những giọt máu còn vương vãi nơi khóe miệng của Vương, Mai Anh không nhanh không chậm lấy chiếc khăn tay trong giỏ ra nhẹ nhàng lau sạch, cô cứ chăm chú làm mà không biết rằng có một người đang rất ngạc nhiên vì hành động của cô và đã có một trái tim chết nay lại gặp được nguồn sống mà đập mạnh mẽ hơn bao giờ. Thời gian trôi qua thật chậm như muốn lưu giữ lại khoảng khắc ngọt ngào ấy giữa đêm tối lạnh thấu xương. Cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, lúc này đôi tay Mai Anh thôi lau chùi mà để im trên mặt Vương, đôi mắt chuyển lên phía trên nhìn Vương và bắt gặp cái nhìn ấy Mai Anh bỗng thấy bối rối lạ thường đến nỗi đỏ mặt quay đi chỗ khác cho bớt ngượng, Vương cũng ý thức được điều này mà ho nhẹ vài cái để thay đổi không khí:
- Khụ..khụ... giờ tôi đưa cô về nhà Nguyên để gặp Mỹ Lan và có một số chuyện có lẽ cô cần được biết.
Mai Anh không nói gì chỉ gật đầu đồng ý rồi để mặc cho bàn tay nhỏ bé của mình được Vương nắm lấy đưa đi.
---
Nhà Nguyên
- Mỹ Lan đâu rồi?- Vương hỏi Nguyên.
- Cô ấy có lẽ mệt mỏi quá nên đã ngủ rất say, còn phía cậu thế nào, tên đó sao rồi?- Nguyên trả lời.
- Hắn đã chết, mình nghĩ chúng ta nên nói cho Mai Anh biết chuyện này để sau này cô ấy có thể thay chúng ta chăm sóc cho Mỹ Lan.
Nguyên không nói gì chỉ im lặng suy nghĩ rồi cũng gạt đầu, không khí lại rơi vào trầm mặc khi bóng Vương vừa khuất sau cánh cửa.
---
-"RẦM" ĐỒ VÔ DỤNG, có một con nhóc thôi cũng không bắt được, chúng mày làm ăn như vậy hả?- Vũ Phát tức giận đập cái bàn gãy đôi.
Vũ Đệ cúi đầu không nói gì, Mao Thần lên tiếng nói:
- Là do cậu Nguyên và Cậu Vương tới cứu họ không thì...
- Lại là thằng Nguyên, sao cái gì nó cũng đối đầu ta, Vũ Nguyên mày muốn đấu với tao sao, mày sẽ phải trả giá.- Vũ Phát nghiến răng nói.
---
Mặt trời lên cao, Mỹ Lan mở mắt ra, sau một đêm nghỉ ngơi tinh thần của Mỹ Lan đã khá hơn, quen thuộc với căn phòng ở nhà Nguyên, Mỹ Lan không còn ngạc nhiên nhiều, chậm rãi bước xuống giường đi về phía bức tranh sơn dầu trong góc phòng, lặng im đứng nhìn mà không biết rằng tâm hồn mình đang bị bức tranh cuốn hút mạnh mẽ.
- Thật đẹp đúng không.
Nghe thấy tiếng nói phát lên sau lưng mình, Mỹ Lan chuyển dời đôi mắt nhìn phía sau, bắt gặp Nguyên đã đứng phía sau từ lúc nào, Mỹ Lan không khỏi cảm than rằng mình đã quá lơ là:
- Anh...- Mỹ Lan định nói gì đó nhưng thấy trong ánh mắt Nguyên có thứ cảm xúc hỗn độn pha lẫn chút buồn nên lại thôi nói mà tiếp tục nhìn bức tranh.
- Có phải em thắc mắc về bức tranh không?- Nguyên bỗng dịu dàng nói.
Mỹ Lan không nói chỉ nhẹ gật đầu.
- Đó là mẹ tôi, bà ấy mất khi cố cứu tôi thoát khỏi sự săn đuổi của bọn chú ruột tôi- Nguyên ngưng chút rồi nói tiếp- Chú ấy vì tức giận khi ông nội tôi chọn cha tôi là thừa kế, chú ấy hại cha tôi bị mọi người hiểu lầm rồi truy sát gia đình tôi, cha tôi vì cứu mẹ con tôi nên đã bị chúng giết chết, mẹ tôi vì yêu cha tôi nên đã tới cứu ông ấy sau khi đưa tôi cho ba của Vương nuôi.
Một giọt nước mắt bỗng lăn dài trên khuôn mặt trắng hồng của Mỹ Lan, một loạt cảm xúc dâng lên trong lòng cô, có chút thương cảm, đồng cảnh và có chút yêu thương len lỏi trong tâm hồn, không suy nghĩ nhiều, Mỹ Lan đột nhiên quay sang ôm chầm lấy Nguyên để an ủi Nguyên, Nguyên thì ngạc nhiên về hành động của Mỹ Lan nhưng có chút vui và ấm áp nơi con tim đã ngủ yên từ lâu. Họ cứ đứng đó ngắm nhìn bức tranh mà không để ý rằng thời gian đang trôi qua nhanh chóng và nơi phía ngoài cửa Vương và Mai Anh đã đứng đó từ lâu chứng kiến hết cảnh từ nãy giờ.
Sau khi giải quyết xong tên vampire khát máu kia Vương nhẹ nhàng đi tới phía Mai Anh vì lo sẽ làm cô sợ nhưng không Mai Anh đã làm một việc khiến cho Vương không thể nào quên được. Nhìn những giọt máu còn vương vãi nơi khóe miệng của Vương, Mai Anh không nhanh không chậm lấy chiếc khăn tay trong giỏ ra nhẹ nhàng lau sạch, cô cứ chăm chú làm mà không biết rằng có một người đang rất ngạc nhiên vì hành động của cô và đã có một trái tim chết nay lại gặp được nguồn sống mà đập mạnh mẽ hơn bao giờ. Thời gian trôi qua thật chậm như muốn lưu giữ lại khoảng khắc ngọt ngào ấy giữa đêm tối lạnh thấu xương. Cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, lúc này đôi tay Mai Anh thôi lau chùi mà để im trên mặt Vương, đôi mắt chuyển lên phía trên nhìn Vương và bắt gặp cái nhìn ấy Mai Anh bỗng thấy bối rối lạ thường đến nỗi đỏ mặt quay đi chỗ khác cho bớt ngượng, Vương cũng ý thức được điều này mà ho nhẹ vài cái để thay đổi không khí:
- Khụ..khụ... giờ tôi đưa cô về nhà Nguyên để gặp Mỹ Lan và có một số chuyện có lẽ cô cần được biết.
Mai Anh không nói gì chỉ gật đầu đồng ý rồi để mặc cho bàn tay nhỏ bé của mình được Vương nắm lấy đưa đi.
---
Nhà Nguyên
- Mỹ Lan đâu rồi?- Vương hỏi Nguyên.
- Cô ấy có lẽ mệt mỏi quá nên đã ngủ rất say, còn phía cậu thế nào, tên đó sao rồi?- Nguyên trả lời.
- Hắn đã chết, mình nghĩ chúng ta nên nói cho Mai Anh biết chuyện này để sau này cô ấy có thể thay chúng ta chăm sóc cho Mỹ Lan.
Nguyên không nói gì chỉ im lặng suy nghĩ rồi cũng gạt đầu, không khí lại rơi vào trầm mặc khi bóng Vương vừa khuất sau cánh cửa.
---
-"RẦM" ĐỒ VÔ DỤNG, có một con nhóc thôi cũng không bắt được, chúng mày làm ăn như vậy hả?- Vũ Phát tức giận đập cái bàn gãy đôi.
Vũ Đệ cúi đầu không nói gì, Mao Thần lên tiếng nói:
- Là do cậu Nguyên và Cậu Vương tới cứu họ không thì...
- Lại là thằng Nguyên, sao cái gì nó cũng đối đầu ta, Vũ Nguyên mày muốn đấu với tao sao, mày sẽ phải trả giá.- Vũ Phát nghiến răng nói.
---
Mặt trời lên cao, Mỹ Lan mở mắt ra, sau một đêm nghỉ ngơi tinh thần của Mỹ Lan đã khá hơn, quen thuộc với căn phòng ở nhà Nguyên, Mỹ Lan không còn ngạc nhiên nhiều, chậm rãi bước xuống giường đi về phía bức tranh sơn dầu trong góc phòng, lặng im đứng nhìn mà không biết rằng tâm hồn mình đang bị bức tranh cuốn hút mạnh mẽ.
- Thật đẹp đúng không.
Nghe thấy tiếng nói phát lên sau lưng mình, Mỹ Lan chuyển dời đôi mắt nhìn phía sau, bắt gặp Nguyên đã đứng phía sau từ lúc nào, Mỹ Lan không khỏi cảm than rằng mình đã quá lơ là:
- Anh...- Mỹ Lan định nói gì đó nhưng thấy trong ánh mắt Nguyên có thứ cảm xúc hỗn độn pha lẫn chút buồn nên lại thôi nói mà tiếp tục nhìn bức tranh.
- Có phải em thắc mắc về bức tranh không?- Nguyên bỗng dịu dàng nói.
Mỹ Lan không nói chỉ nhẹ gật đầu.
- Đó là mẹ tôi, bà ấy mất khi cố cứu tôi thoát khỏi sự săn đuổi của bọn chú ruột tôi- Nguyên ngưng chút rồi nói tiếp- Chú ấy vì tức giận khi ông nội tôi chọn cha tôi là thừa kế, chú ấy hại cha tôi bị mọi người hiểu lầm rồi truy sát gia đình tôi, cha tôi vì cứu mẹ con tôi nên đã bị chúng giết chết, mẹ tôi vì yêu cha tôi nên đã tới cứu ông ấy sau khi đưa tôi cho ba của Vương nuôi.
Một giọt nước mắt bỗng lăn dài trên khuôn mặt trắng hồng của Mỹ Lan, một loạt cảm xúc dâng lên trong lòng cô, có chút thương cảm, đồng cảnh và có chút yêu thương len lỏi trong tâm hồn, không suy nghĩ nhiều, Mỹ Lan đột nhiên quay sang ôm chầm lấy Nguyên để an ủi Nguyên, Nguyên thì ngạc nhiên về hành động của Mỹ Lan nhưng có chút vui và ấm áp nơi con tim đã ngủ yên từ lâu. Họ cứ đứng đó ngắm nhìn bức tranh mà không để ý rằng thời gian đang trôi qua nhanh chóng và nơi phía ngoài cửa Vương và Mai Anh đã đứng đó từ lâu chứng kiến hết cảnh từ nãy giờ.