Vâng! Mẹ cháu đây ạ!

cacabala00

Cựu quản lý
Tham gia
26/5/2010
Bài viết
811
20-10 ai cũng vậy, ít nhiều nghĩ về những người phụ nữ của mình, những người phụ nữ mình yêu thương nhất. Nhưng người thể hiện được tình yêu thương đó của mình thì không có nhiều. Bác nông dân cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một cô bé không may mắn tật nguyền xấu xí, một bà cụ 93 tuổi ngồi trong căn nhà cũ nhìn xa xăm nghĩ về cuộc đời đã qua. Họ cũng là phụ nữ họ cũng thích những bông hồng đỏ thắm, họ cũng thích những lời thương yêu. Vậy ai sẽ tặng họ những điều đơn giản đó là tôi hay bạn, chúng ta thử nghĩ xung quanh mình có ai đang mong mỏi một điều giản dị như vậy không. Hôm nay tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện ngắn có thật và chúng ta cùng ngồi nghĩ nhé...

Tâm năm nay đã 30 tuổi đang là giám đốc một chi nhánh ngân hàng, so với bạn bè thì anh là một người tương đối thành công, trách nhiệm lớn nên hàng ngày anh rất bận rộn. Hôm ấy 20-10 nhân viên đều về sớm, như mọi ngày anh vẫn là người về muộn nhất. Với tâm trạng mệt mỏi, trên đường về anh tạt qua bên đường mua một bó hoa tặng cô bạn mới quen gần nhà. Anh đang mua hoa thì nhìn qua gốc cây bên cạnh có một cậu bé đứng khóc trông có vể rất nghèo và tội nghiệp. Tâm qua hỏi:

- Sao cháu đứng đây khóc, bố mẹ cháu đâu?

- Cháu không có tiền mua hoa tặng mẹ cháu a . Cậu bé phụng phịu trả lời

Thấy thương cảm cho cháu bé qua, mà thấy mình trong túi cũng có tiền Tâm liền đưa bó hoa hồng cho cháu bé.

- Đây bó hoa của chú, chú cho cháu về tặng mẹ, chú có tiền mua được bó khác, đừng khóc nữa.

images2055287_me.jpg

Ảnh minh họa: Bạn đọc (st)​

Xong Tâm quay ra mua một bó hoa hồng khác, định quay xe về nhưng nhìn sang thấy cháu bé ấy vần cứ khóc, mà Anh thì đã cho câu một bó hoa hông thật đẹp để tặng mẹ rồi. Anh lại qua hỏi:

- Chú đã tặng cháu một bó hoa to thế này rồi mà, sao chau vẫn đứng đấy khóc?

- Không ạ, không phải vì bó hoa không đẹp, mà là vì… - Cậu bé ấp úng nói

- Vì sao cháu cứ nói đi. - Thấy vậy Tâm hỏi tiếp.

- Vì, vì cháu không có xe để đến tặng mẹ cháu.

Nghĩ đã giúp thì giúp cho trót, và cũng thấy cháu bé còn nhỏ nhưng đã rất thương mẹ và có hiếu, Tâm nói tiếp:

- Uh, vậy lên đây chú đèo về tặng hoa mẹ, nhanh không chú muộn về mất rồi.

- Vâng ạ, cháu cảm ơn chú lắm. Cậu bé vui mừng lên xe.

Tâm đèo câu bé đi, đi khá xa ra cả ngoại thành rồi, đường thì khó đi, trời thì tối, càng đi thì càng thấy vắng vẻ. Trong đầu Anh nghĩ hay mình bị thằng này lừa ra đây rồi gọi đồng bọn chấn, bây giờ nhiều băng nhóm cướp thiếu niên lắm. Đến giữa cánh đồng cậu bé bỗng bảo :

- Chú cho cháu xuống đây ạ .

Tâm nhìn quanh, không thấy một bóng người nào. Nhà cửa không có mà giữa cánh đồng này thì tâm chí đâu mà hoa mới hoét. Tâm nghĩ “chết rồi mình bị lừa rồi” nhưng vẫn cố bình tĩnh xem chuyện gì đã.

- Chú ơi mẹ cháu đây ạ. - Câu bé từ dưới một khoảng đất tối gọi lên.

- Trời, mẹ cháu đây á? - Tâm sửng sốt thốt lên.

- Vâng mẹ cháu đây ạ. - Cậu bé bình thản trả lời.

Cậu bé đặt bó hoa lên. Đó là một nấm mồ không được xây, chỉ có một tấm bia ghi tên.

Cậu bé vẻ rất buồn quỳ xuống bên cạnh rồi nói:

- Mẹ ơi, như 20-10 mọi năm nhé, con vẫn tặng mẹ một bó hoa, con yêu mẹ lắm, con yêu mẹ hơn cả mọi năm, con nhớ mẹ hơn, con nhớ mẹ hơn cả ngày đi học. Mẹ đừng buồn nhé, con sẽ nghe lời Bà mà.

images2055289_me1.jpg

Ảnh minh họa: Bạn đọc (st)​


Trái tim Tâm như quặn lại, mắt Anh rưng rưng nước mắt, ngẹn ngào cho muôn số phận, cho một cậu bé có hiếu đến thế nào. Ngày hôm nay là một trong những ngày đáng nhớ nhất cuộc đời Tâm. Tâm học được một điều mà đáng quý hơn tất cả những điều Anh đã học 30 năm qua. Cậu bé đã mất mẹ, còn Tâm thì vẫn còn mẹ. Cậu bé thì không còn mẹ để yếu thương, còn Tâm thì có một bà mẹ già ở nhà đang mong mỏi.

Ngay trong đêm đó Anh bắt chuyến xe cuối cùng trong tay là một bó hoa thật to để về quê nghèo nơi có người mẹ thương yêu của Anh.

BLog Việt
 
Hy vọng sau này mình vẫn nhớ bài viết này :KSV@18:
 
Truyện này rất giống truyện mềnh đã đọc, nhưng khác cái là của nước ngoài, cảm động
 
0k. Cũng mới tham gia thôi nên cũng chưa biết chia sẽ sao nữa.hihi.
 
×
Quay lại
Top