Xuân tàn

kocooday

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/5/2021
Bài viết
669
Chap 1: Bạch tạng.
Gió mùa thu thổi mạnh làm cho tán lá rung lắc tứ tung. Gió thổi mạnh đến nỗi làm cho cánh cửa của một căn biệt thự mở rầm ra. Gió không những đập phá cây cối mà còn kêu mưa kêu sấm đến. Bầu trồi như nổi giận, nó không chấp thuận điều nào đó của nhân loại. Đúng, hôm nay là này ra đời của đứa trẻ mùa xuân.
Đứa trẻ này đặc biệt. Nó giống bố, nó mang gene của bố, một căn bệnh mang tên Bạch tạng. Đôi mắt xanh của nó thật đáng sợ. Vừa sinh ra mà không khóc, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào mẹ nó. Mẹ nó hơi rùng mình rồi nhanh chóng cắt dây rốn. Một vụ ca sinh mà chỉ có những dụng cụ thô sơ. Đứa trẻ đó sinh ra trong khỏe mạnh nhưng lại sống một cách trống tránh. Ngay cả mẹ nó cũng thế, ngoại tình vói một người đàn ông bạch tạng, sinh con ra cho hắn, nuôi con cho hắn mà trong khi bản thân đã có chồng và 1 cặp song sinh. Thật là khốn nạn vì ngoại tình mà còn sinh con. Đúng là.... một người mẹ thất bại.
Một tay cũng không thể che hết mắt thiên hạ mà, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Khi đứa trẻ mới 4 tháng tuổi thì bị phát hiên ngay trước sự kinh hoàng của bà mẹ. Bà đã lựa chọn cứu nó nhưng bà phải chả một cái giá rất đắt. Người mẹ đưa cho đứa trẻ một chiếc vòng cổ và cố gượng nó tên nó:
-Quyết Chi, ...Lang...Qu..yết...Ch-
Lời của bà chấm dứt khi một nhát dao đâm vào cổ. Máu bắt lên mặt đứa trẻ, máu đỏ tươi chảy xuống sàn nhà gỗ. Đứa trẻ không khóc, nó nhìn người đàn ông đó rồi bó đến bên cạnh mẹ nó. Hôn lên trán bà như đã tha thứ nhưng điều sai trái mà bà đã làm cũng nưng một lời cảm ơn vì đã... sinh ra nó. Người mẹ mỉm cười, không luyến tiếc gì cả, cứ thế mà ra đi, vì bà đã chịu đủ với gia đình này rồi. Sự hình phạt này không có gì là quá đáng đối với bà.
*
* *
Người đàn ông đó vừa đi chôn xác người mẹ xong liền về nhà thì thấy hai đứa con của mình đang ngủ với đứa trẻ bạch tạng đó. Ông vội vàng đẩy đứa trẻ bạch tạng đó ra, ông chẳng biết làm gì ngoài nhìn đôi mắt đang nhìn ông. Lưng ông có một cơn ớn lạnh truyền tới, thật đáng sợ một cách kì lạ. Một trong hai đứa con của ông chạy đến ông đứa trẻ đó.
- Long Tư, con bỏ ngay con nhỏ đó ra, đây là mệnh lệnh.
- Không đâu, em ấy là con của mẹ thì cũng là em của con.
- BỎ RA- cơn tức giận chuyền lên não ông lại mất kiểm soát nữa rồi.
Ông là người mắc phải chứng bệnh nổi điên bất thường nên trong nhà ai cũng sợ ông nổi điên. Trong lúc này, ông cầm chặt dao trong tay, chân ông run run như thể đang kìm nén. Một bước lại một bước nố tiến gần đến hai đứa trẻ đang ôm nhau. Ông đưa dao lên cao, đột nhiên một tiếng hét to vang lên.
- BỐ, ĐỪNG GIẾT ANH.
Đó là đứa con thứ hai của ông nói. Ông sững người tỉnh lại, nhìn con dao trong tay ông sợ hãi ném con đi rồi chạy vào phòng, mặc kệ ba đứa trẻ còn ở ngoài. Đêm hôm đó, ông đi ra ngoài, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bạch tạng như đang có kế hoạch gì đó. Ông bế đứa trẻ đó ra ngoài rồi trở nó đến thành phố S. một thành phố khá nhộn nhịp và sầm uất. Ông đi hết thành phố đó mới chọn được ngôi nhà thích hợp, một ngôi nhà có phong tục làm mặt nạ truyền thống. ông để con bé trên nôi, đắp cho nó ít chăn rồi để trước cửa ngôi nhà đã chọn đó. Nhẫn tâm mà quay người rời đi. đứa trẻ đó vẫn ngủ trong sự ngây thơ vốn có. Một đứa trẻ mất mẹ, không biết cha, sẽ có cuộc sống vui sướng hay đau khổ đây ?
 
Chap 2: Bố mẹ nuôi.
Sáng hôm sau, gia đình làm mặt nạ mở cửa, người mở của là một người phụ nữ trung niên. Vừa mở cửa, bà liền thấy một chiếc nôi để ngay trước cửa, là một đứa bé. Người phụ nữ đó hoảng hối nhìn ngó xung quanh, không có ai cả. Thấy đứa bé khóc từ náy đến giờ, bà... mềm lòng rồi. Người phụ nữ đó liền đẩy chiếc nôi vào nhà rồi bế đứa bé lên. 'Một bé gái, đáng yêu quá' bà vừa nói vừa đưa cho chồng xem. Chồng bà là một người tôn trọng ý kiến cùa bà nên ông liền đồng ý nuôi đứa trẻ. Bà vui mừng, nhẹ giọng gọi đứa con của bà.
- Quân ơi, dậy đi- bà vừa gọi vừa đi lên tầng gọi đứa con trai cửa bà- dậy đi con, dậy xem này.
Quân là một đứa trẻ 4 tuổi nhưng phải chịu sự nghiêm khắc của bố. Nó vừa nghe thấy tiếng ầm ầm đi lên cầu thang liền bật dậy, gấp hết chăn màn rồi đứng lên.
- Quân nhìn này, chúng ta có thành viên mới đó. Mua~ mua~ trông em con này đáng yêu quá.
Quân mặt đờ hẳn ra, cậu thật sự không biết chuyện gì xảy ra cả. Cậu tiến đến gần phía đứa bé đấy. Ánh mắt nó nhìn cậu, dường như cậu cũng không thể rời mắt được. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người bạch tạng, khi cậu đi học mọi người kì thị người bạch tạng. Nhưng bây giờ trước mắt cậu là một con người bạch tạng, cậu không nghĩ rằng những con người đó là quái vật đâu. Tại vì con người này quá dễ thương rồi. Thấy người vợ đang định đưa ra ngoài cửa sổ, người chồng liền kéo lại.
- Em à người bạch tạng không ra ngoài nắng được đâu.
- Nhưng tại sao ạ con chẳng hiểu gì cả?
- Muốn biết không?
- Có ạ.
- Lên mạng mà tra. Thì....bố cũng có biết gì đâu.
- Bố con ông nói chuyện gì mà rôm rả thế.
- Vợ muốn biết không?
- Kệ bố con ông.
Bà vợ bế đứa trẻ, bà nhìn nó nghĩ,' lớn lên chắc xinh lắm đây'. Bà nhìn mãi mà không thấy chán, bế một lúc bà mới chợt nhớ ra.
- Em con lên tên gì nhỉ.
- Tên ạ? để con xem nào.
- Hồ Y Dương thế nào. Y là yêu, Dương là hoa hướng dương. Mẹ con rất thích hoa hướng dương. Thế nào tên hay không?
- Ôi, anh à.
- Con thấy không hợp lắm, em ấy là em ấy tại sao lại đặt tên theo sở thích của mẹ chứ. Thật không công bằng.
- Hừm... cũng đúng ha.
- Con thấy tên Mun hay. Mun trong tiếng anh đồng âm với từ moon là mặt trăng. Mà con thấy em ấy trắng như trăng đúng không ạ?
- Ui, con trai mẹ giỏi quá, đã học tiếng anh rồi à. tối nay mẹ sẽ thưởng cho con, mẹ sẽ nấu sườn xào chua ngọt. Được không ?
- Được ạ, ấu dê.
---*---

*-----*
Con bé ngày càng lớn, mới chốc mà đã qua hai năm, đến lúc con bé phải bước ra ngắm nhìn thế giới rồi. 2 năm qua, Mun chỉ ở trong nhà, cô bé càng lúc càng thích thú với thế giới bên ngoài. Cô bé muốn chính bản thân nhìn thấy thế giới, không muốn người khác kể nữa, 2 năm qua cô bé nghe đủ rồi. Nhưng ra bên ngoài ư bằng cách nào chứ!
Quân bây giờ chỉ có 6 tuổi, tính cả tuổi mụ là 7 nhưng cậu đã học lớp 3 vì cậu thông minh và có thể bắt kịp chương trình học của lớp. Tuy cậu ngày nào cũng đàm đúm, trốn học nhưng điểm số thì vẫn cao ngất ngưởng. Còn đặc biệt hơn nữa là cậu luôn dạy cho Mun những thứ độc và lạ.
Chưa đầy nửa năm, bố Quân đã có một ý tưởng tuyệt vời. Ông quyết định làm một bộ bảo hộ cho Mun, đứa con gái bé bỏng của ông. Khi bắt đầu thực hiện ý tưởng, ông đã làm rất nhiều chất liệu nhưng không thành công lắm. Ông rất thất vọng về bản thân nhưng chẳng làm được gì. Tới một hôm, có một câu thanh niên đến bảo muốn gặp ông, anh ta chỉ nói ' hãy làm bằng silicon đi ông sẽ thành công thôi', rồi biến mất. Ông cũng thấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều mà làm luôn. Bố Quân đã bỏ ra 30 ngày để làm ra bộ đồ silicon này.
Khi bắt đầu thử nghiệm, ông đã gọi Mun ra ông mặc vào cho Mun, ông còn bảo 'nếu chật thỉ phải bảo', Mun chỉ gật gật đầu. Sau khi mặc xong, ông liên đi ra ngoài sân. Bây giờ đang là buổi chiều nên nắng rất yếu, ông đứng dưới nắng, quay người đối diện với Mun, đưa tay ra ý bảo cô bé tiến lại gần. Bệnh sợ ánh nắng lại bắt đầu tái phát trong người Mun, cô bé cảm thấy sợ hãi không dám bước. Đang lúc này Quân đi ra tiến lại gần Mun.
- Mun em làm được mà, không cần sợ đâu, có anh rồi mà.
Thấy Mun vẫn run run không dám đi, Quân nghĩ ra một ý. Cậu nhanh nhảu ôm đằng sau Mun dùng hai bàn tay xám nắng của mình úp một bàn tay nhỏ của Mun vào trong. Cậu nhẹ nhàng đưa ra ánh sáng rồi kéo lại, cậu dịu giọng nói:
- Có sao không?
- Không ạ, cảm ơn anh.
Mun cười lộ ra hai chiếc răng khểnh. 2 năm rồi mà một người anh như Quân bây giờ mới thấy hai răng khểnh. Vì Mun nghĩ răng của mình giống quái vật nên không giám cho ai xem cả. Không những thế cô bé còn sợ chê cười cái răng thỏ nhỏ của mình cơ. Quân nhìn thôi mà cũng muốn sờ, thật đáng yêu mà.
 
Chap 3:
Cuộc đời cứ thế tiếp diễn, nhỏ nhưng không phải nhỏ mãi, nhỏ rồi sẽ lớn, sẽ trưởng thành, sẽ biết hận, sẽ già và sẽ chết. Không có gì là mãi mãi chảng qua là chưa tới giới hạn của nó. Chẳng ai chống lại thời gian và tuổi tác cả một chút cũng không, Mun cũng vậy.
Mun bây giờ đã trở thành một thiếu nữ nhưng đó chỉ là trong mắt của những người quen, gia đình cô thôi.Ai cũng biết cô là một con gái, ai cũng biết giới tính thật của cô nhưng họ vẫn coi cô là con trai. Tất cả đều do chiếc mặt nạ đó. Chiếc mặt nạ được lấy khuôn mấy từ anh trai cô, Quân. Có người cong nói cô như một quái thú vậy, gái chẳn ra gái trai chẳng ra trai. Cô thường bị người khác bắt nạn, nói xấu hoặc bị chỉ trích rất nặng nhưng cô đâu quan tâm. Đã mười chín năm, hai mươi năm cô đều nghe những lời nói xấu chỉ trích đó nhưng cô đâu quan tâm vì cô chỉ đơn giản là có chút quen.
Mun bây giờ đang học nghệ thuật E, lực học của cô cũng không phải quá giỏi mà cũng không phải quá dốt, vì mới chỉ là năm hai nên cô cũng không chú trọng gì việc học là mấy
Ve kêu rồi,thật là điếc tai mà, lại còn phải mặc bộ này nữa, không chết nóng mới lại ý. Mun bước theo con đường dưới ánh nắng mặt trời đang vui vẻ tỏa nhiệt độ. Cô bấy giờ về đến nhà thì cũng phải là một kì tích đặc biệt lắm rồi. Vì người bạch tạng yếu hơn người bình thường về thể chất mà, cô mà chịu được thì tốt quá ròi. Mun vừ về đến mà thì bố, mẹ cô chạy ra liên tục nói:
- Y Dương anh con gãy tay rồi.
- Ừ, gãy tay trong lúc đang đi xem mắt nữa, hazicc, chảng hiểu anh con nghĩa kiểu gì luôn. Đã 2 mấy tuổi mà còn không không chịu lấy vợ, mẹ cũng bó tay với anh trai con rồi.
- Anh gãy tay rồi, xem mắt rồi, sao lại gọi con chứ?
- Thì con biết y học mà, thôi thì lên xem cho anh đi con.
- Vâng.
Y Dương lúc đầu định thi khoa y học nhưng chảng hiểu sao đúng lúc mấu chốt trong cuộc đời cô thì cô lại chọn khoa nghệ thuật kiến trúc. Nói gì thì nói chứ y học của cô thì vẫn gọi là đỉnh của chóp.
Y Dương cởi mặt nạ đi vào phòng của Quân. Thấy Y Dương vào Quân không lăn ra ăn vạ nữa mà ngời nghiêm chỉnh, Y Dương hỏi;
- Sao lại ngã?
- Anh ngã cầu thang thôi mà.
- Hậu đậu, như này mà về nhà vợ chắc người ta cười vào mặt cho đấy.
- Không sao đâu, anh chỉ hậu đậu trước mặt em thôi.
- Xin lỗi nhưng em không dính thính được đâu.
- Y Dương nhà ta mà. Em mà đổ thì anh đã bắt em về làm vợ rồi.
- Ha đùa hay đấy. em bấy giờ xuống bảo bố đưa anh đi viện.
Y Dương đi ra ngoài rồi quay người đóng cửa để Quân ngồi một mình trên gi.ường. Quân nhìn Y Dương đi khỏi trong long không hiểu sao lại có chỉ mất mát rất lớn. Anh thả lỏng người rồi nằm lên gi.ường, tay che mặt anh đi, anh nhẹ nhàng cất lên một câu:
- Anh không đùa em Y Dương à, sao em không đổ chứ, em không buồn khi anh đi xem mắt sao, anh bị thương mà em không quan tâm anh .
Y Dương vừa đi ra khỏi cửa liền chạy vào phòng cô, cô nhảy lên gi.ường quấn chăn xung quanh người rồi nghĩ lại câu vừa rồi’ Em mà đổ thì anh đã bắt em về làm vợ rồi.’ càng nghĩ người cô càng nóng lên, cô từ nhỏ đã yêu anh trai mình rồi nhưng đây là lần đầu tiến cô nghe thấy anh trai mình nói thế. Cô vui chết đi được nhưng lỡ đâu đó là trò đùa của anh thì sao vì rất nhiền lần anh đùa cô. Nhưng có cái lạ là anh nói ra nhưng chưa lần nào anh nói ‘đùa thôi ‘cả. Hay chỉ có cô mới coi lời nói của anh là đùa thôi. Y Dương quận người vào trong chăn rồi nói:
- Nếu đó là thật thì em đồng ý làm vợ anh, anh Quân ạ.
Cô lặng người đi xuống tầng, bố mẹ thấy cô đều chen vào hỏi:
- Thằng Quân có sao không con?
- Cái thằng ấy nữa, nó mà khỏi thì mẹ phải đánh nó mấy phát.
- Thôi mà mẹ anh ấy bảo ngã ngoài ý muốn mà mẹ, anh ấy cũng có muốn đâu.
- May cho nó là có con cưng của mẹ bênh nó đấy không là mẹ xông vào đánh rồi.
- À mà bố lấy xe đi rồi con gọi anh Quân xuống rồi bố đưa anh đi viện nhé.
- Ưm, con gọi anh đi.
Y Dương đứng trước của phòng Quân mà mãi không vào tại cô không dám. Phải đến ãi một lúc sau cô lấy dũng khí gõ cửa. Tuy hơi chần chừ nhưng có tiếng đáp lại:
- Vào đi.
‘ Cạch ‘
- Anh, bố bảo anh xống tầng đi viện
Quân đưa tay còn lại cho Y Dương rồi nói:
- Đỡ anh đi.
- Anh đau tay mà chứ có đau chân đâu.
Tuy là Y Dương nói thế nhưng vẫn giúp anh đứng lên. Đang đi đến cửa thì Quân cố ý thả lỏng cơ thể đè ép Y Dương vào tường. Nhân lúc Y Dường còn đang hoang mang, anh liền cắn nhẹ vào cổ cô rồi đứng lên đi về phìa cầu thang. Bên kia còn chưa kịp nói gì thì anh đã quay lại dịu dàng lè lưỡi với Y Dương và bồi thêm một câu:
- Anh đau tay mà chứ có đau chân đâu.
Sau khi bố và mẹ trở anh đi cô còn chưa định hình được lúc đó, anh vừa cười vừa lè lưới nữa chứ, quá xuất sắc luôn, may mà lúc đó cô biết anh định giở trò nên chuẩn bị kịp không thì lúc đó cô đội quỵ ra đây mất. Đang nằm trên ghế sofa nên cô có chút buồn ngủ trong lúc thiếp đi cô lại thấy cô đang ở một nơi mà cô chưa từng đến những cung thành được xây lên sau lưng của một người thanh niên trẻ. trong lúc cô không hiểu chuyện gì thì người đó gọi tên cô:
- Y Dương.
Một giọng nói trầm ấm nhưng hơi khàn khàn cứ vang trong đầu cô. Lúc cô ngòi dậy th.ì đã thấy mẹ ngồi ở bên cạnh, giọng bà ấm áp vang lên:
- Mẹ không cố ý gọi con dậy nhưng đến lúc con phải biết rồi đừng hoảng con nhé.
 
chap 4: Lời nguyền của gia tộc.( truyện không có ý xúc phạm ai cả).

Trong tất cả các gia đình làm mặt nạ cổ truyền đều có chung một lời nguyền giống như ai làm mặt nạ sẽ bị dính lời nguyền khoảng một thời gian. Lời nguyền đó có tên là Kengakivi, lời nguyền liên quan đến những người như Y Dương. Lời nguyền là:'nếu ai có đứa con là người bạch tạng hãy cẩn thẩn, nếu không vào sinh nhật thứ 22 của đưa trẻ nó sẽ bị bắt đi'. Y Dương lên mạng tra về lời nguyền cổ, cô rất tò mò vế lời nguyền đó. Hồi nhỏ cô hay nghĩ ' ủa người đặt ra lời nguyền đó khó ở hay sao vậy'. Cô đang tìm kết quả về lời nguyền đó, rất nguyền tin đồn lan truyền trên mạng, hầu như đều nói lời nguyền là thật nhưng có một bài đăng nổi không kém. Nội dung bài đăng là:' Tôi là Bạch Nha, bố tôi là người bạch tạng vì theo zen của mẹ nên tôi không mắc bệnh bạch tạng đó. Người mà tôi muốn nói là bố tôi, hồi tầm 22 tuổi bố tôi rất sợ lời nguyền đó. Bố tôi phải len lỏi, sống một cách trốn tránh, vì bố tôi sợ có người nào đó bắt đi vì lúc đó đã xuất hiện mấy vụ người bạch tạng mấy tích. Bố tôi rất sợ hãi cho đến 1 năm sau, Bố tôi 23 tuổi, bố tôi không còn sợ hãi nữa mà rút ra kết luận ' chỉ có những người phụ nữ mắc bệnh bạch tạng mới bị bắt đi'. Tôi lúc đó còn nhỏ nên không biết gì cả nhưng bây giờ tôi đồng tình với bố. ' Họ chỉ bắt những người phụ nữ thôi.'.........
Y Dương đọc xong thì thấy có hơi lạ lẫm, đều là bạch tạng mà. Chẳng lẽ người bắt cóc ấy cũng phân biệt nam nữ sao, người đó trọng nam nên không bắt còn khinh nữ nên mới bắt sao, thảo nào người ta cứ bảo khó lấy vợ là đúng. Cô cười cười một lúc sau đó lưới xuống dưới 'Bị bắt và mất tích sau 20 năm, các cô gái bạch tạng đều mất chân trái, và bị cắt đứt dây thanh quản, còn một số khác thì mất một ngón tay và một ngón chân,...'. Cô liền nhấn vào bài báo đó, thật đáng sợ hình ảnh trước mắt cô làm tay cô run lên.
Bài báo có viết:' Đây là một hiện tượng lạ ngay cả các nhà bác học cũng khó mà giải thích, họ cho rằng đây là một cuộc xuyên không....Hiện tương biến mất và quay lại này đã làm mưa làm gió trong giớ hiện nay, bất cứ tuổi tác nào ai cũng quan tâm và biết đến tin tức này. Và có điều đặc biệt khiến mọi người chú ý là các cô gái trẻ đó đều là người làm mặt nạ hoặc là đứa con của những người làm mặt nạ cổ truyền... Tại sao họ lại đối xử với các cô gái nhưng thế, không ai có thể giải thích được.... Đó mãi là một ẩn giấu bí ẩn.....'
Y Dương khẽ rùng mình, cô lúc đầu chỉ tưởng đó là một trò đùa từ thiên hạ, có ai ngờ là thật đâu. Cô bắt đầu lấy ra một quyển sổ cũ, ghi hết những ngày tháng các vụ mất tích của các cô gái và các đặc điểm mà cô thấy nghi ngờ nhất. Và cứ thế cô giành cả buổi chiều để tìm hiểu về sự mất tích đầy ẩn ý đó, người cô quan tâm nhất là Vạn Xuân Thu Mai, người mất tích cuối cùng, vụ thứ 15. Cô cũng khá lo vì tìm tung tích trên mạng không biết có đúng không nên cô quyết định thứ bảy tuần này đến nơi mà cô gái này đã mấy tích và được tìm thấy. Đều mà cô nghi từ nãy đến giờ là ngày mất tích và quay lại đều là ngày 25/6.
' Vụ bí ẩn thứ 15.
Tên nạn nhân: Vạn Xuân Thu Mai.
Ngày mất tích:25/6/1998.
.....
Nạn nhân mất tích 20 năm, đến năm 2018, nạn nhân được người dân tìm thấy ở ngách 226...Nạn nhân mất một chân trái và đều bị cắt đứt dây thanh quản. Hiện tại nạn nhân đang điều trị tại bệnh viện KHDR. Vào ngày 25/6/2018, đó là ngày nạn nhân Vạn Xuân Thu Mai được tìm thấy. Trong khoảng thời gian hồi phục giọng nói, bộ điều tra đã thông qua chữ viết của nạn nhân để tìm người bắt cóc nhưng không thấy tung tích gì cả...'
' Tôi lúc trước khi bị bắt thì tôi chỉ nhớ là buổi tối hôm đó tôi đang đi bộ từ công ty về nhà, vì đường mà tôi hay đi đang sửa nên tôi quyết định đi đường tắt về nhà. Nhưng đang đi nửa đường thì tôi mới biết điện thoại tôi để quên ở công ty nên tôi quay lại để lấy điện thoại. Vừa quay lại thì tôi nhìn thấy một hai người đàn ông đi tới, vì có sương mù nên tôi không nhìn rõ tôi cũng sợ nên chỉ lặng người đi đến công ty. Hai người đàn ông đó đánh vào đầu tôi, tôi ngất đi. Khi tình dậy tôi thấy mình đang ở một căn phòng rất cổ như thể tôi đã xuyên không vậy.............
Chữ của nạn nhân càng rõ Y Dương càng cảm thấy lặng người, cô dành cả buổi chiều để tìm hiểu thông tin. Đều mà cô luôn thấy lạ là Năm nào cũng mất một cô gái, mất từ năm 1983 đến năm 1998 nhưng đến năm 1999 thì lại không có vụ mất tích nào cả. Đến năm 2003 các cô gái lại xuất hiện mỗi năm 1 người, họ quay lại đúng trình tự đã mất, rồi cứ thế đến năm 2018. Các cô gái không bị xâm hại t.ình d.ục.
'Cộc cộc'
Tiếng gõ cửa làm Y Dương dật mình, thoái ra khỏi những vụ kì án mà cô đăm chiêu cả buổi chiều. Cô dọn lại đồ đạc một chút cho gọn gàng rồi nói:
- Vào đi.
' Cạch'
- A,mẹ.
Mẹ nhìn Y Dương sau đó lại nhìn những tờ giấy mà vừa bị đùn đẩy sang một bên. Bà đọc được trên giấy những dòng chữ về vụ án mất tích đó. Lông mi bà hơi nhíu lại nhìn rõ một vẻ buồn phiền gì đó. Bà ngồi bên cạnh Y Dương, trong lòng bà có rất nhiều điều muốn an ủi con gái như bà lại không nói được. Sự phiền muộn đó đã khiến bà nặng lòng cả bấy lâu nay, cuối cùng bà chỉ nói:
- Về những vụ án con cũng đừng nghĩ nhiều quá.
- À, vâng. Con có lo đâu, con chưa 22 tuổi mà, 4 tháng sau mới sinh nhật con cơ với lại qua ngày 25/6 rồi mà mẹ, hôm nay đã 1/8 rồi mà mẹ.
- Ôi, con của mẹ, con đừng lo, thằng nào động vào con mẹ, mẹ đánh chết nó luôn con đừng sợ.
Mẹ ôm Y Dương vào lòng, cô đang cố không khóc òa lên. Dù không phải máu mủ nhưng cô lại cảm thấy một sự ấm áp. Nếu cô có thể ước cô sẽ ước người mẹ này là mẹ ruột của cô mãi mãi.
....
Đã 7 rưỡi tối, Y Dương và mẹ chờ bố và quân về nhưng không thấy. Mẹ lo lắng nên nên gọi điện hỏi.
'tút'
- Alo, mình ơi.
- À mẹ nó à. Thằng Quân lại gây chuyện gì rồi này. Bà với Y Dương ra đây đi. Toàn bọn côn đồ lên đây làm gì ấy, bọn nó cầm gậy các thứ xông vào phòng. Bà và Y Dương lên luôn đi, phòng 023.
'tút tút'
- Có chuyện gì vậy mẹ .
- Mẹ và con lên viện thôi, anh con lại gậy chuyện rồi.
- À, mẹ nhớ mang nước đi con sợ khi giải quyết xong việc, bố quát anh khô cả cổ lại không có gì để uống.
- Ừ vẫn là con hiểu bố, phải mắng cho thắng Quân một trận.
- Hì Hì-cô vừa cười vừa đeo chiếc mặt nạ vào-.
Ngoài mặt thì cưới chứ bên trong thì không. Thằng nào động vào anh trai bố mày chớ, đứa nào động vào bố mầy xé xác uôn. Hứ tưởng bố mầy hiền á, quên đi.
Y Dương thật ra là thiếu nữ cuồng 'võ',không phải nói cuồng đến điên mà khi điên mới cuồng. Bình thường cô lại một người con gái dịu dàng, nết na, thiến nữ, giỏi nấu ăn, giỏi thiết kế và giỏi y học. Còn chế độ cuồng sát của cô thì cái ghế cô cũng có thể đấm nát. Nói đến đây thì ai cũng biết kĩ thuật võ của cô còn đẳng cấp hơn cẩ y học nhiều, bởi vì nó được anh trai Quân truyền lại mà.
Hai người đi đến bệnh viện, chạy tới phòng 023, hai người chạy tới tấp đến phòng của Quân. Cả đám du côn đếu đứng ở cửa, mẹ cô đang lo lắng đi tìm bố cô. Bà thấy ông đang ngồi ở chiếc ghế vì tụt huyết áp. Y Dương nhanh chóng bảo mẹ cô:
Bố Mẹ đi báo cảnh sát đi, con vào xem anh Quân có sao không.
- Ừm con đi đi, cẩn thận đấy.
Y Dương vừa dứt lời liền chạy tới đi vào trong. Đi vào trong phòng cũng không phải dễ, cô ghì đầu xen vào. Sự cố gắng của cô thì cô cuối cùng cũng vào được phòng. Khi vào trong phòng thì cô thấy, một người cao tầm cỡ gần 1m9 đến 1m99 đang túm cổ áo Quân. Trông hắn như là một người có tiền, vì hắn mặc một cái áo khoác dài, quần bò đen, toát lên một vẻ tao nhã. Dù hắn là một người có tiền nhưng dám túm cổ áo Quân thì cô đấm hết.
Y Dương sôi máu, chạy vào đẩy tên tao nhã xuống đất, ngồi lên người hắn đấm cho vài phát vào mặt. Tên kia không chống lại được chỉ nằm giãy dụa. Cô cứ đấm đến khi tên đó bắt lấy tay cô, kéo lại gần. Chẳng hiểu sao tên đó lại lại giật mình khi nhìn thấy cô, nhìn cô một lát lại quay ra nhìn Quân. Cô cứ nhìn mặt tên đó mà ghét. Ngơ ngác cái *bíp* *bíp* ấy, *bíp* *bíp* nó chứ,*bíp* vừa thôi, vừa bê đồ à. Càng nghĩ cô càng muốn đấm vào mặt tên đó. Cô túm cổ áo hắn:
- Mày vừa làm gì anh trai tao.
Bây giờ tên đó không nhìn Quân nữa mà quay ra nhìn cô. Hắn đưa tay sờ vào mặt cô, gỡ miếng lens trên mắt cô xuống. Là mắt xanh, Y Dương hoảng hốt lớn tiếng:
- mày không thấy tao là con trai à. Biến thái à, bê đê à. Mày không thấy tao là con trai à.
- Ko em à con gái mà.
- Cái gì cơ.
Tên tao nhã đó ôm eo cô và nói:
Em xinh thật đấy, Y Dương ạ. Rất vui khi gặp em trước ngày kết hôn. Hôm đó em mãi là của anh.
(Cái chapter 4 ở chủ đề là tui đăng nhầm nên mọi người thông cảm cho vì lần đầu đăng truyện.)
 
Chapter 5: Thanh Quang Huy.
Y Dương lùi ra xa, mặt cô đỏ hết lên rồi, may mà cô đeo mặt nạ nên không ai thấy. Cô nói chuyện cũng mấp máy hẳn đi:
- Cái-cái gì- gì cơ? Sao anh-anh biết tên-tên tôi? Sao anh biết tôi là con gáí?
- Đoán xem.
Quân ngồi trên gi.ường cũng cáu không kém gì Y Dương lúc đầu cả, anh dựt mạnh tay đang truyền nước ra định đấm tên kia mấy phát. Lúc đầu anh thấy Y Dương đấm tên kia vì anh lên anh vui nhưng có một đặc điểm khiến anh cảm thấy rất cáu. Tại sao con bé lại ngồi trên người thằng đó? Con bé chẳng bao giờ ngồi lên người mình như thế cả? Tại sao con bé lại đỏ mặt khi thằng ấy nói thế? Những suy nghĩ đó làm anh nói ra một câu táo bạo:
- Y Dương không bao giờ là của cậu?
- Tại sao?
- Vì tôi tói trước chứ còn sao.
- Vấn đề không phải tới trước hay tới sau đâu mà là anh là anh trai đấy. Anh không có cửa so với tôi đâu.
- Chúng tôi không cùng dòng họ nên cũng có thế cưới. Một người lạ như anh có thể đấu lại một người quen lâu như tôi không? Và ít nhất tương lai em ấy có thể là mẹ ruột của con tôi hơn là anh.
Y Dương nghe xong đỏ hết cả mặt, may mà cô bảo bố mẹ đi gọi cảnh sát không thì xấu hổ muốn chết. Nói đến từ xấu hổ cô mới nhớ ra mấy bọn du côn vẫn ở đây. Trời ơi ngượng muốn chết lun á. Cô nhìn lên khuôn mặt của Quân,một khuôn mặt tràn đầy quyến tâm. Cô càng đỏ mặt. Anh ấy thực sự thích cô sao, vậy tại sao anh ta lại đi xem mắt chứ. Cụm từ xem mắt khiến khuôn mặt ngại ngùng của cô tở thành một khuôn mặt lạnh như băng. Giọng nói của tên to con đó làm cô hoàn hồn.
- Đừng mạnh mồm quá ông già ạ.( tên kia)
- Còn trẻ thì làm việc có ích cho đất nước đi đừng đến đây kiếm chuyện nhóc con ạ.( Quân)
- Tôi lớn tuổi hơn ông đấy ông già.
- Lớn tuổi thì đã sao, ở đây không có tôn trọng người lớn như nhóc đâu, nhóc con.
Quân nói xong kéo Y Dương sang bên cạnh mình. Anh nâng nhẹ bàn tay cô lên rồi hôn vào mu bàn tay cô. Y Dương đã đỏ mặt thì chớ còn được người mình yêu hôn vào tay. Nhưng mà giọng của người kia có vẻ quen lắm hình như là ..ở trong giấc mơ buổi chiểu thì phải, nghe giọng quen lắm. Y Dương bắt đầu nghi ngờ danh tính của người kia:
- Anh là ai ?( Y Dương )
- Tôi á. Tôi là chồng em.( Tên kia)
- Này, anh đừng có mà nói thế.(Quân)
- Đúng mà.( tên kia)
‘Rầm’
Y Dương cáu lắm rồi đó, nhịn lâu lắm rồi đấy, nhức hết cả đầu. Nhưng mà cô cáu bẩn nỡ tay đấm vỡ cái ghế rồi làm sao đây. Mọi người ai đều cũng nhìn rõ rằng cô đang cáu lên không ai dám đến gần. Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những đám du côn,ý bảo đi ra ngoài. Mấy bọn kia hiểu ý liền đi ra hết, để lại cô cùng hai người vô duyên cãi nhau vừa nãy.
Y Dương liền quay lại nhìn hai người kia, cô vừa quay lại thì đã thấy cả hai người đã quỳ xuống rồi. Một người quỳ trên gi.ường bệnh, một người quỳ trên sàn nhà. Quân vốn biết tính cô, biết khi cô nổi giận sẽ đánh người hoặc mắng cho một trận nên mới quỳ xuống coi như âm thầm nhận nỗi. Quân và Y Dương cũng thấy lạ, cô ở bên Quân lâu nên thấy anh như này thì không thấy lạ nhưng người kia sao lại quỳ chứ giống như người đó vốn quen với cái tính cách này của cô vậy. Nhưng cô và anh ta đã gặp nhau trước đấy đâu.Y Dương thoái ra khỏi cái suy nhĩ vừa nãy liền hỏi người đàn ông xa lạ kia:
- Đến từ đâu đây?
- Đến từ tim em đó.
- Nói năng cho cẩn thận vào.
- Đất nước F.
Quân cáu vì cái ‘thính’ của người kia thả, may mà Y Dương không dính. Anh vốn là người không thích quỳ, nay quỳ đột ngột thì chân hơi khó chịu. Anh nhúc nhích chân một mà ngờ lại chạm đến điều khiển tv. TV bật lên:’ tìm người xuyên quốc gia’ . ‘ hoàng tử của nước F đã bị mất tích khi xem hỏi với cô chúa nước I, cả hai gia đình đều đang huy động cả lực lượng lớn hai bên để tìm hoàng tử F, Thanh Cao Hoàng Huy…’
Y Dương và Quân nghe xong đều nhìn người kia bằng ánh mắt kỳ lạ có thể nhìn thấu con người lạ lẫm kia. Người kia cũng không thích người khác soi mói con người anh bằng ánh mắt đó, chỉ khẽ cúi đầu, nhẹ giọng.
- Tuy tôi là hoàng tử của nước F nhưng Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ đó, mất tự nhiên lắm đấy.
Y Dương nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, vừa nãy hắn nói gì cơ. Cái gì mà ‘ Rất vui khi gặp em trước ngày kết hôn.’ chứ. Hắn đi xem hỏi xong mất tích rồi lại quay ra đây nói kết hôn gì chứ. Bộ hắn bị bố mẹ nhiễm kết hôn nhiều đến nỗi sở đến bỏ chạy, còn bây giờ thì lú luôn rồi sao. Quả là một con người đáng thương mà.
- Thật ra, tôi đến đây tìm em.
- Sao lại tìm tôi.
- Vì sao á vài ngày sau em sẽ biết.
Bố mẹ Quân xông vào phòng cùng với cảnh sát, những mảnh vụn từ chiếc ghế đáng thương càng tăng thêm vẻ hoài nghi của cảnh sát cơ động. bố mẹ Quân mở lời:
- Bên ngoài được cảnh sát cơ động dẹp loạn rồi, hai con không sao chứ. Mẹ cứ lo mãi.
- Dạ con không sao.
Cảnh sát vừa nhìn thấy Hoàng Huy thì cúi đầu, tỏ vẻ cung kính, chưa kịp nói gì thì phía sau đám cảnh sát lại xuất hiện ra một người nữa.
- Bác này, đừng có tự ý đến như vậy chứ và đừng đang xem hỏi mà lại mất tích- Người của thành niên mới đến đó nhìn lên người Y Dương - Trời ơi bác gái đây ạ, bác cởi mặt nạ ra cho cháu xem với, bác trai cứ suốt ngày nhắc bác từ khi xuất hiện cháu không biết bác trông thế nào cả. À mà bác giống anh trai bác nhỉ, cái mặt nạ ý. Bác cởi mắt nạ đi đi mà bác.
Y Dương bị người thanh niên đó nói cho một tràng dài, cô thấy buồn nhất là thanh niên đó gọi cô là bác cơ đấy. TÔN TRỌNG quá nhỉ. Cô trừng mắt nhìn tên thanh niên kia rồi hằn giọng nói một câu lạnh nhạt:
- Nhận nhầm người rồi nhóc ạ.
- Ớ, thế….
- Chắc cậu có chút nhầm lẫn rồi nhóc.-Y Dương vừa nói vừa gỡ chiếc mặt nạ xuống, vì là buổi tôi nên cô mới dám cởi chiếc mặt nạ này- Tôi không phải bác của nhóc đâu nhóc con.
- Xinh vãi…Bác không xứng với bác gái đâu để cháu cho- nhóc thanh niên đó vừa nói xong quay ra nhìn Huy- Nhường cho cháu đi. Nhìn mặt cháu uy tín thế này cơ mà.
Y Dương nghe xong liền cảm thấy chán hai bác cháu nhà này quá, cô còn chưa kịp mở lời thì Quân lên tiếng. Từ bé đến lớn anh luôn coi Y Dương là em gái hoặc nhiều lúc còn hơn thế nữa, đối với anh cô như tất cả, sao lại có thể để hai người này liên tục tuyên bố bản quyền được.
- Nếu có cảnh sát cơ động ở đây thì càng tốt. Phiền anh đưa hai người này về nước. Còn về chuyện của Y Dương, đừng xen vào truyện của chúng tôi. Xin phép.
Quân vừa nói xong liền kèo tay Y Dương ra khỏi phòng, không truyền nước gì hết, đi về. Vì nhà cách bệnh viện khoảng 600m nên Quân kéo Y Dương đi về, cô thấy như thế này thì Quân không giận mới lạ đó. Bố mẹ đi theo sau mà không kịp chẳng mấy chốc đã bị hai người bỏ lại phía sau. Quân thật sự không kiềm chế được, anh biết anh nắm chặt tay cô quá nên thả lỏng một chút.
Anh không cáu việc gì cả mà là anh đang ghen. Bản thân anh đã biết Y Dương chỉ coi anh là anh trai lười biếng và cô là người em gái chăm sóc anh. Không phải lười biếng mà chỉ khi anh làm vậy thì mới có sự quan tâm của cô, sự yêu thương của cô, sự chăm sóc của cô. Anh luôn âm thầm bảo vệ cô, những mọi người luôn nói xấu cô nhưng không ai dám làm gì cô cả vì cô luôn có Quân ở bên cạnh. Anh luôn đánh nhau vì bảo vệ cô, luôn đánh những người đã bắt nạt cô trong âm thầm mà cô không biết. Anh yêu cô nhiều năm như vậy, có phải anh nên tỏ tình với cô không?
 
Chap 6: Tỏ Tình.
Quân vừa về đến nhà liền kéo Y Dương vào phòng mình, anh ép cô vào một bức tường. Anh hỏi cô bằng một giọng giận dữ:
- Em quen thằng đó sao? Em và nó có mối quan hệ gì? Sao nói bảo nó là chồng em?
- Em không quen anh ta.
- Hừ, em đã xưng nó bằng anh rồi sao.
- Em không quen.
- Không quen sao, không á. Haha
- Anh phải tin em. Em nói thật mà.
- Haha ha. Anh thật ngốc.
- Không, anh-
- Thật tốt vì em đã lớn.
- Hả?
Quân gục đầu lên vai Y Dương, anh thật sự chẳng muốn gì ngoài cô cả. Anh đã cho cô tất cả niềm vui, sự yêu thương, quan tâm và cả trái tim nhỏ này của anh nữa. Thế giới của anh chỉ có một mình cô nhưng thế giới của cô chỉ có một mình anh thôi không?
- Anh thôi đi. Dù thế nào đi chăng nữa em vẫn là em gái của anh nên anh phải tin em chứ.
Tim Quân như một cái gì đâm mạnh vào vậy, nó nhót lên như kim đâm vậy, nó đau, đau lắm. Nhưng nói cho ai nghe về sự đau đớn của tình yêu đây.
- Em chỉ coi anh là anh trai thôi sao.
- Không, không phải.
- Vậy anh là gì? Người lạ? Người bạn?Người quen ? hay là người thân?
- Không tất cả đều không phải.
- Anh đáng ghét thế sao?
- Ừm anh đáng ghét lắm đấy, bởi vì lúc nào anh cũng xuất hiện trong đầu em thôi.
- …..??
***
Khi Quân lên lớp 3, cô nói :’ Các em hãy nói về người mà các em yêu quý’. Trong lớp anh cũng nói về bố mẹ, gia đình, người bạn. Đến lượt Quân, anh lại chẳng nói gì cả. Cô giáo cũng không làm khó Quân, cô chỉ gợi ý cho Quân để tìm người mà Quân yêu quý. Cô nói:’ Đó là người em thương nhất’. Cô thấy Quân cứ đơ ra, cô cười rồi nói thêm:’Người đó đau thì em sót, người đó cười thì em hạnh phúc,…Hừm.. đại loại thế. Mai em nói về người đó nhé-‘
Cô giáo còn chưa dứt lời thì bố Quân chạy hồng hộc vào:
- Cô cho ..Quân xin phép về trước..hộc hộc..Quân đi thôi,.. em con..tai nạn rồi đang ở bệnh viện Hồng Kim.
Quân nghe xong lặng người, Anh thật sự mất Mun sao. Anh như xuất quỷ nhậm thần chạy nhanh ra ngoài cửa. Một người phụ nữ trung niên nhìn anh, cười lạnh một tiếng. Người phụ nữ đó cầm điện toại đã gọi từ trước nói:
- Kế hoạch thành công, bước đầu tiên thuận buồm xuôi gió. Bây giờ chỉ cần chờ đợi thôi, anh Long ạ.
Quân là người lớn lên ở đây nên cũng rất thành thạo đường đi nối lại. Nghe tên bệnh viện đã biết ngay ở đâu rồi.Anh chạy nhanh đến đó. Tính ra cậu cũng chỉ có 6 tuổi mà học lớp 3 nhưng lại cao 1m37. đôi chân nhỏ chạy nhanh lên bệnh viện, hỏi cuống quýt hỏi nhân viên quầy tiếp tân:
- Bênh nhân.. tên Hồ Y Dương đang ở phòng ạ?
- 203.
- cảm ơn ạ
Vừa dứt lời anh chạy nhanh lên tầng hai. Anh hi vọng Mun không bị làm sao cả. Mất ai cũng được nhưng đừng mất Mun. Ai chết cũng được nhưng đừng là Mun. Anh chạy nhanh vào phòng, tiếng đầu tiên mà cậu nghe thấy là một tiếng píp------Em ấy đi rồi sao.
Quân ngồi sụp xuống, thế giới nhỏ của anh sụt đổ, tất cả đều sụp đổ chừ bóng hình em cười.Bác sĩ chạy vào từ sau lưng Quân. Thế là hết rồi sao. Em ấy…em ấy…
- Anh Quân sao anh lại khóc vậy?
Tiếng của em ấy tự dưng lại vang lên trong đầu này siêu ghê,thần giao cách cảm à.
- Ha ha, Bụt nữ đây, haha, tại sao con khóc?
Quân ngước lên nhìn về phía âm thanh phát ra. Em ấy chưa chết.
- Anh làm sao thế? Nhìn mặt anh trông buồn cười chết đi được.hahaha
Quân nhìn về phía bênh nhân đang bên cạnh đang bị bác sĩ vây kín xung quang:
- Chưa vô tâm thu, mang sốc điện ra đây.
-…
Quân chạy về phía Y Dương ôm chặt cô bé. Anh không muốn mất cô nữa, không bao giờ muốn như thế.
- Anh làm sao thế?
- anh đang ôm em đó.
- Sến quá, sến chết đi được, lần trước nói ghét em mà.
-…
- Anh không nhớ à.
- Không anh chỉ bảo anh thích em thôi.
***
- Anh đáng ghét thế sao?
- Ừm anh đáng ghét lắm đấy, bởi vì lúc nào anh cũng xuất hiện trong đầu em thôi.
-…?
- Em yêu anh từ lâu lắm rồi.
 
Chap 7: Cẩu Lương
- Quân ơi, Y Dương ơi xống ăn cơm đi con
- Còn hứng để ăn đâu
- Cái ông này nói linh ta linh tinh. Xuống ăn cơm đi
Y Dương đẩy Quân ra, mở cửa xuống tầng. Y Dương vừa đi ra khỏi cửa thì cửa đã đóng sầm lại rồi có một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Bảo rằng anh không ăn cơm.
Y Dương chả nói gì cả mặt đỏ ửng rồi xuống ăn cơm. Lúc ăn cơm bố mẹ cứ lo cô bị ốm vì trông mặt cô khá đỏ. Nhưng thay vì nói thật cô lại nói rằng:’Con cáu vì thằng điên đó dám nói mẹ già nên mặt con mới đỏ.’ Bố mẹ cô chỉ à ừm một lúc rồi cúi xuống ăn cơm. Thật sự, nói dối không tốt nhưng…biết làm sao giờ.
Trong lúc cả nhà đang ăn cơm vui vẻ thì một ‘ con cáo già ‘ nào đó đang ôm đầu, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra luôn. Em ấy nói thích mình kìa, không thể tin được luôn. Phải làm sao bây giờ, vui quá luôn. Nên nói vói em ấy luôn không. Chẳng lẽ hùng hổ đi ra đấy nói anh cũng thích em à. Có mà thần kinh ý. Nhưng không bảo thì cũng… không yên đâu. Làm sao bây giờ. Làm sao đây.
- Bố đi tắm đi con gọi anh, bố tắm xong thì anh xuống là vừa.
- ừm thế con gọi thằng Quân xuống đi, bố đi tắm.
- vâng.
Tiếng bước chân ngày càng rõ, nó dừng trước cửa phòng Quân. Chưa bao giờ Quân thấy ngại như vậy cả. Ơ , sao không nói gì hết vậy. Ớ em ấy cũng ngại như mình à, vui tính thế. Tay anh với tới cánh cửa, định mở nó ra.
- Hacizzzzz….
Tiếng thở dài đó là sao chứ, chẳng phải Y Dương cũng thích anh sao. Vậy thì sao lại thở dài! Trong đầu anh đang có mười vạn câu hòi vì sao. Y Dương ở ngoài cửa chẳng hiểu sao lại chần chừ mãi. Tại bố mẹ bảo họp cả nhà đấy, may mà cô bảo bố cô đi tắm để chuẩn bị tinh thần. Không thì có mà chắc chết, ngại bỏ xừ đi được ý. Bình tĩnh nào, hãy làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Bình tĩnh cái con khỉ chứ. Bình thường mình hay làm gì nhỉ … gõ cửa, đúng rồi gõ cửa.
- Cộc, cộc.
- Vào đi.
- ….
-Không vào à
- Anh… mẹ bảo xuống họp cả nhà, anh xuống họp đi.
- ừ tý anh xuống
- Ừm.
Y Vy quay người đi được vài bước thì cửa đằng sau mở ra. Cô còn chưa kịp quay lại thì Quân kéo tay cô lại, hôn nhẹ lên môi cô. Dịu giọng nói:
- Nào xuống thôi chứ.
- Anh…anh..anh.
- Sao.?
Y Dương nhìn Quân, đỏ mặt, bỏ mặc Quân đi trước rồi mãi mới nói một câu:
- Mặt dày.
Quân bị bỏ lại nhưng vẫn vui, cô không tát anh là anh vui lắm rồi, nhìn cô lắp bắp mà anh ấm cả lòng ra luôn ý, anh muốn làm cô lúng túng ghê. Anh đi đến bên cạnh Y Dương, nắm tay cô rồi cười một nụ cười tỏa nắng. Anh tưởng cô ngại ngùng, lúng túng, ai ngờ cô cũng nắm lấy tay anh và cười lộ ra hai răng khểnh. Quân dừng lại cho Y Dương đi trước, còn anh đứng lại một lúc, tay anh chạm lên bên ngực trái tim anh đập nhanh quá. Khi hai người xuống thì chỉ có mẹ cô ngồi ở đấy. Thấy hai người đi xuống mẹ cô đưa cho hai người hai cốc sữa rồi nói nhẹ:
- Bố con đang tắm, hai đứa cứ uống sữa đi đợi bố tắm xong đã.
- Vâng.
- Con lớn như thế này rồi mà mẹ cứ bảo con uống sữa.
- Ây da, Y Dương đang học đại học mà vẫn uống đấy thôi.
- Hừm, ngon mà anh.
Quân thở dài rồi uống cốc sữa, mẹ nhìn thấy cũng vui lòng rồi vào trong bếp rửa bát. Quân uống một ngụm cho có lệ rồi quay ra nhìn Y Dương, trong đầu anh nảy ra một ý tưởng. Quân đập vai y Dương chỉ ra cửa sổ và nói:
- Con rồng kìa con rồng kìa.
- Đâu đâu, có thấy đâu.
Y Dương ngẫm lại, cô bị lừa rồi, trời ơi tầm tuổi này còn bị lừa. Quân cười một chút, anh bồi một câu khiến cô cáu :
- Con gái ngốc một chút mới đáng yêu.
- Thế à, thế là ngốc hay ngu.
- Đương nhiên là ngốc rồi- Quân ghé vào tai Y Dương nói- Làm gì có ai gọi người yêu mình là ngu đâu ngốc ạ.
Y Dương nghe xong thì cười rồi lưỡng lự nói:
- Đò ngu.
Quân cảm thấy bất lực nhưng vẫn cười với cô, được lắm đối lại giỏi đấy. Hai người ngồi uống xong cốc sữa thì bố mẹ cũng ra. Hai người ngồi đối diện với Y Dương và Quân. Cả nhà im lặng nhìn nhau, cả nhà lại bao chùm một sự ngại ngùng. Mẹ cuối cùng cũng lên tiếng:
- Cái này thật ra mẹ muốn nói lâu rồi nhưng…
 
×
Quay lại
Top