Viết về gió

phithuongkaka

Lữ khách qua đường
Thành viên thân thiết
Tham gia
15/11/2010
Bài viết
571


Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích...

... có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá...

Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình cô đơn.

Tia nắng là của Mặt trời. Ánh trăng là của Mặt trăng. Còn Lá cây. Lá dù có đi theo Gió đến đâu đi nữa, thì Lá cây cũng đâu phải của Gió. Trái tim của Lá đã luôn hướng về Cây rồi.

Gió không thể yên dù chỉ là giây lát bởi dừng lại đồng nghĩa với không tồn tại. Gió cần đôi cánh tự do để được là chính mình, để thể hiện sự tồn tại. Vì bản thân gió không tồn tại, chỉ là những vận động mà thôi...

Trong những miền đất mà gió đã đi qua, có những điều tuyệt diệu. Có những điều đã thay đổi. Có những người xa lạ và thân quen. Nhưng gió không thể dừng lại. Gió vô tình băng qua. Gió để lại phía sau những sự thay đổi mà chính nó cũng không tài nào hiểu được. Trong hành trình của mình, có những thứ muốn giữ con gió ở lại. Nhưng vì bản chất, gió không thể sống thiếu tự do. Gió phải tiếp tục con đường bất tận, để lại những nỗi đau và mang theo trong mình một ít.
Rồi...........
Gió để ý, Gió lắng nghe, Gió học cách cảm thông, cả chia sẻ với mọi người nữa. Gió cố gắng, Gió đã làm thật nhiều. Cuối cùng, Gió cũng thấy được người mình cần tìm.
Một ngày mùa thu dưới nắng, cơn gió tìm thấy một đám mây. Ừ, thì cũng chỉ là một điều đơn giản thế thôi. Gió tìm thấy phần còn lại của mình trong đó. Gió muốn dừng chân nhưng không thể, gió cuốn theo những làn hơi ẩm dịu nhẹ. Mây cũng muốn nương theo làn gió để bay xa. Thật bất ngờ, người đó đã luôn ở bên cạnh Gió, những khi khó khăn, cũng như khi hạnh phúc, những lúc Gió vui vẻ hát ca, cũng như khi Gió lạnh lùng, giận dữ. Người đó đã luôn đi cùng Gió, đến những thảo nguyên bao la, lên núi cao, hay xuống biển rộng... Dù Gió có đi đến đâu thì người đó vẫn bên Gió. Vậy mà bao lâu nay Gió đã không nhận ra điều đó. Người đó có thể không có màu sắc, nhưng không hề vô hình, có thể dịu dàng nhưng không yên lặng, có thể quá nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cảm thấy được.Đó là Mây.
Nhưng .........
Hạnh phúc đến tột cùng, chóng vánh khiến người ta ảo vọng.
Liệu có bao giờ mây mệt mỏi bên cơn gió rồi nhớ về vùng đất cũ ngày nào. Gió không muốn một lúc nào đó, bản thân mình nhiễm cái ẩm ướt của mây. Gió muốn nhẹ nhàng phiêu bồng trong trời đất. Có thể gió sẽ trở lại, nhưng hành trính phía trước chẳng ai biết được. Ngay cả bản thân gió cũng chỉ nương theo tâm hồn mong manh của mình. Gió lướt trong vô định. Gió không muốn là cơn lũ của những đau thương.…………………………………

Và đám mây kia, sao không cùng gió phiêu lãng đến tận cùng của đất trời. Để rồi sẽ không còn ai nhớ đến mây và gió nữa. Để một lúc nào đó, cơn mưa trở lại. Vỡ òa tỉnh thức.


Và còn lại sau cơn gió là một cơn mưa.Vỡ òa.Dai dẳng..........
Mưa mãi đến sau gió, mệt mỏi ,tan ra ...............


(ST)
 
Kia là thơ. còn đây là văn. 2 thể loại khác nhau, sao gộp vào 1 được. fải ko nào :D
 
Văn và thơ!
Có một pài thơ chỉ toàn là gió,

Có những cái ngõ chỉ toàn là văn

Có cậu lăng nhăng chuyên môn thơ thẩn

Có cô ngớ ngẩn chỉ thích làm văn:KSV@09:

hahaha. :KSV@09: hay phết. bạn tự sáng tác àh hay lấy ở đâu?
 
×
Quay lại
Top